Trương Thanh Thạch nghĩ sao lại trùng hợp gặp được A Kiều như vậy? Đối với cô nương A Kiều này hắn trong lòng vẫn là có chút đồng tình.
Đời trước A Kiều và cháu Trương Thanh Thạch - Trương Hoa nghị thân, kết quả hôn sự còn chưa định xong, nàng ta đã xảy ra chuyện, bị người phát hiện có tư tình với Đông gia (chủ tiệm) cửa hàng của Trương Hoa, sau đó hôn sự không thành, A Kiều thắt cổ chết. Cha mẹ A Kiều nói là Trương Hoa hại nữ nhi của bọn họ, nhưng không có chứng cớ. Trương Thanh Thạch tất nhiên cũng không có chứng cớ chứng minh A Kiều trong sạch, nhưng hắn lại hoài nghi A Kiều chính là bị Trương Hoa bán đứng, cha mẹ A Kiều cũng không có oan uổng hắn, bởi vì về sau Trương gia gặp thổ phỉ, bị cướp đi trên trăm lượng bạc, trên trăm lượng a! Đời trước Mai Hương cũng gả không đến nhà giàu có như Triệu gia, trong nhà ở đâu ra nhiều bạc như vậy? Trương Hoa nói là vì A Kiều xảy ra chuyện mới không làm ở cửa tiệm kia nữa, nhưng chỉ bằng Tôn Xảo Cô để ý thể diện của con trai ở trên trấn như vậy, chuyện mất thể diện như vậy bà ta không để ý chút nào sao? Nhưng hắn là thực không nghe thấy Tôn Xảo Cô oán hận qua.
Ngày đó ở trên đường trong lúc vô tình gặp Trương Hoa và A Kiều cùng một chỗ, Trương Thanh Thạch phát hiện ánh mắt A Kiều nhìn Trương Hoa xác thực là tràn đầy yêu thích, hơn nữa đời trước trải qua nhiều rèn luyện, nhãn lực Trương Thanh Thạch cũng trở nên mạnh mẽ, hắn thấy A Kiều là một cô nương hồn nhiên. Một cô nương hồn nhiên đang muốn cùng người yêu nghị thân làm sao sẽ có tư tình với Đông gia của người yêu kia chứ? Vị Đông gia xấu lão nhân kia niên kỷ còn lớn hơn cả cha nàng? Đây càng làm cho Trương Thanh Thạch nguyện ý tin tưởng A Kiều là vô tội.
Trương Thanh Thạch nghĩ đến vận mệnh A Kiều về sau trong lòng liền khó chịu, bởi vì tuổi nàng ta bây giờ không sai biệt lắm so với lúc đại nữ nhi hắn qua đời ở đời trước, hai người đời trước đều chết thật thảm, hắn khó tránh khỏi có chút đồng tình, không biết thì thôi, nếu đã biết rõ mà không giúp một phen sẽ không được tự nhiên. Bây giờ nhìn đến A Kiều đứng chung với vợ và chúng nữ nhi một chỗ, hắn nghĩ chẳng lẽ là ông trời an bài hắn phải xen vào chuyện này?
"Cha! Cha mua đồ xong rồi?"
Nhị Hoa thấy được Trương Thanh Thạch, vội vàng vẫy ông, ánh mắt của nàng sáng long lanh, vừa nhìn đã thấy rất hưng phấn. Nàng không thể không hưng phấn sao, nàng cũng đã từng gặp A Kiều và Trương Hoa. Lần trước bọn họ trốn ra, lần này thế nhưng lại gặp được, hơn nữa còn cùng nói chuyện! Nàng muốn cho cha nàng tới xem một chút.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Mua xong. Các ngươi đây là thế nào? Vị cô nương này là?"
Trương Thanh Thạch mới nhìn rõ ràng Đại Hoa đỡ A Kiều, vừa rồi bởi vì vấn đề góc độ nên hắn không nhìn thấy, hiện tại mới thấy được.
Đại Hoa cúi đầu xuống áy náy nói: "Cha, đều là con không tốt, con vừa rồi đi đường không có cẩn thận thiếu chút nữa ngã xuống, vị cô nương này vừa vặn vừa vào cửa, con liền đụng vào nàng, làm hại nàng bị trặc chân."
A Kiều vội vàng nói: "Ta không sao, ngươi không cần tự trách, về nhà nắn một chút thì tốt rồi."
Tuyết nương nói: "Hay là đi xem lang trung đi, dùng chút ít rượu thuốc."
A Kiều nói: "Sao phải đi xem lang trung? Nhà của ta có rượu thuốc, nếu như không phiền toái các ngươi, các ngươi đưa ta đi về nhà là được. Nhà ta cách nơi này còn cách một đoạn, ta thực sợ ta đi không nổi. Phải phiền toái các ngươi."
Đại Hoa ôn nhu nói: "Ngươi sao lại khách khí như vậy? Nói đến đều là ta không đúng, đưa ngươi về nhà là cần phải làm. Cha."
Đại Hoa nhìn Trương Thanh Thạch, trong ánh mắt ôn nhu tất cả đều là khẩn cầu, nàng muốn đưa A Kiều đi lang trung nhìn một chút, nhưng vừa nghĩ tới phải trả tiền, nàng lại cảm thấy có lỗi với người trong nhà, trong nhà ngày mặc dù tốt hơn, nhưng là tiền cũng không phải là gió lớn thổi tới. Nàng đã gây rắc rối cho nhà mình.
Trương Thanh Thạch nói: "Đi, đi xem lang trung một chút, sau đó lại đưa ngươi về nhà. Mẹ tụi nhỏ, Đại Hoa, các ngươi đỡ vị cô nương này. Vị cô nương này, ngươi cũng đừng nói gì nữa, đây là chúng ta phải làm. Đi thôi!"
Không đợi A Kiều nói cái gì nữa, Nhị Hoa nói: "Tỷ tỷ, ngươi đừng cự tuyệt nữa, xem chút thương thế của ngươi, chúng ta cũng có thể an tâm. Ngươi để cho chúng ta an tâm đi!"
A Kiều bèn không nói nữa.
Đến lang trung, nương tử lang trung nhìn nhìn, phát hiện ngoại trừ bị trật một chút thì không có gì đáng ngại, bôi một chút rượu thuốc liền cho bọn họ đi.
Ở trên đường A Kiều đã biết nhà Trương Thanh Thạch là ai, vừa nghe tới Tiểu Pha thôn, nàng lập tức có chút thẹn thùng, bởi vì Trương Hoa chính là ở Tiểu Pha thôn, mà mấy người Đại Hoa cũng họ Trương, mặc dù họ Trương hết sức bình thường, nhưng là chỉ cần vừa nhìn dáng vẻ Trương Thanh Thạch nàng đã cảm thấy bọn họ là thân nhân của Trương Hoa. Trương Hoa có vài phần tương tự Trương Thanh Thạch.
Nhà A Kiều ở một con hẻm tận cùng bên trong, sân nhỏ không lớn, ba gian chính phòng, hai bên là sương phòng, nhỏ hơn so với sân nhỏ trong thôn, nhưng lại thu thập sạch sẽ, lại là nhà ngói gạch xanh, trong sân có một gốc cây thạch lựu, hiện tại cây thạch lựu đã kết đầy thạch lựu, rất là đẹp mắt.
Cha mẹ A Kiều đều ở nhà, vừa thấy khuê nữ được người đỡ trở lại giật nảy mình, biết rõ tiền căn hậu quả sau cũng không trách Đại Hoa, còn tạ bọn họ, thỉnh bọn họ lưu lại uống trà.
Trương Thanh Thạch chỉ nhìn mấy lần cũng biết nhà này điều kiện coi như không tệ, cha mẹ A Kiều đều mặc sạch sẽ, trên người không có miếng vá, để cho nữ nhi mặc vải mịn thật tốt, lần trước gặp A Kiều còn mặc bằng lụa. Có thể thấy được nhà này rất thương yêu nữ nhi này, về sau A Kiều chết thảm như vậy, bọn họ nhất định đau lòng vạn phần. Nhìn cuộc sống A Kiều, mặc dù không phải là ăn sung mặc sướng, nhưng cũng coi như là áo cơm không lo, nàng lớn lên lại tốt, dù muốn tìm nam tử điều kiện tốt hơn so với Trương Hoa cũng không cần phải tìm loại người như Đông gia của Trương Hoa vậy.
"Các ngươi là Tiểu Pha thôn a?"
Cha A Kiều họ Chu, bởi vì là thợ mộc, danh xưng Chu thợ mộc. Chu thợ mộc vừa nghe tên Trương Thanh Thạch, lại nghe hắn là người Tiểu Pha thôn, lập tức đã biết hắn là ai, bởi vì chuyện khuê nữ mình và Trương Hoa ông cũng rõ ràng, làm cha có con gái, ông tự nhiên phải điều tra rõ ràng lai lịch Trương Hoa, biết rõ hắn làm ở tiệm tơ lụa còn chưa đủ, ông còn phải tra xét nhà Trương Hoa ở nơi nào, biết rõ nhà hắn có những người nào. Ông biết rõ cha Trương Hoa gọi Trương Thanh Mộc, cũng biết hắn còn có hai thúc phụ, cho nên vừa nghe tên Trương Thanh Thạch cũng biết đây nhất định là thúc phụ của Trương Hoa.
"Các ngươi biết tiểu tử Trương Hoa kia?"
"Biết, đó là cháu ta."
Trương Thanh Thạch nghĩ lúc này Chu thợ mộc cũng biết Trương Hoa tồn tại a, hơn nữa nhìn bộ dáng như vậy ngay cả gia thế Trương Hoa đều hỏi thăm rõ ràng, xem bộ dạng này của ông ta có vẻ hài lòng với Trương Hoa. Nếu là ông ta biết rõ chuyện sau đó, phỏng đoán cũng sẽ không hài lòng như vậy.
Chu thợ mộc quả nhiên khen Trương Hoa một phen, ám hiệu một chút quan hệ giữa Trương Hoa và khuê nữ mình, đương nhiên không có làm rõ, khuê nữ ông cũng là bảo bối, sao có thể nói cho rõ ràng được, đây không phải là gấp gáp đem khuê nữ gả cho Trương gia sao?
Trương Thanh Thạch cười cười, nói tới chuyện bọn họ phân gia, hơn nữa cũng ám chỉ nói một chút quá trình bọn họ ở riêng cũng không thoải mái. Hắn nghĩ nếu như Chu thợ mộc hơi có chút đầu óc sẽ đi hỏi thăm, đến lúc đó sau khi nghe ngóng có thể hỏi thăm ra đại ca hắn lúc ở riêng, đã làm người như thế nào. Chỉ cần Chu thợ mộc có chút đau lòng khuê nữ, thì sẽ một lần nữa suy tính cửa hôn sự này. Hắn cũng là xem cả nhà bọn họ tử tế thành thật, lúc này mới giúp một phen. Hắn sẽ không trực tiếp nói với bọn họ Trương Hoa không tốt, dù sao chuyện đời trước xác thực không có chứng cớ.
Chu thợ mộc nghe Trương Thanh Thạch nói quả nhiên sững sờ một chút, trong lòng đánh trống. Ông ta đời này chỉ có một trai một gái, con trai tính tình bướng bỉnh, không nghe lời của ông theo người chạy, lang bạt bên ngoài, mấy năm này đều sống không thấy người chết không thấy xác. Ông chỉ còn có nữ nhi này, cũng không thể để cho nữ nhi gả sai người. Vốn cho là Trương Hoa tiểu tử này lớn lên không kém, mặc dù nhà là ở trong thôn nhưng bản thân lại làm tiểu nhị ở trên trấn, điều kiện này cũng có thể hợp với khuê nữ của ông. Nhưng bây giờ vừa nghe Trương Thanh Thạch nói, ông ta cảm giác mình đối với chuyện trong nhà Trương Hoa vẫn là chưa có hiểu rõ a!
Đời trước A Kiều và cháu Trương Thanh Thạch - Trương Hoa nghị thân, kết quả hôn sự còn chưa định xong, nàng ta đã xảy ra chuyện, bị người phát hiện có tư tình với Đông gia (chủ tiệm) cửa hàng của Trương Hoa, sau đó hôn sự không thành, A Kiều thắt cổ chết. Cha mẹ A Kiều nói là Trương Hoa hại nữ nhi của bọn họ, nhưng không có chứng cớ. Trương Thanh Thạch tất nhiên cũng không có chứng cớ chứng minh A Kiều trong sạch, nhưng hắn lại hoài nghi A Kiều chính là bị Trương Hoa bán đứng, cha mẹ A Kiều cũng không có oan uổng hắn, bởi vì về sau Trương gia gặp thổ phỉ, bị cướp đi trên trăm lượng bạc, trên trăm lượng a! Đời trước Mai Hương cũng gả không đến nhà giàu có như Triệu gia, trong nhà ở đâu ra nhiều bạc như vậy? Trương Hoa nói là vì A Kiều xảy ra chuyện mới không làm ở cửa tiệm kia nữa, nhưng chỉ bằng Tôn Xảo Cô để ý thể diện của con trai ở trên trấn như vậy, chuyện mất thể diện như vậy bà ta không để ý chút nào sao? Nhưng hắn là thực không nghe thấy Tôn Xảo Cô oán hận qua.
Ngày đó ở trên đường trong lúc vô tình gặp Trương Hoa và A Kiều cùng một chỗ, Trương Thanh Thạch phát hiện ánh mắt A Kiều nhìn Trương Hoa xác thực là tràn đầy yêu thích, hơn nữa đời trước trải qua nhiều rèn luyện, nhãn lực Trương Thanh Thạch cũng trở nên mạnh mẽ, hắn thấy A Kiều là một cô nương hồn nhiên. Một cô nương hồn nhiên đang muốn cùng người yêu nghị thân làm sao sẽ có tư tình với Đông gia của người yêu kia chứ? Vị Đông gia xấu lão nhân kia niên kỷ còn lớn hơn cả cha nàng? Đây càng làm cho Trương Thanh Thạch nguyện ý tin tưởng A Kiều là vô tội.
Trương Thanh Thạch nghĩ đến vận mệnh A Kiều về sau trong lòng liền khó chịu, bởi vì tuổi nàng ta bây giờ không sai biệt lắm so với lúc đại nữ nhi hắn qua đời ở đời trước, hai người đời trước đều chết thật thảm, hắn khó tránh khỏi có chút đồng tình, không biết thì thôi, nếu đã biết rõ mà không giúp một phen sẽ không được tự nhiên. Bây giờ nhìn đến A Kiều đứng chung với vợ và chúng nữ nhi một chỗ, hắn nghĩ chẳng lẽ là ông trời an bài hắn phải xen vào chuyện này?
"Cha! Cha mua đồ xong rồi?"
Nhị Hoa thấy được Trương Thanh Thạch, vội vàng vẫy ông, ánh mắt của nàng sáng long lanh, vừa nhìn đã thấy rất hưng phấn. Nàng không thể không hưng phấn sao, nàng cũng đã từng gặp A Kiều và Trương Hoa. Lần trước bọn họ trốn ra, lần này thế nhưng lại gặp được, hơn nữa còn cùng nói chuyện! Nàng muốn cho cha nàng tới xem một chút.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Mua xong. Các ngươi đây là thế nào? Vị cô nương này là?"
Trương Thanh Thạch mới nhìn rõ ràng Đại Hoa đỡ A Kiều, vừa rồi bởi vì vấn đề góc độ nên hắn không nhìn thấy, hiện tại mới thấy được.
Đại Hoa cúi đầu xuống áy náy nói: "Cha, đều là con không tốt, con vừa rồi đi đường không có cẩn thận thiếu chút nữa ngã xuống, vị cô nương này vừa vặn vừa vào cửa, con liền đụng vào nàng, làm hại nàng bị trặc chân."
A Kiều vội vàng nói: "Ta không sao, ngươi không cần tự trách, về nhà nắn một chút thì tốt rồi."
Tuyết nương nói: "Hay là đi xem lang trung đi, dùng chút ít rượu thuốc."
A Kiều nói: "Sao phải đi xem lang trung? Nhà của ta có rượu thuốc, nếu như không phiền toái các ngươi, các ngươi đưa ta đi về nhà là được. Nhà ta cách nơi này còn cách một đoạn, ta thực sợ ta đi không nổi. Phải phiền toái các ngươi."
Đại Hoa ôn nhu nói: "Ngươi sao lại khách khí như vậy? Nói đến đều là ta không đúng, đưa ngươi về nhà là cần phải làm. Cha."
Đại Hoa nhìn Trương Thanh Thạch, trong ánh mắt ôn nhu tất cả đều là khẩn cầu, nàng muốn đưa A Kiều đi lang trung nhìn một chút, nhưng vừa nghĩ tới phải trả tiền, nàng lại cảm thấy có lỗi với người trong nhà, trong nhà ngày mặc dù tốt hơn, nhưng là tiền cũng không phải là gió lớn thổi tới. Nàng đã gây rắc rối cho nhà mình.
Trương Thanh Thạch nói: "Đi, đi xem lang trung một chút, sau đó lại đưa ngươi về nhà. Mẹ tụi nhỏ, Đại Hoa, các ngươi đỡ vị cô nương này. Vị cô nương này, ngươi cũng đừng nói gì nữa, đây là chúng ta phải làm. Đi thôi!"
Không đợi A Kiều nói cái gì nữa, Nhị Hoa nói: "Tỷ tỷ, ngươi đừng cự tuyệt nữa, xem chút thương thế của ngươi, chúng ta cũng có thể an tâm. Ngươi để cho chúng ta an tâm đi!"
A Kiều bèn không nói nữa.
Đến lang trung, nương tử lang trung nhìn nhìn, phát hiện ngoại trừ bị trật một chút thì không có gì đáng ngại, bôi một chút rượu thuốc liền cho bọn họ đi.
Ở trên đường A Kiều đã biết nhà Trương Thanh Thạch là ai, vừa nghe tới Tiểu Pha thôn, nàng lập tức có chút thẹn thùng, bởi vì Trương Hoa chính là ở Tiểu Pha thôn, mà mấy người Đại Hoa cũng họ Trương, mặc dù họ Trương hết sức bình thường, nhưng là chỉ cần vừa nhìn dáng vẻ Trương Thanh Thạch nàng đã cảm thấy bọn họ là thân nhân của Trương Hoa. Trương Hoa có vài phần tương tự Trương Thanh Thạch.
Nhà A Kiều ở một con hẻm tận cùng bên trong, sân nhỏ không lớn, ba gian chính phòng, hai bên là sương phòng, nhỏ hơn so với sân nhỏ trong thôn, nhưng lại thu thập sạch sẽ, lại là nhà ngói gạch xanh, trong sân có một gốc cây thạch lựu, hiện tại cây thạch lựu đã kết đầy thạch lựu, rất là đẹp mắt.
Cha mẹ A Kiều đều ở nhà, vừa thấy khuê nữ được người đỡ trở lại giật nảy mình, biết rõ tiền căn hậu quả sau cũng không trách Đại Hoa, còn tạ bọn họ, thỉnh bọn họ lưu lại uống trà.
Trương Thanh Thạch chỉ nhìn mấy lần cũng biết nhà này điều kiện coi như không tệ, cha mẹ A Kiều đều mặc sạch sẽ, trên người không có miếng vá, để cho nữ nhi mặc vải mịn thật tốt, lần trước gặp A Kiều còn mặc bằng lụa. Có thể thấy được nhà này rất thương yêu nữ nhi này, về sau A Kiều chết thảm như vậy, bọn họ nhất định đau lòng vạn phần. Nhìn cuộc sống A Kiều, mặc dù không phải là ăn sung mặc sướng, nhưng cũng coi như là áo cơm không lo, nàng lớn lên lại tốt, dù muốn tìm nam tử điều kiện tốt hơn so với Trương Hoa cũng không cần phải tìm loại người như Đông gia của Trương Hoa vậy.
"Các ngươi là Tiểu Pha thôn a?"
Cha A Kiều họ Chu, bởi vì là thợ mộc, danh xưng Chu thợ mộc. Chu thợ mộc vừa nghe tên Trương Thanh Thạch, lại nghe hắn là người Tiểu Pha thôn, lập tức đã biết hắn là ai, bởi vì chuyện khuê nữ mình và Trương Hoa ông cũng rõ ràng, làm cha có con gái, ông tự nhiên phải điều tra rõ ràng lai lịch Trương Hoa, biết rõ hắn làm ở tiệm tơ lụa còn chưa đủ, ông còn phải tra xét nhà Trương Hoa ở nơi nào, biết rõ nhà hắn có những người nào. Ông biết rõ cha Trương Hoa gọi Trương Thanh Mộc, cũng biết hắn còn có hai thúc phụ, cho nên vừa nghe tên Trương Thanh Thạch cũng biết đây nhất định là thúc phụ của Trương Hoa.
"Các ngươi biết tiểu tử Trương Hoa kia?"
"Biết, đó là cháu ta."
Trương Thanh Thạch nghĩ lúc này Chu thợ mộc cũng biết Trương Hoa tồn tại a, hơn nữa nhìn bộ dáng như vậy ngay cả gia thế Trương Hoa đều hỏi thăm rõ ràng, xem bộ dạng này của ông ta có vẻ hài lòng với Trương Hoa. Nếu là ông ta biết rõ chuyện sau đó, phỏng đoán cũng sẽ không hài lòng như vậy.
Chu thợ mộc quả nhiên khen Trương Hoa một phen, ám hiệu một chút quan hệ giữa Trương Hoa và khuê nữ mình, đương nhiên không có làm rõ, khuê nữ ông cũng là bảo bối, sao có thể nói cho rõ ràng được, đây không phải là gấp gáp đem khuê nữ gả cho Trương gia sao?
Trương Thanh Thạch cười cười, nói tới chuyện bọn họ phân gia, hơn nữa cũng ám chỉ nói một chút quá trình bọn họ ở riêng cũng không thoải mái. Hắn nghĩ nếu như Chu thợ mộc hơi có chút đầu óc sẽ đi hỏi thăm, đến lúc đó sau khi nghe ngóng có thể hỏi thăm ra đại ca hắn lúc ở riêng, đã làm người như thế nào. Chỉ cần Chu thợ mộc có chút đau lòng khuê nữ, thì sẽ một lần nữa suy tính cửa hôn sự này. Hắn cũng là xem cả nhà bọn họ tử tế thành thật, lúc này mới giúp một phen. Hắn sẽ không trực tiếp nói với bọn họ Trương Hoa không tốt, dù sao chuyện đời trước xác thực không có chứng cớ.
Chu thợ mộc nghe Trương Thanh Thạch nói quả nhiên sững sờ một chút, trong lòng đánh trống. Ông ta đời này chỉ có một trai một gái, con trai tính tình bướng bỉnh, không nghe lời của ông theo người chạy, lang bạt bên ngoài, mấy năm này đều sống không thấy người chết không thấy xác. Ông chỉ còn có nữ nhi này, cũng không thể để cho nữ nhi gả sai người. Vốn cho là Trương Hoa tiểu tử này lớn lên không kém, mặc dù nhà là ở trong thôn nhưng bản thân lại làm tiểu nhị ở trên trấn, điều kiện này cũng có thể hợp với khuê nữ của ông. Nhưng bây giờ vừa nghe Trương Thanh Thạch nói, ông ta cảm giác mình đối với chuyện trong nhà Trương Hoa vẫn là chưa có hiểu rõ a!
/73
|