"Thanh Thạch a, con tỉnh rồi! Làm mẹ gấp muốn chết! Con nếu còn chưa tỉnh, mẹ sẽ đi theo con! Coi như con còn chút lương tâm, gắng gượng qua được! Con phải mau chút dưỡng tốt thân thể mình, trong nhà không thể thiếu con."
Trương bà tử vừa vào cửa, thấy Trương Thanh Thạch mở to mắt, lập tức liền cầm cái khăn lau mắt thương tâm nói, mặc kệ bà nhẫn tâm bao nhiêu, dù sao ngoài mặt vẫn phải ra vẻ từ mẫu. Chỉ cần giả vờ giả vịt để đứa con thứ hai hiếu thuận với bà, đem lời bà nói thành thánh chỉ mà thi hành, bà đã cảm thấy rất giá trị.
Trương Thanh Thạch mặt không chút thay đổi, cuối cùng đem phẫn hận trong mắt đè nén xuống, hắn nghĩ bất kể thế nào dù sao bà ấy cũng là mẹ của mình, dù hận bà cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, hiện tại chuyện trọng yếu nhất không phải là phát hỏa với bà, không phải là chất vấn bà vì sao lại có lòng dạ ác độc như vậy, mà là tìm cách chữa lành thân thể, sau đó mang theo thê tử chúng nữ nhi rời đi cái nhà này!
Đúng, rời đi cái nhà này! Trước khi trùng sinh, Trương Thanh Thạch đã từng vô số lần nghĩ tới nếu như mình sớm một chút mang theo thê tử chúng nữ nhi rời đi cái nhà này, cho dù hắn không có bao nhiêu bản lãnh, nhưng cũng có thể để cho các nàng sống khá hơn một chút, ít nhất sẽ không mệt mỏi hay nghẹn khuất như khi ở tại cái nhà này! Hiện tại hắn đã trở lại, hắn lập tức muốn mang mấy mẹ con các nàng rời đi, hắn sống lâu hơn được mấy năm, ở bên ngoài cũng lăn lộn nhiều hơn, so với trước sẽ tốt hơn nhiều, hắn nhất định có thể để cho thê tử chúng nữ nhi trải qua ngày tốt lành!
"Nương, mẹ thật đúng là hồ đồ, sao không sớm thỉnh lang trung đến? Thỉnh lang trung đến, con nói không chừng sẽ sớm tốt lên, mẹ cũng không cần khẩn cấp như vậy. Đại ca, Tam đệ bọn họ cũng thiệt là, thế nhưng không có một người nhắc nhở mẹ, làm hại mẹ gấp gáp như vậy, thiệt thòi bọn họ bình thường là người khôn khéo, xem ra thật sự là hồ đồ!"
Trương Thanh Thạch nhàn nhạt nói, nghe như đang khuyên Trương bà tử, nhưng trong lời nói mang theo châm chọc.
Trương bà tử vừa nghe hết sức chột dạ, hạ mí mắt nói: "Đúng vậy, đều hồ đồ. Nhưng mà phương thuốc kia cũng có tác dụng, người trong thôn chúng ta đều dùng cái này, con xem con hiện tại không phải đã tốt hơn? Đương nhiên, còn nhờ có mẹ cầu thần bái phật giúp con, cuối cùng là không có uổng phí một phen khổ tâm của mẹ."
Kỳ thật Tuyết nương vợ Trương Thanh Thạch còn có Đại Hoa Nhị Hoa các nàng đều cầu xin bà thỉnh lang trung cho Trương Thanh Thạch, nhưng bị bà cự tuyệt, nói là dùng phương thuốc dân gian là được, sợ các nàng đi thỉnh lang trung, nên lừa gạt các nàng nói nếu như đến buổi tối Trương Thanh Thạch vẫn sốt, thì thỉnh lang trung cho hắn, nếu như các nàng không nghe lời mời lang trung, đó chính là không có đem khổ tâm cầu thần bái phật của bà để vào mắt. Nếu các nàng đều không đem bà để vào mắt, vậy tiền thỉnh lang trung bà sẽ không ra. Đỗ Quyên Hồng cũng ở một bên đi theo phụ hoạ, cuối cùng Tuyết nương cùng Đại Hoa đều chỉ có thể không yên tâm đi ra ruộng, Nhị Hoa lưu lại chiếu cố Trương Thanh Thạch cùng Tiểu Hoa. Tuyết nương cùng Đại Hoa làm việc đều có người nhìn, trong nhà Nhị Hoa cũng có người để ý.
Trương Thanh Thạch trong lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ đây là nương hắn a, thật sự là bắt được nhược điểm cả nhà bọn họ.
Phượng lang trung rất nhanh được Nhị Hoa mời tới, ông tên là Phượng Tê, y thuật coi như không tệ, vốn dĩ không phải là người thôn này, hơn mười năm trước đến thôn, bỏ ra ít tiền, ở trong thôn Lạc Hộ. Ông có một vợ, còn có một đứa con trai, một nhà ba người sống rất tốt.
Phượng lang trung bắt mạch xem thương cho Trương Thanh Thạch, nhìn đến thương thế của hắn liền nhíu mi, nói là ban đầu lúc nối xương làm không tốt, nối sai lệch, nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay này phải phế đi, biện pháp duy nhất chính là nối xương một lần nữa, nhưng sẽ rất đau. Còn nếu lại sốt, khai chút dược là được.
Trương Thanh Thạch đời trước cũng bị sốt, chính là dựa vào phương thuốc dân gian mà đỡ, sốt hạ, cánh tay bị gãy cũng được nối, lại uống một thang thuốc, nên không thỉnh Phượng lang trung tới nhà xem cánh tay hắn, kết quả xương cốt phát triển sai lệch, cuối cùng không thể dùng, chỉ có thể phế đi. Bây giờ nghe Phượng lang trung nói cánh tay mình còn có thể cứu, Trương Thanh Thạch mừng rỡ, lập tức yêu cầu Phượng lang trung nối xương một lần nữa giúp hắn.
"Ta không sợ đau! Phượng lang trung, ông cứ việc làm!"
Trương Thanh Thạch kiên định nói, đời này hắn có được thân thể bình thường, hắn sẽ vì thê tử chúng nữ nhi chống lên một mảnh trời!
Phượng lang trung thấy Trương Thanh Thạch không có chút e ngại nào, nghĩ thầm người này thật đúng là một hán tử.
Đỗ Quyên Hồng ở một bên hỏi: "Phượng lang trung, nối xương một lần nữa sẽ tốn không ít tiền phải không?"
Phượng lang trung nhìn cũng không nhìn bà ta, nói: "Đều là cùng thôn xóm, nối xương ta có thể ít đi chút ít tiền, nhưng tiền thuốc không thể thiếu, xem tình huống, ít nhất cũng phải bỏ ra ba bốn ngàn văn tiền. Lần này đi lao dịch, Thanh Thạch huynh đệ đi, vì trong nhà giảm đi 5 lượng bạc, ba bốn ngàn tiền này, các ngươi vẫn có thể bỏ ra chứ?"
Phượng lang trung cũng biết chuyện nhà họ Trương, trong lòng bất bình thay Trương Thanh Thạch, hàng năm đi lao dịch đều là Trương Thanh Thạch đi, ca ca đệ đệ chưa từng phải đi, tuy nói là thân thể hắn tốt, Trương Thanh Mộc cùng Trương Thanh Ngọc thân thể không được rắn chắc như Trương Thanh Thạch, nhưng cũng không thể lúc nào cũng bắt hắn đi chứ? Hiện tại người bị thương, dù sao cũng phải chữa trị phải không? Phượng lang trung nghĩ tới có nên hay không nói thể cốt Trương Thanh Thạch không thể lại mệt nhọc, miễn Trương Thanh Thạch về sau lại phải đi lao dịch.
Trương bà tử và Đỗ Quyên Hồng đều đau lòng, ba bốn ngàn văn tiền a! Có thể mua bao nhiêu thịt a, có thể mua bao nhiêu vải a!
Trương bà tử giả bộ đáng thương, nói trong nhà tiền bạc không có nhiều, có thể hay không ít đi chút ít.
Nhị Hoa ở một bên nói: "Nãi nãi, cháu nghe tam thẩm nói thẩm ấy len lén thấy bà kiếm được tiền, nghe đâu cũng phải bốn năm ngàn tiền! Chẳng lẽ mấy ngày này tiền đều xài hết? Hay là cho ai mượn, bà nói cho cháu, cháu đi đòi! Cháu nghĩ người vay tiền kia thấy cha cháu cần tiền, nhất định sẽ đem tiền trả lại! Nãi nãi, bà nói có đúng hay không?!"
Nhị Hoa cũng không muốn cha mình bị tàn tật, vốn dĩ cha nàng có khả năng nhất, ở nhà kiếm tiền nhiều nhất, nhưng nãi nãi luôn luôn không tốt với cha, nếu như cha bị tàn phế, vậy thì có thể tưởng tượng được ngày sau của nhị phòng bọn họ thảm thế nào! Cho nên nhất định phải giúp chữa lành cánh tay của cha nàng! Nhị Hoa vốn tính cách dũng cảm, cho dù bị cái nhà này đè nén, nhưng hiện tại cũng bất cứ giá nào, đối mặt trực diện với người lợi hại nhất quản gia trong nhà này - Trương bà tử.
"Ngươi tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó?! Ta nói lúc nào?" Đỗ Quyên Hồng vừa nghe liền gào lên, bà ta xác thực nhìn lén qua bà bà kiếm tiền, cũng xác thực từng nói với Trương Thanh Ngọc là trong tay bà bà có ít nhất bốn năm ngàn, không nghĩ tới cư nhiên bị nha đầu chết tiệt này nghe được. Nha đầu chết tiệt kia, lỗ tai sao không bị hư đi?! Bà ta mắng xong Nhị Hoa sau đó bất an nhìn về phía bà bà, phát hiện bà bà đang hung hăng nhìn mình lom lom, "Nương a! Ta là bị oan uổng, Nhị Hoa nàng nói bậy! Ngài đừng nghe nàng, nàng chính là muốn ngài ra tiền! Nàng đây là đang bức ngài!"
Trương bà tử trong lòng nghĩ Nhị Hoa khẳng định không có nói láo, tức phụ lão Tam thật đúng là người có thể làm được chuyện như vậy, bà sớm đã phát hiện Đỗ Quyên Hồng thích nhìn lén động tĩnh trong phòng bà, nếu không làm sao phải đề phòng bà ta (ĐQH). Tuy nhiên bây giờ chuyện trọng yếu không phải là trừng phạt bà ta, mà là đối phó nhị phòng. Bà cũng biết số tiền này không ra không được, nhưng bớt được chút nào hay chút ấy!
"Trong tay ta nào có nhiều tiền như vậy a? Bất quá ba bốn ngàn tiền vẫn phải có. Phượng lang trung, ngươi thông cảm cho chúng ta, không thể nhiều hơn số này." Trương bà tử trong lòng một trận đau, tiền của bà a, sẽ phải bay đi ba bốn ngàn đồng! Không được, đến lúc đó phải làm cho nhà lão Nhị trả lại!
"Ta sẽ tận lực." Phượng lang trung nhàn nhạt nói.
Nhị Hoa đưa Phượng lang trung ra ngoài, Trương Thanh Thạch trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cánh tay đời này không bị phế nữa.
Tiểu Hoa sớm đã tỉnh lại, hài tử mới ba tuổi đã rất hiểu chuyện, một người ngoan ngoãn ngồi nơi đó, hai mắt to nháy nháy, khiến trái tim Trương Thanh Thạch run rẩy. Hắn vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Hoa lại đây. Tiểu Hoa lập tức bò qua. Trương Thanh Thạch sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nữ nhi, trong lòng hết sức đau lòng, khuê nữ này cũng quá gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn này một ít huyết sắc cũng không có, vừa nhìn cũng biết không được dưỡng tốt từ trong bụng mẹ, cũng khó trách toàn gia đều lo lắng nàng dưỡng không lớn, đời trước khuê nữ này cũng xác thực nuôi không lớn. Nhưng mà đời này Trương Thanh Thạch nói cái gì cũng phải để Tiểu Hoa lớn lên, hắn không tin, chính mình cố gắng kiếm tiền, để khuê nữ uống thuốc tốt nhất, ăn ngon mặc đẹp, cũng không tin thân thể bé sẽ không khỏe mạnh? Đời trước khuê nữ cũng nuôi lớn không ít, chỉ là cuối cùng vì không có thuốc nên mới trễ nãi, đời này sẽ không.
"Phụ thân."
Tiểu Hoa nhẹ nhàng gọi Trương Thanh Thạch, lộ ra dáng vẻ tươi cười e lệ nhỏ nhỏ, bé mặc dù nhỏ cũng biết phụ thân ngã bệnh nghiêm trọng hơn so với bé, bởi vì nương cùng các tỷ tỷ đều khóc lợi hại. Bây giờ nhìn đến phụ thân tỉnh, mới vừa rồi còn có lang trung đến, bé biết rõ phụ thân sẽ không sao.
Trương Thanh Thạch bị một tiếng phụ thân này gọi cao hứng dị thường, có cái gì so với mất đi mà lại được trân quý hơn đâu? Hắn kéo tay Tiểu Hoa nói: "Tiểu tâm can của cha, cha sẽ tốt lên, đến lúc đó mua thịt ăn mua quần áo mới mặc cho con."
Tiểu Hoa nghe được con mắt tỏa sáng, khóe miệng cười lớn.
Nhị Hoa từ ngoài cửa vào thì nghe được những lời cha nói, cũng mím môi cười, trong nội tâm kích động, cha nàng gọi muội muội là tiểu tâm can! Khuê nữ cũng là tâm can bảo bối của ông a! Xem ra cha lần bị thương này thật là không uổng phí, sau khi tỉnh lại thì đau các nàng, thật chẳng lẽ như mấy ông già nói, có người bệnh nặng một hồi như đã chết qua nên thay đổi tính tình? Nếu quả thật là như vậy thì thật tốt quá!
Buổi trưa người của Trương gia đi làm ruộng đều trở về, Tuyết nương và Đại Hoa khóc nước mắt ràn rụa, đối với các nàng mà nói Trương Thanh Thạch chính là trời của các nàng, nếu như Trương Thanh Thạch có mệnh hệ gì, trời của các nàng sẽ sập, may mà hắn đã không sao.
Trương Thanh Thạch xem thê tử cùng đại nữ nhi, xem cũng xem không đủ, các nàng cũng đều sống sờ sờ đứng trước mặt của hắn, thật tốt.
Đám người Trương Thanh Mộc cũng sang nhìn Trương Thanh Thạch, đều nói vài câu khách khí, dù sao lần này Trương Thanh Thạch là vì lao dịch mới bị thương, bọn họ hai người những năm này đều không phải đi. Chờ rời đi tây sương phòng, nghe Đỗ Quyên Hồng nói thỉnh lang trung, phải bỏ ra ba bốn ngàn tiền, bọn họ đều đau lòng một trận.
Trương bà tử vừa vào cửa, thấy Trương Thanh Thạch mở to mắt, lập tức liền cầm cái khăn lau mắt thương tâm nói, mặc kệ bà nhẫn tâm bao nhiêu, dù sao ngoài mặt vẫn phải ra vẻ từ mẫu. Chỉ cần giả vờ giả vịt để đứa con thứ hai hiếu thuận với bà, đem lời bà nói thành thánh chỉ mà thi hành, bà đã cảm thấy rất giá trị.
Trương Thanh Thạch mặt không chút thay đổi, cuối cùng đem phẫn hận trong mắt đè nén xuống, hắn nghĩ bất kể thế nào dù sao bà ấy cũng là mẹ của mình, dù hận bà cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, hiện tại chuyện trọng yếu nhất không phải là phát hỏa với bà, không phải là chất vấn bà vì sao lại có lòng dạ ác độc như vậy, mà là tìm cách chữa lành thân thể, sau đó mang theo thê tử chúng nữ nhi rời đi cái nhà này!
Đúng, rời đi cái nhà này! Trước khi trùng sinh, Trương Thanh Thạch đã từng vô số lần nghĩ tới nếu như mình sớm một chút mang theo thê tử chúng nữ nhi rời đi cái nhà này, cho dù hắn không có bao nhiêu bản lãnh, nhưng cũng có thể để cho các nàng sống khá hơn một chút, ít nhất sẽ không mệt mỏi hay nghẹn khuất như khi ở tại cái nhà này! Hiện tại hắn đã trở lại, hắn lập tức muốn mang mấy mẹ con các nàng rời đi, hắn sống lâu hơn được mấy năm, ở bên ngoài cũng lăn lộn nhiều hơn, so với trước sẽ tốt hơn nhiều, hắn nhất định có thể để cho thê tử chúng nữ nhi trải qua ngày tốt lành!
"Nương, mẹ thật đúng là hồ đồ, sao không sớm thỉnh lang trung đến? Thỉnh lang trung đến, con nói không chừng sẽ sớm tốt lên, mẹ cũng không cần khẩn cấp như vậy. Đại ca, Tam đệ bọn họ cũng thiệt là, thế nhưng không có một người nhắc nhở mẹ, làm hại mẹ gấp gáp như vậy, thiệt thòi bọn họ bình thường là người khôn khéo, xem ra thật sự là hồ đồ!"
Trương Thanh Thạch nhàn nhạt nói, nghe như đang khuyên Trương bà tử, nhưng trong lời nói mang theo châm chọc.
Trương bà tử vừa nghe hết sức chột dạ, hạ mí mắt nói: "Đúng vậy, đều hồ đồ. Nhưng mà phương thuốc kia cũng có tác dụng, người trong thôn chúng ta đều dùng cái này, con xem con hiện tại không phải đã tốt hơn? Đương nhiên, còn nhờ có mẹ cầu thần bái phật giúp con, cuối cùng là không có uổng phí một phen khổ tâm của mẹ."
Kỳ thật Tuyết nương vợ Trương Thanh Thạch còn có Đại Hoa Nhị Hoa các nàng đều cầu xin bà thỉnh lang trung cho Trương Thanh Thạch, nhưng bị bà cự tuyệt, nói là dùng phương thuốc dân gian là được, sợ các nàng đi thỉnh lang trung, nên lừa gạt các nàng nói nếu như đến buổi tối Trương Thanh Thạch vẫn sốt, thì thỉnh lang trung cho hắn, nếu như các nàng không nghe lời mời lang trung, đó chính là không có đem khổ tâm cầu thần bái phật của bà để vào mắt. Nếu các nàng đều không đem bà để vào mắt, vậy tiền thỉnh lang trung bà sẽ không ra. Đỗ Quyên Hồng cũng ở một bên đi theo phụ hoạ, cuối cùng Tuyết nương cùng Đại Hoa đều chỉ có thể không yên tâm đi ra ruộng, Nhị Hoa lưu lại chiếu cố Trương Thanh Thạch cùng Tiểu Hoa. Tuyết nương cùng Đại Hoa làm việc đều có người nhìn, trong nhà Nhị Hoa cũng có người để ý.
Trương Thanh Thạch trong lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ đây là nương hắn a, thật sự là bắt được nhược điểm cả nhà bọn họ.
Phượng lang trung rất nhanh được Nhị Hoa mời tới, ông tên là Phượng Tê, y thuật coi như không tệ, vốn dĩ không phải là người thôn này, hơn mười năm trước đến thôn, bỏ ra ít tiền, ở trong thôn Lạc Hộ. Ông có một vợ, còn có một đứa con trai, một nhà ba người sống rất tốt.
Phượng lang trung bắt mạch xem thương cho Trương Thanh Thạch, nhìn đến thương thế của hắn liền nhíu mi, nói là ban đầu lúc nối xương làm không tốt, nối sai lệch, nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay này phải phế đi, biện pháp duy nhất chính là nối xương một lần nữa, nhưng sẽ rất đau. Còn nếu lại sốt, khai chút dược là được.
Trương Thanh Thạch đời trước cũng bị sốt, chính là dựa vào phương thuốc dân gian mà đỡ, sốt hạ, cánh tay bị gãy cũng được nối, lại uống một thang thuốc, nên không thỉnh Phượng lang trung tới nhà xem cánh tay hắn, kết quả xương cốt phát triển sai lệch, cuối cùng không thể dùng, chỉ có thể phế đi. Bây giờ nghe Phượng lang trung nói cánh tay mình còn có thể cứu, Trương Thanh Thạch mừng rỡ, lập tức yêu cầu Phượng lang trung nối xương một lần nữa giúp hắn.
"Ta không sợ đau! Phượng lang trung, ông cứ việc làm!"
Trương Thanh Thạch kiên định nói, đời này hắn có được thân thể bình thường, hắn sẽ vì thê tử chúng nữ nhi chống lên một mảnh trời!
Phượng lang trung thấy Trương Thanh Thạch không có chút e ngại nào, nghĩ thầm người này thật đúng là một hán tử.
Đỗ Quyên Hồng ở một bên hỏi: "Phượng lang trung, nối xương một lần nữa sẽ tốn không ít tiền phải không?"
Phượng lang trung nhìn cũng không nhìn bà ta, nói: "Đều là cùng thôn xóm, nối xương ta có thể ít đi chút ít tiền, nhưng tiền thuốc không thể thiếu, xem tình huống, ít nhất cũng phải bỏ ra ba bốn ngàn văn tiền. Lần này đi lao dịch, Thanh Thạch huynh đệ đi, vì trong nhà giảm đi 5 lượng bạc, ba bốn ngàn tiền này, các ngươi vẫn có thể bỏ ra chứ?"
Phượng lang trung cũng biết chuyện nhà họ Trương, trong lòng bất bình thay Trương Thanh Thạch, hàng năm đi lao dịch đều là Trương Thanh Thạch đi, ca ca đệ đệ chưa từng phải đi, tuy nói là thân thể hắn tốt, Trương Thanh Mộc cùng Trương Thanh Ngọc thân thể không được rắn chắc như Trương Thanh Thạch, nhưng cũng không thể lúc nào cũng bắt hắn đi chứ? Hiện tại người bị thương, dù sao cũng phải chữa trị phải không? Phượng lang trung nghĩ tới có nên hay không nói thể cốt Trương Thanh Thạch không thể lại mệt nhọc, miễn Trương Thanh Thạch về sau lại phải đi lao dịch.
Trương bà tử và Đỗ Quyên Hồng đều đau lòng, ba bốn ngàn văn tiền a! Có thể mua bao nhiêu thịt a, có thể mua bao nhiêu vải a!
Trương bà tử giả bộ đáng thương, nói trong nhà tiền bạc không có nhiều, có thể hay không ít đi chút ít.
Nhị Hoa ở một bên nói: "Nãi nãi, cháu nghe tam thẩm nói thẩm ấy len lén thấy bà kiếm được tiền, nghe đâu cũng phải bốn năm ngàn tiền! Chẳng lẽ mấy ngày này tiền đều xài hết? Hay là cho ai mượn, bà nói cho cháu, cháu đi đòi! Cháu nghĩ người vay tiền kia thấy cha cháu cần tiền, nhất định sẽ đem tiền trả lại! Nãi nãi, bà nói có đúng hay không?!"
Nhị Hoa cũng không muốn cha mình bị tàn tật, vốn dĩ cha nàng có khả năng nhất, ở nhà kiếm tiền nhiều nhất, nhưng nãi nãi luôn luôn không tốt với cha, nếu như cha bị tàn phế, vậy thì có thể tưởng tượng được ngày sau của nhị phòng bọn họ thảm thế nào! Cho nên nhất định phải giúp chữa lành cánh tay của cha nàng! Nhị Hoa vốn tính cách dũng cảm, cho dù bị cái nhà này đè nén, nhưng hiện tại cũng bất cứ giá nào, đối mặt trực diện với người lợi hại nhất quản gia trong nhà này - Trương bà tử.
"Ngươi tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó?! Ta nói lúc nào?" Đỗ Quyên Hồng vừa nghe liền gào lên, bà ta xác thực nhìn lén qua bà bà kiếm tiền, cũng xác thực từng nói với Trương Thanh Ngọc là trong tay bà bà có ít nhất bốn năm ngàn, không nghĩ tới cư nhiên bị nha đầu chết tiệt này nghe được. Nha đầu chết tiệt kia, lỗ tai sao không bị hư đi?! Bà ta mắng xong Nhị Hoa sau đó bất an nhìn về phía bà bà, phát hiện bà bà đang hung hăng nhìn mình lom lom, "Nương a! Ta là bị oan uổng, Nhị Hoa nàng nói bậy! Ngài đừng nghe nàng, nàng chính là muốn ngài ra tiền! Nàng đây là đang bức ngài!"
Trương bà tử trong lòng nghĩ Nhị Hoa khẳng định không có nói láo, tức phụ lão Tam thật đúng là người có thể làm được chuyện như vậy, bà sớm đã phát hiện Đỗ Quyên Hồng thích nhìn lén động tĩnh trong phòng bà, nếu không làm sao phải đề phòng bà ta (ĐQH). Tuy nhiên bây giờ chuyện trọng yếu không phải là trừng phạt bà ta, mà là đối phó nhị phòng. Bà cũng biết số tiền này không ra không được, nhưng bớt được chút nào hay chút ấy!
"Trong tay ta nào có nhiều tiền như vậy a? Bất quá ba bốn ngàn tiền vẫn phải có. Phượng lang trung, ngươi thông cảm cho chúng ta, không thể nhiều hơn số này." Trương bà tử trong lòng một trận đau, tiền của bà a, sẽ phải bay đi ba bốn ngàn đồng! Không được, đến lúc đó phải làm cho nhà lão Nhị trả lại!
"Ta sẽ tận lực." Phượng lang trung nhàn nhạt nói.
Nhị Hoa đưa Phượng lang trung ra ngoài, Trương Thanh Thạch trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cánh tay đời này không bị phế nữa.
Tiểu Hoa sớm đã tỉnh lại, hài tử mới ba tuổi đã rất hiểu chuyện, một người ngoan ngoãn ngồi nơi đó, hai mắt to nháy nháy, khiến trái tim Trương Thanh Thạch run rẩy. Hắn vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Hoa lại đây. Tiểu Hoa lập tức bò qua. Trương Thanh Thạch sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nữ nhi, trong lòng hết sức đau lòng, khuê nữ này cũng quá gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn này một ít huyết sắc cũng không có, vừa nhìn cũng biết không được dưỡng tốt từ trong bụng mẹ, cũng khó trách toàn gia đều lo lắng nàng dưỡng không lớn, đời trước khuê nữ này cũng xác thực nuôi không lớn. Nhưng mà đời này Trương Thanh Thạch nói cái gì cũng phải để Tiểu Hoa lớn lên, hắn không tin, chính mình cố gắng kiếm tiền, để khuê nữ uống thuốc tốt nhất, ăn ngon mặc đẹp, cũng không tin thân thể bé sẽ không khỏe mạnh? Đời trước khuê nữ cũng nuôi lớn không ít, chỉ là cuối cùng vì không có thuốc nên mới trễ nãi, đời này sẽ không.
"Phụ thân."
Tiểu Hoa nhẹ nhàng gọi Trương Thanh Thạch, lộ ra dáng vẻ tươi cười e lệ nhỏ nhỏ, bé mặc dù nhỏ cũng biết phụ thân ngã bệnh nghiêm trọng hơn so với bé, bởi vì nương cùng các tỷ tỷ đều khóc lợi hại. Bây giờ nhìn đến phụ thân tỉnh, mới vừa rồi còn có lang trung đến, bé biết rõ phụ thân sẽ không sao.
Trương Thanh Thạch bị một tiếng phụ thân này gọi cao hứng dị thường, có cái gì so với mất đi mà lại được trân quý hơn đâu? Hắn kéo tay Tiểu Hoa nói: "Tiểu tâm can của cha, cha sẽ tốt lên, đến lúc đó mua thịt ăn mua quần áo mới mặc cho con."
Tiểu Hoa nghe được con mắt tỏa sáng, khóe miệng cười lớn.
Nhị Hoa từ ngoài cửa vào thì nghe được những lời cha nói, cũng mím môi cười, trong nội tâm kích động, cha nàng gọi muội muội là tiểu tâm can! Khuê nữ cũng là tâm can bảo bối của ông a! Xem ra cha lần bị thương này thật là không uổng phí, sau khi tỉnh lại thì đau các nàng, thật chẳng lẽ như mấy ông già nói, có người bệnh nặng một hồi như đã chết qua nên thay đổi tính tình? Nếu quả thật là như vậy thì thật tốt quá!
Buổi trưa người của Trương gia đi làm ruộng đều trở về, Tuyết nương và Đại Hoa khóc nước mắt ràn rụa, đối với các nàng mà nói Trương Thanh Thạch chính là trời của các nàng, nếu như Trương Thanh Thạch có mệnh hệ gì, trời của các nàng sẽ sập, may mà hắn đã không sao.
Trương Thanh Thạch xem thê tử cùng đại nữ nhi, xem cũng xem không đủ, các nàng cũng đều sống sờ sờ đứng trước mặt của hắn, thật tốt.
Đám người Trương Thanh Mộc cũng sang nhìn Trương Thanh Thạch, đều nói vài câu khách khí, dù sao lần này Trương Thanh Thạch là vì lao dịch mới bị thương, bọn họ hai người những năm này đều không phải đi. Chờ rời đi tây sương phòng, nghe Đỗ Quyên Hồng nói thỉnh lang trung, phải bỏ ra ba bốn ngàn tiền, bọn họ đều đau lòng một trận.
/73
|