Trương Thanh Thạch chuẩn bị bán điểm tâm và sốt thịt, nhưng trước đó hắn đột nhiên lại có một chủ ý, đó chính là xem có thể hay không lúc cháu Cổ Đại Thành dẫn người đến Dã Tây dốc, kiếm thêm một chút tiền, hắn bây giờ dù là tiền lẻ cũng muốn kiếm, một cơ hội cũng không muốn buông tha, hơn nữa nếu như có thể thông qua chuyện này lại một lần nữa giao hảo với Cổ Đại Thành vậy thì càng tốt hơn.
Trương Thanh Thạch nghĩ kỹ kế hoạch, trước một ngày hắn để Tuyết nương mang ba nữ nhi ra ngoài, về nhà mẹ đẻ. Không có biện pháp, lần này chuyện hắn cần làm phải giải thích quá phiền toái, không bằng để các nàng đi, còn có chính là đến lúc đó kế hoạch của hắn nếu là thật thành công, trong nhà tất cả đều là nữ nhân cũng không tiện.
Tuyết nương rất tin tưởng Trương Thanh Thạch, nghe hắn nói để cho nàng mang hài tử về nhà mẹ đẻ, còn cho nàng mang thịt và điểm tâm về nhà, ngẫm lại vài năm này cũng chưa trở lại nhà mẹ đẻ, ngay cả việc ở riêng cũng không nói cho nhà mẹ đẻ một tiếng, nàng cũng muốn về nhà mẹ đẻ xem một chút, để cho người nhà mẹ đẻ yên tâm với cuộc sống bây giờ của nàng. Bởi vì cách xa, trời vừa sáng nàng đã mang theo bọn nhỏ đi.
Trương Thanh Thạch ở nhà bắt đầu làm điểm tâm và sốt thịt, mỗi thứ đều làm không nhiều lắm. Chờ sau khi làm xong nhìn thời gian không sai biệt lắm hắn đi ra ruộng, một bên ở trong ruộng làm việc một bên chú ý nơi xa trên đường lớn có người đi qua hay không. Trương Thanh Thạch còn nhớ đời trước những người kia là buổi sáng đi Dã Tây dốc, chỉ không biết là đi lúc nào. Trương Thanh Thạch cũng không muốn đi Dã Tây dốc quá sớm, vạn nhất bị người trong thôn phát hiện hắn, lại cùng hắn ở chung một chỗ sẽ ảnh hưởng kế hoạch của hắn. Cho nên hắn trước hết ở trong ruộng quan sát.
Ước chừng qua nửa canh giờ, chỉ thấy trên đường lớn đến đây không ít người, có cưỡi ngựa, còn có xe ngựa.
Trương Thanh Thạch nghĩ hẳn là những người này, bọn họ ở đây rất ít người đến như vậy, Dã Tây dốc chỉ là vài cái sườn núi nhỏ, thâm sơn cùng cốc căn bản không hấp dẫn người đến du ngoạn, cháu Cổ Đại Thành mang người tới nơi này thật không biết là ý tưởng gì. Đời trước mang người đến đây, đời này thế nhưng vẫn dẫn người đến. Trương Thanh Thạch trong lòng một mặt oán thầm một mặt bước nhanh về nhà, nghĩ dù không phải là những người kia, hắn trước lên núi rồi nói. Dù không phải là nhóm người cháu của Cổ Đại Thành, cũng không quan hệ, chỉ bằng hắn làm điểm tâm cùng sốt thịt, nói không chừng cũng có thể phát tài ngoài ý muốn.
Trương Thanh Thạch về đến nhà đem điểm tâm và sốt thịt làm xong để trong hộp cơm nhỏ vừa mua, lại đem hộp cơm bỏ vào trong giỏ nhỏ, sau đó cõng giỏ ra khỏi nhà.
"Nhị ca, ngươi vội đi đâu thế? Nghe nói ngươi ngày hôm qua lại đi trấn trên? Còn mua thịt trở lại? Có thể cho ta mượn một chút được không? Ai, Mai Hương nàng ta muốn ăn thịt, ta làm thúc phụ cũng muốn mua chút ít cho nàng ta, nhưng trong tay thực tại không có tiền. Trước mượn ngươi một ít. Ngươi yên tâm a, chờ đến lúc đó ta đi nhà Triệu địa chủ tìm phần việc làm, nhất định sẽ trả gấp đôi thịt cho ngươi."
Trương Thanh Ngọc thấy Trương Thanh Thạch lập tức cười nói, sau sự kiện gạt người kia, Trương Thanh Ngọc rất nhanh liền điều chỉnh thái độ, giống như căn bản là không có phát sinh qua sự việc kia. Nhìn thấy Trương Thanh Thạch như xưa cười cười nói nói. Lúc Mai Hương và con trai Triệu địa chủ đính hôn, Triệu gia căn bản không thèm để ý bọn họ từng làm qua chuyện xấu, hắn ta càng thêm đắc ý, ý kia chính là ngay cả Triệu địa chủ đều không để ý, người khác càng sẽ không để ý, vậy chuyện này bọn họ làm cũng không phải là sai, ảnh hưởng với nhà bọn họ căn bản là không quá lớn. Trong nụ cười của hắn ta với Trương Thanh Thạch có lúc sẽ toát ra ý tứ như thế. Nhưng nếu Trương Thanh Thạch làm vỡ lở chuyện này, hắn sẽ nổi giận với Trương Thanh Thạch.
Trương Thanh Ngọc cố ý đem gia sự của Triệu gia kích thích Trương Thanh Thạch, nếu như Trương Thanh Thạch hâm mộ tự nhiên sẽ đem thịt cho hắn ta (TTN), đến lúc đó hắn (TTT) nói không chừng còn cầu xin cũng đi làm việc cho nhà Triệu địa chủ! Về phần để hắn (TTT) đi hay không thì để người trong nhà quyết định, để cho hắn đi, vậy cho dù phân ra gia cũng sẽ không giống như ở riêng, hắn về sau vẫn làm trâu làm ngựa cho nhà, không để cho hắn đi, vừa vặn chọc tức hắn, cho hắn biết dù hắn bị lừa hắn cũng phải nhịn!
Trương Thanh Thạch nào có thời gian nhàn rỗi nói chuyện với Trương Thanh Ngọc, hắn đang vội vã đi Dã Tây dốc đây!
"Không có tiền thì đừng nghĩ tới nịnh nọt cháu gái, ngươi sao không ngẫm lại cho ta mượn tiền mua thịt cho ba đứa con gái của ta? Chẳng lẽ cháu gái còn phân ba bảy loại? Mai Hương nếu muốn ăn thịt cha nàng sẽ mua cho nàng, không cần ngươi không kiêng nể đòi thịt cho nàng ta ăn, nàng ta biết được trên mặt cũng sẽ không vui vẻ gì."
Trương Thanh Thạch nói xong thì đi.
Nụ cười trên mặt Trương Thanh Ngọc biến mất, khóe miệng hạ xuống, "Thật sự là phân ra gia đã ra vẻ, ba khuê nữ nhà ngươi thì có gì mà hay?"
Trương Thanh Ngọc hừ hừ mà đi, mới vừa đi tới khúc quanh, hắn ta đột nhiên dừng bước, trong lòng nghĩ không đúng, vừa rồi hắn ta sở dĩ cùng Nhị ca nói chuyện thịt là bởi vì hắn ta nghe được mùi vị thịt, còn tưởng rằng là Nhị ca ở nhà làm thịt. Nhưng Nhị ca vừa đi thì vị thịt cũng bay mất, chẳng lẽ là trong giỏ của Nhị ca có thịt? Hắn mang theo thịt ra ngoài đi đâu? Quên đi, hắn thích đi đâu thì đi đó, mắc mớ gì đến mình? Trương Thanh Ngọc lắc lắc đầu, lại chậm chạp đi.
Trương Thanh Thạch vừa tới Tây Cống, chỉ thấy không ít người đi về Dã Tây dốc, líu ríu nghị luận, hắn kéo một tên tiểu tử hỏi là thế nào.
Tên tiểu tử kia nói: "Một nhóm cưỡi ngựa và xe ngựa đi qua, nghe nói trong đám người đánh xe có phu xe Cổ lão gia, không biết có phải là Cổ lão gia đi Dã Tây dốc hay không. Chúng ta đi qua xem ngựa lớn và xe ngựa to đi!"
Trương Thanh Thạch yên tâm, thật sự là đoàn người cháu của Cổ lão gia.
Hổ Tử thấy được Trương Thanh Thạch, hỏi: "Thanh Thạch thúc, Nhị Hoa không đi cùng thúc sao? Thúc muốn lên núi đi đốn củi ư? Thương thế của thúc có khỏi hẳn chưa? Có muốn ta đi cùng với thúc không?"
"Không cần, ngươi làm chuyện của mình đi! Nhị Hoa và nương nàng cùng nhau xuất môn, trước khi trời tối mới trở về." Trương Thanh Thạch cười nói với Hổ Tử, nghĩ thầm tiểu tử này, há mồm liền hỏi Nhị Hoa, còn nhỏ như vậy đã nhớ thương khuê nữ hắn. Mặc dù nói đời trước ngươi coi như có tình có nghĩa, nhưng đời này ngươi nếu là không thông qua ta thì đừng mơ tưởng cưới khuê nữ của ta! Hiện tại nịnh nọt ta cũng vô dụng, hôm nay không đếm xỉa tới ngươi! Mẹ vợ xem con rể lúc nào cũng càng xem càng thú vị, nhưng cha vợ xem con rể đó là càng xem càng phiền, Trương Thanh Thạch hiện tại chính là cái tâm tình này. Trên mặt hắn mặc dù cười, lại không chút do dự mà đi.
Hổ Tử nghĩ thầm Thanh Thạch thúc càng ngày càng lợi hại, ông đối với Nhị Hoa cũng tốt hơn nhiều, Nhị Hoa hiện tại cười rộ lên càng ngày càng dễ nhìn, lúc nào nhìn thấy hắn cũng sẽ nhắc tới cha nàng, mười câu thì có chín câu khen cha nàng hảo. Nghĩ đến Nhị Hoa cười đến con mắt sáng sáng, tâm tình Hổ Tử cũng thay đổi tốt hơn.
"Hay là đi giúp đỡ Thanh Thạch thúc làm chút chuyện đi, như vậy chờ Nhị Hoa trở lại biết rõ chuyện này nhất định sẽ cao hứng."
Hổ Tử đi theo sau lưng Trương Thanh Thạch, nghĩ tới Thanh Thạch thúc giống như không muốn làm phiền mình, vậy mình đừng để cho ông biết mình đi theo ông là được, chờ một lát đến trên dốc lại xuất hiện trước mặt của ông, ông cũng không thể đuổi mình đi. Vì để cho Nhị Hoa cao hứng, Hổ Tử thật sự là phải động não, hơn nữa trực giác của hắn cũng hết sức chuẩn, cảm thấy Trương Thanh Thạch hiện tại không muốn để cho hắn đi theo.
Trương Thanh Thạch lên Dã Tây dốc, đến chỗ đào dã lan, cũng không biết thiếu niên xui xẻo kia còn có thể lăn xuống đây giống như đời trước hay không, có điều hắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, trước ở chỗ này phòng thủ đi, dù tình huống không có phát triển giống như đời trước, hắn cũng không có tổn thất gì. Trương Thanh Thạch đem giỏ để qua một bên, bắt đầu đào rau dại, lúc này Dã Tây dốc có một loại lá cây rau dại tròn tròn ăn vô cùng ngon, nhất là làm nhân bánh ăn càng ngon. Hắn nghĩ tới hái một chút trở về, buổi tối thê tử, bọn nhỏ trở lại làm bánh bao cho các nàng ăn.
"Thanh Thạch thúc, thúc đào rau dại sao? Ở đây rau dại rất nhiều, ta cũng ở nơi đây đào rau dại được không? Ta giúp thúc đào một chút, ta nếu mệt thì ngồi ở một bên nghỉ ngơi là được."
Hổ Tử đột nhiên xông tới, thoải mái cười với Trương Thanh Thạch, khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn bởi vì cười rộ lên càng thêm anh tuấn, nhưng lại vô cùng đáng giận trong mắt Trương Thanh Thạch.
Trương Thanh Thạch nghĩ kỹ kế hoạch, trước một ngày hắn để Tuyết nương mang ba nữ nhi ra ngoài, về nhà mẹ đẻ. Không có biện pháp, lần này chuyện hắn cần làm phải giải thích quá phiền toái, không bằng để các nàng đi, còn có chính là đến lúc đó kế hoạch của hắn nếu là thật thành công, trong nhà tất cả đều là nữ nhân cũng không tiện.
Tuyết nương rất tin tưởng Trương Thanh Thạch, nghe hắn nói để cho nàng mang hài tử về nhà mẹ đẻ, còn cho nàng mang thịt và điểm tâm về nhà, ngẫm lại vài năm này cũng chưa trở lại nhà mẹ đẻ, ngay cả việc ở riêng cũng không nói cho nhà mẹ đẻ một tiếng, nàng cũng muốn về nhà mẹ đẻ xem một chút, để cho người nhà mẹ đẻ yên tâm với cuộc sống bây giờ của nàng. Bởi vì cách xa, trời vừa sáng nàng đã mang theo bọn nhỏ đi.
Trương Thanh Thạch ở nhà bắt đầu làm điểm tâm và sốt thịt, mỗi thứ đều làm không nhiều lắm. Chờ sau khi làm xong nhìn thời gian không sai biệt lắm hắn đi ra ruộng, một bên ở trong ruộng làm việc một bên chú ý nơi xa trên đường lớn có người đi qua hay không. Trương Thanh Thạch còn nhớ đời trước những người kia là buổi sáng đi Dã Tây dốc, chỉ không biết là đi lúc nào. Trương Thanh Thạch cũng không muốn đi Dã Tây dốc quá sớm, vạn nhất bị người trong thôn phát hiện hắn, lại cùng hắn ở chung một chỗ sẽ ảnh hưởng kế hoạch của hắn. Cho nên hắn trước hết ở trong ruộng quan sát.
Ước chừng qua nửa canh giờ, chỉ thấy trên đường lớn đến đây không ít người, có cưỡi ngựa, còn có xe ngựa.
Trương Thanh Thạch nghĩ hẳn là những người này, bọn họ ở đây rất ít người đến như vậy, Dã Tây dốc chỉ là vài cái sườn núi nhỏ, thâm sơn cùng cốc căn bản không hấp dẫn người đến du ngoạn, cháu Cổ Đại Thành mang người tới nơi này thật không biết là ý tưởng gì. Đời trước mang người đến đây, đời này thế nhưng vẫn dẫn người đến. Trương Thanh Thạch trong lòng một mặt oán thầm một mặt bước nhanh về nhà, nghĩ dù không phải là những người kia, hắn trước lên núi rồi nói. Dù không phải là nhóm người cháu của Cổ Đại Thành, cũng không quan hệ, chỉ bằng hắn làm điểm tâm cùng sốt thịt, nói không chừng cũng có thể phát tài ngoài ý muốn.
Trương Thanh Thạch về đến nhà đem điểm tâm và sốt thịt làm xong để trong hộp cơm nhỏ vừa mua, lại đem hộp cơm bỏ vào trong giỏ nhỏ, sau đó cõng giỏ ra khỏi nhà.
"Nhị ca, ngươi vội đi đâu thế? Nghe nói ngươi ngày hôm qua lại đi trấn trên? Còn mua thịt trở lại? Có thể cho ta mượn một chút được không? Ai, Mai Hương nàng ta muốn ăn thịt, ta làm thúc phụ cũng muốn mua chút ít cho nàng ta, nhưng trong tay thực tại không có tiền. Trước mượn ngươi một ít. Ngươi yên tâm a, chờ đến lúc đó ta đi nhà Triệu địa chủ tìm phần việc làm, nhất định sẽ trả gấp đôi thịt cho ngươi."
Trương Thanh Ngọc thấy Trương Thanh Thạch lập tức cười nói, sau sự kiện gạt người kia, Trương Thanh Ngọc rất nhanh liền điều chỉnh thái độ, giống như căn bản là không có phát sinh qua sự việc kia. Nhìn thấy Trương Thanh Thạch như xưa cười cười nói nói. Lúc Mai Hương và con trai Triệu địa chủ đính hôn, Triệu gia căn bản không thèm để ý bọn họ từng làm qua chuyện xấu, hắn ta càng thêm đắc ý, ý kia chính là ngay cả Triệu địa chủ đều không để ý, người khác càng sẽ không để ý, vậy chuyện này bọn họ làm cũng không phải là sai, ảnh hưởng với nhà bọn họ căn bản là không quá lớn. Trong nụ cười của hắn ta với Trương Thanh Thạch có lúc sẽ toát ra ý tứ như thế. Nhưng nếu Trương Thanh Thạch làm vỡ lở chuyện này, hắn sẽ nổi giận với Trương Thanh Thạch.
Trương Thanh Ngọc cố ý đem gia sự của Triệu gia kích thích Trương Thanh Thạch, nếu như Trương Thanh Thạch hâm mộ tự nhiên sẽ đem thịt cho hắn ta (TTN), đến lúc đó hắn (TTT) nói không chừng còn cầu xin cũng đi làm việc cho nhà Triệu địa chủ! Về phần để hắn (TTT) đi hay không thì để người trong nhà quyết định, để cho hắn đi, vậy cho dù phân ra gia cũng sẽ không giống như ở riêng, hắn về sau vẫn làm trâu làm ngựa cho nhà, không để cho hắn đi, vừa vặn chọc tức hắn, cho hắn biết dù hắn bị lừa hắn cũng phải nhịn!
Trương Thanh Thạch nào có thời gian nhàn rỗi nói chuyện với Trương Thanh Ngọc, hắn đang vội vã đi Dã Tây dốc đây!
"Không có tiền thì đừng nghĩ tới nịnh nọt cháu gái, ngươi sao không ngẫm lại cho ta mượn tiền mua thịt cho ba đứa con gái của ta? Chẳng lẽ cháu gái còn phân ba bảy loại? Mai Hương nếu muốn ăn thịt cha nàng sẽ mua cho nàng, không cần ngươi không kiêng nể đòi thịt cho nàng ta ăn, nàng ta biết được trên mặt cũng sẽ không vui vẻ gì."
Trương Thanh Thạch nói xong thì đi.
Nụ cười trên mặt Trương Thanh Ngọc biến mất, khóe miệng hạ xuống, "Thật sự là phân ra gia đã ra vẻ, ba khuê nữ nhà ngươi thì có gì mà hay?"
Trương Thanh Ngọc hừ hừ mà đi, mới vừa đi tới khúc quanh, hắn ta đột nhiên dừng bước, trong lòng nghĩ không đúng, vừa rồi hắn ta sở dĩ cùng Nhị ca nói chuyện thịt là bởi vì hắn ta nghe được mùi vị thịt, còn tưởng rằng là Nhị ca ở nhà làm thịt. Nhưng Nhị ca vừa đi thì vị thịt cũng bay mất, chẳng lẽ là trong giỏ của Nhị ca có thịt? Hắn mang theo thịt ra ngoài đi đâu? Quên đi, hắn thích đi đâu thì đi đó, mắc mớ gì đến mình? Trương Thanh Ngọc lắc lắc đầu, lại chậm chạp đi.
Trương Thanh Thạch vừa tới Tây Cống, chỉ thấy không ít người đi về Dã Tây dốc, líu ríu nghị luận, hắn kéo một tên tiểu tử hỏi là thế nào.
Tên tiểu tử kia nói: "Một nhóm cưỡi ngựa và xe ngựa đi qua, nghe nói trong đám người đánh xe có phu xe Cổ lão gia, không biết có phải là Cổ lão gia đi Dã Tây dốc hay không. Chúng ta đi qua xem ngựa lớn và xe ngựa to đi!"
Trương Thanh Thạch yên tâm, thật sự là đoàn người cháu của Cổ lão gia.
Hổ Tử thấy được Trương Thanh Thạch, hỏi: "Thanh Thạch thúc, Nhị Hoa không đi cùng thúc sao? Thúc muốn lên núi đi đốn củi ư? Thương thế của thúc có khỏi hẳn chưa? Có muốn ta đi cùng với thúc không?"
"Không cần, ngươi làm chuyện của mình đi! Nhị Hoa và nương nàng cùng nhau xuất môn, trước khi trời tối mới trở về." Trương Thanh Thạch cười nói với Hổ Tử, nghĩ thầm tiểu tử này, há mồm liền hỏi Nhị Hoa, còn nhỏ như vậy đã nhớ thương khuê nữ hắn. Mặc dù nói đời trước ngươi coi như có tình có nghĩa, nhưng đời này ngươi nếu là không thông qua ta thì đừng mơ tưởng cưới khuê nữ của ta! Hiện tại nịnh nọt ta cũng vô dụng, hôm nay không đếm xỉa tới ngươi! Mẹ vợ xem con rể lúc nào cũng càng xem càng thú vị, nhưng cha vợ xem con rể đó là càng xem càng phiền, Trương Thanh Thạch hiện tại chính là cái tâm tình này. Trên mặt hắn mặc dù cười, lại không chút do dự mà đi.
Hổ Tử nghĩ thầm Thanh Thạch thúc càng ngày càng lợi hại, ông đối với Nhị Hoa cũng tốt hơn nhiều, Nhị Hoa hiện tại cười rộ lên càng ngày càng dễ nhìn, lúc nào nhìn thấy hắn cũng sẽ nhắc tới cha nàng, mười câu thì có chín câu khen cha nàng hảo. Nghĩ đến Nhị Hoa cười đến con mắt sáng sáng, tâm tình Hổ Tử cũng thay đổi tốt hơn.
"Hay là đi giúp đỡ Thanh Thạch thúc làm chút chuyện đi, như vậy chờ Nhị Hoa trở lại biết rõ chuyện này nhất định sẽ cao hứng."
Hổ Tử đi theo sau lưng Trương Thanh Thạch, nghĩ tới Thanh Thạch thúc giống như không muốn làm phiền mình, vậy mình đừng để cho ông biết mình đi theo ông là được, chờ một lát đến trên dốc lại xuất hiện trước mặt của ông, ông cũng không thể đuổi mình đi. Vì để cho Nhị Hoa cao hứng, Hổ Tử thật sự là phải động não, hơn nữa trực giác của hắn cũng hết sức chuẩn, cảm thấy Trương Thanh Thạch hiện tại không muốn để cho hắn đi theo.
Trương Thanh Thạch lên Dã Tây dốc, đến chỗ đào dã lan, cũng không biết thiếu niên xui xẻo kia còn có thể lăn xuống đây giống như đời trước hay không, có điều hắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, trước ở chỗ này phòng thủ đi, dù tình huống không có phát triển giống như đời trước, hắn cũng không có tổn thất gì. Trương Thanh Thạch đem giỏ để qua một bên, bắt đầu đào rau dại, lúc này Dã Tây dốc có một loại lá cây rau dại tròn tròn ăn vô cùng ngon, nhất là làm nhân bánh ăn càng ngon. Hắn nghĩ tới hái một chút trở về, buổi tối thê tử, bọn nhỏ trở lại làm bánh bao cho các nàng ăn.
"Thanh Thạch thúc, thúc đào rau dại sao? Ở đây rau dại rất nhiều, ta cũng ở nơi đây đào rau dại được không? Ta giúp thúc đào một chút, ta nếu mệt thì ngồi ở một bên nghỉ ngơi là được."
Hổ Tử đột nhiên xông tới, thoải mái cười với Trương Thanh Thạch, khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn bởi vì cười rộ lên càng thêm anh tuấn, nhưng lại vô cùng đáng giận trong mắt Trương Thanh Thạch.
/73
|