"Cha, cha nói đại đường ca và cô nương xinh đẹp kia là quan hệ như thế nào? Bây giờ hắn không phải là nên ở trong cửa hàng sao? Sao lại chạy ra ngoài gặp cô nương chứ?"
Nhị Hoa tò mò hỏi Trương Thanh Thạch, hiện tại trong cái đầu nhỏ như hạt dưa của nàng cha chính là người thông minh nhất trên thế giới, có cái gì không biết hỏi cha là được rồi.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Không có nghe nói trong nhà Đông gia tiệm tơ lụa kia có cô nương, hoặc là đại đường ca con tìm lúc rảnh đi ra, hoặc là cô nương kia có chút quan hệ với tiệm tơ lụa. Có điều mặc kệ là chuyện gì, không quan hệ đến chúng ta. Chúng ta mau về nhà đi, nương con nhất định sốt ruột đang chờ đó."
Nhị Hoa gật gật đầu, nghĩ nếu như để nàng ở nhà, nàng sẽ gấp đến không làm được việc gì, cho nên vẫn là mau về nhà đi thôi, đại đường ca gì gì đó toàn bộ ném đến sau đầu đi!
Hai cha con vội vã ra thôn trấn, lên đường về nhà.
Trương Thanh Thạch nghĩ tới chuyện Trương Hoa và cô nương kia, trong lòng nghĩ cô nương kia không phải là A Kiều cô nương bị Trương Hoa lừa gạt chứ? Nói đến A Kiều thật là một cô nương đáng thương, nhà nàng ở tại trấn trên, trong nhà có một người ca ca đi theo người ta, nghe nói là đi học làm ăn. Nàng sống với cha mẹ, trong nhà ở trấn trên có một cái nhà, cha là thợ mộc, trong nhà coi như hơi có chút tiền. Những thứ này đều là Trương Thanh Thạch nghe đại tẩu Xảo Cô nói, lúc ấy thị ta là dùng khẩu khí xoi mói nói những lời này. Về sau A Kiều cũng không thể thành con dâu Trương gia, mặc dù lúc ấy hai nhà đã bắt đầu nghị hôn, nhưng nhân duyên này cuối cùng không thành, bởi vì A Kiều đã xảy ra chuyện. Nghe nói là A Kiều bị Trương Hoa dựng chuyện không minh bạch với Đông gia của thôn trang tơ lụa kia, vừa lúc bị Đông gia nương tử thấy được. Ra chuyện như vậy, cửa hôn sự này tự nhiên không thành. Danh tiếng A Kiều hỏng, cuối cùng thắt cổ chết. Cha mẹ nàng chạy tới Trương gia nháo, nói là Trương Hoa lừa gạt nữ nhi của bọn họ, nhưng ai cũng không có chứng cớ, nên hai vợ chồng gây nữa cũng vô dụng. Tuy nhiên về sau A Kiều ca ca trở lại, sau đó Trương Hoa bị người chụp vào bao bố đánh gẫy chân.
Trương Thanh Thạch nghĩ đến gương mặt tươi cười ôn nhu của A Kiều, tựa như thấy được Đại Hoa vài năm sau, hắn nghĩ tới có nên hay không giúp cô nương kia một phen? Ai, đến lúc đó rồi hẵng nói, dù sao cách sự kiện kia còn có một đoạn thời gian!
Hai cha con đi thong thả về nhà, đem cửa chốt chặt từ bên trong. Chứng kiến động tác đóng cửa và nụ cười trên mặt Nhị Hoa và Trương Thanh Thạch, còn có nồi nấu cột trên cái giỏ sau lưng Trương Thanh Thạch, Tuyết nương và Đại Hoa trong lòng vui mừng, nghĩ phong lan bán được rồi!
"Nhị Hoa, con mang theo muội muội ra chơi trong sân đi." Trương Thanh Thạch nói với Nhị Hoa, không phải là hắn muốn gạt tiểu nữ nhi, mà là tiểu nữ nhi tuổi quá nhỏ, hắn sợ bé không cẩn thận nói ra.
"Dạ, Tiểu Hoa, Nhị tỷ chơi với muội." Nhị Hoa nghĩ để cho đại tỷ và nương cùng nhau hưởng thụ một chút vui sướng được thấy bạc đi, nàng ở bên ngoài chơi với muội muội thôi. Ai da, tiểu muội thật đáng thương a, cũng bởi vì quá nhỏ ngay cả bạc cũng không thể xem, có điều về sau nhà bọn họ kiếm lời nhiều bạc hơn, lúc đó không sợ người khác biết rõ chuyện này, nàng ngày ngày sẽ lấy bạc làm đá cho Tiểu Hoa chơi!
Tiểu Hoa nhu thuận gật đầu, thật cao hứng đi chơi với Nhị tỷ.
"Cha bọn nhỏ, phong lan có bán được không?"
Đợi đến vào phòng, Tuyết nương giúp đỡ Trương Thanh Thạch đem giỏ thả xuống đất, không nhìn tới gì đó bên trong giỏ, trước hỏi Trương Thanh Thạch, giọng nói của nàng giảm thấp xuống, giống như sợ bị người nghe được.
Trương Thanh Thạch cũng đè thấp thanh âm, "Bán được, bán hai trăm lượng bạc!"
"Hai trăm... lượng? !" Giọng Tuyết nương hơi lớn, nàng vội vã giảm thấp xuống thanh âm, tay thả tới trên ngực, có thể cảm giác được tim mình đập kịch liệt."Thật sự bán nhiều bạc như vậy?"
"Nhất định là nhiều như vậy, cha rất lợi hại!"
Đại Hoa cũng hết sức kích động, hai trăm lượng bạc a, nàng đời này chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy hai trăm lượng bạc.
Trương Thanh Thạch sờ sờ đầu Đại Hoa, nhìn ánh mắt sùng bái tỏa sáng của nữ nhi, cảm giác được khuê nữ sùng bái thật sự là quá tốt a!
Trương Thanh Thạch đem bao bạc lấy ra thả trên giường, "Đều ở nơi này, chúng ta lưu chút ít tiền đồng ở bên ngoài chi tiêu, còn dư lại tất cả đều giấu ở trong cái vò ở trong phòng, đào hố chôn ở góc tường, trên mặt để vài thứ. Chờ lúc cần dùng lấy ra.”
Tuyết nương và Đại Hoa nhìn bạc trắng bóng và vài xâu tiền bên trong bọc quần áo, hai người đều mừng rỡ nói không ra lời, Đại Hoa lại là vui mừng đến phát khóc.
Trương Thanh Thạch nói: "Khóc cái gì a? Về sau trong nhà còn có thể kiếm được tiền nhiều hơn, đến lúc đó lúc nào cũng khóc còn không phải khóc hư a? Mau đừng khóc."
Đại Hoa vội vàng lau nước mắt, trên mặt lộ ra tươi cười.
Tuyết nương vội vội vàng vàng đi tìm cái bình, nàng phải mau đem bạc cất vào trong cái bình mới an tâm.
Chờ Tuyết nương trở lại, Trương Thanh Thạch đem cây trâm mua được tặng nàng, mà Đại Hoa đã cầm hoa cài của mình. Tuyết nương thấy cây trâm của mình không giống với của nữ nhi, trong lòng ngọt ngào, cha bọn nhỏ những năm này vẫn đối với nàng tốt như vậy, mặc dù nàng bị không ít khổ và ủy khuất, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Đem bạc hảo hảo thu về, Tuyết nương bắt đầu thắng mỡ heo, thắng mỡ xong, Tuyết nương làm một chén thịt kho tàu, lại trộn rau dại, mặc dù ăn chính là bánh mì tạp, nhưng người một nhà ăn cũng rất ngon.
Buổi chiều Trương Thanh Thạch đi ra ruộng nhìn nhìn, cảm thấy hoa mầu mọc rất tốt, hồi tưởng lại năm nay coi như mưa thuận gió hoà, hắn thở phào nhẹ nhõm, trước khi làm buôn bán, hắn vẫn muốn thu hoạch lương thực của hai mẫu đất này, con muỗi có nhỏ đi nữa cũng là thịt, có thể cho hắn làm bia đỡ đạn là tốt rồi, hơn nữa năm nay có tốt đẹp thì mới có lợi cho việc buôn bán. Mọi người chỉ có ăn no bụng mới có tâm tư ăn thịt a, nếu không dù hắn làm thịt có ngon bao nhiêu cũng không bán được.
"Thanh Thạch thúc, nghe nói thúc buổi sáng đi trấn trên mua nồi?"
Đi đến bờ ruộng nói chuyện với Trương Thanh Thạch chính là Thiết Tử, hắn là tiểu tử tốt, chỉ có một chút không tốt, đó chính là thích Mai Hương, ánh mắt quá kém, cho nên cuối cùng bị lừa gạt một phen, làm hại hắn cuối cùng không cưới được nàng dâu tốt, còn liên lụy muội tử hắn tái giá với người khác.
Trương Thanh Thạch nói: "Đúng vậy, vốn dĩ nồi không thể dùng, cho nên mua nồi mới. Thiết Tử ngươi có việc? Có việc cứ việc nói thẳng đi."
Thiết Tử thẹn thùng gãi gãi đầu, "Ta không có việc gì, chính là, chính là muốn nói, muốn nói, kỳ thật nhà Thanh Mộc thúc không xấu, bọn họ cũng là không có cách, Trương nãi nãi bắt bọn họ nghe lời, bọn họ không thể không nghe. Mai Hương lúc nói chuyện này với nhà chúng ta còn khóc, nói thúc oán bọn họ, trong lòng nàng không dễ chịu. Thanh Thạch thúc, ta cũng cảm thấy Thanh Mộc thúc không phải là người xấu, nếu là ta ở vào vị trí của ông ấy cũng có chút không dễ làm. Thúc có thể hay không, có thể hay không tha thứ cho ông ấy?"
A, đây là bị Mai Hương khóc, bỏ chạy đến giúp đỡ làm thuyết khách? Tiểu tử ngốc này!
Trương Thanh Thạch nói với hắn: "Ngươi còn nhỏ, về sau sẽ hiểu."
Trương Thanh Thạch nghĩ tiểu tử ngốc a, chờ ngươi bị bọn họ lừa một phen sẽ hiểu!
Thiết Tử nhìn bóng lưng Trương Thanh Thạch rời đi, muốn gọi ông lại nhưng không dám, hắn cũng cảm giác mình đến nói cái này với Thanh Thạch thúc không tốt lắm, nhưng Mai Hương khóc quá đáng thương. Quên đi, dù sao hắn cũng đã nói, chờ nói cho Mai Hương, để cho nàng vui vẻ. Nghĩ đến dáng vẻ Mai Hương cười rộ lên, Thiết Tử ngốc ngốc cười rộ lên.
Nhị Hoa tò mò hỏi Trương Thanh Thạch, hiện tại trong cái đầu nhỏ như hạt dưa của nàng cha chính là người thông minh nhất trên thế giới, có cái gì không biết hỏi cha là được rồi.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Không có nghe nói trong nhà Đông gia tiệm tơ lụa kia có cô nương, hoặc là đại đường ca con tìm lúc rảnh đi ra, hoặc là cô nương kia có chút quan hệ với tiệm tơ lụa. Có điều mặc kệ là chuyện gì, không quan hệ đến chúng ta. Chúng ta mau về nhà đi, nương con nhất định sốt ruột đang chờ đó."
Nhị Hoa gật gật đầu, nghĩ nếu như để nàng ở nhà, nàng sẽ gấp đến không làm được việc gì, cho nên vẫn là mau về nhà đi thôi, đại đường ca gì gì đó toàn bộ ném đến sau đầu đi!
Hai cha con vội vã ra thôn trấn, lên đường về nhà.
Trương Thanh Thạch nghĩ tới chuyện Trương Hoa và cô nương kia, trong lòng nghĩ cô nương kia không phải là A Kiều cô nương bị Trương Hoa lừa gạt chứ? Nói đến A Kiều thật là một cô nương đáng thương, nhà nàng ở tại trấn trên, trong nhà có một người ca ca đi theo người ta, nghe nói là đi học làm ăn. Nàng sống với cha mẹ, trong nhà ở trấn trên có một cái nhà, cha là thợ mộc, trong nhà coi như hơi có chút tiền. Những thứ này đều là Trương Thanh Thạch nghe đại tẩu Xảo Cô nói, lúc ấy thị ta là dùng khẩu khí xoi mói nói những lời này. Về sau A Kiều cũng không thể thành con dâu Trương gia, mặc dù lúc ấy hai nhà đã bắt đầu nghị hôn, nhưng nhân duyên này cuối cùng không thành, bởi vì A Kiều đã xảy ra chuyện. Nghe nói là A Kiều bị Trương Hoa dựng chuyện không minh bạch với Đông gia của thôn trang tơ lụa kia, vừa lúc bị Đông gia nương tử thấy được. Ra chuyện như vậy, cửa hôn sự này tự nhiên không thành. Danh tiếng A Kiều hỏng, cuối cùng thắt cổ chết. Cha mẹ nàng chạy tới Trương gia nháo, nói là Trương Hoa lừa gạt nữ nhi của bọn họ, nhưng ai cũng không có chứng cớ, nên hai vợ chồng gây nữa cũng vô dụng. Tuy nhiên về sau A Kiều ca ca trở lại, sau đó Trương Hoa bị người chụp vào bao bố đánh gẫy chân.
Trương Thanh Thạch nghĩ đến gương mặt tươi cười ôn nhu của A Kiều, tựa như thấy được Đại Hoa vài năm sau, hắn nghĩ tới có nên hay không giúp cô nương kia một phen? Ai, đến lúc đó rồi hẵng nói, dù sao cách sự kiện kia còn có một đoạn thời gian!
Hai cha con đi thong thả về nhà, đem cửa chốt chặt từ bên trong. Chứng kiến động tác đóng cửa và nụ cười trên mặt Nhị Hoa và Trương Thanh Thạch, còn có nồi nấu cột trên cái giỏ sau lưng Trương Thanh Thạch, Tuyết nương và Đại Hoa trong lòng vui mừng, nghĩ phong lan bán được rồi!
"Nhị Hoa, con mang theo muội muội ra chơi trong sân đi." Trương Thanh Thạch nói với Nhị Hoa, không phải là hắn muốn gạt tiểu nữ nhi, mà là tiểu nữ nhi tuổi quá nhỏ, hắn sợ bé không cẩn thận nói ra.
"Dạ, Tiểu Hoa, Nhị tỷ chơi với muội." Nhị Hoa nghĩ để cho đại tỷ và nương cùng nhau hưởng thụ một chút vui sướng được thấy bạc đi, nàng ở bên ngoài chơi với muội muội thôi. Ai da, tiểu muội thật đáng thương a, cũng bởi vì quá nhỏ ngay cả bạc cũng không thể xem, có điều về sau nhà bọn họ kiếm lời nhiều bạc hơn, lúc đó không sợ người khác biết rõ chuyện này, nàng ngày ngày sẽ lấy bạc làm đá cho Tiểu Hoa chơi!
Tiểu Hoa nhu thuận gật đầu, thật cao hứng đi chơi với Nhị tỷ.
"Cha bọn nhỏ, phong lan có bán được không?"
Đợi đến vào phòng, Tuyết nương giúp đỡ Trương Thanh Thạch đem giỏ thả xuống đất, không nhìn tới gì đó bên trong giỏ, trước hỏi Trương Thanh Thạch, giọng nói của nàng giảm thấp xuống, giống như sợ bị người nghe được.
Trương Thanh Thạch cũng đè thấp thanh âm, "Bán được, bán hai trăm lượng bạc!"
"Hai trăm... lượng? !" Giọng Tuyết nương hơi lớn, nàng vội vã giảm thấp xuống thanh âm, tay thả tới trên ngực, có thể cảm giác được tim mình đập kịch liệt."Thật sự bán nhiều bạc như vậy?"
"Nhất định là nhiều như vậy, cha rất lợi hại!"
Đại Hoa cũng hết sức kích động, hai trăm lượng bạc a, nàng đời này chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy hai trăm lượng bạc.
Trương Thanh Thạch sờ sờ đầu Đại Hoa, nhìn ánh mắt sùng bái tỏa sáng của nữ nhi, cảm giác được khuê nữ sùng bái thật sự là quá tốt a!
Trương Thanh Thạch đem bao bạc lấy ra thả trên giường, "Đều ở nơi này, chúng ta lưu chút ít tiền đồng ở bên ngoài chi tiêu, còn dư lại tất cả đều giấu ở trong cái vò ở trong phòng, đào hố chôn ở góc tường, trên mặt để vài thứ. Chờ lúc cần dùng lấy ra.”
Tuyết nương và Đại Hoa nhìn bạc trắng bóng và vài xâu tiền bên trong bọc quần áo, hai người đều mừng rỡ nói không ra lời, Đại Hoa lại là vui mừng đến phát khóc.
Trương Thanh Thạch nói: "Khóc cái gì a? Về sau trong nhà còn có thể kiếm được tiền nhiều hơn, đến lúc đó lúc nào cũng khóc còn không phải khóc hư a? Mau đừng khóc."
Đại Hoa vội vàng lau nước mắt, trên mặt lộ ra tươi cười.
Tuyết nương vội vội vàng vàng đi tìm cái bình, nàng phải mau đem bạc cất vào trong cái bình mới an tâm.
Chờ Tuyết nương trở lại, Trương Thanh Thạch đem cây trâm mua được tặng nàng, mà Đại Hoa đã cầm hoa cài của mình. Tuyết nương thấy cây trâm của mình không giống với của nữ nhi, trong lòng ngọt ngào, cha bọn nhỏ những năm này vẫn đối với nàng tốt như vậy, mặc dù nàng bị không ít khổ và ủy khuất, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Đem bạc hảo hảo thu về, Tuyết nương bắt đầu thắng mỡ heo, thắng mỡ xong, Tuyết nương làm một chén thịt kho tàu, lại trộn rau dại, mặc dù ăn chính là bánh mì tạp, nhưng người một nhà ăn cũng rất ngon.
Buổi chiều Trương Thanh Thạch đi ra ruộng nhìn nhìn, cảm thấy hoa mầu mọc rất tốt, hồi tưởng lại năm nay coi như mưa thuận gió hoà, hắn thở phào nhẹ nhõm, trước khi làm buôn bán, hắn vẫn muốn thu hoạch lương thực của hai mẫu đất này, con muỗi có nhỏ đi nữa cũng là thịt, có thể cho hắn làm bia đỡ đạn là tốt rồi, hơn nữa năm nay có tốt đẹp thì mới có lợi cho việc buôn bán. Mọi người chỉ có ăn no bụng mới có tâm tư ăn thịt a, nếu không dù hắn làm thịt có ngon bao nhiêu cũng không bán được.
"Thanh Thạch thúc, nghe nói thúc buổi sáng đi trấn trên mua nồi?"
Đi đến bờ ruộng nói chuyện với Trương Thanh Thạch chính là Thiết Tử, hắn là tiểu tử tốt, chỉ có một chút không tốt, đó chính là thích Mai Hương, ánh mắt quá kém, cho nên cuối cùng bị lừa gạt một phen, làm hại hắn cuối cùng không cưới được nàng dâu tốt, còn liên lụy muội tử hắn tái giá với người khác.
Trương Thanh Thạch nói: "Đúng vậy, vốn dĩ nồi không thể dùng, cho nên mua nồi mới. Thiết Tử ngươi có việc? Có việc cứ việc nói thẳng đi."
Thiết Tử thẹn thùng gãi gãi đầu, "Ta không có việc gì, chính là, chính là muốn nói, muốn nói, kỳ thật nhà Thanh Mộc thúc không xấu, bọn họ cũng là không có cách, Trương nãi nãi bắt bọn họ nghe lời, bọn họ không thể không nghe. Mai Hương lúc nói chuyện này với nhà chúng ta còn khóc, nói thúc oán bọn họ, trong lòng nàng không dễ chịu. Thanh Thạch thúc, ta cũng cảm thấy Thanh Mộc thúc không phải là người xấu, nếu là ta ở vào vị trí của ông ấy cũng có chút không dễ làm. Thúc có thể hay không, có thể hay không tha thứ cho ông ấy?"
A, đây là bị Mai Hương khóc, bỏ chạy đến giúp đỡ làm thuyết khách? Tiểu tử ngốc này!
Trương Thanh Thạch nói với hắn: "Ngươi còn nhỏ, về sau sẽ hiểu."
Trương Thanh Thạch nghĩ tiểu tử ngốc a, chờ ngươi bị bọn họ lừa một phen sẽ hiểu!
Thiết Tử nhìn bóng lưng Trương Thanh Thạch rời đi, muốn gọi ông lại nhưng không dám, hắn cũng cảm giác mình đến nói cái này với Thanh Thạch thúc không tốt lắm, nhưng Mai Hương khóc quá đáng thương. Quên đi, dù sao hắn cũng đã nói, chờ nói cho Mai Hương, để cho nàng vui vẻ. Nghĩ đến dáng vẻ Mai Hương cười rộ lên, Thiết Tử ngốc ngốc cười rộ lên.
/73
|