Rời khỏi Ô tiên trấn, Tư Lăng đột phát ý tưởng, đề nghị không ngồi Phi Thiên thuyền đi đại lục Trung Ương mà chậm rãi đi dạo.
Đề nghị này rất tốt, lập tức hợp ý hai kẻ ngang ngược khắp nơi là Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, chúng vội ấn móng vuốt tỏ vẻ ủng hộ, sau đó đều nhìn về phía Tư đại ca. Bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Tư đại ca vô cùng bình tĩnh, gật đầu đồng ý.
Về phần Tư Lăng vì sao lại đột phát ý tưởng thì cũng có nguyên nhân. Từ lúc hắn đến thế giới này, ngoại trừ vội vàng tu luyện, vội vàng thám hiểm thì chính là vội vàng gặp chuyện xui. Cho dù đi đến chỗ nào cũng dường như đều vội vàng, chưa từng thử dùng một loại tâm tình thản nhiên đi cảm nhận thế giới này. Mà Tư Lăng cần một cái cơ hội để thấu hiểu thế giới này, để tương lai khi Kết Anh thì tâm cảnh sẽ nước chảy thành sông.
Xuất phát từ góc Đông Nam Thương Vũ giới, trên suốt dọc đường, hai người hai yêu khi thì ngự kiếm, khi thì đi bộ, lúc đi ngang qua một ít thành trấn, thôn làng thì cũng sẽ đặt chân nghĩ tạm ở chỗ đó. Thậm chí vì không làm cho mọi người chú ý, Tư Lăng còn chế mấy tấm linh phù che dấu tu vi, vỗ lên trên người hắn cùng Tư Hàn, đè nén tu vi một người đến Kim Đan kỳ, một người là Trúc Cơ kỳ. Mà như vậy cũng càng dễ giả heo ăn hổ , ít nhất đoạn đường này bọn họ đã gặp được mấy đám cướp bóc, bất quá bọn họ còn chưa ra tay, thì đã bị hai đứa bạo lực là Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi giải quyết.
Bộ hành như thế một tháng, lúc đi ngang qua một rừng cây ngoài thành trấn thì bọn họ lại một lần nữa bị người chặn cướp.
Người chặn cướp là một đôi huynh đệ song bào mĩ thiếu niên. Phía sau huynh đệ mĩ thiếu niên còn đi theo một đám tay sai, tu vi đều trên Kim Đan kỳ, từ đó có thể nhìn ra huynh đệ mĩ thiếu niên này là tiên nhị đại có lai lịch lớn.
Mà huynh đệ mĩ thiếu niên này sở dĩ ngăn bọn họ lại, là vì coi trọng hai con yêu kia. Một tên tay sai bên cạnh mĩ thiếu niên vô cùng cao ngạo quăng một túi linh thạch lại, kiêu căng nói: Chủ nhân chúng ta coi trọng hai con yêu thú bên cạnh ngươi, ngươi lập tức giải trừ khế ước, bán cho chúng ta.
Tư Lăng kỳ quái nhìn hắn, tầm mắt đảo qua kẻ ngồi trên chiếc xe kéo hoa lệ dùng bốn con Tật Phong thú kéo. Đầu năm nay, thật có rất nhiều kẻ ngu ngốc thích khoe khoang giàu có khắp nơi, cũng không biết có thật là giàu có hay không.
Về phần bọn họ vì sao muốn Trọng Thiên và Tiểu Khôi? Loại yêu thú hung hăng này không phải ai cũng giữ nổi nha!
Tùy tùng kia thấy Tư Lăng không phản ứng, lại tiếp tục nói: Chủ nhân nhà ta là con trai của Đảo chủ đảo Ẩn Thế ở Nam Hải, nếu vị đạo hữu này không ghét bỏ, chủ nhân có thể nhận người vào Đảo ẩn thế.
Dứt lời, bất kể là cặp huynh đệ song bào trên cỗ kiệu hay là bọn tùy tùng chung quanh, đều là một bộ dáng đang thi ân.
Nghe nói là Đảo ẩn thế ở Nam Hải, Tư Lăng cũng có chút giật mình, ít nhiều cũng biết bọn họ vì sao kiêu căng như thế. Đảo ẩn thế từ xưa thần bí, ở Thương Vũ giới cực ít có người dám trêu vào, hơn nữa nơi đó có Trận Pháp sư cửu phẩm, mọi người cầu bọn họ còn không kịp, nào dám đi trêu chọc Đảo ẩn thế?
Ngay lúc Tư Lăng trầm tư, đám tùy tùng lại tự quyết định : Nếu đã gia nhập Đảo ẩn thế chúng ta, vậy hai con yêu thú này liền cống nạp cho chủ nhân chơi đi.
Chiêm chiếp Chiêm chiếp ! ! Giết hắn!
Ngao ngao ngao! ! Giết hắn!
Bị trở thành món đồ chơi, Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên nổi giận. Cả Tiểu Lăng Tử còn không dám đem chúng nó làm món đồ chơi, chuyện can đảm nhất chính là cắt khẩu phần ăn của chúng nó mà thôi. Vậy mà hai đứa nhỏ lỗ mãng không biết từ đâu chạy tới này cũng dám xem chúng nó là món đồ chơi, quả thực không biết sống chết.
Chưa cho bọn họ kịp phản ứng, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi song yêu hợp nhất, yêu hỏa cùng linh hỏa Phượng Hoàng như hai con Hỏa long quét qua. Một con Hỏa long vây nhốt Tật Phong thú, một Hỏa long khác thiêu đốt cỗ kiệu. Song bào huynh đệ hoảng sợ, rốt cuộc không duy trì tư thái cao nhân nữa, vội lăn từ cỗ kiệu xuống dưới.
Lúc Hỏa long công kích thì tùy tùng chung quanh lập tức muốn ra tay ngăn lại, nhưng phát hiện bọn họ đã bị vây khốn. Sương khí như sương như khói quấn quanh trên người bọn họ, chờ bọn họ tránh thoát thì hai vị thiếu niên đã từ cỗ kiệu chật vật lăn xuống.
Khốn kiếp, ta phải cho các ngươi không được chết tử tế!
Hai thiếu niên tuy rằng từ cỗ kiệu chật vật lăn xuống, nhưng tu vi vẫn ở đó, không ngã xuống đất, chỉ là tư thế có chút khó coi.
Nghe được tiếng kêu gào phách lối này, Tư Lăng cúi đầu nhìn lại, vừa vặn cùng một trong mĩ thiếu niên đó bốn mắt nhìn nhau, sau đó -- đối phương tức giận đỏ mắt.
Ca, huynh nhìn cái người này ... Thiếu niên kia đỏ mắt, một ánh mắt bốc lửa mãnh liệt oán độc nhìn chằm chằm mặt Tư Lăng.
Một gã thiếu niên khác chậm rãi chỉnh lại quần áo hơi nhăn, lạnh nhạt nhìn qua, ánh mắt lóe lên, thờ ơ nói: Chướng mắt, lột da mặt đi!
Không, vậy thì quá lợi cho hắn ! Ánh mắt âm ngoan vẫn quấn quanh trên gương mặt khó phân nam nữ kia, Hì hì, có thể kéo về làm phù nô, để hắn như con chó quỳ trước mặt chúng ta liếm chân~~ chẳng phải sướng hơn sao?
Tuy không biết phù nô là thứ gì, nhưng nghe qua đích thực không phải thứ tốt, Tư Lăng nổi giận.
Nhưng mà, Tư Lăng còn chưa ra tay, hai thiếu niên kia đột nhiên bị cho mấy cái cái tát giữa hư không, cả khuôn mặt sưng lên, chẳng còn mỹ cảm lúc trước, nhất thời vừa sợ vừa giận. Bọn họ nơi này có mười mấy tên tùy tùng, trong đó còn có hai tên là tu sĩ Nguyên Anh, thế nhưng có thể dưới sự phòng thủ của tu sĩ Nguyên Anh mà đánh bọn họ mấy cái tát, có thể biết tu vi của đối phương cao hơn hai tu sĩ Nguyên Anh kia.
Tư Lăng liếc mắt nhìn đại ca nhà hắn, chỉ thấy pháp bào màu trắng kia vẫn như tuyết trên đỉnh núi, sạch sẽ hoàn mỹ, chắp tay sau lưng đứng ở đàng xa, dường như người vừa rồi xuất thủ không phải là hắn.
Người ta đều đã ức hiếp mình đến như thế, Tư Lăng tự nhiên sẽ không chùn tay, rút ra Biến hình, trực tiếp giết lên.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi cũng gào lên giết tới.
Đối phương có ba mươi mấy người, hai tên mĩ thiếu niên chỉ là nhìn trông như thiếu niên nhưng cốt linh cũng đã ba mươi mấy tuổi, tu vi lại đã ở Kim Đan trung kỳ, nghĩ đến cũng là nhân vật thiên tài trên con đường tu hành. Chỉ là dù có thiên tài đi nữa, gặp được Trọng Thiên còn muốn lợi hại hơn một cấp so với bọn họ, vậy chỉ có thể nhận phần thua thôi.
Tư Lăng đối phó những tu sĩ Kim Đan kia, tu vi của hắn tuy chỉ ở Kim Đan hậu kỳ, nhưng hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp, nếu ở cùng cấp thì cực ít có đối thủ. Biến Hình hóa thành roi dài, đem đám tu sĩ Kim Đan kia quất bay như nhổ củ cải, tập trung tinh lực đối phó hai tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kia.
Thời điểm Tư Lăng đối phó hai tu sĩ Nguyên Anh, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đã thiêu huynh đệ song bào đến kêu gào thảm thiết. Hai con yêu tuy rằng hung tàn, nhưng cũng không biết có phải bị Tư Lăng hạ lệnh cưỡng chế không cho tùy tiện giết người hay không, hoặc là đã học xong cái loại âm hiểm giả dối kia, không thích trực tiếp giết người, ngược lại ưa thích chậm rãi hành hạ nhục nhã, đáp trả lúc trước huynh đệ này sỉ nhục chúng.
Tư Hàn vẫn không ra tay, đứng ở phía sau. Bất quá chỉ cần cảm giác được sự hiện hữu của hắn, đám Tư Lăng liền tăng sức mạnh. Chỗ bọn họ chính là có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ áp trận đó, đây mới là nhân vật không địch thủ cùng cấp, khiêu chiến vượt cấp hoàn toàn không có vấn đề. Có dựa núi như vậy, hắn còn muốn trải qua cuộc sống nén giận thì hắn chính là chày gỗ ! Nào quản ngươi là Đảo ẩn Thế không thể đắc tội! Trước đánh rồi hẵng nói!
Một xấp Hồn phù đánh bay một tên tu sĩ Nguyên Anh, Hồn lực ngưng tụ ra một trăm thanh Hồn lực kiếm tạo thành Sát trận, trực tiếp nhốt lại một gã Nguyên Anh khác. Tư Lăng hô một tiếng Nổ! , nháy mắt thiên địa chấn động, cánh tay tu sĩ Nguyên Anh bị nổ tung, bị thương nặng.
Đợi hết thảy kết thúc, một vùng là bị thương tàn phế.
Tư Lăng mặt lạnh, tầm mắt đảo qua, lúc nhìn đến tình huống của hai huynh đệ phách lối lúc trước thì da mặt co giật, thiếu chút nữa phun đại di mụ.
Hai con yêu các ngươi đủ chưa? Sao có thể đốt người ta thành trơn bóng như trứng luộc thế?
Huynh đệ nọ lúc này toàn thân không một vật che đậy, quần áo cấp bậc bảo khí đã sớm đã bị hai con yêu liên hợp đốt sạch; mà hai con yêu càng âm hiểm là đã đem tóc, lông mày, lông mi, tóc gáy, .. tất cả các loại lông đều đốt sạch, toàn thân nhìn sạch sẽ trơn bóng, tựa như trứng luột vừa lột vỏ.
Không có chuyện gì nhục nhã người khác hơn chuyện này!
Tư Lăng đầy mặt hắc tuyến nhìn hai con yêu kia. Cái tên ngốc Tiểu Khôi kia còn hết sức đắc ý đạp móng vuốt lên trên cái đầu bóng loáng của vị đệ đệ nọ, sờ sờ, lại sờ, coi thành một quả trứng.
Tư Lăng ho một tiếng, không nhìn ánh mắt âm ngoan của hai huynh đệ nọ, mặt không chút thay đổi nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn thì giết người diệt khẩu! Sau đó cười lạnh một tiếng, Các ngươi dám làm mồng một thì không thể trách người khác làm mười lăm(???), phù nô nha, xem ra vô duyên cùng các ngươi, đúng không?
Nếu là người bình thường nghe nói như thế đã sớm xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, dù sao cũng là bọn họ khiêu khích trước, nhục nhã ở phía sau, hắn bất quá là phòng vệ chính đáng mà thôi. Nhưng ở trong mắt hai huynh đệ kia, Tư Lăng là Gan lớn bằng trời dám chống lại người của Ẩn thế đảo, khiêu khích quyền uy của Ẩn thế đảo. Qua một chuyện này, chắc chắn sẽ vào sổ đen của Ẩn thế đảo, chết cũng không tiếc.
Tư Lăng bĩu môi, dù sao thiếu chủ Ma Giới cùng ma nữ đều chọc rồi, còn sợ Ẩn thế đảo hay sao? Có bản lĩnh thì bảo Đảo chủ các ngươi tự mình đến đi!
Ngẫm lại cũng cảm thấy chính mình thật xui xẻo, mỗi lần đều là người khác tới cướp hắn, hắn bất quá là phòng vệ chính đáng, vậy mà lại vô cớ rước lấy một đống địch nhân. Chẳng lẽ số mệnh của hắn đã kém đến Nhân Thần cộng phẫn (người, thần đều phẫn nộ) rồi sao?
Kế tiếp, Tư Lăng không khách khí thẩm vấn cả hai huynh đệ này, biết bọn họ đã nhìn chằm chằm bọn hắn từ Ô tiên trấn. Không, phải nói là tại Ô tiên trấn, hai huynh đệ đã nhìn chằm chằm Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi. Chung quy thì tại Tu Tiên giới thật sự rất hiếm thấy có yêu thú biết mang theo linh thạch đi mua thịt ăn. Bình thường yêu thú vô chủ sẽ trực tiếp tiến lên cướp, nếu có có chủ thì đều là chủ nhân mua giúp, sau đó vứt xuống trong túi linh thú để chúng nó tự ăn, nào có yêu thú nào lại trực tiếp treo trên cổ cái túi trữ vật rồi trực tiếp chạy đi mua thịt ăn? Đương nhiên, từ đó cũng nhìn ra hai con yêu này linh trí cực cao, mới hiểu được quy tắc của nhân loại, biết ăn thì phải trả tiền, còn có thể đếm từng viên từng viên linh thạch, thần trí cao, đã vượt qua phẩm chất mà chúng nó biểu hiện.
Mọi người đều biết, yêu thú trước khi biến hình mà linh trí càng cao, thì chứng minh phẩm loại càng cao cấp, càng lợi hại. Loại yêu thú lợi hại như thế, mọi người đều thích ký khế ước trở thành yêu sủng chiến đấu.
Mà hành vi của hai con yêu này tại Ô Tiên Trấn đã khiến rất nhiều người theo dõi, bất quá sau này phát hiện đồng hành cùng bọn họ có một vị tu sĩ Kim Đan, một tu sĩ Nguyên Anh, rất nhiều người đều chùng bước. Chỉ có hai huynh đệ này ỷ vào uy danh của Đảo Ẩn Thế, hơn nữa bên người lại có đông tùy tùng, nên vô cùng phách lối tiến lên đòi hỏi.
Kết quả liền biến thành như vậy.
Ít ỏi vài lời, Tư Lăng rất nhanh liền hỏi thăm được đại khái. Nhìn hai đứa con trai của Đảo chủ Đảo Ẩn thế này, ca ca gọi Ẩn Táp, đệ đệ tên Ẩn Viêm, bộ dạng là Tiểu thụ tinh tế sạch sẽ, bất quá tính cách lại hoàn toàn tương phản. Ẩn Táp nhìn có vẻ lạnh nhạt cao ngạo, kì thực âm ngoan, cuồng vọng, tự đại. Đệ đệ thì xúc động dễ nổi giận, lại tàn bạo, ngoan độc.
Hiện tại, hai huynh đệ này rơi vào tay mình, không nhân cơ hội gõ một gậy trúc thật sự là rất xin lỗi chính mình à ~~
Tư Lăng mặt không thay đổi đánh giá hai huynh đệ vẫn không biết sống chết kêu gào kia, nội tâm âm u tính kế.
Đề nghị này rất tốt, lập tức hợp ý hai kẻ ngang ngược khắp nơi là Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, chúng vội ấn móng vuốt tỏ vẻ ủng hộ, sau đó đều nhìn về phía Tư đại ca. Bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Tư đại ca vô cùng bình tĩnh, gật đầu đồng ý.
Về phần Tư Lăng vì sao lại đột phát ý tưởng thì cũng có nguyên nhân. Từ lúc hắn đến thế giới này, ngoại trừ vội vàng tu luyện, vội vàng thám hiểm thì chính là vội vàng gặp chuyện xui. Cho dù đi đến chỗ nào cũng dường như đều vội vàng, chưa từng thử dùng một loại tâm tình thản nhiên đi cảm nhận thế giới này. Mà Tư Lăng cần một cái cơ hội để thấu hiểu thế giới này, để tương lai khi Kết Anh thì tâm cảnh sẽ nước chảy thành sông.
Xuất phát từ góc Đông Nam Thương Vũ giới, trên suốt dọc đường, hai người hai yêu khi thì ngự kiếm, khi thì đi bộ, lúc đi ngang qua một ít thành trấn, thôn làng thì cũng sẽ đặt chân nghĩ tạm ở chỗ đó. Thậm chí vì không làm cho mọi người chú ý, Tư Lăng còn chế mấy tấm linh phù che dấu tu vi, vỗ lên trên người hắn cùng Tư Hàn, đè nén tu vi một người đến Kim Đan kỳ, một người là Trúc Cơ kỳ. Mà như vậy cũng càng dễ giả heo ăn hổ , ít nhất đoạn đường này bọn họ đã gặp được mấy đám cướp bóc, bất quá bọn họ còn chưa ra tay, thì đã bị hai đứa bạo lực là Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi giải quyết.
Bộ hành như thế một tháng, lúc đi ngang qua một rừng cây ngoài thành trấn thì bọn họ lại một lần nữa bị người chặn cướp.
Người chặn cướp là một đôi huynh đệ song bào mĩ thiếu niên. Phía sau huynh đệ mĩ thiếu niên còn đi theo một đám tay sai, tu vi đều trên Kim Đan kỳ, từ đó có thể nhìn ra huynh đệ mĩ thiếu niên này là tiên nhị đại có lai lịch lớn.
Mà huynh đệ mĩ thiếu niên này sở dĩ ngăn bọn họ lại, là vì coi trọng hai con yêu kia. Một tên tay sai bên cạnh mĩ thiếu niên vô cùng cao ngạo quăng một túi linh thạch lại, kiêu căng nói: Chủ nhân chúng ta coi trọng hai con yêu thú bên cạnh ngươi, ngươi lập tức giải trừ khế ước, bán cho chúng ta.
Tư Lăng kỳ quái nhìn hắn, tầm mắt đảo qua kẻ ngồi trên chiếc xe kéo hoa lệ dùng bốn con Tật Phong thú kéo. Đầu năm nay, thật có rất nhiều kẻ ngu ngốc thích khoe khoang giàu có khắp nơi, cũng không biết có thật là giàu có hay không.
Về phần bọn họ vì sao muốn Trọng Thiên và Tiểu Khôi? Loại yêu thú hung hăng này không phải ai cũng giữ nổi nha!
Tùy tùng kia thấy Tư Lăng không phản ứng, lại tiếp tục nói: Chủ nhân nhà ta là con trai của Đảo chủ đảo Ẩn Thế ở Nam Hải, nếu vị đạo hữu này không ghét bỏ, chủ nhân có thể nhận người vào Đảo ẩn thế.
Dứt lời, bất kể là cặp huynh đệ song bào trên cỗ kiệu hay là bọn tùy tùng chung quanh, đều là một bộ dáng đang thi ân.
Nghe nói là Đảo ẩn thế ở Nam Hải, Tư Lăng cũng có chút giật mình, ít nhiều cũng biết bọn họ vì sao kiêu căng như thế. Đảo ẩn thế từ xưa thần bí, ở Thương Vũ giới cực ít có người dám trêu vào, hơn nữa nơi đó có Trận Pháp sư cửu phẩm, mọi người cầu bọn họ còn không kịp, nào dám đi trêu chọc Đảo ẩn thế?
Ngay lúc Tư Lăng trầm tư, đám tùy tùng lại tự quyết định : Nếu đã gia nhập Đảo ẩn thế chúng ta, vậy hai con yêu thú này liền cống nạp cho chủ nhân chơi đi.
Chiêm chiếp Chiêm chiếp ! ! Giết hắn!
Ngao ngao ngao! ! Giết hắn!
Bị trở thành món đồ chơi, Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên nổi giận. Cả Tiểu Lăng Tử còn không dám đem chúng nó làm món đồ chơi, chuyện can đảm nhất chính là cắt khẩu phần ăn của chúng nó mà thôi. Vậy mà hai đứa nhỏ lỗ mãng không biết từ đâu chạy tới này cũng dám xem chúng nó là món đồ chơi, quả thực không biết sống chết.
Chưa cho bọn họ kịp phản ứng, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi song yêu hợp nhất, yêu hỏa cùng linh hỏa Phượng Hoàng như hai con Hỏa long quét qua. Một con Hỏa long vây nhốt Tật Phong thú, một Hỏa long khác thiêu đốt cỗ kiệu. Song bào huynh đệ hoảng sợ, rốt cuộc không duy trì tư thái cao nhân nữa, vội lăn từ cỗ kiệu xuống dưới.
Lúc Hỏa long công kích thì tùy tùng chung quanh lập tức muốn ra tay ngăn lại, nhưng phát hiện bọn họ đã bị vây khốn. Sương khí như sương như khói quấn quanh trên người bọn họ, chờ bọn họ tránh thoát thì hai vị thiếu niên đã từ cỗ kiệu chật vật lăn xuống.
Khốn kiếp, ta phải cho các ngươi không được chết tử tế!
Hai thiếu niên tuy rằng từ cỗ kiệu chật vật lăn xuống, nhưng tu vi vẫn ở đó, không ngã xuống đất, chỉ là tư thế có chút khó coi.
Nghe được tiếng kêu gào phách lối này, Tư Lăng cúi đầu nhìn lại, vừa vặn cùng một trong mĩ thiếu niên đó bốn mắt nhìn nhau, sau đó -- đối phương tức giận đỏ mắt.
Ca, huynh nhìn cái người này ... Thiếu niên kia đỏ mắt, một ánh mắt bốc lửa mãnh liệt oán độc nhìn chằm chằm mặt Tư Lăng.
Một gã thiếu niên khác chậm rãi chỉnh lại quần áo hơi nhăn, lạnh nhạt nhìn qua, ánh mắt lóe lên, thờ ơ nói: Chướng mắt, lột da mặt đi!
Không, vậy thì quá lợi cho hắn ! Ánh mắt âm ngoan vẫn quấn quanh trên gương mặt khó phân nam nữ kia, Hì hì, có thể kéo về làm phù nô, để hắn như con chó quỳ trước mặt chúng ta liếm chân~~ chẳng phải sướng hơn sao?
Tuy không biết phù nô là thứ gì, nhưng nghe qua đích thực không phải thứ tốt, Tư Lăng nổi giận.
Nhưng mà, Tư Lăng còn chưa ra tay, hai thiếu niên kia đột nhiên bị cho mấy cái cái tát giữa hư không, cả khuôn mặt sưng lên, chẳng còn mỹ cảm lúc trước, nhất thời vừa sợ vừa giận. Bọn họ nơi này có mười mấy tên tùy tùng, trong đó còn có hai tên là tu sĩ Nguyên Anh, thế nhưng có thể dưới sự phòng thủ của tu sĩ Nguyên Anh mà đánh bọn họ mấy cái tát, có thể biết tu vi của đối phương cao hơn hai tu sĩ Nguyên Anh kia.
Tư Lăng liếc mắt nhìn đại ca nhà hắn, chỉ thấy pháp bào màu trắng kia vẫn như tuyết trên đỉnh núi, sạch sẽ hoàn mỹ, chắp tay sau lưng đứng ở đàng xa, dường như người vừa rồi xuất thủ không phải là hắn.
Người ta đều đã ức hiếp mình đến như thế, Tư Lăng tự nhiên sẽ không chùn tay, rút ra Biến hình, trực tiếp giết lên.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi cũng gào lên giết tới.
Đối phương có ba mươi mấy người, hai tên mĩ thiếu niên chỉ là nhìn trông như thiếu niên nhưng cốt linh cũng đã ba mươi mấy tuổi, tu vi lại đã ở Kim Đan trung kỳ, nghĩ đến cũng là nhân vật thiên tài trên con đường tu hành. Chỉ là dù có thiên tài đi nữa, gặp được Trọng Thiên còn muốn lợi hại hơn một cấp so với bọn họ, vậy chỉ có thể nhận phần thua thôi.
Tư Lăng đối phó những tu sĩ Kim Đan kia, tu vi của hắn tuy chỉ ở Kim Đan hậu kỳ, nhưng hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp, nếu ở cùng cấp thì cực ít có đối thủ. Biến Hình hóa thành roi dài, đem đám tu sĩ Kim Đan kia quất bay như nhổ củ cải, tập trung tinh lực đối phó hai tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kia.
Thời điểm Tư Lăng đối phó hai tu sĩ Nguyên Anh, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đã thiêu huynh đệ song bào đến kêu gào thảm thiết. Hai con yêu tuy rằng hung tàn, nhưng cũng không biết có phải bị Tư Lăng hạ lệnh cưỡng chế không cho tùy tiện giết người hay không, hoặc là đã học xong cái loại âm hiểm giả dối kia, không thích trực tiếp giết người, ngược lại ưa thích chậm rãi hành hạ nhục nhã, đáp trả lúc trước huynh đệ này sỉ nhục chúng.
Tư Hàn vẫn không ra tay, đứng ở phía sau. Bất quá chỉ cần cảm giác được sự hiện hữu của hắn, đám Tư Lăng liền tăng sức mạnh. Chỗ bọn họ chính là có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ áp trận đó, đây mới là nhân vật không địch thủ cùng cấp, khiêu chiến vượt cấp hoàn toàn không có vấn đề. Có dựa núi như vậy, hắn còn muốn trải qua cuộc sống nén giận thì hắn chính là chày gỗ ! Nào quản ngươi là Đảo ẩn Thế không thể đắc tội! Trước đánh rồi hẵng nói!
Một xấp Hồn phù đánh bay một tên tu sĩ Nguyên Anh, Hồn lực ngưng tụ ra một trăm thanh Hồn lực kiếm tạo thành Sát trận, trực tiếp nhốt lại một gã Nguyên Anh khác. Tư Lăng hô một tiếng Nổ! , nháy mắt thiên địa chấn động, cánh tay tu sĩ Nguyên Anh bị nổ tung, bị thương nặng.
Đợi hết thảy kết thúc, một vùng là bị thương tàn phế.
Tư Lăng mặt lạnh, tầm mắt đảo qua, lúc nhìn đến tình huống của hai huynh đệ phách lối lúc trước thì da mặt co giật, thiếu chút nữa phun đại di mụ.
Hai con yêu các ngươi đủ chưa? Sao có thể đốt người ta thành trơn bóng như trứng luộc thế?
Huynh đệ nọ lúc này toàn thân không một vật che đậy, quần áo cấp bậc bảo khí đã sớm đã bị hai con yêu liên hợp đốt sạch; mà hai con yêu càng âm hiểm là đã đem tóc, lông mày, lông mi, tóc gáy, .. tất cả các loại lông đều đốt sạch, toàn thân nhìn sạch sẽ trơn bóng, tựa như trứng luột vừa lột vỏ.
Không có chuyện gì nhục nhã người khác hơn chuyện này!
Tư Lăng đầy mặt hắc tuyến nhìn hai con yêu kia. Cái tên ngốc Tiểu Khôi kia còn hết sức đắc ý đạp móng vuốt lên trên cái đầu bóng loáng của vị đệ đệ nọ, sờ sờ, lại sờ, coi thành một quả trứng.
Tư Lăng ho một tiếng, không nhìn ánh mắt âm ngoan của hai huynh đệ nọ, mặt không chút thay đổi nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn thì giết người diệt khẩu! Sau đó cười lạnh một tiếng, Các ngươi dám làm mồng một thì không thể trách người khác làm mười lăm(???), phù nô nha, xem ra vô duyên cùng các ngươi, đúng không?
Nếu là người bình thường nghe nói như thế đã sớm xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, dù sao cũng là bọn họ khiêu khích trước, nhục nhã ở phía sau, hắn bất quá là phòng vệ chính đáng mà thôi. Nhưng ở trong mắt hai huynh đệ kia, Tư Lăng là Gan lớn bằng trời dám chống lại người của Ẩn thế đảo, khiêu khích quyền uy của Ẩn thế đảo. Qua một chuyện này, chắc chắn sẽ vào sổ đen của Ẩn thế đảo, chết cũng không tiếc.
Tư Lăng bĩu môi, dù sao thiếu chủ Ma Giới cùng ma nữ đều chọc rồi, còn sợ Ẩn thế đảo hay sao? Có bản lĩnh thì bảo Đảo chủ các ngươi tự mình đến đi!
Ngẫm lại cũng cảm thấy chính mình thật xui xẻo, mỗi lần đều là người khác tới cướp hắn, hắn bất quá là phòng vệ chính đáng, vậy mà lại vô cớ rước lấy một đống địch nhân. Chẳng lẽ số mệnh của hắn đã kém đến Nhân Thần cộng phẫn (người, thần đều phẫn nộ) rồi sao?
Kế tiếp, Tư Lăng không khách khí thẩm vấn cả hai huynh đệ này, biết bọn họ đã nhìn chằm chằm bọn hắn từ Ô tiên trấn. Không, phải nói là tại Ô tiên trấn, hai huynh đệ đã nhìn chằm chằm Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi. Chung quy thì tại Tu Tiên giới thật sự rất hiếm thấy có yêu thú biết mang theo linh thạch đi mua thịt ăn. Bình thường yêu thú vô chủ sẽ trực tiếp tiến lên cướp, nếu có có chủ thì đều là chủ nhân mua giúp, sau đó vứt xuống trong túi linh thú để chúng nó tự ăn, nào có yêu thú nào lại trực tiếp treo trên cổ cái túi trữ vật rồi trực tiếp chạy đi mua thịt ăn? Đương nhiên, từ đó cũng nhìn ra hai con yêu này linh trí cực cao, mới hiểu được quy tắc của nhân loại, biết ăn thì phải trả tiền, còn có thể đếm từng viên từng viên linh thạch, thần trí cao, đã vượt qua phẩm chất mà chúng nó biểu hiện.
Mọi người đều biết, yêu thú trước khi biến hình mà linh trí càng cao, thì chứng minh phẩm loại càng cao cấp, càng lợi hại. Loại yêu thú lợi hại như thế, mọi người đều thích ký khế ước trở thành yêu sủng chiến đấu.
Mà hành vi của hai con yêu này tại Ô Tiên Trấn đã khiến rất nhiều người theo dõi, bất quá sau này phát hiện đồng hành cùng bọn họ có một vị tu sĩ Kim Đan, một tu sĩ Nguyên Anh, rất nhiều người đều chùng bước. Chỉ có hai huynh đệ này ỷ vào uy danh của Đảo Ẩn Thế, hơn nữa bên người lại có đông tùy tùng, nên vô cùng phách lối tiến lên đòi hỏi.
Kết quả liền biến thành như vậy.
Ít ỏi vài lời, Tư Lăng rất nhanh liền hỏi thăm được đại khái. Nhìn hai đứa con trai của Đảo chủ Đảo Ẩn thế này, ca ca gọi Ẩn Táp, đệ đệ tên Ẩn Viêm, bộ dạng là Tiểu thụ tinh tế sạch sẽ, bất quá tính cách lại hoàn toàn tương phản. Ẩn Táp nhìn có vẻ lạnh nhạt cao ngạo, kì thực âm ngoan, cuồng vọng, tự đại. Đệ đệ thì xúc động dễ nổi giận, lại tàn bạo, ngoan độc.
Hiện tại, hai huynh đệ này rơi vào tay mình, không nhân cơ hội gõ một gậy trúc thật sự là rất xin lỗi chính mình à ~~
Tư Lăng mặt không thay đổi đánh giá hai huynh đệ vẫn không biết sống chết kêu gào kia, nội tâm âm u tính kế.
/277
|