- Rầm!
Ở trong phòng, Huyền Đà La tức giận, vung tay đập xuống cái bàn. Cái bàn xui xẻo bị đập cho ra trăm vạn mảnh nhỏ.
Nàng tuy không sử dụng một chút linh lực nào, nhưng với sức mạnh hiện tại của nàng một cái vẫy tay cũng có thể tạo ra gió mạnh, thì đừng nói gì đến việc đập một cú vào cái bàn.
May thay, Đông Vi Ân thường hay đứng ra xa, nên cái bàn bị Huyền Đà La đập cho ra trăm mảnh, cũng không dính dáng gì tới hắn.
- Chín ngày rồi, đã 90 trận thắng liên tiếp rồi. Vậy mà chẳng có một tên đối thủ nào ra trò là sao?
Huyền Đà La tức giận, ngay cả ly trà trên tay cũng bóp nát thành bột.
- Cốc cốc.
Một người ở bên ngoài gõ cửa, Đông Vi Ân ở gần đó, mở hé cửa ra nhìn bên ngoài. Vừa nhìn được người ở bên ngoài liền đóng cửa lại ngay lập tức:
- Rầm.
- Cốc cốc, cốc cốc...
- Rầm.
- Rầm.
- Rầm.
Đang bực bội nghe thêm cái âm thanh khiến người ta bực thêm này, Huyền Đà La mở cửa quát:
- Các ngươi ồn ào quá, ta đã nói là không gia nhập bất kỳ tổ chức nào hết rồi còn gì!
Năm lão gia ngơ ngác nhìn Huyền Đà La. Không đợi bọn họ phục hồi tinh thần, Huyền Đà La đã đóng cửa.
Rất nhanh bọn lão nhân gia kia đã phục hồi tinh thần. Huyền Đà La đồng dạng mở cửa bước ra ngoài, theo bên cạnh là Đông Vi Ân, cả hai cùng lúc bỏ đi. Lại làm cho những lão nhân kia ngơ ngác phần hai.
Hai người thẳng tiến đến đấu trường, sự xuất hiện của bọn họ không làm cho những người khác ngạc nhiên, nhưng lại làm cho bọn chúng đang hò hét thì im lặng.
Quay sang chỗ của lão nhân đặt cược, Huyền Đà La cùng Đông Vi Ân đi đến chỗ của lão, đưa ra:
- 1000 vạn ức, mỗi người.
Lời nói đơn giản, lão nhân này mấy ngày liên tiếp đây đều sợ hãi hai người này, mỗi lần đặt cược thắng thì ngày mai lại đặt cược toàn bộ số tiền đó.
Lần thắng mười trận liên tiếp đầu tiên bọn họ nhận được 1 ức kim tệ, lần tiếp theo là 10 ức, cứ một lần thắng lại nhân lên đến 10 lần. Tính đến hiện tại thì đã được 10.000 vạn ức.
(ta không biết rõ 1 ức ức nên gọi như thế nào, nên để 10.000 vạn ức. Tính theo tiền của tung củ thì 1 ức = 100 triệu, 1 ức ức thì chắc = 10.000.000.000.000.000, 16 số 0 @.@)
Tuy cả hai không đặt 10000 vạn ức nhưng cái giá 1000 vạn ức cũng hơi bị quá. Nhưng, Huyền Đà La không nói nhưng thường lệ, nàng nói "1000 vạn ức, mỗi người", như vậy nếu thắng thì nàng sẽ có 20000 vạn ức.
- Các ngươi, đúng là giết người không cần vũ khí mà.
Lão nhân than lên một câu, Đông Vi Ân đưa ra một cái không gian giới chỉ, lạnh nhạt lên tiếng:
- 10000 vạn ức mỗi người.
- Phụt.
Lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, lão chăn trối nhìn Đông Vi Ân, ngón tay run run chỉ về Đông Vi Ân:
- Ngươi...ngươi lấy đâu ra nhiều như vậy?
Đông Vi Ân cười cười, nhún vai:
- Ai biết?
Cả hai hướng về lôi đài, người đang chiến đấu trên đó, vừa mới thắng trận nhìn thấy hai người đó hướng về lôi đài của mình, lập tức nhảy xuống, nhưng lại lôi đài.
Nhìn thấy hai người này nhiệt tình như vậy, cả hai cũng cười tủm tỉm, hỏi:
- Các ngươi có muốn là người đầu tiên chiến đấu với ta hôm nay không?
Cả hai người vừa nhường lôi đài kia liên tục lắc đầu:
- Không cần cảm ơn a, cảm ơn rất nhiều, nhưng ta còn có việc.
- Ta cũng giống như hắn, ta đi trước.
Huyền Đà La nhìn bọn người bỏ chạy này, vui vẻ vẫy tay:
- Đi thông thả, nhớ tìm dược sư để giải độc a.
Hai tên vừa bỏ chạy nghe được tiếng của Huyền Đà La đều khựng lại, nhìn mặt nhau, rồi hướng về Huyền Đà La, hỏi:
- Bọn ta đã làm gì ngươi mà ngươi hạ độc bọn ta?
Ánh mắt của nàng âm lãnh nhìn hai người này, nàng ở trên lôi đài ngồi xuống, nhìn bọn họ, sát khí đằng đằng:
- Từ chối lời mời của ta.
Hai tên đó nghe được câu trả lời chẳng nói gì, bọn họ chỉ biết đơ người nhìn, định bước lên lôi đài. Huyền Đà La lại nói tiếp:
- Lên đây ta sẽ cho các ngươi không còn thấy mặt trời ngày mai.
Dứt lời nàng đứng dậy. Hai tên kia cắm đầu chạy đi tìm dược sư. Nàng nhìn bốn hướng, cười lạnh. Chăng rcaanf nói gì, cũng có người nhảy lên lôi đâì của Huyền Đà La và Đông Vi Ân.
Bên Đông Vi Ân thì một tên vừa nhảy lên, thì lập tức Đông Vi Ân ồ lên:
- Ồ, ta xin lỗi, ta tưởng đâu là kẻ dưới Tôn sư nên sử dụng ma thuật không gian đưa ngươi đi ra khỏi sàn đấu rồi.
Tên vừa mới lôi đài bất giác phát hiện ra mình đã xuống lôi đài, và thế là Đông Vi Ân có một trận thắng đơn giản.
Bên của Huyền Đà La thì gặp một tên nam nhân, nàng nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi có lộn lôi đài không?
Tên nam nhân lắc đầu.
- Ngươi là Tôn sư Hậu kỳ, có lẽ phải nên đánh với hai người ở kia mới đúng chứ?Ta chỉ mới là Hoàng sư Đỉnh phong thôi a.
Tên nam nhân đó nhìn nàng cười, hỏi:
- Hoàng sư mà có thể đánh bại Tôn sư một cách dễ dàng như chơi đùa, nên ta muốn lên đánh với ngươi thử một lần.
Huyền Đà La tay vút cầm, gật gù, cười đáp:
- Được, ta chấp nhận.
Lời nói vừa dứt, Huyền Đà La đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Nhật Ám Thiên Vương.
Hai tay của Huyền Đà La xuất hiện hai luồng khí trắng và đen. Tên nam nhân choáng váng như rơi vào mê trận.
- Giải.
Hắn khẽ quát lên một tiếng. Ảo ảnh trước mặt tan biến.
- Ngươi vừa rồi đã tiêm cái gì vào ta?
Huyền Đà La cầm một cây kim, nàng cười đáp:
- Một chút độc tính mạnh mà ta mới luyện từ đêm qua.
- Chết tiệt!
Hắn quát lên, hướng nàng ném tới những cây ngân trâm.
- Đinh đinh đang đang.
Toàn bộ ngân trâm đều bị Huyền Đà La một kiếm chém gãy đoạn. Hắn nhìn thân thủ của nàng, kinh ngạc lên tiếng:
- Thật không ngờ, ngươi một lúc tam tu, võ đạo, ma pháp và luyện dược.
- Chính xác.
Âm thanh hắn nghe có gì đó không đúng, tại sao nàng ở trước mặt, mà hắn nghe lại là sau lưng?Quay lưng lại chẳng thấy ai.
- Phụt.
Hắn hề cảm nhận được nàng, làm sao nàng lại có thể dễ dàng giết được hắn?
Thanh kiếm đen huyền ảo của nàng đâm xuyên qua bụng hắn, máu từ thanh kiếm, từ bụng hắn mà tung chảy xuống, như một dòng tiểu khê huyết thủy.
- Ngươi biết không? Độc của ta làm cho các giác quan của ngươi bị lệch đi, ta đối diện với ngươi nói chuyện, nhưng âm thanh ngươi nghe được là từ nơi khác. Xúc giác của hay cảm giác của ngươi đều chẳng thể nào có tác dụng được nữa, nên ngay cả khi chết, ngươi cũng không phát giác được ta, không cảm giác được đau đớn, hay cả ta nói gì có thể ngươi cũng không nghe được.
Cả cơ thể của hắn lạnh đi, hắn cảm thấy mệt mỏi, chẳng đủ sức để mà đấu với nàng nữa, hắn chẳng cảm giác được gì.
- Nó có công dụng như một loại thuốc mê, khiến cho ngươi mệt mỏi, một cái chết thật nhẹ nhàng.
Nàng rút thanh kiếm lại, máu từ bụng hắn tung ra như suối không ngừng chảy trên lôi đài.
Ở trong phòng, Huyền Đà La tức giận, vung tay đập xuống cái bàn. Cái bàn xui xẻo bị đập cho ra trăm vạn mảnh nhỏ.
Nàng tuy không sử dụng một chút linh lực nào, nhưng với sức mạnh hiện tại của nàng một cái vẫy tay cũng có thể tạo ra gió mạnh, thì đừng nói gì đến việc đập một cú vào cái bàn.
May thay, Đông Vi Ân thường hay đứng ra xa, nên cái bàn bị Huyền Đà La đập cho ra trăm mảnh, cũng không dính dáng gì tới hắn.
- Chín ngày rồi, đã 90 trận thắng liên tiếp rồi. Vậy mà chẳng có một tên đối thủ nào ra trò là sao?
Huyền Đà La tức giận, ngay cả ly trà trên tay cũng bóp nát thành bột.
- Cốc cốc.
Một người ở bên ngoài gõ cửa, Đông Vi Ân ở gần đó, mở hé cửa ra nhìn bên ngoài. Vừa nhìn được người ở bên ngoài liền đóng cửa lại ngay lập tức:
- Rầm.
- Cốc cốc, cốc cốc...
- Rầm.
- Rầm.
- Rầm.
Đang bực bội nghe thêm cái âm thanh khiến người ta bực thêm này, Huyền Đà La mở cửa quát:
- Các ngươi ồn ào quá, ta đã nói là không gia nhập bất kỳ tổ chức nào hết rồi còn gì!
Năm lão gia ngơ ngác nhìn Huyền Đà La. Không đợi bọn họ phục hồi tinh thần, Huyền Đà La đã đóng cửa.
Rất nhanh bọn lão nhân gia kia đã phục hồi tinh thần. Huyền Đà La đồng dạng mở cửa bước ra ngoài, theo bên cạnh là Đông Vi Ân, cả hai cùng lúc bỏ đi. Lại làm cho những lão nhân kia ngơ ngác phần hai.
Hai người thẳng tiến đến đấu trường, sự xuất hiện của bọn họ không làm cho những người khác ngạc nhiên, nhưng lại làm cho bọn chúng đang hò hét thì im lặng.
Quay sang chỗ của lão nhân đặt cược, Huyền Đà La cùng Đông Vi Ân đi đến chỗ của lão, đưa ra:
- 1000 vạn ức, mỗi người.
Lời nói đơn giản, lão nhân này mấy ngày liên tiếp đây đều sợ hãi hai người này, mỗi lần đặt cược thắng thì ngày mai lại đặt cược toàn bộ số tiền đó.
Lần thắng mười trận liên tiếp đầu tiên bọn họ nhận được 1 ức kim tệ, lần tiếp theo là 10 ức, cứ một lần thắng lại nhân lên đến 10 lần. Tính đến hiện tại thì đã được 10.000 vạn ức.
(ta không biết rõ 1 ức ức nên gọi như thế nào, nên để 10.000 vạn ức. Tính theo tiền của tung củ thì 1 ức = 100 triệu, 1 ức ức thì chắc = 10.000.000.000.000.000, 16 số 0 @.@)
Tuy cả hai không đặt 10000 vạn ức nhưng cái giá 1000 vạn ức cũng hơi bị quá. Nhưng, Huyền Đà La không nói nhưng thường lệ, nàng nói "1000 vạn ức, mỗi người", như vậy nếu thắng thì nàng sẽ có 20000 vạn ức.
- Các ngươi, đúng là giết người không cần vũ khí mà.
Lão nhân than lên một câu, Đông Vi Ân đưa ra một cái không gian giới chỉ, lạnh nhạt lên tiếng:
- 10000 vạn ức mỗi người.
- Phụt.
Lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, lão chăn trối nhìn Đông Vi Ân, ngón tay run run chỉ về Đông Vi Ân:
- Ngươi...ngươi lấy đâu ra nhiều như vậy?
Đông Vi Ân cười cười, nhún vai:
- Ai biết?
Cả hai hướng về lôi đài, người đang chiến đấu trên đó, vừa mới thắng trận nhìn thấy hai người đó hướng về lôi đài của mình, lập tức nhảy xuống, nhưng lại lôi đài.
Nhìn thấy hai người này nhiệt tình như vậy, cả hai cũng cười tủm tỉm, hỏi:
- Các ngươi có muốn là người đầu tiên chiến đấu với ta hôm nay không?
Cả hai người vừa nhường lôi đài kia liên tục lắc đầu:
- Không cần cảm ơn a, cảm ơn rất nhiều, nhưng ta còn có việc.
- Ta cũng giống như hắn, ta đi trước.
Huyền Đà La nhìn bọn người bỏ chạy này, vui vẻ vẫy tay:
- Đi thông thả, nhớ tìm dược sư để giải độc a.
Hai tên vừa bỏ chạy nghe được tiếng của Huyền Đà La đều khựng lại, nhìn mặt nhau, rồi hướng về Huyền Đà La, hỏi:
- Bọn ta đã làm gì ngươi mà ngươi hạ độc bọn ta?
Ánh mắt của nàng âm lãnh nhìn hai người này, nàng ở trên lôi đài ngồi xuống, nhìn bọn họ, sát khí đằng đằng:
- Từ chối lời mời của ta.
Hai tên đó nghe được câu trả lời chẳng nói gì, bọn họ chỉ biết đơ người nhìn, định bước lên lôi đài. Huyền Đà La lại nói tiếp:
- Lên đây ta sẽ cho các ngươi không còn thấy mặt trời ngày mai.
Dứt lời nàng đứng dậy. Hai tên kia cắm đầu chạy đi tìm dược sư. Nàng nhìn bốn hướng, cười lạnh. Chăng rcaanf nói gì, cũng có người nhảy lên lôi đâì của Huyền Đà La và Đông Vi Ân.
Bên Đông Vi Ân thì một tên vừa nhảy lên, thì lập tức Đông Vi Ân ồ lên:
- Ồ, ta xin lỗi, ta tưởng đâu là kẻ dưới Tôn sư nên sử dụng ma thuật không gian đưa ngươi đi ra khỏi sàn đấu rồi.
Tên vừa mới lôi đài bất giác phát hiện ra mình đã xuống lôi đài, và thế là Đông Vi Ân có một trận thắng đơn giản.
Bên của Huyền Đà La thì gặp một tên nam nhân, nàng nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi có lộn lôi đài không?
Tên nam nhân lắc đầu.
- Ngươi là Tôn sư Hậu kỳ, có lẽ phải nên đánh với hai người ở kia mới đúng chứ?Ta chỉ mới là Hoàng sư Đỉnh phong thôi a.
Tên nam nhân đó nhìn nàng cười, hỏi:
- Hoàng sư mà có thể đánh bại Tôn sư một cách dễ dàng như chơi đùa, nên ta muốn lên đánh với ngươi thử một lần.
Huyền Đà La tay vút cầm, gật gù, cười đáp:
- Được, ta chấp nhận.
Lời nói vừa dứt, Huyền Đà La đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Nhật Ám Thiên Vương.
Hai tay của Huyền Đà La xuất hiện hai luồng khí trắng và đen. Tên nam nhân choáng váng như rơi vào mê trận.
- Giải.
Hắn khẽ quát lên một tiếng. Ảo ảnh trước mặt tan biến.
- Ngươi vừa rồi đã tiêm cái gì vào ta?
Huyền Đà La cầm một cây kim, nàng cười đáp:
- Một chút độc tính mạnh mà ta mới luyện từ đêm qua.
- Chết tiệt!
Hắn quát lên, hướng nàng ném tới những cây ngân trâm.
- Đinh đinh đang đang.
Toàn bộ ngân trâm đều bị Huyền Đà La một kiếm chém gãy đoạn. Hắn nhìn thân thủ của nàng, kinh ngạc lên tiếng:
- Thật không ngờ, ngươi một lúc tam tu, võ đạo, ma pháp và luyện dược.
- Chính xác.
Âm thanh hắn nghe có gì đó không đúng, tại sao nàng ở trước mặt, mà hắn nghe lại là sau lưng?Quay lưng lại chẳng thấy ai.
- Phụt.
Hắn hề cảm nhận được nàng, làm sao nàng lại có thể dễ dàng giết được hắn?
Thanh kiếm đen huyền ảo của nàng đâm xuyên qua bụng hắn, máu từ thanh kiếm, từ bụng hắn mà tung chảy xuống, như một dòng tiểu khê huyết thủy.
- Ngươi biết không? Độc của ta làm cho các giác quan của ngươi bị lệch đi, ta đối diện với ngươi nói chuyện, nhưng âm thanh ngươi nghe được là từ nơi khác. Xúc giác của hay cảm giác của ngươi đều chẳng thể nào có tác dụng được nữa, nên ngay cả khi chết, ngươi cũng không phát giác được ta, không cảm giác được đau đớn, hay cả ta nói gì có thể ngươi cũng không nghe được.
Cả cơ thể của hắn lạnh đi, hắn cảm thấy mệt mỏi, chẳng đủ sức để mà đấu với nàng nữa, hắn chẳng cảm giác được gì.
- Nó có công dụng như một loại thuốc mê, khiến cho ngươi mệt mỏi, một cái chết thật nhẹ nhàng.
Nàng rút thanh kiếm lại, máu từ bụng hắn tung ra như suối không ngừng chảy trên lôi đài.
/32
|