Ninh Oản bây giờ mới nhớ đến từ “kinh hỉ” mà Hòa Nguyệt vừa nói, cảm giác này …
Đúng là – vừa mừng vừa sợ mà.
Nàng gắng hoàn hồn, vội nhét tập diễm bản vaò ngăn bàn, sau đó ngồi nghiêm chỉnh như học trò ngoan, cúi đầu không dám nhìn Bùi Khuyết.
”Đại Hoàng huynh”. Hòa Nguyệt đi đến bên y, rồi nhìn về phía Ninh Oản vui vẻ nói: “Tống tiên sinh không khỏe, ta tốn công lắm mới xin phụ hoàng đồng ý cho đại hoàng huynh đến dạy nhóm chúng ta đó….”.Nói xong còn liếc mắt một cái, “Có phải vui lắm không?”
Vừa rồi còn đòi gặp đại hoàng huynh của nàng, giờ ngày ngày đều có thể nhìn rồi đó.
Giờ phút này trong đầu Ninh Oản dường như trống rỗng, nàng chỉ nghĩ, lần này nhất định không được để A Khuyết nhìn thấy nàng xem diễm bản, cho nên theo bản năng gật đầu, nhỏ giọng “ừ” một tiếng. Nếu A Khuyết thay thế vị trí của Tống tiên sinh dạy nàng đọc sách tập viết, vậy nàng càng mừng thôi.
Chỉ là… có Hòa Nguyệt bên cạnh, nàng có muốn gần y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Về phần Bùi Khuyết, nàng lại nhìn thoáng qua, đúng là có dáng dấp của tiên sinh tốt đó, nhỡ y nhìn mình một cái cũng không chịu thì làm sao.
Nghĩ đến tình huống trên, nàng cũng không có cách nào tiếp xúc với A Khuyết được.
Nhớ đến tập diễm bản sư đồ vừa rồi….
Tim Ninh Oản càng đập nhanh hơn. Giờ A Khuyết là tiên sinh, nàng là đệ tử, quan hệ này giống như trong diễm bản nàng vừa xem, chẳng qua trong diễm bản sư phụ nhiệt tình đen tối, mà A Khuyết trước nay luôn khiêm tốn như vậy… nhưng mà, trong diễm bản ban đầu sư phụ cũng lạnh băng băng, không thích tiếp xúc với người ta, chẳng qua sau khi thu đồ nhi rồi mới trở nên…
Bùi Khuyết thấy Ninh Oản ngơ ngác ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, chỉ dám lặng lẽ ngước nhìn y một cái, bị y bắt gặp lại nhanh chóng cúi đầu… Bộ dáng này như nữ tử thẹn thùng khi gặp người trong lòng vậy, không hề tùy tiện như ngày thường.
Tuy Bùi Khuyết cũng kinh ngạc nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, nửa tháng không gặp, nàng chắc cũng nhớ y, cho nên mới ngượng ngùng.
Lần này nhiệm vụ dạy học cho Hòa Nguyệt là phụ hoàng giao cho, ngày ngày y đều bận, cho nên nếu là trước kia, phụ hoàng chắc chắn không đồng ý, nhưng giờ người nghĩ đến thư đồng Oản Oản bên cạnh Hòa Nguyệt, liền lập tức gật đầu.
Phụ hoàng thật là…. sốt ruột mà.
Nhưng phụ hoàng lại không hề hiểu y. Bùi Khuyết đọc đủ thứ thánh hiền, cho nên trên giảng đường, y sẽ gác hết việc tư qua một bên, tuy rằng…. tuy rằng y làm không được suôn sẻ lắm, nhưng ít nhất cũng đã làm được. Từ sau khi Oản Oản và Hòa Nguyệt thành học trò của mình, y phụ trách dạy hai người đọc sách tập viết, không hề có tâm tư gì với Oản Oản nữa.
”Tốt lắm”. Bùi Khuyết nhìn Hòa Nguyệt bên cạnh, thản nhiên nói: “Ngồi vào vị trí đi đã”.
Hòa Nguyệt thấy đại sư huynh mình nghiêm túc như vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu, cười khẽ nói: “Dạ biết… Bùi tiên sinh”.
Ninh Oản lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết một cái, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại. Thôi, cứ xem huynh ấy làm tiên sinh mà tôn kính là được, chờ khi….
Ninh Oản mím môi cười, nghĩ đến bản viết tay bảy xô tám lệch của nàng, bắt đầu phiền não.
Xong rồi, chữ nàng xấu như vậy, A Khuyết sẽ ghét bỏ nàng.
*
Giáng Đào các.
”Meo….” Con mèo nhỏ phe phẩy đuôi tội nghiệp nhìn chủ nhân nhà mình.
Lúc này Ninh Oản đang ngồi tập viết, thấy mèo con như vậy nên nhỏ giọng nói: “Ngoan, tự đi chơi đi”. Nói xong lại bắt đầu viết chữ.
Bùi Khuyết không thể so với Tống tiên sinh, nếu ngày thường là Tống tiên sinh dạy học, nàng chỉ qua loa cho xong, giờ là A Khuyết dạy nàng, nếu viết ngoáy như thế thì dọa y mất.
Từ nhỏ Bùi Khuyết đã học phú đầy mình, tài hoa hơn người, mình cũng là người đọc sách, nhưng từ khi vào cung làm thư đồng của Hòa Nguyệt, còn chưa quyết tâm học tập lần nào. Vốn định, không học mấy thứ này cũng được, nhưng giờ… Ninh Oản nàng biết trước thế này thì đã chẳng làm a.
Ninh Oản nhìn chữ trâm hoa nhỏ của mình, đúng là vô cùng thê thảm, nàng muốn để người ta viết giúp quá, nhưng về sau ở cùng Bùi Khuyết cả đời, sớm hay muộn cũng bị vạch trần thôi.
Đang lúc Ninh Oản ảo não hết sức thì nghe thấy tiếng nhóm cung tì bên ngoài – Bùi Khuyết đến thăm nàng.
Định giấu mấy bản viết của mình đi thì Bùi Khuyết đến nhanh quá, nàng cất không kịp.
Bùi Khuyết đến đúng lúc bắt gặp Ninh Oản cầm bút tập viết, với thân phận tiên sinh y càng thêm vui mừng, từ từ bước tới bên cạnh nàng, cong môi cười nói: “Chăm chỉ vậy?”
Ninh Oản cúi đầu, ỉu xìu nói: “Nếu viết không tốt huynh sẽ chê muội”. Nếu sớm biết Bùi Khuyết thay thế Tống tiên sinh, từ lúc trong phủ nàng đã chăm tập viết rồi, chữ…. cũng sẽ tốt hơn bây giờ.
Bùi Khuyết nhìn qua chữ trên giấy… xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng gì.
Y lại nhìn Ninh Oản. Tiểu cô nương trước mắt ủ rũ gục đầu, có lẽ vì lòng mình cũng gửi trên người nàng, cho nên nhìn kĩ nét chữ này cũng có chỗ đáng yêu. Y đến bên cạnh Ninh Oản, đưa tay xoa xoa đầu nàng, an ủi: “Tập viết phải tiến hành theo chất lượng, mỗi ngày đều tập sẽ nhanh tiến bộ, đừng ủ rũ quá”.
Thấy y nói như vậy Ninh Oản cũng kích động ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt vui sướng nói: “Vậy huynh… không cười muội sao?”
Bùi Khuyết nở nụ cười, nhìn đôi mắt nàng mở thật to: “Muội chăm chỉ như vậy, sao ta chê muội được, phải khen mới đúng chứ”.
Tự ti vừa rồi lập tức tan thành mây khói, Ninh Oản vui vẻ kéo ống tay áo y, kì kèo: “A Khuyết, vậy huynh dạy muội được không?” Nhiều chữ nàng không viết được, lần này có Bùi Khuyết ở đây, lại không ghét nàng, đã thế còn khen ngợi nữa, đương nhiên nàng không thể phụ lòng kì vọng của y, cố gắng viết chữ, làm học trò ngoan.
Nửa tháng không gặp, y nhớ nàng lắm, lúc này tiểu cô nương ở ngay trước mặt, khiến lòng y ngập tràn vui sướng, “Ừ”. Y đến trước án thư, nhìn kĩ chữ nàng, rồi nói: “Lại đây, huynh dạy muội viết một lần trước”.
”Được”. Ninh Oản thoải mái gật đầu, đi đến trước người y, lưng dán vào ngực ai kia, bên tai là hơi thở ấm áp, bàn tay y nắm lấy tay nàng, bắt đầu dạy viết.
Trách không được trong sách nói: thầy nam trò nữ là tốt nhất.
Tiếp xúc thân mật như thế, nếu sư phụ tuấn lãng phong độ như A Khuyết, các cô gái sao có thể không xiêu lòng chứ? May mà A Khuyết chỉ dạy mình và Hòa Nguyệt, nếu dạy nữ tử khác, nàng sẽ ghen mất.
”Chú tâm nào”. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của Bùi Khuyết.
Ninh Oản cúi đầu xuống, nhìn chữ mình sai lệch, vội nói: “Muội… muội biết”. Nhưng mà y cứ nửa ôm nàng như vậy, sao mà nàng chú tâm nổi? Nàng không muốn viết chữ đâu, chỉ muốn ôm y thôi.
Qua nửa khắc sau-
”A Khuyết”. Cảm nhận được hơi ấm phía sau, Ninh Oản khẽ gọi một tiếng.
”Ừ?”
Ninh Oản hơi liếm môi, nhỏ giọng: “A Khuyết, huynh…. huynh muốn hôn muội không?”
”….”
Thấy người phía sau không nói gì, Ninh Oản tủi thân cúi đầu, lẩm bẩm: “Không muốn sao?” Nói xong nàng lại nghiêng đầu nhìn Bùi Khuyết phía sau, đỏ mặt nói: “Nhưng mà…. muội muốn”. Đã nửa tháng không gặp y, không gần gũi y.
Từ lúc mới gặp vừa rồi, nàng đã muốn chạy tới ôm y, hôn y rồi.
Bùi Khuyết không biết nói sao bây giờ, đương nhiên y cũng muốn hôn nàng, nhưng…. Giờ y là tiên sinh, trước đó y đã nghĩ, nếu dạy các nàng đọc sách tập viết, trong đầu không được có tình cảm riêng tư, nhưng mà…. trong lòng bàn tay là bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu cô nương, trong lòng thoang thoảng hương thơm của nàng, yết hầu co giật, phút chốc y không biết phải làm gì bây giờ?
Hôn nàng?
Y sợ sẽ dung túng cho nàng.
Không hôn?
Nếu nàng ấy giận thì làm sao bây giờ? Dù sao họ đã nửa tháng không gặp, hơn nữa… nàng là vị hôn thê của y, y hôn nàng cũng là chuyện bình thường mà.
Trong lòng Ninh Oản hơi khó chịu, nàng thật sự rất muốn hôn y mà. Ninh Oản nhớ tới hình ảnh trong diễm bản kia, học trò làm nũng với sư phụ, lập tức khiến sư phụ thanh tâm quả dục trở nên cầm thú…
Ôi? Hay nàng thử xem nhỉ.
Nghĩ tới đây Ninh Oản liền xoay người ôm lấy y, kiễng chân liếm lên cổ y vài cái, như con mèo nhỏ, uất ức nói: “Tiên sinh, người hôn đệ tử đi, được không?”
Ninh Oản ngơ ngác nhìn Bùi Khuyết, nghe tiếng y hít thở càng lúc càng nặng nề, đưa tay kéo lấy ống tay áo y, làm nũng.
Lúc nãy vừa liếm đã muốn mạng của y rồi, giờ nàng còn mở to mắt ngập nước đáng thương nhìn mình, Bùi Khuyết cảm giác mình sắp điên mất.
Y mạnh mẽ nâng đầu nàng lên, cúi xuống ngấu nghiến đôi môi đó….
Che lên cánh môi mềm, mút mát. Ninh Oản hoảng hốt, gian kế thực hiện được nên nàng càng vui vẻ, hai tay ôm lấy bả vai rộng lớn của người trước mặt, ngửa đầu đón lấy nụ hôn của y.
A Khuyết thích hôn nàng như vậy… còn mạnh mẽ như thế. Nghĩ vậy hai tay nàng càng ôm chặt hơn.
Mới đầu trong lòng nàng còn vui mừng, nhưng sau một hồi bị hôn đến xoay trời loạn đất, trong đầu cũng mơ hồ hết thảy.
Nàng thầm nghĩ, xem ra diễm bản này rất có giá trị, về sau phải xem nhiều một chút.
Đúng là – vừa mừng vừa sợ mà.
Nàng gắng hoàn hồn, vội nhét tập diễm bản vaò ngăn bàn, sau đó ngồi nghiêm chỉnh như học trò ngoan, cúi đầu không dám nhìn Bùi Khuyết.
”Đại Hoàng huynh”. Hòa Nguyệt đi đến bên y, rồi nhìn về phía Ninh Oản vui vẻ nói: “Tống tiên sinh không khỏe, ta tốn công lắm mới xin phụ hoàng đồng ý cho đại hoàng huynh đến dạy nhóm chúng ta đó….”.Nói xong còn liếc mắt một cái, “Có phải vui lắm không?”
Vừa rồi còn đòi gặp đại hoàng huynh của nàng, giờ ngày ngày đều có thể nhìn rồi đó.
Giờ phút này trong đầu Ninh Oản dường như trống rỗng, nàng chỉ nghĩ, lần này nhất định không được để A Khuyết nhìn thấy nàng xem diễm bản, cho nên theo bản năng gật đầu, nhỏ giọng “ừ” một tiếng. Nếu A Khuyết thay thế vị trí của Tống tiên sinh dạy nàng đọc sách tập viết, vậy nàng càng mừng thôi.
Chỉ là… có Hòa Nguyệt bên cạnh, nàng có muốn gần y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Về phần Bùi Khuyết, nàng lại nhìn thoáng qua, đúng là có dáng dấp của tiên sinh tốt đó, nhỡ y nhìn mình một cái cũng không chịu thì làm sao.
Nghĩ đến tình huống trên, nàng cũng không có cách nào tiếp xúc với A Khuyết được.
Nhớ đến tập diễm bản sư đồ vừa rồi….
Tim Ninh Oản càng đập nhanh hơn. Giờ A Khuyết là tiên sinh, nàng là đệ tử, quan hệ này giống như trong diễm bản nàng vừa xem, chẳng qua trong diễm bản sư phụ nhiệt tình đen tối, mà A Khuyết trước nay luôn khiêm tốn như vậy… nhưng mà, trong diễm bản ban đầu sư phụ cũng lạnh băng băng, không thích tiếp xúc với người ta, chẳng qua sau khi thu đồ nhi rồi mới trở nên…
Bùi Khuyết thấy Ninh Oản ngơ ngác ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, chỉ dám lặng lẽ ngước nhìn y một cái, bị y bắt gặp lại nhanh chóng cúi đầu… Bộ dáng này như nữ tử thẹn thùng khi gặp người trong lòng vậy, không hề tùy tiện như ngày thường.
Tuy Bùi Khuyết cũng kinh ngạc nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, nửa tháng không gặp, nàng chắc cũng nhớ y, cho nên mới ngượng ngùng.
Lần này nhiệm vụ dạy học cho Hòa Nguyệt là phụ hoàng giao cho, ngày ngày y đều bận, cho nên nếu là trước kia, phụ hoàng chắc chắn không đồng ý, nhưng giờ người nghĩ đến thư đồng Oản Oản bên cạnh Hòa Nguyệt, liền lập tức gật đầu.
Phụ hoàng thật là…. sốt ruột mà.
Nhưng phụ hoàng lại không hề hiểu y. Bùi Khuyết đọc đủ thứ thánh hiền, cho nên trên giảng đường, y sẽ gác hết việc tư qua một bên, tuy rằng…. tuy rằng y làm không được suôn sẻ lắm, nhưng ít nhất cũng đã làm được. Từ sau khi Oản Oản và Hòa Nguyệt thành học trò của mình, y phụ trách dạy hai người đọc sách tập viết, không hề có tâm tư gì với Oản Oản nữa.
”Tốt lắm”. Bùi Khuyết nhìn Hòa Nguyệt bên cạnh, thản nhiên nói: “Ngồi vào vị trí đi đã”.
Hòa Nguyệt thấy đại sư huynh mình nghiêm túc như vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu, cười khẽ nói: “Dạ biết… Bùi tiên sinh”.
Ninh Oản lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết một cái, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại. Thôi, cứ xem huynh ấy làm tiên sinh mà tôn kính là được, chờ khi….
Ninh Oản mím môi cười, nghĩ đến bản viết tay bảy xô tám lệch của nàng, bắt đầu phiền não.
Xong rồi, chữ nàng xấu như vậy, A Khuyết sẽ ghét bỏ nàng.
*
Giáng Đào các.
”Meo….” Con mèo nhỏ phe phẩy đuôi tội nghiệp nhìn chủ nhân nhà mình.
Lúc này Ninh Oản đang ngồi tập viết, thấy mèo con như vậy nên nhỏ giọng nói: “Ngoan, tự đi chơi đi”. Nói xong lại bắt đầu viết chữ.
Bùi Khuyết không thể so với Tống tiên sinh, nếu ngày thường là Tống tiên sinh dạy học, nàng chỉ qua loa cho xong, giờ là A Khuyết dạy nàng, nếu viết ngoáy như thế thì dọa y mất.
Từ nhỏ Bùi Khuyết đã học phú đầy mình, tài hoa hơn người, mình cũng là người đọc sách, nhưng từ khi vào cung làm thư đồng của Hòa Nguyệt, còn chưa quyết tâm học tập lần nào. Vốn định, không học mấy thứ này cũng được, nhưng giờ… Ninh Oản nàng biết trước thế này thì đã chẳng làm a.
Ninh Oản nhìn chữ trâm hoa nhỏ của mình, đúng là vô cùng thê thảm, nàng muốn để người ta viết giúp quá, nhưng về sau ở cùng Bùi Khuyết cả đời, sớm hay muộn cũng bị vạch trần thôi.
Đang lúc Ninh Oản ảo não hết sức thì nghe thấy tiếng nhóm cung tì bên ngoài – Bùi Khuyết đến thăm nàng.
Định giấu mấy bản viết của mình đi thì Bùi Khuyết đến nhanh quá, nàng cất không kịp.
Bùi Khuyết đến đúng lúc bắt gặp Ninh Oản cầm bút tập viết, với thân phận tiên sinh y càng thêm vui mừng, từ từ bước tới bên cạnh nàng, cong môi cười nói: “Chăm chỉ vậy?”
Ninh Oản cúi đầu, ỉu xìu nói: “Nếu viết không tốt huynh sẽ chê muội”. Nếu sớm biết Bùi Khuyết thay thế Tống tiên sinh, từ lúc trong phủ nàng đã chăm tập viết rồi, chữ…. cũng sẽ tốt hơn bây giờ.
Bùi Khuyết nhìn qua chữ trên giấy… xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng gì.
Y lại nhìn Ninh Oản. Tiểu cô nương trước mắt ủ rũ gục đầu, có lẽ vì lòng mình cũng gửi trên người nàng, cho nên nhìn kĩ nét chữ này cũng có chỗ đáng yêu. Y đến bên cạnh Ninh Oản, đưa tay xoa xoa đầu nàng, an ủi: “Tập viết phải tiến hành theo chất lượng, mỗi ngày đều tập sẽ nhanh tiến bộ, đừng ủ rũ quá”.
Thấy y nói như vậy Ninh Oản cũng kích động ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt vui sướng nói: “Vậy huynh… không cười muội sao?”
Bùi Khuyết nở nụ cười, nhìn đôi mắt nàng mở thật to: “Muội chăm chỉ như vậy, sao ta chê muội được, phải khen mới đúng chứ”.
Tự ti vừa rồi lập tức tan thành mây khói, Ninh Oản vui vẻ kéo ống tay áo y, kì kèo: “A Khuyết, vậy huynh dạy muội được không?” Nhiều chữ nàng không viết được, lần này có Bùi Khuyết ở đây, lại không ghét nàng, đã thế còn khen ngợi nữa, đương nhiên nàng không thể phụ lòng kì vọng của y, cố gắng viết chữ, làm học trò ngoan.
Nửa tháng không gặp, y nhớ nàng lắm, lúc này tiểu cô nương ở ngay trước mặt, khiến lòng y ngập tràn vui sướng, “Ừ”. Y đến trước án thư, nhìn kĩ chữ nàng, rồi nói: “Lại đây, huynh dạy muội viết một lần trước”.
”Được”. Ninh Oản thoải mái gật đầu, đi đến trước người y, lưng dán vào ngực ai kia, bên tai là hơi thở ấm áp, bàn tay y nắm lấy tay nàng, bắt đầu dạy viết.
Trách không được trong sách nói: thầy nam trò nữ là tốt nhất.
Tiếp xúc thân mật như thế, nếu sư phụ tuấn lãng phong độ như A Khuyết, các cô gái sao có thể không xiêu lòng chứ? May mà A Khuyết chỉ dạy mình và Hòa Nguyệt, nếu dạy nữ tử khác, nàng sẽ ghen mất.
”Chú tâm nào”. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của Bùi Khuyết.
Ninh Oản cúi đầu xuống, nhìn chữ mình sai lệch, vội nói: “Muội… muội biết”. Nhưng mà y cứ nửa ôm nàng như vậy, sao mà nàng chú tâm nổi? Nàng không muốn viết chữ đâu, chỉ muốn ôm y thôi.
Qua nửa khắc sau-
”A Khuyết”. Cảm nhận được hơi ấm phía sau, Ninh Oản khẽ gọi một tiếng.
”Ừ?”
Ninh Oản hơi liếm môi, nhỏ giọng: “A Khuyết, huynh…. huynh muốn hôn muội không?”
”….”
Thấy người phía sau không nói gì, Ninh Oản tủi thân cúi đầu, lẩm bẩm: “Không muốn sao?” Nói xong nàng lại nghiêng đầu nhìn Bùi Khuyết phía sau, đỏ mặt nói: “Nhưng mà…. muội muốn”. Đã nửa tháng không gặp y, không gần gũi y.
Từ lúc mới gặp vừa rồi, nàng đã muốn chạy tới ôm y, hôn y rồi.
Bùi Khuyết không biết nói sao bây giờ, đương nhiên y cũng muốn hôn nàng, nhưng…. Giờ y là tiên sinh, trước đó y đã nghĩ, nếu dạy các nàng đọc sách tập viết, trong đầu không được có tình cảm riêng tư, nhưng mà…. trong lòng bàn tay là bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu cô nương, trong lòng thoang thoảng hương thơm của nàng, yết hầu co giật, phút chốc y không biết phải làm gì bây giờ?
Hôn nàng?
Y sợ sẽ dung túng cho nàng.
Không hôn?
Nếu nàng ấy giận thì làm sao bây giờ? Dù sao họ đã nửa tháng không gặp, hơn nữa… nàng là vị hôn thê của y, y hôn nàng cũng là chuyện bình thường mà.
Trong lòng Ninh Oản hơi khó chịu, nàng thật sự rất muốn hôn y mà. Ninh Oản nhớ tới hình ảnh trong diễm bản kia, học trò làm nũng với sư phụ, lập tức khiến sư phụ thanh tâm quả dục trở nên cầm thú…
Ôi? Hay nàng thử xem nhỉ.
Nghĩ tới đây Ninh Oản liền xoay người ôm lấy y, kiễng chân liếm lên cổ y vài cái, như con mèo nhỏ, uất ức nói: “Tiên sinh, người hôn đệ tử đi, được không?”
Ninh Oản ngơ ngác nhìn Bùi Khuyết, nghe tiếng y hít thở càng lúc càng nặng nề, đưa tay kéo lấy ống tay áo y, làm nũng.
Lúc nãy vừa liếm đã muốn mạng của y rồi, giờ nàng còn mở to mắt ngập nước đáng thương nhìn mình, Bùi Khuyết cảm giác mình sắp điên mất.
Y mạnh mẽ nâng đầu nàng lên, cúi xuống ngấu nghiến đôi môi đó….
Che lên cánh môi mềm, mút mát. Ninh Oản hoảng hốt, gian kế thực hiện được nên nàng càng vui vẻ, hai tay ôm lấy bả vai rộng lớn của người trước mặt, ngửa đầu đón lấy nụ hôn của y.
A Khuyết thích hôn nàng như vậy… còn mạnh mẽ như thế. Nghĩ vậy hai tay nàng càng ôm chặt hơn.
Mới đầu trong lòng nàng còn vui mừng, nhưng sau một hồi bị hôn đến xoay trời loạn đất, trong đầu cũng mơ hồ hết thảy.
Nàng thầm nghĩ, xem ra diễm bản này rất có giá trị, về sau phải xem nhiều một chút.
/86
|