“A Khuyết, muội hôn huynh, ôm huynh, nhớ huynh, huynh nói là vì sao chứ?” Đôi mắt Ninh Oản mở thật to, không hề chớp nhìn nam tử trước mặt, khóe miệng thấp thoáng ý cười.
Bùi Khuyết nghe nàng nói xong, nhất thời không biết trả lời thế nào, mắt nàng lấp lánh nước, sáng trong phản chiếu khuôn mặt y trong đó.
Bởi vì sao…. đáp án đó đầy sống động.
“Ta….”
Lúc Bùi Khuyết định trả lời, bên tai vang lên tiếng động. Y quay người nhìn lại, thấy ngự liễn của đế vương thì vội kéo nàng qua một bên phía sau mình.
Giờ phút này trong lòng Ninh Oản hết sức rối loạn, nhìn y kéo lấy tay mình, cảm giác ấm áp nơi lòng bàn tay khiến lòng nàng ngọt ngấy. Mấy câu vừa rồi khi nói thì không sao, giờ nghĩ lại hai má nàng cứ nóng bừng lên.
Ninh Oản đi theo sau Bùi Khuyết hành lễ, cúi đầu nhìn thấy bàn tay hai người đan chặt, đôi môi khẽ mỉm cười. Minh Nguyên Đế bước từ ngự liễn xuống, nhìn hai người rồi cười sang sảng: “A Khuyết, nha đầu này là….”
“Tiểu nữ Ninh Oản, tham kiến Hoàng Thượng”. Có Bùi Khuyết bên cạnh, nàng không sợ chút nào.
Ninh Oản. Minh Nguyên Đế ngẫm nghĩ về cái tên này, thấy vẻ mặt của con trai, trong lòng cũng vui mừng theo, nhưng mặt mày vẫn trầm tĩnh ôn hòa nói: “Không cần đa lễ, thật ra trẫm… quấy rầy các con rồi”. Khó khăn lắm A Khuyết mới động lòng, phụ hoàng như ông quấy nhiễu chuyện tốt của con, như vậy…. thật không tốt, không tốt.
Câu nói bóng gió của Minh Nguyên Đế khiến Ninh Oản ngượng người, nàng lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Khuyết bên cạnh, y vẫn trấn định hờ hững như vậy, trong lòng thầm nghĩ: sao trước mặt nàng cứ hay đỏ mặt, giờ trước mặt phụ hoàng y lại bình tĩnh thế chứ?
Bùi Khuyết đang định nói thì đã nghe Minh Nguyên đế nói tiếp: “A Khuyết, trẫm tìm con có chút việc”. Ông quay lại nói với Tào An bên cạnh: “Đưa Ninh nha đầu về”.
Tào An vâng lệnh đi tới trước người Ninh Oản, cung kính: “Ninh tiểu thư, nô tài đưa ngài về”.
Nàng nhìn Bùi Khuyết có chút không nỡ, hiếm khi y chủ động nắm tay nàng mà… Bùi Khuyết thấy nàng như thế đành nhỏ giọng an ủi: “Muội về trước đi, lát ta đến tìm muội”.
Đến tìm nàng? Hai mắt Ninh Oản sáng ngời, vui vẻ nói: “Muội chờ huynh”.
Ánh mắt của nàng rất đẹp, khiến cho Bùi Khuyết hoảng hốt một lúc lâu, rồi thản nhiên như trước nói: “Được”. Nói xong liền buông tay nàng ra, lòng bàn tay trống không khó chịu như thể trong lòng y trống rỗng, thiếu đi thứ gì.
Ninh Oản hành lễ với Minh Nguyên đế rồi theo Tào An đi.
Bùi Khuyết nhìn bóng hình nhỏ xinh càng đi càng xa kia, đôi môi mỏng bất giác cong lên, bàn tay phủ dưới tay áo khẽ nắm lại, hơi ấm còn lưu lại khiến y vẫn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng trong lòng tay y, cả người tê dại.
“Luyến tiếc thế à, mau cưới về đi thôi”. Minh Nguyên đế nói.
Bùi Khuyết lúc này mới ngẩng đầu nhìn ông, áo bào trắng như tuyết đầy khí phách và kiêu ngạo, “Là con thất thố”.
“Nam nữ yêu đương vốn là chuyện thường tình. Giờ con cũng sắp hai mươi mốt rồi, nếu không lập phi thì đến bao giờ trẫm mới có hoàng tôn?” Đôi mắt Minh Nguyên đế đã hơi mờ, nhưng nét mặt vẫn còn giữ được vẻ phong độ thời tuổi trẻ.
“Không phải còn A Chiếu mà? Phụ hoàng sẽ sớm đạt được tâm nguyện thôi”. Y muốn kết hôn lắm chứ, nhưng Oản Oản giờ mới mười lăm, ít nhất phải đợi đến mười sáu mới có thể… Bùi Khuyết trầm mặt, y…. rốt cục là đang nghĩ cái gì vậy?
Nhắc tới Bùi Chiếu, Minh Nguyên đế lập tức sụp mặt, phất tay áo nói: “Đừng nói nữa, nó không gây chuyện trẫm đã thỏa mãn rồi”. Ông có hai đứa con, một đứa ăn chơi trác tán, một đứa tham tâm quả dục, như hòa thượng, đúng là khiến ông đau đầu, may mà còn Hòa Nguyệt tri kỉ, làm cho ông thư thái một chút. Nghĩ đến Hòa Nguyệt, sắc mặt Minh Nguyên đế mới tốt hơn.
“Về chuyện lập phi không thể kéo dài, chuyện này theo trẫm về nói chuyện cho rõ”. Minh Nguyên đế tuy rất thương đứa con từ nhỏ thân thể đã không tốt này, nhưng chuyện đó tuyệt đối không thể dung túng được, với hoàng gia mà nói, con nối dõi là chuyện quan trọng nhất, không thể tùy ý nó được.
Bùi Khuyết biết chuyện hôm nay không thể kết thúc đơn giản được, y hơi cúi đầu: “Được ạ”.
*
Dọc đường trở về trong lòng Ninh Oản chỉ toàn ngọt ngào mà thôi, ngay cả người cũng phiêu phiêu bồng bồng, như bay vào điện.
Hòa Nguyệt đang nhàn nhã nằm trên tháp, hiếm khi đọc sách, Ninh Oản thầm nghĩ: hôm nay bị sao vậy? Còn yên lặng đọc sách à?
Đợi khi đến gần nhìn thấy nộng dung phía trên, Ninh Oản cứng đờ: “Hòa Nguyệt, nàng….”. Sao lại xem loại sách này?
Hòa Nguyệt để sách qua bên, nhìn thoáng qua Ninh Oản, một chút cũng không ngại ngùng, còn đứng đắn nói: “Sau này chắc chắn phải dùng, cho nên học sớm một chút”.
Ninh Oản:”…” Hòa Nguyệt nàng à…. nàng thật sự mười ba tuổi sao?
Hòa Nguyệt trừng mắt nhìn nàng một cái, đôi mắt trong suốt híp híp hỏi: ” Cùng đại hoàng huynh của ta thế nào rồi?”
Nhắc tới Bùi Khuyết, mặt Ninh Oản lại bắt đầu nóng lên. Mới vừa rồi… nàng nói hết ra vậy, cũng không biết Bùi Khuyết sẽ nghĩ nàng thế nào, đúng là không rụt rè gì cả. Nhưng mà lúc ấy, nàng không kìm được, chưa kịp nghĩ đã nói ra, nàng chỉ muốn xem phản ứng của y, không ngờ Minh Nguyên đế lại tới…
“Hoàng Thượng có việc tìm A Khuyết, ta với huynh ấy cũng chưa nói gì”. Ninh Oản tiếc nuối nói.
Hòa Nguyệt đặt sách xuống, ngồi dậy sau đó phất phất tay bảo cung tì lui ra. Cô gái mười ba mười bốn tuổi vẫn là độ tuổi ngây thơ khờ dại, nhưng nữ tử sinh ra trong hoàng thất lại trưởng thành hơn con những nhà bình thường rất nhiều, “Phụ hoàng ta mấy ngày nay cứ lo chuyện lập phi cho đại hoàng huynh đó”.
Trong lòng Ninh Oản “bịch bịch” hai tiếng, ngập ngừng nhìn Hòa Nguyệt: “…. Phó Dư Thù?”
Hòa Nguyệt nhìn nàng, kinh ngạc: “Hóa ra nàng biết rồi sao?”
“Ừ”. Ninh Oản gật đầu, đương nhiên là nàng biết, tuy hôm nay thái độ của Minh Nguyên Đế đối với nàng không tồi nhưng Phó Dư Thù dù sao cũng là chất nữ của Tĩnh quí phi, giờ lại vào cung, sẽ là vị trí thích hợp nhất cho Thái Tử Phi.
Hòa Nguyệt an ủi vỗ vai nàng: “Thực ra nàng đừng lo quá, phụ hoàng ta mặc dù có tính toán này nhưng quan trọng vẫn là đại hoàng huynh của ta mà. Đại hoàng huynh ta từ nhỏ đã không khỏe, phụ hoàng cũng yêu thương huynh ấy hơn, cho nên chuyện này, nếu đại hoàng huynh ta không muốn, phụ hoàng cũng không thể ép được”.
Nghe lời này xong trong lòng nàng tuy cũng dễ chịu hơn nhưng nghĩ đến thái độ của Bùi Khuyết, nàng nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao Phó Dư Thù cũng là đại mỹ nhân, A Khuyết huynh ấy….”.
Hòa Nguyệt cười khanh khách: “Nàng đó, sao lại không tin tưởng thế. Đại hoàng huynh ta để ý nàng như vậy, sao có thể không quan tâm đến cảm nhận của nàng chứ?” Lúc nãy Oản Oản giận dỗi bỏ đi, nàng lần đầu tiên nhìn thấy đại hoàng huynh quanh năm lạnh nhạt chưa bao giờ sợ hãi điều gì lại biến mất hoàn toàn.
Ninh Oản ngồi bên cạnh Hòa Nguyệt, chống má buồn rầu nói: “Ta biết, nhưng mà…”. Có đôi khi, nàng cũng không đoán được tâm tư của Bùi Khuyết.
“Nếu ta là nàng, chỉ cần chạy tới túm lấy huynh ấy hỏi huynh ấy có muốn lấy mình hay không”. Rồi liếc nhìn Ninh Oản một cái, nói thêm: “Chuyện này rất đơn giản mà”.
Ninh Oản đỡ trán, khóe miệng run rẩy: “Thế ca ca ta đây…”.
Lúc này lại đến phiên Hòa Nguyệt buồn rầu, “Không giấu nàng, nếu có thể ta cũng muốn làm thế, nhưng mà… nhưng mà ta với nàng không giống nhau, tấm lòng của đại hoàng huynh ta người mù cũng nhìn ra được, nhưng ca ca nàng…. huynh ấy không thích ta”. Nàng ngưỡng mộ vị đại tướng quân uy phong lẫm liệt này từ lâu, nhưng trong mắt Ninh Ngọc Hành nàng chẳng qua chỉ là một tiểu công chúa cao cao tại thượng được nuông chiều mà thôi.
Ninh Oản không biết nên an ủi Hòa Nguyệt thế nào, bây giờ nàng ngày càng thích vị công chúa này, mỉm cười nói: “Nàng giúp ta như vậy, ta cũng sẽ báo đáp nàng. Hòa Nguyệt, nếu nàng thích ca ca ta thật lòng, ta sẽ nghĩ cách thử xem”. Ca ca của nàng đương nhiên là người nàng hiểu rõ nhất.
“Oản Oản, quả nhiên bản công chúa không nhìn nhầm nàng”. Hòa Nguyệt cười hớn hở vỗ vỗ bả vai nàng, “Có nghĩa khí”.
Ninh Oản cười, không nói gì.
- không phải nàng đủ nghĩa khí, mà nàng nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn, làm cho ca ca nàng hạnh phúc.
*
Tuy quan hệ với Hòa Nguyệt rất tốt nhưng hai người thân phận khác nhau, đương nhiên không thể ở cùng một điện.
Giáng Đào các cách Lam Vân Cung của Hòa Nguyệt không xa, khung cảnh yên bình thanh tịnh, bên ngoài là rừng đào vây quanh, tuyết phủ từng lớp dày trên cành lá, khiến cho trái tim Ninh Oản cũng tĩnh lặng hẳn.
Đời trước nàng không thích im lặng như vậy, ngày ngày nghĩ cách đi ra phủ chơi, hoặc là… hoặc là đi gặp Cố Giang Nghiêu, cưỡi ngựa đạp thanh, du sơn ngoạn thủy. Phụ thân chiều nàng, nhưng cũng không dung túng cho nàng náo loạn như thế, gia pháp của phủ Việt Quốc công, nàng cũng có vinh dự hưởng qua vài lần.
Ninh Oản chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nhíu mày rất chặt, tự nhiên lại thấy, mình là cứ thế không khéo chưa lập gia đình đã thành oán phụ trong khuê phòng.
Sao Bùi Khuyết còn chưa tới vậy?
Từ trước tới nay Ninh Oản luôn là người thiếu kiên nhẫn, thấy Bùi Khuyết cũng chậm chạp trong lòng nàng càng bất an, nhịn không được mà bước ra ngoài.
Không biết từ khi nào, trời lại đổ tuyết, từng bống tuyết như tơ rơi trên người nàng, nhanh chóng tan vào da thịt, mang theo hơi lạnh mát lành, Ninh Oản rụt cổ, sau đó lại phiền não đá đá tuyết đọng dưới chân.
Nếu Bùi Khuyết thất tín, nàng sẽ…. Ninh Oản cúi đầu, nàng sẽ phải làm thế nào đây?
Lúc Bùi Khuyết đến tìm Ninh Oản, rơi vào tầm mắt mà một bức tranh như vầy: tiểu cô nương mặc áo choàng gấm phủ lông cúi đầu lẳng lặng đứng giữa trời tuyết, mái tóc đen như mực dính những bông tuyết trắng, lấp lánh như chạm khắc. Cơ thể cô gái đó nhỏ nhắn mảnh mai, lẻ lôi khiến cho người ta đau lòng, chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà chở che yêu dấu.
“Lạnh như thế, ra ngoài làm gì?” Đến trước mặt nàng, Bùi Khuyết mới nói.
Nghe tiếng Bùi Khuyết, Ninh Oản vui vẻ ngẩng đầu lên, vừa rồi giận dỗi giờ đã quên hết sạch, mím môi cười ngốc, cực kì tự nhiên thốt ra: “Chờ huynh mà”.
- muội biết huynh sẽ đến, muội ra đây chờ huynh, như thế sẽ sớm nhìn thấy huynh hơn một chút.
Bùi Khuyết cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tâm khảm, không biết nói gì, đành đưa tay ra phủi phủi những bông tuyết trên người nàng, dịu dàng như vậy, còn mang theo một cảm giác vô cùng quen thuộc. Y cũng không nghĩ nhiều, nhìn mũi nàng bị đông lạnh đến hồng, đau lòng nói: “Chúng ta vào thôi”.
Không biết cô ngốc này chờ ở đó bao lâu rồi, trong lòng Bùi Khuyết vô cùng áy náy, nếu biết nàng sẽ chờ như vậy, y đã tới sớm hơn, nhưng mà… nhớ tới lời phụ hoàng nói với mình, y bực bội nhíu mày.
“Được”. Tâm tình Ninh Oản rất tốt, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người vào Giáng Đào Các, nhóm cung tì vội chuẩn bị trà nóng. Cung tì hầu hạ ở Giáng Đào các rất ít khi nhìn thấy thái tử điện hạ, giờ vừa nhìn thấy dung mạo tuấn tú, đẹp như thiên thần của y thì không dời mắt nổi. Mấy tiểu cung tì đỏ hồng hai má, lộ vẻ thẹn thùng.
Ninh Oản vừa thấy đã đen cả mặt, phất tay cho cung tì lui ra, trong lòng thầm nghĩ: chờ mai rồi cho mấy nàng đi hết thôi, dù sao nàng chỉ cần Yên Chi hầu hạ là đủ rồi.
Bùi Khuyết đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Ninh Oản, mãi đến khi trong phòng chỉ còn hai người họ, cục bông màu trắng mập mạp mới meo meo lao thẳng tới chỗ y.
Là A Cửu. Bùi Khuyết cong môi cười, định cúi người ôm lấy nó thì Ninh Oản là ngồi xuống trước ẵm cả con mèo nhỏ vào lòng, sau đó mới dịu dàng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, bĩu môi nói: “Huynh… huynh đồng ý cho muội nuôi nó mấy ngày mà”.
Thấy nàng nâng niu như bảo bối, Bùi Khuyết bật cười, “Nói là thế nhưng…. ta ôm cũng không được ôm sao?” Y cũng nhớ A Cửu mà.
“Không cho”. Ninh Oản kiên quyết.
Ninh Oản không muốn cho y ôm A Cửu, âm thầm quan sát thái độ của y, nghĩ đến lúc trước khi nàng là A Cửu, Bùi Khuyết cũng ôm nàng dịu dàng như vậy, còn…. còn hôn nàng, nàng không vui chút nào. Việc này y chỉ có thể đối với nàng mà thôi, không cho A Cửu được hời.
Trong lòng Ninh Oản thầm than, đầu tiên là Thanh Tuyền, sau đó là Phó Dư Thù, giờ cả A Cửu cũng thành tình địch của nàng rồi….
Thấy nàng như thế, Bùi Khuyết cũng không khăng khăng nữa, lấy trong người ra một bình sứ bạch ngọc tinh xảo, “Thuốc này bôi lên cổ tay”.
Cổ tay? Ninh Oản ngơ ngẩn một lát rồi bật cười vui vẻ, hóa ra y còn nhớ sao.
“Không sao đâu”. Ninh Oản lắc đầu, nàng cũng không đau mà.
Bùi Khuyết cũng đoán được phản ứng này của nàng, giọng cũng mềm mại hơn: “Thả A Cửu ra trước đã. Nếu muội thích sau này cho nó đi theo muội”.
Ninh Oản vừa mừng vừa sợ, mắt mở thật to: “Ý của huynh là… tặng A Cửu cho muội?” Nàng vốn định giữ A Cửu vài ngày, không ngờ A Khuyết….
Bùi Khuyết gật đầu, hỏi: “Nhưng mà trước kia muội không thích mèo chó, sao giờ lại thích?”
Ninh Oản sao có thể nói cho y biết nguyên nhân, chỉ cúi đầu vỗ về bộ lông mềm của nó, nhẹ giọng: “Trước kia à…. trước kia muội không biết hóa ra mèo lại đáng yêu như vậy”.
“Muội thích là được rồi”. Bùi Khuyết thấy nàng vui vẻ như vậy, mặt mày cũng ánh ý cười, một lúc sau mới nói: “Vậy đừng quên bôi thuốc, nhớ chưa?”
Bôi thuốc? Ninh Oản đột nhiên nghĩ tới điều gì, đặt con mèo trong lòng xuống, vươn tay tới trước mắt Bùi Khuyết bên cạnh, vén tay áo lên rồi cười nói: “Huynh giúp muội bôi”.
Cánh tay trắng noãn ngay trước mặt, Bùi Khuyết xấu hổ cúi đầu, một lát sau mới đưa tay cầm lấy tay nàng, kéo tay áo lại chỉ để hở vết thương kia. Nhìn vết hồng tím đó trong lòng y lại đau hơn, cả bàn tay in dấu lên trên đó.
“A Khuyết?” Thấy y không động tĩnh, Ninh Oản khẽ gọi. A Khuyết của nàng thật là, sao lại dễ thẹn thùng thế? Nhìn một cái mà tai đỏ bừng, thật đáng yêu. Ninh Oản kìm ném ham muốn hôn y một cái, vẫn giữ nét cười khờ khạo.
Bùi Khuyết lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nói: “Ừ, thuốc này tốt lắm, nhưng sẽ hơi đau, muội gắng chịu một chút.
Đau? Ninh Oản cười cười. Đau là được rồi, nàng có thể nhân cơ hội mà làm nũng.
“A…. vậy huynh nhẹ một chút”.
Bùi Khuyết gật đầu, mở bình sứ đổ một ít thuốc mỡ trong suốt ra, mùi thuốc lan toản. Y cẩn thận bôi lên vết hồng trên tay sau đó nhẹ nhàng xoa quanh, động tác vừa nhẹ là vừa tỉ mỉ.
Ninh Oản nhìn đến ngây người, y cúi đầu, chăm chú thoa thuốc cho nàng, sườn mặt tuấn mỹ khiến nàng không cách nào rời tầm mắt được, nhìn chằm chằm như thế. Từ khi trong lòng có y, nàng đã biết, A Khuyết của nàng là nam tử tốt nhất trên đời.
Nhìn đến si mê, mãi đến khi bôi thuốc xong xuôi, Ninh Oản vẫn còn chưa hồi thần.
“Đau không?” Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương ngơ ngác trước mặt, liền hỏi, đôi mắt đen láy tràn ngập nhu tình.
Ninh Oản mỉm cười nói: “Không đau”. Một chút cũng không có.
“Thuốc này mỗi ngày bôi một lần, vết thương của muội chỉ hai ba ngày là khỏi”. Vừa rồi chạm vào cổ tay nàng, da thịt mềm mại nhẵn mịn đến vậy, nếu là bình thường chỉ cần bôi một lần là được, nhưng nếu là nàng chắc phải hai ba lần mới tốt.
Ninh Oản ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt ngập nước nhìn Bùi Khuyết, hơi cầu xin nói: “A…. vậy mai huynh qua bôi thuốc cho muội được không?”
Mai? Bùi Khuyết nhìn vẻ ngoan hiền như con mèo nhỏ y nuôi, lòng cũng thoáng mềm đi, đành gật đầu, “Ừ”.
“A Khuyết, huynh thật tốt”. Tốt đến mức nàng chỉ hận không gả ngay cho y được.
Giọng nói ngọt ngào êm ái như bánh phù dung ngon lành, Bùi Khuyết cảm thấy hai má mình nóng lên, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang như thường: “Trong cung không thể so với khi ở phủ, nếu có việc thì cứ đến tìm ta, đừng liều lĩnh quá…”
“Muội biết”. Ninh Oản nhỏ giọng nói, “Dù sao cũng có huynh mà”.
Lời nói đó lại làm lòng ai kia xao động, nhưng nhìn vẻ nhu thuận của nàng y chỉ biết gật đầu “ừ” một tiếng. Đúng rồi, trong cung có y, y sẽ che chở cho nàng.
Người cũng nhìn rồi, thuốc cũng bôi rồi, cô nam quả nữ như vậy đương nhiên là không ổn, Bùi Khuyết đứng dậy nói: “Sớm đi nghỉ đi, mai ta lại đến thăm muội”.
Ninh Oản còn chưa ngắm đủ mà, sao để y đi được, thấy y định đứng lên nàng cũng thoắt cái đứng dậy. Định tìm cớ để y ngồi với mình thêm lát nữa, nhưng đột nhiên bụng lại nhói đau, nàng gập người theo bản năng.
Bùi Khuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi, hoảng hốt hỏi: “Sao vậy?”
Ninh Oản cảm giác sự nóng bức càng mãnh liệt, đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ nói: “Muội…. muội không sao, huynh đi trước đi”. Từ nhỏ cơ thể nàng thể hàn, mỗi lần nguyệt sự đến mặt đều tái nhợt, nàng liền chột dạ, bộ dạng này nàng không muốn để Bùi Khuyết nhìn thấy.
Nhìn nàng như vậy Bùi Khuyết sao có thể yên tâm rời đi, cũng không nề hà đúng hay sai, hai tay chạm vào tay nàng, lạnh lẽo, y càng cuống: “Ta truyền ngự y”.
Chuyện này nếu gọi ngự y thì nàng còn mặt mũi đâu nữa, Ninh Oản vội ôm lấy tay y, nói gấp: “Muội không sao. huynh…. đừng kêu”. Nàng đã cảm nhận được dòng nhiệt đó trào ra, chảy xuống…. “Huynh gọi Yên Chi vào đi”.
Yên Chi là tì nữ bên người nàng, việc này luôn là nàng ấy chăm sóc. Bùi Khuyết luống cuống không kịp nghĩ cái gì, đi vội ra ngoài kêu Son.
Ninh Oản biết lần này tới quá sức mạnh mẽ, trong lòng nghĩ thầm: sao không chờ chút nữa hẵng đến?
Nàng muốn đến giường nghỉ ngơi, nhưng người vừa chuyển đã lảo đảo về phía trước, may mà Bùi Khuyết giang tay ôm nàng vào ngực. Ninh Oản níu lấy vạt áo của y, cúi đầu không để y nhìn thấy vẻ chật vật của mình lúc này, thấp giọng: “Ôm muội lên giường”.
Bùi Khuyết ôm ngang nàng lên giường, cẩn thận đặt lên tháp cách đó không xa, bây giờ Ninh Oản đã cảm nhận được dòng nhiệt dưới thân, mặt càng nóng lên, cắn chặt môi không nhìn đến y.
“Nàng là sao vậy?” Câu này là Yên Chi vừa chạy vào hỏi.
Yên Chi vừa định nói đã thấy trên tay thái tử điện hạ tôn quý, sắc mặt cứng đờ, ấp a ấp úng: “Tiểu thư, nàng không sao, chẳng qua là nguyệt sự đến thôi mà”.
Nguyệt sự.
Bùi Khuyết vừa nghe đã hiểu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, định nhìn sắc mặt Oản Oản xem như thế nào nhưng vừa nâng tay lên mới thấy bên tay trái dính rất nhiều điểm đỏ sẫm.
Ninh Oản vừa nghe Yên Chi nói đã khiếp cả người, trộm nhìn Bùi Khuyết một cái cũng không cẩn thận chạm mắt vào màu đó trên tay y…. đầu óc “bùm” một tiếng, ngơ ngốc hoàn toàn.
Đây là…
Xong rồi, xong rồi, mặt mũi nàng mất hết rồi. Ninh Oản càng cúi đầu càng thấp.
*
Hôm sau Ninh Oản không hề bước ra khỏi Giáng Đào các.
Thứ nhất là vì Nguyệt sự đến nên cơ thể hơi mệt mỏi, thứ hai là vì…. trước mặt Bùi Khuyết nàng đã mất mặt như vậy, nàng sợ gặp y.
Ninh Oản nằm trên giường nghỉ ngơi, nghĩ nếu lần sau gặp Bùi Khuyết thì phải đối mặt thế nào đây? Nguyệt sự vốn là chuyện dơ bẩn, Bùi Khuyết dù sao cũng đường đường là Thái tử, lại để cho nó dính vào….
Ninh Oản cắn chăn đệm trên người, vô cùng ảo não.
“Tiểu thư, thái tử điện hạ tới”. Yên Chi đến bên giường kéo chăn của nàng ra, nhỏ giọng nói.
Trước kia thì ngóng trông gặp Bùi Khuyết, giờ nàng có điên mới để y thấy bộ dạng lúc này. Sắc mặt tái nhợt, bệnh tật, xấu như vậy, nếu Bùi Khuyết nhìn thấy nhất định sẽ không thích nàng. Trong lòng Ninh Oản chua lè, quay lưng về phía Yên Chi nói: “Em nói… nói ta không thoải mái, muốn nghỉ ngơi. Đừng để huynh ấy vào”.
“Nhớ kĩ, đừng để huynh ấy vào”. Ninh Oản rầu rĩ cường điệu một lần nữa.
Phía sau lại không có động tĩnh, nàng cau mày quay đầu lại. Trước mắt không còn bóng dáng Yên Chi đâu, mà lại là cơ thể cao lớn tuấn mĩ đứng thẳng ở đó, Ninh Oản kinh hoàng “A” một tiếng, vội dùng chăn che mặt.
- sao y lại vào?
Bùi Khuyết thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy cũng bị hoảng. Tối qua nàng ngủ rồi y mới đi, sau đó trằn trọc cả đêm, hôm nay không nhịn được mà tới đây thật sớm thăm nàng.
Vậy mà…
Chắc là thẹn thùng, Bùi Khuyết nghĩ. Mấy ngày nay toàn là y chịu, giờ hiếm lắm mới thấy nàng thẹn như vậy.
Bùi Khuyết ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chăn ra, gọi nàng: “Oản Oản”. Cả người cuộn lại như thế, không bí à.
” Ô i a, a ….”. Chăn đệm dày nên tiếng nàng không rõ lắm, Bùi Khuyết chỉ thấy giờ phút này Oản Oản đáng yêu cực kì, y sát lại gần hơn một chút, ôn tồn nói: “Ngạt bây giờ, nghe lời, thả tay ra”.
Ninh Oản cũng nóng lắm, nhưng mà… nhưng nàng không muốn Bùi Khuyết thấy bộ dạng như quỷ của mình lúc này, “… Không”.
“Vì sao?” Bùi Khuyết sợ nàng ngạt thở, vừa nói vừa gỡ chăn xung quanh ra.
“Rất…. rất xấu”. Muội chỉ muốn cho huynh nhìn thấy bộ dạng tốt nhất của mình thôi.
Nghe đáp án đó Bùi Khuyết thoáng ngừng tay, một lúc sau mới kéo chăn ra lộ một góc khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn. Y nhìn mà đau lòng cực kì, kéo đầu nàng ra, dịu giọng: “Nói ngốc gì đó”.
Ninh Oản cắn môi, uất ức nói: “… Huynh đừng nhìn mà”.
Nhìn nàng tội nghiệp như vậy, lại nhớ tới bộ dạng nghịch ngợm hôm qua, y ngẫm nghĩ rồi cong môi cười, tiếng nói trầm thấp dịu dàng: “Oản Oản, vì sao thế… sợ bị huynh chê cười muội à?”
Vì sao? Ninh Oản ngẫm nghĩ: đương nhiên là vì thích huynh rồi.
Nhưng nàng làm sao nói ra được. Chờ ngày nào đó nguyệt sự qua, nàng sẽ ăn mặc xinh đẹp, rồi nói cho y biết: nàng thích y.
Một thoáng trầm lặng, Ninh Oản còn nghe được tiếng hít thở khe khẽ của mình, định ngẩng đầu nhìn trộm Bùi Khuyết một cái, ai ngờ lại thấy y từ từ cúi xuống… khuôn mặt cách nàng càng lúc càng gần.
Trên môi ấm áp, một thứ mềm mại chạm lên, đôi mắt nàng mở to, nhìn người phía trên đã khép hờ hai mắt, đôi mi dài rậm chạm vào má nàng, khiến cho trái tim nàng hoảng hốt không thôi.
Nàng ngửi được mùi thuốc phảng phất trên người y, đôi mắt từ từ khép lại.
A Khuyết…. hôn nàng.
Bùi Khuyết nghe nàng nói xong, nhất thời không biết trả lời thế nào, mắt nàng lấp lánh nước, sáng trong phản chiếu khuôn mặt y trong đó.
Bởi vì sao…. đáp án đó đầy sống động.
“Ta….”
Lúc Bùi Khuyết định trả lời, bên tai vang lên tiếng động. Y quay người nhìn lại, thấy ngự liễn của đế vương thì vội kéo nàng qua một bên phía sau mình.
Giờ phút này trong lòng Ninh Oản hết sức rối loạn, nhìn y kéo lấy tay mình, cảm giác ấm áp nơi lòng bàn tay khiến lòng nàng ngọt ngấy. Mấy câu vừa rồi khi nói thì không sao, giờ nghĩ lại hai má nàng cứ nóng bừng lên.
Ninh Oản đi theo sau Bùi Khuyết hành lễ, cúi đầu nhìn thấy bàn tay hai người đan chặt, đôi môi khẽ mỉm cười. Minh Nguyên Đế bước từ ngự liễn xuống, nhìn hai người rồi cười sang sảng: “A Khuyết, nha đầu này là….”
“Tiểu nữ Ninh Oản, tham kiến Hoàng Thượng”. Có Bùi Khuyết bên cạnh, nàng không sợ chút nào.
Ninh Oản. Minh Nguyên Đế ngẫm nghĩ về cái tên này, thấy vẻ mặt của con trai, trong lòng cũng vui mừng theo, nhưng mặt mày vẫn trầm tĩnh ôn hòa nói: “Không cần đa lễ, thật ra trẫm… quấy rầy các con rồi”. Khó khăn lắm A Khuyết mới động lòng, phụ hoàng như ông quấy nhiễu chuyện tốt của con, như vậy…. thật không tốt, không tốt.
Câu nói bóng gió của Minh Nguyên Đế khiến Ninh Oản ngượng người, nàng lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Khuyết bên cạnh, y vẫn trấn định hờ hững như vậy, trong lòng thầm nghĩ: sao trước mặt nàng cứ hay đỏ mặt, giờ trước mặt phụ hoàng y lại bình tĩnh thế chứ?
Bùi Khuyết đang định nói thì đã nghe Minh Nguyên đế nói tiếp: “A Khuyết, trẫm tìm con có chút việc”. Ông quay lại nói với Tào An bên cạnh: “Đưa Ninh nha đầu về”.
Tào An vâng lệnh đi tới trước người Ninh Oản, cung kính: “Ninh tiểu thư, nô tài đưa ngài về”.
Nàng nhìn Bùi Khuyết có chút không nỡ, hiếm khi y chủ động nắm tay nàng mà… Bùi Khuyết thấy nàng như thế đành nhỏ giọng an ủi: “Muội về trước đi, lát ta đến tìm muội”.
Đến tìm nàng? Hai mắt Ninh Oản sáng ngời, vui vẻ nói: “Muội chờ huynh”.
Ánh mắt của nàng rất đẹp, khiến cho Bùi Khuyết hoảng hốt một lúc lâu, rồi thản nhiên như trước nói: “Được”. Nói xong liền buông tay nàng ra, lòng bàn tay trống không khó chịu như thể trong lòng y trống rỗng, thiếu đi thứ gì.
Ninh Oản hành lễ với Minh Nguyên đế rồi theo Tào An đi.
Bùi Khuyết nhìn bóng hình nhỏ xinh càng đi càng xa kia, đôi môi mỏng bất giác cong lên, bàn tay phủ dưới tay áo khẽ nắm lại, hơi ấm còn lưu lại khiến y vẫn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng trong lòng tay y, cả người tê dại.
“Luyến tiếc thế à, mau cưới về đi thôi”. Minh Nguyên đế nói.
Bùi Khuyết lúc này mới ngẩng đầu nhìn ông, áo bào trắng như tuyết đầy khí phách và kiêu ngạo, “Là con thất thố”.
“Nam nữ yêu đương vốn là chuyện thường tình. Giờ con cũng sắp hai mươi mốt rồi, nếu không lập phi thì đến bao giờ trẫm mới có hoàng tôn?” Đôi mắt Minh Nguyên đế đã hơi mờ, nhưng nét mặt vẫn còn giữ được vẻ phong độ thời tuổi trẻ.
“Không phải còn A Chiếu mà? Phụ hoàng sẽ sớm đạt được tâm nguyện thôi”. Y muốn kết hôn lắm chứ, nhưng Oản Oản giờ mới mười lăm, ít nhất phải đợi đến mười sáu mới có thể… Bùi Khuyết trầm mặt, y…. rốt cục là đang nghĩ cái gì vậy?
Nhắc tới Bùi Chiếu, Minh Nguyên đế lập tức sụp mặt, phất tay áo nói: “Đừng nói nữa, nó không gây chuyện trẫm đã thỏa mãn rồi”. Ông có hai đứa con, một đứa ăn chơi trác tán, một đứa tham tâm quả dục, như hòa thượng, đúng là khiến ông đau đầu, may mà còn Hòa Nguyệt tri kỉ, làm cho ông thư thái một chút. Nghĩ đến Hòa Nguyệt, sắc mặt Minh Nguyên đế mới tốt hơn.
“Về chuyện lập phi không thể kéo dài, chuyện này theo trẫm về nói chuyện cho rõ”. Minh Nguyên đế tuy rất thương đứa con từ nhỏ thân thể đã không tốt này, nhưng chuyện đó tuyệt đối không thể dung túng được, với hoàng gia mà nói, con nối dõi là chuyện quan trọng nhất, không thể tùy ý nó được.
Bùi Khuyết biết chuyện hôm nay không thể kết thúc đơn giản được, y hơi cúi đầu: “Được ạ”.
*
Dọc đường trở về trong lòng Ninh Oản chỉ toàn ngọt ngào mà thôi, ngay cả người cũng phiêu phiêu bồng bồng, như bay vào điện.
Hòa Nguyệt đang nhàn nhã nằm trên tháp, hiếm khi đọc sách, Ninh Oản thầm nghĩ: hôm nay bị sao vậy? Còn yên lặng đọc sách à?
Đợi khi đến gần nhìn thấy nộng dung phía trên, Ninh Oản cứng đờ: “Hòa Nguyệt, nàng….”. Sao lại xem loại sách này?
Hòa Nguyệt để sách qua bên, nhìn thoáng qua Ninh Oản, một chút cũng không ngại ngùng, còn đứng đắn nói: “Sau này chắc chắn phải dùng, cho nên học sớm một chút”.
Ninh Oản:”…” Hòa Nguyệt nàng à…. nàng thật sự mười ba tuổi sao?
Hòa Nguyệt trừng mắt nhìn nàng một cái, đôi mắt trong suốt híp híp hỏi: ” Cùng đại hoàng huynh của ta thế nào rồi?”
Nhắc tới Bùi Khuyết, mặt Ninh Oản lại bắt đầu nóng lên. Mới vừa rồi… nàng nói hết ra vậy, cũng không biết Bùi Khuyết sẽ nghĩ nàng thế nào, đúng là không rụt rè gì cả. Nhưng mà lúc ấy, nàng không kìm được, chưa kịp nghĩ đã nói ra, nàng chỉ muốn xem phản ứng của y, không ngờ Minh Nguyên đế lại tới…
“Hoàng Thượng có việc tìm A Khuyết, ta với huynh ấy cũng chưa nói gì”. Ninh Oản tiếc nuối nói.
Hòa Nguyệt đặt sách xuống, ngồi dậy sau đó phất phất tay bảo cung tì lui ra. Cô gái mười ba mười bốn tuổi vẫn là độ tuổi ngây thơ khờ dại, nhưng nữ tử sinh ra trong hoàng thất lại trưởng thành hơn con những nhà bình thường rất nhiều, “Phụ hoàng ta mấy ngày nay cứ lo chuyện lập phi cho đại hoàng huynh đó”.
Trong lòng Ninh Oản “bịch bịch” hai tiếng, ngập ngừng nhìn Hòa Nguyệt: “…. Phó Dư Thù?”
Hòa Nguyệt nhìn nàng, kinh ngạc: “Hóa ra nàng biết rồi sao?”
“Ừ”. Ninh Oản gật đầu, đương nhiên là nàng biết, tuy hôm nay thái độ của Minh Nguyên Đế đối với nàng không tồi nhưng Phó Dư Thù dù sao cũng là chất nữ của Tĩnh quí phi, giờ lại vào cung, sẽ là vị trí thích hợp nhất cho Thái Tử Phi.
Hòa Nguyệt an ủi vỗ vai nàng: “Thực ra nàng đừng lo quá, phụ hoàng ta mặc dù có tính toán này nhưng quan trọng vẫn là đại hoàng huynh của ta mà. Đại hoàng huynh ta từ nhỏ đã không khỏe, phụ hoàng cũng yêu thương huynh ấy hơn, cho nên chuyện này, nếu đại hoàng huynh ta không muốn, phụ hoàng cũng không thể ép được”.
Nghe lời này xong trong lòng nàng tuy cũng dễ chịu hơn nhưng nghĩ đến thái độ của Bùi Khuyết, nàng nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao Phó Dư Thù cũng là đại mỹ nhân, A Khuyết huynh ấy….”.
Hòa Nguyệt cười khanh khách: “Nàng đó, sao lại không tin tưởng thế. Đại hoàng huynh ta để ý nàng như vậy, sao có thể không quan tâm đến cảm nhận của nàng chứ?” Lúc nãy Oản Oản giận dỗi bỏ đi, nàng lần đầu tiên nhìn thấy đại hoàng huynh quanh năm lạnh nhạt chưa bao giờ sợ hãi điều gì lại biến mất hoàn toàn.
Ninh Oản ngồi bên cạnh Hòa Nguyệt, chống má buồn rầu nói: “Ta biết, nhưng mà…”. Có đôi khi, nàng cũng không đoán được tâm tư của Bùi Khuyết.
“Nếu ta là nàng, chỉ cần chạy tới túm lấy huynh ấy hỏi huynh ấy có muốn lấy mình hay không”. Rồi liếc nhìn Ninh Oản một cái, nói thêm: “Chuyện này rất đơn giản mà”.
Ninh Oản đỡ trán, khóe miệng run rẩy: “Thế ca ca ta đây…”.
Lúc này lại đến phiên Hòa Nguyệt buồn rầu, “Không giấu nàng, nếu có thể ta cũng muốn làm thế, nhưng mà… nhưng mà ta với nàng không giống nhau, tấm lòng của đại hoàng huynh ta người mù cũng nhìn ra được, nhưng ca ca nàng…. huynh ấy không thích ta”. Nàng ngưỡng mộ vị đại tướng quân uy phong lẫm liệt này từ lâu, nhưng trong mắt Ninh Ngọc Hành nàng chẳng qua chỉ là một tiểu công chúa cao cao tại thượng được nuông chiều mà thôi.
Ninh Oản không biết nên an ủi Hòa Nguyệt thế nào, bây giờ nàng ngày càng thích vị công chúa này, mỉm cười nói: “Nàng giúp ta như vậy, ta cũng sẽ báo đáp nàng. Hòa Nguyệt, nếu nàng thích ca ca ta thật lòng, ta sẽ nghĩ cách thử xem”. Ca ca của nàng đương nhiên là người nàng hiểu rõ nhất.
“Oản Oản, quả nhiên bản công chúa không nhìn nhầm nàng”. Hòa Nguyệt cười hớn hở vỗ vỗ bả vai nàng, “Có nghĩa khí”.
Ninh Oản cười, không nói gì.
- không phải nàng đủ nghĩa khí, mà nàng nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn, làm cho ca ca nàng hạnh phúc.
*
Tuy quan hệ với Hòa Nguyệt rất tốt nhưng hai người thân phận khác nhau, đương nhiên không thể ở cùng một điện.
Giáng Đào các cách Lam Vân Cung của Hòa Nguyệt không xa, khung cảnh yên bình thanh tịnh, bên ngoài là rừng đào vây quanh, tuyết phủ từng lớp dày trên cành lá, khiến cho trái tim Ninh Oản cũng tĩnh lặng hẳn.
Đời trước nàng không thích im lặng như vậy, ngày ngày nghĩ cách đi ra phủ chơi, hoặc là… hoặc là đi gặp Cố Giang Nghiêu, cưỡi ngựa đạp thanh, du sơn ngoạn thủy. Phụ thân chiều nàng, nhưng cũng không dung túng cho nàng náo loạn như thế, gia pháp của phủ Việt Quốc công, nàng cũng có vinh dự hưởng qua vài lần.
Ninh Oản chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nhíu mày rất chặt, tự nhiên lại thấy, mình là cứ thế không khéo chưa lập gia đình đã thành oán phụ trong khuê phòng.
Sao Bùi Khuyết còn chưa tới vậy?
Từ trước tới nay Ninh Oản luôn là người thiếu kiên nhẫn, thấy Bùi Khuyết cũng chậm chạp trong lòng nàng càng bất an, nhịn không được mà bước ra ngoài.
Không biết từ khi nào, trời lại đổ tuyết, từng bống tuyết như tơ rơi trên người nàng, nhanh chóng tan vào da thịt, mang theo hơi lạnh mát lành, Ninh Oản rụt cổ, sau đó lại phiền não đá đá tuyết đọng dưới chân.
Nếu Bùi Khuyết thất tín, nàng sẽ…. Ninh Oản cúi đầu, nàng sẽ phải làm thế nào đây?
Lúc Bùi Khuyết đến tìm Ninh Oản, rơi vào tầm mắt mà một bức tranh như vầy: tiểu cô nương mặc áo choàng gấm phủ lông cúi đầu lẳng lặng đứng giữa trời tuyết, mái tóc đen như mực dính những bông tuyết trắng, lấp lánh như chạm khắc. Cơ thể cô gái đó nhỏ nhắn mảnh mai, lẻ lôi khiến cho người ta đau lòng, chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà chở che yêu dấu.
“Lạnh như thế, ra ngoài làm gì?” Đến trước mặt nàng, Bùi Khuyết mới nói.
Nghe tiếng Bùi Khuyết, Ninh Oản vui vẻ ngẩng đầu lên, vừa rồi giận dỗi giờ đã quên hết sạch, mím môi cười ngốc, cực kì tự nhiên thốt ra: “Chờ huynh mà”.
- muội biết huynh sẽ đến, muội ra đây chờ huynh, như thế sẽ sớm nhìn thấy huynh hơn một chút.
Bùi Khuyết cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tâm khảm, không biết nói gì, đành đưa tay ra phủi phủi những bông tuyết trên người nàng, dịu dàng như vậy, còn mang theo một cảm giác vô cùng quen thuộc. Y cũng không nghĩ nhiều, nhìn mũi nàng bị đông lạnh đến hồng, đau lòng nói: “Chúng ta vào thôi”.
Không biết cô ngốc này chờ ở đó bao lâu rồi, trong lòng Bùi Khuyết vô cùng áy náy, nếu biết nàng sẽ chờ như vậy, y đã tới sớm hơn, nhưng mà… nhớ tới lời phụ hoàng nói với mình, y bực bội nhíu mày.
“Được”. Tâm tình Ninh Oản rất tốt, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người vào Giáng Đào Các, nhóm cung tì vội chuẩn bị trà nóng. Cung tì hầu hạ ở Giáng Đào các rất ít khi nhìn thấy thái tử điện hạ, giờ vừa nhìn thấy dung mạo tuấn tú, đẹp như thiên thần của y thì không dời mắt nổi. Mấy tiểu cung tì đỏ hồng hai má, lộ vẻ thẹn thùng.
Ninh Oản vừa thấy đã đen cả mặt, phất tay cho cung tì lui ra, trong lòng thầm nghĩ: chờ mai rồi cho mấy nàng đi hết thôi, dù sao nàng chỉ cần Yên Chi hầu hạ là đủ rồi.
Bùi Khuyết đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Ninh Oản, mãi đến khi trong phòng chỉ còn hai người họ, cục bông màu trắng mập mạp mới meo meo lao thẳng tới chỗ y.
Là A Cửu. Bùi Khuyết cong môi cười, định cúi người ôm lấy nó thì Ninh Oản là ngồi xuống trước ẵm cả con mèo nhỏ vào lòng, sau đó mới dịu dàng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, bĩu môi nói: “Huynh… huynh đồng ý cho muội nuôi nó mấy ngày mà”.
Thấy nàng nâng niu như bảo bối, Bùi Khuyết bật cười, “Nói là thế nhưng…. ta ôm cũng không được ôm sao?” Y cũng nhớ A Cửu mà.
“Không cho”. Ninh Oản kiên quyết.
Ninh Oản không muốn cho y ôm A Cửu, âm thầm quan sát thái độ của y, nghĩ đến lúc trước khi nàng là A Cửu, Bùi Khuyết cũng ôm nàng dịu dàng như vậy, còn…. còn hôn nàng, nàng không vui chút nào. Việc này y chỉ có thể đối với nàng mà thôi, không cho A Cửu được hời.
Trong lòng Ninh Oản thầm than, đầu tiên là Thanh Tuyền, sau đó là Phó Dư Thù, giờ cả A Cửu cũng thành tình địch của nàng rồi….
Thấy nàng như thế, Bùi Khuyết cũng không khăng khăng nữa, lấy trong người ra một bình sứ bạch ngọc tinh xảo, “Thuốc này bôi lên cổ tay”.
Cổ tay? Ninh Oản ngơ ngẩn một lát rồi bật cười vui vẻ, hóa ra y còn nhớ sao.
“Không sao đâu”. Ninh Oản lắc đầu, nàng cũng không đau mà.
Bùi Khuyết cũng đoán được phản ứng này của nàng, giọng cũng mềm mại hơn: “Thả A Cửu ra trước đã. Nếu muội thích sau này cho nó đi theo muội”.
Ninh Oản vừa mừng vừa sợ, mắt mở thật to: “Ý của huynh là… tặng A Cửu cho muội?” Nàng vốn định giữ A Cửu vài ngày, không ngờ A Khuyết….
Bùi Khuyết gật đầu, hỏi: “Nhưng mà trước kia muội không thích mèo chó, sao giờ lại thích?”
Ninh Oản sao có thể nói cho y biết nguyên nhân, chỉ cúi đầu vỗ về bộ lông mềm của nó, nhẹ giọng: “Trước kia à…. trước kia muội không biết hóa ra mèo lại đáng yêu như vậy”.
“Muội thích là được rồi”. Bùi Khuyết thấy nàng vui vẻ như vậy, mặt mày cũng ánh ý cười, một lúc sau mới nói: “Vậy đừng quên bôi thuốc, nhớ chưa?”
Bôi thuốc? Ninh Oản đột nhiên nghĩ tới điều gì, đặt con mèo trong lòng xuống, vươn tay tới trước mắt Bùi Khuyết bên cạnh, vén tay áo lên rồi cười nói: “Huynh giúp muội bôi”.
Cánh tay trắng noãn ngay trước mặt, Bùi Khuyết xấu hổ cúi đầu, một lát sau mới đưa tay cầm lấy tay nàng, kéo tay áo lại chỉ để hở vết thương kia. Nhìn vết hồng tím đó trong lòng y lại đau hơn, cả bàn tay in dấu lên trên đó.
“A Khuyết?” Thấy y không động tĩnh, Ninh Oản khẽ gọi. A Khuyết của nàng thật là, sao lại dễ thẹn thùng thế? Nhìn một cái mà tai đỏ bừng, thật đáng yêu. Ninh Oản kìm ném ham muốn hôn y một cái, vẫn giữ nét cười khờ khạo.
Bùi Khuyết lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nói: “Ừ, thuốc này tốt lắm, nhưng sẽ hơi đau, muội gắng chịu một chút.
Đau? Ninh Oản cười cười. Đau là được rồi, nàng có thể nhân cơ hội mà làm nũng.
“A…. vậy huynh nhẹ một chút”.
Bùi Khuyết gật đầu, mở bình sứ đổ một ít thuốc mỡ trong suốt ra, mùi thuốc lan toản. Y cẩn thận bôi lên vết hồng trên tay sau đó nhẹ nhàng xoa quanh, động tác vừa nhẹ là vừa tỉ mỉ.
Ninh Oản nhìn đến ngây người, y cúi đầu, chăm chú thoa thuốc cho nàng, sườn mặt tuấn mỹ khiến nàng không cách nào rời tầm mắt được, nhìn chằm chằm như thế. Từ khi trong lòng có y, nàng đã biết, A Khuyết của nàng là nam tử tốt nhất trên đời.
Nhìn đến si mê, mãi đến khi bôi thuốc xong xuôi, Ninh Oản vẫn còn chưa hồi thần.
“Đau không?” Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương ngơ ngác trước mặt, liền hỏi, đôi mắt đen láy tràn ngập nhu tình.
Ninh Oản mỉm cười nói: “Không đau”. Một chút cũng không có.
“Thuốc này mỗi ngày bôi một lần, vết thương của muội chỉ hai ba ngày là khỏi”. Vừa rồi chạm vào cổ tay nàng, da thịt mềm mại nhẵn mịn đến vậy, nếu là bình thường chỉ cần bôi một lần là được, nhưng nếu là nàng chắc phải hai ba lần mới tốt.
Ninh Oản ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt ngập nước nhìn Bùi Khuyết, hơi cầu xin nói: “A…. vậy mai huynh qua bôi thuốc cho muội được không?”
Mai? Bùi Khuyết nhìn vẻ ngoan hiền như con mèo nhỏ y nuôi, lòng cũng thoáng mềm đi, đành gật đầu, “Ừ”.
“A Khuyết, huynh thật tốt”. Tốt đến mức nàng chỉ hận không gả ngay cho y được.
Giọng nói ngọt ngào êm ái như bánh phù dung ngon lành, Bùi Khuyết cảm thấy hai má mình nóng lên, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang như thường: “Trong cung không thể so với khi ở phủ, nếu có việc thì cứ đến tìm ta, đừng liều lĩnh quá…”
“Muội biết”. Ninh Oản nhỏ giọng nói, “Dù sao cũng có huynh mà”.
Lời nói đó lại làm lòng ai kia xao động, nhưng nhìn vẻ nhu thuận của nàng y chỉ biết gật đầu “ừ” một tiếng. Đúng rồi, trong cung có y, y sẽ che chở cho nàng.
Người cũng nhìn rồi, thuốc cũng bôi rồi, cô nam quả nữ như vậy đương nhiên là không ổn, Bùi Khuyết đứng dậy nói: “Sớm đi nghỉ đi, mai ta lại đến thăm muội”.
Ninh Oản còn chưa ngắm đủ mà, sao để y đi được, thấy y định đứng lên nàng cũng thoắt cái đứng dậy. Định tìm cớ để y ngồi với mình thêm lát nữa, nhưng đột nhiên bụng lại nhói đau, nàng gập người theo bản năng.
Bùi Khuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi, hoảng hốt hỏi: “Sao vậy?”
Ninh Oản cảm giác sự nóng bức càng mãnh liệt, đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ nói: “Muội…. muội không sao, huynh đi trước đi”. Từ nhỏ cơ thể nàng thể hàn, mỗi lần nguyệt sự đến mặt đều tái nhợt, nàng liền chột dạ, bộ dạng này nàng không muốn để Bùi Khuyết nhìn thấy.
Nhìn nàng như vậy Bùi Khuyết sao có thể yên tâm rời đi, cũng không nề hà đúng hay sai, hai tay chạm vào tay nàng, lạnh lẽo, y càng cuống: “Ta truyền ngự y”.
Chuyện này nếu gọi ngự y thì nàng còn mặt mũi đâu nữa, Ninh Oản vội ôm lấy tay y, nói gấp: “Muội không sao. huynh…. đừng kêu”. Nàng đã cảm nhận được dòng nhiệt đó trào ra, chảy xuống…. “Huynh gọi Yên Chi vào đi”.
Yên Chi là tì nữ bên người nàng, việc này luôn là nàng ấy chăm sóc. Bùi Khuyết luống cuống không kịp nghĩ cái gì, đi vội ra ngoài kêu Son.
Ninh Oản biết lần này tới quá sức mạnh mẽ, trong lòng nghĩ thầm: sao không chờ chút nữa hẵng đến?
Nàng muốn đến giường nghỉ ngơi, nhưng người vừa chuyển đã lảo đảo về phía trước, may mà Bùi Khuyết giang tay ôm nàng vào ngực. Ninh Oản níu lấy vạt áo của y, cúi đầu không để y nhìn thấy vẻ chật vật của mình lúc này, thấp giọng: “Ôm muội lên giường”.
Bùi Khuyết ôm ngang nàng lên giường, cẩn thận đặt lên tháp cách đó không xa, bây giờ Ninh Oản đã cảm nhận được dòng nhiệt dưới thân, mặt càng nóng lên, cắn chặt môi không nhìn đến y.
“Nàng là sao vậy?” Câu này là Yên Chi vừa chạy vào hỏi.
Yên Chi vừa định nói đã thấy trên tay thái tử điện hạ tôn quý, sắc mặt cứng đờ, ấp a ấp úng: “Tiểu thư, nàng không sao, chẳng qua là nguyệt sự đến thôi mà”.
Nguyệt sự.
Bùi Khuyết vừa nghe đã hiểu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, định nhìn sắc mặt Oản Oản xem như thế nào nhưng vừa nâng tay lên mới thấy bên tay trái dính rất nhiều điểm đỏ sẫm.
Ninh Oản vừa nghe Yên Chi nói đã khiếp cả người, trộm nhìn Bùi Khuyết một cái cũng không cẩn thận chạm mắt vào màu đó trên tay y…. đầu óc “bùm” một tiếng, ngơ ngốc hoàn toàn.
Đây là…
Xong rồi, xong rồi, mặt mũi nàng mất hết rồi. Ninh Oản càng cúi đầu càng thấp.
*
Hôm sau Ninh Oản không hề bước ra khỏi Giáng Đào các.
Thứ nhất là vì Nguyệt sự đến nên cơ thể hơi mệt mỏi, thứ hai là vì…. trước mặt Bùi Khuyết nàng đã mất mặt như vậy, nàng sợ gặp y.
Ninh Oản nằm trên giường nghỉ ngơi, nghĩ nếu lần sau gặp Bùi Khuyết thì phải đối mặt thế nào đây? Nguyệt sự vốn là chuyện dơ bẩn, Bùi Khuyết dù sao cũng đường đường là Thái tử, lại để cho nó dính vào….
Ninh Oản cắn chăn đệm trên người, vô cùng ảo não.
“Tiểu thư, thái tử điện hạ tới”. Yên Chi đến bên giường kéo chăn của nàng ra, nhỏ giọng nói.
Trước kia thì ngóng trông gặp Bùi Khuyết, giờ nàng có điên mới để y thấy bộ dạng lúc này. Sắc mặt tái nhợt, bệnh tật, xấu như vậy, nếu Bùi Khuyết nhìn thấy nhất định sẽ không thích nàng. Trong lòng Ninh Oản chua lè, quay lưng về phía Yên Chi nói: “Em nói… nói ta không thoải mái, muốn nghỉ ngơi. Đừng để huynh ấy vào”.
“Nhớ kĩ, đừng để huynh ấy vào”. Ninh Oản rầu rĩ cường điệu một lần nữa.
Phía sau lại không có động tĩnh, nàng cau mày quay đầu lại. Trước mắt không còn bóng dáng Yên Chi đâu, mà lại là cơ thể cao lớn tuấn mĩ đứng thẳng ở đó, Ninh Oản kinh hoàng “A” một tiếng, vội dùng chăn che mặt.
- sao y lại vào?
Bùi Khuyết thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy cũng bị hoảng. Tối qua nàng ngủ rồi y mới đi, sau đó trằn trọc cả đêm, hôm nay không nhịn được mà tới đây thật sớm thăm nàng.
Vậy mà…
Chắc là thẹn thùng, Bùi Khuyết nghĩ. Mấy ngày nay toàn là y chịu, giờ hiếm lắm mới thấy nàng thẹn như vậy.
Bùi Khuyết ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chăn ra, gọi nàng: “Oản Oản”. Cả người cuộn lại như thế, không bí à.
” Ô i a, a ….”. Chăn đệm dày nên tiếng nàng không rõ lắm, Bùi Khuyết chỉ thấy giờ phút này Oản Oản đáng yêu cực kì, y sát lại gần hơn một chút, ôn tồn nói: “Ngạt bây giờ, nghe lời, thả tay ra”.
Ninh Oản cũng nóng lắm, nhưng mà… nhưng nàng không muốn Bùi Khuyết thấy bộ dạng như quỷ của mình lúc này, “… Không”.
“Vì sao?” Bùi Khuyết sợ nàng ngạt thở, vừa nói vừa gỡ chăn xung quanh ra.
“Rất…. rất xấu”. Muội chỉ muốn cho huynh nhìn thấy bộ dạng tốt nhất của mình thôi.
Nghe đáp án đó Bùi Khuyết thoáng ngừng tay, một lúc sau mới kéo chăn ra lộ một góc khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn. Y nhìn mà đau lòng cực kì, kéo đầu nàng ra, dịu giọng: “Nói ngốc gì đó”.
Ninh Oản cắn môi, uất ức nói: “… Huynh đừng nhìn mà”.
Nhìn nàng tội nghiệp như vậy, lại nhớ tới bộ dạng nghịch ngợm hôm qua, y ngẫm nghĩ rồi cong môi cười, tiếng nói trầm thấp dịu dàng: “Oản Oản, vì sao thế… sợ bị huynh chê cười muội à?”
Vì sao? Ninh Oản ngẫm nghĩ: đương nhiên là vì thích huynh rồi.
Nhưng nàng làm sao nói ra được. Chờ ngày nào đó nguyệt sự qua, nàng sẽ ăn mặc xinh đẹp, rồi nói cho y biết: nàng thích y.
Một thoáng trầm lặng, Ninh Oản còn nghe được tiếng hít thở khe khẽ của mình, định ngẩng đầu nhìn trộm Bùi Khuyết một cái, ai ngờ lại thấy y từ từ cúi xuống… khuôn mặt cách nàng càng lúc càng gần.
Trên môi ấm áp, một thứ mềm mại chạm lên, đôi mắt nàng mở to, nhìn người phía trên đã khép hờ hai mắt, đôi mi dài rậm chạm vào má nàng, khiến cho trái tim nàng hoảng hốt không thôi.
Nàng ngửi được mùi thuốc phảng phất trên người y, đôi mắt từ từ khép lại.
A Khuyết…. hôn nàng.
/86
|