Nhưng con zombie sơn dương cũng không cho họ thời gian lấy hơi, lại tấn công lần nữa, hai cái sừng dê húc vào tường, dễ dàng xuyên thủng một lỗ trên tường đất.
Trong phòng còn có Lâu Nghiên, không thể để nó vào nhà đả thương em ấy.
Lâu Linh đứng ở chỗ cao, điều khiển cây thường xuân trực tiếp bảo vệ gian phòng, quan sát tình hình bên kia, Lâu Điện đang ứng chiến với con zombie mèo vô cùng kỳ quái kia giống như âm hồn, tạm thời không thể lưu ý đến bên này, những người còn lại phải hợp lực đối phó con zombie sơn dương.
Xem xong, cô nhảy xuống đất, triệu hồi cây thanh sắt lại đây, khiến cây thanh sắt ngăn cản zombie sơn dương, tạo chút phiền toái cho nó, cản trở động tác của nó. Nhưng cấp bậc của con zombie sơn dương rất cao, cây biến dị hơi khó khăn giữ chân nó, thậm chí tốc độ cũng không đuổi kịp.
“Mọi người cố gắng bảo vệ mình, đừng để nó đả thương!” Thu Dung lớn tiếng kêu, động tác trong tay liên tục, xuất ra từng quả cầu lửa ném tới, do tốc độ zombie sơn dương quá nhanh, chỉ có số ít đánh trúng người nó.
Lần đầu tiên Lâu Linh có loại cảm giác thúc thủ vô sách (1), cấp bậc dị năng của cô vẫn còn quá thấp, đánh tay đôi bất lợi, chỉ có thể điều khiển cây biến dị tận lực vướng chân nó, không giúp được việc gì khác. Chính vì có cây biến dị hỗ trợ, mới giúp những người khác tránh được nó tiếp cận, nếu không thì cuối cùng bị sừng nó húc chết.
(1) Thúc thủ vô sách [束手无策] : “Thúc thủ” [束手] : Bó tay. “Vô sách” [无策] : Không có cách nào. Cả thành ngữ có thể hiểu là “Bó tay không có cách nào”. (Credit: Thuật ngữ trong ngôn tình của Beckynatalina.wordpress.com.)
“Chị Linh!”
Thình lình nghe được âm thanh, đầu Lâu Linh nghiêng qua nhìn thì bắt gặp Lâu Nghiên từ trong phòng chạy ra, trên tay em ấy cầm một khẩu súng hình dạng kỳ quái, nói: “Chị Linh, tốc độ zombie sơn dương quá nhanh, bắn không trúng mục tiêu, em sợ sẽ tổn thương đến những người khác, chị có thể dùng cây biến dị xuất hết khả năng buộc chân nó được không?”
Lâu Linh nhớ đến những thứ máy móc mà cá nhân em ấy nghịch trong căn cứ, tuy có sự nghi hoặc, nhưng đáp ứng thật nhanh. Sau đó lại nhìn thấy em ấy nhanh nhẹn lắp ráp súng, cây súng kia có chút khác biệt với loại ngày thường cô nhìn thấy, nhưng không cho cô thời gian suy nghĩ, Lâu Nghiên đã tìm ra chỗ tiếp cận và ẩn nấp, bắt đầu nắm được dấu vết zombie sơn dương.
Lâu Linh cũng không cố kỵ tiêu hao hết dị năng nữa, lại truyền dị năng cho cây biến dị, khiến cây biến dị lớn hơn bền chắc hơn, chỉ huy cành cây cuốn lấy bốn chân của con sơn dương biến dị. Cấp bậc của nó cao, sức mạnh vô cùng lớn, cây biến dị bị nó trực tiếp kéo đứt. Có điều chỉ cần vây hãm nó trong mấy giây, đối với Lâu Nghiên mà nói đã đủ.
Oành!
Một bên mắt của zombie sơn dương bị trúng đạn, một tiếng súng khác vang lên tiếp theo đó, con mắt còn lại của sơn dương cũng nổ tung, máu màu đen tanh tưởi văng khắp nơi, con sơn dương càng điên tiết, không để ý tới tấn công người xung quanh, mà công kích thẳng về phía hai người Lâu Linh.
Lâu Linh đã sớm mang Lâu Nghiên tránh đi, che chở cô bé đến nơi an toàn, chỉ huy cây thanh sắt bao vây nó.
Roẹt một tiếng, cây thanh sắt quấn trên người zombie sơn dương cũng đứt đoạn. Lâu Linh mượn đống bùn bên cạnh nhảy đến trên nóc nhà, zombie sơn dương xông tới, cặp sừng kia trực tiếp phá hủy toàn bộ phòng bùn đất, khiến cô buộc lòng phải nhảy xuống bên cạnh.
Một bức tường đất dựng thẳng đứng trước mặt bao vây zombie sơn dương nhưng mà công dụng không lớn, tường đất kiên trì được vài giây liền đổ sập. Theo đó, đủ loại dị năng cũng đánh vào người zombie sơn dương, làm cho nó càng phát điên.
“Tiểu Nghiên, bắn súng nổ vỡ đầu nó!” Thu Dung kêu lên.
Lâu Linh vội vàng yểm trợ Lâu Nghiên, em ấy lại nhắm bắn vào zombie sơn dương một lần nữa, âm thanh liên tục vang lên, tiếc rằng chỉ tạo ra một vết xướt nhỏ trên đầu nó, không tổn thương nó tí tẹo. Nhìn vậy họ cũng biết cấp bậc con zombie sơn dương quá cao, ngay cả viên đạn đặc biệt bản thân Lâu Nghiên nghiên cứu ra cũng không có cách mảy may đả thương nó, khiến người ta có cảm giác thúc thủ vô sách, đành sử dụng hết dị năng. Nếu chỉ dựa vào thực lực, thật đúng là có cảm giác bị sơn dương tùy ý làm thịt.
Ngay lúc dị năng của mọi người đã gần như cạn kiệt thì trên da con sơn dương đột nhiên xuất hiện mấy vết thương, rất nhiều máu đen tanh tưởi chảy ra.
Đuôi mắt Lâu Linh nhìn thấy Lâu Điện vốn tiêu diệt con zombie mèo đã trở về bên cạnh, trong lòng không khỏi thả lỏng.
Lâu Điện liên tục bắn mười đầu ngón tay, vì có bóng đêm yểm trợ, ngay cả nhãn lực cực tốt của dị năng giả cũng không thấy anh ra chiêu như thế nào, trên người con sơn dương lại xuất hiện càng nhiều vết thương, hơn nữa đặc biệt tập trung ở xung quanh cổ.
Những bức tường đất được dị năng giả xây lên sụp đổ ầm ầm, tốc độ Lâu Điện đi qua cực nhanh, kiếm trong tay vạch xuống vài vết thương trên cổ zombie sơn dương, nhanh chóng tách rời thi thể nó. Thân thể nó run rẩy hai lần, đổ rầm xuống đất, chỉ có cái đầu, bởi vì có tinh hạch, miệng vẫn khép mở, dường như muốn cắn cái gì vậy.
Lâu Điện đánh một đạo không gian nhận vào đầu nó, tạo ra một vết thương, mới có thể dùng kiếm phá vỡ đầu nó, móc ra một tinh hạch to bằng quả vải. Không có tinh hạch, rốt cục con zombie sơn dương chết.
Hiện trường một đống hỗn độn, ngay cả phòng ốc đều sập, dị năng mọi người đã cạn kiệt. Thu Dung, Triệu Văn và vài dị năng giả nam giới cũng ráng chống đỡ, cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa zombie thú vật khác âm thầm tập kích.
Lâu Điện bỏ viên tinh hạch vào một túi nilon, tiện tay ném vào trong không gian, sau đó đi nâng dậy Lâu Linh thiếu chút nữa đặt mông ngồi bệt dưới đất, phát hiện trên mặt cô là mồ hôi và bùn, cực kỳ chật vật.
“Đã không còn zombie thú, trước hết chúng ta tìm phòng ở nghỉ ngơi đi.” Lâu Điện nói.
Nghe vậy, tinh thần đám Thu Dung buông lỏng, mọi người đều ngồi la liệt trên đất, ngồi vài phút mới hòa hoãn lại.
Uống liên tục một bình nước để bổ sung lượng nước, sau khi nghỉ ngơi sơ sơ, mọi người đi tìm một gian phòng bùn đất bên cạnh làm chỗ nghỉ tạm.
Trong phòng còn có Lâu Nghiên, không thể để nó vào nhà đả thương em ấy.
Lâu Linh đứng ở chỗ cao, điều khiển cây thường xuân trực tiếp bảo vệ gian phòng, quan sát tình hình bên kia, Lâu Điện đang ứng chiến với con zombie mèo vô cùng kỳ quái kia giống như âm hồn, tạm thời không thể lưu ý đến bên này, những người còn lại phải hợp lực đối phó con zombie sơn dương.
Xem xong, cô nhảy xuống đất, triệu hồi cây thanh sắt lại đây, khiến cây thanh sắt ngăn cản zombie sơn dương, tạo chút phiền toái cho nó, cản trở động tác của nó. Nhưng cấp bậc của con zombie sơn dương rất cao, cây biến dị hơi khó khăn giữ chân nó, thậm chí tốc độ cũng không đuổi kịp.
“Mọi người cố gắng bảo vệ mình, đừng để nó đả thương!” Thu Dung lớn tiếng kêu, động tác trong tay liên tục, xuất ra từng quả cầu lửa ném tới, do tốc độ zombie sơn dương quá nhanh, chỉ có số ít đánh trúng người nó.
Lần đầu tiên Lâu Linh có loại cảm giác thúc thủ vô sách (1), cấp bậc dị năng của cô vẫn còn quá thấp, đánh tay đôi bất lợi, chỉ có thể điều khiển cây biến dị tận lực vướng chân nó, không giúp được việc gì khác. Chính vì có cây biến dị hỗ trợ, mới giúp những người khác tránh được nó tiếp cận, nếu không thì cuối cùng bị sừng nó húc chết.
(1) Thúc thủ vô sách [束手无策] : “Thúc thủ” [束手] : Bó tay. “Vô sách” [无策] : Không có cách nào. Cả thành ngữ có thể hiểu là “Bó tay không có cách nào”. (Credit: Thuật ngữ trong ngôn tình của Beckynatalina.wordpress.com.)
“Chị Linh!”
Thình lình nghe được âm thanh, đầu Lâu Linh nghiêng qua nhìn thì bắt gặp Lâu Nghiên từ trong phòng chạy ra, trên tay em ấy cầm một khẩu súng hình dạng kỳ quái, nói: “Chị Linh, tốc độ zombie sơn dương quá nhanh, bắn không trúng mục tiêu, em sợ sẽ tổn thương đến những người khác, chị có thể dùng cây biến dị xuất hết khả năng buộc chân nó được không?”
Lâu Linh nhớ đến những thứ máy móc mà cá nhân em ấy nghịch trong căn cứ, tuy có sự nghi hoặc, nhưng đáp ứng thật nhanh. Sau đó lại nhìn thấy em ấy nhanh nhẹn lắp ráp súng, cây súng kia có chút khác biệt với loại ngày thường cô nhìn thấy, nhưng không cho cô thời gian suy nghĩ, Lâu Nghiên đã tìm ra chỗ tiếp cận và ẩn nấp, bắt đầu nắm được dấu vết zombie sơn dương.
Lâu Linh cũng không cố kỵ tiêu hao hết dị năng nữa, lại truyền dị năng cho cây biến dị, khiến cây biến dị lớn hơn bền chắc hơn, chỉ huy cành cây cuốn lấy bốn chân của con sơn dương biến dị. Cấp bậc của nó cao, sức mạnh vô cùng lớn, cây biến dị bị nó trực tiếp kéo đứt. Có điều chỉ cần vây hãm nó trong mấy giây, đối với Lâu Nghiên mà nói đã đủ.
Oành!
Một bên mắt của zombie sơn dương bị trúng đạn, một tiếng súng khác vang lên tiếp theo đó, con mắt còn lại của sơn dương cũng nổ tung, máu màu đen tanh tưởi văng khắp nơi, con sơn dương càng điên tiết, không để ý tới tấn công người xung quanh, mà công kích thẳng về phía hai người Lâu Linh.
Lâu Linh đã sớm mang Lâu Nghiên tránh đi, che chở cô bé đến nơi an toàn, chỉ huy cây thanh sắt bao vây nó.
Roẹt một tiếng, cây thanh sắt quấn trên người zombie sơn dương cũng đứt đoạn. Lâu Linh mượn đống bùn bên cạnh nhảy đến trên nóc nhà, zombie sơn dương xông tới, cặp sừng kia trực tiếp phá hủy toàn bộ phòng bùn đất, khiến cô buộc lòng phải nhảy xuống bên cạnh.
Một bức tường đất dựng thẳng đứng trước mặt bao vây zombie sơn dương nhưng mà công dụng không lớn, tường đất kiên trì được vài giây liền đổ sập. Theo đó, đủ loại dị năng cũng đánh vào người zombie sơn dương, làm cho nó càng phát điên.
“Tiểu Nghiên, bắn súng nổ vỡ đầu nó!” Thu Dung kêu lên.
Lâu Linh vội vàng yểm trợ Lâu Nghiên, em ấy lại nhắm bắn vào zombie sơn dương một lần nữa, âm thanh liên tục vang lên, tiếc rằng chỉ tạo ra một vết xướt nhỏ trên đầu nó, không tổn thương nó tí tẹo. Nhìn vậy họ cũng biết cấp bậc con zombie sơn dương quá cao, ngay cả viên đạn đặc biệt bản thân Lâu Nghiên nghiên cứu ra cũng không có cách mảy may đả thương nó, khiến người ta có cảm giác thúc thủ vô sách, đành sử dụng hết dị năng. Nếu chỉ dựa vào thực lực, thật đúng là có cảm giác bị sơn dương tùy ý làm thịt.
Ngay lúc dị năng của mọi người đã gần như cạn kiệt thì trên da con sơn dương đột nhiên xuất hiện mấy vết thương, rất nhiều máu đen tanh tưởi chảy ra.
Đuôi mắt Lâu Linh nhìn thấy Lâu Điện vốn tiêu diệt con zombie mèo đã trở về bên cạnh, trong lòng không khỏi thả lỏng.
Lâu Điện liên tục bắn mười đầu ngón tay, vì có bóng đêm yểm trợ, ngay cả nhãn lực cực tốt của dị năng giả cũng không thấy anh ra chiêu như thế nào, trên người con sơn dương lại xuất hiện càng nhiều vết thương, hơn nữa đặc biệt tập trung ở xung quanh cổ.
Những bức tường đất được dị năng giả xây lên sụp đổ ầm ầm, tốc độ Lâu Điện đi qua cực nhanh, kiếm trong tay vạch xuống vài vết thương trên cổ zombie sơn dương, nhanh chóng tách rời thi thể nó. Thân thể nó run rẩy hai lần, đổ rầm xuống đất, chỉ có cái đầu, bởi vì có tinh hạch, miệng vẫn khép mở, dường như muốn cắn cái gì vậy.
Lâu Điện đánh một đạo không gian nhận vào đầu nó, tạo ra một vết thương, mới có thể dùng kiếm phá vỡ đầu nó, móc ra một tinh hạch to bằng quả vải. Không có tinh hạch, rốt cục con zombie sơn dương chết.
Hiện trường một đống hỗn độn, ngay cả phòng ốc đều sập, dị năng mọi người đã cạn kiệt. Thu Dung, Triệu Văn và vài dị năng giả nam giới cũng ráng chống đỡ, cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa zombie thú vật khác âm thầm tập kích.
Lâu Điện bỏ viên tinh hạch vào một túi nilon, tiện tay ném vào trong không gian, sau đó đi nâng dậy Lâu Linh thiếu chút nữa đặt mông ngồi bệt dưới đất, phát hiện trên mặt cô là mồ hôi và bùn, cực kỳ chật vật.
“Đã không còn zombie thú, trước hết chúng ta tìm phòng ở nghỉ ngơi đi.” Lâu Điện nói.
Nghe vậy, tinh thần đám Thu Dung buông lỏng, mọi người đều ngồi la liệt trên đất, ngồi vài phút mới hòa hoãn lại.
Uống liên tục một bình nước để bổ sung lượng nước, sau khi nghỉ ngơi sơ sơ, mọi người đi tìm một gian phòng bùn đất bên cạnh làm chỗ nghỉ tạm.
/129
|