Lâu Linh gào một tiếng. Cô nhìn thấy anh lao vào bầy dơi, trái tim như bị treo lên thật cao. Nhưng cô chưa kịp có hành động, bên kia nổ ầm một tiếng, ngọn lửa sáng rực, hơn nữa chỗ bốc lửa đều là trên đỉnh và hai bên rìa đường hầm, rất nhanh mùi thịt cháy khét truyền đến.
Dơi bị ngọn lửa dọa sợ tới mức bay loạn, cũng khiến áp lực của phe Lâu Triển giảm bớt, người trong xe phát hiện cảnh này, vội tăng nhanh tốc độ.
Xe đi trước, phía sau lửa không ngừng cháy, cháy hừng hực, những người khác đứng xem, trong lòng hoảng hốt xen lẫn niềm vui sướng. Hoảng sợ chính vì Lâu Điện to gan, anh ta định diệt hết lũ dơi ở đây. Cao hứng là vì có thể làm cho bọn họ giảm bớt thương vong, sao họ không vui mừng? Thời điểm như thế này, chẳng ai lo lắng đến sự an toàn của Lâu Điện.
Có Lâu Điện phóng hỏa ở bên ngoài, hơn nữa ngọn lửa này còn bị anh khống chế, phân nửa lũ dơi chìm trong biển lửa, cho dù không cháy cũng bị luồng khí cực nóng trong đường hầm làm kinh sợ, dơi bay nháo nhác nên chẳng tập kích bọn họ. Người phía trước chỉ để ý đi về phía trước, đường hầm hơn hai ngàn mét, có dị năng giả hệ thổ mở đường, chờ bọn họ ra đến ngoài, nắng hè chói chang chiếu lên người, họ cứ ngỡ như mơ, không thể tin nổi mình bình an.
Chỉ có Lâu Linh và Lâu Triển sốt ruột nhất, Lâu Linh nhảy xuống xe, định quay lại. Lâu Triển lo lắng cô làm chuyện ngu xuẩn, vội đuổi theo, bắt lấy bả vai cô, không cho cô vào đường hầm, nói: “Không sao đâu, Lâu Điện có thể an toàn trở ra.”
Lâu Linh cố quay đầu, đứng gần đường hầm quan sát, chỉ nhìn thấy bên trong đường hầm hắc ám là lửa lớn cháy rực, lòng cô tràn đầy lo âu, mặc dù biết năng lực Lâu Điện, nhưng về mặt tình cảm cô vẫn lo lắng. Có thể khắc chế không đi vào, coi như cô còn lý trí. Vì dời đi lực chú ý, cô phát hiện có một ít con dơi biến dị bị ngọn lửa đẩy ra ngoài nên nhân cơ hội giết chết chúng.
Đàm Mặc thấy thế, cũng chạy tới, cậu có chút lực uy hiếp với dơi biến dị. Cậu đứng ở cửa đường hầm phóng thích khí thế, đám dơi sợ hãi thực lực của cậu không dám lỗ mãng nhào lên. Có điều, vẫn có con dơi không e ngại, trực tiếp lao đầu ra nên bị dị năng giả canh giữ ở đường hầm đánh chết.
Những người khác sớm dừng xe. Vốn dĩ người trong xe không hiểu mô tê, đến khi nghe kể họ mới biết lúc trước có thể nhanh chóng bình an ra khỏi đường hầm, hoàn toàn dựa vào một dị năng giả ở phía sau phóng hỏa.
Đám người Lý Thượng ngó sang, mới phát hiện hóa ra thiếu mất dị năng giả lớn lên giống ‘mặt trắng nhỏ’ kia, không khỏi quay sang phía đường hầm. Lúc này bên trong đường hầm hừng hực ánh lửa, đâm vào ánh mắt đau đớn nên không thấy rõ. Lý Thượng triệu tập tinh thần lực, muốn nhìn rõ ràng một ít, ai ngờ mấy giây sau hắn cảm thấy đau mắt, dường như đầu bị đập một cái, đau như thể sắp vỡ toác ra, sau đó hắn nôn ra một ngụm máu, cả người đổ về phía sau.
“Anh Lý!” Hai gã vội đỡ lấy hắn.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Thượng xanh mét, cả người không nói nên lời, ôm đầu kêu đau.
Những người khác ngỡ ngàng, không biết làm sao Lý Thượng đột nhiên biến thành như vậy, nhưng Hoa Chử là dị năng giả tinh thần lực khẽ nói với Nghiêm Cách: “Hắn bị tấn công bằng tinh thần.” Sau đó nhìn về phía đường hầm, ám chỉ anh nhìn kỹ.
Nghiêm Cách là người tâm tư nhẵn nhụi, rất nhanh anh phát hiện con dơi này như bị nhốt bên trong đường hầm vậy, như thể chúng trúng ảo giác, bay loạn xạ, không theo một quỹ đạo. Lại nghe Hoa Chỉ giải thích, anh mới biết hôm nay Lâu Điện muốn diệt sạch dơi hút máu —— ai bảo tối hôm qua chúng công kích bọn họ làm cho cô em gái yêu quý mệt gần chết nên sau khi mọi người ra khỏi đường hầm, cậu ta dùng tinh thần lực che kín đường hầm, chế tạo ra lá chắn tinh thần, vây khốn đám dơi hút máu. Nếu có con nào lọt lưới, cũng là do anh sợ chọc người hoài nghi thả ra, bọn họ thừa sức ứng phó.
Ngọn lửa cháy hừng hực, dần dần lan tràn, song cũng chỉ thiêu đốt rìa hai bên đường hầm, khiến những chiếc xe đi qua bình an vô sự.
Không biết qua bao lâu, một bóng người bước ra khỏi đường hầm rực lửa.
Lâu Linh tiến lên đầu tiên, bắt lấy tay anh, quét tới quét lui trên người anh, phát hiện anh không bị thương, cô mới thở phào, sau đó hơi bực bội đấm anh một cái nhưng lực rất nhẹ, điển hình tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.
Nét mặt Lâu Điện nhu hòa, trên mặt treo nụ cười dịu dàng ôn nhã, tùy ý để cô giải tỏa hết sự bất mãn, sau đó kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô tỏ ý trấn an.
Mọi người vây quanh anh mồm năm miệng mười, Lâu Điện chỉ mỉm cười, đằng sau lưng anh ngọn lửa đỏ sậm làm nền khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ.
Người đàn ông đạp lên ánh lửa bước tới, khuôn mặt sạch sẽ, dịu dàng, tươi cười, dễ trấn an lòng người xao động.
Dơi bị ngọn lửa dọa sợ tới mức bay loạn, cũng khiến áp lực của phe Lâu Triển giảm bớt, người trong xe phát hiện cảnh này, vội tăng nhanh tốc độ.
Xe đi trước, phía sau lửa không ngừng cháy, cháy hừng hực, những người khác đứng xem, trong lòng hoảng hốt xen lẫn niềm vui sướng. Hoảng sợ chính vì Lâu Điện to gan, anh ta định diệt hết lũ dơi ở đây. Cao hứng là vì có thể làm cho bọn họ giảm bớt thương vong, sao họ không vui mừng? Thời điểm như thế này, chẳng ai lo lắng đến sự an toàn của Lâu Điện.
Có Lâu Điện phóng hỏa ở bên ngoài, hơn nữa ngọn lửa này còn bị anh khống chế, phân nửa lũ dơi chìm trong biển lửa, cho dù không cháy cũng bị luồng khí cực nóng trong đường hầm làm kinh sợ, dơi bay nháo nhác nên chẳng tập kích bọn họ. Người phía trước chỉ để ý đi về phía trước, đường hầm hơn hai ngàn mét, có dị năng giả hệ thổ mở đường, chờ bọn họ ra đến ngoài, nắng hè chói chang chiếu lên người, họ cứ ngỡ như mơ, không thể tin nổi mình bình an.
Chỉ có Lâu Linh và Lâu Triển sốt ruột nhất, Lâu Linh nhảy xuống xe, định quay lại. Lâu Triển lo lắng cô làm chuyện ngu xuẩn, vội đuổi theo, bắt lấy bả vai cô, không cho cô vào đường hầm, nói: “Không sao đâu, Lâu Điện có thể an toàn trở ra.”
Lâu Linh cố quay đầu, đứng gần đường hầm quan sát, chỉ nhìn thấy bên trong đường hầm hắc ám là lửa lớn cháy rực, lòng cô tràn đầy lo âu, mặc dù biết năng lực Lâu Điện, nhưng về mặt tình cảm cô vẫn lo lắng. Có thể khắc chế không đi vào, coi như cô còn lý trí. Vì dời đi lực chú ý, cô phát hiện có một ít con dơi biến dị bị ngọn lửa đẩy ra ngoài nên nhân cơ hội giết chết chúng.
Đàm Mặc thấy thế, cũng chạy tới, cậu có chút lực uy hiếp với dơi biến dị. Cậu đứng ở cửa đường hầm phóng thích khí thế, đám dơi sợ hãi thực lực của cậu không dám lỗ mãng nhào lên. Có điều, vẫn có con dơi không e ngại, trực tiếp lao đầu ra nên bị dị năng giả canh giữ ở đường hầm đánh chết.
Những người khác sớm dừng xe. Vốn dĩ người trong xe không hiểu mô tê, đến khi nghe kể họ mới biết lúc trước có thể nhanh chóng bình an ra khỏi đường hầm, hoàn toàn dựa vào một dị năng giả ở phía sau phóng hỏa.
Đám người Lý Thượng ngó sang, mới phát hiện hóa ra thiếu mất dị năng giả lớn lên giống ‘mặt trắng nhỏ’ kia, không khỏi quay sang phía đường hầm. Lúc này bên trong đường hầm hừng hực ánh lửa, đâm vào ánh mắt đau đớn nên không thấy rõ. Lý Thượng triệu tập tinh thần lực, muốn nhìn rõ ràng một ít, ai ngờ mấy giây sau hắn cảm thấy đau mắt, dường như đầu bị đập một cái, đau như thể sắp vỡ toác ra, sau đó hắn nôn ra một ngụm máu, cả người đổ về phía sau.
“Anh Lý!” Hai gã vội đỡ lấy hắn.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Thượng xanh mét, cả người không nói nên lời, ôm đầu kêu đau.
Những người khác ngỡ ngàng, không biết làm sao Lý Thượng đột nhiên biến thành như vậy, nhưng Hoa Chử là dị năng giả tinh thần lực khẽ nói với Nghiêm Cách: “Hắn bị tấn công bằng tinh thần.” Sau đó nhìn về phía đường hầm, ám chỉ anh nhìn kỹ.
Nghiêm Cách là người tâm tư nhẵn nhụi, rất nhanh anh phát hiện con dơi này như bị nhốt bên trong đường hầm vậy, như thể chúng trúng ảo giác, bay loạn xạ, không theo một quỹ đạo. Lại nghe Hoa Chỉ giải thích, anh mới biết hôm nay Lâu Điện muốn diệt sạch dơi hút máu —— ai bảo tối hôm qua chúng công kích bọn họ làm cho cô em gái yêu quý mệt gần chết nên sau khi mọi người ra khỏi đường hầm, cậu ta dùng tinh thần lực che kín đường hầm, chế tạo ra lá chắn tinh thần, vây khốn đám dơi hút máu. Nếu có con nào lọt lưới, cũng là do anh sợ chọc người hoài nghi thả ra, bọn họ thừa sức ứng phó.
Ngọn lửa cháy hừng hực, dần dần lan tràn, song cũng chỉ thiêu đốt rìa hai bên đường hầm, khiến những chiếc xe đi qua bình an vô sự.
Không biết qua bao lâu, một bóng người bước ra khỏi đường hầm rực lửa.
Lâu Linh tiến lên đầu tiên, bắt lấy tay anh, quét tới quét lui trên người anh, phát hiện anh không bị thương, cô mới thở phào, sau đó hơi bực bội đấm anh một cái nhưng lực rất nhẹ, điển hình tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.
Nét mặt Lâu Điện nhu hòa, trên mặt treo nụ cười dịu dàng ôn nhã, tùy ý để cô giải tỏa hết sự bất mãn, sau đó kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô tỏ ý trấn an.
Mọi người vây quanh anh mồm năm miệng mười, Lâu Điện chỉ mỉm cười, đằng sau lưng anh ngọn lửa đỏ sậm làm nền khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ.
Người đàn ông đạp lên ánh lửa bước tới, khuôn mặt sạch sẽ, dịu dàng, tươi cười, dễ trấn an lòng người xao động.
/129
|