Edit: Linh Lan
Đoàn xe dừng lại ở khoảng đất trống trước căn cứ. Mấy chiếc xe tải chứa vật tư tiến vào căn cứ theo một cổng chuyên dụng. Những người sống sót phải xếp thành hàng trước căn cứ, tiện thể vào sổ thông tin cá nhân của họ.
Lúc này, có quân nhân cầm loa giải thích tình hình. Nhằm tránh việc để sót người trong cơ thể chứa virus zombie, sau khi khám, mọi người phải ở lại phòng cách ly một đêm, qua ngày mai mới thực sự trở thành thành viên trong căn cứ. Sau khi là thành viên, họ sẽ được nhận đồ ăn do căn cứ cấp cho người sống sót.
Hành động này khiến mọi người rất bất mãn, vốn tưởng rằng trải qua tầng tầng khó khăn đi đến căn cứ an toàn giữa thời tiết lạnh giá, chắc chắn được nữ thần mùa xuân vui vẻ chăm sóc, không ngờ bà thím mùa đông ra tay vô tình. Song đối mặt với quân đội võ trang, cuối cùng đám đông chịu nhận sự sắp xếp này.
Xe bọn họ lái đến không được đưa vào căn cứ, đành đỗ ở cổng chính, ai nấy lấy hành lý xách theo người. May mà ngoài việc thu một phần ba số thức ăn thì phía căn cứ không lấy những vật khác, coi như có chút an ủi.
Nhóm Lâu Linh quan sát căn cứ, phát hiện bên ngoài căn cứ xây tường bao bằng bê tông chắc chắn, cao khoảng năm mét, trên bờ tường còn rào kín bằng lưới sắt điện, cách một đoạn đặt một camera, tạm thời không phải lo lắng vấn đề an toàn.
Tốc độ xếp hàng đăng ký rất nhanh, chẳng mấy chốc đến lượt đám Lâu Linh. Lâu Linh nhìn qua, nhân viên phát cho bọn họ một bản kê khai đơn giản, chỉ có họ tên, giới tính, có khả năng gì. Ở tận thế, không ai để ý xuất thân quê quán của bạn nữa, bởi vậy kê khai đơn giản nhanh gọn. Lâu Linh điền đầy đủ thông tin, phần năng lực trực tiếp ghi người thường. Còn ở mục này, Lâu Điện lấp chỗ trống bằng dòng chữ dị năng giả hệ không gian, những người khác lần lượt điền dị năng của mình vào.
Nhân viên ở cửa thấy có dị năng giả, liền nói: “Dị năng giả tách riêng với người thường, các anh có thể qua bên này. Nếu có người thân thì được đi cùng lên cửa trên.”
Mọi người không có ý kiến, sau đó nộp thức ăn. Tất nhiên chẳng ai nộp thực phẩm dự trữ trong không gian, tất cả đều nộp đống thức ăn để trong xe trước. Nhân viên phụ trách không nói gì, có lẽ anh ta cảm thấy thời gian đầu không gian của dị năng giả không lớn, không chứa được bao nhiêu đồ ăn, hoặc có thể căn cứ muốn thiết lập quan hệ tốt với dị năng giả.
Sau đó đoàn người đi theo một nhân viên của căn cứ đến dãy phòng cách cổng trụ sở không xa. Trước cửa phòng có binh sĩ mặc áo bành tô kiểu quân đội cầm súng gác, nếu bên trong xảy ra chuyện có thể giải quyết ngay.
Nhân viên kia dẫn bọn họ vào một căn phòng khá rộng kiểm tra trước. Nam nữ tách riêng, mấy nhân viên y tế chịu trách nhiệm kiểm tra trên người họ có vết thương do zombie cào không, tuy rằng nhóm người này là quân đội hộ tống trở về nhưng vẫn phải làm theo trình tự. Bên phía Lâu Linh người làm nhiệm vụ đều là nữ, nhưng giữa thời tiết lạnh lẽo, phải cởi hết quần áo chỉ mặc mỗi quần lót thì hơi quá. Song để được ở lại căn cứ, cần chấp nhận chuyện này, vì vậy dù có một số người ồn ào, cuối cùng vẫn đồng ý.
Kiểm tra xong, Lâu Linh vừa bước ra ngoài thì thấy Lâu Điện đã chờ ở cửa, cô vội bước đến đó. Lâu Điện thuận thế nắm tay cô, nhét bàn tay lạnh như băng của cô vào túi áo anh. Những người ở đây đều từng chứng kiến hành động cưng chiều em gái, nâng như nâng trứng của anh nên chẳng biểu cảm gì khác.
Lâm Bảo Bảo nhét tay vào túi áo mình để ủ ấm, đi sau lưng hai người, ánh mắt hâm mộ nhìn người đi trước. Trong lòng cô đắn đo, mình có nên đi tìm một người đàn ông dịu dàng, trước sau như một không nhỉ? Sau đó cô lại mờ mịt, tận thế đến, lòng người biến đổi, cô đi đâu mà tìm? Trước tận thế tìm còn khó, huống chi sau tận thế tàn khốc?
Xong bước kiểm tra sơ bộ, người nhân viên kia đưa bọn họ đến một căn phòng trống cách đó không xa. Trong phòng trơ trọi tám cái giường tầng bằng sắt, đầu giường có một cái chăn mỏng như chăn đắp mùa xuân, không thể giữ ấm. Anh chàng nhân viên kia cũng giải thích, căn cứ không có nhiều vật phẩm dư thừa, mọi người cố gắng chen chúc một đêm; đợi ngày mai có thể tự chọn phòng, sau đó đổi lấy đồ dùng mùa đông.
Lâm Bảo Bảo nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào, hỏi: “Anh ơi, nếu chúng em muốn chọn phòng tốt một chút trong căn cứ, có cần điều kiện gì không?”
Khuôn mặt lotita của Lâm Bảo Bảo rất dễ bắt chuyện, có vẻ đáng yêu của em gái nhà bên cạnh, dễ dàng khiến người khác nảy sinh hảo cảm. Hơn nữa trong nhóm có tận năm dị năng giả, dựa theo suy nghĩ làm tốt quan hệ, anh chàng kia nhiệt tình giải thích: “Các bạn là dị năng giả, không cần lo lắng, căn cứ sẽ cung cấp chỗ ở cho dị năng giả. Các bạn có thể dùng đồ ăn trao đổi hoặc nhận các nhiệm vụ căn cứ sắp xếp là đạt được quyền sử dụng phòng trong căn cứ.”
Nếu dùng đồ ăn trao đổi, 25 kg gạo có thể ở một tháng, hai tháng là 50 kg. Nếu không muốn trao đổi thì có thể nhận nhiệm vụ của căn cứ, còn nội dung của nhiệm vụ, đến lúc đó căn cứ sẽ giải thích, chỉ trong mấy việc ra ngoài giết zombie kiêm thu thập vật tư thôi.
Xong xuôi tất cả thủ tục ban đầu, trời đã tối đen, tiếp đó có thêm mấy dị năng giả được dẫn vào. Tính theo đầu người, trong phòng có tám cái giường tầng, tổng cộng là mười sáu chỗ ngủ. Quan trọng hơn ở đây chỉ có mười tám dị năng giả, họ phải tự chăm lo cho người thân của mình. Đây đã là ưu đãi căn cứ dành cho dị năng giả, nếu là người thường thì bốn mươi, năm mươi người chen chúc một phòng, chẳng có giường ngủ đâu, nằm xuống đất.
Lâu Linh tự động đưa ra một kết luận trong lòng. Cô là người bình thường nên bây giờ phụ thuộc vào Lâu Điện, được chia nửa cái giường vẫn dựa vào dị năng của anh. oo ngươi xx, kỳ thị quá! Rất muốn mắng ai đó!
Thời tiết lạnh, mọi người không quá hào hứng, cũng không có ý kết giao, đơn giản ăn ít bánh bích quy cho qua bữa tối rồi lên giường nghỉ ngơi. Đương nhiên, trước khi ngủ, Lâm Bảo Bảo một lần nữa tạo ra nước để cả nhóm súc miệng, rửa mặt, trong đội có một dị năng giả hệ thủy, quả là tiện lợi.
Lâu Điện chọn giường trên, anh quả ra dáng nam thần, trực tiếp ném đi chăn chiếu cũ, sau đó lấy từ không gian chăn và chiếu mới, trải xong xuôi mới để Lâu Linh ngồi lên. Những người khác thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, còn nhóm Lâm Bảo Bảo mặt đen thui. Chẳng ai biết người đàn ông này có bệnh thích sạch sẽ, không gian đã hữu hạn mà còn đặt đống đồ linh tinh.
Mặc dù hoàn cảnh có hạn, Lâu Điện cũng cố gắng sắp xếp mọi thứ để được thoải mái nhất. Lâu Linh hơi xấu hổ, vừa cảm động lại uất ức, chen chúc cùng anh trên cái giường đơn kích cỡ một mét, xoa xoa mặt anh, khẽ thì thầm vào tai anh: “Cám ơn.”
Lâu Điện đáp lại bằng hành động trực tiếp đè lên người cô, trao một nụ hôn dài đến khi cô không thở nổi, khiến toàn bộ sự cảm kích của cô bay sạch, cuộn người ngủ trong lòng anh.
Mặc dù những người khác không có chăn, nhưng trong hành lý cũng có mấy cái áo dày và ga mỏng, hơn nữa đang mặc áo lông trên người nên không quá lạnh.
*****
Sáng hôm sau từ phòng quan sát ra ngoài, sắc mặt ai nấy đều không tốt, toàn là nửa đêm bị lạnh quá bừng tỉnh.
So với bọn họ, sắc mặt hai anh em họ Lâu hồng hào, khỏe mạnh thật làm người khác ghen tị.
Tịch Mộ Phong nhìn Lâu Linh, ánh mắt thoáng ảm đạm, sau đó liếc cô gái bên cạnh mình, nói với Vệ Hiến: “Có lẽ chúng ta phải đi đổi một ít chăn bông.”
Nửa đêm hôm qua, đột nhiên nhiệt độ không khí hạ thấp. Hiện tại có một vấn đề nan giải đặt ra trước mắt nhân loại, đó là đến mùa đông khắc nghiệt. Nếu không có đủ quần áo giữ ấm, chưa biết chừng sẽ có rất nhiều người chết cóng trong mùa đông giá rét đầu tiên sau tận thế.
Rời khỏi phòng cách ly, nhân viên đưa bọn họ đến sảnh tiếp đón dị năng giả nằm ở khu vực trung tâm của căn cứ, vào đó lập hồ sơ, đồng thời chọn phòng. Người thường đương nhiên cũng có nơi ở, nhưng kém hơn dị năng giả rất nhiều. Căn cứ sẽ trực tiếp đưa họ đến khu cư dân, ở chung với đủ hạng người hỗn tạp.
Lâu Linh đột nhiên dừng lại khi thấy ông cụ và bé gái bị đẩy ngã, còn người bắt nạt hai ông cháu là hai gã đàn ông to con.
Đi bên cạnh cô là Lâu Điện và Lâm Bảo Bảo cũng trông thấy cảnh này, Lâm Bảo nổi giận, “Trời ạ, có còn nhân tính hay không! Bắt nạt người già trẻ nhỏ thì giỏi lắm chắc?” Nói xong, cô ấy xông tới, giơ chân đạp vào chỗ hiểm của một gã.
Gã kia đau đớn kêu thảm một tiếng, ôm háng nằm co quắp trên mặt đất.
Khi Lâm Bảo Bảo xông tới thì Lâu Linh cũng chạy theo. Cô đỡ ông Mạc và Mạc Oánh Oánh dậy, phát hiện tay ông cụ bị trầy một lớp da, rớm máu nhưng thời tiết lạnh nên máu đã ngừng. Cô vội vàng lấy từ ba lô một cái khăn lông đè lên tay ông, sau đó bảo Mạc Oánh Oánh giúp ông đè vết thương. Lúc này, một trong hai gã kia đang đánh Lâm Bảo Bảo.
Sau khi dị năng giả có dị năng, tố chất cơ thể cũng tăng lên. Đáng tiếc Lâm Bảo Bảo có dị năng nước, lực sát thương không mạnh, đánh nhau chỉ vì nổi giận nhất thời nên cô ấy bị gã kia tát một cái thật mạnh, ngã xuống đất.
Lâu Linh vội đỡ lấy Lâm Bảo Bảo, thấy tên kia lao tới, ánh mắt lạnh lẽo, cô rút thanh kiếm bên hông dùng sống thanh kiếm đập thẳng vào cánh tay khiến gã phải lui về phía sau. Kế tiếp, cô nhanh nhẹn khom người, túm lấy cánh tay gã, kéo qua vai, quăng gã ra xa. Lúc này, Lâm Bảo Bảo cũng đứng dậy, tàn nhẫn giẫm hết lần này đến lần khác vào của quý của gã, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thấy cảnh này, cánh đàn ông tại hiện trường hóng hớt vây xem cũng thấy đau đớn, theo bản năng che chỗ hiểm.
Mấy người Tịch Mộ Phong và Trần Khải Uy đau đầu, trước kia ở trường họ quá coi thường hai cô gái này, phối hợp với nhau thiên y vô phùng (1), hơn nữa quá độc ác. Về phần Hoàng Chỉ Lăng như được mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm từng hành đồng, đồng thời quyết định, cô phải học Lâu Linh võ tự vệ. Cùng là người thường, Lâu Linh làm được, cô không tin mình không làm được.
(1) Thiên y vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Ngao ngao ngao! Đánh lũ lưu manh! Đá trứng trứng!
Mục tiêu của Lâu Điện: …
Đoàn xe dừng lại ở khoảng đất trống trước căn cứ. Mấy chiếc xe tải chứa vật tư tiến vào căn cứ theo một cổng chuyên dụng. Những người sống sót phải xếp thành hàng trước căn cứ, tiện thể vào sổ thông tin cá nhân của họ.
Lúc này, có quân nhân cầm loa giải thích tình hình. Nhằm tránh việc để sót người trong cơ thể chứa virus zombie, sau khi khám, mọi người phải ở lại phòng cách ly một đêm, qua ngày mai mới thực sự trở thành thành viên trong căn cứ. Sau khi là thành viên, họ sẽ được nhận đồ ăn do căn cứ cấp cho người sống sót.
Hành động này khiến mọi người rất bất mãn, vốn tưởng rằng trải qua tầng tầng khó khăn đi đến căn cứ an toàn giữa thời tiết lạnh giá, chắc chắn được nữ thần mùa xuân vui vẻ chăm sóc, không ngờ bà thím mùa đông ra tay vô tình. Song đối mặt với quân đội võ trang, cuối cùng đám đông chịu nhận sự sắp xếp này.
Xe bọn họ lái đến không được đưa vào căn cứ, đành đỗ ở cổng chính, ai nấy lấy hành lý xách theo người. May mà ngoài việc thu một phần ba số thức ăn thì phía căn cứ không lấy những vật khác, coi như có chút an ủi.
Nhóm Lâu Linh quan sát căn cứ, phát hiện bên ngoài căn cứ xây tường bao bằng bê tông chắc chắn, cao khoảng năm mét, trên bờ tường còn rào kín bằng lưới sắt điện, cách một đoạn đặt một camera, tạm thời không phải lo lắng vấn đề an toàn.
Tốc độ xếp hàng đăng ký rất nhanh, chẳng mấy chốc đến lượt đám Lâu Linh. Lâu Linh nhìn qua, nhân viên phát cho bọn họ một bản kê khai đơn giản, chỉ có họ tên, giới tính, có khả năng gì. Ở tận thế, không ai để ý xuất thân quê quán của bạn nữa, bởi vậy kê khai đơn giản nhanh gọn. Lâu Linh điền đầy đủ thông tin, phần năng lực trực tiếp ghi người thường. Còn ở mục này, Lâu Điện lấp chỗ trống bằng dòng chữ dị năng giả hệ không gian, những người khác lần lượt điền dị năng của mình vào.
Nhân viên ở cửa thấy có dị năng giả, liền nói: “Dị năng giả tách riêng với người thường, các anh có thể qua bên này. Nếu có người thân thì được đi cùng lên cửa trên.”
Mọi người không có ý kiến, sau đó nộp thức ăn. Tất nhiên chẳng ai nộp thực phẩm dự trữ trong không gian, tất cả đều nộp đống thức ăn để trong xe trước. Nhân viên phụ trách không nói gì, có lẽ anh ta cảm thấy thời gian đầu không gian của dị năng giả không lớn, không chứa được bao nhiêu đồ ăn, hoặc có thể căn cứ muốn thiết lập quan hệ tốt với dị năng giả.
Sau đó đoàn người đi theo một nhân viên của căn cứ đến dãy phòng cách cổng trụ sở không xa. Trước cửa phòng có binh sĩ mặc áo bành tô kiểu quân đội cầm súng gác, nếu bên trong xảy ra chuyện có thể giải quyết ngay.
Nhân viên kia dẫn bọn họ vào một căn phòng khá rộng kiểm tra trước. Nam nữ tách riêng, mấy nhân viên y tế chịu trách nhiệm kiểm tra trên người họ có vết thương do zombie cào không, tuy rằng nhóm người này là quân đội hộ tống trở về nhưng vẫn phải làm theo trình tự. Bên phía Lâu Linh người làm nhiệm vụ đều là nữ, nhưng giữa thời tiết lạnh lẽo, phải cởi hết quần áo chỉ mặc mỗi quần lót thì hơi quá. Song để được ở lại căn cứ, cần chấp nhận chuyện này, vì vậy dù có một số người ồn ào, cuối cùng vẫn đồng ý.
Kiểm tra xong, Lâu Linh vừa bước ra ngoài thì thấy Lâu Điện đã chờ ở cửa, cô vội bước đến đó. Lâu Điện thuận thế nắm tay cô, nhét bàn tay lạnh như băng của cô vào túi áo anh. Những người ở đây đều từng chứng kiến hành động cưng chiều em gái, nâng như nâng trứng của anh nên chẳng biểu cảm gì khác.
Lâm Bảo Bảo nhét tay vào túi áo mình để ủ ấm, đi sau lưng hai người, ánh mắt hâm mộ nhìn người đi trước. Trong lòng cô đắn đo, mình có nên đi tìm một người đàn ông dịu dàng, trước sau như một không nhỉ? Sau đó cô lại mờ mịt, tận thế đến, lòng người biến đổi, cô đi đâu mà tìm? Trước tận thế tìm còn khó, huống chi sau tận thế tàn khốc?
Xong bước kiểm tra sơ bộ, người nhân viên kia đưa bọn họ đến một căn phòng trống cách đó không xa. Trong phòng trơ trọi tám cái giường tầng bằng sắt, đầu giường có một cái chăn mỏng như chăn đắp mùa xuân, không thể giữ ấm. Anh chàng nhân viên kia cũng giải thích, căn cứ không có nhiều vật phẩm dư thừa, mọi người cố gắng chen chúc một đêm; đợi ngày mai có thể tự chọn phòng, sau đó đổi lấy đồ dùng mùa đông.
Lâm Bảo Bảo nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào, hỏi: “Anh ơi, nếu chúng em muốn chọn phòng tốt một chút trong căn cứ, có cần điều kiện gì không?”
Khuôn mặt lotita của Lâm Bảo Bảo rất dễ bắt chuyện, có vẻ đáng yêu của em gái nhà bên cạnh, dễ dàng khiến người khác nảy sinh hảo cảm. Hơn nữa trong nhóm có tận năm dị năng giả, dựa theo suy nghĩ làm tốt quan hệ, anh chàng kia nhiệt tình giải thích: “Các bạn là dị năng giả, không cần lo lắng, căn cứ sẽ cung cấp chỗ ở cho dị năng giả. Các bạn có thể dùng đồ ăn trao đổi hoặc nhận các nhiệm vụ căn cứ sắp xếp là đạt được quyền sử dụng phòng trong căn cứ.”
Nếu dùng đồ ăn trao đổi, 25 kg gạo có thể ở một tháng, hai tháng là 50 kg. Nếu không muốn trao đổi thì có thể nhận nhiệm vụ của căn cứ, còn nội dung của nhiệm vụ, đến lúc đó căn cứ sẽ giải thích, chỉ trong mấy việc ra ngoài giết zombie kiêm thu thập vật tư thôi.
Xong xuôi tất cả thủ tục ban đầu, trời đã tối đen, tiếp đó có thêm mấy dị năng giả được dẫn vào. Tính theo đầu người, trong phòng có tám cái giường tầng, tổng cộng là mười sáu chỗ ngủ. Quan trọng hơn ở đây chỉ có mười tám dị năng giả, họ phải tự chăm lo cho người thân của mình. Đây đã là ưu đãi căn cứ dành cho dị năng giả, nếu là người thường thì bốn mươi, năm mươi người chen chúc một phòng, chẳng có giường ngủ đâu, nằm xuống đất.
Lâu Linh tự động đưa ra một kết luận trong lòng. Cô là người bình thường nên bây giờ phụ thuộc vào Lâu Điện, được chia nửa cái giường vẫn dựa vào dị năng của anh. oo ngươi xx, kỳ thị quá! Rất muốn mắng ai đó!
Thời tiết lạnh, mọi người không quá hào hứng, cũng không có ý kết giao, đơn giản ăn ít bánh bích quy cho qua bữa tối rồi lên giường nghỉ ngơi. Đương nhiên, trước khi ngủ, Lâm Bảo Bảo một lần nữa tạo ra nước để cả nhóm súc miệng, rửa mặt, trong đội có một dị năng giả hệ thủy, quả là tiện lợi.
Lâu Điện chọn giường trên, anh quả ra dáng nam thần, trực tiếp ném đi chăn chiếu cũ, sau đó lấy từ không gian chăn và chiếu mới, trải xong xuôi mới để Lâu Linh ngồi lên. Những người khác thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, còn nhóm Lâm Bảo Bảo mặt đen thui. Chẳng ai biết người đàn ông này có bệnh thích sạch sẽ, không gian đã hữu hạn mà còn đặt đống đồ linh tinh.
Mặc dù hoàn cảnh có hạn, Lâu Điện cũng cố gắng sắp xếp mọi thứ để được thoải mái nhất. Lâu Linh hơi xấu hổ, vừa cảm động lại uất ức, chen chúc cùng anh trên cái giường đơn kích cỡ một mét, xoa xoa mặt anh, khẽ thì thầm vào tai anh: “Cám ơn.”
Lâu Điện đáp lại bằng hành động trực tiếp đè lên người cô, trao một nụ hôn dài đến khi cô không thở nổi, khiến toàn bộ sự cảm kích của cô bay sạch, cuộn người ngủ trong lòng anh.
Mặc dù những người khác không có chăn, nhưng trong hành lý cũng có mấy cái áo dày và ga mỏng, hơn nữa đang mặc áo lông trên người nên không quá lạnh.
*****
Sáng hôm sau từ phòng quan sát ra ngoài, sắc mặt ai nấy đều không tốt, toàn là nửa đêm bị lạnh quá bừng tỉnh.
So với bọn họ, sắc mặt hai anh em họ Lâu hồng hào, khỏe mạnh thật làm người khác ghen tị.
Tịch Mộ Phong nhìn Lâu Linh, ánh mắt thoáng ảm đạm, sau đó liếc cô gái bên cạnh mình, nói với Vệ Hiến: “Có lẽ chúng ta phải đi đổi một ít chăn bông.”
Nửa đêm hôm qua, đột nhiên nhiệt độ không khí hạ thấp. Hiện tại có một vấn đề nan giải đặt ra trước mắt nhân loại, đó là đến mùa đông khắc nghiệt. Nếu không có đủ quần áo giữ ấm, chưa biết chừng sẽ có rất nhiều người chết cóng trong mùa đông giá rét đầu tiên sau tận thế.
Rời khỏi phòng cách ly, nhân viên đưa bọn họ đến sảnh tiếp đón dị năng giả nằm ở khu vực trung tâm của căn cứ, vào đó lập hồ sơ, đồng thời chọn phòng. Người thường đương nhiên cũng có nơi ở, nhưng kém hơn dị năng giả rất nhiều. Căn cứ sẽ trực tiếp đưa họ đến khu cư dân, ở chung với đủ hạng người hỗn tạp.
Lâu Linh đột nhiên dừng lại khi thấy ông cụ và bé gái bị đẩy ngã, còn người bắt nạt hai ông cháu là hai gã đàn ông to con.
Đi bên cạnh cô là Lâu Điện và Lâm Bảo Bảo cũng trông thấy cảnh này, Lâm Bảo nổi giận, “Trời ạ, có còn nhân tính hay không! Bắt nạt người già trẻ nhỏ thì giỏi lắm chắc?” Nói xong, cô ấy xông tới, giơ chân đạp vào chỗ hiểm của một gã.
Gã kia đau đớn kêu thảm một tiếng, ôm háng nằm co quắp trên mặt đất.
Khi Lâm Bảo Bảo xông tới thì Lâu Linh cũng chạy theo. Cô đỡ ông Mạc và Mạc Oánh Oánh dậy, phát hiện tay ông cụ bị trầy một lớp da, rớm máu nhưng thời tiết lạnh nên máu đã ngừng. Cô vội vàng lấy từ ba lô một cái khăn lông đè lên tay ông, sau đó bảo Mạc Oánh Oánh giúp ông đè vết thương. Lúc này, một trong hai gã kia đang đánh Lâm Bảo Bảo.
Sau khi dị năng giả có dị năng, tố chất cơ thể cũng tăng lên. Đáng tiếc Lâm Bảo Bảo có dị năng nước, lực sát thương không mạnh, đánh nhau chỉ vì nổi giận nhất thời nên cô ấy bị gã kia tát một cái thật mạnh, ngã xuống đất.
Lâu Linh vội đỡ lấy Lâm Bảo Bảo, thấy tên kia lao tới, ánh mắt lạnh lẽo, cô rút thanh kiếm bên hông dùng sống thanh kiếm đập thẳng vào cánh tay khiến gã phải lui về phía sau. Kế tiếp, cô nhanh nhẹn khom người, túm lấy cánh tay gã, kéo qua vai, quăng gã ra xa. Lúc này, Lâm Bảo Bảo cũng đứng dậy, tàn nhẫn giẫm hết lần này đến lần khác vào của quý của gã, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thấy cảnh này, cánh đàn ông tại hiện trường hóng hớt vây xem cũng thấy đau đớn, theo bản năng che chỗ hiểm.
Mấy người Tịch Mộ Phong và Trần Khải Uy đau đầu, trước kia ở trường họ quá coi thường hai cô gái này, phối hợp với nhau thiên y vô phùng (1), hơn nữa quá độc ác. Về phần Hoàng Chỉ Lăng như được mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm từng hành đồng, đồng thời quyết định, cô phải học Lâu Linh võ tự vệ. Cùng là người thường, Lâu Linh làm được, cô không tin mình không làm được.
(1) Thiên y vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Ngao ngao ngao! Đánh lũ lưu manh! Đá trứng trứng!
Mục tiêu của Lâu Điện: …
/129
|