Lâu Linh mở to mắt, nhảy lên một cái, xoay người ngồi dậy.
“Cảm giác thế nào?”
Một giọng nói ôn hòa và dịu dàng vang lên, ẩn chứa sự quan tâm nồng đậm. Lâu Linh xoa bóp cổ hơi bủn rủn, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, xung quanh tối đen, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng anh. Tầm mắt đảo qua, phát hiện bọn họ đang ở một nơi vô cùng âm u ẩm ướt, không có cơn oi bức ngày hè ở sa mạc, cảm giác thật thoải mái.
Lâu Điện vươn tay xoa bóp cổ cho cô, nhẹ nhàng ấn, miết, nói: “Mạnh quá không?”
Lâu Linh phát hiện mình ngồi trên chiếc giường đá đơn sơ, mặt đá mát lạnh làm cho cô cảm giác rất thoải mái. Có điều nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cô nguýt anh một cái, nói: “Tần Du đâu?”
“Đương nhiên ở trong phòng cô ta.” Lâu Điện thản nhiên cười nói, nhẹ như gió thoảng, dường như không bị ảnh hưởng, mát xa cho cô càng nhẹ nhàng.
E rằng cô ta không có kết quả tốt! Nghĩ thầm trong lòng, Lâu Linh bảo anh đỡ mình đứng dậy, sau đó cô cảm thấy không chỉ cổ mà tay chân đều bủn rủn. Xem ra, lúc trước khí độc Tần Du thả trong phòng này ảnh hưởng vô cùng lớn tới cô, hiện tại nó để lại di chứng. May mắn khi bước chân vào cửa cô có linh cảm, vội ngừng thở nên không hít nhiều, cho dù tay chân mềm nhũn cũng không có gì đáng ngại.
Một lúc sau quen dần với cảm giác bủn rủn này, Lâu Linh cầm khăn lông ướt Lâu Điện đưa cho áp lên mặt, thoải mái hơn nhiều. Cô có tâm tình chú ý tới vị trí mới, bởi vì ánh sáng ở đây quá tối, đến tận lúc này cô mới phát hiện còn có người khác ngồi trên giường đá ở phía đối diện dựa vào tường.
Tuy rằng Lâu Linh giật mình, nhưng không mạo muội hỏi, mà Lâu Điện coi như người nọ không tồn tại, thấy tinh thần cô chuyển biến tốt thì anh mới quay sang nói với người nọ: “Cô cân nhắc xong chưa?”
Người nọ im lặng một lúc, giọng khàn khàn không nghe không nam hay nữ: “Không cần suy nghĩ!”
Giọng Lâu Điện trở nên sung sướng, “Tốt lắm, chúng ta cùng ra khỏi đây.”
Người nọ chậm rì rì từ trên giường đứng dậy, ban đầu cố hết sức dựa vào tường, chẳng qua rất nhanh quen với tình cảnh hiện giờ, mặc dù đi chậm hơn người bình thường một chút nhưng Lâu Điện không có ý định ra tay giúp đỡ, kéo Lâu Linh đi trước, để mặc người nọ ở phía sau.
Bốn phía tối đen, ngẫu nhiên có viên Dạ Minh Châu trên tường sáng lên chiếu sáng đường đi, không khí dồi dào, không khiến mọi người khó thở. Đi mấy phút, Lâu Linh nhận ra đây là một căn hầm, còn người nọ có lẽ là dị năng giả bị giam ở đây. Suy đoán từ tình huống hiện tại, rõ ràng Lâu Điện muốn đưa người này ra khỏi hầm, thậm chí có khả năng mượn tay người kia để đối phó với Tần Du.
Quãng đường rất ngắn, đi mười phút đã tới cửa. Rõ ràng căn hầm này xây dựng bên dưới ốc đảo, diện tích khá lớn, kết hợp một cách tài tình. Tới trước cửa thì thấy có một cái khóa điện tử. Lâu Điện cầm một cái thẻ quẹt vào, sau đó nhập password rất nhanh. “Tích” cửa từ từ mở ra.
Đằng sau cửa là một cái cầu thang uốn lượn. Trèo lên trên dẫn tới một phòng ngủ, cửa ra chính là phòng ngủ chính của Tần Du.
Sau khi khép cửa ra lại, đậy thảm lên che lại dấu vết, lập tức khôi phục thành một phòng ngủ ấm áp, thanh nhã của phái nữ.
Ba người chưa vội đi ra ngoài, mà ngồi lại trong phòng. Lâu Điện bê nước và thức ăn từ phòng bếp ra cho người nọ bổ sung một ít thể lực.
Lâu Linh ngồi ở ghế tựa bên cạnh, xem người nọ không có hình tượng ngồi bệt dưới đất, một tay cầm nước một tay cầm bánh mì há to mồm ăn, lúc này cô mới phát hiện dị năng giả bị giam là một cô gái. Mái tóc dài rối bù che khuất nửa bên mặt, nửa bên kia lộ ra dưới ngọn đèn gầy gò tái nhợt, không biết có xinh đẹp hay không. Áo choàng trên người cô hơi giống loại Tần Du hay mặc, vừa bẩn vừa rách, lỏng loẻo càng nổi bật cô rất gầy, gầy trơ cả xương. Cánh tay thò ra bên ngoài gầy đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương. Cô ngấu nghiến ăn, hình như đã bị đói rất lâu.
Ăn xong, cô khôi phục một ít khí lực, nói: “Tôi muốn tắm.”
Ngón tay Lâu Điện chỉ vào toilet bên cạnh, ý bảo cô tùy tiện. Căn nhà gỗ là nơi Tần Du ở, điện nước đầy đủ, người phụ nữ kia không khách sáo xả nước ào ào.
“Cô ấy là ai? Anh cứu cô ấy có mục đích gì? Về sau định làm như thế nào?” Trong quá trình chờ đợi, Lâu Linh liên tục hỏi ba vấn đề, cô không biết Lâu Điện muốn làm gì, cũng lười ngồi đoán, hỏi thẳng anh là được.
“An Kỳ Nhã, tiện tay cứu, ngày mai chúng ta đi.”
“…”
Trả lời súc tích, Lâu Linh không nói gì nhìn anh một lúc, hỏi: “Cô ấy tên An Kỳ Nhã, tức là chủ nhân thật sự của ốc đảo hả? Anh muốn dùng cô ấy để đối phó với Tần Du? Hả, ngày mai có thể đi sao? Người nhà họ Tần đâu phải kẻ ăn chay.” Hơn nữa nếu bọn họ cứ thế rời đi, xem An Kỳ Nhã này gió thổi là bay, có lẽ ốc đảo vẫn nằm trong tay người nhà họ Tần.
“Cho nên anh mới cứu cô ta.” Lâu Điện nói vô cùng thoải mái, nhìn mặt mày cô suy tư, trong mắt lướt qua ánh sáng lạ.
Nếu không phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp trong lòng cô, anh mới lười quản cái ốc đảo này sẽ biến thành dạng gì. Tần Du trấn thủ ở đây, ngoại trừ lý do cần một người họ Tần đóng thường trú ở ốc đảo thì hai thứ quan trọng nhất là chỗ súng ống đạn kia và sự tồn tại của An Kỳ Nhã. Nay anh đã chuyển một nửa số súng ống đạn đi, để lại một nửa cho An Kỳ Nhã, đến lúc đó ốc đảo không bị hỗn loạn.
Nghĩ như vậy, đột nhiên anh cảm thấy hóa ra mình là người tốt đấy nhỉ, đúng là chồng nào vợ nấy!
Khi Lâu Linh biết tính toán của anh, trong lòng cô ngạc nhiên khi anh lo lắng đầy đủ mọi chuyện, cô vẫn nghĩ anh lười quản chuyện thiên hạ cơ. Lâu Điện không thích bị trói buộc, ngay cả công việc ở căn cứ Tây Bắc anh cũng chẳng thích nhúng tay, có thể đẩy là đẩy cho người khác, bởi vậy có thể anh sẽ không muốn thành lập một căn cứ riêng, một thế lực của bản thân trong thời tận thế này. Cho nên cô cho rằng anh sẽ không quản chuyện ốc đảo này biến thành như thế nào, nếu Tần Du chọc tới anh, trực tiếp giết quách cho xong, đâu thèm để ý sau khi Tần Du chết, ốc đảo sẽ ra sao? Hiện nay thấy anh sắp xếp ổn thỏa, trong lòng kinh ngạc đồng thời cô tỉnh táo lại, cân nhắc có phải từ trước tới nay mình luôn hiểu lầm anh.
Cửa nhà tắm bật mở, An Kỳ Nhã mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc dài còn nhỏ nước. Cô trực tiếp bước tới bàn, cầm lấy cái kéo nhỏ, cắt còn đến ngang vai, dùng khăn lông sạch sẽ lau sơ tóc, sau đó đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ lấy ra trường bào, tự nhiên cởi bỏ áo choàng tắm, thay trước mặt hai người.
Phản ứng đầu tiên của Lâu Linh là giơ tay che mắt Lâu Điện, còn cô ngây ngốc nhìn chiếc áo choàng tắm rơi xuống để lộ cơ thể người phụ nữ. Mặc dù cơ thể trần trụi gầy đến mức da bọc xương, nhưng tỷ lệ cân xứng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hấp dẫn, thắt đáy lưng ong, chân dài mông vểnh, khu tam giác thần bí mê hồn…
“Cô bé à, chảy máu mũi!” Người phụ nữ quay đầu, nửa cười nửa không nói, giọng cô hơi thô ráp, lại cho người ta một cảm giác gợi cảm thu hút.
Lâu Linh đầu tiên bịt lỗ mũi mình, tức giận nói, “Trời nóng, dễ bốc lửa.” Nói xong, mới nhớ tới người đàn ông bên cạnh, bàn tay che mắt bị anh kéo xuống, lộ ra một đôi mắt đen như mực. Đến phiên chủ nhân đôi mắt này nửa cười nửa không nhìn cô, da đầu cô tê dại, cứng ngắc nhếch miệng cười gượng, trong lòng nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nhìn phụ nữ khỏa thân mà chảy máu mũi thật sự không phải lỗi của cô mà, trên người cô gái này có một lực lượng thần bí, sẽ khiến người ta say mê! Thật sự không phải lỗi của cô!!
An Kỳ Nhã đã thay xong quần áo, trường bào màu đỏ sậm có nét phong tình của nước khác mặc trên người cô tạo ra nét quyết rũ kỳ lạ. Phối hợp với gương mặt cô thon gọn, gò má cao, mắt màu hổ phách, môi cực mỏng, dáng người thon thả dong dỏng, bất luận nhìn thế nào cô cũng là một mỹ nhân, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một sức hút kỳ lạ.
Phát hiện Lâu Linh lại nhìn cô thất thần, sát khí trong mắt Lâu Điện lóe lên, ôn ôn hòa hòa cười với An Kỳ Nhã.
An Kỳ Nhã nghiêm mặt, hỏi: “Tần Du đâu?”
“Ở bên ngoài!”
An Kỳ Nhã hất mái tóc nâu đen ra sau vai, rảo bước ra ngoài.
An Kỳ Nhã vừa đi, theo bản năng Lâu Linh đi ra theo thì đột nhiên bị người giữ lấy bả vai, thân thể ngả ra sau, toàn bộ phần lưng áp sát vào bức tường gỗ, sau đó một bóng đen bao phủ xuống, vững vàng giam cầm cô trong vòng tay mình.
Nhìn thấy đôi mắt người đàn ông kia tỏa sáng Lâu Linh đã giật mình, trực giác anh phát bệnh, vội hỏi: “Anh, bên ngoài…”
Chưa dứt lời, cô đã bị cắn, bả vai truyền đến cơn đau khiến cho cô chỉ có thể ngẩng đầu lên, bị động thừa nhận cái cắn lúc nặng lúc nhẹ từ xương quai xanh hướng lên trên, thẳng đến vùng môi, bị cắn một lần lại thêm một lần, đau rát.
“…” Quả nhiên anh là biến thái, cắn cô thế hả!
Tự giác mình đuối lý, Lâu Linh không phản kháng để cho anh cắn, đợi hơi thở anh bình thản, vội túm tay anh, xem gương mặt anh chàng soái ca khi xoay người đối mặt với ngọn đèn thì trở nên bình thản, cẩn thận nói: “Chúng ta ra ngoài xem sao, em không nhìn cô ấy là được chứ gì.” Cô cũng không biết mình bị sao, dáng vẻ An Kỳ Nhã bình thường nhưng càng nhìn càng không thể dời mắt, như bị mê hoặc vậy.
“Hừm, ít nhìn cô ta, dị năng của cô ta ngoài có thể thanh lọc thì còn mê hoặc!” Ở góc độ cô không nhìn thấy, Lâu Điện liếm khóe môi, nếm đến vị máu, quả nhiên đã cắn rách da cô ấy.
Nghe xong, Lâu Linh oán niệm, hóa ra là như vậy, đâu phải do cô sai, anh chàng lại vịn vào cớ đó để ăn đậu hủ, thật đáng giận.
Chờ khi hai người vào phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mới biết An Kỳ Nhã không hề yếu đuối, ngược lại cực kì mạnh. Chẳng qua bị giam quá lâu, nhịn đói qua lâu nên cô mới gầy như thế. Bây giờ ăn uống no đủ, tân trang bản thân sạch sẽ, ngồi trên sô pha, cô như một nữ vương kiêu ngạo.
Tầm mắt chuyển đi nơi khác, Tần Du mặc sa mỏng sững sờ dưới đất, sa mỏng nhuốm máu, vết máu đỏ tươi không thể che giấu được vẻ đẹp yêu mị, thậm chí càng khiến cô ta hấp dẫn.
Lâu Linh lại xúc động đến nỗi muốn bịt mắt người đàn ông của mình.
Lúc này sắc mặt Tần Du tái nhợt, trong mắt có sự sợ hãi và oán hận, khi thấy nhóm Lâu Điện đi từ trong phòng ra, nỗi hận thù bùng lên, hận không thể lập tức giết hai người.
“Các người tới vừa vặn.” Ánh mắt An Kỳ Nhã lượn một vòng trên người Lâu Linh, hình như phát hiện bọn họ ở trong phòng ngủ làm chuyện gì, che miệng cười, nói: “Bên ngoài dị năng giả sẽ phát hiện ra điểm khác thường rất nhanh, có thể phải làm phiền hai người.” Sau đó cô thở sâu, cười nói: “Đến lúc lấy lại thứ thuộc về tôi! Lâu tiên sinh, bắt đầu đi.”
Lâu Điện mỉm cười, thu hồi lá chắn tinh thần trùm lên căn nhà gỗ.
Sự vui sướng lóe lên trên mặt Tần Du rồi biến mất, cô ả phát hiện mình có năng lực khơi thông với thực vật biến dị bên ngoài, nhanh chóng dùng thực vật biến dị liên lạc với bọn Tần Quân đến cứu mình.
Đột nhiên An Kỳ Nhã lại giơ chân lên, trực tiếp đá cô ả một cái, Tần Du bay ra ngoài, cả người té trên mặt đất, máu dưới thân nhuộm tấm thảm màu đỏ thành màu đỏ sậm.
“Đau không? Lúc mày phản bội tao, tao cũng đau như thế!”An Kỳ Nhã từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tàn nhẫn.
“Cảm giác thế nào?”
Một giọng nói ôn hòa và dịu dàng vang lên, ẩn chứa sự quan tâm nồng đậm. Lâu Linh xoa bóp cổ hơi bủn rủn, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, xung quanh tối đen, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng anh. Tầm mắt đảo qua, phát hiện bọn họ đang ở một nơi vô cùng âm u ẩm ướt, không có cơn oi bức ngày hè ở sa mạc, cảm giác thật thoải mái.
Lâu Điện vươn tay xoa bóp cổ cho cô, nhẹ nhàng ấn, miết, nói: “Mạnh quá không?”
Lâu Linh phát hiện mình ngồi trên chiếc giường đá đơn sơ, mặt đá mát lạnh làm cho cô cảm giác rất thoải mái. Có điều nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cô nguýt anh một cái, nói: “Tần Du đâu?”
“Đương nhiên ở trong phòng cô ta.” Lâu Điện thản nhiên cười nói, nhẹ như gió thoảng, dường như không bị ảnh hưởng, mát xa cho cô càng nhẹ nhàng.
E rằng cô ta không có kết quả tốt! Nghĩ thầm trong lòng, Lâu Linh bảo anh đỡ mình đứng dậy, sau đó cô cảm thấy không chỉ cổ mà tay chân đều bủn rủn. Xem ra, lúc trước khí độc Tần Du thả trong phòng này ảnh hưởng vô cùng lớn tới cô, hiện tại nó để lại di chứng. May mắn khi bước chân vào cửa cô có linh cảm, vội ngừng thở nên không hít nhiều, cho dù tay chân mềm nhũn cũng không có gì đáng ngại.
Một lúc sau quen dần với cảm giác bủn rủn này, Lâu Linh cầm khăn lông ướt Lâu Điện đưa cho áp lên mặt, thoải mái hơn nhiều. Cô có tâm tình chú ý tới vị trí mới, bởi vì ánh sáng ở đây quá tối, đến tận lúc này cô mới phát hiện còn có người khác ngồi trên giường đá ở phía đối diện dựa vào tường.
Tuy rằng Lâu Linh giật mình, nhưng không mạo muội hỏi, mà Lâu Điện coi như người nọ không tồn tại, thấy tinh thần cô chuyển biến tốt thì anh mới quay sang nói với người nọ: “Cô cân nhắc xong chưa?”
Người nọ im lặng một lúc, giọng khàn khàn không nghe không nam hay nữ: “Không cần suy nghĩ!”
Giọng Lâu Điện trở nên sung sướng, “Tốt lắm, chúng ta cùng ra khỏi đây.”
Người nọ chậm rì rì từ trên giường đứng dậy, ban đầu cố hết sức dựa vào tường, chẳng qua rất nhanh quen với tình cảnh hiện giờ, mặc dù đi chậm hơn người bình thường một chút nhưng Lâu Điện không có ý định ra tay giúp đỡ, kéo Lâu Linh đi trước, để mặc người nọ ở phía sau.
Bốn phía tối đen, ngẫu nhiên có viên Dạ Minh Châu trên tường sáng lên chiếu sáng đường đi, không khí dồi dào, không khiến mọi người khó thở. Đi mấy phút, Lâu Linh nhận ra đây là một căn hầm, còn người nọ có lẽ là dị năng giả bị giam ở đây. Suy đoán từ tình huống hiện tại, rõ ràng Lâu Điện muốn đưa người này ra khỏi hầm, thậm chí có khả năng mượn tay người kia để đối phó với Tần Du.
Quãng đường rất ngắn, đi mười phút đã tới cửa. Rõ ràng căn hầm này xây dựng bên dưới ốc đảo, diện tích khá lớn, kết hợp một cách tài tình. Tới trước cửa thì thấy có một cái khóa điện tử. Lâu Điện cầm một cái thẻ quẹt vào, sau đó nhập password rất nhanh. “Tích” cửa từ từ mở ra.
Đằng sau cửa là một cái cầu thang uốn lượn. Trèo lên trên dẫn tới một phòng ngủ, cửa ra chính là phòng ngủ chính của Tần Du.
Sau khi khép cửa ra lại, đậy thảm lên che lại dấu vết, lập tức khôi phục thành một phòng ngủ ấm áp, thanh nhã của phái nữ.
Ba người chưa vội đi ra ngoài, mà ngồi lại trong phòng. Lâu Điện bê nước và thức ăn từ phòng bếp ra cho người nọ bổ sung một ít thể lực.
Lâu Linh ngồi ở ghế tựa bên cạnh, xem người nọ không có hình tượng ngồi bệt dưới đất, một tay cầm nước một tay cầm bánh mì há to mồm ăn, lúc này cô mới phát hiện dị năng giả bị giam là một cô gái. Mái tóc dài rối bù che khuất nửa bên mặt, nửa bên kia lộ ra dưới ngọn đèn gầy gò tái nhợt, không biết có xinh đẹp hay không. Áo choàng trên người cô hơi giống loại Tần Du hay mặc, vừa bẩn vừa rách, lỏng loẻo càng nổi bật cô rất gầy, gầy trơ cả xương. Cánh tay thò ra bên ngoài gầy đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương. Cô ngấu nghiến ăn, hình như đã bị đói rất lâu.
Ăn xong, cô khôi phục một ít khí lực, nói: “Tôi muốn tắm.”
Ngón tay Lâu Điện chỉ vào toilet bên cạnh, ý bảo cô tùy tiện. Căn nhà gỗ là nơi Tần Du ở, điện nước đầy đủ, người phụ nữ kia không khách sáo xả nước ào ào.
“Cô ấy là ai? Anh cứu cô ấy có mục đích gì? Về sau định làm như thế nào?” Trong quá trình chờ đợi, Lâu Linh liên tục hỏi ba vấn đề, cô không biết Lâu Điện muốn làm gì, cũng lười ngồi đoán, hỏi thẳng anh là được.
“An Kỳ Nhã, tiện tay cứu, ngày mai chúng ta đi.”
“…”
Trả lời súc tích, Lâu Linh không nói gì nhìn anh một lúc, hỏi: “Cô ấy tên An Kỳ Nhã, tức là chủ nhân thật sự của ốc đảo hả? Anh muốn dùng cô ấy để đối phó với Tần Du? Hả, ngày mai có thể đi sao? Người nhà họ Tần đâu phải kẻ ăn chay.” Hơn nữa nếu bọn họ cứ thế rời đi, xem An Kỳ Nhã này gió thổi là bay, có lẽ ốc đảo vẫn nằm trong tay người nhà họ Tần.
“Cho nên anh mới cứu cô ta.” Lâu Điện nói vô cùng thoải mái, nhìn mặt mày cô suy tư, trong mắt lướt qua ánh sáng lạ.
Nếu không phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp trong lòng cô, anh mới lười quản cái ốc đảo này sẽ biến thành dạng gì. Tần Du trấn thủ ở đây, ngoại trừ lý do cần một người họ Tần đóng thường trú ở ốc đảo thì hai thứ quan trọng nhất là chỗ súng ống đạn kia và sự tồn tại của An Kỳ Nhã. Nay anh đã chuyển một nửa số súng ống đạn đi, để lại một nửa cho An Kỳ Nhã, đến lúc đó ốc đảo không bị hỗn loạn.
Nghĩ như vậy, đột nhiên anh cảm thấy hóa ra mình là người tốt đấy nhỉ, đúng là chồng nào vợ nấy!
Khi Lâu Linh biết tính toán của anh, trong lòng cô ngạc nhiên khi anh lo lắng đầy đủ mọi chuyện, cô vẫn nghĩ anh lười quản chuyện thiên hạ cơ. Lâu Điện không thích bị trói buộc, ngay cả công việc ở căn cứ Tây Bắc anh cũng chẳng thích nhúng tay, có thể đẩy là đẩy cho người khác, bởi vậy có thể anh sẽ không muốn thành lập một căn cứ riêng, một thế lực của bản thân trong thời tận thế này. Cho nên cô cho rằng anh sẽ không quản chuyện ốc đảo này biến thành như thế nào, nếu Tần Du chọc tới anh, trực tiếp giết quách cho xong, đâu thèm để ý sau khi Tần Du chết, ốc đảo sẽ ra sao? Hiện nay thấy anh sắp xếp ổn thỏa, trong lòng kinh ngạc đồng thời cô tỉnh táo lại, cân nhắc có phải từ trước tới nay mình luôn hiểu lầm anh.
Cửa nhà tắm bật mở, An Kỳ Nhã mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc dài còn nhỏ nước. Cô trực tiếp bước tới bàn, cầm lấy cái kéo nhỏ, cắt còn đến ngang vai, dùng khăn lông sạch sẽ lau sơ tóc, sau đó đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ lấy ra trường bào, tự nhiên cởi bỏ áo choàng tắm, thay trước mặt hai người.
Phản ứng đầu tiên của Lâu Linh là giơ tay che mắt Lâu Điện, còn cô ngây ngốc nhìn chiếc áo choàng tắm rơi xuống để lộ cơ thể người phụ nữ. Mặc dù cơ thể trần trụi gầy đến mức da bọc xương, nhưng tỷ lệ cân xứng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hấp dẫn, thắt đáy lưng ong, chân dài mông vểnh, khu tam giác thần bí mê hồn…
“Cô bé à, chảy máu mũi!” Người phụ nữ quay đầu, nửa cười nửa không nói, giọng cô hơi thô ráp, lại cho người ta một cảm giác gợi cảm thu hút.
Lâu Linh đầu tiên bịt lỗ mũi mình, tức giận nói, “Trời nóng, dễ bốc lửa.” Nói xong, mới nhớ tới người đàn ông bên cạnh, bàn tay che mắt bị anh kéo xuống, lộ ra một đôi mắt đen như mực. Đến phiên chủ nhân đôi mắt này nửa cười nửa không nhìn cô, da đầu cô tê dại, cứng ngắc nhếch miệng cười gượng, trong lòng nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nhìn phụ nữ khỏa thân mà chảy máu mũi thật sự không phải lỗi của cô mà, trên người cô gái này có một lực lượng thần bí, sẽ khiến người ta say mê! Thật sự không phải lỗi của cô!!
An Kỳ Nhã đã thay xong quần áo, trường bào màu đỏ sậm có nét phong tình của nước khác mặc trên người cô tạo ra nét quyết rũ kỳ lạ. Phối hợp với gương mặt cô thon gọn, gò má cao, mắt màu hổ phách, môi cực mỏng, dáng người thon thả dong dỏng, bất luận nhìn thế nào cô cũng là một mỹ nhân, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một sức hút kỳ lạ.
Phát hiện Lâu Linh lại nhìn cô thất thần, sát khí trong mắt Lâu Điện lóe lên, ôn ôn hòa hòa cười với An Kỳ Nhã.
An Kỳ Nhã nghiêm mặt, hỏi: “Tần Du đâu?”
“Ở bên ngoài!”
An Kỳ Nhã hất mái tóc nâu đen ra sau vai, rảo bước ra ngoài.
An Kỳ Nhã vừa đi, theo bản năng Lâu Linh đi ra theo thì đột nhiên bị người giữ lấy bả vai, thân thể ngả ra sau, toàn bộ phần lưng áp sát vào bức tường gỗ, sau đó một bóng đen bao phủ xuống, vững vàng giam cầm cô trong vòng tay mình.
Nhìn thấy đôi mắt người đàn ông kia tỏa sáng Lâu Linh đã giật mình, trực giác anh phát bệnh, vội hỏi: “Anh, bên ngoài…”
Chưa dứt lời, cô đã bị cắn, bả vai truyền đến cơn đau khiến cho cô chỉ có thể ngẩng đầu lên, bị động thừa nhận cái cắn lúc nặng lúc nhẹ từ xương quai xanh hướng lên trên, thẳng đến vùng môi, bị cắn một lần lại thêm một lần, đau rát.
“…” Quả nhiên anh là biến thái, cắn cô thế hả!
Tự giác mình đuối lý, Lâu Linh không phản kháng để cho anh cắn, đợi hơi thở anh bình thản, vội túm tay anh, xem gương mặt anh chàng soái ca khi xoay người đối mặt với ngọn đèn thì trở nên bình thản, cẩn thận nói: “Chúng ta ra ngoài xem sao, em không nhìn cô ấy là được chứ gì.” Cô cũng không biết mình bị sao, dáng vẻ An Kỳ Nhã bình thường nhưng càng nhìn càng không thể dời mắt, như bị mê hoặc vậy.
“Hừm, ít nhìn cô ta, dị năng của cô ta ngoài có thể thanh lọc thì còn mê hoặc!” Ở góc độ cô không nhìn thấy, Lâu Điện liếm khóe môi, nếm đến vị máu, quả nhiên đã cắn rách da cô ấy.
Nghe xong, Lâu Linh oán niệm, hóa ra là như vậy, đâu phải do cô sai, anh chàng lại vịn vào cớ đó để ăn đậu hủ, thật đáng giận.
Chờ khi hai người vào phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mới biết An Kỳ Nhã không hề yếu đuối, ngược lại cực kì mạnh. Chẳng qua bị giam quá lâu, nhịn đói qua lâu nên cô mới gầy như thế. Bây giờ ăn uống no đủ, tân trang bản thân sạch sẽ, ngồi trên sô pha, cô như một nữ vương kiêu ngạo.
Tầm mắt chuyển đi nơi khác, Tần Du mặc sa mỏng sững sờ dưới đất, sa mỏng nhuốm máu, vết máu đỏ tươi không thể che giấu được vẻ đẹp yêu mị, thậm chí càng khiến cô ta hấp dẫn.
Lâu Linh lại xúc động đến nỗi muốn bịt mắt người đàn ông của mình.
Lúc này sắc mặt Tần Du tái nhợt, trong mắt có sự sợ hãi và oán hận, khi thấy nhóm Lâu Điện đi từ trong phòng ra, nỗi hận thù bùng lên, hận không thể lập tức giết hai người.
“Các người tới vừa vặn.” Ánh mắt An Kỳ Nhã lượn một vòng trên người Lâu Linh, hình như phát hiện bọn họ ở trong phòng ngủ làm chuyện gì, che miệng cười, nói: “Bên ngoài dị năng giả sẽ phát hiện ra điểm khác thường rất nhanh, có thể phải làm phiền hai người.” Sau đó cô thở sâu, cười nói: “Đến lúc lấy lại thứ thuộc về tôi! Lâu tiên sinh, bắt đầu đi.”
Lâu Điện mỉm cười, thu hồi lá chắn tinh thần trùm lên căn nhà gỗ.
Sự vui sướng lóe lên trên mặt Tần Du rồi biến mất, cô ả phát hiện mình có năng lực khơi thông với thực vật biến dị bên ngoài, nhanh chóng dùng thực vật biến dị liên lạc với bọn Tần Quân đến cứu mình.
Đột nhiên An Kỳ Nhã lại giơ chân lên, trực tiếp đá cô ả một cái, Tần Du bay ra ngoài, cả người té trên mặt đất, máu dưới thân nhuộm tấm thảm màu đỏ thành màu đỏ sậm.
“Đau không? Lúc mày phản bội tao, tao cũng đau như thế!”An Kỳ Nhã từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tàn nhẫn.
/129
|