Tần Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của Diễm Tinh, bật cười ghé vào tai cô nói: "Tinh Nhi, nhìn em ghen trông rất đáng yêu."
Diễm Tinh nhíu mày nhìn nụ cười của Tần Phong, cái nụ cười này cô thấy thế nào cũng không giống với nụ cười bình thường.
"Em mới không thèm ghen." Diễm Tinh trừng hắn một cái rồi tiếp tục quay sang trò chuyện với Lâm lão gia.
Mà Lâm lão gia khi nhìn thấy cháu dâu trừng cháu trai mình mà mặt thằng bé không những không tỏ vẻ không vui mà ngược lại giống như rất hưởng thụ thì cười mỉm trong lòng. Đứa cháu ngoại này của ông cuối cùng cũng có người khắc chế được rồi.
Nói chuyện với Lâm lão gia một hồi Diễm Tinh xin phép ông đi ra ngoài. Chiều nay cô còn có hẹn với Nhu Nhi và An An. Tối cô lại quay về Lâm gia ăn tối với ông ngoại Lâm.
Khi vừa mới gặp Mạn Nhu và Diệu An, Diễm Tinh đã thấy bầu không khí có chút khác thường. Hai cô bạn này giống như đang có gì đó giấu cô.
Mà Mạn Nhu vừa nhìn thấy Diễm Tinh thì gò má ngay tức khắc đỏ lên. Cô...còn chưa có đủ can đảm để nói ra với A Tinh. Tự nhiên cô là bạn của A Tinh, sau đó lại yêu anh trai cậu ấy, thế nào cũng cảm thấy A Tinh sẽ không thể chấp nhận ngay.
Mà Diệu An bên cạnh Mạn Nhu vừa liếc một cái đã hiểu trong đầu cô bạn mình đang nghĩ gì, thầm thở dài một hơi. Chuyện này với người khác thì có thể khó nói nhưng mà với A Tinh, cô biết rằng A Tinh chắc chắn sẽ đồng ý hai tay hai chân. Không biết Nhu Nhi còn có gì lo lắng nữa chứ. Người ta nói thật đúng, người đang yêu quả thật chỉ số IQ liền xuống dốc không phanh.
Diễm Tinh đi đến chỗ hai cô bạn của mình, mắt hơi nheo lại: "Các cậu đang có âm mưu gì với mình có đúng không?"
"Không đâu, là có chuyện vui muốn nói với cậu." Diệu An cười cười, hơi liếc về phía Mạn Nhu rồi thong thả nói. Nghe Diệu An nói vậy, tai Mạn Nhu nóng lên cúi đầu không dám nhìn Diễm Tinh.
Nhìn thấy biểu hiện của Mạn Nhu, Diễm Tinh đã nhận ra có điều không đúng.
"Nhu Nhi...có bạn trai rồi à?" Nghĩ một chút Diễm Tinh liền nghĩ ra. Rốt cuộc Nhu Nhi cũng tìm được người mới, nhìn biểu cảm kia của Mạn Nhu, đây chắc hẳn là người cô cũng biết. Nghĩ đến đây, Diễm Tinh hưng phấn hai mắt sáng bừng cầm tay Diệu An nói: "Là ai vậy? Mau nói cho tớ biết!"
"Chúng ta đi vào kia uống nước rồi cùng nói chuyện này." Ba cô gái đi vào cửa hàng bánh ngọt gật đó. Hiện tại có rất nhiều hàng quán bán xuyên tết, cho nên để tìm một chỗ ngồi cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Ba cô gái gọi ba ly nước rồi bắt đầu ngồi nói chuyện.
"A Tinh, cậu chuẩn bị có chị dâu rồi đó." Diệu An cười gian nhìn Diễm Tinh.
"Chị dâu? Chị...! Vậy bạn trai của Nhu Nhi..." Diễm Tinh tròn mắt quay sang Mạn Nhu giống như muốn xác định lại. Nhìn cô bạn mình cả mặt đỏ ửng, đầu giống như muốn chui luôn xuống đất thì đã biết được lời Diệu An nói là thật. Sau khi tiếp nhận được thông tin, Diễm Tinh ngay lập tức vui vẻ.
"Chuyện này thật tốt nha. Vậy mà không chịu nói với bọn mình từ sớm. Tớ còn nghĩ rằng cậu vì chuyện ngày xưa với Thẩm Tử Mặc nên mới không muốn yêu ai nữa. Vậy mà là một trong 2 người anh trai của tớ. Mau nói là ai, để tớ còn biết nên gọi cậu là đại tẩu hay nhị tẩu!" Diễm Tinh cười cười nói với Mạn Nhu.
"Chính là nhị tẩu nha." Diệu An ngay lập tức cướp lời, cười đến nghiêng ngả.
"À...hóa ra là nhị tẩu. Bảo sao gần đây anh hai có chút kỳ quái nha...." Diễm Tinh nói xong cũng cười đến hai má đỏ bừng. Mà Mạn Nhu bị trêu cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai cô bạn đang cười đến nghiêng trời lệch đất kia. Vui đùa qua đi, Diệu An và Diễm Tinh rốt cuộc cũng hắng giọng, quay trở lại vấn đề chính.
"Cậu và anh hai tớ quen bao lâu rồi? Hmmm nhìn tình hình này có vẻ là sau khi cậu bị tai nạn nhỉ." Diễm Tinh nhếch môi, híp mắt gian tà nhìn Mạn Nhu.
Mạn Nhu phối hợp gật đầu, mặt đã đỏ tới mức không thể nào đỏ hơn được nữa.
"Thế nào lại không nói cho tớ biết sớm chứ." Diễm Tinh thấy bạn mình xác nhận, cô lại nói.
"Tớ sợ cậu sẽ nghĩ tớ không tốt. Với lại tớ cùng Tuấn Khải cũng mới đây thôi, nên muốn để thêm một thời gian nữa rồi nói." Mạn Nhu lí nhí.
"Cậu thật là! Tớ mừng còn không kịp, thế nào lại nghĩ cậu không tốt chứ. Cậu đúng là toàn nghĩ vớ vẩn thôi, ai nói với cậu tớ sẽ như vậy đó." Diễm Tinh nhìn Mạn Nhu ánh mắt bất lực.
"Thật sao? Cậu thật sự không nghĩ rằng tớ tiếp cận cậu là vì Tuấn Khải sao?" Mạn Nhu hai mắt sáng ngời nói.
"Thật sự, tớ sao có cái suy nghĩ đó được. Cậu đấy, về sau bớt nghĩ linh tinh lại." Diễm Tinh lấy tay đẩy trán Mạn Nhu một cái, trừng mắt nói.
Vậy là ba có gái có chủ đề để nói cả buổi, rồi lại phát hồng bao cho nhau, không khí vô cùng vui vẻ. Nhưng lại không biết rằng, đằng xa kia có người chụp lại hình của ba cô gái.
Diễm Tinh thấy thời gian không sai lệch lắm mới chào tạm biệt Mạn Nhu và Diệu An về Lâm gia. Cô ngồi trên xe, nụ cười chưa lúc nào tắt. Một phần là vì Nhu Nhi rốt cuộc cũng đã được hạnh phúc. Hai là Nhu Nhi cũng sẽ là chị dâu cô nha. Cô biết tính anh hai của mình, anh ấy đã không thích thì thôi, một khi đã động tâm thì chắc chắn sẽ theo tới cùng. Cho nên nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì Nhu Nhi sẽ là chị dâu của cô không cần bàn cãi.
Về tới Lâm gia cũng đã 6 giờ tối. Diễm Tinh vừa vào đã nghe thấy bên trong là không khí náo nhiệt. Trong phòng khách hiện tại có đến mấy chục người đang ngồi. Tất cả khi nghe được tiếng động liền ngay lập tức quay về phía của Diễm Tinh.
Đối với cảnh tượng trước mắt này dù Diễm Tinh có chút ngoài ý muốn nhưng không mấy bất ngờ. Hiện tại là thời điểm tết nhất, các chi còn lại về nhà chính chúc tết là điều tất nhiên. Vì vậy, Diễm Tinh nâng môi nở một nụ cười tiêu chuẩn đi vào bên trong.
"Ông ngoại. Ra mắt chư vị tiền bối ạ." Nụ cười của cô dịu dàng như gió xuân thêm giọng nói ngọt ngào khiến người khác sinh ra thiện cảm. Tất cả mọi người đều bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái này. Cô gái này có một gương mặt thật đẹp...không, có lẽ từ đẹp không đủ hình dung về nhan sắc của cô. Trên người bất giác phát ra cỗ khí chất ung dung cao quý, tất cả mọi người đều âm thầm đánh giá cô gái vừa bước vào này. Có một số người biết đây chính là vị tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia, tên Triệu Diễm Tinh. Nhưng không hiểu cô tới đây làm gì, và cũng không hiểu vì sao cô gọi Lâm lão gia thân thiết như vậy.
Diễm Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười trước ánh nhìn của mấy chục người nơi đây. Cô biết tất cả mọi người đều đang thăm dò cô. Có điều rất nhanh Lâm lão gia đã lên tiếng: "A Tinh về rồi à. Mau ngồi đi!" Nói rồi, ông chỉ vào vị trí bên phải của mình, cách một chiếc ghế. Phía trên chính là vị trí của Tần Phong. Từ trước đến nay ngoại trừ Tần Phong, tất cả mọi người đều không được phép ngồi ở hàng ghế đầu, chỉ được phép ngồi hàng ghế sau. Dù những người đang có mặt ở đây cảm thấy không hài lòng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm được gì, một phần là vì Tần Phong nói thế nào cũng là cháu ngoại của Lâm lão gia, phần khác vì thủ đoạn của Tần Phong họ đã từng được nếm qua, cho nên không ai dám hé răng.
Nay lại thấy có một cô gái được phép ngồi hàng ghế đó, còn không phải người của Lâm gia, tất cả mọi người đều sôi sục, rốt cuộc không biết cô gái này có thân phận gì.
Diễm Tinh nghe lời Lâm lão gia, tiến tới ngồi xuống vị trí mà ông chỉ. Sau đó cô nghe thấy Lâm lão gia nói với người đang có mặt trong căn phòng này: "Đây là Diễm Tinh, con bé chính là bạn gái của Phong Nhi."
Người trong căn phòng này vừa nghe liền tròn mắt nhìn Diễm Tinh. Ngạc nhiên này còn chưa qua đi thì một giọng nói lãnh đạm chui vào tai của bọn họ: "Không phải bạn gái, là vợ chưa cưới của cháu."
Diễm Tinh quay đầu, nhìn thấy Tần Phong từ trên tầng bước xuống, cả người ung dung cô liền cười khẽ.
Lâm lão gia nghe cháu ngoại nói vậy, cũng gật gù: "Đúng...đúng, là vợ chưa cưới." Trong lòng ông đã sớm cười đến nở hoa, với tình hình này, ông sắp có chắt để bồng hahaha.
Tần Phong ánh mắt lúc vừa xuống ngay lập tức khóa chặt lấy thân hình mảnh mai ngồi trên ghế. Cô ngồi thẳng người, trên môi nở nụ cười tự tin, bình thản đón nhận hết toàn bộ những ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình. Tần Phong cũng không kiêng nể mấy chi khác, hắn ngồi xuống bên cạnh Diễm Tinh, theo thói quen ôm lấy hông cô nhu hòa nói: "Có mệt không?"
Diễm Tinh dù sao da mặt cũng không dày như Tần Phong, tai cô hơi đỏ lên lắc đầu: "Không đâu."
Mà người trong căn phòng này nghe được lời nói dịu dàng kia của Tần Phong, mắt đã muốn rơi hết ra bên ngoài. Đây...thật sự là Tần Phong sao
Lâm lão gia nhìn cảnh này rốt cuộc đã nhìn quen, cho nên thấy mọi người thất thần liền hắng giọng, ngay lập tức những ánh mắt kia thu về. Diễm Tinh mỉm cười, gỡ bàn tay đang ôm eo cô ra sau đó đứng dậy nói: "Chào các vị tiền bối, cháu tên Triệu Diễm Tinh ạ."
Lúc này những người ở đây mới biết thân phận của cô gái này, hóa ra là tiểu thư Triệu gia. Thảo nào từng cử chỉ, lời nói, đến thần thái ngoại hình, tất cả đều không có chỗ nào để chê cả. Họ nghe nói vị tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia rất ít lộ mặt. Nhưng một khi đã lộ, vậy thì ngay cả hai vị Quách gia tiểu thư kia cũng phải dè chừng. Hiện tại nhìn thấy cô, quả nhiên lời đồn không sai.
Sau đó dù có cam lòng hay không cam lòng, vui hay không vui, tất cả mọi người đều xúm vào nói chuyện cùng Diễm Tinh, bộ dáng niềm nở, vui vẻ vô cùng.
Buổi trò chuyện cùng ăn tối đến tận 10 giờ mới kết thúc. Lâm lão gia nhìn thấy trời đã tối, cho nên nói Tần Phong cũng Diễm Tinh ở lại Lâm gia, mai hãng trở về. Tần Phong và Diễm Tinh cũng thoải mái đồng ý.
Lên phòng, Diễm Tinh tắm rửa thay quần áo, khi bước tra đã thấy Tần Phong một thân quần áo thoải mái ngồi trên sofa xem cái gì đó trong máy tính.
Cô mỉm cười bước đến cạnh hắn, tay lau tóc nói: "Ngày nghỉ mà anh vẫn phải làm việc sao? Chuyện bên đó có phát sinh ạ?" Mấy ngày nay ở cùng Tần Phong, dù cô có muốn mắt điếc tai ngơ cũng làm không được. Căn bản là vì khi hắn họp hay nghe báo cáo bất cứ thứ gì về tổ chức đều đem cô theo. Cho nên về chuyện của Death, hiện tại Diễm Tinh cũng có chút biết tới. Gần đây Death đang nhận một đơn đặt hàng khá lớn, hẳn là liên quan tới nó đi.
Tần Phong cười cười đem máy tính đặt lên bàn sau đó kéo Diễm Tinh ngồi lên đùi mình, giúp cô lau tóc: "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Thấy Tần Phong ngữ điệu bình thường, Diễm Tinh gật đầu cũng không hỏi nhiều nữa, để mặc cho Tần Phong lau tóc và sấy tóc giúp cô.
Đợi đến khi tóc cô đã khô, Tần Phong mới tắt máy sấy để qua một bên. Sau đó ôm cả người cô gái trước mắt vào trong lòng. Hít lấy hương thơm trên người cô. Diễm Tinh cũng không phản kháng, cô hết sức ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn ôm. Lấy ngón tay nhỏ chọc chọc tay hắn, giọng điệu mang theo mấy phần vui vẻ: "Phong ca ca, hôm nay em mới biết được Nhu Nhi và anh hai em là một đôi đó."
"Ừ." Tần Phong ừ một tiếng.
"Em rất vui, Nhu Nhi cuối cùng cũng có được hạnh phúc. Mà em tin chắc, anh hai bên cạnh Nhu Nhi cũng sẽ hạnh phúc." Diễm Tinh cười cười, ngón tay nghịch tay Tần Phong nói.
"Tinh Nhi." Tần Phong bỗng nhiên lên tiếng.
"Dạ?"
"Chúng ta kết hôn đi."
Diễm Tinh không kịp phòng bị mà bất ngờ: "Kết hôn sao?"
"Không phải em đã tặng em cho anh rồi hay sao?" Tần Phong cong môi, hơi thở nóng ấm phả vào tai Diễm Tinh khiến cô run nhẹ.
Kết hôn cùng Tần Phong sao? Hình như cô cũng có chút mong đợi.
Mặc dù trên thực tế, Tần Phong thời gian đầu là dùng thủ đoạn để đem cô tới bên hắn nhưng thực chất trái tim cô đã sớm dành vị trí cho người đàn ông này rồi. Cô lúc đầu vì chuyện của bản thân mình kiếp trước mà nghĩ rằng đời này sẽ không yêu thêm một ai. Cô vì e sợ bản thân mình của kiếp trước. Dù cô sống lại nhưng ký ức của cô vẫn còn. Ký ức cô từng thân mật với Lưu Hạo cô vẫn còn giữ, cho nên trong thâm tâm cô luôn cảm thấy tự ti, và chán ghét bản thân mình của kiếp trước. Dù cô cùng Lưu Hạo không làm đến bước cuối cùng kia nhưng nắm tay, hôn môi là điều không thể tránh được. Cho nên cô đã tự xây một bức tường ngăn cách mình với bên ngoài. Nhưng không biết từ khi nào người đàn ông đó đã đi vào trái tim cô, từng chút từng chút một chữa lành nó, kéo cô ra khỏi quá khứ đáng sợ kia. Cô nghĩ kỹ rồi, kiếp trước cũng chỉ là kiếp trước mà thôi. Cô phải sống cho hiện tại và tương lai, cô không muốn bỏ lỡ người đàn ông này.
Sau khi thông suốt, Diễm Tinh cười nhẹ ôm cổ Tần Phong: "Nếu em nói không vậy anh sẽ làm gì?" Nói xong cô liền cúi xuống hôn phớt lên môi Tần Phong một cái, sau đó co người muốn chạy. Nhưng cô sao chạy thoát được, Diễm Tinh bị Tần Phong giữ lại bế bổng cô lên đi đến chiếc giường to lớn đằng kia. Giọng nói hắn trầm khàn mang theo dục vọng không hề đè nén: "Nếu vậy, chỉ đành dùng thực lực khiến em không thể không đồng ý."
Trong căn phòng lớn với ánh đèn mờ ảo, tiếng người con gái nức nở nũng nịu vang lên: "Phong...được rồi...em đồng ý...đồng ý."
Tần Phong cúi đầu nhìn cô gái nằm dưới thân mình thở dốc, cười gian nói: "Vậy càng nên ăn mừng chuyện này mới được." Động tác của hắn lại mạnh thêm. Diễm Tinh bây giờ rốt cuộc cũng đã biết, trêu chọc phải một con sói đói sẽ có hậu quả gì.
...****************...
Tại một căn phòng tối, có một người đàn ông ngồi trên ghế dài, tay cầm bức ảnh cô gái đang cười tươi.
"Đây là người phụ nữ của Tần Phong?" Người đàn ông cười nhẹ.
"Vâng ạ."
"Rất tốt!" Hắn vò nát tấm ảnh trong tay rồi thả xuống dưới đất, khóe môi người đàn ông nâng lên rồi dùng sức dẫm lên bức ảnh đó.
Diễm Tinh nhíu mày nhìn nụ cười của Tần Phong, cái nụ cười này cô thấy thế nào cũng không giống với nụ cười bình thường.
"Em mới không thèm ghen." Diễm Tinh trừng hắn một cái rồi tiếp tục quay sang trò chuyện với Lâm lão gia.
Mà Lâm lão gia khi nhìn thấy cháu dâu trừng cháu trai mình mà mặt thằng bé không những không tỏ vẻ không vui mà ngược lại giống như rất hưởng thụ thì cười mỉm trong lòng. Đứa cháu ngoại này của ông cuối cùng cũng có người khắc chế được rồi.
Nói chuyện với Lâm lão gia một hồi Diễm Tinh xin phép ông đi ra ngoài. Chiều nay cô còn có hẹn với Nhu Nhi và An An. Tối cô lại quay về Lâm gia ăn tối với ông ngoại Lâm.
Khi vừa mới gặp Mạn Nhu và Diệu An, Diễm Tinh đã thấy bầu không khí có chút khác thường. Hai cô bạn này giống như đang có gì đó giấu cô.
Mà Mạn Nhu vừa nhìn thấy Diễm Tinh thì gò má ngay tức khắc đỏ lên. Cô...còn chưa có đủ can đảm để nói ra với A Tinh. Tự nhiên cô là bạn của A Tinh, sau đó lại yêu anh trai cậu ấy, thế nào cũng cảm thấy A Tinh sẽ không thể chấp nhận ngay.
Mà Diệu An bên cạnh Mạn Nhu vừa liếc một cái đã hiểu trong đầu cô bạn mình đang nghĩ gì, thầm thở dài một hơi. Chuyện này với người khác thì có thể khó nói nhưng mà với A Tinh, cô biết rằng A Tinh chắc chắn sẽ đồng ý hai tay hai chân. Không biết Nhu Nhi còn có gì lo lắng nữa chứ. Người ta nói thật đúng, người đang yêu quả thật chỉ số IQ liền xuống dốc không phanh.
Diễm Tinh đi đến chỗ hai cô bạn của mình, mắt hơi nheo lại: "Các cậu đang có âm mưu gì với mình có đúng không?"
"Không đâu, là có chuyện vui muốn nói với cậu." Diệu An cười cười, hơi liếc về phía Mạn Nhu rồi thong thả nói. Nghe Diệu An nói vậy, tai Mạn Nhu nóng lên cúi đầu không dám nhìn Diễm Tinh.
Nhìn thấy biểu hiện của Mạn Nhu, Diễm Tinh đã nhận ra có điều không đúng.
"Nhu Nhi...có bạn trai rồi à?" Nghĩ một chút Diễm Tinh liền nghĩ ra. Rốt cuộc Nhu Nhi cũng tìm được người mới, nhìn biểu cảm kia của Mạn Nhu, đây chắc hẳn là người cô cũng biết. Nghĩ đến đây, Diễm Tinh hưng phấn hai mắt sáng bừng cầm tay Diệu An nói: "Là ai vậy? Mau nói cho tớ biết!"
"Chúng ta đi vào kia uống nước rồi cùng nói chuyện này." Ba cô gái đi vào cửa hàng bánh ngọt gật đó. Hiện tại có rất nhiều hàng quán bán xuyên tết, cho nên để tìm một chỗ ngồi cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Ba cô gái gọi ba ly nước rồi bắt đầu ngồi nói chuyện.
"A Tinh, cậu chuẩn bị có chị dâu rồi đó." Diệu An cười gian nhìn Diễm Tinh.
"Chị dâu? Chị...! Vậy bạn trai của Nhu Nhi..." Diễm Tinh tròn mắt quay sang Mạn Nhu giống như muốn xác định lại. Nhìn cô bạn mình cả mặt đỏ ửng, đầu giống như muốn chui luôn xuống đất thì đã biết được lời Diệu An nói là thật. Sau khi tiếp nhận được thông tin, Diễm Tinh ngay lập tức vui vẻ.
"Chuyện này thật tốt nha. Vậy mà không chịu nói với bọn mình từ sớm. Tớ còn nghĩ rằng cậu vì chuyện ngày xưa với Thẩm Tử Mặc nên mới không muốn yêu ai nữa. Vậy mà là một trong 2 người anh trai của tớ. Mau nói là ai, để tớ còn biết nên gọi cậu là đại tẩu hay nhị tẩu!" Diễm Tinh cười cười nói với Mạn Nhu.
"Chính là nhị tẩu nha." Diệu An ngay lập tức cướp lời, cười đến nghiêng ngả.
"À...hóa ra là nhị tẩu. Bảo sao gần đây anh hai có chút kỳ quái nha...." Diễm Tinh nói xong cũng cười đến hai má đỏ bừng. Mà Mạn Nhu bị trêu cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai cô bạn đang cười đến nghiêng trời lệch đất kia. Vui đùa qua đi, Diệu An và Diễm Tinh rốt cuộc cũng hắng giọng, quay trở lại vấn đề chính.
"Cậu và anh hai tớ quen bao lâu rồi? Hmmm nhìn tình hình này có vẻ là sau khi cậu bị tai nạn nhỉ." Diễm Tinh nhếch môi, híp mắt gian tà nhìn Mạn Nhu.
Mạn Nhu phối hợp gật đầu, mặt đã đỏ tới mức không thể nào đỏ hơn được nữa.
"Thế nào lại không nói cho tớ biết sớm chứ." Diễm Tinh thấy bạn mình xác nhận, cô lại nói.
"Tớ sợ cậu sẽ nghĩ tớ không tốt. Với lại tớ cùng Tuấn Khải cũng mới đây thôi, nên muốn để thêm một thời gian nữa rồi nói." Mạn Nhu lí nhí.
"Cậu thật là! Tớ mừng còn không kịp, thế nào lại nghĩ cậu không tốt chứ. Cậu đúng là toàn nghĩ vớ vẩn thôi, ai nói với cậu tớ sẽ như vậy đó." Diễm Tinh nhìn Mạn Nhu ánh mắt bất lực.
"Thật sao? Cậu thật sự không nghĩ rằng tớ tiếp cận cậu là vì Tuấn Khải sao?" Mạn Nhu hai mắt sáng ngời nói.
"Thật sự, tớ sao có cái suy nghĩ đó được. Cậu đấy, về sau bớt nghĩ linh tinh lại." Diễm Tinh lấy tay đẩy trán Mạn Nhu một cái, trừng mắt nói.
Vậy là ba có gái có chủ đề để nói cả buổi, rồi lại phát hồng bao cho nhau, không khí vô cùng vui vẻ. Nhưng lại không biết rằng, đằng xa kia có người chụp lại hình của ba cô gái.
Diễm Tinh thấy thời gian không sai lệch lắm mới chào tạm biệt Mạn Nhu và Diệu An về Lâm gia. Cô ngồi trên xe, nụ cười chưa lúc nào tắt. Một phần là vì Nhu Nhi rốt cuộc cũng đã được hạnh phúc. Hai là Nhu Nhi cũng sẽ là chị dâu cô nha. Cô biết tính anh hai của mình, anh ấy đã không thích thì thôi, một khi đã động tâm thì chắc chắn sẽ theo tới cùng. Cho nên nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì Nhu Nhi sẽ là chị dâu của cô không cần bàn cãi.
Về tới Lâm gia cũng đã 6 giờ tối. Diễm Tinh vừa vào đã nghe thấy bên trong là không khí náo nhiệt. Trong phòng khách hiện tại có đến mấy chục người đang ngồi. Tất cả khi nghe được tiếng động liền ngay lập tức quay về phía của Diễm Tinh.
Đối với cảnh tượng trước mắt này dù Diễm Tinh có chút ngoài ý muốn nhưng không mấy bất ngờ. Hiện tại là thời điểm tết nhất, các chi còn lại về nhà chính chúc tết là điều tất nhiên. Vì vậy, Diễm Tinh nâng môi nở một nụ cười tiêu chuẩn đi vào bên trong.
"Ông ngoại. Ra mắt chư vị tiền bối ạ." Nụ cười của cô dịu dàng như gió xuân thêm giọng nói ngọt ngào khiến người khác sinh ra thiện cảm. Tất cả mọi người đều bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái này. Cô gái này có một gương mặt thật đẹp...không, có lẽ từ đẹp không đủ hình dung về nhan sắc của cô. Trên người bất giác phát ra cỗ khí chất ung dung cao quý, tất cả mọi người đều âm thầm đánh giá cô gái vừa bước vào này. Có một số người biết đây chính là vị tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia, tên Triệu Diễm Tinh. Nhưng không hiểu cô tới đây làm gì, và cũng không hiểu vì sao cô gọi Lâm lão gia thân thiết như vậy.
Diễm Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười trước ánh nhìn của mấy chục người nơi đây. Cô biết tất cả mọi người đều đang thăm dò cô. Có điều rất nhanh Lâm lão gia đã lên tiếng: "A Tinh về rồi à. Mau ngồi đi!" Nói rồi, ông chỉ vào vị trí bên phải của mình, cách một chiếc ghế. Phía trên chính là vị trí của Tần Phong. Từ trước đến nay ngoại trừ Tần Phong, tất cả mọi người đều không được phép ngồi ở hàng ghế đầu, chỉ được phép ngồi hàng ghế sau. Dù những người đang có mặt ở đây cảm thấy không hài lòng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm được gì, một phần là vì Tần Phong nói thế nào cũng là cháu ngoại của Lâm lão gia, phần khác vì thủ đoạn của Tần Phong họ đã từng được nếm qua, cho nên không ai dám hé răng.
Nay lại thấy có một cô gái được phép ngồi hàng ghế đó, còn không phải người của Lâm gia, tất cả mọi người đều sôi sục, rốt cuộc không biết cô gái này có thân phận gì.
Diễm Tinh nghe lời Lâm lão gia, tiến tới ngồi xuống vị trí mà ông chỉ. Sau đó cô nghe thấy Lâm lão gia nói với người đang có mặt trong căn phòng này: "Đây là Diễm Tinh, con bé chính là bạn gái của Phong Nhi."
Người trong căn phòng này vừa nghe liền tròn mắt nhìn Diễm Tinh. Ngạc nhiên này còn chưa qua đi thì một giọng nói lãnh đạm chui vào tai của bọn họ: "Không phải bạn gái, là vợ chưa cưới của cháu."
Diễm Tinh quay đầu, nhìn thấy Tần Phong từ trên tầng bước xuống, cả người ung dung cô liền cười khẽ.
Lâm lão gia nghe cháu ngoại nói vậy, cũng gật gù: "Đúng...đúng, là vợ chưa cưới." Trong lòng ông đã sớm cười đến nở hoa, với tình hình này, ông sắp có chắt để bồng hahaha.
Tần Phong ánh mắt lúc vừa xuống ngay lập tức khóa chặt lấy thân hình mảnh mai ngồi trên ghế. Cô ngồi thẳng người, trên môi nở nụ cười tự tin, bình thản đón nhận hết toàn bộ những ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình. Tần Phong cũng không kiêng nể mấy chi khác, hắn ngồi xuống bên cạnh Diễm Tinh, theo thói quen ôm lấy hông cô nhu hòa nói: "Có mệt không?"
Diễm Tinh dù sao da mặt cũng không dày như Tần Phong, tai cô hơi đỏ lên lắc đầu: "Không đâu."
Mà người trong căn phòng này nghe được lời nói dịu dàng kia của Tần Phong, mắt đã muốn rơi hết ra bên ngoài. Đây...thật sự là Tần Phong sao
Lâm lão gia nhìn cảnh này rốt cuộc đã nhìn quen, cho nên thấy mọi người thất thần liền hắng giọng, ngay lập tức những ánh mắt kia thu về. Diễm Tinh mỉm cười, gỡ bàn tay đang ôm eo cô ra sau đó đứng dậy nói: "Chào các vị tiền bối, cháu tên Triệu Diễm Tinh ạ."
Lúc này những người ở đây mới biết thân phận của cô gái này, hóa ra là tiểu thư Triệu gia. Thảo nào từng cử chỉ, lời nói, đến thần thái ngoại hình, tất cả đều không có chỗ nào để chê cả. Họ nghe nói vị tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia rất ít lộ mặt. Nhưng một khi đã lộ, vậy thì ngay cả hai vị Quách gia tiểu thư kia cũng phải dè chừng. Hiện tại nhìn thấy cô, quả nhiên lời đồn không sai.
Sau đó dù có cam lòng hay không cam lòng, vui hay không vui, tất cả mọi người đều xúm vào nói chuyện cùng Diễm Tinh, bộ dáng niềm nở, vui vẻ vô cùng.
Buổi trò chuyện cùng ăn tối đến tận 10 giờ mới kết thúc. Lâm lão gia nhìn thấy trời đã tối, cho nên nói Tần Phong cũng Diễm Tinh ở lại Lâm gia, mai hãng trở về. Tần Phong và Diễm Tinh cũng thoải mái đồng ý.
Lên phòng, Diễm Tinh tắm rửa thay quần áo, khi bước tra đã thấy Tần Phong một thân quần áo thoải mái ngồi trên sofa xem cái gì đó trong máy tính.
Cô mỉm cười bước đến cạnh hắn, tay lau tóc nói: "Ngày nghỉ mà anh vẫn phải làm việc sao? Chuyện bên đó có phát sinh ạ?" Mấy ngày nay ở cùng Tần Phong, dù cô có muốn mắt điếc tai ngơ cũng làm không được. Căn bản là vì khi hắn họp hay nghe báo cáo bất cứ thứ gì về tổ chức đều đem cô theo. Cho nên về chuyện của Death, hiện tại Diễm Tinh cũng có chút biết tới. Gần đây Death đang nhận một đơn đặt hàng khá lớn, hẳn là liên quan tới nó đi.
Tần Phong cười cười đem máy tính đặt lên bàn sau đó kéo Diễm Tinh ngồi lên đùi mình, giúp cô lau tóc: "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Thấy Tần Phong ngữ điệu bình thường, Diễm Tinh gật đầu cũng không hỏi nhiều nữa, để mặc cho Tần Phong lau tóc và sấy tóc giúp cô.
Đợi đến khi tóc cô đã khô, Tần Phong mới tắt máy sấy để qua một bên. Sau đó ôm cả người cô gái trước mắt vào trong lòng. Hít lấy hương thơm trên người cô. Diễm Tinh cũng không phản kháng, cô hết sức ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn ôm. Lấy ngón tay nhỏ chọc chọc tay hắn, giọng điệu mang theo mấy phần vui vẻ: "Phong ca ca, hôm nay em mới biết được Nhu Nhi và anh hai em là một đôi đó."
"Ừ." Tần Phong ừ một tiếng.
"Em rất vui, Nhu Nhi cuối cùng cũng có được hạnh phúc. Mà em tin chắc, anh hai bên cạnh Nhu Nhi cũng sẽ hạnh phúc." Diễm Tinh cười cười, ngón tay nghịch tay Tần Phong nói.
"Tinh Nhi." Tần Phong bỗng nhiên lên tiếng.
"Dạ?"
"Chúng ta kết hôn đi."
Diễm Tinh không kịp phòng bị mà bất ngờ: "Kết hôn sao?"
"Không phải em đã tặng em cho anh rồi hay sao?" Tần Phong cong môi, hơi thở nóng ấm phả vào tai Diễm Tinh khiến cô run nhẹ.
Kết hôn cùng Tần Phong sao? Hình như cô cũng có chút mong đợi.
Mặc dù trên thực tế, Tần Phong thời gian đầu là dùng thủ đoạn để đem cô tới bên hắn nhưng thực chất trái tim cô đã sớm dành vị trí cho người đàn ông này rồi. Cô lúc đầu vì chuyện của bản thân mình kiếp trước mà nghĩ rằng đời này sẽ không yêu thêm một ai. Cô vì e sợ bản thân mình của kiếp trước. Dù cô sống lại nhưng ký ức của cô vẫn còn. Ký ức cô từng thân mật với Lưu Hạo cô vẫn còn giữ, cho nên trong thâm tâm cô luôn cảm thấy tự ti, và chán ghét bản thân mình của kiếp trước. Dù cô cùng Lưu Hạo không làm đến bước cuối cùng kia nhưng nắm tay, hôn môi là điều không thể tránh được. Cho nên cô đã tự xây một bức tường ngăn cách mình với bên ngoài. Nhưng không biết từ khi nào người đàn ông đó đã đi vào trái tim cô, từng chút từng chút một chữa lành nó, kéo cô ra khỏi quá khứ đáng sợ kia. Cô nghĩ kỹ rồi, kiếp trước cũng chỉ là kiếp trước mà thôi. Cô phải sống cho hiện tại và tương lai, cô không muốn bỏ lỡ người đàn ông này.
Sau khi thông suốt, Diễm Tinh cười nhẹ ôm cổ Tần Phong: "Nếu em nói không vậy anh sẽ làm gì?" Nói xong cô liền cúi xuống hôn phớt lên môi Tần Phong một cái, sau đó co người muốn chạy. Nhưng cô sao chạy thoát được, Diễm Tinh bị Tần Phong giữ lại bế bổng cô lên đi đến chiếc giường to lớn đằng kia. Giọng nói hắn trầm khàn mang theo dục vọng không hề đè nén: "Nếu vậy, chỉ đành dùng thực lực khiến em không thể không đồng ý."
Trong căn phòng lớn với ánh đèn mờ ảo, tiếng người con gái nức nở nũng nịu vang lên: "Phong...được rồi...em đồng ý...đồng ý."
Tần Phong cúi đầu nhìn cô gái nằm dưới thân mình thở dốc, cười gian nói: "Vậy càng nên ăn mừng chuyện này mới được." Động tác của hắn lại mạnh thêm. Diễm Tinh bây giờ rốt cuộc cũng đã biết, trêu chọc phải một con sói đói sẽ có hậu quả gì.
...****************...
Tại một căn phòng tối, có một người đàn ông ngồi trên ghế dài, tay cầm bức ảnh cô gái đang cười tươi.
"Đây là người phụ nữ của Tần Phong?" Người đàn ông cười nhẹ.
"Vâng ạ."
"Rất tốt!" Hắn vò nát tấm ảnh trong tay rồi thả xuống dưới đất, khóe môi người đàn ông nâng lên rồi dùng sức dẫm lên bức ảnh đó.
/141
|