Tết Nguyên Tiêu, mỗi khi tết âm lịch linh đình qua đi, từ hoàng đế cho tới dân chúng đều chuẩn bị và đợi chờ ngày mười lăm tháng giêng hôm nay. Thịt cá tất nhiên không cần phải nói, ngay cả bánh trôi cũng được làm nhiều màu sắc phong phú.
“Nguyệt sắc đăng sơn mãn đế đô, hương xa bảo cái ải thông cù. Thân nhàn bất đổ trung hưng thịnh, tu trục hương nhân tái Tử Cô (1)” Vốn nên cùng Phong Hàn Bích chủ trì lễ cúng tế Tết Nguyên Tiêu thì lúc này Chung Như Thủy đang gật gù ngâm thơ của Lý Thương Ẩn, ánh sáng từ đèn lồng ven đường hắt lên khuôn mặt đầy hân hoan. Phong Hàn Bích theo bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Chung Như Thủy vận y sam minh hoàng, đơn giản mà tao nhã, vây lấy dáng người thon dài cân xứng, phối hợp với khuôn mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, Phong Hàn Bích cảm thấy, trăng tròn hôm nay cũng không sánh bằng hắn. Tuy Chung Như Thủy không xinh đẹp, không nho nhã, không anh tuấn, không tiêu sái, không có khí chất, không cao, không có quy củ, vô tâm vô phế…… Nhưng Phong Hàn Bích vẫn si mê hắn, cảm thấy hắn là độc nhất vô nhị, ngay cả tiên nữ trên trời cũng không sánh bằng, từ lần đầu tiên y nhìn thấy hắn đến bây giờ đã bảy năm, vẫn tìm không ra nguyên nhân thích hắn……. Đêm nay, Phong Hàn Bích cũng vận y sam minh hoàng, chỉ khác nhau ở chỗ, hoa văn trên y phục của y phức tạp hơn của Chung Như Thủy. Chung Như Thủy là song lý hí châu (2), sinh khí bừng bừng tràn ngập phấn chấn, càng khiến hắn giống như một hài tử không lớn. Mà Phong Hàn Bích là kỳ lân uy vũ, tôn lên khí thế và dung mạo của y. Đại tỷ tiểu thư tam cô lục bà thiếu phụ xinh đẹp đi trên đường, không một ai không len lén liếc nhìn Phong Hàn Bích, khiến đại hỏa tiểu hỏa lão nhân hoa giáp nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột sống y! Bất quá, ngại khí thế nhiếp nhân của y, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi……
Phong Hàn Bích không đếm xỉa ánh mắt mọi người, bước nhanh đuổi kịp Chung Như Thủy, nắm lấy tay của hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi có một đêm để từ từ dạo chơi, hoàng hậu của ta.”
“Hả? Ta chỉ sợ đứng bên cạnh ngươi gây trở ngại, nên để ngươi tự do thỏa thích lừa gạt con gái nhà lành! Ta thực hảo tâm!” Chung Như Thủy tỏ vẻ “Hảo tâm không cần hảo báo”, dùng sức rút tay của mình về. Bất mãn và lửa giận tiết lộ tâm tình không vui lúc này của hắn, ngươi đi mà tìm nữ nhân song túc song tê a! Ta một chút cũng không thích “Ngôi vị hoàng hậu” này!
“Ngươi……” Ai! Phong Hàn Bích thầm thở dài, là những nữ nhân kia nhìn y, đâu phải y trêu chọc người ta…… Kỳ thật không trách tiểu hoàng hậu của y, là y sai, năm đó tổn thương hắn, xa nhau bảy năm chứng minh tiểu hoàng hậu của y thật sự rất quan tâm y. “Lại miệng ngứa sao……” Nắm chặt tay hắn, nâng cằm hắn lên, trên đường lớn tấp nập người qua người lại của Mị thành, hôn lên đôi môi hồng phấn!
“A……”
“Hóa ra bọn họ là….. Hì hì, còn mặc y phục tình lữ, thực ân ái~”
“Ta thấy không phải đùa giỡn! Nam nhân tốt như vậy đã có chủ?”
“Chán ghét! Lại thích nam nhân!”
“Đều do đương kim hoàng thượng dạy hư! Nhưng bọn họ thật xứng đôi……“
Đây là thanh âm của các nữ nhân vận y phục lỗng lẫy đang đứng xem bên đường.
“Ôi! Còn tưởng rằng đêm nay không còn cơ hội chứ!”
“Hóa ra là ông già thỏ!”
“Nói bậy! Hoàng hậu của đương kim hoàng thượng, quốc mẫu của chúng ta không phải nam nhân sao!”
“Đúng, không có gì phải ngạc nhiên!”
“Ta, ta còn cơ hội……”
Đây là thanh âm của các nam nhân phong thái nhanh nhẹn đứng xem bên đường.
Chung Như Thủy xấu hổ không có chỗ chui! Sao mọi người không nói nhỏ một chút, còn cố ý chọc ghẹo hắn! Mà Phong Hàn Bích, chuyện mình làm không chịu nhận! Mỗi lần đều dùng chiêu này! Hắn không ghét cũng bị y làm cho ghét!
Chung Như Thủy chỉ có thể dùng tay đưa ra sau lưng Phong Hàn Bích, tức giận trảo mạnh một cái! Phong Hàn Bích không dừng, chỉ khẽ nhíu mày, sau đó càng làm càn đem đầu lưỡi luồn vào! Chung Như Thủy khóc, hắn đã quên dáng người Phong Hàn Bích rắn chắc, toàn thân không có chút thịt thừa, hắn trảo qua mấy tầng y phục, sao có thể đau chứ! Tay không được, ta còn có răng! Đã sớm hiểu rõ Chung Như Thủy, Phong Hàn Bích cười đắc ý, nhân lúc hắn há mồm lập tức đưa lưỡi ra.
“Cạp!” Chung Như Thủy cắn không được, bởi vì lực quá lớn còn va hàm răng vào nhau đến đau nhức! “Ngươi, ngươi, ngươi! Gia không hầu hạ !” Chung Như Thủy hận nghiến răng nghiến lợi, không thèm đi theo người thích khi dễ hắn! Mặt đỏ bừng đẩy Phong Hàn Bích ra, xoay người bỏ chạy. Phong Hàn Bích lui về phía sau vài bước, ngẩn người, hắn nói, không hầu hạ …… Bảy năm trước, hắn cũng dùng vẻ mặt như thế nói với y, không hầu hạ, sau đó thật sự vô tung vô ảnh…… Nhớ lại đoạn thời gian trước kia, trái tim đột nhiên đau đớn, sắc mặt Phong Hàn Bích có chút trắng bệch.
“Ôi chao, công tử còn không nhanh đuổi theo, người chạy mất rồi!” Một đại thẩm hảo tâm nhắc nhở Phong Hàn Bích đang đứng ngây người đắm chìm trong bi thương, Phong Hàn Bích bừng tỉnh, lập tức đuổi theo.
Rốt cục nhìn thấy bóng dáng mình hoàng nhỏ bé tại nhai đạo chữ thập Hi Nhương, Phong Hàn Bích mừng rỡ muốn tiến lên, nhưng lúc này, đội đèn rồng xuyên qua ngã tư ngăn cản lối đi của y! Đèn rồng thật dài lay động, đám người ở Hi Nhương liền sôi trào, vây quanh nhảy múa ủng hộ. Phong Hàn Bích bị đám người đông nghịt và đèn rồng khổng lồ ngăn trở, Chung Như Thủy vốn gần trong gang tấc thoáng cái không còn bóng dáng. Phong Hàn Bích mặt lạnh tránh né đám người chén chúc, lòng tràn ngập lo lắng sợ hãi. Nếu Chung Như Thủy còn dám chạy lần nữa, y nhất định đem hàn thiết tạo thành xích khóa hắn bên cạnh cả đời, không, là vĩnh viễn! Ai, cũng không thể cướp Chung Như Thủy khỏi tay y!
Phong Hàn Bích thật vất vả mới thoát khỏi đoàn người xô đẩy tới mức muốn ngã xuống đất, liền thấy hai xe đèn hoa đang tới gần, phía trước là hơn mười người đi cà kheo, trong tay cầm các loại đèn hoa. Trên xe là người giả trang các tiên nhân trong truyền thuyết, tươi cười vui vẻ, cầm đèn hoa vẫy tay với mọi người. Lão nhân đại nhân tiểu hài tử đều chen chúc hai bên đường vui vẻ cười đùa, xem lễ hội hoa đăng một năm mới có một lần.
“Này, ta nghe nói đêm nay có một trò chơi đặc biệt gọi là ngàn dặm nhân duyên, nguyệt lão sẽ vung hồng tuyến sang hai bên, người nhận được chỉ cần theo sợi hồng tuyến tìm người cầm đầu dây bên kia, đó chính là người định mệnh!” Một hồng y cô nương xinh đẹp nói với bằng hữu của mình, trên mặt mang theo ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Thật sao? Nhưng, nếu đối phương không phải người mình yêu thì thế nào? Nếu đối phương còn là một người có phu có phụ, chẳng phải xấu hổ chết người sao?” Một hồng y cô nương khác cũng ngượng ngùng đấm nhẹ bằng hữu của nàng.
“Ai nha ai nha, chỉ là trò chơi thôi mà! Chúng ta đang chơi đùa, không phải sao?” Hồng y cô nương kia e lệ dậm chân.
“Chúng ta thử xem a?” Hồng y cô nương khác có chút sợ hãi nói. Hai người đều ngượng ngùng chờ đợi người định mệnh của mình.
Phong Hàn Bích không chú ý người xung quanh đang đàm luận cái gì, thân hình cao lớn của y có vẻ hạc giữa bầy gà trong đám người, chỉ là khuôn mặt tối tăm tương phản với dung mạo tuấn mỹ của y, khiến cả nam lẫn nữ muốn đến gần y đều sợ hãi, lắc đầu thở dài rời đi.
Chuyện liên tiếp xảy ra ngoài ý muốn khiến Phong Hàn Bích thực muốn giết người! Đêm nay, vì muốn cùng Chung Như Thủy hưởng thụ thế giới hai người nên không mang thêm ai, mà lúc này không biết Chung Như Thủy đã đi đâu, ngay cả người giúp tìm kiếm cũng không có!
“Đến đây đến đây, nguyệt lão đến đây!” Đám người đột nhiên hưng phấn, rất nhiều nam tử nữ tử còn trẻ đều đã chuẩn bị, xa giá của Nguyệt lão đi sau cùng!
Phong Hàn Bích thình lình bị đẩy về phía sau, trong mắt hiện lên sát ý. Đáng tiếc, những người kia đang tìm kiếm nhân duyên tốt, hoàn toàn xem nhẹ khí thế khiến người ta sợ hãi của y.
Nguyệt lão hạc phát đồng nhan (3) nở nụ cười rạng rỡ đứng ở cuối xe, trong tay cầm hàng loạt hồng tuyến, đợi số lượng nam nữ tập trung khá nhiều, cười hô: “Đến đây!” Sau đó ném hồng tuyến sang hai bên.
“Oanh ~” Một tiếng, tất cả nam nữ đều bắt lấy hồng tuyến rắc đầy trời.
Phong Hàn Bích bị một tráng hán bên cạnh đẩy, lảo đảo. Đang muốn nổi giận, tráng hán cộc lốc quay người lại, vẻ mặt xấu hổ cười nói: “Công tử, xin lỗi a, ta không cố ý, ta muốn bắt hồng tuyến, ta muốn thú thê, nương ta bảo, ta nên thú thê……”
Phong Hàn Bích lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp xem nhẹ hắn, bước đi, y không có hứng thú ức hiếp người thành thật, huống chi lão bà của y còn chưa tìm được!
“Ôi chao, công tử dừng bước!” Tráng hán kia gọi Phong Hàn Bích, cũng không quản y đồng ý hay không, đem một sợi hồng tuyến nhét vào tay y, “Vừa rồi ta cướp thêm được một cái, cho công tử, hy vọng ngươi cũng có thể tìm được người định mệnh của mình!” Nói xong, cúi đầu theo phương hướng hồng tuyến tìm thê tử tương lai.
Phong Hàn Bích cau mày nhìn sợi hồng tuyến chói mắt trong tay, định vứt đi thì tâm vừa động, người định mệnh…… Phong Hàn Bích chưa bao giờ tin quỷ thần, lần này ma xui quỷ khiến y thử tin tưởng một lần, tin hồng tuyến của Nguyệt lão có thể dẫn y tìm được người định mệnh của y, Như nhi của y.
Theo hồng tuyến, Phong Hàn Bích bước từng bước về phía trước. Trên đường thấy không ít người thành công hay thất bại, còn có vài sợi hồng tuyến vướng víu không rõ. Hồng tuyến trong tay Phong Hàn Bích rất thuận rất dài, chẳng biết có người cầm đầu kia hay không, chỉ đành đi theo.
Chín mươi bảy bước, chín mươi tám bước, chín mươi chín bước…… Một trăm bước. Chung Như Thủy lẩm bẩm đếm, sau đó ngẩng đầu, mắt hạnh đột nhiên ẩm ướt. Bên kia hồng tuyến, không phải Phong Hàn Bích đang cười ôn hòa vui vẻ thì là ai?
Phong Hàn Bích chậm rãi đến bên Chung Như Thủy, nắm tay đang cầm hồng tuyến của hắn, hồng tuyến trên tay hai người triền miên lưu luyến, thanh âm mang theo ôn nhu lạ lùng: “Xem, ngay cả Nguyệt lão cũng muốn chúng ta đời đời kiếp kiếp dây dưa không rõ…… Đây là thiên mệnh, ta vĩnh viễn không buông tay.”
Chung Như Thủy đỏ mặt, bĩu môi, lúc này có thể nói cái gì? Một đại nam nhân náo loạn lâu như vậy cũng nên dừng lại, đúng không? Hắn hiểu rõ tâm tư Phong Hàn Bích nhất mà? Cho nên, Chung Như Thủy ôm cổ Phong Hàn Bích, hung hăng hôn lên môi y! Trên đường thì sao! Mọi người nhìn thì sao! Chỉ cần Chung đại gia hắn thích, chỗ nào cũng không thành vấn đề!
Phong Hàn Bích mỉm cười, hé miệng, tận tình cùng Chung Như Thủy triền miên. Đường lớn huyên náo, người người đều vội vàng tìm người định mệnh của mình, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn lo, căn bản không chú ý hai đại nam nhân đang làm gì.
“Phanh! Phanh! Phanh!” Trên cổng thành, pháo hoa rực rỡ, mọi người sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, bắt đầu reo hò, mỗi người đều cười sáng lạn, hạnh phúc mà ngọt ngào.
Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy dừng lại một chút, nhất tề ngẩng đầu nhìn pháo hoa, lại quay đầu nhìn đối phương, phi thường ăn ý tiếp tục……
Hoàng cung.
“Ai u, Thương tướng quân, làm sao bây giờ! Hoàng thượng và hoàng hậu trốn lễ cúng bái Tết Nguyên Tiêu quan trọng như vậy! Văn võ bá quan đang ở tế tự đài chờ đợi, phải làm sao bây giờ!” Lâm công công gấp tới mức dậm chân, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Còn có thể làm gì! Tìm người thay thế!” Thương Giác Trưng nghiến răng nghiến lợi, đôi phu phu không có trách nhiệm, chờ bọn họ trở về, hắn sẽ cáo lão hồi hương! Không bao giờ giằng co với bọn họ nữa!
“Thay thế? Tìm ai thay thế chứ?” Lâm công công ngây ngốc hỏi.
“Người thay thế đã đến.” Đào Như Lý cười tủm tỉm nắm tay nam hài sáu tuổi vận Thái tử phục, theo sau là Lê Khổ với nụ cười lưu manh. Hài tử phấn điêu ngọc mài, nhưng biểu hiện cực kỳ không phù hợp với tuổi, ngũ quan lãnh ngạnh, khí thế băng hàn, quả thực cùng Phong Hàn Bích từ một khuôn mẫu khắc ra, đang đầy bất mãn với hai người chạy trốn kia.
“Tiểu điện hạ sẽ làm tốt hơn hai người không có trách nhiệm kia!” Đào Như Lý nói.
Mọi người đồng ý gật đầu, Phong tiểu bao tử xác thực có làm tư chất hoàng đế hơn lão tử của nó!
“Lần sau bọn họ còn như vậy, ta trực tiếp soán vị!” Bánh bao âm hiểm cười nói, trong mắt tràn đầy phẫn uất.
Lâm công công run rẩy, tuy tiểu điện hạ nhà hắn và bệ hạ từ một khuôn mẫu khắc ra, nhưng tính tình, tính tình…… Quả thực to gan lớn mật giống Hoàng hậu nương nương nhà hắn như đúc a!
Dưới pháo hoa, Chung Như Thủy đang hôn môi đột nhiên run rẩy, Phong Hàn Bích buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, ôm sát eo mềm mại của hắn, tà mị cười: “Lạnh sao? Chúng ta đổi nơi khác!”
“Này ~~~” Chung Như Thủy bị Phong Hàn Bích ôm lấy, đột nhiên bay lên khiến thanh âm của hắn nghẹn lại. Phong Hàn Bích giữ chặt hồng tuyến đầy trời, mượn lực, ôm Hoàng hậu nương nương của y đi tìm phòng……
Một sợi hồng tuyến thong thả bay xuống, lão nhân hạc phát đồng nhan vui tươi hớn hở tiếp được, chính là Nguyệt lão ở trên xe ném hồng tuyến!
“Ha ha a, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, ngàn dặm nhân duyên! Nhiệm vụ năm nay đã hoàn thành, nên trở về ăn tết Nguyên Tiêu!” Nguyệt lão thu hồi hồng tuyến, chậm rì rì biến mất nơi đầu đường Mị thành phồn hoa, chỉ còn lại tiếng huyên náo và pháo hoa sáng chói.
(1) Nguyệt sắc đăng sơn mãn đế đô, hương xa bảo cái ải thông cù. Thân nhàn bất đổ trung hưng thịnh, tu trục hương nhân tái Tử Cô = Trăng tỏ đèn đêm khắp đế đô, xe hương lọng báu rợp đường xa, nhàn hạ chẳng màng đời suy thịnh, dân làng dâng cúng đáp Tử Cô (Tử Cô: theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc là một cô nương bần cùng nhưng hiền lương)
(2) Song lý hí châu: đại khái là hai con cá chép đùa giỡn châu ngọc
(3) Hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào
“Nguyệt sắc đăng sơn mãn đế đô, hương xa bảo cái ải thông cù. Thân nhàn bất đổ trung hưng thịnh, tu trục hương nhân tái Tử Cô (1)” Vốn nên cùng Phong Hàn Bích chủ trì lễ cúng tế Tết Nguyên Tiêu thì lúc này Chung Như Thủy đang gật gù ngâm thơ của Lý Thương Ẩn, ánh sáng từ đèn lồng ven đường hắt lên khuôn mặt đầy hân hoan. Phong Hàn Bích theo bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Chung Như Thủy vận y sam minh hoàng, đơn giản mà tao nhã, vây lấy dáng người thon dài cân xứng, phối hợp với khuôn mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, Phong Hàn Bích cảm thấy, trăng tròn hôm nay cũng không sánh bằng hắn. Tuy Chung Như Thủy không xinh đẹp, không nho nhã, không anh tuấn, không tiêu sái, không có khí chất, không cao, không có quy củ, vô tâm vô phế…… Nhưng Phong Hàn Bích vẫn si mê hắn, cảm thấy hắn là độc nhất vô nhị, ngay cả tiên nữ trên trời cũng không sánh bằng, từ lần đầu tiên y nhìn thấy hắn đến bây giờ đã bảy năm, vẫn tìm không ra nguyên nhân thích hắn……. Đêm nay, Phong Hàn Bích cũng vận y sam minh hoàng, chỉ khác nhau ở chỗ, hoa văn trên y phục của y phức tạp hơn của Chung Như Thủy. Chung Như Thủy là song lý hí châu (2), sinh khí bừng bừng tràn ngập phấn chấn, càng khiến hắn giống như một hài tử không lớn. Mà Phong Hàn Bích là kỳ lân uy vũ, tôn lên khí thế và dung mạo của y. Đại tỷ tiểu thư tam cô lục bà thiếu phụ xinh đẹp đi trên đường, không một ai không len lén liếc nhìn Phong Hàn Bích, khiến đại hỏa tiểu hỏa lão nhân hoa giáp nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột sống y! Bất quá, ngại khí thế nhiếp nhân của y, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi……
Phong Hàn Bích không đếm xỉa ánh mắt mọi người, bước nhanh đuổi kịp Chung Như Thủy, nắm lấy tay của hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi có một đêm để từ từ dạo chơi, hoàng hậu của ta.”
“Hả? Ta chỉ sợ đứng bên cạnh ngươi gây trở ngại, nên để ngươi tự do thỏa thích lừa gạt con gái nhà lành! Ta thực hảo tâm!” Chung Như Thủy tỏ vẻ “Hảo tâm không cần hảo báo”, dùng sức rút tay của mình về. Bất mãn và lửa giận tiết lộ tâm tình không vui lúc này của hắn, ngươi đi mà tìm nữ nhân song túc song tê a! Ta một chút cũng không thích “Ngôi vị hoàng hậu” này!
“Ngươi……” Ai! Phong Hàn Bích thầm thở dài, là những nữ nhân kia nhìn y, đâu phải y trêu chọc người ta…… Kỳ thật không trách tiểu hoàng hậu của y, là y sai, năm đó tổn thương hắn, xa nhau bảy năm chứng minh tiểu hoàng hậu của y thật sự rất quan tâm y. “Lại miệng ngứa sao……” Nắm chặt tay hắn, nâng cằm hắn lên, trên đường lớn tấp nập người qua người lại của Mị thành, hôn lên đôi môi hồng phấn!
“A……”
“Hóa ra bọn họ là….. Hì hì, còn mặc y phục tình lữ, thực ân ái~”
“Ta thấy không phải đùa giỡn! Nam nhân tốt như vậy đã có chủ?”
“Chán ghét! Lại thích nam nhân!”
“Đều do đương kim hoàng thượng dạy hư! Nhưng bọn họ thật xứng đôi……“
Đây là thanh âm của các nữ nhân vận y phục lỗng lẫy đang đứng xem bên đường.
“Ôi! Còn tưởng rằng đêm nay không còn cơ hội chứ!”
“Hóa ra là ông già thỏ!”
“Nói bậy! Hoàng hậu của đương kim hoàng thượng, quốc mẫu của chúng ta không phải nam nhân sao!”
“Đúng, không có gì phải ngạc nhiên!”
“Ta, ta còn cơ hội……”
Đây là thanh âm của các nam nhân phong thái nhanh nhẹn đứng xem bên đường.
Chung Như Thủy xấu hổ không có chỗ chui! Sao mọi người không nói nhỏ một chút, còn cố ý chọc ghẹo hắn! Mà Phong Hàn Bích, chuyện mình làm không chịu nhận! Mỗi lần đều dùng chiêu này! Hắn không ghét cũng bị y làm cho ghét!
Chung Như Thủy chỉ có thể dùng tay đưa ra sau lưng Phong Hàn Bích, tức giận trảo mạnh một cái! Phong Hàn Bích không dừng, chỉ khẽ nhíu mày, sau đó càng làm càn đem đầu lưỡi luồn vào! Chung Như Thủy khóc, hắn đã quên dáng người Phong Hàn Bích rắn chắc, toàn thân không có chút thịt thừa, hắn trảo qua mấy tầng y phục, sao có thể đau chứ! Tay không được, ta còn có răng! Đã sớm hiểu rõ Chung Như Thủy, Phong Hàn Bích cười đắc ý, nhân lúc hắn há mồm lập tức đưa lưỡi ra.
“Cạp!” Chung Như Thủy cắn không được, bởi vì lực quá lớn còn va hàm răng vào nhau đến đau nhức! “Ngươi, ngươi, ngươi! Gia không hầu hạ !” Chung Như Thủy hận nghiến răng nghiến lợi, không thèm đi theo người thích khi dễ hắn! Mặt đỏ bừng đẩy Phong Hàn Bích ra, xoay người bỏ chạy. Phong Hàn Bích lui về phía sau vài bước, ngẩn người, hắn nói, không hầu hạ …… Bảy năm trước, hắn cũng dùng vẻ mặt như thế nói với y, không hầu hạ, sau đó thật sự vô tung vô ảnh…… Nhớ lại đoạn thời gian trước kia, trái tim đột nhiên đau đớn, sắc mặt Phong Hàn Bích có chút trắng bệch.
“Ôi chao, công tử còn không nhanh đuổi theo, người chạy mất rồi!” Một đại thẩm hảo tâm nhắc nhở Phong Hàn Bích đang đứng ngây người đắm chìm trong bi thương, Phong Hàn Bích bừng tỉnh, lập tức đuổi theo.
Rốt cục nhìn thấy bóng dáng mình hoàng nhỏ bé tại nhai đạo chữ thập Hi Nhương, Phong Hàn Bích mừng rỡ muốn tiến lên, nhưng lúc này, đội đèn rồng xuyên qua ngã tư ngăn cản lối đi của y! Đèn rồng thật dài lay động, đám người ở Hi Nhương liền sôi trào, vây quanh nhảy múa ủng hộ. Phong Hàn Bích bị đám người đông nghịt và đèn rồng khổng lồ ngăn trở, Chung Như Thủy vốn gần trong gang tấc thoáng cái không còn bóng dáng. Phong Hàn Bích mặt lạnh tránh né đám người chén chúc, lòng tràn ngập lo lắng sợ hãi. Nếu Chung Như Thủy còn dám chạy lần nữa, y nhất định đem hàn thiết tạo thành xích khóa hắn bên cạnh cả đời, không, là vĩnh viễn! Ai, cũng không thể cướp Chung Như Thủy khỏi tay y!
Phong Hàn Bích thật vất vả mới thoát khỏi đoàn người xô đẩy tới mức muốn ngã xuống đất, liền thấy hai xe đèn hoa đang tới gần, phía trước là hơn mười người đi cà kheo, trong tay cầm các loại đèn hoa. Trên xe là người giả trang các tiên nhân trong truyền thuyết, tươi cười vui vẻ, cầm đèn hoa vẫy tay với mọi người. Lão nhân đại nhân tiểu hài tử đều chen chúc hai bên đường vui vẻ cười đùa, xem lễ hội hoa đăng một năm mới có một lần.
“Này, ta nghe nói đêm nay có một trò chơi đặc biệt gọi là ngàn dặm nhân duyên, nguyệt lão sẽ vung hồng tuyến sang hai bên, người nhận được chỉ cần theo sợi hồng tuyến tìm người cầm đầu dây bên kia, đó chính là người định mệnh!” Một hồng y cô nương xinh đẹp nói với bằng hữu của mình, trên mặt mang theo ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Thật sao? Nhưng, nếu đối phương không phải người mình yêu thì thế nào? Nếu đối phương còn là một người có phu có phụ, chẳng phải xấu hổ chết người sao?” Một hồng y cô nương khác cũng ngượng ngùng đấm nhẹ bằng hữu của nàng.
“Ai nha ai nha, chỉ là trò chơi thôi mà! Chúng ta đang chơi đùa, không phải sao?” Hồng y cô nương kia e lệ dậm chân.
“Chúng ta thử xem a?” Hồng y cô nương khác có chút sợ hãi nói. Hai người đều ngượng ngùng chờ đợi người định mệnh của mình.
Phong Hàn Bích không chú ý người xung quanh đang đàm luận cái gì, thân hình cao lớn của y có vẻ hạc giữa bầy gà trong đám người, chỉ là khuôn mặt tối tăm tương phản với dung mạo tuấn mỹ của y, khiến cả nam lẫn nữ muốn đến gần y đều sợ hãi, lắc đầu thở dài rời đi.
Chuyện liên tiếp xảy ra ngoài ý muốn khiến Phong Hàn Bích thực muốn giết người! Đêm nay, vì muốn cùng Chung Như Thủy hưởng thụ thế giới hai người nên không mang thêm ai, mà lúc này không biết Chung Như Thủy đã đi đâu, ngay cả người giúp tìm kiếm cũng không có!
“Đến đây đến đây, nguyệt lão đến đây!” Đám người đột nhiên hưng phấn, rất nhiều nam tử nữ tử còn trẻ đều đã chuẩn bị, xa giá của Nguyệt lão đi sau cùng!
Phong Hàn Bích thình lình bị đẩy về phía sau, trong mắt hiện lên sát ý. Đáng tiếc, những người kia đang tìm kiếm nhân duyên tốt, hoàn toàn xem nhẹ khí thế khiến người ta sợ hãi của y.
Nguyệt lão hạc phát đồng nhan (3) nở nụ cười rạng rỡ đứng ở cuối xe, trong tay cầm hàng loạt hồng tuyến, đợi số lượng nam nữ tập trung khá nhiều, cười hô: “Đến đây!” Sau đó ném hồng tuyến sang hai bên.
“Oanh ~” Một tiếng, tất cả nam nữ đều bắt lấy hồng tuyến rắc đầy trời.
Phong Hàn Bích bị một tráng hán bên cạnh đẩy, lảo đảo. Đang muốn nổi giận, tráng hán cộc lốc quay người lại, vẻ mặt xấu hổ cười nói: “Công tử, xin lỗi a, ta không cố ý, ta muốn bắt hồng tuyến, ta muốn thú thê, nương ta bảo, ta nên thú thê……”
Phong Hàn Bích lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp xem nhẹ hắn, bước đi, y không có hứng thú ức hiếp người thành thật, huống chi lão bà của y còn chưa tìm được!
“Ôi chao, công tử dừng bước!” Tráng hán kia gọi Phong Hàn Bích, cũng không quản y đồng ý hay không, đem một sợi hồng tuyến nhét vào tay y, “Vừa rồi ta cướp thêm được một cái, cho công tử, hy vọng ngươi cũng có thể tìm được người định mệnh của mình!” Nói xong, cúi đầu theo phương hướng hồng tuyến tìm thê tử tương lai.
Phong Hàn Bích cau mày nhìn sợi hồng tuyến chói mắt trong tay, định vứt đi thì tâm vừa động, người định mệnh…… Phong Hàn Bích chưa bao giờ tin quỷ thần, lần này ma xui quỷ khiến y thử tin tưởng một lần, tin hồng tuyến của Nguyệt lão có thể dẫn y tìm được người định mệnh của y, Như nhi của y.
Theo hồng tuyến, Phong Hàn Bích bước từng bước về phía trước. Trên đường thấy không ít người thành công hay thất bại, còn có vài sợi hồng tuyến vướng víu không rõ. Hồng tuyến trong tay Phong Hàn Bích rất thuận rất dài, chẳng biết có người cầm đầu kia hay không, chỉ đành đi theo.
Chín mươi bảy bước, chín mươi tám bước, chín mươi chín bước…… Một trăm bước. Chung Như Thủy lẩm bẩm đếm, sau đó ngẩng đầu, mắt hạnh đột nhiên ẩm ướt. Bên kia hồng tuyến, không phải Phong Hàn Bích đang cười ôn hòa vui vẻ thì là ai?
Phong Hàn Bích chậm rãi đến bên Chung Như Thủy, nắm tay đang cầm hồng tuyến của hắn, hồng tuyến trên tay hai người triền miên lưu luyến, thanh âm mang theo ôn nhu lạ lùng: “Xem, ngay cả Nguyệt lão cũng muốn chúng ta đời đời kiếp kiếp dây dưa không rõ…… Đây là thiên mệnh, ta vĩnh viễn không buông tay.”
Chung Như Thủy đỏ mặt, bĩu môi, lúc này có thể nói cái gì? Một đại nam nhân náo loạn lâu như vậy cũng nên dừng lại, đúng không? Hắn hiểu rõ tâm tư Phong Hàn Bích nhất mà? Cho nên, Chung Như Thủy ôm cổ Phong Hàn Bích, hung hăng hôn lên môi y! Trên đường thì sao! Mọi người nhìn thì sao! Chỉ cần Chung đại gia hắn thích, chỗ nào cũng không thành vấn đề!
Phong Hàn Bích mỉm cười, hé miệng, tận tình cùng Chung Như Thủy triền miên. Đường lớn huyên náo, người người đều vội vàng tìm người định mệnh của mình, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn lo, căn bản không chú ý hai đại nam nhân đang làm gì.
“Phanh! Phanh! Phanh!” Trên cổng thành, pháo hoa rực rỡ, mọi người sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, bắt đầu reo hò, mỗi người đều cười sáng lạn, hạnh phúc mà ngọt ngào.
Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy dừng lại một chút, nhất tề ngẩng đầu nhìn pháo hoa, lại quay đầu nhìn đối phương, phi thường ăn ý tiếp tục……
Hoàng cung.
“Ai u, Thương tướng quân, làm sao bây giờ! Hoàng thượng và hoàng hậu trốn lễ cúng bái Tết Nguyên Tiêu quan trọng như vậy! Văn võ bá quan đang ở tế tự đài chờ đợi, phải làm sao bây giờ!” Lâm công công gấp tới mức dậm chân, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Còn có thể làm gì! Tìm người thay thế!” Thương Giác Trưng nghiến răng nghiến lợi, đôi phu phu không có trách nhiệm, chờ bọn họ trở về, hắn sẽ cáo lão hồi hương! Không bao giờ giằng co với bọn họ nữa!
“Thay thế? Tìm ai thay thế chứ?” Lâm công công ngây ngốc hỏi.
“Người thay thế đã đến.” Đào Như Lý cười tủm tỉm nắm tay nam hài sáu tuổi vận Thái tử phục, theo sau là Lê Khổ với nụ cười lưu manh. Hài tử phấn điêu ngọc mài, nhưng biểu hiện cực kỳ không phù hợp với tuổi, ngũ quan lãnh ngạnh, khí thế băng hàn, quả thực cùng Phong Hàn Bích từ một khuôn mẫu khắc ra, đang đầy bất mãn với hai người chạy trốn kia.
“Tiểu điện hạ sẽ làm tốt hơn hai người không có trách nhiệm kia!” Đào Như Lý nói.
Mọi người đồng ý gật đầu, Phong tiểu bao tử xác thực có làm tư chất hoàng đế hơn lão tử của nó!
“Lần sau bọn họ còn như vậy, ta trực tiếp soán vị!” Bánh bao âm hiểm cười nói, trong mắt tràn đầy phẫn uất.
Lâm công công run rẩy, tuy tiểu điện hạ nhà hắn và bệ hạ từ một khuôn mẫu khắc ra, nhưng tính tình, tính tình…… Quả thực to gan lớn mật giống Hoàng hậu nương nương nhà hắn như đúc a!
Dưới pháo hoa, Chung Như Thủy đang hôn môi đột nhiên run rẩy, Phong Hàn Bích buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, ôm sát eo mềm mại của hắn, tà mị cười: “Lạnh sao? Chúng ta đổi nơi khác!”
“Này ~~~” Chung Như Thủy bị Phong Hàn Bích ôm lấy, đột nhiên bay lên khiến thanh âm của hắn nghẹn lại. Phong Hàn Bích giữ chặt hồng tuyến đầy trời, mượn lực, ôm Hoàng hậu nương nương của y đi tìm phòng……
Một sợi hồng tuyến thong thả bay xuống, lão nhân hạc phát đồng nhan vui tươi hớn hở tiếp được, chính là Nguyệt lão ở trên xe ném hồng tuyến!
“Ha ha a, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, ngàn dặm nhân duyên! Nhiệm vụ năm nay đã hoàn thành, nên trở về ăn tết Nguyên Tiêu!” Nguyệt lão thu hồi hồng tuyến, chậm rì rì biến mất nơi đầu đường Mị thành phồn hoa, chỉ còn lại tiếng huyên náo và pháo hoa sáng chói.
(1) Nguyệt sắc đăng sơn mãn đế đô, hương xa bảo cái ải thông cù. Thân nhàn bất đổ trung hưng thịnh, tu trục hương nhân tái Tử Cô = Trăng tỏ đèn đêm khắp đế đô, xe hương lọng báu rợp đường xa, nhàn hạ chẳng màng đời suy thịnh, dân làng dâng cúng đáp Tử Cô (Tử Cô: theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc là một cô nương bần cùng nhưng hiền lương)
(2) Song lý hí châu: đại khái là hai con cá chép đùa giỡn châu ngọc
(3) Hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào
/81
|