Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Ngoài cửa truyền tới hai tiếng tiếng gõ cửa, Thương Lam hơi kinh ngạc, muộn như thế còn ai qua đây?
Cô buông tiểu thuyết trong tay xuống đi qua mở cửa.
"Tiểu Lam, đã ngủ chưa?"
Trần Lệ bê lên một ly sữa tiến đến.
"Chưa, có việc?" Thương Lam nói tiếng cám ơn, tiếp nhận ly sữa Trần Lệ đưa tới, ánh mắt nhìn cô mang theo chỗ hoang mang.
Thành ly ấm áp đang kề vào lòng bàn tay, tiện thể xua đi một chút lạnh lẽo.
"Không có cái gì, chính là lên đây thăm con một chút.” Trần Lệ cười cười đối với cô:
"Con xem sách! Dì đi!"
Thương Lam nhìn bóng lưng của bà đột nhiên gọi lên.
"Dì Lệ."
Trần Lệ xoay người:
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô do dự một lúc, trong lòng có chuyện lại nói không nên lời rồi, im lặng một lát, chỉ có thể lắc đầu trước đối với cô:
"Không có, chỉ là muốn nói một tiếng ngủ ngon với dì."
"Ừ, ngủ ngon." Trần Lệ cười lên rất đẹp, tính ra cô ấy cũng không lớn hơn mấy tuổi so với cô, chính là tuổi tác như hoa, đời người cũng vừa mới bắt đầu, lại... Die nd da nl e q uu ydo n
Nhìn cô ấy từng bước đi xa, Thương Lam nhớ lại một màn sáng nay chạm phải, lúc đó Thương Trung Tín đóng nhỏ cửa phòng, trong phòng ngủ dường như có thể thấy hình bóng mảnh khảnh của Trần Lệ.
Cô ấy lưng đưa về cô, đè nén tiếng nức nở xuyên thấu qua cánh cửa truyện lọt vào trong tai, Thương Lam nhìn đờ đẫn xuyên qua khe cửa, trí nhớ của kiếp trước như đàn ngựa phi qua hiện lên trong đầu, đột nhiên cô nhớ lại nguyên nhân Thương Trung Tín vội vàng ở cuối năm, cũng không phải là bởi vì công tác, mà là đang bao nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài.
Trần Lệ khóc rất nhẹ, hai vai run rẩy, lông mi Thương Lam đang nhíu lại không lên tiếng, kiếp trước cô nhìn không thấu, cô vẫn luôn cảm thấy Trần Lệ chỉ đang ăn nói khép nép tiến vào nhà họ Thương vì tiền, dù sao tuổi Thương Trung Tín đã lớn có thể coi là cha của cô ấy, cho nên đối với người phụ nữ này, Thương Lam coi thường từ trước, cô không có ý tốt với cô ấy thậm chí cảm thấy chán ghét.
Bây giờ nghĩ lại, cô không hiểu tình cảm Trần Lệ đối với Thương Trung Tín lại tương đương với người bên ngoài không nghĩ ra cô cố chấp đối với Triển Mộ, trong mùi vị tình yêu đó cũng chỉ có người trong cuộc rõ ràng nhất, cái này giống như một cuộc đánh bạc, thắng cũng được, thất bại cũng được, hoàn toàn không có ai chõ mõm vào đường sống.
Mà ở giữa cái cuộc đánh bạc này, cô và Trần Lệ cũng vì sự thất bại ấy, ngồi chung một cái thuyền và chìm xuống hồ, cô lại không có tư cách gì cười châm biếm, chửi rủa, Thương Lam cầm lấy sữa bò nóng trong tay, trên ly thủy tinh in ra khuôn mặt bình tĩnh đến gần như vô tình của bản thân.
Cho dù Trần Lệ không nói, cô cũng có thể mờ nhạt đoán được ý định của cô ấy, sáng nay sợ là cô ấy phát hiện cô, qua đây thăm dò thôi.
Mãi đến khi không thấy hình bóng của cô ấy, cô xoay người đóng cửa lại, cánh cửa khép lại chớp mắt cô thở dài nhẹ nhàng.
Trong lòng quay đi quay lại trăm ngàn lần.
Cô đã từng cố gắng thay đổi rất nhiều, nhưng cuối cùng quanh đi quẩn lại, từ đầu đến cuối quỹ đạo của số phận vẫn quay quanh phía ban đầu, cô thì như một chiếc thuyền nhẹ trên hồ, chẳng qua cố gắng như thế nào, dám nghĩ dám làm như thế nào, vẫn nước chảy bèo trôi.
Tương lai sao lại nói có thể thay đổi thì thay đổi chứ?
Sau khi Triển Mộ đi, Thương Lam vượt qua cuộc sống của mình theo khuôn phép cũ, mà từ khi Thương Hồng phát hiện thì bây giờ cô không còn bỏ đồ đạc vào trong ngăn kéo hai lớp nữa. Nhưng cô vẫn còn đang dùng quần áo mỗi tháng đổi lấy tiền vào trong sổ tiết kiệm, từng tháng từng tháng để dành như vậy, thấm thoát trong ngân hàng cũng hơn một vạn tệ.
Số tiền này không nhiều lắm, lúc đó có thể giá cả tương đối đã đủ cô mở một nhà tiệm bánh gato quy mô nhỏ, nuôi sống chính mình, sau đó trải qua cuộc sống yên bình.
Cô tưởng tượng rất tốt, muốn có một người yên lòng tương lai, tìm một người thật thà bình thường, an an ổn ổn thì sống hết đời như thế.
Có thể Thương Lam không biết là, nhất cử nhất động(1) của cô đã phơi bày trước mắt Triển Mộ, nói ví dụ như sổ tiết kiệm của cô, lại nói ví dụ như, cô đang giấu diếm mọi người len lén đi mua một tấm thẻ căn cước độ mô phỏng cực cap(Editor: Giống thẻ giả -.-)... Die nd da nl e q uu ydo n
(1) Nhất cử nhất động: (Nghĩa đen) Mỗi một việc làm của mình.
(Nghĩa bóng) Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác.
Nước Mỹ, New York
Chạng vạng, cả người Triển Mộ mùi rượu mở cửa lớn nhà trọ ra, anh nghiêng ngả đi mấy bước ngược lại ở trên ghế sa lon, không mở đèn một màn đen thui bên trong phòng, nhưng một đôi mắt sắc bén như sói lại chợt hiện ánh sáng âm u trong bóng đêm.
Mùa đông New York lạnh hơn rất nhiều so với trong nước, cửa sổ mở lớn gió lạnh ào ào thổi vào, ý lạnh liên tục xâm nhập nhưng không xua được sự nóng ran trên người anh, lòng bàn tay bóp lấy túi công văn, bên trong đựng hợp đồng đàm phán vài tuần, cho dù sống lại hay không, con đường bắt đầu sống lại lần nữa vẫn chồng chất khó khăn, nhưng đây vẫn còn ung dung so với tuổi thanh niên đi qua nhiều lắm...
Trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Thương Lam, anh nghiêng cơ thể về phía sau, nằm ngửa trên ghế sa lon, ánh mắt như lửa đang xoắn hợp đồng trong tay, đột nhiên, anh xì xì cười ra tiếng, móc ra một tấm hình từ trong túi trước ngực.
Từ góc độ nhìn lên, đó không thể nghi ngờ là một tấm hình chụp lén, ở giữa cô gái nhỏ ngồi yên tĩnh xuống ở trong nhà hàng nhỏ, mà ở đối diện cô ngồi lấy chính là một người đàn ông xa lạ.
Trên bàn mở ra là tư liệu của người đàn ông, Trần Minh -- một người đàn ông dựa vào buôn bán chứng nhận giả mà sống, chỉ cần đủ tiền, anh ta làm chứng giả ngay cả máy móc cũng không phân biệt ra được thật giả.
Bởi vì quan hệ chênh lệch múi giờ, lúc Thương Lam nhận được điện thoại của Triển Mộ còn chưa đến sáu giờ sáng, cô mơ mơ màng màng tiếp.
"Tiểu Lam."
Một tiếng gọi to này thật thấp trực tiếp làm sâu ngủ như cô tỉnh lại.
"Triển... Anh Triển?" Cô hơi kinh ngạc, chẳng bao giờ Triển Mộ gọi điện thoại tới cho mình trong khoảng thời gian này.
"Tiểu Lam, anh muốn em." Muốn xoa lấy vú nhỏ của em, muốn đi vào thân thể của em, muốn cảm thụ sự ấm áp căng mịn của em làm cho người khác hít thở không thông...
Nghĩ đến đây, trong đầu không tự chủ hiện lên dáng dấp Thương Lam trần trụi nằm dưới người anh, còn nhỏ yếu giống như hoa trắng trong mưa lớn, hạt nhỏ trước cánh hoa run lên một cái, khiến người ta không nhịn được càng muốn chà đạp một lần nữa, giày vò, chọc ghẹo.
Như cảm nhận được sự nhơ nhớp của anh, tư tưởng không sạch sẽ, Thương Lam nằm ở trên giường không khỏi rùng mình một cái.
"Bé ngoan, nói cho anh một chút, anh muốn nghe giọng nói của em."
Thương Lam nhăn lông mày lại, bây giờ buồn ngủ còn sót lại cũng biến mất.
"Anh Triển, tám giờ em còn có lớp... "
"Ngoan, gọi nữa một lần."
Bên kia truyền đến một đợt tiếng thở dốc dồn dập, Thương Lam sửng sốt:
"Anh Triển..."
"Gọi nữa!"
Anh thở gấp lỗ mãng, bàn tay to sờ vào quần, trong ngăn hồ sơ, mức độ động tác càng lúc càng lớn.
"Gọi tên của anh!"
Đoán được ý của anh, đột nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Thương Lam trắng dọa người, chân mày khép lại thật lâu không biến mất, cô ôm bản thân đi thẳng vào trong chăn, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt cũng không muốn nói ra một chữ.
"Thương Lam." Lời nói cảnh cáo thật thấp còn văng vẳng bên tai, vốn thực lực của hai người không cùng nằm trên đường ngang, một ánh mắt thì có thể áp đảo cô dễ dàng.
"Triển... Anh Triển..." Giọng nói của cô mang theo chút khóc nức nở.
"Anh có thể đừng như vậy hay không..." Ở trước mặt anh, cô không có tự trọng, chuyện anh làm ra để cho cô cảm thấy, mình ngoài có thể để cho anh trút ra, dục vọng, danh vọng, thì lại là chỗ vô dụng.
"Gọi tên của anh." Hơi thở của anh càng ngày càng nặng, phảng phất gần trong gang tấc, trong lòng cô sợ hãi một đợt, bịt miệng lại gọi thật thấp:
"Em... "
"Gọi tên của anh!" Giọng nói của anh lại lớn vài phần, trong giọng nói cũng là mạnh mẽ không cho từ chối.
"Triển Mộ..." Đáy lòng Thương Lam chứa đựng tức giận, nhưng lại không dám làm phát tác trước mặt của anh, anh nói muốn cô? Lẽ nào đây chính là cách anh muốn cô?
Cô chợt cảm thấy áp bức và lăng nhục, anh cũng chỉ có lúc bày tỏ dục vọng mới có thể nhớ tới cô, cái chiêu này, có phân biệt kỹ nữ không?
Không hài lòng câu trả lời của cô, anh mắng:
"Em biết nên gọi như thế nào rồi?"
"..."
Bỉ ổi, biến thái!
Thương Lam mắng chửi ở trong lòng, nhưng giọng nói gọi ra lại mềm mại yêu kiều có thể đâm thẳng vào trái tim của anh, trong tay căng thẳng, cuối cùng anh xuất ra tích góp từng tí ngày một nhiều, dục vọng.
Sau khi xong việc Triển Mộ ngã ở trên ghế sô pha không ngừng thở dốc, điện thoại di động chưa tắt, nhưng là bên trong lại không nghe được một chút giọng nói.
Cho đến bây giờ anh không phải là một người phóng túng, muốn nhân, nhưng mười năm không mài ra được một con dã thú không bù đắp hài lòng được, anh chấp niệm đối với cô từng bước kéo dài thành một loại độc chiếm, loại dục vọng này quá mạnh mẽ, mãnh liệt làm người ta run rẩy, sợ hãi.
Thương Lam không nghĩ ra dục vọng Triển Mộ chiếm giữ lấy mình là đến từ đâu, trái lại kiếp trước, anh không phải như thế, kiếp trước Triển Mộ lý trí, thành thục, ở trong lòng cô anh vẫn đang sắm vai nhân vật anh cả, chí ít ở trước khi cưới, sau khi hai bên xác lập quan hệ, anh cực tốt đối với cô, săn sóc, thân sĩ(2), ngoan ngoãn vâng lời răm rắp, nếu không... Cô cũng sẽ không khăng khăng một mực rơi vào như thế, bây giờ nghĩ đến, đó chẳng qua là anh giả vờ thể hiện sự dối trá vì đạt được Thương Thị mà thôi!
(2)Thân sĩ: (Từ cũ) người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ
Cô biết lúc nhỏ Triển Mộ trải qua cũng không tốt, cha mẹ mất sớm, đối mặt gia đình đổ nát, anh tránh "Thân thích" như ôn dịch, anh ăn hết rất nhiều khổ, đã từng bị rất nhiều tội, điều đó anh hiểu hơn so với bất kỳ kẻ nào, thế giới này không nói đạo nghĩa(đạo đức và chính nghĩa), không muốn vọng tưởng thương hại của người khác, nơi này có chỉ là được làm vua thua làm giặc, vì đạt được mục đích, cho dù là thủ đoạn gì, đồ gì, tình yêu, tình bạn, tình than, chỉ cần là có thể giúp anh leo lên vị trí cao, đều có thể dùng, đều có thể hi sinh.
Huống chi, anh vốn cũng không có loại đồ này.
Trong điện thoại, một màn hai người đều im lặng, Thương Lam nắm lấy chăn bao vây mình thật chặt, cô rất may mắn là Triển Mộ đang bên Mỹ.
Có thể nghĩ lại cũng nhanh sắp đến nghỉ hè, cả người lại rơi vào trong một đợt tuyệt vọng.
Cô đã từng thấy vì Triển Mộ thiếu hụt tình thân, sau khi kết hôn, cô cố gắng đi học nấu ăn, nghệ thuật uống trà, pha cà phê, chỉ cần là có thể làm anh vui lòng, tất cả cô cũng bằng lòng đi nếm thử, cô đã từng thử cho anh một ngôi nhà, mỗi ngày vì anh thắp một ngọn đèn nhỏ, ngồi chờ anh ở phòng khách, cho dù khuya bao nhiêu, chỉ vì nói với anh một tiếng “Ngủ ngon”.
Nhưng những này đều không có tác dụng, tất cả cố gắng của cô anh không để vào mắt, lâu ngày, sự trả giá của cô biến thành hiển nhiên, mà loại người như cô này, thì triệt để bị anh xem nhẹ, quên lãng.
Người đã từng ngốc một lần còn chưa tính, nhưng mà cô hết hy vọng, tuyệt vọng, lúc không hề ôm mong đợi đối với anh, tại sao anh lại không muốn buông tha cho cô!
Cô ngước mắt nhìn lên thời gian trên đồng hồ treo tường, mở miệng đánh vỡ im lặng:
"Anh Triển, em phải đi học."
Ở nơi đầu dây Triển Mộ không lên tiếng trả lời, cô thử dò xét hỏi:
"Em có thể tắt chứ?"
Im lặng một lát, cuối cùng anh mở miệng cho đi:
"Đi thôi."
Thương Lam cúp điện thoại nằm ở trên giường, tâm tư từng bước trở nên đục ngầu, cô vốn muốn học xong cấp ba mới rời khỏi nơi đây, nhưng xem ra hôm nay, đứng ở bên người Triển Mộ mỗi một phút mỗi một giây đều dày vò như vậy, cô thật sợ mình chống đỡ không được khoảng thời gian đó.
Cô phải làm thế nào? Hiện tại đi ngay sao? Nhưng không có tiền không có bằng cấp, cô có thể đi thật xa?
Giữa lúc Thương Lam đang cân nhắc thời gian lại muốn giở trò cũ, lúc chưa bắt đầu nghỉ hè thì đăng kí đi tham gia người tình nguyện, Triển Mộ gọi tới một cuộc điện thoại vượt biển, bổ sung bỏ đi ý nghĩ của cô.
Lần này, trước ngày cô nghỉ hè thì anh trở về nước, tự mình về bắt người đi, ánh mắt Thương Lam cầu xin nhìn Thương Trung Tín, cô nhìn ra được ba do dự, nhưng cuối cùng ông cũng nói chỉ là câu: "Đi xem mặt xã hội nhiều hơn cũng tốt." Lại để Triển Mộ mang cô đi.
Ngụy Vô Lan chép miệng một cái, ôm cái bụng vẻ mặt thỏa mãn dựa vào ghế, ánh mắt rơi vào hình bóng bận rộn của Thương Lam, không thể không cảm thán cuối cùng Triển Mộ làm một chuyện tốt.
Triển Mộ khẽ hừ một tiếng:
"Cậu có thể đi?"
Cái này rõ ràng đánh xong còn bày ra đó, Ngụy Vô Lan có chút nổi giận, anh nhớ lúc Triển Mộ nghìn dặm xa xôi về nước thấy bà xã, công ty mới cũng là một mình anh chống lấy, mệt đến chết đi sống lại bây giờ không phải là cọ xát anh một bữa cơm, thì vướng víu rồi?
Thương Lam cắt gọn quả táo bưng lên, Ngụy Vô Lan không khách sáo ngậm một miếng vào trong miệng, đang khiêu khích nhìn thẳng anh, anh hết lần này tới lần khác sẽ chết chứ không đi, đang như vậy.
Triển Mộ nguy hiểm nheo mắt lại, không vui nhìn lại anh.
Thương Lam kẹp ở giữa hai người, bị bọn họ ầm ĩ ngầm phân cao thấp không hiểu ra sao, nghĩ đến Triển Mộ rất yêu thích tài hoa của Ngụy Vô Lan, chí ít ở trong trí nhớ của cô, thì anh chưa lộ ra loại thần thái này trước mặt người khác, nghiến răng nghiến lợi, đã không thể làm gì.
Cô thu dọn bát đĩa trên bàn đi về phía phòng bếp, nhà trọ nơi này nằm ở miền Nam Manhattan, chỉnh trang không phải rất đẹp, thậm chí có chút cũ kỹ, nhưng nên có cũng có, Triển Mộ có thể qua đây ở tạm thì đánh trúng tâm tư để cho cô nghỉ đông và nghỉ hè ở đây ngay từ đầu, cố ý tìm một căn nhà đầy đủ hết phòng ở, chí ít đồ dùng thức ăn trong phòng bếp cũng đầy đủ mọi thứ. Die nd da nl e q uu ydo n
Bởi vì quan hệ lệch múi giờ Thương Lam một xuống máy bay thì ngủ bù một ngày, ngày thứ hai tỉnh lại trong phòng cũng không nhìn thấy hình bóng của Triển Mộ, giữa lúc cô đoán anh trở về công ty làm việc, Triển Mộ và Ngụy Vô Lan kết bạn đang xuất hiện ở trước mắt cô.
Ngay lúc đó cô mới vừa tắm rửa xong, cho rằng trong phòng không ai thì lớn gan chỉ mặc một chiếc khăn đi ra từ phòng tắm.
Cô vừa đi đường vừa lau sạch tóc dài ướt nhẹp, lúc vốn định về đến phòng thay quần áo, chỗ cửa trước truyền đến tiếng mở khóa.
Rồi sau đó dù cho khuôn mặt xanh mét của Triển Mộ và ánh mắt kích động của Ngụy Vô Lan.
Khăn tắm trắng tinh chỉ là vừa bao vừa đến cái mông, vạt áo lộ ra hai cái đùi đẹp thon dài trắng nõn, hai vai lộ ra trong không khí chói mắt, nhìn xuống mặc cho hai đồi ngực hiện lên, nhỏ, tóc đen ẩm ướt dính vào hai má, mặt cô gái kinh hoảng nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, như thỏ con sợ chạy trốn trước, một đôi mắt to trợn tròn ngây tại chỗ, không biết làm sao!
Thương Lam gầy, nhưng chỗ nên có thịt thì trải qua sự thúc giục của anh lớn lên vừa tròn lại vừa rất xuất sắc, không mặc áo lót hai điểm nhỏ xuyên thấu qua khăn tăm trắng mỏng trước ngực, ở trong không khí đang yểu điệu run rẩy, khiến người ta hận đến không thể cắn hai cái.
Triển Mộ nhìn một dòng nước nóng lập tức đi qua, anh đã không chạm cô bao lâu? Ba tháng, hay là bốn tháng? Mỗi ngày chỉ nghe giọng nói của cô, đọc đã không còn cách nào thỏa mãn nhu cầu của anh, nếu như bên người không phải còn có một người là Ngụy Vô Lan, nhất định anh sẽ trực tiếp nhào tới xử tử cô.
Ngụy Vô Lan!
Lúc ba chữ này lóe lên trong đầu rồi biến mất, trong nháy mắt Triển Mộ lấy lại được tinh thần, nét mặt mang theo một vẻ xơ xác tiêu điều:
"Trở về!"
Thương Lam nghe được mệnh lệnh của anh, cũng phản ứng kịp theo, nhận thấy được ánh mắt Ngụy Vô Lan dừng trên người mình, đột nhiên thẹn thùng chỉ kém chút nữa không đào một cái hố trên mặt đất, sau đó chui toàn bộ người vào, cô che lấy cảnh xuân bộ ngực khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ chạy về phía phòng, rồi sau đó dù cho cánh cửa văng lên tiếng.
Ngụy Vô Lan nháy mắt mấy cái, càn rỡ huýt sáo không nhìn sắc mặt Triển Mộ đen có thể sánh ngang với bao công liều mình nói:
"Thật không nhìn ra, vóc dáng của cô ấy rất khá."
"... Câm miệng."
Bữa cơm này Thương Lam luôn cảm thấy Ngụy Vô Lan luôn nhìn vô tình hay cố ý lên người mình, dường như ở trước mặt anh cô giống như không có mặc quần áo, cơ thể trần truồng không che đậy để kệ cho anh ta quan sát.
Cô có chút buồn bực, lại ngại Triển Mộ ở đây nên không dám phát tác, mà Triển Mộ bên cạnh cũng không tốt gì, anh cũng đang trừng mắt nhìn Ngụy Vô Lan, ánh mắt kia hận đến không thể lột anh ta ra, may mắn sau khi ăn bữa cơm này không lâu, may mắn khi cô đi ra từ trong phòng bếp, Ngụy Vô Lan đã đi rồi.
Lúc ánh mắt của cô rơi trên người Ngụy Vô Lan, không khỏi xì hơi, Ngụy Vô Lan đi, nhưng lưu lại khó dây dưa nhất - Triển Mộ.
Anh không nói nhảm với cô, từ trên ghế salon đứng lên thì đi về phía cô, Thương Lam thừa nhận khí thế bức người của anh, kích thước lưng áo căng thẳng bị người ôm ngang lên.
Không kịp thét chói tai thân thể suy nhược đã bị bày đặt lên giường, chống lại cái đôi mắt tràn đầy ham muốn kia, con ngươi rực lửa, trong bụng run rẩy một đợt, cô biết anh muốn làm cái gì, càng rõ ràng bản thân thế yếu, cô không còn cách nào chống lại anh, anh chỉ hơi một ngón tay, là có thể đè chết cô.
Bộ áo lót nhỏ bị người đàn ông rút hết, anh đói khát mút hơi thở trên người cô, giống như con sói đói bụng mấy ngày, đột nhiên đối mặt liều lĩnh, một con thịt thỏ luộc, sao lại có thể không nuốt một miếng vào, anh chỉ là một đầu sói thiếu kiên nhẫn, đối đãi cái bữa tiệc lớn đến chậm này anh càng nghiêng về nhai kĩ nuốt chậm hơn, từng chút từng chút đi thưởng thức, đánh giá.
Áo ngực màu hồng vốn không dấu dược cảnh xuân trước ngực, một nửa tròn trịa lộ ra trước mắt người đàn ông, hô hấp của anh trở nên gấp gáp, sức lực càng ngày càng mạnh, bàn tay màu hồng mài từng dấu trên da thịt trắng nõn của cô.
Nút thắt áo ngực không biết bị tháo ra lúc nào, Thương Lam nhắm mắt lại cảm giác được cuối cùng mình một vậy che đậy cũng bị người rút ra, cô có chút tuyệt vọng, tay nhéo thật chặt chăn mỏng trên người, chỉ cầu anh nhanh nhanh làm xong.
Giữa lúc cô từng bước mất hồn, nơi ngực truyền tới một cơn đau đớn mạnh mẽ gọi lí trí cô trở về, cô đau kêu một tiếng, giọng nói yểu diệu nghe vào trong tai Triển Mộ lại biến thành một âm điệu khác, tình dục.
Anh chuyển động cơ thể một cái tiến vào trong cô, cắn lỗ tai của cô nói thật nhỏ:
"Bé ngoan, gọi ra, anh muốn nghe."
Đầu ngón tay cô nhéo khăn trải giường trở nên trắng bệch, trên mặt không giấu được sợ hãi, Thương Lam ba mươi tuổi còn không tha cho Triển Mộ vĩ đại chứ đừng nhắc tới bây giờ cô chỉ có mười bảy tuổi, động tác của anh không lưu tình chút nào, mỗi một cái đều đánh thẳng vào trong chỗ sâu nhất, bên tai truyền đến tiếng cót két cột giường đung đưa, bên trong phòng đang tràn ngập mùi xạ hương riêng biệt trên cơ thể người đàn ông, cô ghé vào gối đầu khuôn mặt nhỏ nhắn xoay làm một dúm.
Bên trong cô không ẩm ướt, không thuận lợi tiến vào là sự thống khổ, cô không biết anh là thoải mái hay không, ngược lại cô ngoại đau nhức ra thì cũng không cảm giác được cái khác.
"Tiểu Lam ngoan, gọi ra."
Giọng nói của anh nhẹ vô cùng vô cùng địuàng, đang dụ dỗ thật thấp, nhưng chuyện làm trong tay lại hoàn toàn ngược lại.
"Được rồi... Cầu xin anh được rồi..."
Gió đêm lạnh lẽo xuyên thấu qua khe hở cửa sổ thổi vào trong phòng, cánh cửa thật dày ngăn cách lấy, vẫn như cũ có thể nghe được giọng nói rõ ràng truyền từ bên trong ra, là tiếng rên rỉ khàn khàn của người đàn ông và tiếng nấc cầu xin của cô gái trẻ.
Ngoài cửa truyền tới hai tiếng tiếng gõ cửa, Thương Lam hơi kinh ngạc, muộn như thế còn ai qua đây?
Cô buông tiểu thuyết trong tay xuống đi qua mở cửa.
"Tiểu Lam, đã ngủ chưa?"
Trần Lệ bê lên một ly sữa tiến đến.
"Chưa, có việc?" Thương Lam nói tiếng cám ơn, tiếp nhận ly sữa Trần Lệ đưa tới, ánh mắt nhìn cô mang theo chỗ hoang mang.
Thành ly ấm áp đang kề vào lòng bàn tay, tiện thể xua đi một chút lạnh lẽo.
"Không có cái gì, chính là lên đây thăm con một chút.” Trần Lệ cười cười đối với cô:
"Con xem sách! Dì đi!"
Thương Lam nhìn bóng lưng của bà đột nhiên gọi lên.
"Dì Lệ."
Trần Lệ xoay người:
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô do dự một lúc, trong lòng có chuyện lại nói không nên lời rồi, im lặng một lát, chỉ có thể lắc đầu trước đối với cô:
"Không có, chỉ là muốn nói một tiếng ngủ ngon với dì."
"Ừ, ngủ ngon." Trần Lệ cười lên rất đẹp, tính ra cô ấy cũng không lớn hơn mấy tuổi so với cô, chính là tuổi tác như hoa, đời người cũng vừa mới bắt đầu, lại... Die nd da nl e q uu ydo n
Nhìn cô ấy từng bước đi xa, Thương Lam nhớ lại một màn sáng nay chạm phải, lúc đó Thương Trung Tín đóng nhỏ cửa phòng, trong phòng ngủ dường như có thể thấy hình bóng mảnh khảnh của Trần Lệ.
Cô ấy lưng đưa về cô, đè nén tiếng nức nở xuyên thấu qua cánh cửa truyện lọt vào trong tai, Thương Lam nhìn đờ đẫn xuyên qua khe cửa, trí nhớ của kiếp trước như đàn ngựa phi qua hiện lên trong đầu, đột nhiên cô nhớ lại nguyên nhân Thương Trung Tín vội vàng ở cuối năm, cũng không phải là bởi vì công tác, mà là đang bao nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài.
Trần Lệ khóc rất nhẹ, hai vai run rẩy, lông mi Thương Lam đang nhíu lại không lên tiếng, kiếp trước cô nhìn không thấu, cô vẫn luôn cảm thấy Trần Lệ chỉ đang ăn nói khép nép tiến vào nhà họ Thương vì tiền, dù sao tuổi Thương Trung Tín đã lớn có thể coi là cha của cô ấy, cho nên đối với người phụ nữ này, Thương Lam coi thường từ trước, cô không có ý tốt với cô ấy thậm chí cảm thấy chán ghét.
Bây giờ nghĩ lại, cô không hiểu tình cảm Trần Lệ đối với Thương Trung Tín lại tương đương với người bên ngoài không nghĩ ra cô cố chấp đối với Triển Mộ, trong mùi vị tình yêu đó cũng chỉ có người trong cuộc rõ ràng nhất, cái này giống như một cuộc đánh bạc, thắng cũng được, thất bại cũng được, hoàn toàn không có ai chõ mõm vào đường sống.
Mà ở giữa cái cuộc đánh bạc này, cô và Trần Lệ cũng vì sự thất bại ấy, ngồi chung một cái thuyền và chìm xuống hồ, cô lại không có tư cách gì cười châm biếm, chửi rủa, Thương Lam cầm lấy sữa bò nóng trong tay, trên ly thủy tinh in ra khuôn mặt bình tĩnh đến gần như vô tình của bản thân.
Cho dù Trần Lệ không nói, cô cũng có thể mờ nhạt đoán được ý định của cô ấy, sáng nay sợ là cô ấy phát hiện cô, qua đây thăm dò thôi.
Mãi đến khi không thấy hình bóng của cô ấy, cô xoay người đóng cửa lại, cánh cửa khép lại chớp mắt cô thở dài nhẹ nhàng.
Trong lòng quay đi quay lại trăm ngàn lần.
Cô đã từng cố gắng thay đổi rất nhiều, nhưng cuối cùng quanh đi quẩn lại, từ đầu đến cuối quỹ đạo của số phận vẫn quay quanh phía ban đầu, cô thì như một chiếc thuyền nhẹ trên hồ, chẳng qua cố gắng như thế nào, dám nghĩ dám làm như thế nào, vẫn nước chảy bèo trôi.
Tương lai sao lại nói có thể thay đổi thì thay đổi chứ?
Sau khi Triển Mộ đi, Thương Lam vượt qua cuộc sống của mình theo khuôn phép cũ, mà từ khi Thương Hồng phát hiện thì bây giờ cô không còn bỏ đồ đạc vào trong ngăn kéo hai lớp nữa. Nhưng cô vẫn còn đang dùng quần áo mỗi tháng đổi lấy tiền vào trong sổ tiết kiệm, từng tháng từng tháng để dành như vậy, thấm thoát trong ngân hàng cũng hơn một vạn tệ.
Số tiền này không nhiều lắm, lúc đó có thể giá cả tương đối đã đủ cô mở một nhà tiệm bánh gato quy mô nhỏ, nuôi sống chính mình, sau đó trải qua cuộc sống yên bình.
Cô tưởng tượng rất tốt, muốn có một người yên lòng tương lai, tìm một người thật thà bình thường, an an ổn ổn thì sống hết đời như thế.
Có thể Thương Lam không biết là, nhất cử nhất động(1) của cô đã phơi bày trước mắt Triển Mộ, nói ví dụ như sổ tiết kiệm của cô, lại nói ví dụ như, cô đang giấu diếm mọi người len lén đi mua một tấm thẻ căn cước độ mô phỏng cực cap(Editor: Giống thẻ giả -.-)... Die nd da nl e q uu ydo n
(1) Nhất cử nhất động: (Nghĩa đen) Mỗi một việc làm của mình.
(Nghĩa bóng) Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác.
Nước Mỹ, New York
Chạng vạng, cả người Triển Mộ mùi rượu mở cửa lớn nhà trọ ra, anh nghiêng ngả đi mấy bước ngược lại ở trên ghế sa lon, không mở đèn một màn đen thui bên trong phòng, nhưng một đôi mắt sắc bén như sói lại chợt hiện ánh sáng âm u trong bóng đêm.
Mùa đông New York lạnh hơn rất nhiều so với trong nước, cửa sổ mở lớn gió lạnh ào ào thổi vào, ý lạnh liên tục xâm nhập nhưng không xua được sự nóng ran trên người anh, lòng bàn tay bóp lấy túi công văn, bên trong đựng hợp đồng đàm phán vài tuần, cho dù sống lại hay không, con đường bắt đầu sống lại lần nữa vẫn chồng chất khó khăn, nhưng đây vẫn còn ung dung so với tuổi thanh niên đi qua nhiều lắm...
Trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Thương Lam, anh nghiêng cơ thể về phía sau, nằm ngửa trên ghế sa lon, ánh mắt như lửa đang xoắn hợp đồng trong tay, đột nhiên, anh xì xì cười ra tiếng, móc ra một tấm hình từ trong túi trước ngực.
Từ góc độ nhìn lên, đó không thể nghi ngờ là một tấm hình chụp lén, ở giữa cô gái nhỏ ngồi yên tĩnh xuống ở trong nhà hàng nhỏ, mà ở đối diện cô ngồi lấy chính là một người đàn ông xa lạ.
Trên bàn mở ra là tư liệu của người đàn ông, Trần Minh -- một người đàn ông dựa vào buôn bán chứng nhận giả mà sống, chỉ cần đủ tiền, anh ta làm chứng giả ngay cả máy móc cũng không phân biệt ra được thật giả.
Bởi vì quan hệ chênh lệch múi giờ, lúc Thương Lam nhận được điện thoại của Triển Mộ còn chưa đến sáu giờ sáng, cô mơ mơ màng màng tiếp.
"Tiểu Lam."
Một tiếng gọi to này thật thấp trực tiếp làm sâu ngủ như cô tỉnh lại.
"Triển... Anh Triển?" Cô hơi kinh ngạc, chẳng bao giờ Triển Mộ gọi điện thoại tới cho mình trong khoảng thời gian này.
"Tiểu Lam, anh muốn em." Muốn xoa lấy vú nhỏ của em, muốn đi vào thân thể của em, muốn cảm thụ sự ấm áp căng mịn của em làm cho người khác hít thở không thông...
Nghĩ đến đây, trong đầu không tự chủ hiện lên dáng dấp Thương Lam trần trụi nằm dưới người anh, còn nhỏ yếu giống như hoa trắng trong mưa lớn, hạt nhỏ trước cánh hoa run lên một cái, khiến người ta không nhịn được càng muốn chà đạp một lần nữa, giày vò, chọc ghẹo.
Như cảm nhận được sự nhơ nhớp của anh, tư tưởng không sạch sẽ, Thương Lam nằm ở trên giường không khỏi rùng mình một cái.
"Bé ngoan, nói cho anh một chút, anh muốn nghe giọng nói của em."
Thương Lam nhăn lông mày lại, bây giờ buồn ngủ còn sót lại cũng biến mất.
"Anh Triển, tám giờ em còn có lớp... "
"Ngoan, gọi nữa một lần."
Bên kia truyền đến một đợt tiếng thở dốc dồn dập, Thương Lam sửng sốt:
"Anh Triển..."
"Gọi nữa!"
Anh thở gấp lỗ mãng, bàn tay to sờ vào quần, trong ngăn hồ sơ, mức độ động tác càng lúc càng lớn.
"Gọi tên của anh!"
Đoán được ý của anh, đột nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Thương Lam trắng dọa người, chân mày khép lại thật lâu không biến mất, cô ôm bản thân đi thẳng vào trong chăn, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt cũng không muốn nói ra một chữ.
"Thương Lam." Lời nói cảnh cáo thật thấp còn văng vẳng bên tai, vốn thực lực của hai người không cùng nằm trên đường ngang, một ánh mắt thì có thể áp đảo cô dễ dàng.
"Triển... Anh Triển..." Giọng nói của cô mang theo chút khóc nức nở.
"Anh có thể đừng như vậy hay không..." Ở trước mặt anh, cô không có tự trọng, chuyện anh làm ra để cho cô cảm thấy, mình ngoài có thể để cho anh trút ra, dục vọng, danh vọng, thì lại là chỗ vô dụng.
"Gọi tên của anh." Hơi thở của anh càng ngày càng nặng, phảng phất gần trong gang tấc, trong lòng cô sợ hãi một đợt, bịt miệng lại gọi thật thấp:
"Em... "
"Gọi tên của anh!" Giọng nói của anh lại lớn vài phần, trong giọng nói cũng là mạnh mẽ không cho từ chối.
"Triển Mộ..." Đáy lòng Thương Lam chứa đựng tức giận, nhưng lại không dám làm phát tác trước mặt của anh, anh nói muốn cô? Lẽ nào đây chính là cách anh muốn cô?
Cô chợt cảm thấy áp bức và lăng nhục, anh cũng chỉ có lúc bày tỏ dục vọng mới có thể nhớ tới cô, cái chiêu này, có phân biệt kỹ nữ không?
Không hài lòng câu trả lời của cô, anh mắng:
"Em biết nên gọi như thế nào rồi?"
"..."
Bỉ ổi, biến thái!
Thương Lam mắng chửi ở trong lòng, nhưng giọng nói gọi ra lại mềm mại yêu kiều có thể đâm thẳng vào trái tim của anh, trong tay căng thẳng, cuối cùng anh xuất ra tích góp từng tí ngày một nhiều, dục vọng.
Sau khi xong việc Triển Mộ ngã ở trên ghế sô pha không ngừng thở dốc, điện thoại di động chưa tắt, nhưng là bên trong lại không nghe được một chút giọng nói.
Cho đến bây giờ anh không phải là một người phóng túng, muốn nhân, nhưng mười năm không mài ra được một con dã thú không bù đắp hài lòng được, anh chấp niệm đối với cô từng bước kéo dài thành một loại độc chiếm, loại dục vọng này quá mạnh mẽ, mãnh liệt làm người ta run rẩy, sợ hãi.
Thương Lam không nghĩ ra dục vọng Triển Mộ chiếm giữ lấy mình là đến từ đâu, trái lại kiếp trước, anh không phải như thế, kiếp trước Triển Mộ lý trí, thành thục, ở trong lòng cô anh vẫn đang sắm vai nhân vật anh cả, chí ít ở trước khi cưới, sau khi hai bên xác lập quan hệ, anh cực tốt đối với cô, săn sóc, thân sĩ(2), ngoan ngoãn vâng lời răm rắp, nếu không... Cô cũng sẽ không khăng khăng một mực rơi vào như thế, bây giờ nghĩ đến, đó chẳng qua là anh giả vờ thể hiện sự dối trá vì đạt được Thương Thị mà thôi!
(2)Thân sĩ: (Từ cũ) người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ
Cô biết lúc nhỏ Triển Mộ trải qua cũng không tốt, cha mẹ mất sớm, đối mặt gia đình đổ nát, anh tránh "Thân thích" như ôn dịch, anh ăn hết rất nhiều khổ, đã từng bị rất nhiều tội, điều đó anh hiểu hơn so với bất kỳ kẻ nào, thế giới này không nói đạo nghĩa(đạo đức và chính nghĩa), không muốn vọng tưởng thương hại của người khác, nơi này có chỉ là được làm vua thua làm giặc, vì đạt được mục đích, cho dù là thủ đoạn gì, đồ gì, tình yêu, tình bạn, tình than, chỉ cần là có thể giúp anh leo lên vị trí cao, đều có thể dùng, đều có thể hi sinh.
Huống chi, anh vốn cũng không có loại đồ này.
Trong điện thoại, một màn hai người đều im lặng, Thương Lam nắm lấy chăn bao vây mình thật chặt, cô rất may mắn là Triển Mộ đang bên Mỹ.
Có thể nghĩ lại cũng nhanh sắp đến nghỉ hè, cả người lại rơi vào trong một đợt tuyệt vọng.
Cô đã từng thấy vì Triển Mộ thiếu hụt tình thân, sau khi kết hôn, cô cố gắng đi học nấu ăn, nghệ thuật uống trà, pha cà phê, chỉ cần là có thể làm anh vui lòng, tất cả cô cũng bằng lòng đi nếm thử, cô đã từng thử cho anh một ngôi nhà, mỗi ngày vì anh thắp một ngọn đèn nhỏ, ngồi chờ anh ở phòng khách, cho dù khuya bao nhiêu, chỉ vì nói với anh một tiếng “Ngủ ngon”.
Nhưng những này đều không có tác dụng, tất cả cố gắng của cô anh không để vào mắt, lâu ngày, sự trả giá của cô biến thành hiển nhiên, mà loại người như cô này, thì triệt để bị anh xem nhẹ, quên lãng.
Người đã từng ngốc một lần còn chưa tính, nhưng mà cô hết hy vọng, tuyệt vọng, lúc không hề ôm mong đợi đối với anh, tại sao anh lại không muốn buông tha cho cô!
Cô ngước mắt nhìn lên thời gian trên đồng hồ treo tường, mở miệng đánh vỡ im lặng:
"Anh Triển, em phải đi học."
Ở nơi đầu dây Triển Mộ không lên tiếng trả lời, cô thử dò xét hỏi:
"Em có thể tắt chứ?"
Im lặng một lát, cuối cùng anh mở miệng cho đi:
"Đi thôi."
Thương Lam cúp điện thoại nằm ở trên giường, tâm tư từng bước trở nên đục ngầu, cô vốn muốn học xong cấp ba mới rời khỏi nơi đây, nhưng xem ra hôm nay, đứng ở bên người Triển Mộ mỗi một phút mỗi một giây đều dày vò như vậy, cô thật sợ mình chống đỡ không được khoảng thời gian đó.
Cô phải làm thế nào? Hiện tại đi ngay sao? Nhưng không có tiền không có bằng cấp, cô có thể đi thật xa?
Giữa lúc Thương Lam đang cân nhắc thời gian lại muốn giở trò cũ, lúc chưa bắt đầu nghỉ hè thì đăng kí đi tham gia người tình nguyện, Triển Mộ gọi tới một cuộc điện thoại vượt biển, bổ sung bỏ đi ý nghĩ của cô.
Lần này, trước ngày cô nghỉ hè thì anh trở về nước, tự mình về bắt người đi, ánh mắt Thương Lam cầu xin nhìn Thương Trung Tín, cô nhìn ra được ba do dự, nhưng cuối cùng ông cũng nói chỉ là câu: "Đi xem mặt xã hội nhiều hơn cũng tốt." Lại để Triển Mộ mang cô đi.
Ngụy Vô Lan chép miệng một cái, ôm cái bụng vẻ mặt thỏa mãn dựa vào ghế, ánh mắt rơi vào hình bóng bận rộn của Thương Lam, không thể không cảm thán cuối cùng Triển Mộ làm một chuyện tốt.
Triển Mộ khẽ hừ một tiếng:
"Cậu có thể đi?"
Cái này rõ ràng đánh xong còn bày ra đó, Ngụy Vô Lan có chút nổi giận, anh nhớ lúc Triển Mộ nghìn dặm xa xôi về nước thấy bà xã, công ty mới cũng là một mình anh chống lấy, mệt đến chết đi sống lại bây giờ không phải là cọ xát anh một bữa cơm, thì vướng víu rồi?
Thương Lam cắt gọn quả táo bưng lên, Ngụy Vô Lan không khách sáo ngậm một miếng vào trong miệng, đang khiêu khích nhìn thẳng anh, anh hết lần này tới lần khác sẽ chết chứ không đi, đang như vậy.
Triển Mộ nguy hiểm nheo mắt lại, không vui nhìn lại anh.
Thương Lam kẹp ở giữa hai người, bị bọn họ ầm ĩ ngầm phân cao thấp không hiểu ra sao, nghĩ đến Triển Mộ rất yêu thích tài hoa của Ngụy Vô Lan, chí ít ở trong trí nhớ của cô, thì anh chưa lộ ra loại thần thái này trước mặt người khác, nghiến răng nghiến lợi, đã không thể làm gì.
Cô thu dọn bát đĩa trên bàn đi về phía phòng bếp, nhà trọ nơi này nằm ở miền Nam Manhattan, chỉnh trang không phải rất đẹp, thậm chí có chút cũ kỹ, nhưng nên có cũng có, Triển Mộ có thể qua đây ở tạm thì đánh trúng tâm tư để cho cô nghỉ đông và nghỉ hè ở đây ngay từ đầu, cố ý tìm một căn nhà đầy đủ hết phòng ở, chí ít đồ dùng thức ăn trong phòng bếp cũng đầy đủ mọi thứ. Die nd da nl e q uu ydo n
Bởi vì quan hệ lệch múi giờ Thương Lam một xuống máy bay thì ngủ bù một ngày, ngày thứ hai tỉnh lại trong phòng cũng không nhìn thấy hình bóng của Triển Mộ, giữa lúc cô đoán anh trở về công ty làm việc, Triển Mộ và Ngụy Vô Lan kết bạn đang xuất hiện ở trước mắt cô.
Ngay lúc đó cô mới vừa tắm rửa xong, cho rằng trong phòng không ai thì lớn gan chỉ mặc một chiếc khăn đi ra từ phòng tắm.
Cô vừa đi đường vừa lau sạch tóc dài ướt nhẹp, lúc vốn định về đến phòng thay quần áo, chỗ cửa trước truyền đến tiếng mở khóa.
Rồi sau đó dù cho khuôn mặt xanh mét của Triển Mộ và ánh mắt kích động của Ngụy Vô Lan.
Khăn tắm trắng tinh chỉ là vừa bao vừa đến cái mông, vạt áo lộ ra hai cái đùi đẹp thon dài trắng nõn, hai vai lộ ra trong không khí chói mắt, nhìn xuống mặc cho hai đồi ngực hiện lên, nhỏ, tóc đen ẩm ướt dính vào hai má, mặt cô gái kinh hoảng nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, như thỏ con sợ chạy trốn trước, một đôi mắt to trợn tròn ngây tại chỗ, không biết làm sao!
Thương Lam gầy, nhưng chỗ nên có thịt thì trải qua sự thúc giục của anh lớn lên vừa tròn lại vừa rất xuất sắc, không mặc áo lót hai điểm nhỏ xuyên thấu qua khăn tăm trắng mỏng trước ngực, ở trong không khí đang yểu điệu run rẩy, khiến người ta hận đến không thể cắn hai cái.
Triển Mộ nhìn một dòng nước nóng lập tức đi qua, anh đã không chạm cô bao lâu? Ba tháng, hay là bốn tháng? Mỗi ngày chỉ nghe giọng nói của cô, đọc đã không còn cách nào thỏa mãn nhu cầu của anh, nếu như bên người không phải còn có một người là Ngụy Vô Lan, nhất định anh sẽ trực tiếp nhào tới xử tử cô.
Ngụy Vô Lan!
Lúc ba chữ này lóe lên trong đầu rồi biến mất, trong nháy mắt Triển Mộ lấy lại được tinh thần, nét mặt mang theo một vẻ xơ xác tiêu điều:
"Trở về!"
Thương Lam nghe được mệnh lệnh của anh, cũng phản ứng kịp theo, nhận thấy được ánh mắt Ngụy Vô Lan dừng trên người mình, đột nhiên thẹn thùng chỉ kém chút nữa không đào một cái hố trên mặt đất, sau đó chui toàn bộ người vào, cô che lấy cảnh xuân bộ ngực khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ chạy về phía phòng, rồi sau đó dù cho cánh cửa văng lên tiếng.
Ngụy Vô Lan nháy mắt mấy cái, càn rỡ huýt sáo không nhìn sắc mặt Triển Mộ đen có thể sánh ngang với bao công liều mình nói:
"Thật không nhìn ra, vóc dáng của cô ấy rất khá."
"... Câm miệng."
Bữa cơm này Thương Lam luôn cảm thấy Ngụy Vô Lan luôn nhìn vô tình hay cố ý lên người mình, dường như ở trước mặt anh cô giống như không có mặc quần áo, cơ thể trần truồng không che đậy để kệ cho anh ta quan sát.
Cô có chút buồn bực, lại ngại Triển Mộ ở đây nên không dám phát tác, mà Triển Mộ bên cạnh cũng không tốt gì, anh cũng đang trừng mắt nhìn Ngụy Vô Lan, ánh mắt kia hận đến không thể lột anh ta ra, may mắn sau khi ăn bữa cơm này không lâu, may mắn khi cô đi ra từ trong phòng bếp, Ngụy Vô Lan đã đi rồi.
Lúc ánh mắt của cô rơi trên người Ngụy Vô Lan, không khỏi xì hơi, Ngụy Vô Lan đi, nhưng lưu lại khó dây dưa nhất - Triển Mộ.
Anh không nói nhảm với cô, từ trên ghế salon đứng lên thì đi về phía cô, Thương Lam thừa nhận khí thế bức người của anh, kích thước lưng áo căng thẳng bị người ôm ngang lên.
Không kịp thét chói tai thân thể suy nhược đã bị bày đặt lên giường, chống lại cái đôi mắt tràn đầy ham muốn kia, con ngươi rực lửa, trong bụng run rẩy một đợt, cô biết anh muốn làm cái gì, càng rõ ràng bản thân thế yếu, cô không còn cách nào chống lại anh, anh chỉ hơi một ngón tay, là có thể đè chết cô.
Bộ áo lót nhỏ bị người đàn ông rút hết, anh đói khát mút hơi thở trên người cô, giống như con sói đói bụng mấy ngày, đột nhiên đối mặt liều lĩnh, một con thịt thỏ luộc, sao lại có thể không nuốt một miếng vào, anh chỉ là một đầu sói thiếu kiên nhẫn, đối đãi cái bữa tiệc lớn đến chậm này anh càng nghiêng về nhai kĩ nuốt chậm hơn, từng chút từng chút đi thưởng thức, đánh giá.
Áo ngực màu hồng vốn không dấu dược cảnh xuân trước ngực, một nửa tròn trịa lộ ra trước mắt người đàn ông, hô hấp của anh trở nên gấp gáp, sức lực càng ngày càng mạnh, bàn tay màu hồng mài từng dấu trên da thịt trắng nõn của cô.
Nút thắt áo ngực không biết bị tháo ra lúc nào, Thương Lam nhắm mắt lại cảm giác được cuối cùng mình một vậy che đậy cũng bị người rút ra, cô có chút tuyệt vọng, tay nhéo thật chặt chăn mỏng trên người, chỉ cầu anh nhanh nhanh làm xong.
Giữa lúc cô từng bước mất hồn, nơi ngực truyền tới một cơn đau đớn mạnh mẽ gọi lí trí cô trở về, cô đau kêu một tiếng, giọng nói yểu diệu nghe vào trong tai Triển Mộ lại biến thành một âm điệu khác, tình dục.
Anh chuyển động cơ thể một cái tiến vào trong cô, cắn lỗ tai của cô nói thật nhỏ:
"Bé ngoan, gọi ra, anh muốn nghe."
Đầu ngón tay cô nhéo khăn trải giường trở nên trắng bệch, trên mặt không giấu được sợ hãi, Thương Lam ba mươi tuổi còn không tha cho Triển Mộ vĩ đại chứ đừng nhắc tới bây giờ cô chỉ có mười bảy tuổi, động tác của anh không lưu tình chút nào, mỗi một cái đều đánh thẳng vào trong chỗ sâu nhất, bên tai truyền đến tiếng cót két cột giường đung đưa, bên trong phòng đang tràn ngập mùi xạ hương riêng biệt trên cơ thể người đàn ông, cô ghé vào gối đầu khuôn mặt nhỏ nhắn xoay làm một dúm.
Bên trong cô không ẩm ướt, không thuận lợi tiến vào là sự thống khổ, cô không biết anh là thoải mái hay không, ngược lại cô ngoại đau nhức ra thì cũng không cảm giác được cái khác.
"Tiểu Lam ngoan, gọi ra."
Giọng nói của anh nhẹ vô cùng vô cùng địuàng, đang dụ dỗ thật thấp, nhưng chuyện làm trong tay lại hoàn toàn ngược lại.
"Được rồi... Cầu xin anh được rồi..."
Gió đêm lạnh lẽo xuyên thấu qua khe hở cửa sổ thổi vào trong phòng, cánh cửa thật dày ngăn cách lấy, vẫn như cũ có thể nghe được giọng nói rõ ràng truyền từ bên trong ra, là tiếng rên rỉ khàn khàn của người đàn ông và tiếng nấc cầu xin của cô gái trẻ.
/125
|