"Triển đại ca... Đó là điện thoại của em..."
Triển Mộ tay cầm lái nổi đày gân xanh, khuôn mặt nghiêm túc dọa người, Thương Lam biết, đây là dấu hiệu anh nổi giận.
Anh không có ý định trả lại điện thoại cho cô, vẫn như cũ vững vàng lái xe, Thương Lam không đoán ra ý tứ của anh, lại không dám tùy tiện đụng vào râu cọp, chỉ có thể bình tĩnh ngồi, ánh mắt do dự không chắc.
Trầm mặc giống như trôi qua một thế kỷ dài, cuối cùng Triển Mộ cũng mở miệng hỏi:
"Em và Lam nhị thiếu gia rất thân?"
"Chúng em là bạn học." Thương Lam hơi nhíu lông mày, có chút không vui khi nghe giọng chất vấn của anh.
Ánh mắt nhìn đến hoa tai đeo trên tai cô, Triển Mộ lơ đãng nói.
"Các em qua lại?"
Sau khi nghe xong, Thương Lam ngẩn người, rũ xuống tầm mắt trầm ngâm trong chốc lát, lời nói đến miệng, cô khẽ gật đầu.
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cứ như vậy mập mờ không rõ cho qua chuyện.
Trong lòng cô tính toán, khiến cho Triển Mộ hiểu laafm cô và Lam Trí hẹn hò cũng tốt, như vậy anh cũng không dùng loại thái độ không rõ ràng này đối xử với cô, cũng hoàn toàn chặt đứt chút tình cảm này.
Dù sao ý chí của cô cũng không đủ kiên định, thật sợ khi đối mặt với tình cảm dịu dàng của Triển Mộ, lúc ôn nhu săn sóc, cô biết cô sẽ không cầm mình tiếp tục lao vào đó, trở về đường xưa lối cũ.
"-- Két -- " Tiếng thắng xe chói tai cắt ngang màn đêm tĩnh mịch, xe dừng ở trước cửa Thương gia.
Lúc nhìn thấy cánh cửa nhà kia, Thương Lam như được ban đại ân rất lớn thở một hơi thả lỏng.
"Triển đại ca, em đến rồi, cám ơn bữa cơm của anh, hẹn gặp lại." Thương Lam nở nụ cười nhạt nhòa, tự tay sờ lên cửa xe. Sau đó như là nhớ tới điều gì, quay đầu lại nói:"Anh... Có thể trả lại điện thoại di động cho em?"
"Gần đây công ty nghiên cứu ra mấy phầm mềm (software), anh nghĩ em sẽ thích." Triển Mộ nghiêng mặt sang, ôn hòa nhìn cô.
"Anh về lắp đặt, hai ngày nữa trả lại cho em có được không?"
"Không tốt." Thương Lam cả kinh, vội vàng trả lời:"Em... Ý của em là, em không cần phần mềm (software) gì đó, như bây giờ là tốt rồi..."
Ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, thứ gì của Triển Mộ cho cô sẽ không nhận.
"Không phải em muốn học tốt tiếng Anh sao? mấy phầm mềm (software) có thể giúp em nhanh chóng nắm vững ngữ pháp hơn." Triển Mộ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nghiêng người sang, tiến lại gần Thương Lam.
Một tay cầm bả vai của cô, một tay vỗ vỗ gò má của cô, anh ở gần môi cô nỉ non:"Tiểu Lam ngoan, ngày mai anh sẽ trả lại cho em?"
Không khí bên trong xe đang giảm, cơ thể tráng kiện của Triển Mộ che kín, vững vàng giam giữ cô ở trong xe, anh nhẹ hàng nắm cắm của cô, ngón tay cái mập mờ ma sát làn da trắng nõn non nớt, hơi thở nóng rực phun trên da mặt, trên cổ của cô.
Bên trong xe cũng không mở hệ thống sưởi, nhưng anh lại cảm thấy toàn thân khô nóng, cổ họng căng thẳng, ánh mắt anh sáng như dduosc nhìn đôi môi hồng hồng của cô, nhịn không được khẽ liếm khóe môi, khô miệng khô lưỡi.
Dưới ánh mắt lửa nóng của anh, Thương Lam nhịn không được co bả vai lên, trái tim nhảy thình thịch.
"Có người nào nói cho em biết, môi của em rất đẹp." Ngón trỏ chạm vào môi màu hồng nhạt của cô, nhẹ nhàng ma sát, cử chỉ ngôn ngữ vô cùng khiêu khích.
Thương Lam sửng sốt, nhìn vẻ đẹp anh tuấn gần ngay trước mắt, vô ý nhớ đến hình ảnh trên giường giữa Thương Hồng và Triển Mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lúc đầu dần trở nên trắng bệch.
Trong khoảnh khắc, bởi vì cô mà anh làm như vậy.
Không ép được lửa giận hừng hực bốc lên.
Anh là có ý gì, lẽ nào ngay từ đầu anh đã có ý định tiếp nhận cả hai chị em cô?
Nghĩ đến chỗ này, vành mắt Thương Lam đỏ lên, tay vô ý quơ ra ngoài.
"Chát!"
Tiêng động thanh thúy vang lên trong màn đêm yên tĩnh, mà Triển Mộ có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô bé luôn nhu thuận nghe lời này lại tát anh một cái, anh không phòng bị liền bị tát.
Thương Lam tát Triển Mộ một cái cười yếu ớt, với anh cô không có nhiều kiên trì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯_╰)╭ tạp văn, cả đêm việc nhiều như vậy.
Triển Mộ tay cầm lái nổi đày gân xanh, khuôn mặt nghiêm túc dọa người, Thương Lam biết, đây là dấu hiệu anh nổi giận.
Anh không có ý định trả lại điện thoại cho cô, vẫn như cũ vững vàng lái xe, Thương Lam không đoán ra ý tứ của anh, lại không dám tùy tiện đụng vào râu cọp, chỉ có thể bình tĩnh ngồi, ánh mắt do dự không chắc.
Trầm mặc giống như trôi qua một thế kỷ dài, cuối cùng Triển Mộ cũng mở miệng hỏi:
"Em và Lam nhị thiếu gia rất thân?"
"Chúng em là bạn học." Thương Lam hơi nhíu lông mày, có chút không vui khi nghe giọng chất vấn của anh.
Ánh mắt nhìn đến hoa tai đeo trên tai cô, Triển Mộ lơ đãng nói.
"Các em qua lại?"
Sau khi nghe xong, Thương Lam ngẩn người, rũ xuống tầm mắt trầm ngâm trong chốc lát, lời nói đến miệng, cô khẽ gật đầu.
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cứ như vậy mập mờ không rõ cho qua chuyện.
Trong lòng cô tính toán, khiến cho Triển Mộ hiểu laafm cô và Lam Trí hẹn hò cũng tốt, như vậy anh cũng không dùng loại thái độ không rõ ràng này đối xử với cô, cũng hoàn toàn chặt đứt chút tình cảm này.
Dù sao ý chí của cô cũng không đủ kiên định, thật sợ khi đối mặt với tình cảm dịu dàng của Triển Mộ, lúc ôn nhu săn sóc, cô biết cô sẽ không cầm mình tiếp tục lao vào đó, trở về đường xưa lối cũ.
"-- Két -- " Tiếng thắng xe chói tai cắt ngang màn đêm tĩnh mịch, xe dừng ở trước cửa Thương gia.
Lúc nhìn thấy cánh cửa nhà kia, Thương Lam như được ban đại ân rất lớn thở một hơi thả lỏng.
"Triển đại ca, em đến rồi, cám ơn bữa cơm của anh, hẹn gặp lại." Thương Lam nở nụ cười nhạt nhòa, tự tay sờ lên cửa xe. Sau đó như là nhớ tới điều gì, quay đầu lại nói:"Anh... Có thể trả lại điện thoại di động cho em?"
"Gần đây công ty nghiên cứu ra mấy phầm mềm (software), anh nghĩ em sẽ thích." Triển Mộ nghiêng mặt sang, ôn hòa nhìn cô.
"Anh về lắp đặt, hai ngày nữa trả lại cho em có được không?"
"Không tốt." Thương Lam cả kinh, vội vàng trả lời:"Em... Ý của em là, em không cần phần mềm (software) gì đó, như bây giờ là tốt rồi..."
Ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, thứ gì của Triển Mộ cho cô sẽ không nhận.
"Không phải em muốn học tốt tiếng Anh sao? mấy phầm mềm (software) có thể giúp em nhanh chóng nắm vững ngữ pháp hơn." Triển Mộ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nghiêng người sang, tiến lại gần Thương Lam.
Một tay cầm bả vai của cô, một tay vỗ vỗ gò má của cô, anh ở gần môi cô nỉ non:"Tiểu Lam ngoan, ngày mai anh sẽ trả lại cho em?"
Không khí bên trong xe đang giảm, cơ thể tráng kiện của Triển Mộ che kín, vững vàng giam giữ cô ở trong xe, anh nhẹ hàng nắm cắm của cô, ngón tay cái mập mờ ma sát làn da trắng nõn non nớt, hơi thở nóng rực phun trên da mặt, trên cổ của cô.
Bên trong xe cũng không mở hệ thống sưởi, nhưng anh lại cảm thấy toàn thân khô nóng, cổ họng căng thẳng, ánh mắt anh sáng như dduosc nhìn đôi môi hồng hồng của cô, nhịn không được khẽ liếm khóe môi, khô miệng khô lưỡi.
Dưới ánh mắt lửa nóng của anh, Thương Lam nhịn không được co bả vai lên, trái tim nhảy thình thịch.
"Có người nào nói cho em biết, môi của em rất đẹp." Ngón trỏ chạm vào môi màu hồng nhạt của cô, nhẹ nhàng ma sát, cử chỉ ngôn ngữ vô cùng khiêu khích.
Thương Lam sửng sốt, nhìn vẻ đẹp anh tuấn gần ngay trước mắt, vô ý nhớ đến hình ảnh trên giường giữa Thương Hồng và Triển Mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lúc đầu dần trở nên trắng bệch.
Trong khoảnh khắc, bởi vì cô mà anh làm như vậy.
Không ép được lửa giận hừng hực bốc lên.
Anh là có ý gì, lẽ nào ngay từ đầu anh đã có ý định tiếp nhận cả hai chị em cô?
Nghĩ đến chỗ này, vành mắt Thương Lam đỏ lên, tay vô ý quơ ra ngoài.
"Chát!"
Tiêng động thanh thúy vang lên trong màn đêm yên tĩnh, mà Triển Mộ có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô bé luôn nhu thuận nghe lời này lại tát anh một cái, anh không phòng bị liền bị tát.
Thương Lam tát Triển Mộ một cái cười yếu ớt, với anh cô không có nhiều kiên trì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯_╰)╭ tạp văn, cả đêm việc nhiều như vậy.
/125
|