Rất nhanh gia đinh liền đem Thẩm Tích Kỳ cứu lên bờ. Do uống nhiều nước đã lâm vào hôn mê.
“Nhị tỷ, ô ô ô ô nhị tỷ, đều là Tích Họa không tốt, tỷ mau tỉnh lại, tỷ tỉnh lại Tích Họa nhất định sẽ đem Đông Mạt cho nhị tỷ xử trí, ô ô ô ô.” Sau khi cứu Thẩm Tích Kỳ lên, Thẩm Tích Họa lập tức bổ nhào vào trên người Thẩm Tích Kỳ, khóc lóc trách cứ bản thân.
“Đại phu nhân đến.” Đông Mạt nói xong lập tức cúi đầu.
Đại phu nhân thấy Thẩm Tích Họa khóc nức nở trong mắt xẹt qua tia chán ghét cùng khinh miệt, nó cùng với di nương nó bộ dáng yếu đuối giống hệt nhau, bất quá cũng may ngũ di nương cũng không được sủng ái, mà nó so với Thẩm Tích Kỳ cũng coi như tự hiểu lấy mình, cũng không chạy tới tiền viện chọc người ta ghét.
“Tiểu thư ô ô ô ô.” Tây Tĩnh cũng lập tức chạy đến bên cạnh tiểu thư nhà mình.
“Đây là có chuyện gì? Ai tới đây nói.” Lúc này đại phu nhân liền thể hiện phong phạm của đương gia chủ mẫu. Uy nghiêm nhìn cả sân đang loạn thành một đoàn.
“Đông Mạt, ngươi nói.” Ánh mắt cũng không nhìn Tây Tĩnh liếc mắt một cái, trực tiếp nhìn Đông Mạt nói.
Thẩm Tích Kỳ thì bà vốn khinh thường, một thứ nữ chỉ biết vuốt mông ngựa, có tư cách gì mà gọi lão gia là phụ thân. Nương của nàng ta cũng là tiện nhân cho nên bà cũng là khinh thường. Bà còn ước gì Thẩm Tích Kỳ chết ở chỗ này, đỡ phải cả ngày âm hồn bất tán cùng Thư nhi của bà tranh giành phụ thân.
“Vâng, mới vừa rồi Tây Tĩnh mở miệng vũ nhục tiểu thư, con liền thay tiểu thư cho nàng ta một cái tát, nhị tiểu thư không vui liền cho Tây Tĩnh đẩy nô tì cùng tiểu thư xuống hồ, kết quả cô ta không cẩn thận trật chân đẩy nhị tiểu thư, nhị tiểu thư liền...”
“Đông Mạt. Không được nói nhị tỷ như vậy. Đều là do Tây Tĩnh không vừa mắt khi thấy nhị tỷ đối tốt với ta, nên cố ý làm thế. Đã vậy thì sao lại liên quan đến nhị tỷ được.”
Thẩm Tích Họa đánh gãy lời Đông Mạt nói, giả bộ quở trách nàng ta.
“Ngươi nói bậy, rõ ràng là các ngươi đem tiểu thư nhà ta đẩy xuống.” Tây Tĩnh nghe lời Thẩm Tích Họa nói, lập tức trong mắt dâng lên một chút thù hận. Chủ tớ hai người các nàng thế nhưng mở to mắt nói dối.
“Ta làm sao có thể ngu như vậy, ở phủ này ai chẳng biết là ta cùng nhị tỷ không hợp, nếu là ta muốn hại chết nhị tỷ, còn không ngu để cho người khác vừa thấy liền nghĩ là chính ta làm.” Thẩm Tích Họa bình tĩnh nói.
Đại phu nhân nhìn Thẩm Tích Họa cùng Đông Mạt, ngẫm nghĩ lời Thẩm Tích Họa nói cũng hợp lý, đâu có người nào ngốc mà làm như thế, cho dù muốn làm cho ai đó chết thì cũng phải làm âm thầm, ít nhất bà cho tới bây giờ đều là làm như thế, sẽ không chỉa mũi dùi về phía mình, như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết?
Nói tóm lại, người mà bà trợ giúp khẳng định là Thẩm Tích Họa chứ không phải là Thẩm Tích Kỳ, dù sao Thẩm Tích Họa đối với bà mà nói lúc này rất hữu dụng.
“Con tiện tì bất trung mày muốn gì, người đâu đem con tiện tì mưu hại chủ tử này kéo xuống loạn côn đánh chết cho ta.” Đại phu nhân không cần đi tìm nguyên nhân làm gì, bà chỉ biết thiên vị Thẩm Tích Họa.
“Không, đại phu nhân, cầu xin ngài, thật sự không phải nô tì, nô tì là một lòng vì nhị tiểu thư làm sao có thể mưu hại nhị tiểu thư được.” Tây Tĩnh nghe lời đại phu nhân nói, vẻ mặt bi thương cầu xin bà.
Nàng cũng biết đại phu nhân đối với nàng cùng nhị tiểu thư cũng không thích, thậm chí là chán ghét, chính bởi vì nhị tiểu thư luôn cùng tam tiểu thư đối nghịch, lại luôn tranh giành sủng ái của lão gia.
Mà tam di nương cũng luôn cùng đại phu nhân ganh đua sủng ái của lão gia.
Cho nên dù là lỗi của Thẩm Tích Họa, thì cuối cùng người bị trừng phạt cũng sẽ là tam di nương, người bên cạnh nhị tiểu thư.
Ngay cả như vậy Tây Tĩnh cũng muốn tranh thủ một chút cơ hội sống sót, nhưng lại bị đại phu nhân một cước đá văng, “Còn không kéo xuống, mù hết rồi à”.
“Còn các ngươi, sao không đem nhị tiểu thư vào phòng đi thỉnh đại phu. Nếu nhị tiểu thư có gì không hay xảy ra, ta sẽ hỏi thăm các ngươi.” Đến thời điểm này, đại phu nhân mới nhớ tới cái người rơi xuống nước được cứu lên Thẩm Tích Kỳ còn đang nằm trên mặt đất.
Bà ước gì nàng ta cứ xảy ra chuyện không hay, như vậy liền không có người nào cùng nữ nhi của bà tranh giành sủng ái lão gia.
“Vâng, phu nhân.” Hộ vệ lập tức nâng lên Thẩm Tích Kỳ đã ngất đi về hướng phòng nàng ta.
Thẩm Tích Họa biết đại phu nhân có chuyện cầu nàng, cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ che chở cho nàng. Huống hồ từ Đông Mạt nàng biết được tin đại phu nhân đối với mẹ con Thẩm Tích Kỳ rất chán ghét. Còn đối với Thẩm Tích Họa cũng là ôn hoà, do Thẩm Tích Họa từ trước đến nay là một bộ dáng yếu đuối đến cực điểm.
“Nhị tỷ, ô ô ô ô nhị tỷ, đều là Tích Họa không tốt, tỷ mau tỉnh lại, tỷ tỉnh lại Tích Họa nhất định sẽ đem Đông Mạt cho nhị tỷ xử trí, ô ô ô ô.” Sau khi cứu Thẩm Tích Kỳ lên, Thẩm Tích Họa lập tức bổ nhào vào trên người Thẩm Tích Kỳ, khóc lóc trách cứ bản thân.
“Đại phu nhân đến.” Đông Mạt nói xong lập tức cúi đầu.
Đại phu nhân thấy Thẩm Tích Họa khóc nức nở trong mắt xẹt qua tia chán ghét cùng khinh miệt, nó cùng với di nương nó bộ dáng yếu đuối giống hệt nhau, bất quá cũng may ngũ di nương cũng không được sủng ái, mà nó so với Thẩm Tích Kỳ cũng coi như tự hiểu lấy mình, cũng không chạy tới tiền viện chọc người ta ghét.
“Tiểu thư ô ô ô ô.” Tây Tĩnh cũng lập tức chạy đến bên cạnh tiểu thư nhà mình.
“Đây là có chuyện gì? Ai tới đây nói.” Lúc này đại phu nhân liền thể hiện phong phạm của đương gia chủ mẫu. Uy nghiêm nhìn cả sân đang loạn thành một đoàn.
“Đông Mạt, ngươi nói.” Ánh mắt cũng không nhìn Tây Tĩnh liếc mắt một cái, trực tiếp nhìn Đông Mạt nói.
Thẩm Tích Kỳ thì bà vốn khinh thường, một thứ nữ chỉ biết vuốt mông ngựa, có tư cách gì mà gọi lão gia là phụ thân. Nương của nàng ta cũng là tiện nhân cho nên bà cũng là khinh thường. Bà còn ước gì Thẩm Tích Kỳ chết ở chỗ này, đỡ phải cả ngày âm hồn bất tán cùng Thư nhi của bà tranh giành phụ thân.
“Vâng, mới vừa rồi Tây Tĩnh mở miệng vũ nhục tiểu thư, con liền thay tiểu thư cho nàng ta một cái tát, nhị tiểu thư không vui liền cho Tây Tĩnh đẩy nô tì cùng tiểu thư xuống hồ, kết quả cô ta không cẩn thận trật chân đẩy nhị tiểu thư, nhị tiểu thư liền...”
“Đông Mạt. Không được nói nhị tỷ như vậy. Đều là do Tây Tĩnh không vừa mắt khi thấy nhị tỷ đối tốt với ta, nên cố ý làm thế. Đã vậy thì sao lại liên quan đến nhị tỷ được.”
Thẩm Tích Họa đánh gãy lời Đông Mạt nói, giả bộ quở trách nàng ta.
“Ngươi nói bậy, rõ ràng là các ngươi đem tiểu thư nhà ta đẩy xuống.” Tây Tĩnh nghe lời Thẩm Tích Họa nói, lập tức trong mắt dâng lên một chút thù hận. Chủ tớ hai người các nàng thế nhưng mở to mắt nói dối.
“Ta làm sao có thể ngu như vậy, ở phủ này ai chẳng biết là ta cùng nhị tỷ không hợp, nếu là ta muốn hại chết nhị tỷ, còn không ngu để cho người khác vừa thấy liền nghĩ là chính ta làm.” Thẩm Tích Họa bình tĩnh nói.
Đại phu nhân nhìn Thẩm Tích Họa cùng Đông Mạt, ngẫm nghĩ lời Thẩm Tích Họa nói cũng hợp lý, đâu có người nào ngốc mà làm như thế, cho dù muốn làm cho ai đó chết thì cũng phải làm âm thầm, ít nhất bà cho tới bây giờ đều là làm như thế, sẽ không chỉa mũi dùi về phía mình, như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết?
Nói tóm lại, người mà bà trợ giúp khẳng định là Thẩm Tích Họa chứ không phải là Thẩm Tích Kỳ, dù sao Thẩm Tích Họa đối với bà mà nói lúc này rất hữu dụng.
“Con tiện tì bất trung mày muốn gì, người đâu đem con tiện tì mưu hại chủ tử này kéo xuống loạn côn đánh chết cho ta.” Đại phu nhân không cần đi tìm nguyên nhân làm gì, bà chỉ biết thiên vị Thẩm Tích Họa.
“Không, đại phu nhân, cầu xin ngài, thật sự không phải nô tì, nô tì là một lòng vì nhị tiểu thư làm sao có thể mưu hại nhị tiểu thư được.” Tây Tĩnh nghe lời đại phu nhân nói, vẻ mặt bi thương cầu xin bà.
Nàng cũng biết đại phu nhân đối với nàng cùng nhị tiểu thư cũng không thích, thậm chí là chán ghét, chính bởi vì nhị tiểu thư luôn cùng tam tiểu thư đối nghịch, lại luôn tranh giành sủng ái của lão gia.
Mà tam di nương cũng luôn cùng đại phu nhân ganh đua sủng ái của lão gia.
Cho nên dù là lỗi của Thẩm Tích Họa, thì cuối cùng người bị trừng phạt cũng sẽ là tam di nương, người bên cạnh nhị tiểu thư.
Ngay cả như vậy Tây Tĩnh cũng muốn tranh thủ một chút cơ hội sống sót, nhưng lại bị đại phu nhân một cước đá văng, “Còn không kéo xuống, mù hết rồi à”.
“Còn các ngươi, sao không đem nhị tiểu thư vào phòng đi thỉnh đại phu. Nếu nhị tiểu thư có gì không hay xảy ra, ta sẽ hỏi thăm các ngươi.” Đến thời điểm này, đại phu nhân mới nhớ tới cái người rơi xuống nước được cứu lên Thẩm Tích Kỳ còn đang nằm trên mặt đất.
Bà ước gì nàng ta cứ xảy ra chuyện không hay, như vậy liền không có người nào cùng nữ nhi của bà tranh giành sủng ái lão gia.
“Vâng, phu nhân.” Hộ vệ lập tức nâng lên Thẩm Tích Kỳ đã ngất đi về hướng phòng nàng ta.
Thẩm Tích Họa biết đại phu nhân có chuyện cầu nàng, cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ che chở cho nàng. Huống hồ từ Đông Mạt nàng biết được tin đại phu nhân đối với mẹ con Thẩm Tích Kỳ rất chán ghét. Còn đối với Thẩm Tích Họa cũng là ôn hoà, do Thẩm Tích Họa từ trước đến nay là một bộ dáng yếu đuối đến cực điểm.
/65
|