“Phụ thân, nào có a, nữ nhi làm sao có thể không tin lời cha nói đâu.” Thẩm Tích Thư làm nũng nói, một đôi mắt như nước nhìn phụ thân.
Thẩm lão gia thấy được vẻ mặt rung động lòng người của nữ nhi, lòng càng vui mừng.
“Thư nhi, năm ngày sau tại hồ Tây Nguyệt có tổ chức hội hoa đào, con cùng nương đi mua vài món trang sức, nhớ phải trang điểm xinh đẹp chút. Đến lúc đó có rất nhiều người hâm mộ, quan to hiển quý ở kinh thành sẽ đến.” Thẩm lão gia cũng từ ái sờ sờ tóc Thẩm Tích Thư. Vẻ mặt sủng nịch.
Ông hi vọng nữ nhi có thể gả cho vị quan to hiển quý ở kinh thành, tất nhiên là quan nhất phẩm càng tốt. Nếu là đương kim thái tử làm thái tử phi, ông liền càng cao hứng hơn.
Mà ngũ nữ nhi gả cho Vương gia, tuy rằng là ma ốm, nhưng địa vị trước mắt, chẳng phải là hoàng thân quốc thích hay sao, đối với Thẩm gia bọn họ sau này việc buôn bán cũng càng dễ dàng hơn.
Đối với nữ nhi Thẩm Tích Họa, ấn tượng với ông cũng không sâu, chỉ là mông lung nhớ được là một thứ nữ rất yếu đuối, ông cũng không yêu thích, lần này để nàng thay thế Thư nhi gả cho Tam vương gia, thế nên cũng làm cho ông trông thấy quen mặt.
“Tam nương, nàng thuận tiện cũng mang theo Tích Họa đi, nói như thế nào chúng ta cũng có lỗi với nó.” Thẩm lão gia hơi có chút nhíu mày nói.
“Lão gia, chuyện này ta không đồng ý.” Đại phu nhân lập tức liền phản đối.
“Nương, vì sao không đồng ý mang theo ngũ muội? Nếu có ngũ muội cùng đi, chẳng phải là càng náo nhiệt hơn sao?” Thẩm Tích Thư có chút tò mò, nương vì cái gì lại không cho nàng ấy đi.
Nàng chưa từng cùng cái người gọi là ngũ muội tiếp xúc qua, dù sao thân phận của nàng là đích nữ cao quý, mà loại thứ nữ này làm cho nàng khinh thường.
Nhưng là nàng cũng muốn cho nàng ta đi, nàng cũng từng nghe nói qua, nàng ta luôn luôn bị Thẩm Tích Kỳ khi dễ, hơn nữa bộ dạng lại khó coi, đến lúc đó vừa vặn nàng ta sẽ làm nền cho hình tượng đệ nhất mỹ nhân thành Diên châu là nàng.
“Để nó đi lỡ như nó nghe được Tam vương gia là ma ốm, đến lúc đó không chịu gả thì làm sao? Hôm nay ta lừa nó nói Tam vương gia rất mạnh khỏe, do Thư nhi ốm đau không dậy nổi, sợ kháng chỉ, nên nó mới tin tưởng, nếu đi chẳng phải là lộ hết sao?” Đại phu nhân lập tức giải thích, bà cũng không đồng ý trước lễ thành thân có sơ suất gì xảy ra, đến lúc đó không phải gậy ông đập lưng ông à.
Thẩm lão gia cùng Thẩm Tích Thư nghe lời đại phu nhân nói xong, cũng đồng ý gật gật đầu, “Phu nhân thật sự là lo lắng chu đáo, vi phu thiếu suy xét.”
“Nương, ngài đối với nữ nhi thật tốt.”
“Làm nương làm sao không thể đối với nữ nhi tốt được?” Đại phu nhân nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt phấn nộn như chảy nước của Thẩm Tích Thư.
“Vậy, phu nhân, trước khi thành thân, chuyện Tích Họa liền giao cho nàng, nhất định không thể xuất hiện vấn đề gì.” Thẩm lão gia thành khẩn nói. Vạn nhất gặp chuyện không may sẽ không tốt lắm.
Đại phu nhân gật gật đầu, “Lão gia, nói như thế nào Thư nhi cũng là nữ nhi của ta, đương nhiên ta sẽ không để xảy ra chuyện, yên tâm đi.”
“Lão gia... Lão gia... Ô ô ô ô, người nên vì Kỳ nhi làm chủ a.” Đang lúc cả ba người đang vui vẻ trò chuyện, bên ngoài một trận la khóc vang lên quấy rầy đến bọn họ. Mày Thẩm lão gia đột nhiên nhíu lại. “Hừ, tiện nhân, ai cho ngươi la lối, không thấy ta cùng phu nhân đang nói chuyện sao?”
Tam di nương vừa chạy vào bên trong liền lập tức quỳ gối trước mặt Thẩm lão gia mạnh mẽ ôm lấy chân ông kêu to, khóc tang muốn ông làm chủ. Vốn đang cao hứng vẻ mặt Thẩm lão gia chuyển sang xanh mét nhìn tam di nương.
Trong mắt chán ghét liền đẩy tam di nương ra khỏi người. Thiếp chính là thiếp, không có quy củ, xem ra là do ông đã sủng ái quá mức, nghĩ thế liền dùng chân đá tam di nương văng ra xa.
“Phốc.” Tam di nương bị phu quân trực tiếp đá hộc ra máu, dọa cho nha hoàn đi theo tam di nương chỉ dám đứng ở một bên không nhúc nhích.
“Lão gia, ô... Khụ khụ... Lão gia... Kỳ nhi... Cầu lão gia vì kỳ nhi làm chủ a.” Tam di nương khóc lóc cầu xin, nước mắt đầy mặt, tóc tai hỗn độn, bộ dáng cực kỳ chật vật.
Thẩm lão gia thấy được vẻ mặt rung động lòng người của nữ nhi, lòng càng vui mừng.
“Thư nhi, năm ngày sau tại hồ Tây Nguyệt có tổ chức hội hoa đào, con cùng nương đi mua vài món trang sức, nhớ phải trang điểm xinh đẹp chút. Đến lúc đó có rất nhiều người hâm mộ, quan to hiển quý ở kinh thành sẽ đến.” Thẩm lão gia cũng từ ái sờ sờ tóc Thẩm Tích Thư. Vẻ mặt sủng nịch.
Ông hi vọng nữ nhi có thể gả cho vị quan to hiển quý ở kinh thành, tất nhiên là quan nhất phẩm càng tốt. Nếu là đương kim thái tử làm thái tử phi, ông liền càng cao hứng hơn.
Mà ngũ nữ nhi gả cho Vương gia, tuy rằng là ma ốm, nhưng địa vị trước mắt, chẳng phải là hoàng thân quốc thích hay sao, đối với Thẩm gia bọn họ sau này việc buôn bán cũng càng dễ dàng hơn.
Đối với nữ nhi Thẩm Tích Họa, ấn tượng với ông cũng không sâu, chỉ là mông lung nhớ được là một thứ nữ rất yếu đuối, ông cũng không yêu thích, lần này để nàng thay thế Thư nhi gả cho Tam vương gia, thế nên cũng làm cho ông trông thấy quen mặt.
“Tam nương, nàng thuận tiện cũng mang theo Tích Họa đi, nói như thế nào chúng ta cũng có lỗi với nó.” Thẩm lão gia hơi có chút nhíu mày nói.
“Lão gia, chuyện này ta không đồng ý.” Đại phu nhân lập tức liền phản đối.
“Nương, vì sao không đồng ý mang theo ngũ muội? Nếu có ngũ muội cùng đi, chẳng phải là càng náo nhiệt hơn sao?” Thẩm Tích Thư có chút tò mò, nương vì cái gì lại không cho nàng ấy đi.
Nàng chưa từng cùng cái người gọi là ngũ muội tiếp xúc qua, dù sao thân phận của nàng là đích nữ cao quý, mà loại thứ nữ này làm cho nàng khinh thường.
Nhưng là nàng cũng muốn cho nàng ta đi, nàng cũng từng nghe nói qua, nàng ta luôn luôn bị Thẩm Tích Kỳ khi dễ, hơn nữa bộ dạng lại khó coi, đến lúc đó vừa vặn nàng ta sẽ làm nền cho hình tượng đệ nhất mỹ nhân thành Diên châu là nàng.
“Để nó đi lỡ như nó nghe được Tam vương gia là ma ốm, đến lúc đó không chịu gả thì làm sao? Hôm nay ta lừa nó nói Tam vương gia rất mạnh khỏe, do Thư nhi ốm đau không dậy nổi, sợ kháng chỉ, nên nó mới tin tưởng, nếu đi chẳng phải là lộ hết sao?” Đại phu nhân lập tức giải thích, bà cũng không đồng ý trước lễ thành thân có sơ suất gì xảy ra, đến lúc đó không phải gậy ông đập lưng ông à.
Thẩm lão gia cùng Thẩm Tích Thư nghe lời đại phu nhân nói xong, cũng đồng ý gật gật đầu, “Phu nhân thật sự là lo lắng chu đáo, vi phu thiếu suy xét.”
“Nương, ngài đối với nữ nhi thật tốt.”
“Làm nương làm sao không thể đối với nữ nhi tốt được?” Đại phu nhân nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt phấn nộn như chảy nước của Thẩm Tích Thư.
“Vậy, phu nhân, trước khi thành thân, chuyện Tích Họa liền giao cho nàng, nhất định không thể xuất hiện vấn đề gì.” Thẩm lão gia thành khẩn nói. Vạn nhất gặp chuyện không may sẽ không tốt lắm.
Đại phu nhân gật gật đầu, “Lão gia, nói như thế nào Thư nhi cũng là nữ nhi của ta, đương nhiên ta sẽ không để xảy ra chuyện, yên tâm đi.”
“Lão gia... Lão gia... Ô ô ô ô, người nên vì Kỳ nhi làm chủ a.” Đang lúc cả ba người đang vui vẻ trò chuyện, bên ngoài một trận la khóc vang lên quấy rầy đến bọn họ. Mày Thẩm lão gia đột nhiên nhíu lại. “Hừ, tiện nhân, ai cho ngươi la lối, không thấy ta cùng phu nhân đang nói chuyện sao?”
Tam di nương vừa chạy vào bên trong liền lập tức quỳ gối trước mặt Thẩm lão gia mạnh mẽ ôm lấy chân ông kêu to, khóc tang muốn ông làm chủ. Vốn đang cao hứng vẻ mặt Thẩm lão gia chuyển sang xanh mét nhìn tam di nương.
Trong mắt chán ghét liền đẩy tam di nương ra khỏi người. Thiếp chính là thiếp, không có quy củ, xem ra là do ông đã sủng ái quá mức, nghĩ thế liền dùng chân đá tam di nương văng ra xa.
“Phốc.” Tam di nương bị phu quân trực tiếp đá hộc ra máu, dọa cho nha hoàn đi theo tam di nương chỉ dám đứng ở một bên không nhúc nhích.
“Lão gia, ô... Khụ khụ... Lão gia... Kỳ nhi... Cầu lão gia vì kỳ nhi làm chủ a.” Tam di nương khóc lóc cầu xin, nước mắt đầy mặt, tóc tai hỗn độn, bộ dáng cực kỳ chật vật.
/65
|