*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rẳng chỉ là trường thi thi Hương, trước trường thi đã là đầu người lớp lớp, nếu không phải bọn họ xuất môn đến sớm, lại còn là cưỡi ngựa mà đến, chỉ sợ cũng phải bị ngăn ở bên ngoài.
Sau khi qua tuyến cảnh giới, đám người hầu thư đồng cũng không thể đi theo nữa, Ninh Vân Tấn xách theo cái giỏ người nhà chuẩn bị cho mình, xếp hàng chờ kiểm tra.
Đội ngũ rất dài, phòng bị gian dối trước sân kiểm tra đặc biệt nghiêm khắc, nhóm quan nhỏ không dám nơi lỏng lại kiểm tra đến phá lệ cẩn trọng, nhìn ra còn phải chờ đợi thời gian rất dài. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hàng dài phía sau, không ngạc nhiên nhìn thấy phụ thân và ca ca trên con ngựa cao to xa xa.
Đây chỉ là thi Hương trận đầu mà thôi, trong nhà cũng không có toàn viên xuất động, chỉ có Ninh Kính Hiền và Ninh Vân Đình đưa hắn đến trường thi. Nhìn xem sắc trời, bọn họ nếu không đi có khả năng bị đến muộn, Ninh Vân Tấn liền hướng hai người phất phất tay.
Ninh Kính Hiền vuốt cằm mỉm cười, Ninh Vân Đình thì làm cái thủ thế cố lên với hắn, hai người lúc này mới quay đầu ngựa lại hướng phía hoàng cung chạy đi.
Trên đường bọn họ gặp xe ngựa Ninh phủ vì Ninh Vân Tấn chuẩn bị, lúc này còn kẹt ở trên đường không thể động đậy, Ninh Kính Hiền liền công đạo Tần Minh ở trên xe cần phải ở bên ngoài trường thi chờ, phòng ngừa ngoài ý muốn.
Tiễn bước phụ huynh, Ninh Vân Tấn lúc này mới để tâm xuống ở trong đầu nhớ lại nội dung đợt thi này. Thi Hương tổng cộng phải thi ba đợt, đợt đầu là lấy ‘Luận ngữ’, ‘Mạnh tử’, ‘Đại học’ ‘Trung Dung’ mỗi cái làm một bài văn, lại viết một bài thơ ngũ ngôn bát cú.
Bắt đầu tử Thiên Thụ năm nay lượng chữ văn bát cú yêu cầu từ ban đầu sáu trăm năm mươi chữ đổi thành bảy trăm chữ, với hắn mà nói ba vài văn áp lực không lớn, mấu chốt ở chỗ bài thơ.
Với loại trình độ này của hắn bị Kiến Đình tiên sinh bình là so với tiêu chuẩn thơ xoàng cao hơn một chút, nếu phải viết ra thơ khiến giám khảo trước mắt sáng ngời xác thật không dễ, bởi vậy chia làm khẩn trương một cửa này.
Thời điểm tham khảo Ninh Vân Tấn cũng đã vắt hết óc viết mấy bài thơ sáng tác, tuy rằng thơ này đã thuộc về phát huy vượt quá ngoài phạm vi, nhưng mà không có một bài có thể đạt tới kết cấu nghiêm cẩn như ‘Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt’ của Bạch Cư Dị kia, lanh lảnh đọc thuộc lòng, thiên cổ có một không hai quả nhiên không phải trình độ thường nhân có thể đuổi kịp.
Chỉ có vào lúc đó hắn mới phá lệ buồn bực, nhân gia xuyên qua có thể tùy tiện chép thơ viết chính tả ‘Hồng Lâu Mộng’ danh tác linh tinh, đáng tiếc mình xuyên qua niên đại gần quá, thật sự không có thơ hay xuống tay.
Ngại tại hắn lo lắng đề mục sáng tác thơ có thể rất lệch thời cơ hay không, quan nhỏ cầm danh sách hô tên nói, “Tiếp theo Ninh Vân Tấn.”
“Đến.”
Ninh Vân Tấn vội vàng lên tiếng đi lên trước. Một tiếng giòn tan này của hắn, khiến cho người xung quanh rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mà đem tầm mắt tụ tập ở trên người hắn, sôi nổi nhỏ giọng nghị luận.
Ninh Vân Tấn vẫn luôn kiên trì mỗi này một ly sữa bắt đầu tác dụng, hắn thân cao đã tiếp cận một thước sáu, xa xa cao hơn bạn cùng lứa tuổi. Tướng mạo hắn lại sinh trưởng rất tốt, cho dù ở dưới ánh đèn mờ nhạt làn da cũng như là lộ ra oánh oánh sáng ngọc.
Hắn chỉ là mặc một thân quần đơn áo chiếc màu xanh ngọc, đầu buộc chùm khăn đen1 đơn giản nhất, lại xuất sắc đến cùng người xung quanh tựa hồ không hợp nhau. Chỉ là đứng ở nơi đó Ninh Vân Tấn tựa như một bộ tranh thủy mặc động nhân nhất, khiến người có chút tự biết xấu hổ bất tri bất giác mà đứng ở chỗ cách xa hắn hai ba bước.
“Hài tử này lớn lên thật đẹp!” Có tán thưởng.
“Nhỏ tuổi như vậy chỉ sợ là tú tài trong nhà nâng đi!” Có người cảm thán, “Nhìn nhà của hắn bối cảnh nhất định rất tốt, người nhà giàu sinh ra Thiếu gia chính là mệnh tốt, hiến một xuất thân, bổ một vị trí trống cũng rất dễ dàng, cần gì phải cùng chúng ta một dạng gian khổ đi khoa cử.”
Cũng có thí sinh lớn tuổi chỉ là vì danh ngạch Thi Hương đã chịu khổ rất nhiều năm khó chịu nói, “Hắn xem hiểu đề giám khảo ra sao?”
Tuy rằng những lời phiếm nói nhảm của mấy người đó Ninh Vân Tấn cũng nghe được vào tai, với tầm mắt của những người khác hắn đã sớm thành thói quen không nhìn, chỉ là xen lẫn ở trong đó một cỗ ánh mắt mang theo ác ý nhìn qua khiến hắn chú ý.
Làm bộ như bộ dáng không thèm để ý, Ninh Vân Tấn hướng phương hướng kia liếc nhìn một cái, phát hiện cư nhiên là Lô Văn Đạo.
Thấy tiểu quan đã thẩm tra đối chiếu xong thân phận của mình, phân phó mình đi vào kiểm tra, Ninh Vân Tấn đã trước đem chuyện Lô Văn Đạo đặt ở một bên, chuyên tâm ứng phó để mắt tới kiểm tra soát người cực kỳ tàn ác phía trước.
Thật vất vả có thể tiến vào phòng số, sắc mặt của hắn có chút không tốt nghĩ đến loại kiểm tra này ít nhất còn có ba bốn lần, Ninh Vân Tấn sắc mặt liền càng tái nhợt, âm thầm nói, cho dù là vì điều này cũng không thể thi rớt!
Mỗi một tràng Thi Hương đều chỉ có thời gian một ngày, Ninh Vân Tấn bình tĩnh mà không nhìn môi trường bẩn thỉu trong phòng số kia, thu liễm tâm thần bắt đầu chuyên tâm ứng phó.
Đợt thứ hai là ngày mười hai tháng tám, lấy Ngũ kinh làm văn; đợt thứ ba ngày mười lăm tháng tháng, thi vấn đáp Ngũ đạo.
Sau khi thi xong Ninh Vân Tấn thở phào một cái thật dài, tuy rằng đem theo lương khô ăn uống không có vấn đề, nhưng mà tấm miếng bàn ngủ của phòng số kia rất không thoải mái, sau khi về đến nhà hắn đã chẳng tiếng nào mà ngủ thật sâu.
Tuy rằng trong nhà không có người trải qua khoa cử, bất quá mọi người đều biết cuộc thi vô cùng hành người, cũng đều không quấy rầy hắn.
Ninh Vân Tấn một giấc ngủ này ngủ thẳng đến hừng đông ngày hôm sau, hắn biếng nhắc mà duỗi thắt lưng lười biếng lúc này mới cảm thấy mình sống lại.
Tần Minh nghe được động tĩnh gõ gõ cửa, cảm khái mà nói, “Nhị công tử, ngày đã tỉnh rồi, nha hoàn bên người lão thái thái đều đến hỏi thăm ba lượt rồi, ngủ tiếp nữa lão thái thái chỉ sợ muốn đích thân đến thăm ngươi!”
“Xem ngươi nói khoa trương kìa!” Ninh Vân Tấn sức sống mười phần mà nhảy xuống giường, “Gọi người tiến vào rửa mặt, gia cho lão thái thái thỉnh an chứ!”
Đến phòng lão thái thái, lão nhân gia vừa nhìn thấy quầng mắt đen dưới mắt hắn, liền ôm Ninh Vân Tấn đau lòng mà nói, “Cháu ngoan à, đây chính bị khổ lớn! Mới Thi Hương đã hành người như thế, chờ đến Thi Hội làm sao đây, đây chính là mỗi đợt ba ngày, còn phải thi ba trận, nếu không ta vẫn là đừng thi đi!”
“Tiểu hài tử phải rèn luyện một trận như thế mới tốt! Đừng sủng mù quáng.” Ninh Đào Húc nghiêm mặt nói với lão phu nhân một câu, lúc này mới quay đầu hỏi Ninh Vân Tấn, “Ngươi thi như thế nào?”
Ninh Vân Tấn tràn đầy tự tin mà nói, “Cảm giác rất tốt, trúng cử hẳn là không khó.”
Ninh Đào Húc hé miệng cười, “Sư phó của ngươi chính là muốn ngươi đậu liền tam Nguyên, nếu trúng không được Nguyên, lần sau thấy hắn cũng phải cẩn thận!”
Nhớ tới lá thư của Kiến Đình tiên sinh, Ninh Vân Tấn lập tức đau khổ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lão thái thái vừa thấy liền không thuận theo, tâm hữu linh tê mà đem tiếng lòng hắn nói ra, “Lời này ta cũng không thích nghe, Tiểu nhị văn vẻ làm được dù tốt, không chắc khẩu vị giám khảo cũng là uổng công, nếu không từ xưa đến nay nào có nhiều tài tử như thế cũng sẽ thi rớt. Chúng ta người nhà như thế lại không dựa vào khoa cử tiến thân, muốn ta nói Tiểu nhị vẫn là như Đình ca nhi một dạng bổ sung làm thị vệ tốt hơn!”
“Cách nhìn của phụ nhân.” Ninh Đào Húc nhíu mày phản bác nói, “Trăm năm vượng tộc chân chính đều phải dựa vào gia truyền khoa cử, chỉ trông vào ân che chở chung quy vẫn là sai, Tiểu nhị là một người có bản lĩnh, nên nhiều rèn luyện rèn luyện.”
Ninh Vân Tấn vừa thấy hai lão sắp nổi tranh cãi, vội vàng cáo lui, xám xịt chạy. Giờ này, Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Đình đều đến nha môn, chỗ Bội Hoa hắn không muốn đi, chỉ cân nhắc nên hay không ra ngoài dạo một vòng, thì có tiểu thái giám đến truyền chỉ khiến hắn tiến cung yết kiến.
Thái giám gọi là Hà Nhân Quý này cũng là người quen, chính là một trong tiểu thái giám ban đầu ở Dưỡng Tâm điện, một người cơ linh cực kỳ, được Hoàng Cẩm thu làm đồ đệ, hiện giờ ở trong cung rất có vài phần thể diện.
Không cần Ninh Vân Tấn chuẩn bị cho hắn, hắn đã kề sát vào cười nói, “Ninh công tử thật sự là được thánh quyến sâu nặng, Hoàng thượng hôm nay thoáng cái hướng tìm Lý tổng quản hỏi chuyện của ngươi.”
Ninh Vân Tấn cùng hắn quan hệ không tồi, ngược lại không cần luôn luôn biếu tặng. Hắn thuận miệng nói, “Công công không phải lừa ta đi, chỉ là một thi Hương nhỏ mà thôi, Hoàng thượng làm sao có lòng nhàn rỗi chú ý, lẽ nào không phải tìm ta hỏi những chuyện khác, ngài cũng cho tiểu tử ta một lời chắc chắn, để cho ta sớm làm chuẩn bị.”
“Công tử đây chính tự coi nhẹ mình.” Hà Nhân Quý cười hê hê, nhỏ giọng mà nói, “Trong cung này người nào không biết Hoàng thượng đối xử công tử không giống chứ! Muốn ta nói, Hoàng thượng đối xử mấy Hoàng tử Công chúa sinh sau kia lại còn không có tốt như với công tử đâu!”
“Lời này nói ra chính là muốn rơi đầu, công công chớ muốn hại ta!” Ninh Vân Tấn trong lòng rùng mình, hắn ngược lại không nghĩ tới vài năm này siêng năng chạy vào hoàng cung cư nhiên để cho người khác sinh ra ấn tượng như thế, bất quá suy nghĩ một chút Văn Chân hiện giờ với mình tin một bề quả thật không đồng nhất.
Trong lòng hắn có loại vui mừng nói không nên lời, lại chung quy cảm thấy có chút bất an. Nhưng mà cân nhắc đến được Hoàng đế chú ý chung quy không phải chuyện xấu, Ninh Vân Tấn liền cũng đem chút lo lắng này trước đặt ở một bên.
Văn Chân trực tiếp ở Tây Noãn Các cung Càn Thanh tiếp kiến hắn, nơi này là tẩm cung của Hoàng đế, người bình thường ngay cả đến gần cũng không được. Ninh Vân tấn bắt đầu từ năm trước đã thường xuyên tiến vào nơi này, trước còn không biết, hiện tại nhớ tới, cho dù là mấy Các lão cũng không có quang vinh đặc biệt này, có thể thấy được Văn Chân đối với mình tin cậy và vinh sủng!
Thời điểm hắn đến Văn Chân đang tranh thủ lúc nhàn rỗi mà uống trà nghệ, sau khi nhìn xong lễ, Văn Chân liền trực tiếp đón hắn tiến lên pha trà cho mình.
Bản thân Ninh Vân Tấn cũng không thích uống trà, nề hà nhóm sư phó của hắn đều là người thích trà, làm tiểu bối tự nhiên chỉ có thể học tốt kỹ năng pha trà hiếu kính. Phương thức hắn pha trà là học từ Kiến Đình tiên sinh, nhất cử nhất động lại bắt chước Ninh Đào Húc, có loại tao nhã nói không nên lời, phối với tướng mạo rất tốt, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
“Nghỉ ngơi một ngày cũng nên tỉnh lại rồi chứ?” Văn Chân câu nói đầu tiên quả nhiên là hỏi chuyện thi cử của hắn, “Thi thế nào rồi? Trẫm chính là chờ sang năm điểm Thám Hoa ngươi đó!”
Đây đã là trực tiếp đem thứ bậc thi Đình định ra cho mình, đã có rất có lòng tin với mình đi!
Bất quá Ninh Vân Tấn hiện tại với Văn Chân vô cùng thả lỏng, vui cười nói, “Hoàng thượng, việc này không thể được đâu, nếu chỉ là Thám Hoa lang, vi thần chính là sẽ bị tiên sinh trục xuất sư môn! Hoàng thượng ngài nên khai ân a.”
“Xem bộ tướng mạo tốt này của ngươi, đến lúc đó áo mới ngựa khỏe làm Thám Hoa lang trẻ tuổi nhất triều đại cũng không phải là vừa lúc.” Văn Chân nghiêm mặt nói, “Trạng Nguyên mười ba tuổi, chính là đứng đầu từ cổ chí kim, nếu văn vẻ làm không tốt cũng bị người trách móc, không thể tham lam.”
Ninh Vân Tấn kiêu ngạo mà ngẩng cằm, “Làm người phải có mục tiêu, làm Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất triều đại càng kì diệu!”
Văn Chân vui vẻ, “Xem ra chí khí không nhỏ, còn thật hướng đến liên trung tam Nguyên đi! Trẫm sẽ chờ xem văn vẻ Thi Đình của ngươi, nếu quá kém thì không nên trách trẫm không lưu tình mặt mũi đó!”
“Hoàng thượng ngài cứ việc yên tâm đi!” Đem một ly trà nóng đặt trước mặt Văn Chân, Ninh Vân Tấn căng mặt oán giận nói, “Vừa nghĩ tới thi Hội còn phải lại bị soát người lần nữa, vi thần đã hận không thể một hơi hoàn toàn thi xong là tốt rồi!”
“Tiểu tử ngươi cứ thỏa mãn đi, nếu không phải trẫm đặc biệt công đạo không cần làm khó dễ ngươi, ngươi cho là soát người đơn giản có thể thông qua như vậy?!” Văn Chân không có ý tốt mà trên dưới quan sát hắn nói.
Ninh Vân Tấn vừa nghĩ tới trường hợp soát người liền biểu tình vẻ mặt không chịu nổi, bất quá nghĩ đến những người trước sau mình đó chẳng những ở trước mắt bao người bị sờ toàn thân, cởi hết quần áo, một số ngay cả □ cũng bị vạch xem.
So sánh xuống ít nhất mình còn bảo vệ dải khố, không có cởi truồng. Hắn biểu cảm túng quẫn nói, “Chẳng lẽ là…”
Tầm mắt Văn Chân dừng ở trên mông nhỏ vểnh vểnh của hắn, “Trẫm nghe nói mỗi khi gặp cuộc thi, môn khẩu trường thi liền chật ních dân chúng chuyên môn đến xem tràng cảnh nhóm thí sinh cởi truồng. Tiểu tử ngươi lớn lên thật sự rất chọc người phạm tội, nếu trước mặt mọi người cởi sạch cũng không ổn, năm nay trẫm mới đặc biệt mà phân phó kiểm tra bên trong tại trường thi, ngươi nói chẳng lẽ không nên cảm tạ trẫm sao?”
Cho dù Ninh Vân Tấn da mặt dày như tường thành, cũng bị tầm mắt của Văn Chân này tuần tra lui tới ở trên cái mông của mình biến thành túng quẫn đỏ mặt. Trong lòng hắn phẫn hận mà nghĩ, tuyệt bích này là đùa giỡn đi! Thấy hắn khuôn mặt nhỏ hồng chậm chạp không mở miệng, Văn Chân lại vui vẻ nói, “Xem ra ngươi là thật sự không muốn tạ ơn, vậy sang năm thời điểm thi Hội không cần chiếu cố đặc biệt này đi!”
Ninh Vân Tấn trên mặt cứng đờ, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, ấp úng mà nói, “Đa tạ Hoàng thượng chiếu cố. Hoàng thượng yên dân như con, ơn trạch thiên hạ, công việc mới này…vẫn là tiếp tục mới tốt, cũng thành toàn thể diện của nhóm thi cử.”
Một cái liếc mắt này của hắn khi rạng mây đỏ trên mặt chưa lui, lại chính là niên linh sống mái không biện giải, ngược lại có vẻ diễm lệ vô cùng, tuy là đã quen nhìn các loại sắc đẹp Văn Chân cũng không cẩn thận nhìn ngây người!
__________
1. Khăn buộc đầu
Tuy rẳng chỉ là trường thi thi Hương, trước trường thi đã là đầu người lớp lớp, nếu không phải bọn họ xuất môn đến sớm, lại còn là cưỡi ngựa mà đến, chỉ sợ cũng phải bị ngăn ở bên ngoài.
Sau khi qua tuyến cảnh giới, đám người hầu thư đồng cũng không thể đi theo nữa, Ninh Vân Tấn xách theo cái giỏ người nhà chuẩn bị cho mình, xếp hàng chờ kiểm tra.
Đội ngũ rất dài, phòng bị gian dối trước sân kiểm tra đặc biệt nghiêm khắc, nhóm quan nhỏ không dám nơi lỏng lại kiểm tra đến phá lệ cẩn trọng, nhìn ra còn phải chờ đợi thời gian rất dài. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hàng dài phía sau, không ngạc nhiên nhìn thấy phụ thân và ca ca trên con ngựa cao to xa xa.
Đây chỉ là thi Hương trận đầu mà thôi, trong nhà cũng không có toàn viên xuất động, chỉ có Ninh Kính Hiền và Ninh Vân Đình đưa hắn đến trường thi. Nhìn xem sắc trời, bọn họ nếu không đi có khả năng bị đến muộn, Ninh Vân Tấn liền hướng hai người phất phất tay.
Ninh Kính Hiền vuốt cằm mỉm cười, Ninh Vân Đình thì làm cái thủ thế cố lên với hắn, hai người lúc này mới quay đầu ngựa lại hướng phía hoàng cung chạy đi.
Trên đường bọn họ gặp xe ngựa Ninh phủ vì Ninh Vân Tấn chuẩn bị, lúc này còn kẹt ở trên đường không thể động đậy, Ninh Kính Hiền liền công đạo Tần Minh ở trên xe cần phải ở bên ngoài trường thi chờ, phòng ngừa ngoài ý muốn.
Tiễn bước phụ huynh, Ninh Vân Tấn lúc này mới để tâm xuống ở trong đầu nhớ lại nội dung đợt thi này. Thi Hương tổng cộng phải thi ba đợt, đợt đầu là lấy ‘Luận ngữ’, ‘Mạnh tử’, ‘Đại học’ ‘Trung Dung’ mỗi cái làm một bài văn, lại viết một bài thơ ngũ ngôn bát cú.
Bắt đầu tử Thiên Thụ năm nay lượng chữ văn bát cú yêu cầu từ ban đầu sáu trăm năm mươi chữ đổi thành bảy trăm chữ, với hắn mà nói ba vài văn áp lực không lớn, mấu chốt ở chỗ bài thơ.
Với loại trình độ này của hắn bị Kiến Đình tiên sinh bình là so với tiêu chuẩn thơ xoàng cao hơn một chút, nếu phải viết ra thơ khiến giám khảo trước mắt sáng ngời xác thật không dễ, bởi vậy chia làm khẩn trương một cửa này.
Thời điểm tham khảo Ninh Vân Tấn cũng đã vắt hết óc viết mấy bài thơ sáng tác, tuy rằng thơ này đã thuộc về phát huy vượt quá ngoài phạm vi, nhưng mà không có một bài có thể đạt tới kết cấu nghiêm cẩn như ‘Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt’ của Bạch Cư Dị kia, lanh lảnh đọc thuộc lòng, thiên cổ có một không hai quả nhiên không phải trình độ thường nhân có thể đuổi kịp.
Chỉ có vào lúc đó hắn mới phá lệ buồn bực, nhân gia xuyên qua có thể tùy tiện chép thơ viết chính tả ‘Hồng Lâu Mộng’ danh tác linh tinh, đáng tiếc mình xuyên qua niên đại gần quá, thật sự không có thơ hay xuống tay.
Ngại tại hắn lo lắng đề mục sáng tác thơ có thể rất lệch thời cơ hay không, quan nhỏ cầm danh sách hô tên nói, “Tiếp theo Ninh Vân Tấn.”
“Đến.”
Ninh Vân Tấn vội vàng lên tiếng đi lên trước. Một tiếng giòn tan này của hắn, khiến cho người xung quanh rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mà đem tầm mắt tụ tập ở trên người hắn, sôi nổi nhỏ giọng nghị luận.
Ninh Vân Tấn vẫn luôn kiên trì mỗi này một ly sữa bắt đầu tác dụng, hắn thân cao đã tiếp cận một thước sáu, xa xa cao hơn bạn cùng lứa tuổi. Tướng mạo hắn lại sinh trưởng rất tốt, cho dù ở dưới ánh đèn mờ nhạt làn da cũng như là lộ ra oánh oánh sáng ngọc.
Hắn chỉ là mặc một thân quần đơn áo chiếc màu xanh ngọc, đầu buộc chùm khăn đen1 đơn giản nhất, lại xuất sắc đến cùng người xung quanh tựa hồ không hợp nhau. Chỉ là đứng ở nơi đó Ninh Vân Tấn tựa như một bộ tranh thủy mặc động nhân nhất, khiến người có chút tự biết xấu hổ bất tri bất giác mà đứng ở chỗ cách xa hắn hai ba bước.
“Hài tử này lớn lên thật đẹp!” Có tán thưởng.
“Nhỏ tuổi như vậy chỉ sợ là tú tài trong nhà nâng đi!” Có người cảm thán, “Nhìn nhà của hắn bối cảnh nhất định rất tốt, người nhà giàu sinh ra Thiếu gia chính là mệnh tốt, hiến một xuất thân, bổ một vị trí trống cũng rất dễ dàng, cần gì phải cùng chúng ta một dạng gian khổ đi khoa cử.”
Cũng có thí sinh lớn tuổi chỉ là vì danh ngạch Thi Hương đã chịu khổ rất nhiều năm khó chịu nói, “Hắn xem hiểu đề giám khảo ra sao?”
Tuy rằng những lời phiếm nói nhảm của mấy người đó Ninh Vân Tấn cũng nghe được vào tai, với tầm mắt của những người khác hắn đã sớm thành thói quen không nhìn, chỉ là xen lẫn ở trong đó một cỗ ánh mắt mang theo ác ý nhìn qua khiến hắn chú ý.
Làm bộ như bộ dáng không thèm để ý, Ninh Vân Tấn hướng phương hướng kia liếc nhìn một cái, phát hiện cư nhiên là Lô Văn Đạo.
Thấy tiểu quan đã thẩm tra đối chiếu xong thân phận của mình, phân phó mình đi vào kiểm tra, Ninh Vân Tấn đã trước đem chuyện Lô Văn Đạo đặt ở một bên, chuyên tâm ứng phó để mắt tới kiểm tra soát người cực kỳ tàn ác phía trước.
Thật vất vả có thể tiến vào phòng số, sắc mặt của hắn có chút không tốt nghĩ đến loại kiểm tra này ít nhất còn có ba bốn lần, Ninh Vân Tấn sắc mặt liền càng tái nhợt, âm thầm nói, cho dù là vì điều này cũng không thể thi rớt!
Mỗi một tràng Thi Hương đều chỉ có thời gian một ngày, Ninh Vân Tấn bình tĩnh mà không nhìn môi trường bẩn thỉu trong phòng số kia, thu liễm tâm thần bắt đầu chuyên tâm ứng phó.
Đợt thứ hai là ngày mười hai tháng tám, lấy Ngũ kinh làm văn; đợt thứ ba ngày mười lăm tháng tháng, thi vấn đáp Ngũ đạo.
Sau khi thi xong Ninh Vân Tấn thở phào một cái thật dài, tuy rằng đem theo lương khô ăn uống không có vấn đề, nhưng mà tấm miếng bàn ngủ của phòng số kia rất không thoải mái, sau khi về đến nhà hắn đã chẳng tiếng nào mà ngủ thật sâu.
Tuy rằng trong nhà không có người trải qua khoa cử, bất quá mọi người đều biết cuộc thi vô cùng hành người, cũng đều không quấy rầy hắn.
Ninh Vân Tấn một giấc ngủ này ngủ thẳng đến hừng đông ngày hôm sau, hắn biếng nhắc mà duỗi thắt lưng lười biếng lúc này mới cảm thấy mình sống lại.
Tần Minh nghe được động tĩnh gõ gõ cửa, cảm khái mà nói, “Nhị công tử, ngày đã tỉnh rồi, nha hoàn bên người lão thái thái đều đến hỏi thăm ba lượt rồi, ngủ tiếp nữa lão thái thái chỉ sợ muốn đích thân đến thăm ngươi!”
“Xem ngươi nói khoa trương kìa!” Ninh Vân Tấn sức sống mười phần mà nhảy xuống giường, “Gọi người tiến vào rửa mặt, gia cho lão thái thái thỉnh an chứ!”
Đến phòng lão thái thái, lão nhân gia vừa nhìn thấy quầng mắt đen dưới mắt hắn, liền ôm Ninh Vân Tấn đau lòng mà nói, “Cháu ngoan à, đây chính bị khổ lớn! Mới Thi Hương đã hành người như thế, chờ đến Thi Hội làm sao đây, đây chính là mỗi đợt ba ngày, còn phải thi ba trận, nếu không ta vẫn là đừng thi đi!”
“Tiểu hài tử phải rèn luyện một trận như thế mới tốt! Đừng sủng mù quáng.” Ninh Đào Húc nghiêm mặt nói với lão phu nhân một câu, lúc này mới quay đầu hỏi Ninh Vân Tấn, “Ngươi thi như thế nào?”
Ninh Vân Tấn tràn đầy tự tin mà nói, “Cảm giác rất tốt, trúng cử hẳn là không khó.”
Ninh Đào Húc hé miệng cười, “Sư phó của ngươi chính là muốn ngươi đậu liền tam Nguyên, nếu trúng không được Nguyên, lần sau thấy hắn cũng phải cẩn thận!”
Nhớ tới lá thư của Kiến Đình tiên sinh, Ninh Vân Tấn lập tức đau khổ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lão thái thái vừa thấy liền không thuận theo, tâm hữu linh tê mà đem tiếng lòng hắn nói ra, “Lời này ta cũng không thích nghe, Tiểu nhị văn vẻ làm được dù tốt, không chắc khẩu vị giám khảo cũng là uổng công, nếu không từ xưa đến nay nào có nhiều tài tử như thế cũng sẽ thi rớt. Chúng ta người nhà như thế lại không dựa vào khoa cử tiến thân, muốn ta nói Tiểu nhị vẫn là như Đình ca nhi một dạng bổ sung làm thị vệ tốt hơn!”
“Cách nhìn của phụ nhân.” Ninh Đào Húc nhíu mày phản bác nói, “Trăm năm vượng tộc chân chính đều phải dựa vào gia truyền khoa cử, chỉ trông vào ân che chở chung quy vẫn là sai, Tiểu nhị là một người có bản lĩnh, nên nhiều rèn luyện rèn luyện.”
Ninh Vân Tấn vừa thấy hai lão sắp nổi tranh cãi, vội vàng cáo lui, xám xịt chạy. Giờ này, Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Đình đều đến nha môn, chỗ Bội Hoa hắn không muốn đi, chỉ cân nhắc nên hay không ra ngoài dạo một vòng, thì có tiểu thái giám đến truyền chỉ khiến hắn tiến cung yết kiến.
Thái giám gọi là Hà Nhân Quý này cũng là người quen, chính là một trong tiểu thái giám ban đầu ở Dưỡng Tâm điện, một người cơ linh cực kỳ, được Hoàng Cẩm thu làm đồ đệ, hiện giờ ở trong cung rất có vài phần thể diện.
Không cần Ninh Vân Tấn chuẩn bị cho hắn, hắn đã kề sát vào cười nói, “Ninh công tử thật sự là được thánh quyến sâu nặng, Hoàng thượng hôm nay thoáng cái hướng tìm Lý tổng quản hỏi chuyện của ngươi.”
Ninh Vân Tấn cùng hắn quan hệ không tồi, ngược lại không cần luôn luôn biếu tặng. Hắn thuận miệng nói, “Công công không phải lừa ta đi, chỉ là một thi Hương nhỏ mà thôi, Hoàng thượng làm sao có lòng nhàn rỗi chú ý, lẽ nào không phải tìm ta hỏi những chuyện khác, ngài cũng cho tiểu tử ta một lời chắc chắn, để cho ta sớm làm chuẩn bị.”
“Công tử đây chính tự coi nhẹ mình.” Hà Nhân Quý cười hê hê, nhỏ giọng mà nói, “Trong cung này người nào không biết Hoàng thượng đối xử công tử không giống chứ! Muốn ta nói, Hoàng thượng đối xử mấy Hoàng tử Công chúa sinh sau kia lại còn không có tốt như với công tử đâu!”
“Lời này nói ra chính là muốn rơi đầu, công công chớ muốn hại ta!” Ninh Vân Tấn trong lòng rùng mình, hắn ngược lại không nghĩ tới vài năm này siêng năng chạy vào hoàng cung cư nhiên để cho người khác sinh ra ấn tượng như thế, bất quá suy nghĩ một chút Văn Chân hiện giờ với mình tin một bề quả thật không đồng nhất.
Trong lòng hắn có loại vui mừng nói không nên lời, lại chung quy cảm thấy có chút bất an. Nhưng mà cân nhắc đến được Hoàng đế chú ý chung quy không phải chuyện xấu, Ninh Vân Tấn liền cũng đem chút lo lắng này trước đặt ở một bên.
Văn Chân trực tiếp ở Tây Noãn Các cung Càn Thanh tiếp kiến hắn, nơi này là tẩm cung của Hoàng đế, người bình thường ngay cả đến gần cũng không được. Ninh Vân tấn bắt đầu từ năm trước đã thường xuyên tiến vào nơi này, trước còn không biết, hiện tại nhớ tới, cho dù là mấy Các lão cũng không có quang vinh đặc biệt này, có thể thấy được Văn Chân đối với mình tin cậy và vinh sủng!
Thời điểm hắn đến Văn Chân đang tranh thủ lúc nhàn rỗi mà uống trà nghệ, sau khi nhìn xong lễ, Văn Chân liền trực tiếp đón hắn tiến lên pha trà cho mình.
Bản thân Ninh Vân Tấn cũng không thích uống trà, nề hà nhóm sư phó của hắn đều là người thích trà, làm tiểu bối tự nhiên chỉ có thể học tốt kỹ năng pha trà hiếu kính. Phương thức hắn pha trà là học từ Kiến Đình tiên sinh, nhất cử nhất động lại bắt chước Ninh Đào Húc, có loại tao nhã nói không nên lời, phối với tướng mạo rất tốt, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
“Nghỉ ngơi một ngày cũng nên tỉnh lại rồi chứ?” Văn Chân câu nói đầu tiên quả nhiên là hỏi chuyện thi cử của hắn, “Thi thế nào rồi? Trẫm chính là chờ sang năm điểm Thám Hoa ngươi đó!”
Đây đã là trực tiếp đem thứ bậc thi Đình định ra cho mình, đã có rất có lòng tin với mình đi!
Bất quá Ninh Vân Tấn hiện tại với Văn Chân vô cùng thả lỏng, vui cười nói, “Hoàng thượng, việc này không thể được đâu, nếu chỉ là Thám Hoa lang, vi thần chính là sẽ bị tiên sinh trục xuất sư môn! Hoàng thượng ngài nên khai ân a.”
“Xem bộ tướng mạo tốt này của ngươi, đến lúc đó áo mới ngựa khỏe làm Thám Hoa lang trẻ tuổi nhất triều đại cũng không phải là vừa lúc.” Văn Chân nghiêm mặt nói, “Trạng Nguyên mười ba tuổi, chính là đứng đầu từ cổ chí kim, nếu văn vẻ làm không tốt cũng bị người trách móc, không thể tham lam.”
Ninh Vân Tấn kiêu ngạo mà ngẩng cằm, “Làm người phải có mục tiêu, làm Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất triều đại càng kì diệu!”
Văn Chân vui vẻ, “Xem ra chí khí không nhỏ, còn thật hướng đến liên trung tam Nguyên đi! Trẫm sẽ chờ xem văn vẻ Thi Đình của ngươi, nếu quá kém thì không nên trách trẫm không lưu tình mặt mũi đó!”
“Hoàng thượng ngài cứ việc yên tâm đi!” Đem một ly trà nóng đặt trước mặt Văn Chân, Ninh Vân Tấn căng mặt oán giận nói, “Vừa nghĩ tới thi Hội còn phải lại bị soát người lần nữa, vi thần đã hận không thể một hơi hoàn toàn thi xong là tốt rồi!”
“Tiểu tử ngươi cứ thỏa mãn đi, nếu không phải trẫm đặc biệt công đạo không cần làm khó dễ ngươi, ngươi cho là soát người đơn giản có thể thông qua như vậy?!” Văn Chân không có ý tốt mà trên dưới quan sát hắn nói.
Ninh Vân Tấn vừa nghĩ tới trường hợp soát người liền biểu tình vẻ mặt không chịu nổi, bất quá nghĩ đến những người trước sau mình đó chẳng những ở trước mắt bao người bị sờ toàn thân, cởi hết quần áo, một số ngay cả □ cũng bị vạch xem.
So sánh xuống ít nhất mình còn bảo vệ dải khố, không có cởi truồng. Hắn biểu cảm túng quẫn nói, “Chẳng lẽ là…”
Tầm mắt Văn Chân dừng ở trên mông nhỏ vểnh vểnh của hắn, “Trẫm nghe nói mỗi khi gặp cuộc thi, môn khẩu trường thi liền chật ních dân chúng chuyên môn đến xem tràng cảnh nhóm thí sinh cởi truồng. Tiểu tử ngươi lớn lên thật sự rất chọc người phạm tội, nếu trước mặt mọi người cởi sạch cũng không ổn, năm nay trẫm mới đặc biệt mà phân phó kiểm tra bên trong tại trường thi, ngươi nói chẳng lẽ không nên cảm tạ trẫm sao?”
Cho dù Ninh Vân Tấn da mặt dày như tường thành, cũng bị tầm mắt của Văn Chân này tuần tra lui tới ở trên cái mông của mình biến thành túng quẫn đỏ mặt. Trong lòng hắn phẫn hận mà nghĩ, tuyệt bích này là đùa giỡn đi! Thấy hắn khuôn mặt nhỏ hồng chậm chạp không mở miệng, Văn Chân lại vui vẻ nói, “Xem ra ngươi là thật sự không muốn tạ ơn, vậy sang năm thời điểm thi Hội không cần chiếu cố đặc biệt này đi!”
Ninh Vân Tấn trên mặt cứng đờ, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, ấp úng mà nói, “Đa tạ Hoàng thượng chiếu cố. Hoàng thượng yên dân như con, ơn trạch thiên hạ, công việc mới này…vẫn là tiếp tục mới tốt, cũng thành toàn thể diện của nhóm thi cử.”
Một cái liếc mắt này của hắn khi rạng mây đỏ trên mặt chưa lui, lại chính là niên linh sống mái không biện giải, ngược lại có vẻ diễm lệ vô cùng, tuy là đã quen nhìn các loại sắc đẹp Văn Chân cũng không cẩn thận nhìn ngây người!
__________
1. Khăn buộc đầu
/176
|