Pháp hội niệm kinh hình như phải duy trì liên tục bảy ngày, nhưng Văn Chân lại không có khả năng lại ở chỗ này dừng lâu như vậy, bởi vậy chỉ an bài hắn xuất hiện tại ngày đầu tiên.
Pháp hội kỳ thật phải bắt đầu chuẩn bị từ canh ba, canh ba đem đàn tế ra ngoài vẩy sạch, canh bốn kết giới đàn tế ở bên trong, canh năm cho người dựng cờ, treo cao trên cột chùa phía trước bên trái bảo điện Đại Hùng, nhất cử nhất động đều có trình tự. Chờ khi hừng đông chủ yếu chính là các Lạt ma tụng kinh, tiếp kiến tín khách.
Chỉ cần người hơi chút có giác ngộ chính trị cũng có thể nhìn ra được, nói là vì Hoàng đế tổ chức pháp hội, trên thực tế các tín dân chân chính để trong lòng vẫn là những Lạt ma, mỗi khi tăng nhân cao giọng tụng kinh cầu nguyện, những người đó hỏi ý các khách hành hương rồi sẽ tiến hành bố thí.
Loại thành kính này đối với Lạt mà và chùa miếu, không cần giải thích rõ Đồ Khắc Đồ cùng với tôn giáo ảnh hưởng đến vùng thảo nguyên này là vượt xa xa triều đình, vượt qua Hoàng đế Văn Chân đây!
Văn Chân trên đài tuy rằng mang nụ cười nhạt trên mặt, nhưng Ninh Vân Tấn lại bắt được ức khí hắn ngẫu nhiên toát ra. Đồ Khắc Đồ vì đề cao lợi thế của mình cho Văn Chân một hạ mã uy thật sự là hơi độc ác một chút, không phải nói là Văn Chân nhìn khó chịu, mà ngay cả quan viên tùy giá bọn họ trong lòng cũng không thoải mái, có thể tưởng tượng ngày mai triều đình đàm phán lại phải bị bắt cắt thịt.
Cái gọi là họa vô đơn chí, hoặc là nói mặc phỉ định luận là danh bất hư truyền, qua buổi trưa sau, chuyện càng không xong đã xảy ra.
Hôm nay là thời tiết tốt mây mù tản ra, không trung xanh xanh tuy rằng trôi từng đám mây lớn, mặt trời lại không bị che. Phải biết trước đó vài ngày tuy rằng thường thường trong, nhưng mây trên trời tầng vẫn rất dày, hơn nữa trước đó lại hạ qua tuyết lớn, bởi vậy càng cảm thấy trời âm u, tương phản như vậy khiến cho thời tiết hôm nay phá lệ tốt.
Sau buổi trưa tín dân trong chùa càng ngày càng nhiều – dù sao Lạt ma thân phận tôn quý bình thường cũng không thể dễ nhìn thấy. Ngay tại lúc chùa miếu gần như đều sắp chứa không hết, đột nhiên có tín dân phát hiện có một đóa mây chậm rãi biến ảo hình dạng, cuối cùng cư nhiên biến thành bộ dáng chùa, hơn nữa nhìn còn có chút tương tự Ngân tự.
Đám mây hướng tới thiên biến vạn hóa, có thể biến thành chùa cũng không ngạc nhiên, bất quá vẫn là một truyền mười, mười truyền một trăm, khiến không ít người đều ngẩng đầu quan sát đám mây kia, mà ngay cả Ninh Vân Tấn và Hồng Minh không có việc gì cũng tò mò đánh giá.
Cố tình ngay tại thời điểm đám mây được vạn chúng chú mục, tại vị trí thờ đại điện lại đột nhiên xuất hiện vòng tròn phật quang bảy sắc, kỳ cảnh như vậy nhất thời khiến cho đám người kinh hô, tiếp không cần các Lạt ma tiếp đón, toàn bộ tín dân đều thành kính quỳ rạp xuống đất.
Ninh Vân Tấn biết loại phật quang này kỳ thật chính là một loại vòng cầu vòng, là ánh mặt trời chiếu ở ngoài mây mù, mà hình thành một loại kỳ quan tự nhiên. Nhưng hắn biết vô dụng, niên đại này không có người hiểu được điều này, chỉ cho rằng là thần tích.
“Phật tổ hiện linh rồi!”
“Đây là phật quang đó, người cùng phật hữu duyên mới có thể nhìn thấy phật quang!”
Nhìn thấy những tín dân vẻ mặt kích động, thậm chí ngay cả không ít quan viên Đại Hạ cũng có chút thần sắc bất định, Ninh Vân Tấn nhịn không được nhìn phía Văn Chân, quả nhiên người nào đó luôn luôn bình tĩnh giữ mặt than cũng có chút đóng băng không nổi, rõ ràng có chút buồn bực.
Nếu chỉ là pháp hội oanh động mà thôi, Ninh Vân Tấn cảm thấy còn có thể lý giải, dù sao làm một lãnh tụ chính trị vì mình một bên giành lợi ích là bình thường, hơn nữa Lạt ma ở thảo nguyên địa vị vốn chính là gần như được tôn sùng như là thần, đây là uy tín tích lũy trăm ngàn năm qua, căn bản không phải nhất thời hồi lâu có thể xoay chuyển.
Nhưng mà chuyện phật quang vừa có, liền quá mức oanh động một chút, bất luận các Lạt ma là có ý, hoặc chỉ là duyên phận đẩy đưa, đối với đàm phán ngày mai của Đại Hạ đều sẽ bắt đầu áp lực cực lớn.
Kỳ tích gì đó, chúng ta cũng có thể làm được mà!
Nghĩ chân mày hắn cau lại, quay đầu tới gần Hồng Minh, “Thái tử điện hạ, ngài có hứng thú ở trước mặt Hoàng thượng lập công không?”
Hồng Minh cẩn thận hỏi, “Lập công gì? Trước là nói xem sao.”
Ninh Vân Tấn ngẩng đầu nhìn phật quang đang ở trên trời cao, “Ngài cảm thấy Hoàng thượng sẽ hy vọng nhìn thấy tràng cảnh này sao?”
“Vô nghĩa.” Hồng Minh hừ một tiếng, hắn từ ngày hôm qua đã phát hiện cảm xúc phụ hoàng không cao. Đứng ở trên lập trường Đại Hạ, hắn thấy một màn như vậy đều chịu không nổi, không cần phải nói phụ hoàng quân lâm thiên hạ.
Nghĩ đến thân phận Ninh Vân Tấn, hắn nói, “Điềm lành như vậy cũng đã xuất hiện, chẳng lẽ là ngươi còn có thể có biện pháp nào hay sao?”
“Lạt ma có thể dẫn điềm may, chúng ta cũng có thể làm ra thần tích khác mà!” Ninh Vân Tấn cười thần bí, “Chỉ là kỳ tích mức độ như vậy, muốn cho những dân chúng thật tin không nghi ngờ, Đại Hạ chúng ta đồng dạng làm được.”
Hồng Minh đối với điểm này cũng không hoài nghi, nhưng hắn rất ngạc nhiên phải làm như thế nò mới có thể khiến thần tích chuyển lên trên người phụ hoàng, “Sẽ không lộng xảo thành chuyên chứ?”
“Nếu Thái tử hỗ trợ mà nói…” Ninh Vân Tấn kéo dài âm cuối, ánh mắt lại nhìn Hồng Minh, chờ đáp án của hắn.
Trong lòng Hồng Minh giống như đang có con mèo gãi, tò mò không thôi. Hắn rõ ràng phụ hoàng khẳng định cũng đang sầu chuyện này, nếu ai có thể thay đổi thế cục hiện tại một chút, phụ hoàng khẳng định sẽ đối với người nọ vài phần kính trọng.
Công lao như vậy khẳng định không thể quang minh chính đại có khen ngợi, nhưng mà mình thân là Thái tử đã có thưởng không thể thưởng hơn, những hư danh công ích nào so được với việc địa vị ở trong lòng phụ hoàng tăng lên, nhất thời Hồng Minh liền tâm động.
Tuy rằng rất muốn một hơi đáp ứng xuống, nhưng Hồng Minh thân là Thái tử khiến hắn rụt rè chẳng qua là nhìn Ninh Vân Tấn, tràn ngập chờ mong và tán thưởng, nghĩ phải đợi hắn nói ra trước đã.
Bất quá Ninh Vân Tán làm sao khiến hắn như ý, giống như đoán không ra Hồng Minh ‘Mặt mày đưa tình’, còn mười phần không hiểu phong tình hỏi, “Ý Thái tử như thế nào?”
Thái tử trong lòng nghẹn khuất, rồi lại với hắn không có cách nào, “Nếu có thể hoàn thành, Cô tất nhiên nguyện ý hỗ trợ.”
Hồng Minh biểu tình buồn bực khiến Ninh Vân Tấn cười thầm, lúc này mới che ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng đem quyết định của mình nói ra.
Đối với an bài khác của Ninh Vân Tấn Hồng Minh ngược lại không có dị nghị, nhưng điều đầu trong đó lại làm hắn có chút sầu lo, hắn chần chờ mà nói, “Những mầm mống đó và cây cũng phải Cô đến xử lý?”
“Thái tử điện hạ phải làm tất nhiên thì phải làm đến cùng, tuy rằng vi thần cũng có thể hỗ trợ xử lý, nhưng vậy bộc lộ không ra bản lĩnh của ngài a!” Ninh Vân Tấn giải thích, nói xong còn biết rõ còn hỏi, “Vi thần nhớ rõ bí quyết hồi sinh tế quỷ thần giả cũng có thể sử dụng ra chứ?”
Hồng Minh vẻ mặt đau khổ, có chút hoài nghi người nọ là cố ý. Dù sao bí quyết hồi sinh loại pháp quyết đối với mầm thúc lớn, nếu muốn làm được không cho người phát hiện ít nhất đều phải là tế địa giả mới được, mình nếu muốn làm chỉ là khai tế đàn niệm chú liền đã tiêu tốn hơn phân nửa ngày, còn không nhất định có thể cam đoan hiệu quả, đến lúc đó thức ăn cũng lạnh.
Thật sự là người so người tức chết người, mình một tế quỷ thần giả dẫu gì cũng là có được năng lực xuất chúng, nhưng so với người này liền thành cặn. Tâm tính thiếu niên khiến Hồng Minh làm sao cũng không chịu thừa nhận mình không được, giãy dụa sắp chết nói, “Chủ ý này vừa là ngươi ra, Cô cũng không tiện hoàn toàn đoạt công lao của ngươi. Cô thấy vẫn là do ngươi xử lý mầm này khá tiện, như vậy Cô cũng có thể vì ngươi ở trước mặt phụ hoàng thỉnh công.”
Ninh Vân Tấn vội vàng cự tuyệt nói, “Như vậy không nên đâu. Vi thần vẫn là cảm thấy đều do Thái tử điện hạ xử lý mới tốt!” Nói xong, hắn lộ ra một tia nịnh nọt, “Thái tử điện hạ một lòng vì vi thần suy xét, tài cán vài ngài cống hiến sức lực đã vì vinh hạnh của vi thần.”
Hồng Minh nhìn vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, thoạt nhìn người này hình như thật bị lời trước đó của mình dọa, tuy rằng vẫn chưa quyết định đáp ứng mình, cũng đã nghĩ muốn lấy lòng mình.
Cân nhắc một chút, Hồng Minh bị thành ý trong mắt Ninh Vân Tấn đả động. Hắn giãy dụa chỉ có thể thừa nhận mình không được, “Nếu ngươi chân tâm nghĩ giúp Cô làm việc, vậy tiếp nhận chuyện này đi!”
Ninh Vân Tấn đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, tiếp lại giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại, trên mặt viết kích động, giả bộ bộ dáng vô cùng vui lòng, tiếp nhận an bài của Hồng Minh.
Một ngày trước khi mặt trời lặn pháp hội liền kết thúc, các tín dân cũng không vội vã rời đi, như cũ đứng ở tại chỗ, chờ Lạt ma rời trận.
Văn Chân làm bạn với Đồ Khắc Đồ đi xuống đài cao, Hồng Minh liền dẫn theo Ninh Vân Tấn chờ đón đầu đoàn người.
Hắn trước đi đầu hành lễ với Văn Chân, rồi hướng Đồ Khắc Đồ làm tiếp đón, chờ khi đoàn người thấy xong lễ, Hồng Minh liền cười hỏi, “Phụ hoàng, nếu hiếm khi đến Ngân tự một lần, lại còn gặp được kỳ cảnh xuất hiện phật quang, không bằng do ngài ở trong chùa tự tay trồng lên một gốc cây, cũng hảo lưu lại một đoạn giai thoại.” Nói xong, hắn lại ngược lại nói với Đồ Khắc Đồ, “Lạt ma sẽ không để ý Cô tự chủ trương chứ?”
“Tất nhiên sẽ không!” Đồ Khắc Đồ cười đến giống như phật Di Lặc, hôm nay bọn họ đã ra đủ nổi bật, Hoàng đế muốn làm gì nữa cũng đều là uổng công, “Đúng như Thái tử nói, sau khi làm cây xanh thành râm, các tín dân đến trong chùa nhìn thấy gốc cây này, đều sẽ nhớ tới chuyện hôm nay.”
Hắn nói khiến Ninh Vân Tấn cong khóe miệng một chút, lão đầu tử này đánh ngược lại ý kiến hay, đáng tiếc nhất định tơi bời!
Văn Chân ở trên đài cao vẫn luôn chú ý hai người bọn họ, phát hiện bọn họ đầu tiên là châu đầu ghé tai, qua một đoạn thời gian sau Ninh Vân Tấn liền rời khỏi hội trường. Hiện giờ chỉ thấy khóe miệng hắn cười xấu xa, chỉ biết việc này nhất định là biện pháp của Ninh Vân Tấn.
Tâm tình buồn bực một ngày ở trong nụ cười xấu xa mị người được chữa khỏi, hắn biết Ninh Vân Tấn tuy rằng thích chơi đùa chút thiêu thân, lại sẽ không làm không, lập tức không chút do dự nói, “Nếu Hồng Minh cũng đã chuẩn bị tốt, Lạt ma cũng không để ý, vậy trẫm hôm nay không khổ cực một chút cũng không được rồi!”
Thấy phụ hoàng nhận lời đến dứt khoát như thế, trong lòng Hồng Minh vô cùng nhảy nhót, chỉ cho là mình đã được phụ hoàng tin cậy. Khuôn mặt nhỏ của hắn tuy rằng còn diện cái khung Thái tử, nhưng hưng phấn trong mắt nhóm cáo già vừa nhìn đã nhìn ra được.
Điều này làm cho Văn Chân liếc một người đứng bên cạnh Thái tử, nhìn Ninh Vân Tấn trung hậu thành thật, nhịn không được ở trong lòng thở dài, quả nhiên kém đến quá xa!
Dù sao đây là chùa Lạt ma, Hồng Minh cho dù hưng phán cũng không có tự chủ trương, “Lạt ma Đồ Khắc Đồ, mới vừa rồi Cô đã sai người chuẩn bị tốt mầm cây, không biết ngài có thể an bài một chỗ địa phương không?”
Đồ Khắc Đồ ha ha mỉm cười, giọng nói như chuông đồng mà nói, “Nói cũng là khéo, cửa chùa có một chỗ đang chuẩn bị trồng cây lần nữa, không bằng liền trồng ở đó!”
Đoàn người tại hướng dẫn của hắn hướng phía chỗ kia đi đến, các tín dân nguyên bản đang từ từ tản đi nghe nói Lạt ma muốn dẫn Hoàng đế trồng cây, xuất phát từ lòng hiếu kỳ để ý và suy nghĩ muốn tiếp xúc gần với Lạt ma hơn, lại không tự chủ được mà giữ lại.
Vì thế liền có thể nhìn thấy cửa chùa chật ních tín dân tắc nghẽn cửa vào, chỉ có dưới dẫn dắt của Đồ Khắc Đồ giống như Moses phân cắt* đi phía trước.
*Truyền thuyết Moses phân biển (có trong hoạt hình Hoàng tử Ai Cập)
Không thể phủ nhận Đồ Khắc Đồ tận lực làm vậy, thứ nhất biểu hiện địa vị của mình, thứ hai đem Văn Chân dẫn tới trước mắt bao người, cũng là tin tưởng Đại Hạ không có cách nào lật cục diện lại.
Sau khi bọn họ đến nơi, lại đợi một đoạn thời gian, cây Hồng Minh sai người chuẩn bị mới được người nâng vào.
Trong chùa trồng giống nhau chính là cây bồ đề và cây bách, cây bồ đề tất nhiên là khởi nguyên từ Phật tổ. Mà cây bách từ xưa đã được cho rằng có thể câu thông người trời, mà bách xanh thường thanh thì tượng trưng giang sơn vĩnh cố, nếu Hoàng đế tự mình muốn trồng cây, tất nhiên là loại cây bách.
Nhưng vừa thấy cây bách kia, mọi người đều nghi hoặc! Một gốc cây như thế có thể trồng sống sao?
Hóa ra cây bách kia bất quá là cây con mới vừa nảy mầm, độ cao cư nhiên không đến một trượng, càng khoa trương chính là trên còn cư nhiên có cành lá khô vàng. Tuy rằng dời trồng cây bách quả thật lấy khổ tương đối thích hợp, nhưng mà cũng quá không phù hợp thân phận Hoàng đế rồi!
Hơn nữa cây bách sinh trưởng chậm rãi, cho dù cây này may mắn có thể trồng sống, nhưng đến tốt cùng phải thời điểm nào mới có thể trưởng thành rậm rạp xanh biếc đại thụ thương thiên chứ?!
Bất quá Văn Chân vừa nhìnn thấy cây này, liền đoán được dụng ý an bài Ninh Vân Tấn ra sao, trong lòng tất nhiên là cực kỳ tán thưởng, thật đúng là hiểu cấp bách trong lòng hắn, vì thế không dấu vết mà gật đầu với Ninh Vân Tấn.
Cho dù nghĩ muốn áp chế Đại Hạ, bất quá Đồ Khắc Đồ sau khi thấy cây non này về sau đều có chút xử lý không được! Hắn không xác định là nói với Hồng Minh, “Thái tử, cây này có phải hay không quá nhỏ một chút? Nếu không lão tăng lại gọi người đưa đến một gốc?”
“Không có biện pháp, một hồi lâu cũng tìm không thấy, Cô liền sai người ở mép rừng đào một gốc!” Hồng Minh hiểu hiện vô cùng bình tĩnh, cười nói, “Bất quá phụ hoàng hẳn là sẽ không để ý chứ?!”
Thấy Hồng Minh đang nhìn mình, Văn Chân cười gật đầu, “Nếu Thái tử một mảnh hiếu tâm, trẫm cũng chỉ hảo từ chối thì bất kính!” Hắn nếu đã lên tiếng, Hồng Minh liền lập tức tự tay tiếp nhận cuốc đưa cho Văn Chân.
Nói là để Hoàng đế tự tay trồng cây, tất nhiên không có khả năng toàn bộ do hắn một tay đi làm, hắn chỉ là ý tứ đào hai cái, Hồng Minh, Ninh Vân Tấn mấy thanh niên tùy giá sức mạnh liền chủ động bắt đầu đào hỗ trợ đào hố, hai người bọn họ vừa động thủ, người khác cũng liền đứng không yên.
So với Hoàng đế khác trồng cây trực tiếp trồng đại thụ khí phái, một gốc cây con nhỏ như vậy thật sự không cần nhiều hố lớn, rất nhanh đã đào xong, lại có người bón tốt phân bón, Văn Chân lúc này mới bắt tay đem cây con bỏ vào trong hố.
Tiếp đắp thêm đất liền phải tự tay Văn Chân đến làm, chỉ thấy hắn cầm xẻng đem đất từng đụn từng đụn bất vào trong hố. Trong mắt người ngoài thấy hắn chính là vận động máy móc nhưng trên thực tế cũng là đang đem khí của mình bao phủ trên chút đất kia, chỉ có như vậy mới có thể đem cây con kích hoạt bí quyết hồi sinh.
Lạt ma dù sao không phải hư danh không, hắn tuy rằng không hiểu huyết mạch thức tỉnh giải thần thông có thể làm tình trạng gì, nhưng mơ mơ hồ hồ vẫn là có thể phát hiện khí quanh mình biến hoa, chuyện năm kia Hoàng đế cầu mưa chính là vẫn được dân gian tán thưởng, hắn sợ sự tình có biến, lập tức chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, như vậy cho dù xuất hiện kỳ tích gì, cũng sẽ cùng mình xách lên quan hệ.
“Hoàng thượng, cây con này có chút nghiêng, không bằng do vi thần cùng Thái tử giúp ngài nâng nhé!”
Ninh Vân Tấn làm sao để hắn thực hiện được, Đồ Khắc Đồ chân vừa mới bước ra, cũng đã kéo Thái tử chen đến bên người Văn Chân. Hai người bọn họ một trái một phải đem gốc cây con nâng, ba người đem cây con nho nhỏ chen đến không còn không gian, Đồ Khắc Đồ rốt cuộc vẫn là muốn thể diện, đành phải bất đắc dĩ rút bước chân về.
Chờ Văn Chân đem chút đất cuối cùng đắp lên, Ninh Vân Tấn và Thái tử lập tức thức thời mà lui ra phía sau. Chỉ thấy Văn Chân vỗ vỗ cây con kia, giống như là đang nói nhỏ, “Ngươi cần phải mau mau lớn lên nhé!”
Nói xong, Văn Chân liền mang theo hai người hướng Đồ Khắc Đồ đi đến.
Hắn vừa mới chuyển thân đi được bốn năm bước, đột nhiên có tín dân phát ra kinh hô.
“Ngươi nhìn xem, cây kia có phải hay không biến xanh rồi?”
“Cao lên, các ngươi nhìn, cây kia lớn lên!”
“Lớn lên thật nhanh! Đây là thần tích a!”
Ba người vẻ mặt kinh ngạc mà quay đầu lại, chỉ thấy gốc cây con lá khô vàng đã rơi xuống mặt đất, ở tại chỗ lấy tốc độ cực nhanh sinh trưởng ra mầm xanh tươi, nguyên bản một gốc cây con chưa qua một trượng đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy sinh trưởng với tốc độ nhanh, chỉ vẻn vẹn một chút thời gian ba người xoay người đi đến bên cây lần nữa, gốc cây kia cũng đã trưởng thành gần tới nửa trượng.
Nếu nói là có cái gì so với phật quang có thể rung động nhân tâm, thì chẳng gì qua được cây khô gặp mùa xuân, tuy rằng cây con này không phải cây khô, nhưng mà lấy tốc độ nhanh như vậy lớn lên, vẫn khiến cho nhóm tín dân đều trợn tròn mắt.
Thừa dịp ba người xoay người trong chớp mắt này, Ninh Vân Tấn dùng âm thanh nhỏ nhất nói, “Mầm.”
Gợi ý không đầu không đuôi này của hắn, trong lòng Hồng Minh thấp thỏm không thôi, còn đang do dự nên hay không chủ động nhắc nhở phụ hoàng một chút. Đã thấy phụ hoàng nhà mình mang theo biểu tình kinh ngạc bước nhanh đi đến bên người Lạt ma, “Lạt ma Đồ Khắc Đồ, hẳn là mảnh đất này có chỗ đặc biệt? Bằng không làm sao sẽ xuất hiện kỳ tích như thế!”
Đồ Khắc Đồ rõ ràng khẳng định cùng Đại Hạ an bài có liên quan, nhưng mà nghe qua Hoàng đế muốn cho một bậc thang xuống, lập tức trong lòng an lòng, “Thần tích hôm nay không ngừng, nói lên Hoàng thượng cùng ta có Phật hữu duyên.”
Văn Chân cười ha ha, nói với Đồ Khắc Đồ, “Hôm nay trẫm trồng cây xuất hiện thần tích như thế, thật sự là duyên phận đưa đẩy, không bằng ở bên cạnh cây trồng chút hoa cỏ.” Hắn quay đầu nói với Hồng Minh, “Còn có cây khác không?”
Hồng Minh vội vàng nói, “Không biết phụ hoàng lại có nhã hứng này, những cây khác cũng chưa kịp chuẩn bị. Bất quá còn có một ít mầm hoa cỏ, ngài xem có dùng một chút không?”
“Để người lấy đến đây đi!” Văn Chân phân phó một tiếng, lúc này mới hướng Đồ Khắc Đồ, “Lạt ma, không bằng chúng ta đồng thời đi?”
Đồ Khắc Đồ chung quy cảm thấy trong đó có trá, rồi lại không tiện từ chối, đành phải đồng ý.
Hồng Minh lấy mầm tới không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có hai loại, phân biệt là Hắc mai và Thụy hương.
Văn Chân sau khi tiếp nhận, đem hai loại mầm đều đưa tới trước mặt Đồ Khắc Đồ, “Lạt ma không bằng chọn một ít?”
“Hai thứ này đều rất thích hợp gieo trồng ở đây, Thụy hương càng là hoa cùng phật kết duyên, này được gọi là lão tăng khó có thể lấy hay bỏ.” Đồ Khắc Đồ trong lòng vô cùng cảnh giác, nghĩ nghĩ, liền mỗi loại lấy một chút, “Ta liền đều trồng một ít đi!”
Hai người xoay xung quanh mảnh cây bách còn đang sinh trưởng, một người đứng một bên trồng. Thả mầm so với trồng cây dễ hơn nhiều, đào hố rắc rào, lại tưới một chút nước là tốt rồi, chưa đến một khắc đồng hồ, bọn họ đã đem mầm trong tay đều rắc xuống.
Thẳng đến thời gian này gốc cây bách kia mới ngừng lớn lên, giờ phút này so với bộ dáng mới vừa trồng xuống, hoàn toàn đổi dạng, cao đã trên dưới sáu trượng, vòng một người đều không thể ôm hết, rậm rạp xanh um, giống như đã sinh trưởng rất nhiều năm.
Kỳ tích bên này mới ngừng lại, bên kia lại xuất hiện chuyện thần kỳ, mầm bên Văn Chân vừa mới thả xuống cư nhiên mọc ra mầm xanh, tuy rằng tốc độ sinh trưởng không bằng gốc bách kia, nhưng từng mảnh vừa mới nhú ra xanh đậm đón gió lay động, lại cực kỳ hấp dẫn nhân tâm.
Có gốc cây bách trước đó, Văn Chân trồng xuống xuất hiện loại tình huống này, thật không có kinh người như trước. Bất quá nếu hai người đồng thời trồng mầm, tất nhiên mọi người không nhịn được chú ý bên Lạt ma.
Dù sao nếu nói là cùng Phật hữu duyên, còn có ai có thể so được Phật sống chứ?!
Nhưng mà mọi người lại tiếc nuối phát hiện mảnh Đồ Khắc Đồ gieo trồng lại như cũ trụi lủi, không có nửa điểm dấu hiệu nảy mầm, điều này khiến người có chút kinh nghi!
Cho dù tín đồ thành kính cũng sinh ra suy nghĩ như vậy, hay là xuất hiện tình huống như vậy cùng Phật không liên quan, mà là bởi vì nguyên nhân Hoàng thượng?
Đồ Khắc Đồ biết mình bị Hoàng đế xếp đặt một đường, nhưng hắn không chỉ là một tăng nhân, càng là một người chính trị gia đủ tư cách, trên mặt không thấy nửa phần nan kham.
Một ngày tràn ngập kỳ tích đảo mắt trôi qua, Ninh Vân Tấn trở lại phòng liền gục ở trên giường không dậy nổi, cho dù với năng lực của hắn, phải kích hoạt một gốc cây lớn như thế, cũng gần như đem năng lực mới vừa khôi phục trong cơ thể hắn trở thành trống rỗng.
Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn cảm giác trên mặt ngứa, biết trong phòng thêm một nười Ninh Vân Tấn cũng không vội vã mở to mắt, ngược lại đem mặt ở trong chân cọ cọ. Chờ sau khi chăn được xốc len, hắn mới hàm hàm hồ hồ mà oán giận nói, “Bận bịu một ngày, ngươi cũng không cần nghỉ ngơi sao?”
“Không thấy mặt ngươi, trẫm thật sự ngủ không được.” Văn Chân khom lưng xuống, hôn hò má hắn, sau đó đem Ninh Vân Tấn toàn bộ đặt ở trên giường, trên tay kích động ở trên người hắn vuốt ve.
Hắn mềm nhẹ vụn vặt khẽ hôn, khiến Ninh Vân Tấn có loại cảm giác hít thở không thông! Vừa mới hé môi, một khúc đầu lưỡi linh hoạt liền chui vào. Ninh Vân Tấn đẩy hai hồi, người trên thân lại như bàn thạch, đồ sộ không động, liền dưt khoát híp mắt hưởng thụ loại thân mật sủng nịch này.
Triền miên đủ Văn Chân mới thở hổn hển buông Ninh Vân Tấn ra, nửa người dưới hắn ngăn Ninh Vân Tấn, một tay chống đầu, tay trái nâng thái dương Ninh Vân Tấn, “Ngươi hôm nay chính là lập công lớn, trẫm đã đều không có biện pháp thưởng ngươi. Thần tích vừa ra nỳ không biết vì quốc khố tiết kiệm bao nhiêu bạc, trẫm muốn đại biểu lê dân thiên hạ cảm kích ngươi.”
Ninh Vân Tấn không chút để ý mà nói, “Đây chính là Thái tử một tay xử lý, ngươi cũng đừng lên công thần lớn kia.”
Văn Chân ở trên mặt hắn hôn một cái, cười nói, “Trẫm biết trừ ngươi ra không ai làm được, cũng không ai dự đoán được. Bất quá khiến Hồng Minh ra mặt cũng tốt, như vậy cùng Lạt ma trực tiếp xung đột, thật sự không thích hợp ngươi ra mặt.”
“Ngươi ngược lại tuyệt không đau lòng nhi tử sao?” Ninh Vân Tấn nguýt hắn một cái, phun tào nói.
“Hồng Minh nên trưởng thành.” Văn Chân than một câu, “Hắn biết chuyện hai ta sao?”
“Ừ.” Ninh Vân Tấn nói, “Hắn ngày hôm qua nhìn thấy ngươi tiến vào.”
“Ta cũng thấy hắn, lại chỉ cho hắn không chú ý tới. Bất quá hắn biết cũng thế, nếu Hồng Minh có hành động gì thiếu suy nghĩ, ngươi cũng không cần lo lắng.” Văn Chân cười nói, tuy rằng nhi tử nhà mình là Thái tử, bất quá lại tuyệt không lo lắng tiểu tử dưới thân này sẽ chịu thiệt. Miệng nói xong không thèm để ý, bất quá hắn lại vẫn là nhịn không được dặn dò một câu, “Hồng Minh còn nhỏ, khi ngươi gây sức ép hắn cũng đừng quá độc ác.”
Ninh Vân Tấn hừ một tiếng, đem móng vuốt của tên nào đó đã sờ vào ấy ấy của mình bắt ra, “Ta cũng còn nhỏ đó! Hoàng thượng cũng đừng nặng bên này nhẹ bên kia.”
Pháp hội kỳ thật phải bắt đầu chuẩn bị từ canh ba, canh ba đem đàn tế ra ngoài vẩy sạch, canh bốn kết giới đàn tế ở bên trong, canh năm cho người dựng cờ, treo cao trên cột chùa phía trước bên trái bảo điện Đại Hùng, nhất cử nhất động đều có trình tự. Chờ khi hừng đông chủ yếu chính là các Lạt ma tụng kinh, tiếp kiến tín khách.
Chỉ cần người hơi chút có giác ngộ chính trị cũng có thể nhìn ra được, nói là vì Hoàng đế tổ chức pháp hội, trên thực tế các tín dân chân chính để trong lòng vẫn là những Lạt ma, mỗi khi tăng nhân cao giọng tụng kinh cầu nguyện, những người đó hỏi ý các khách hành hương rồi sẽ tiến hành bố thí.
Loại thành kính này đối với Lạt mà và chùa miếu, không cần giải thích rõ Đồ Khắc Đồ cùng với tôn giáo ảnh hưởng đến vùng thảo nguyên này là vượt xa xa triều đình, vượt qua Hoàng đế Văn Chân đây!
Văn Chân trên đài tuy rằng mang nụ cười nhạt trên mặt, nhưng Ninh Vân Tấn lại bắt được ức khí hắn ngẫu nhiên toát ra. Đồ Khắc Đồ vì đề cao lợi thế của mình cho Văn Chân một hạ mã uy thật sự là hơi độc ác một chút, không phải nói là Văn Chân nhìn khó chịu, mà ngay cả quan viên tùy giá bọn họ trong lòng cũng không thoải mái, có thể tưởng tượng ngày mai triều đình đàm phán lại phải bị bắt cắt thịt.
Cái gọi là họa vô đơn chí, hoặc là nói mặc phỉ định luận là danh bất hư truyền, qua buổi trưa sau, chuyện càng không xong đã xảy ra.
Hôm nay là thời tiết tốt mây mù tản ra, không trung xanh xanh tuy rằng trôi từng đám mây lớn, mặt trời lại không bị che. Phải biết trước đó vài ngày tuy rằng thường thường trong, nhưng mây trên trời tầng vẫn rất dày, hơn nữa trước đó lại hạ qua tuyết lớn, bởi vậy càng cảm thấy trời âm u, tương phản như vậy khiến cho thời tiết hôm nay phá lệ tốt.
Sau buổi trưa tín dân trong chùa càng ngày càng nhiều – dù sao Lạt ma thân phận tôn quý bình thường cũng không thể dễ nhìn thấy. Ngay tại lúc chùa miếu gần như đều sắp chứa không hết, đột nhiên có tín dân phát hiện có một đóa mây chậm rãi biến ảo hình dạng, cuối cùng cư nhiên biến thành bộ dáng chùa, hơn nữa nhìn còn có chút tương tự Ngân tự.
Đám mây hướng tới thiên biến vạn hóa, có thể biến thành chùa cũng không ngạc nhiên, bất quá vẫn là một truyền mười, mười truyền một trăm, khiến không ít người đều ngẩng đầu quan sát đám mây kia, mà ngay cả Ninh Vân Tấn và Hồng Minh không có việc gì cũng tò mò đánh giá.
Cố tình ngay tại thời điểm đám mây được vạn chúng chú mục, tại vị trí thờ đại điện lại đột nhiên xuất hiện vòng tròn phật quang bảy sắc, kỳ cảnh như vậy nhất thời khiến cho đám người kinh hô, tiếp không cần các Lạt ma tiếp đón, toàn bộ tín dân đều thành kính quỳ rạp xuống đất.
Ninh Vân Tấn biết loại phật quang này kỳ thật chính là một loại vòng cầu vòng, là ánh mặt trời chiếu ở ngoài mây mù, mà hình thành một loại kỳ quan tự nhiên. Nhưng hắn biết vô dụng, niên đại này không có người hiểu được điều này, chỉ cho rằng là thần tích.
“Phật tổ hiện linh rồi!”
“Đây là phật quang đó, người cùng phật hữu duyên mới có thể nhìn thấy phật quang!”
Nhìn thấy những tín dân vẻ mặt kích động, thậm chí ngay cả không ít quan viên Đại Hạ cũng có chút thần sắc bất định, Ninh Vân Tấn nhịn không được nhìn phía Văn Chân, quả nhiên người nào đó luôn luôn bình tĩnh giữ mặt than cũng có chút đóng băng không nổi, rõ ràng có chút buồn bực.
Nếu chỉ là pháp hội oanh động mà thôi, Ninh Vân Tấn cảm thấy còn có thể lý giải, dù sao làm một lãnh tụ chính trị vì mình một bên giành lợi ích là bình thường, hơn nữa Lạt ma ở thảo nguyên địa vị vốn chính là gần như được tôn sùng như là thần, đây là uy tín tích lũy trăm ngàn năm qua, căn bản không phải nhất thời hồi lâu có thể xoay chuyển.
Nhưng mà chuyện phật quang vừa có, liền quá mức oanh động một chút, bất luận các Lạt ma là có ý, hoặc chỉ là duyên phận đẩy đưa, đối với đàm phán ngày mai của Đại Hạ đều sẽ bắt đầu áp lực cực lớn.
Kỳ tích gì đó, chúng ta cũng có thể làm được mà!
Nghĩ chân mày hắn cau lại, quay đầu tới gần Hồng Minh, “Thái tử điện hạ, ngài có hứng thú ở trước mặt Hoàng thượng lập công không?”
Hồng Minh cẩn thận hỏi, “Lập công gì? Trước là nói xem sao.”
Ninh Vân Tấn ngẩng đầu nhìn phật quang đang ở trên trời cao, “Ngài cảm thấy Hoàng thượng sẽ hy vọng nhìn thấy tràng cảnh này sao?”
“Vô nghĩa.” Hồng Minh hừ một tiếng, hắn từ ngày hôm qua đã phát hiện cảm xúc phụ hoàng không cao. Đứng ở trên lập trường Đại Hạ, hắn thấy một màn như vậy đều chịu không nổi, không cần phải nói phụ hoàng quân lâm thiên hạ.
Nghĩ đến thân phận Ninh Vân Tấn, hắn nói, “Điềm lành như vậy cũng đã xuất hiện, chẳng lẽ là ngươi còn có thể có biện pháp nào hay sao?”
“Lạt ma có thể dẫn điềm may, chúng ta cũng có thể làm ra thần tích khác mà!” Ninh Vân Tấn cười thần bí, “Chỉ là kỳ tích mức độ như vậy, muốn cho những dân chúng thật tin không nghi ngờ, Đại Hạ chúng ta đồng dạng làm được.”
Hồng Minh đối với điểm này cũng không hoài nghi, nhưng hắn rất ngạc nhiên phải làm như thế nò mới có thể khiến thần tích chuyển lên trên người phụ hoàng, “Sẽ không lộng xảo thành chuyên chứ?”
“Nếu Thái tử hỗ trợ mà nói…” Ninh Vân Tấn kéo dài âm cuối, ánh mắt lại nhìn Hồng Minh, chờ đáp án của hắn.
Trong lòng Hồng Minh giống như đang có con mèo gãi, tò mò không thôi. Hắn rõ ràng phụ hoàng khẳng định cũng đang sầu chuyện này, nếu ai có thể thay đổi thế cục hiện tại một chút, phụ hoàng khẳng định sẽ đối với người nọ vài phần kính trọng.
Công lao như vậy khẳng định không thể quang minh chính đại có khen ngợi, nhưng mà mình thân là Thái tử đã có thưởng không thể thưởng hơn, những hư danh công ích nào so được với việc địa vị ở trong lòng phụ hoàng tăng lên, nhất thời Hồng Minh liền tâm động.
Tuy rằng rất muốn một hơi đáp ứng xuống, nhưng Hồng Minh thân là Thái tử khiến hắn rụt rè chẳng qua là nhìn Ninh Vân Tấn, tràn ngập chờ mong và tán thưởng, nghĩ phải đợi hắn nói ra trước đã.
Bất quá Ninh Vân Tán làm sao khiến hắn như ý, giống như đoán không ra Hồng Minh ‘Mặt mày đưa tình’, còn mười phần không hiểu phong tình hỏi, “Ý Thái tử như thế nào?”
Thái tử trong lòng nghẹn khuất, rồi lại với hắn không có cách nào, “Nếu có thể hoàn thành, Cô tất nhiên nguyện ý hỗ trợ.”
Hồng Minh biểu tình buồn bực khiến Ninh Vân Tấn cười thầm, lúc này mới che ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng đem quyết định của mình nói ra.
Đối với an bài khác của Ninh Vân Tấn Hồng Minh ngược lại không có dị nghị, nhưng điều đầu trong đó lại làm hắn có chút sầu lo, hắn chần chờ mà nói, “Những mầm mống đó và cây cũng phải Cô đến xử lý?”
“Thái tử điện hạ phải làm tất nhiên thì phải làm đến cùng, tuy rằng vi thần cũng có thể hỗ trợ xử lý, nhưng vậy bộc lộ không ra bản lĩnh của ngài a!” Ninh Vân Tấn giải thích, nói xong còn biết rõ còn hỏi, “Vi thần nhớ rõ bí quyết hồi sinh tế quỷ thần giả cũng có thể sử dụng ra chứ?”
Hồng Minh vẻ mặt đau khổ, có chút hoài nghi người nọ là cố ý. Dù sao bí quyết hồi sinh loại pháp quyết đối với mầm thúc lớn, nếu muốn làm được không cho người phát hiện ít nhất đều phải là tế địa giả mới được, mình nếu muốn làm chỉ là khai tế đàn niệm chú liền đã tiêu tốn hơn phân nửa ngày, còn không nhất định có thể cam đoan hiệu quả, đến lúc đó thức ăn cũng lạnh.
Thật sự là người so người tức chết người, mình một tế quỷ thần giả dẫu gì cũng là có được năng lực xuất chúng, nhưng so với người này liền thành cặn. Tâm tính thiếu niên khiến Hồng Minh làm sao cũng không chịu thừa nhận mình không được, giãy dụa sắp chết nói, “Chủ ý này vừa là ngươi ra, Cô cũng không tiện hoàn toàn đoạt công lao của ngươi. Cô thấy vẫn là do ngươi xử lý mầm này khá tiện, như vậy Cô cũng có thể vì ngươi ở trước mặt phụ hoàng thỉnh công.”
Ninh Vân Tấn vội vàng cự tuyệt nói, “Như vậy không nên đâu. Vi thần vẫn là cảm thấy đều do Thái tử điện hạ xử lý mới tốt!” Nói xong, hắn lộ ra một tia nịnh nọt, “Thái tử điện hạ một lòng vì vi thần suy xét, tài cán vài ngài cống hiến sức lực đã vì vinh hạnh của vi thần.”
Hồng Minh nhìn vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, thoạt nhìn người này hình như thật bị lời trước đó của mình dọa, tuy rằng vẫn chưa quyết định đáp ứng mình, cũng đã nghĩ muốn lấy lòng mình.
Cân nhắc một chút, Hồng Minh bị thành ý trong mắt Ninh Vân Tấn đả động. Hắn giãy dụa chỉ có thể thừa nhận mình không được, “Nếu ngươi chân tâm nghĩ giúp Cô làm việc, vậy tiếp nhận chuyện này đi!”
Ninh Vân Tấn đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, tiếp lại giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại, trên mặt viết kích động, giả bộ bộ dáng vô cùng vui lòng, tiếp nhận an bài của Hồng Minh.
Một ngày trước khi mặt trời lặn pháp hội liền kết thúc, các tín dân cũng không vội vã rời đi, như cũ đứng ở tại chỗ, chờ Lạt ma rời trận.
Văn Chân làm bạn với Đồ Khắc Đồ đi xuống đài cao, Hồng Minh liền dẫn theo Ninh Vân Tấn chờ đón đầu đoàn người.
Hắn trước đi đầu hành lễ với Văn Chân, rồi hướng Đồ Khắc Đồ làm tiếp đón, chờ khi đoàn người thấy xong lễ, Hồng Minh liền cười hỏi, “Phụ hoàng, nếu hiếm khi đến Ngân tự một lần, lại còn gặp được kỳ cảnh xuất hiện phật quang, không bằng do ngài ở trong chùa tự tay trồng lên một gốc cây, cũng hảo lưu lại một đoạn giai thoại.” Nói xong, hắn lại ngược lại nói với Đồ Khắc Đồ, “Lạt ma sẽ không để ý Cô tự chủ trương chứ?”
“Tất nhiên sẽ không!” Đồ Khắc Đồ cười đến giống như phật Di Lặc, hôm nay bọn họ đã ra đủ nổi bật, Hoàng đế muốn làm gì nữa cũng đều là uổng công, “Đúng như Thái tử nói, sau khi làm cây xanh thành râm, các tín dân đến trong chùa nhìn thấy gốc cây này, đều sẽ nhớ tới chuyện hôm nay.”
Hắn nói khiến Ninh Vân Tấn cong khóe miệng một chút, lão đầu tử này đánh ngược lại ý kiến hay, đáng tiếc nhất định tơi bời!
Văn Chân ở trên đài cao vẫn luôn chú ý hai người bọn họ, phát hiện bọn họ đầu tiên là châu đầu ghé tai, qua một đoạn thời gian sau Ninh Vân Tấn liền rời khỏi hội trường. Hiện giờ chỉ thấy khóe miệng hắn cười xấu xa, chỉ biết việc này nhất định là biện pháp của Ninh Vân Tấn.
Tâm tình buồn bực một ngày ở trong nụ cười xấu xa mị người được chữa khỏi, hắn biết Ninh Vân Tấn tuy rằng thích chơi đùa chút thiêu thân, lại sẽ không làm không, lập tức không chút do dự nói, “Nếu Hồng Minh cũng đã chuẩn bị tốt, Lạt ma cũng không để ý, vậy trẫm hôm nay không khổ cực một chút cũng không được rồi!”
Thấy phụ hoàng nhận lời đến dứt khoát như thế, trong lòng Hồng Minh vô cùng nhảy nhót, chỉ cho là mình đã được phụ hoàng tin cậy. Khuôn mặt nhỏ của hắn tuy rằng còn diện cái khung Thái tử, nhưng hưng phấn trong mắt nhóm cáo già vừa nhìn đã nhìn ra được.
Điều này làm cho Văn Chân liếc một người đứng bên cạnh Thái tử, nhìn Ninh Vân Tấn trung hậu thành thật, nhịn không được ở trong lòng thở dài, quả nhiên kém đến quá xa!
Dù sao đây là chùa Lạt ma, Hồng Minh cho dù hưng phán cũng không có tự chủ trương, “Lạt ma Đồ Khắc Đồ, mới vừa rồi Cô đã sai người chuẩn bị tốt mầm cây, không biết ngài có thể an bài một chỗ địa phương không?”
Đồ Khắc Đồ ha ha mỉm cười, giọng nói như chuông đồng mà nói, “Nói cũng là khéo, cửa chùa có một chỗ đang chuẩn bị trồng cây lần nữa, không bằng liền trồng ở đó!”
Đoàn người tại hướng dẫn của hắn hướng phía chỗ kia đi đến, các tín dân nguyên bản đang từ từ tản đi nghe nói Lạt ma muốn dẫn Hoàng đế trồng cây, xuất phát từ lòng hiếu kỳ để ý và suy nghĩ muốn tiếp xúc gần với Lạt ma hơn, lại không tự chủ được mà giữ lại.
Vì thế liền có thể nhìn thấy cửa chùa chật ních tín dân tắc nghẽn cửa vào, chỉ có dưới dẫn dắt của Đồ Khắc Đồ giống như Moses phân cắt* đi phía trước.
*Truyền thuyết Moses phân biển (có trong hoạt hình Hoàng tử Ai Cập)
Không thể phủ nhận Đồ Khắc Đồ tận lực làm vậy, thứ nhất biểu hiện địa vị của mình, thứ hai đem Văn Chân dẫn tới trước mắt bao người, cũng là tin tưởng Đại Hạ không có cách nào lật cục diện lại.
Sau khi bọn họ đến nơi, lại đợi một đoạn thời gian, cây Hồng Minh sai người chuẩn bị mới được người nâng vào.
Trong chùa trồng giống nhau chính là cây bồ đề và cây bách, cây bồ đề tất nhiên là khởi nguyên từ Phật tổ. Mà cây bách từ xưa đã được cho rằng có thể câu thông người trời, mà bách xanh thường thanh thì tượng trưng giang sơn vĩnh cố, nếu Hoàng đế tự mình muốn trồng cây, tất nhiên là loại cây bách.
Nhưng vừa thấy cây bách kia, mọi người đều nghi hoặc! Một gốc cây như thế có thể trồng sống sao?
Hóa ra cây bách kia bất quá là cây con mới vừa nảy mầm, độ cao cư nhiên không đến một trượng, càng khoa trương chính là trên còn cư nhiên có cành lá khô vàng. Tuy rằng dời trồng cây bách quả thật lấy khổ tương đối thích hợp, nhưng mà cũng quá không phù hợp thân phận Hoàng đế rồi!
Hơn nữa cây bách sinh trưởng chậm rãi, cho dù cây này may mắn có thể trồng sống, nhưng đến tốt cùng phải thời điểm nào mới có thể trưởng thành rậm rạp xanh biếc đại thụ thương thiên chứ?!
Bất quá Văn Chân vừa nhìnn thấy cây này, liền đoán được dụng ý an bài Ninh Vân Tấn ra sao, trong lòng tất nhiên là cực kỳ tán thưởng, thật đúng là hiểu cấp bách trong lòng hắn, vì thế không dấu vết mà gật đầu với Ninh Vân Tấn.
Cho dù nghĩ muốn áp chế Đại Hạ, bất quá Đồ Khắc Đồ sau khi thấy cây non này về sau đều có chút xử lý không được! Hắn không xác định là nói với Hồng Minh, “Thái tử, cây này có phải hay không quá nhỏ một chút? Nếu không lão tăng lại gọi người đưa đến một gốc?”
“Không có biện pháp, một hồi lâu cũng tìm không thấy, Cô liền sai người ở mép rừng đào một gốc!” Hồng Minh hiểu hiện vô cùng bình tĩnh, cười nói, “Bất quá phụ hoàng hẳn là sẽ không để ý chứ?!”
Thấy Hồng Minh đang nhìn mình, Văn Chân cười gật đầu, “Nếu Thái tử một mảnh hiếu tâm, trẫm cũng chỉ hảo từ chối thì bất kính!” Hắn nếu đã lên tiếng, Hồng Minh liền lập tức tự tay tiếp nhận cuốc đưa cho Văn Chân.
Nói là để Hoàng đế tự tay trồng cây, tất nhiên không có khả năng toàn bộ do hắn một tay đi làm, hắn chỉ là ý tứ đào hai cái, Hồng Minh, Ninh Vân Tấn mấy thanh niên tùy giá sức mạnh liền chủ động bắt đầu đào hỗ trợ đào hố, hai người bọn họ vừa động thủ, người khác cũng liền đứng không yên.
So với Hoàng đế khác trồng cây trực tiếp trồng đại thụ khí phái, một gốc cây con nhỏ như vậy thật sự không cần nhiều hố lớn, rất nhanh đã đào xong, lại có người bón tốt phân bón, Văn Chân lúc này mới bắt tay đem cây con bỏ vào trong hố.
Tiếp đắp thêm đất liền phải tự tay Văn Chân đến làm, chỉ thấy hắn cầm xẻng đem đất từng đụn từng đụn bất vào trong hố. Trong mắt người ngoài thấy hắn chính là vận động máy móc nhưng trên thực tế cũng là đang đem khí của mình bao phủ trên chút đất kia, chỉ có như vậy mới có thể đem cây con kích hoạt bí quyết hồi sinh.
Lạt ma dù sao không phải hư danh không, hắn tuy rằng không hiểu huyết mạch thức tỉnh giải thần thông có thể làm tình trạng gì, nhưng mơ mơ hồ hồ vẫn là có thể phát hiện khí quanh mình biến hoa, chuyện năm kia Hoàng đế cầu mưa chính là vẫn được dân gian tán thưởng, hắn sợ sự tình có biến, lập tức chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, như vậy cho dù xuất hiện kỳ tích gì, cũng sẽ cùng mình xách lên quan hệ.
“Hoàng thượng, cây con này có chút nghiêng, không bằng do vi thần cùng Thái tử giúp ngài nâng nhé!”
Ninh Vân Tấn làm sao để hắn thực hiện được, Đồ Khắc Đồ chân vừa mới bước ra, cũng đã kéo Thái tử chen đến bên người Văn Chân. Hai người bọn họ một trái một phải đem gốc cây con nâng, ba người đem cây con nho nhỏ chen đến không còn không gian, Đồ Khắc Đồ rốt cuộc vẫn là muốn thể diện, đành phải bất đắc dĩ rút bước chân về.
Chờ Văn Chân đem chút đất cuối cùng đắp lên, Ninh Vân Tấn và Thái tử lập tức thức thời mà lui ra phía sau. Chỉ thấy Văn Chân vỗ vỗ cây con kia, giống như là đang nói nhỏ, “Ngươi cần phải mau mau lớn lên nhé!”
Nói xong, Văn Chân liền mang theo hai người hướng Đồ Khắc Đồ đi đến.
Hắn vừa mới chuyển thân đi được bốn năm bước, đột nhiên có tín dân phát ra kinh hô.
“Ngươi nhìn xem, cây kia có phải hay không biến xanh rồi?”
“Cao lên, các ngươi nhìn, cây kia lớn lên!”
“Lớn lên thật nhanh! Đây là thần tích a!”
Ba người vẻ mặt kinh ngạc mà quay đầu lại, chỉ thấy gốc cây con lá khô vàng đã rơi xuống mặt đất, ở tại chỗ lấy tốc độ cực nhanh sinh trưởng ra mầm xanh tươi, nguyên bản một gốc cây con chưa qua một trượng đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy sinh trưởng với tốc độ nhanh, chỉ vẻn vẹn một chút thời gian ba người xoay người đi đến bên cây lần nữa, gốc cây kia cũng đã trưởng thành gần tới nửa trượng.
Nếu nói là có cái gì so với phật quang có thể rung động nhân tâm, thì chẳng gì qua được cây khô gặp mùa xuân, tuy rằng cây con này không phải cây khô, nhưng mà lấy tốc độ nhanh như vậy lớn lên, vẫn khiến cho nhóm tín dân đều trợn tròn mắt.
Thừa dịp ba người xoay người trong chớp mắt này, Ninh Vân Tấn dùng âm thanh nhỏ nhất nói, “Mầm.”
Gợi ý không đầu không đuôi này của hắn, trong lòng Hồng Minh thấp thỏm không thôi, còn đang do dự nên hay không chủ động nhắc nhở phụ hoàng một chút. Đã thấy phụ hoàng nhà mình mang theo biểu tình kinh ngạc bước nhanh đi đến bên người Lạt ma, “Lạt ma Đồ Khắc Đồ, hẳn là mảnh đất này có chỗ đặc biệt? Bằng không làm sao sẽ xuất hiện kỳ tích như thế!”
Đồ Khắc Đồ rõ ràng khẳng định cùng Đại Hạ an bài có liên quan, nhưng mà nghe qua Hoàng đế muốn cho một bậc thang xuống, lập tức trong lòng an lòng, “Thần tích hôm nay không ngừng, nói lên Hoàng thượng cùng ta có Phật hữu duyên.”
Văn Chân cười ha ha, nói với Đồ Khắc Đồ, “Hôm nay trẫm trồng cây xuất hiện thần tích như thế, thật sự là duyên phận đưa đẩy, không bằng ở bên cạnh cây trồng chút hoa cỏ.” Hắn quay đầu nói với Hồng Minh, “Còn có cây khác không?”
Hồng Minh vội vàng nói, “Không biết phụ hoàng lại có nhã hứng này, những cây khác cũng chưa kịp chuẩn bị. Bất quá còn có một ít mầm hoa cỏ, ngài xem có dùng một chút không?”
“Để người lấy đến đây đi!” Văn Chân phân phó một tiếng, lúc này mới hướng Đồ Khắc Đồ, “Lạt ma, không bằng chúng ta đồng thời đi?”
Đồ Khắc Đồ chung quy cảm thấy trong đó có trá, rồi lại không tiện từ chối, đành phải đồng ý.
Hồng Minh lấy mầm tới không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có hai loại, phân biệt là Hắc mai và Thụy hương.
Văn Chân sau khi tiếp nhận, đem hai loại mầm đều đưa tới trước mặt Đồ Khắc Đồ, “Lạt ma không bằng chọn một ít?”
“Hai thứ này đều rất thích hợp gieo trồng ở đây, Thụy hương càng là hoa cùng phật kết duyên, này được gọi là lão tăng khó có thể lấy hay bỏ.” Đồ Khắc Đồ trong lòng vô cùng cảnh giác, nghĩ nghĩ, liền mỗi loại lấy một chút, “Ta liền đều trồng một ít đi!”
Hai người xoay xung quanh mảnh cây bách còn đang sinh trưởng, một người đứng một bên trồng. Thả mầm so với trồng cây dễ hơn nhiều, đào hố rắc rào, lại tưới một chút nước là tốt rồi, chưa đến một khắc đồng hồ, bọn họ đã đem mầm trong tay đều rắc xuống.
Thẳng đến thời gian này gốc cây bách kia mới ngừng lớn lên, giờ phút này so với bộ dáng mới vừa trồng xuống, hoàn toàn đổi dạng, cao đã trên dưới sáu trượng, vòng một người đều không thể ôm hết, rậm rạp xanh um, giống như đã sinh trưởng rất nhiều năm.
Kỳ tích bên này mới ngừng lại, bên kia lại xuất hiện chuyện thần kỳ, mầm bên Văn Chân vừa mới thả xuống cư nhiên mọc ra mầm xanh, tuy rằng tốc độ sinh trưởng không bằng gốc bách kia, nhưng từng mảnh vừa mới nhú ra xanh đậm đón gió lay động, lại cực kỳ hấp dẫn nhân tâm.
Có gốc cây bách trước đó, Văn Chân trồng xuống xuất hiện loại tình huống này, thật không có kinh người như trước. Bất quá nếu hai người đồng thời trồng mầm, tất nhiên mọi người không nhịn được chú ý bên Lạt ma.
Dù sao nếu nói là cùng Phật hữu duyên, còn có ai có thể so được Phật sống chứ?!
Nhưng mà mọi người lại tiếc nuối phát hiện mảnh Đồ Khắc Đồ gieo trồng lại như cũ trụi lủi, không có nửa điểm dấu hiệu nảy mầm, điều này khiến người có chút kinh nghi!
Cho dù tín đồ thành kính cũng sinh ra suy nghĩ như vậy, hay là xuất hiện tình huống như vậy cùng Phật không liên quan, mà là bởi vì nguyên nhân Hoàng thượng?
Đồ Khắc Đồ biết mình bị Hoàng đế xếp đặt một đường, nhưng hắn không chỉ là một tăng nhân, càng là một người chính trị gia đủ tư cách, trên mặt không thấy nửa phần nan kham.
Một ngày tràn ngập kỳ tích đảo mắt trôi qua, Ninh Vân Tấn trở lại phòng liền gục ở trên giường không dậy nổi, cho dù với năng lực của hắn, phải kích hoạt một gốc cây lớn như thế, cũng gần như đem năng lực mới vừa khôi phục trong cơ thể hắn trở thành trống rỗng.
Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn cảm giác trên mặt ngứa, biết trong phòng thêm một nười Ninh Vân Tấn cũng không vội vã mở to mắt, ngược lại đem mặt ở trong chân cọ cọ. Chờ sau khi chăn được xốc len, hắn mới hàm hàm hồ hồ mà oán giận nói, “Bận bịu một ngày, ngươi cũng không cần nghỉ ngơi sao?”
“Không thấy mặt ngươi, trẫm thật sự ngủ không được.” Văn Chân khom lưng xuống, hôn hò má hắn, sau đó đem Ninh Vân Tấn toàn bộ đặt ở trên giường, trên tay kích động ở trên người hắn vuốt ve.
Hắn mềm nhẹ vụn vặt khẽ hôn, khiến Ninh Vân Tấn có loại cảm giác hít thở không thông! Vừa mới hé môi, một khúc đầu lưỡi linh hoạt liền chui vào. Ninh Vân Tấn đẩy hai hồi, người trên thân lại như bàn thạch, đồ sộ không động, liền dưt khoát híp mắt hưởng thụ loại thân mật sủng nịch này.
Triền miên đủ Văn Chân mới thở hổn hển buông Ninh Vân Tấn ra, nửa người dưới hắn ngăn Ninh Vân Tấn, một tay chống đầu, tay trái nâng thái dương Ninh Vân Tấn, “Ngươi hôm nay chính là lập công lớn, trẫm đã đều không có biện pháp thưởng ngươi. Thần tích vừa ra nỳ không biết vì quốc khố tiết kiệm bao nhiêu bạc, trẫm muốn đại biểu lê dân thiên hạ cảm kích ngươi.”
Ninh Vân Tấn không chút để ý mà nói, “Đây chính là Thái tử một tay xử lý, ngươi cũng đừng lên công thần lớn kia.”
Văn Chân ở trên mặt hắn hôn một cái, cười nói, “Trẫm biết trừ ngươi ra không ai làm được, cũng không ai dự đoán được. Bất quá khiến Hồng Minh ra mặt cũng tốt, như vậy cùng Lạt ma trực tiếp xung đột, thật sự không thích hợp ngươi ra mặt.”
“Ngươi ngược lại tuyệt không đau lòng nhi tử sao?” Ninh Vân Tấn nguýt hắn một cái, phun tào nói.
“Hồng Minh nên trưởng thành.” Văn Chân than một câu, “Hắn biết chuyện hai ta sao?”
“Ừ.” Ninh Vân Tấn nói, “Hắn ngày hôm qua nhìn thấy ngươi tiến vào.”
“Ta cũng thấy hắn, lại chỉ cho hắn không chú ý tới. Bất quá hắn biết cũng thế, nếu Hồng Minh có hành động gì thiếu suy nghĩ, ngươi cũng không cần lo lắng.” Văn Chân cười nói, tuy rằng nhi tử nhà mình là Thái tử, bất quá lại tuyệt không lo lắng tiểu tử dưới thân này sẽ chịu thiệt. Miệng nói xong không thèm để ý, bất quá hắn lại vẫn là nhịn không được dặn dò một câu, “Hồng Minh còn nhỏ, khi ngươi gây sức ép hắn cũng đừng quá độc ác.”
Ninh Vân Tấn hừ một tiếng, đem móng vuốt của tên nào đó đã sờ vào ấy ấy của mình bắt ra, “Ta cũng còn nhỏ đó! Hoàng thượng cũng đừng nặng bên này nhẹ bên kia.”
/176
|