Ninh Vân Tấn tất nhiên không có khả năng là thẹn thùng, mà là bị tức. Hắn trăm triệu không nghĩ tới Văn Chân cư nhiên lại đề xuất yêu cầu ghê tởm như thế.
Hắn phản ứng đầu tiên là nghĩ muốn hành thích vua sát phụ, ý nghĩ như vậy vừa nhảy ra, đã ngừng cũng không ngừng được, chỉ cần mình tiến lên một bước, thừa dịp này chưa chuẩn bị…Về phần về sau kia, Ninh gia sẽ như thế nào, quốc gia sẽ ra sao, hắn hết thảy đều không quan tâm, chỉ muốn cùng ngươi trước mắt này đồng vu quy tận là được.
Tiếp hắn lại cảm thấy như vậy rất mệt mỏi, thậm chí cảm thấy hết sức ủy khuất. Mình rõ ràng không làm sai bất cứ chuyện gì, mạc danh kỳ diệu bị người này vứt bỏ, lại mạc danh kỳ diệu bị người này thích yêu, chính là nhân sinh của mình dựa vào cái gì đều bị hắn ta an bài.
Đời này có thế lực Ninh gia, mình có tài lực và năng lực huyết mạch làm hậu thuẫn, chỉ cần nhận đến trong chốc lát, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sau này, không nhất định không thể đem Văn Chân kéo xuống ngôi vị Hoàng đế, khi đó thì không cần nhìn sắc mặt người làm việc.
Ninh Vân Tấn nhịn xuống suy nghĩ âm u trong lòng, ngẩng đầu lên nghênh hướng ánh mắt hung hăng của Văn Chân.
Hắn có thể nhìn ra, Văn Chân không chút nào che giấu mà lộ ra tình cảm thưởng thức và yêu thích với hắn, khóe miệng mang tươi cười trêu tức, giống như động vật hung ác săn thức ăn đang xem xét con mồi của mình.
Hóa ra đây là cái gọi là thích!
Hóa ra đây chính là cái hắn gọi là quyết tâm Trần Văn đế!
Ninh Vân Tấn lộ ra nụ cười châm chọc, quản không được cái gì vượt mức, không chút khách khí mà trào phúng Văn Chân hành động trước sau không đồng nhất.
Hắn đột nhiên giống như trong tỉnh ngộ, chẳng qua là cùng một người nam nhân làm mà thôi, chẳng qua nam nhân kia là cha mình mà thôi, có gì đi nữa thì cùng lắm, chẳng lẽ so với đời trước chịu mệt ở trong đao sơn biển máu đi ra càng thống khổ hơn sao?
Nếu quyết định muốn trả thù Văn Chân, Ninh Vân Tấn liền cúi đầu, đem cảm xúc âm u trong mắt mình che giấu tốt. Hắn ngược lại đột nhiên nổi lên chờ mong, nếu mà có một ngày, người này biết mình là nhi tử thân sinh của hắn, thì sẽ tự xử trí sao đây?
Không hiểu sao hắn cư nhiên chờ mong ngày đó đến, thậm chí muốn nhìn một chút sắc mặt khi đó của Văn Chân là như thế nào! Ngươi đã muốn phải làm thánh quân đệ nhất thiên hạ, ta liền cố tình muốn trở thành vết nhơ lớn nhất của ngươi.
Văn Chân vốn tưởng rằng Ninh Vân Tấn không có khả năng cúi đầu, hắn hiểu tính cách người trước mắt nay, cho dù lưu luyến tình cảm phụ tử với Ninh Kính Hiền đi nữa, cũng không có khả năng vì một Ninh Vân Tường làm được đến mức như thế, cho nên nguyên bản hắn chỉ là thăm dò một chút mà thôi.
Lại không nghĩ rằng Ninh Vân Tấn sau khi cúi đầu, thật sự đi bằng đầu gối đến trước người mình. Chỉ thấy hắn vươn tay phải ra, do dự một chút đã phủ lên trên khố của mình.
Cách lớp vải Văn Chân thậm chí có thể cảm giác được tay Ninh Vân Tấn đang run nhè nhẹ, một loại đau lòng giống như kim châm và chua xót tràn vào trong lòng.
Văn Chân vươn tay khơi cằm Ninh Vân Tấn, khiến hắn rốt cuộc không có biện pháp che giấu vẻ mặt của mình. Chỉ thấy Ninh Vân Tấn hai mắt đỏ đậm, ánh mắt phảng phất trẫm tĩnh như nước, biểu tình thập phần chết lặng.
“Trẫm nghĩ rằng ngươi sẽ không vì Ninh Vân Tường làm đến bước như thế.” Hắn dùng ngón cái vuốt ve hai má Ninh Vân Tấn, “Ninh Kính Hiền hắn đáng giá ngươi hy sinh như vậy sao?”
Ninh Vân Tấn cười khẩy nói, “Đây không phải là như Hoàng thượng ngài chờ mong?”
“Không nên dùng giọng điệu như thế nói chuyện với trẫm.”
Văn Chân bị hắn châm chọc cũng không tức giận, hắn vươn tay một phen ôm lấy Ninh Vân Tấn, để hắn ngồi ở trên chân mình, chặt chẽ kiềm chế hắn, khiến hắn vô pháp nhúc nhích.
Ninh Vân Tấn cảm giác được tay hắn giống như gọng kìm siết chặt thắt lưng mình, đem mình ôm vào trong ngực của hắn, giữa cổ thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của Văn Chân.
Văn Chân chỉ thấy thân thể trong ngực cứng ngắc, hắn sợ Ninh Vân Tấn căng chặt cơ thể làm đau vết thương, đành phải dùng một tay khác vuốt lưng hắn, nghĩ muốn trấn an cảm xúc Ninh Vân Tấn, không nghĩ tới lộng xảo thành chuyên, khiến Ninh Vân Tấn càng thêm khẩn trương.
Hắn đành phải cười khổ thoáng thả lỏng kiềm chế một chút, vuốt đầu Ninh Vân Tấn, ôn nhu nói, “Trẫm chỉ là muốn nói cho ngươi biết, không nên nói với một người nam nhân lời như thế. Đem nhược điểm và yếu điểm của mình bày ra đặt ở trước mặt trẫm, ngươi chẳng lẽ thật cho rằng trẫm có thể vẫn luôn có ý chí tốt như vậy, có thể vẫn luôn không bị hấp dẫn sao?”
Hơ?
Ninh Vân Tấn bị hắn nói biến thành sửng sốt, quanh co như vậy tựa hồ thật là làm cho đầu tóc người ta mơ hồ.
Hắn biểu tình mơ hồ chọc Văn Chân cười khẽ, “Tuy rằng trẫm tự xưng là quân tử, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một người nam nhân. Nếu không phải trẫm thật tâm thích ngươi, luyến tiếc khi dễ ngươi. Ngươi có nghĩ đến hay không nếu có một ngày trẫm nhịn không được, lấy Ninh gia, bắt phụ thân ngươi để uy hiếp ngươi, ngươi nên tự sắp xếp như thế nào.”
Văn Chân nghĩ nghĩ lại nói, “Nhớ kỹ, không nên đem nhược điểm của mình lộ ra trước mặt người có tâm quấy rối ngươi.”
Thẳng đến cảm giác thấy Văn Chân lưu luyến mà buông tay ra, để cho hai chân mình vững chắc đạp trên đất, Ninh Vân Tấn đều có loại cảm giác không chân thật, thậm chí cảm thấy tay chân như có chút nhũn ra. Một khắc trước tựa hồ còn ở địa ngục, ngay sau đó rồi lại được vớt về nhân gian, chỉ sợ chính là dạng thể nghiệm đó.
Ninh Vân Tấn nhìn Văn Chân thật sự không biết nên nói gì! Thẳng đến giờ phút này, hắn mới thật sự tin tưởng Văn Chân đối với mình là một mảnh tâm chân thật.
Hắn vừa một hồi nói với mình, vừa đem chân tâm giao trên tay mình, với tính cách yêu ghét phân minh của người này, nếu không phải là thật sự muốn chờ mình đáp lại, tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội lợi dụng tình cảm để thương tổn hắn.
Muốn một Hoàng đế ngôi cửu ngũ đối xử với người khác như thế, có thể tưởng tượng đó là chuyện trân quý cỡ nào, thật sự là ý chí sắt đá cũng có thể làm cho tan ra!
Nếu người nọ không phải Văn Chân, Ninh Vân Tấn nói không chừng sẽ cảm động hết sức, thậm chí sẽ suy xét một chút tính khả thi trong đó. Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới hai người bọn họ chân chính quan hệ, hắn lại chỉ cảm thấy da đầu run lên, trốn cũng tránh không được, nào dám thật sự tiến lên.
“Trẫm có thể đáp ứng ngươi, chuyện Ninh phủ tra được An Bình Bội Hoa thì chấm dứt, Ninh Vân Tường không cần bị tông miếu xét xử, do Ninh phủ tự làm quản giáo.” Văn Chân thấy hắn đang nhìn mình không lên tiếng, còn cho là một mảnh chân tâm của mình rốt cuộc có thể làm cho người trước mắt có chấn động.
Thấy lời mình khiến cho hắn chú ý, Văn Chân nói tiếp, “Nhưng mà ngươi phải đáp ứng trẫm một điều kiện!”
Vừa nghe thấy hắn đề điều kiện Ninh Vân Tấn đã đau đầu, đành phải kiên trì hỏi, “Điều kiện gì?”
“Nếu trẫm không vì ngươi chỉ hôn, thì ngươi không thể tùy ý hôn phối.” Văn Chân nằm lại trên ghế, nhắm mắt lại vuốt vuốt mũi, cả người lộ ra một cỗ suy sụp nói không nên lời.
Ninh Vân Tấn biết lời hắn còn chưa dứt, chỉ là lẳng lặng chờ.
Chờ khi Văn Chân lần nữa mở to mắt, trong mắt đã khôi phục trầm tĩnh và lạnh lùng ngày thường, khiến Ninh Vân Tấn rốt cuộc đọc không ra tâm tình của hắn.
Chỉ nghe Văn Chân mở miệng tiếp tục nói, “Ba năm, nhiều nhất ba năm, nếu là ngươi thật sự không nguyện ý tiếp thu trẫm, trẫm sẽ buông tay.”
Nếu hắn trực tiếp lấy hoàng quyền bức bách mình, Ninh Vân Tấn tất nhiên tạm thời không có cách nào đối kháng, nhưng mà trong lòng tuyệt đối là lòng tràn đầy không muốn, chỉ sợ cuối cùng thà rằng cùng người này liều mạng đến cá chết lưới rách, nhưng mà hắn ta lấy lui làm tiến chính sách hoãn binh, Ninh Vân Tấn lại không có biện pháp nào.
Hắn dù ý chí sắt đá như thế nào cũng không có biện pháp đem chân tâm của một người ném trở lại trên mặt đối phương, chớ nói chi là người nọ còn mới cứu mình, thậm chí tiêu phí công lực trị thương cho mình.
Không chút nghĩ ngợi Ninh Vân Tấn đã gật đầu đáp ứng, “Có thể.”
Văn Chân vừa thấy hắn vẻ mặt giống như nhẹ nhàng thở ra, chỉ biết người nọ là quyết định muốn đem mình nhốt ở ngoài cửa trái tim. Hắn nhất thời có loại cảm giác mình làm hết thảy, đối phương lại không để trong lòng.
Hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua mình thân là Hoàng đế, nghĩ muốn được một mảnh chân tâm lại khó như thế, nhìn Ninh Vân Tấn một cái, Văn Chân phất phất tay, có chút mệt mỏi nói, “Ngươi lui xuống trước đi!”
Ra cung Càn Thanh, Ninh Vân Tấn có loại cảm giác phảng phất cách một thế hệ, rõ ràng đi vào chưa đến nửa canh giờ, lại như là đi vào một năm. Hắn phun một hơi trọc khí, toàn thân lộ ra thoải mái nói không nên lời.
Từ sau khi biết Văn Chân có tâm tư với mình, hắn đã không chuẩn bị cưới vợ sớm, bằng không Ninh Vân Tấn còn thật sự sợ lão bà chưa cưới tới tay, đã đem Hoàng đế kích thích đến đem người xử lý mất.
Lại không nghĩ tới một điều kiện chỉ hôn, chẳng những giải quyết vấn đề mình vẫn luôn đau đầu, còn thuận đường hoàn thành nguyện vọng của phụ thân!
Ba năm, chỉ là ba năm thôi, Ninh Vân Tấn tin tưởng mình giữ được tâm của mình!
“Nha, Ninh công tử thật sự là toàn thân toát lên không khí vui mừng đó nha!” Lý Đức Minh vừa mới xong chuyện trở về, nhìn thấy hắn đã tiến lên hô.
“Lý tổng quản cũng đừng trêu ghẹo ta nữa.” Ninh Vân Tấn cười khổ nói, người này đúng là nhãn thần không tốt rồi, mình chỗ nào có một chút bộ dạng vui vẻ.
Lý Đức Minh kỳ quái hỏi, “Sao thế, Hoàng thượng vẫn chưa nói cho ngươi sao? Ngài năm sau chính là chỉ sợ phải chuyển một chuyến!”
“Sao? Lý tổng quản chỉ giáo cho?” Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, “Hoàng thượng vừa rồi cũng không nói!”
“Hóa ra Ninh công tử vẫn không biết!” Lý Đức Minh kinh hãi đem hắn kéo qua một bên, nhỏ giọng nói, “Lời này nguyên bản không nên ta để lộ ra trước, bất quá Hoàng thượng đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi chính là biết được, việc này mười có chính sẽ thành, ta cứ trước nói cho ngươi thông khí, chính ngươi làm chuẩn bị thật sớm!”
Ninh Vân Tấn vội vàng thức thời mà nhét qua một tiểu hà bao nói, “Lý tổng quản mời nói.”
“Hôm qua tin tức Phúc Kiến nói, nói là vì thiếu lương thực dân loạn, đúng là bởi vì vấn đề cất kho làm ra.” Lý Đức Minh lặng lẽ nói, “Hoàng thượng tựa hồ đã hạ quyết tâm dựa theo biện pháp trên chiết tử kia của ngươi làm một ít cải cách, đã khoanh vòng định vài người chọn làm chuyện này. Ngươi nghĩ xem, đó đều từ tay ngươi mà ra, không chọn ngươi, còn có thể chọn ai?”
“Phúc Kiến loạn?” Ninh Vân Tấn giật mình mà nói, mắt thấy cũng đã sắp đến cuối năm, hắn còn tưởng chuyện này bị cánh bướm văng, hơn nữa đã nhiều ngày loạn thất bát tao, nên đem chuyện này phai nhạt mất, làm sao cố tình lại tại sau đó Phúc Kiến nổi loạn!
Lý Đức Minh than thở gật đầu nói, “Cũng không phải! Phương nam hai mươi bốn tháng chạp, nghe nói ngày đó không ít dân chúng đói bụng đến không chịu nổi rồi, rồi lại có thuyền chuyển lương đi qua trước cửa, nhất thời đều lòng căm phẫn không thôi, vây quanh thuyền lương yêu cầu Tổng đốc nha môn mở lương bình ổn giá lương, cuối cùng xung đột càng nháo càng lớn, ngay cả phủ Tổng đốc cũng bị bao vây.”
“Hoàng thượng chuẩn bị xử lý những dân chúng gây chuyện đó như thế nào?” Ninh Vân Tấn sốt ruột hỏi, “Những người đáng thương đó cũng là bị làm cho sống không nổi mà.”
“Hoàng thượng cũng đã vì việc này sầu não đây!” Lý Đức Minh nói, “Hôm nay đã chỉ người đến Phúc Kiến, Hoàng thượng định chính là an ủi, chỉ cần giúp dân chúng thức thời, mặc dù sẽ có chút đau khổ, nhưng chung quy có thể giữ được tính mạng.”
Ninh Vân Tấn ôm quyền hướng về cung Càn Thanh, “Hoàng thượng thánh minh, lòng dạ rộng lớn!” Lần đầu tiên trong đời, từ khen tặng của hắn đây ngược lại nói là chân tâm thật lòng!
Lý Đức Minh một kích vỗ, cười nói, “Ninh công tử đây là trong lòng đều biết, nên hảo hảo chuẩn bị chuẩn bị. Hoàng thượng còn cần ngươi giải ưu đó!”
Ninh Vân Tấn hướng hắn nói lời cảm tạ sau đó thì rời khỏi hoàng cung. Trong lòng hắn tràn đầy rối rắm, phương diện tư tình trai gái mình muốn né tránh Văn Chân, nhưng nếu là phải vì đại sự quốc gia thi triển khát vọng rồi lại phải tiếp cận, hình thức Hard như vậy, thật sự là cảm thấy mệt mỏi không có tình yêu.
Hắn phản ứng đầu tiên là nghĩ muốn hành thích vua sát phụ, ý nghĩ như vậy vừa nhảy ra, đã ngừng cũng không ngừng được, chỉ cần mình tiến lên một bước, thừa dịp này chưa chuẩn bị…Về phần về sau kia, Ninh gia sẽ như thế nào, quốc gia sẽ ra sao, hắn hết thảy đều không quan tâm, chỉ muốn cùng ngươi trước mắt này đồng vu quy tận là được.
Tiếp hắn lại cảm thấy như vậy rất mệt mỏi, thậm chí cảm thấy hết sức ủy khuất. Mình rõ ràng không làm sai bất cứ chuyện gì, mạc danh kỳ diệu bị người này vứt bỏ, lại mạc danh kỳ diệu bị người này thích yêu, chính là nhân sinh của mình dựa vào cái gì đều bị hắn ta an bài.
Đời này có thế lực Ninh gia, mình có tài lực và năng lực huyết mạch làm hậu thuẫn, chỉ cần nhận đến trong chốc lát, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sau này, không nhất định không thể đem Văn Chân kéo xuống ngôi vị Hoàng đế, khi đó thì không cần nhìn sắc mặt người làm việc.
Ninh Vân Tấn nhịn xuống suy nghĩ âm u trong lòng, ngẩng đầu lên nghênh hướng ánh mắt hung hăng của Văn Chân.
Hắn có thể nhìn ra, Văn Chân không chút nào che giấu mà lộ ra tình cảm thưởng thức và yêu thích với hắn, khóe miệng mang tươi cười trêu tức, giống như động vật hung ác săn thức ăn đang xem xét con mồi của mình.
Hóa ra đây là cái gọi là thích!
Hóa ra đây chính là cái hắn gọi là quyết tâm Trần Văn đế!
Ninh Vân Tấn lộ ra nụ cười châm chọc, quản không được cái gì vượt mức, không chút khách khí mà trào phúng Văn Chân hành động trước sau không đồng nhất.
Hắn đột nhiên giống như trong tỉnh ngộ, chẳng qua là cùng một người nam nhân làm mà thôi, chẳng qua nam nhân kia là cha mình mà thôi, có gì đi nữa thì cùng lắm, chẳng lẽ so với đời trước chịu mệt ở trong đao sơn biển máu đi ra càng thống khổ hơn sao?
Nếu quyết định muốn trả thù Văn Chân, Ninh Vân Tấn liền cúi đầu, đem cảm xúc âm u trong mắt mình che giấu tốt. Hắn ngược lại đột nhiên nổi lên chờ mong, nếu mà có một ngày, người này biết mình là nhi tử thân sinh của hắn, thì sẽ tự xử trí sao đây?
Không hiểu sao hắn cư nhiên chờ mong ngày đó đến, thậm chí muốn nhìn một chút sắc mặt khi đó của Văn Chân là như thế nào! Ngươi đã muốn phải làm thánh quân đệ nhất thiên hạ, ta liền cố tình muốn trở thành vết nhơ lớn nhất của ngươi.
Văn Chân vốn tưởng rằng Ninh Vân Tấn không có khả năng cúi đầu, hắn hiểu tính cách người trước mắt nay, cho dù lưu luyến tình cảm phụ tử với Ninh Kính Hiền đi nữa, cũng không có khả năng vì một Ninh Vân Tường làm được đến mức như thế, cho nên nguyên bản hắn chỉ là thăm dò một chút mà thôi.
Lại không nghĩ rằng Ninh Vân Tấn sau khi cúi đầu, thật sự đi bằng đầu gối đến trước người mình. Chỉ thấy hắn vươn tay phải ra, do dự một chút đã phủ lên trên khố của mình.
Cách lớp vải Văn Chân thậm chí có thể cảm giác được tay Ninh Vân Tấn đang run nhè nhẹ, một loại đau lòng giống như kim châm và chua xót tràn vào trong lòng.
Văn Chân vươn tay khơi cằm Ninh Vân Tấn, khiến hắn rốt cuộc không có biện pháp che giấu vẻ mặt của mình. Chỉ thấy Ninh Vân Tấn hai mắt đỏ đậm, ánh mắt phảng phất trẫm tĩnh như nước, biểu tình thập phần chết lặng.
“Trẫm nghĩ rằng ngươi sẽ không vì Ninh Vân Tường làm đến bước như thế.” Hắn dùng ngón cái vuốt ve hai má Ninh Vân Tấn, “Ninh Kính Hiền hắn đáng giá ngươi hy sinh như vậy sao?”
Ninh Vân Tấn cười khẩy nói, “Đây không phải là như Hoàng thượng ngài chờ mong?”
“Không nên dùng giọng điệu như thế nói chuyện với trẫm.”
Văn Chân bị hắn châm chọc cũng không tức giận, hắn vươn tay một phen ôm lấy Ninh Vân Tấn, để hắn ngồi ở trên chân mình, chặt chẽ kiềm chế hắn, khiến hắn vô pháp nhúc nhích.
Ninh Vân Tấn cảm giác được tay hắn giống như gọng kìm siết chặt thắt lưng mình, đem mình ôm vào trong ngực của hắn, giữa cổ thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của Văn Chân.
Văn Chân chỉ thấy thân thể trong ngực cứng ngắc, hắn sợ Ninh Vân Tấn căng chặt cơ thể làm đau vết thương, đành phải dùng một tay khác vuốt lưng hắn, nghĩ muốn trấn an cảm xúc Ninh Vân Tấn, không nghĩ tới lộng xảo thành chuyên, khiến Ninh Vân Tấn càng thêm khẩn trương.
Hắn đành phải cười khổ thoáng thả lỏng kiềm chế một chút, vuốt đầu Ninh Vân Tấn, ôn nhu nói, “Trẫm chỉ là muốn nói cho ngươi biết, không nên nói với một người nam nhân lời như thế. Đem nhược điểm và yếu điểm của mình bày ra đặt ở trước mặt trẫm, ngươi chẳng lẽ thật cho rằng trẫm có thể vẫn luôn có ý chí tốt như vậy, có thể vẫn luôn không bị hấp dẫn sao?”
Hơ?
Ninh Vân Tấn bị hắn nói biến thành sửng sốt, quanh co như vậy tựa hồ thật là làm cho đầu tóc người ta mơ hồ.
Hắn biểu tình mơ hồ chọc Văn Chân cười khẽ, “Tuy rằng trẫm tự xưng là quân tử, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một người nam nhân. Nếu không phải trẫm thật tâm thích ngươi, luyến tiếc khi dễ ngươi. Ngươi có nghĩ đến hay không nếu có một ngày trẫm nhịn không được, lấy Ninh gia, bắt phụ thân ngươi để uy hiếp ngươi, ngươi nên tự sắp xếp như thế nào.”
Văn Chân nghĩ nghĩ lại nói, “Nhớ kỹ, không nên đem nhược điểm của mình lộ ra trước mặt người có tâm quấy rối ngươi.”
Thẳng đến cảm giác thấy Văn Chân lưu luyến mà buông tay ra, để cho hai chân mình vững chắc đạp trên đất, Ninh Vân Tấn đều có loại cảm giác không chân thật, thậm chí cảm thấy tay chân như có chút nhũn ra. Một khắc trước tựa hồ còn ở địa ngục, ngay sau đó rồi lại được vớt về nhân gian, chỉ sợ chính là dạng thể nghiệm đó.
Ninh Vân Tấn nhìn Văn Chân thật sự không biết nên nói gì! Thẳng đến giờ phút này, hắn mới thật sự tin tưởng Văn Chân đối với mình là một mảnh tâm chân thật.
Hắn vừa một hồi nói với mình, vừa đem chân tâm giao trên tay mình, với tính cách yêu ghét phân minh của người này, nếu không phải là thật sự muốn chờ mình đáp lại, tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội lợi dụng tình cảm để thương tổn hắn.
Muốn một Hoàng đế ngôi cửu ngũ đối xử với người khác như thế, có thể tưởng tượng đó là chuyện trân quý cỡ nào, thật sự là ý chí sắt đá cũng có thể làm cho tan ra!
Nếu người nọ không phải Văn Chân, Ninh Vân Tấn nói không chừng sẽ cảm động hết sức, thậm chí sẽ suy xét một chút tính khả thi trong đó. Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới hai người bọn họ chân chính quan hệ, hắn lại chỉ cảm thấy da đầu run lên, trốn cũng tránh không được, nào dám thật sự tiến lên.
“Trẫm có thể đáp ứng ngươi, chuyện Ninh phủ tra được An Bình Bội Hoa thì chấm dứt, Ninh Vân Tường không cần bị tông miếu xét xử, do Ninh phủ tự làm quản giáo.” Văn Chân thấy hắn đang nhìn mình không lên tiếng, còn cho là một mảnh chân tâm của mình rốt cuộc có thể làm cho người trước mắt có chấn động.
Thấy lời mình khiến cho hắn chú ý, Văn Chân nói tiếp, “Nhưng mà ngươi phải đáp ứng trẫm một điều kiện!”
Vừa nghe thấy hắn đề điều kiện Ninh Vân Tấn đã đau đầu, đành phải kiên trì hỏi, “Điều kiện gì?”
“Nếu trẫm không vì ngươi chỉ hôn, thì ngươi không thể tùy ý hôn phối.” Văn Chân nằm lại trên ghế, nhắm mắt lại vuốt vuốt mũi, cả người lộ ra một cỗ suy sụp nói không nên lời.
Ninh Vân Tấn biết lời hắn còn chưa dứt, chỉ là lẳng lặng chờ.
Chờ khi Văn Chân lần nữa mở to mắt, trong mắt đã khôi phục trầm tĩnh và lạnh lùng ngày thường, khiến Ninh Vân Tấn rốt cuộc đọc không ra tâm tình của hắn.
Chỉ nghe Văn Chân mở miệng tiếp tục nói, “Ba năm, nhiều nhất ba năm, nếu là ngươi thật sự không nguyện ý tiếp thu trẫm, trẫm sẽ buông tay.”
Nếu hắn trực tiếp lấy hoàng quyền bức bách mình, Ninh Vân Tấn tất nhiên tạm thời không có cách nào đối kháng, nhưng mà trong lòng tuyệt đối là lòng tràn đầy không muốn, chỉ sợ cuối cùng thà rằng cùng người này liều mạng đến cá chết lưới rách, nhưng mà hắn ta lấy lui làm tiến chính sách hoãn binh, Ninh Vân Tấn lại không có biện pháp nào.
Hắn dù ý chí sắt đá như thế nào cũng không có biện pháp đem chân tâm của một người ném trở lại trên mặt đối phương, chớ nói chi là người nọ còn mới cứu mình, thậm chí tiêu phí công lực trị thương cho mình.
Không chút nghĩ ngợi Ninh Vân Tấn đã gật đầu đáp ứng, “Có thể.”
Văn Chân vừa thấy hắn vẻ mặt giống như nhẹ nhàng thở ra, chỉ biết người nọ là quyết định muốn đem mình nhốt ở ngoài cửa trái tim. Hắn nhất thời có loại cảm giác mình làm hết thảy, đối phương lại không để trong lòng.
Hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua mình thân là Hoàng đế, nghĩ muốn được một mảnh chân tâm lại khó như thế, nhìn Ninh Vân Tấn một cái, Văn Chân phất phất tay, có chút mệt mỏi nói, “Ngươi lui xuống trước đi!”
Ra cung Càn Thanh, Ninh Vân Tấn có loại cảm giác phảng phất cách một thế hệ, rõ ràng đi vào chưa đến nửa canh giờ, lại như là đi vào một năm. Hắn phun một hơi trọc khí, toàn thân lộ ra thoải mái nói không nên lời.
Từ sau khi biết Văn Chân có tâm tư với mình, hắn đã không chuẩn bị cưới vợ sớm, bằng không Ninh Vân Tấn còn thật sự sợ lão bà chưa cưới tới tay, đã đem Hoàng đế kích thích đến đem người xử lý mất.
Lại không nghĩ tới một điều kiện chỉ hôn, chẳng những giải quyết vấn đề mình vẫn luôn đau đầu, còn thuận đường hoàn thành nguyện vọng của phụ thân!
Ba năm, chỉ là ba năm thôi, Ninh Vân Tấn tin tưởng mình giữ được tâm của mình!
“Nha, Ninh công tử thật sự là toàn thân toát lên không khí vui mừng đó nha!” Lý Đức Minh vừa mới xong chuyện trở về, nhìn thấy hắn đã tiến lên hô.
“Lý tổng quản cũng đừng trêu ghẹo ta nữa.” Ninh Vân Tấn cười khổ nói, người này đúng là nhãn thần không tốt rồi, mình chỗ nào có một chút bộ dạng vui vẻ.
Lý Đức Minh kỳ quái hỏi, “Sao thế, Hoàng thượng vẫn chưa nói cho ngươi sao? Ngài năm sau chính là chỉ sợ phải chuyển một chuyến!”
“Sao? Lý tổng quản chỉ giáo cho?” Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, “Hoàng thượng vừa rồi cũng không nói!”
“Hóa ra Ninh công tử vẫn không biết!” Lý Đức Minh kinh hãi đem hắn kéo qua một bên, nhỏ giọng nói, “Lời này nguyên bản không nên ta để lộ ra trước, bất quá Hoàng thượng đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi chính là biết được, việc này mười có chính sẽ thành, ta cứ trước nói cho ngươi thông khí, chính ngươi làm chuẩn bị thật sớm!”
Ninh Vân Tấn vội vàng thức thời mà nhét qua một tiểu hà bao nói, “Lý tổng quản mời nói.”
“Hôm qua tin tức Phúc Kiến nói, nói là vì thiếu lương thực dân loạn, đúng là bởi vì vấn đề cất kho làm ra.” Lý Đức Minh lặng lẽ nói, “Hoàng thượng tựa hồ đã hạ quyết tâm dựa theo biện pháp trên chiết tử kia của ngươi làm một ít cải cách, đã khoanh vòng định vài người chọn làm chuyện này. Ngươi nghĩ xem, đó đều từ tay ngươi mà ra, không chọn ngươi, còn có thể chọn ai?”
“Phúc Kiến loạn?” Ninh Vân Tấn giật mình mà nói, mắt thấy cũng đã sắp đến cuối năm, hắn còn tưởng chuyện này bị cánh bướm văng, hơn nữa đã nhiều ngày loạn thất bát tao, nên đem chuyện này phai nhạt mất, làm sao cố tình lại tại sau đó Phúc Kiến nổi loạn!
Lý Đức Minh than thở gật đầu nói, “Cũng không phải! Phương nam hai mươi bốn tháng chạp, nghe nói ngày đó không ít dân chúng đói bụng đến không chịu nổi rồi, rồi lại có thuyền chuyển lương đi qua trước cửa, nhất thời đều lòng căm phẫn không thôi, vây quanh thuyền lương yêu cầu Tổng đốc nha môn mở lương bình ổn giá lương, cuối cùng xung đột càng nháo càng lớn, ngay cả phủ Tổng đốc cũng bị bao vây.”
“Hoàng thượng chuẩn bị xử lý những dân chúng gây chuyện đó như thế nào?” Ninh Vân Tấn sốt ruột hỏi, “Những người đáng thương đó cũng là bị làm cho sống không nổi mà.”
“Hoàng thượng cũng đã vì việc này sầu não đây!” Lý Đức Minh nói, “Hôm nay đã chỉ người đến Phúc Kiến, Hoàng thượng định chính là an ủi, chỉ cần giúp dân chúng thức thời, mặc dù sẽ có chút đau khổ, nhưng chung quy có thể giữ được tính mạng.”
Ninh Vân Tấn ôm quyền hướng về cung Càn Thanh, “Hoàng thượng thánh minh, lòng dạ rộng lớn!” Lần đầu tiên trong đời, từ khen tặng của hắn đây ngược lại nói là chân tâm thật lòng!
Lý Đức Minh một kích vỗ, cười nói, “Ninh công tử đây là trong lòng đều biết, nên hảo hảo chuẩn bị chuẩn bị. Hoàng thượng còn cần ngươi giải ưu đó!”
Ninh Vân Tấn hướng hắn nói lời cảm tạ sau đó thì rời khỏi hoàng cung. Trong lòng hắn tràn đầy rối rắm, phương diện tư tình trai gái mình muốn né tránh Văn Chân, nhưng nếu là phải vì đại sự quốc gia thi triển khát vọng rồi lại phải tiếp cận, hình thức Hard như vậy, thật sự là cảm thấy mệt mỏi không có tình yêu.
/176
|