Khi Tiêu Vân trở lại chủ viện, Tiêu Hàn đã không còn, Thẩm Khanh ngồi trong viện cùng Tiêu Lạc Ngọc tán gẫu, bất quá Tiêu Vân cảm giác Tiêu Lạc Ngọc không có nhiều tâm tư cùng Thẩm Khanh nói chuyện.
Nhẹ nhàng lặng lẽ đứng cách đó không xa, đợi Tiêu Lạc Ngọc tùy thời gọi đến. Hắn không nghe được hai người nói gì, nhưng Thẩm Khanh thực nhanh liền chắp tay cáo từ, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Thẩm Khanh đi rồi, Tiêu Vân mới tiến lên.
Trên bàn đá bày hai hộp gỗ vuông tinh xảo, Tiêu Lạc Ngọc có chút buồn cười, Thẩm Khanh đến thế nhưng lại là vì biện hộ giúp Phượng Nhan, xem ra Thẩm Khanh này thật sự là kẻ si tình.
Trong hộp là hai cây linh chi ngàn năm, dùng cho Hoa Diệc Khê trị thương.
“Cầm hỏi đại phu cái này phải ăn như thế nào.” Tiêu Lạc Ngọc chỉa chỉa hộp gỗ, xoay người về phòng. Hắn nhìn Thẩm Khanh, có loại cảm giác kỳ quái, không thể nói rõ là tức giận, hay là nực cười.
Đại khái bởi vì Thẩm Khanh hiện tại có chút giống hắn trước kia, cho dù tức giận Phượng Nhan, ở trong lòng hắn, Phượng Nhan vẫn là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Trong phòng Canh Tinh nửa thân mình nằm ườn trên giường làm nũng cùng Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê tay trái không động được, chỉ có thể dùng tay phải vỗ đầu Canh Tinh.
“Cảm thấy thế nào?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi.
Hoa Diệc Khê gật đầu, “Tốt hơn nhiều, phần lớn là thương ngoài da.” Tiêu Lạc Ngọc bất mãn, “Tại sao có thể nói chỉ bị thương ngoài da chứ?” Hắn nhìn Hoa Diệc Khê, chậm rãi nói “Diệc Khê, không bằng để vài người Hoa các ở lại bên cạnh ngươi đi.”
Hoa Diệc Khê trầm tư “Chính là người Hoa các làm việc cổ quái…”
“Có làm sao, Thanh Thương kia không phải thoạt nhìn coi như bình thường sao?” Thanh Thương là phó Các chủ Hoa các, tính ra là một trong số những người có thể tiếp cận Hoa Diệc Khê. Khi Tiêu Lạc Ngọc nói những lời này, chỉ cảm thấy tâm tình có chút bất mãn, có điều rốt cuộc bất mãn cái gì, bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm.
Gật đầu “Vậy được rồi, ta viết thư bảo bọn họ phái vài người lại đây. Bọn Tiêu Hàn thế nào?”
“Năm người cùng Tiêu Hàn đi rồi.” Kết quả này so dự đoán tốt hơn rất nhiều, đương nhiên công lao Tiêu Vân không ít “Ta trở về sẽ cho Tiêu Vân thêm ngân lượng, xem như phần thưởng hắn che chở ngươi như vậy.”
Đời trước, toàn bộ Tiêu gia bảo chỉ có Tiêu Mạc che chở Hoa Diệc Khê, đời này nhiều thêm một Tiêu Vân. Tiêu Lạc Ngọc có chút đau lòng, tiến lên hôn lại hôn Hoa Diệc Khê.
Sau mấy ngày, Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn không có động tĩnh gì, an tâm cùng Hoa Diệc Khê ở trong biệt viện, Hoa Diệc Khê nhờ hắn cẩn thận chăm sóc mà ngoại thương đã khá nhiều, gân tay gân chân cũng đã liền, chỉ là vẫn có chút vô lực. Trái lại thương tích trên vai trái tương đối nặng, vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Tại Phượng Tiên các, Phượng Nhan ném vỡ chén Thanh hoa tinh xảo trước mặt, Thi Kỳ Nhi ngồi một bên, còn có một nam một nữ đứng cạnh cửa sổ.
“Cứ tiếp tục như vậy, Phượng Tiên các liền chống đỡ không nổi nữa.” Thi Kỳ Nhi nói. Phượng Tiên các chi tiêu rất lớn, thu nhập chủ yếu chính là thanh lâu trong Liễu hạng, cơ hồ một nửa là dưới danh nghĩa mẫu thân Phượng Nhan.
Hiện giờ Tiêu Lạc Ngọc lại cùng Tô Châu tri phủ niêm phong hơn phân nửa thanh lâu, hơn nữa không thể biết được tin tức nơi đó, hết thảy thủ hạ thanh lâu của các nàng không sót một ai, thoáng cái như vậy, Phượng Tiên các liền trở nên nghèo nàn.
“Ta biết, nhưng không có biện pháp nào.” Phượng Nhan cả giận nói, hoàn toàn không thấy một chút phong phạm tiên tử thường ngày. “Các ngươi không có đầu óc sao? Đi bắt cóc Hoa Diệc Khê, có năng lực bắt cóc vì cái gì không giết y luôn đi?”
“Tỷ cũng không nên trách Kiều di, a di cũng là muốn tốt cho tỷ thôi.” Thi Kỳ Nhi nói “Như vậy đi, ta có một ít trang sức có thể đem bán, đủ để Phượng Tiên các chèo chống một hồi.”
Phượng Nhan có chút suy sụp, khẽ cắn môi “Ta cũng có một ít châu báu, cầm bán đi, nhớ rõ đừng để người nhìn thấy.” Phất phất ống tay áo “Chỉ cần qua một đoạn này, chúng ta liền có thiên đại phú quý. Đi phát anh hùng thiếp, nói ta muốn đến đưa chứng cứ Tàng Kiếm sơn trang độc hại võ lâm, mời thiên hạ anh hùng cùng lên tiếng.”
Anh hùng thiếp của Phượng Nhan thực nhanh đã nổi lên sóng to gió lớn trong võ lâm, rất nhiều người đều không tin Tàng Kiếm sơn trang rời khỏi giang hồ đã lâu thế nhưng lại là độc thủ sau màn.
Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên cũng nhận được cái gọi là anh hùng thiếp, thời điểm Tiêu Vân đem thiếp mời đưa cho hắn, hắn đang ôm Hoa Diệc Khê phơi nắng trong sân, miễn cưỡng tiếp nhận nhìn thoáng qua.
“Đi hồi đáp, nói Tiêu gia bảo nhất định sẽ tham dự đại hội anh hùng.”
“Vâng.” Tiêu Vân cung kính lui ra, Tiêu Vân đi rồi, Tiêu Lạc Ngọc cầm lấy trái bồ đào trên bàn, đút cho Hoa Diệc Khê, một xâu bồ đào sau lại thêm một ít quả khác, Hoa Diệc Khê thì dựa vào ngực của hắn, đưa đến bên miệng thì ăn hết.
“Đủ rồi, ăn no rồi.”
“Ăn nhiều một chút, còn có hoa quả khô, ngươi không phải rất thích phố nhỏ làm điểm tâm kia sao?” Tiêu Lạc Ngọc ôn nhu nói. Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, đành phải lại ăn vài miếng.
Tiêu Lạc Ngọc hiện tại mỗi ngày công việc chính đó là nhìn y đúng hạn ăn uống đi ngủ, mỗi ngày đều buộc y dùng sức ăn. Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy dạ dày mình mỗi ngày đều sẽ lớn thêm một chút.
Thật là ăn đến muốn phun a, trong lòng y bất đắc dĩ, đành phải kéo ống tay áo Tiêu Lạc Ngọc, tỏ vẻ đáng thương nói “Lạc Ngọc, nắng chói mắt quá, ta buồn ngủ.”
“Được rồi.” Tiêu Lạc Ngọc điều chỉnh tốt tư thế Hoa Diệc Khê, bế y vào phòng, đặt lên trên giường đắp chăn cho y, rồi sau đó bản thân cũng nghiêng người nằm bên cạnh “Ta ở trong này cùng ngươi.”
Rốt cục không cần ăn gì nữa, Hoa Diệc Khê thở phào, có điều quả thật có chút kém, từ sau khi bị thương trạng thái tinh thần y vẫn luôn không tốt, chung quy là dễ dàng thấy mệt nhọc, đó cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Lạc Ngọc khẩn trương.
Chạng vạng, Hoa Diệc Khê tỉnh lại, Tiêu Lạc Ngọc không có trong gian phòng, y ngồi dậy, đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Tiêu Lạc Ngọc không ở bên.
“Không cần nhìn, hắn đi thu xếp bữa tối cho ngươi. Tựa hồ là sai người mua rất nhiều gà.” Một thanh y nam tử xuất hiện bên cửa sổ. “Mấy ngày nay ta sớm muốn tìm ngươi nói chuyện, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội, các ngươi dính cùng một chỗ không phiền sao.”
Hoa Diệc Khê mỉm cười “Ngươi không hiểu.” Người này là Thanh Thương, cùng Hoa Diệc Khê trên núi tập võ vài năm, cho nên Hoa Diệc Khê đối với hắn coi như ôn hòa.
“Vì một người đem mình làm thành như vậy, ta đúng là không hiểu.” Thanh Thương cười nhạo “Ta mới không tin người kia có thể bắt được ngươi, cho dù bắt được, cũng lập tức sẽ bị ngươi độc chết.”
Hoa Diệc Khê rũ mi xuống, nhìn vết thương trên cổ tay. Y quả thật không xuất toàn lực, nếu y muốn giết mấy người kia, thực dễ dàng làm được. Chính là y không làm, y chỉ là cam đoan mình không chịu thương tổn không thể vãn hồi mà thôi.
Y đúng là cố ý để những người đó lưu lại vết thương trên người mình, đặc biệt sau khi biết đối phương là mẫu thân của Phượng Nhan, như vậy Tiêu Lạc Ngọc vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến hòa hảo cùng Phượng Nhan.
Đây chính là y nói, chỉ cần còn sống đi ra, y sẽ dùng đủ loại thủ đoạn giữ lấy Tiêu Lạc Ngọc.
“Ta thật sự là phục ngươi, đại tình thánh.” Thanh Thương nói “Lần này đại hội anh hùng người tới phỏng chừng rất nhiều, đến lúc đó người Hoa các sẽ xuất hiện, ta dẫn theo bốn người lại đây.”
Hoa Diệc Khê gật đầu “Ngươi an bài là được.”
Thanh Thương bất đắc dĩ, Hoa Diệc Khê thật đúng là trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc bất cứ chuyện gì đều không để ở trong lòng. “Được rồi, ta đi, hắn sắp về rồi đó.”
Vừa dứt lời đã không thấy tăm hơi đâu nữa, sau đó chợt nghe tiếng cửa mở, Tiêu Lạc Ngọc đi đến. Một tay bưng một bát canh hầm lớn, một tay là mấy món ăn khác.
“Ta sai người hầm canh gà cho ngươi, nếm thử.” Buông đồ ăn xuống một tay cầm lấy thìa, cười tủm tỉm “Ta đút cho ngươi.”
Hoa Diệc Khê đành phải há miệng uống canh. “Ta nghe hạ nhân nói ở đầu bếp thành bắc Tô Châu của tửu lâu Duyệt gia tay nghề là tuyệt nhất, ngươi trước hết nếm một chút, một hồi chúng ta tới đó ăn cơm. Ngươi gần đây không có khẩu vị gì, ta nghĩ hẳn là đầu bếp biệt viện ngươi ăn ngán rồi.”
“Được.” Hoa Diệc Khê nhu thuận gật đầu, cách đó không xa Thanh Thương nhìn lén một cái lạnh hết cả người.
Ra khỏi biệt viện, Tiêu Lạc Ngọc gọi xe ngựa, xe ngựa chậm rì rì chạy hướng thành bắc. Tiêu Vân ngồi ở đầu xe, chỉ thấy Tô Châu tựa hồ so trước kia náo nhiệt hơn, người đeo đao cũng nhiều hơn.
Đến tửu lâu Duyệt gia, liền nhìn thấy lầu một đã kín hết chỗ, có điều Tiêu Lạc Ngọc đã sớm dặn dò người đặt trước một gian, cũng không vội. Trước nhảy xuống, rồi sau đó ôm Hoa Diệc Khê xuống xe ngựa. Mang theo Tiêu Vân chậm rãi lên lầu hai.
“Chưởng quầy, có ý tứ gì, bọn họ vào sau tại sao lại có chỗ. Ngươi không phải nói lầu hai không còn nhã gian sao?” Một đại hán cả giận nói.
“Khách quan, bọn họ là đã sớm đặt chỗ.” Chưởng quầy cười làm lành “Lần sau ngài tới trước, khẳng định cho ngài vị trí tuyệt nhất.”
Đại hán tức giận nói “Ngươi cũng không nhìn xem gia gia ta là người như thế nào, còn muốn lần sau…” Gã rút r loan đao trong hành trang, chém mạnh vào bàn, khiến cái bàn chấn động rung lên.
Bàn kế bên một thiếu niên bật cười, chỉ chỉ đại hán “Ngươi là ai? Ta còn không biết có một nhân vật như thế, ngươi có biết vừa rồi là ai đi lên không?”
“Là ai? Là ai gia đây đều không sợ, nhớ năm đó thời điểm gia gia ở trên giang hồ hành tẩu …”
Đại hán nói còn chưa nói hết, thiếu niên liền cười đập bàn “Vừa rồi chính là Bảo chủ Tiêu gia bảo Tiêu Lạc Ngọc, ngươi muốn ở trước mặt hắn nói một lần hay không.”
Tên Tiêu Lạc Ngọc vừa xướng lên, trong đại sảnh nhất thời an tĩnh. Dù sao Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn nổi danh bên ngoài. Đại hán mặt mày có chút nén không được, nhưng cuối cùng vẫn giận dữ ngồi xuống.
Ngược lại lần này, không ít người thì thầm “Vừa rồi trong tay Tiêu Lạc Ngọc ôm cũng là nam tử, lẽ nào trên giang hồ đồn đãi là thật…”
“Phượng tiên tử xinh đẹp không cần, lại muốn một người nam nhân…”
Thiếu niên vừa rồi cười càng vui vẻ, chỉ là trong mắt không thấy tiếu ý mà là lãnh ý “Thật không, yêu nam nhân thì sao, các ngươi sao không đứng trước mặt Tiêu Lạc Ngọc mà nói.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, có chút thẹn quá thành giận “Tiểu mao hài người nơi nào…”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, song phương hết sức căng thẳng, chợt thấy một thanh y nam tử chậm rãi đi đến, kéo tay thiếu niên “Tử Lạc, nói ngươi đừng chạy loạn mà.”
Tử Lạc giãy dụa vài cái, bị thanh y nam tử lôi đi , rất nhiều người mắt mở trừng trừng nhìn hắn bị lôi đi, thế nhưng quên động thủ.
Mà lúc này ở lầu hai, Tiêu Lạc Ngọc đang vì Hoa Diệc Khê ăn ít mà xoắn xuýt. “Diệc Khê, ngươi nếm thử cái này, ngoan ăn một miếng.”
Thổi nguội đưa đến bên miệng, Tiêu Lạc Ngọc trước đây chưa làm qua mấy việc này, hiện giờ cũng làm vô cùng thông thuận, còn có chút đắc ý vui vẻ.
“Uống một ngụm canh này đi, ta đã dặn bọn họ làm thật thanh đạm.”
Hoàn chương 20.
Nhẹ nhàng lặng lẽ đứng cách đó không xa, đợi Tiêu Lạc Ngọc tùy thời gọi đến. Hắn không nghe được hai người nói gì, nhưng Thẩm Khanh thực nhanh liền chắp tay cáo từ, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Thẩm Khanh đi rồi, Tiêu Vân mới tiến lên.
Trên bàn đá bày hai hộp gỗ vuông tinh xảo, Tiêu Lạc Ngọc có chút buồn cười, Thẩm Khanh đến thế nhưng lại là vì biện hộ giúp Phượng Nhan, xem ra Thẩm Khanh này thật sự là kẻ si tình.
Trong hộp là hai cây linh chi ngàn năm, dùng cho Hoa Diệc Khê trị thương.
“Cầm hỏi đại phu cái này phải ăn như thế nào.” Tiêu Lạc Ngọc chỉa chỉa hộp gỗ, xoay người về phòng. Hắn nhìn Thẩm Khanh, có loại cảm giác kỳ quái, không thể nói rõ là tức giận, hay là nực cười.
Đại khái bởi vì Thẩm Khanh hiện tại có chút giống hắn trước kia, cho dù tức giận Phượng Nhan, ở trong lòng hắn, Phượng Nhan vẫn là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Trong phòng Canh Tinh nửa thân mình nằm ườn trên giường làm nũng cùng Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê tay trái không động được, chỉ có thể dùng tay phải vỗ đầu Canh Tinh.
“Cảm thấy thế nào?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi.
Hoa Diệc Khê gật đầu, “Tốt hơn nhiều, phần lớn là thương ngoài da.” Tiêu Lạc Ngọc bất mãn, “Tại sao có thể nói chỉ bị thương ngoài da chứ?” Hắn nhìn Hoa Diệc Khê, chậm rãi nói “Diệc Khê, không bằng để vài người Hoa các ở lại bên cạnh ngươi đi.”
Hoa Diệc Khê trầm tư “Chính là người Hoa các làm việc cổ quái…”
“Có làm sao, Thanh Thương kia không phải thoạt nhìn coi như bình thường sao?” Thanh Thương là phó Các chủ Hoa các, tính ra là một trong số những người có thể tiếp cận Hoa Diệc Khê. Khi Tiêu Lạc Ngọc nói những lời này, chỉ cảm thấy tâm tình có chút bất mãn, có điều rốt cuộc bất mãn cái gì, bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm.
Gật đầu “Vậy được rồi, ta viết thư bảo bọn họ phái vài người lại đây. Bọn Tiêu Hàn thế nào?”
“Năm người cùng Tiêu Hàn đi rồi.” Kết quả này so dự đoán tốt hơn rất nhiều, đương nhiên công lao Tiêu Vân không ít “Ta trở về sẽ cho Tiêu Vân thêm ngân lượng, xem như phần thưởng hắn che chở ngươi như vậy.”
Đời trước, toàn bộ Tiêu gia bảo chỉ có Tiêu Mạc che chở Hoa Diệc Khê, đời này nhiều thêm một Tiêu Vân. Tiêu Lạc Ngọc có chút đau lòng, tiến lên hôn lại hôn Hoa Diệc Khê.
Sau mấy ngày, Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn không có động tĩnh gì, an tâm cùng Hoa Diệc Khê ở trong biệt viện, Hoa Diệc Khê nhờ hắn cẩn thận chăm sóc mà ngoại thương đã khá nhiều, gân tay gân chân cũng đã liền, chỉ là vẫn có chút vô lực. Trái lại thương tích trên vai trái tương đối nặng, vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Tại Phượng Tiên các, Phượng Nhan ném vỡ chén Thanh hoa tinh xảo trước mặt, Thi Kỳ Nhi ngồi một bên, còn có một nam một nữ đứng cạnh cửa sổ.
“Cứ tiếp tục như vậy, Phượng Tiên các liền chống đỡ không nổi nữa.” Thi Kỳ Nhi nói. Phượng Tiên các chi tiêu rất lớn, thu nhập chủ yếu chính là thanh lâu trong Liễu hạng, cơ hồ một nửa là dưới danh nghĩa mẫu thân Phượng Nhan.
Hiện giờ Tiêu Lạc Ngọc lại cùng Tô Châu tri phủ niêm phong hơn phân nửa thanh lâu, hơn nữa không thể biết được tin tức nơi đó, hết thảy thủ hạ thanh lâu của các nàng không sót một ai, thoáng cái như vậy, Phượng Tiên các liền trở nên nghèo nàn.
“Ta biết, nhưng không có biện pháp nào.” Phượng Nhan cả giận nói, hoàn toàn không thấy một chút phong phạm tiên tử thường ngày. “Các ngươi không có đầu óc sao? Đi bắt cóc Hoa Diệc Khê, có năng lực bắt cóc vì cái gì không giết y luôn đi?”
“Tỷ cũng không nên trách Kiều di, a di cũng là muốn tốt cho tỷ thôi.” Thi Kỳ Nhi nói “Như vậy đi, ta có một ít trang sức có thể đem bán, đủ để Phượng Tiên các chèo chống một hồi.”
Phượng Nhan có chút suy sụp, khẽ cắn môi “Ta cũng có một ít châu báu, cầm bán đi, nhớ rõ đừng để người nhìn thấy.” Phất phất ống tay áo “Chỉ cần qua một đoạn này, chúng ta liền có thiên đại phú quý. Đi phát anh hùng thiếp, nói ta muốn đến đưa chứng cứ Tàng Kiếm sơn trang độc hại võ lâm, mời thiên hạ anh hùng cùng lên tiếng.”
Anh hùng thiếp của Phượng Nhan thực nhanh đã nổi lên sóng to gió lớn trong võ lâm, rất nhiều người đều không tin Tàng Kiếm sơn trang rời khỏi giang hồ đã lâu thế nhưng lại là độc thủ sau màn.
Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên cũng nhận được cái gọi là anh hùng thiếp, thời điểm Tiêu Vân đem thiếp mời đưa cho hắn, hắn đang ôm Hoa Diệc Khê phơi nắng trong sân, miễn cưỡng tiếp nhận nhìn thoáng qua.
“Đi hồi đáp, nói Tiêu gia bảo nhất định sẽ tham dự đại hội anh hùng.”
“Vâng.” Tiêu Vân cung kính lui ra, Tiêu Vân đi rồi, Tiêu Lạc Ngọc cầm lấy trái bồ đào trên bàn, đút cho Hoa Diệc Khê, một xâu bồ đào sau lại thêm một ít quả khác, Hoa Diệc Khê thì dựa vào ngực của hắn, đưa đến bên miệng thì ăn hết.
“Đủ rồi, ăn no rồi.”
“Ăn nhiều một chút, còn có hoa quả khô, ngươi không phải rất thích phố nhỏ làm điểm tâm kia sao?” Tiêu Lạc Ngọc ôn nhu nói. Hoa Diệc Khê bất đắc dĩ, đành phải lại ăn vài miếng.
Tiêu Lạc Ngọc hiện tại mỗi ngày công việc chính đó là nhìn y đúng hạn ăn uống đi ngủ, mỗi ngày đều buộc y dùng sức ăn. Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy dạ dày mình mỗi ngày đều sẽ lớn thêm một chút.
Thật là ăn đến muốn phun a, trong lòng y bất đắc dĩ, đành phải kéo ống tay áo Tiêu Lạc Ngọc, tỏ vẻ đáng thương nói “Lạc Ngọc, nắng chói mắt quá, ta buồn ngủ.”
“Được rồi.” Tiêu Lạc Ngọc điều chỉnh tốt tư thế Hoa Diệc Khê, bế y vào phòng, đặt lên trên giường đắp chăn cho y, rồi sau đó bản thân cũng nghiêng người nằm bên cạnh “Ta ở trong này cùng ngươi.”
Rốt cục không cần ăn gì nữa, Hoa Diệc Khê thở phào, có điều quả thật có chút kém, từ sau khi bị thương trạng thái tinh thần y vẫn luôn không tốt, chung quy là dễ dàng thấy mệt nhọc, đó cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Lạc Ngọc khẩn trương.
Chạng vạng, Hoa Diệc Khê tỉnh lại, Tiêu Lạc Ngọc không có trong gian phòng, y ngồi dậy, đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Tiêu Lạc Ngọc không ở bên.
“Không cần nhìn, hắn đi thu xếp bữa tối cho ngươi. Tựa hồ là sai người mua rất nhiều gà.” Một thanh y nam tử xuất hiện bên cửa sổ. “Mấy ngày nay ta sớm muốn tìm ngươi nói chuyện, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội, các ngươi dính cùng một chỗ không phiền sao.”
Hoa Diệc Khê mỉm cười “Ngươi không hiểu.” Người này là Thanh Thương, cùng Hoa Diệc Khê trên núi tập võ vài năm, cho nên Hoa Diệc Khê đối với hắn coi như ôn hòa.
“Vì một người đem mình làm thành như vậy, ta đúng là không hiểu.” Thanh Thương cười nhạo “Ta mới không tin người kia có thể bắt được ngươi, cho dù bắt được, cũng lập tức sẽ bị ngươi độc chết.”
Hoa Diệc Khê rũ mi xuống, nhìn vết thương trên cổ tay. Y quả thật không xuất toàn lực, nếu y muốn giết mấy người kia, thực dễ dàng làm được. Chính là y không làm, y chỉ là cam đoan mình không chịu thương tổn không thể vãn hồi mà thôi.
Y đúng là cố ý để những người đó lưu lại vết thương trên người mình, đặc biệt sau khi biết đối phương là mẫu thân của Phượng Nhan, như vậy Tiêu Lạc Ngọc vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến hòa hảo cùng Phượng Nhan.
Đây chính là y nói, chỉ cần còn sống đi ra, y sẽ dùng đủ loại thủ đoạn giữ lấy Tiêu Lạc Ngọc.
“Ta thật sự là phục ngươi, đại tình thánh.” Thanh Thương nói “Lần này đại hội anh hùng người tới phỏng chừng rất nhiều, đến lúc đó người Hoa các sẽ xuất hiện, ta dẫn theo bốn người lại đây.”
Hoa Diệc Khê gật đầu “Ngươi an bài là được.”
Thanh Thương bất đắc dĩ, Hoa Diệc Khê thật đúng là trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc bất cứ chuyện gì đều không để ở trong lòng. “Được rồi, ta đi, hắn sắp về rồi đó.”
Vừa dứt lời đã không thấy tăm hơi đâu nữa, sau đó chợt nghe tiếng cửa mở, Tiêu Lạc Ngọc đi đến. Một tay bưng một bát canh hầm lớn, một tay là mấy món ăn khác.
“Ta sai người hầm canh gà cho ngươi, nếm thử.” Buông đồ ăn xuống một tay cầm lấy thìa, cười tủm tỉm “Ta đút cho ngươi.”
Hoa Diệc Khê đành phải há miệng uống canh. “Ta nghe hạ nhân nói ở đầu bếp thành bắc Tô Châu của tửu lâu Duyệt gia tay nghề là tuyệt nhất, ngươi trước hết nếm một chút, một hồi chúng ta tới đó ăn cơm. Ngươi gần đây không có khẩu vị gì, ta nghĩ hẳn là đầu bếp biệt viện ngươi ăn ngán rồi.”
“Được.” Hoa Diệc Khê nhu thuận gật đầu, cách đó không xa Thanh Thương nhìn lén một cái lạnh hết cả người.
Ra khỏi biệt viện, Tiêu Lạc Ngọc gọi xe ngựa, xe ngựa chậm rì rì chạy hướng thành bắc. Tiêu Vân ngồi ở đầu xe, chỉ thấy Tô Châu tựa hồ so trước kia náo nhiệt hơn, người đeo đao cũng nhiều hơn.
Đến tửu lâu Duyệt gia, liền nhìn thấy lầu một đã kín hết chỗ, có điều Tiêu Lạc Ngọc đã sớm dặn dò người đặt trước một gian, cũng không vội. Trước nhảy xuống, rồi sau đó ôm Hoa Diệc Khê xuống xe ngựa. Mang theo Tiêu Vân chậm rãi lên lầu hai.
“Chưởng quầy, có ý tứ gì, bọn họ vào sau tại sao lại có chỗ. Ngươi không phải nói lầu hai không còn nhã gian sao?” Một đại hán cả giận nói.
“Khách quan, bọn họ là đã sớm đặt chỗ.” Chưởng quầy cười làm lành “Lần sau ngài tới trước, khẳng định cho ngài vị trí tuyệt nhất.”
Đại hán tức giận nói “Ngươi cũng không nhìn xem gia gia ta là người như thế nào, còn muốn lần sau…” Gã rút r loan đao trong hành trang, chém mạnh vào bàn, khiến cái bàn chấn động rung lên.
Bàn kế bên một thiếu niên bật cười, chỉ chỉ đại hán “Ngươi là ai? Ta còn không biết có một nhân vật như thế, ngươi có biết vừa rồi là ai đi lên không?”
“Là ai? Là ai gia đây đều không sợ, nhớ năm đó thời điểm gia gia ở trên giang hồ hành tẩu …”
Đại hán nói còn chưa nói hết, thiếu niên liền cười đập bàn “Vừa rồi chính là Bảo chủ Tiêu gia bảo Tiêu Lạc Ngọc, ngươi muốn ở trước mặt hắn nói một lần hay không.”
Tên Tiêu Lạc Ngọc vừa xướng lên, trong đại sảnh nhất thời an tĩnh. Dù sao Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn nổi danh bên ngoài. Đại hán mặt mày có chút nén không được, nhưng cuối cùng vẫn giận dữ ngồi xuống.
Ngược lại lần này, không ít người thì thầm “Vừa rồi trong tay Tiêu Lạc Ngọc ôm cũng là nam tử, lẽ nào trên giang hồ đồn đãi là thật…”
“Phượng tiên tử xinh đẹp không cần, lại muốn một người nam nhân…”
Thiếu niên vừa rồi cười càng vui vẻ, chỉ là trong mắt không thấy tiếu ý mà là lãnh ý “Thật không, yêu nam nhân thì sao, các ngươi sao không đứng trước mặt Tiêu Lạc Ngọc mà nói.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, có chút thẹn quá thành giận “Tiểu mao hài người nơi nào…”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, song phương hết sức căng thẳng, chợt thấy một thanh y nam tử chậm rãi đi đến, kéo tay thiếu niên “Tử Lạc, nói ngươi đừng chạy loạn mà.”
Tử Lạc giãy dụa vài cái, bị thanh y nam tử lôi đi , rất nhiều người mắt mở trừng trừng nhìn hắn bị lôi đi, thế nhưng quên động thủ.
Mà lúc này ở lầu hai, Tiêu Lạc Ngọc đang vì Hoa Diệc Khê ăn ít mà xoắn xuýt. “Diệc Khê, ngươi nếm thử cái này, ngoan ăn một miếng.”
Thổi nguội đưa đến bên miệng, Tiêu Lạc Ngọc trước đây chưa làm qua mấy việc này, hiện giờ cũng làm vô cùng thông thuận, còn có chút đắc ý vui vẻ.
“Uống một ngụm canh này đi, ta đã dặn bọn họ làm thật thanh đạm.”
Hoàn chương 20.
/92
|