Đến hôm nay, bản thân Kiều Kiều không biết, nhưng cả trung học Dân Giang người nào cũng biết, Kiều Kiều là con dâu tương lai của Giang gia. Giang Phóng không dễ dàng tha cho Vương Tiểu Mỹ, hắn từng nói một câu, có thể chọc Giang Phóng hắn nhưng không thể chọc Kiều Kiều. Nhiều năm sau câu nói này vẫn được thiếu nam thiếu nữ tuổi mới lớn truyền tụng.
Kỳ thật, sở dĩ Giang Hải Dương không truy cứu chuyện này, ngoài coi trọng thể diện của hiệu trưởng Từ còn có một nguyên nhân khác đó là ý tứ của Tần Tố Cẩm.
Đều là giáo viên, Tần Tố Cẩm có thể thông cảm với hiệu trưởng Từ.
Tần Tố Cẩm không biết tại sao Giang Hải Dương lại thương yêu Kiều Kiều như vậy.
Giang Hải Dương ôm thê tử mất đi rồi lại có được của mình, ông nói những năm hai người xa nhau kia. Ông lập lời thề, quyết tâm xây dựng sự nghiệp, cha mẹ của ông mất sớm, không có ai để nhờ cậy, hai đứa con đều phải tự mình chăm sóc bản thân, Giang Phóng mới hồi đó cũng lớn như Kiều Mộc bây giờ vậy, đã phải chăm sóc em trai. Mới đầu hai đứa nhỏ ở bên ngoài bị bắt nạt sẽ chạy về mách ông, nhưng lúc ấy ông cũng không có cách nào, chỉ cắn răng nói bọn nhỏ phải tự xử lý, thậm trí ông còn nói, mặc kệ có xảy ra chuyện gì ông cũng sẽ gánh chịu, để cho tiểu Phóng muốn làm gì thì làm.
Sau này tiểu Phóng trở thành tiểu bá vương ở trường học, ông vừa đau lòng nhưng cũng yên tâm phần nào.
Lại qua mấy năm, tiểu Phóng và tiểu Viễn quen biết Kiều Kiều, nhìn tiểu cô nương nho nhỏ ấy, ánh mắt con bé linh động sáng ngời, nhìn con bé lầm bầm lầu bầu huấn luyện tiểu Phóng tiểu Viễn, nhìn con bé mang hai đứa bé cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau học tập, sống vui vẻ với nhau. Giang Hải Dương rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm.
Nếu như không có Kiều Kiều, ông không biết hai đứa con của ông hiện tại sẽ như thế nào.
Cho nên, dù Kiều Kiều không trở thành con dâu Giang gia đi nữa, thì Kiều Kiều cũng là con gái của ông, con gái nuôi của ông.
Nghe Giang Hải Dương kể lại. Tần Tố Cẩm lệ rơi đầy mặt, bà không tưởng tượng nổi, hai đứa nhỏ không có mẹ, cha lại không thể quan tâm, sẽ khổ sở như thế nào.
Rất nhanh lại đến kỳ nghỉ đông, Chu Vân Vân, Từ Mạn, Vương Tĩnh Hàm bàn với nhau muốn đến nhà Kiều Kiều cùng nhau học tập, quan hệ của Lâm Hiểu Nam và Từ Mạn không tệ, Từ Mạn thường xuyên đến lớp ba, Lâm Hiểu Nam cũng thường xuyên đến, hơn nữa, chủ nhiệm lớp ba còn là cô của người ta.
“Tớ cũng muốn đến” thấy mọi người muốn đến nhà Kiều Kiều có tiếng là học tập giỏi, Lâm Hiểu Nam cũng muốn đi.
Gặp Lâm Hiểu Nam muốn đi, Hứa Phi cũng mở miệng: “Tớ cũng đi”
o (╯□╰)o, phải làm sao bây giờ? Nhà nàng rất nhỏ! Kiều Kiều nhìn xuống, cả lũ cả nàng là sáu người, năm trước Giang Phóng Giang Viễn nói muốn cùng nhau học, thêm hai là tám người nha. Kiều Kiều vướng mắc.
“Vậy, nhà tớ không rộng” Ân, Kiều Kiều lại bổ sung: “Ta nói với Giang Phóng ca ca một chút, nếu như chúng ta cùng nhau học tập, sẽ đến nhà anh ấy, nhà anh ấy rất lớn”.
Mấy người đứa nhỏ cười mập mờ.
Cắt!
Giang Phóng nghe Kiều Kiều nói muốn cùng vài người bạn đến nhà hắn học, hắn liền đồng ý. thật ra sau khi nói xong Kiều Kiều hơi hối hận, dù sao, nhiều người như vậy, còn toàn là bạn học của nàng, lại đến hết nhà Giang Phóng, trước kia không có cô Tần, nàng còn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại sau nàng có thể quên mất chứ? chú Giang đã kết hôn rồi nha.
Lo lắng mấy người bạn sẽ không tìm được đường, Kiều Kiều để Giang Viễn xuống dưới đón bọn họ.
Chỉ trong chốc lát. Đám người kia đã đến đông đủ.
Kiều Kiều gặm táo đi ra cửa: “Đổi giày đổi giày”
Vài người đánh giá Giang gia, Chu Vân Vân cảm khái: “Giang Phóng ca, nhà anh ghê gớm thật”.
Kiều Kiều lôi kéo giới thiệu mọi người với nhau, một số người đã sớm quen biết, một số người lại chỉ nghe tên chứ chưa gặp bao giờ.
Mọi người cũng không làm trễ nãi thời gian, liền bắt đầu học tập, nhìn bọn họ soàn soạt mở sách mở vở, Giang Phóng Giang Viễn ngu ngơ.
“Sao thế, hai người không phải làm bài tập sao?” Kiều Kiều hỏi.
“Chúng ta, chúng ta không có bài tập!” giờ lại đổi thành những người còn lại ngu ngơ.
Có lầm hay không, đúng là bắt nạt người ta, sao trường bọn họ có thể không có bài tập.
Nhìn ánh mắt hâm mộ ghen ghét của đám người Kiều Kiều. Giang Phóng giải thích: “Trường học của bọn anh vẫn luôn như vậy. Kể cả có cho cũng không đứa nào làm!”
trên trán Kiều Kiều xuất hiện ba đường hắc tuyến.
“Trường học các anh thực uy vũ” Lâm Hiểu Nam cảm khái.
Kết quả nó lại nhận được vài ánh mắt ghen tỵ.
Nương, nó có quyền nói những lời này sao? Ai cũng biết, Lâm Hiểu Nam đi học còn ngủ, còn ngủ nha, kết quả đâu, người ta cứ thi là đứng nhất. Khai giảng được nửa năm, từ thi tháng, thi giữa kỳ hay là thi cuối kỳ, nó cứ chễm chệ ngồi trên cái ghế đệ nhất toàn trường.
Lâm Hiểu Nam thứ nhất, Kiều Kiều thứ hai. Hai cái ghế này chưa đổi chủ lần nào.
Kiều Kiều cũng âm thầm ghen ghét. Nàng là người trọng sinh đấy, nàng nắm chắc kiến thức nha, nhưng kết quả đâu, cho dù có liều mạng học đi nữa cũng không vượt qua được bạn học Lâm! không biết đầu óc nó cấu tạo thế nào, dùng thật tốt đấy!
Kiều Kiều cũng dùng ánh mắt sắc như đao nhìn Lâm Hiểu Nam.
Lần thi cuối kỳ vừa rồi, Lâm Hiểu Nam đứng nhất, Kiều Kiều thứ hai, Hứa Phi thứ ba, Từ Mạn thứ bảy, Vương Tĩnh Hàm thứ chín. Chu Vân Vân lạnh run, áp lực của nó rất lớn đấy, tám người bọn họ, Giang Phóng Giang Viễn ở Phong Diệp không nói làm gì. Còn dư lại sáu đứa thì có tới năm đứa lọt top mười toàn trường, áp lực của nó không phải lớn bình thường đâu.
thật may mắn, cha mẹ nó rất sáng suốt, chứ nếu không chắc chắn nó sẽ bị ép đến chết, có điều lần này nghe nói nó cùng vài người bạn học nhóm, cha nó nói thầm với mẹ nó, nói con gái họ là đứa nhỏ có mắt, đã kết giao được với bạn học tốt, thành tích học tập xuất sắc, gần mực thì sáng, thành tích của con gái họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
~~~~ _~~~
Mọi người cười đùa trong chốc lát, lại bắt đầu học tập. Giang Phóng Giang Viễn cũng mở sách ra đọc.
Dù sao cũng không có bài tập
“Di? Kiều Kiều, của cậu hả, sao tớ không có quyển sách này? không phải sách trường phát đúng không?” Chu Vân Vân thấy trước mặt Kiều Kiều nhảy ra một quyển sách khác liền hỏi.
“Ừ, không phải, quyển sách này là của Giang Phóng để lại. Đó là sách bổ sung của Phong Diệp. Tớ thấy hay lên lấy về xem”.
Trước kia, cái hồi mà mọi người vẫn ở Thanh Nham ấy, sách của Giang Phóng dùng xong không dùng nữa định bỏ đi, nhưng từ khi biết Kiều Kiều, Giang Phóng liền giữ lại toàn bộ sách của mình cho nàng. không có cách nào, Kiều Kiều cứ suốt ngày lầm bầm bên tai, hắn không chịu nổi.
Sau khi lên sơ trung, Giang Phóng vẫn cứ giữ cái thói quen này.
Những thứ khác không nói, đặc biệt là anh ngữ, sách bổ sung ở Phong Diệp so với những trường khác thì tốt hơn nhiều. Dù sao cũng là trường quý tộc tư nhân, không phải sao?
“Cho tớ mượn” Lâm Hiểu Nam nhận lấy sách trong tay Kiều Kiều, lật xem.
“KAO, sách này tốt hơn nhiều so với sách giáo khoa. Thực dụng nha!”
“Xem nhanh lên, xem xong cho tớ mượn” Hứa Phi vừa viết vừa nói, cũng không ngẩng đầu lên.
“Hông hông hông, không đâu” Lâm Hiểu Nam và Hứa Phi thường xuyên tranh cãi.
Hứa Phi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Nam, không nói lời nào, lại cúi đầu tiếp tục viết, thấy Hứa Phi không thèm để ý tới mình, Lâm Hiểu Nam liếc nhìn một cái: “Phi ~ cậu viết cái gì từ nãy đến giờ thế!”
Có thể dịch cái đầu ra hay không, mau viết đi.
Cũng không phải mọi người ngày nào cũng học nhóm, hiieejn tại là mùa đông, đi đường bất tiện. Hơn nữa, bọn họ học ở nhà Giang Phóng. Trừ Lâm Hiểu Nam và Chu Vân Vân ở gần đó thì không sao nhưng những người khác thì lại không ổn.
Đêm nay Tần gia có chuyện, Tần Tố Cẩm không về Dân Giang, Giang Hải Dương cũng đã đi qua bên ấy. Mấy ngày này, mặc dù Giang Phóng Giang Viễn không thân thiết với Tần Tố Cẩm nhưng có thể coi như đã hòa nhã hơn một chút rồi. Tâm tình mâu thuẫn của Giang Viễn không lớn như Giang Phóng.
“Kiều Kiều, em đêm nay ngủ ở đây đi, ba người chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ”
“Vì sao” Nhà nàng lại không xa, tại sao phải ngủ ở đây.
“Ở lại đi, chúng ta cùng nhau đánh bài tú-lơ-khơ” Giang Viễn cũng khuyên.
Kiều Kiều do dự trong chốc lát, đáp ứng.
“Đợi em gọi về nhà hỏi mẹ đã”
“Để tao gọi cho” Giang Viễn ôm lấy chuyện này.
Ba người cùng nhau đánh bài tú-lơ-khơ, kết quả trên mặt Kiều Kiều bị dán mặt đầy giấy, ô ô. Kỹ thuật chơi bài của nàng rất kém cỏi.
Giang Phóng và Giang Viễn liều mạng cười nhạo nàng. Kiều Kiều tức giận nói.
“không chơi, không chơi, hai người bắt nạt người ta” Kiều Kiều lầm bầm.
“Bài nghệ của mình không bằng người còn ở đấy lầm bần lầu bầu, hắc hắc.” Giang Viễn cười.
“Linh linh linh – -” điện thoại vang lên.
Giang Viễn chạy tới nghe điện thoại.
“Xin chào?”
“Lục Nhi? Ừ, được, được, được rồi, đợi tao nói một tiếng với anh tao rồi tao qua” Chỉ thấy vẻ mặt Giang Viễn hưng phấn chạy vội tới bên cạnh Giang Phóng.
“Ca, đêm nay em đến nhà Lục Nhi ngủ. Cha mẹ Lục Nhi hôm nay không ở nhà, hắc hắc”.
Giang Phóng biết, Lục Nhi là bạn học của Giang Viễn, nhà Lục Nhi mới mua một cái máy tính, ở niên đại này máy tính đúng là rất hiến! Mấy đứa bọn họ đều rất mê mẩn.
“đi đi. Mặc quần áo tử tế, anh đưa em qua đố. Kiều Kiều ở nhà trông nhà một lát”.
Kiều Kiều cũng biết chuyện này. Nàng cũng rất hâm mộ. Có điều nhà nàng không có điều kiện để mua
“Em cũng muốn đi cùng, em không thích ở nhà một mình” lá gan của Kiều Kiều không lớn. Nàng kiên trì muốn cùng đi với Giang Phóng Giang Viễn. một mình nàng trong ngôi nhà gần hai trăm mét vuông, nàng không cần đâu.
“Bên ngoài lạnh”
“không sao”
Nhà Lục Nhi cũng không xa, đi bộ chỉ mất hai mươi phút đồng hồ.
Hai người đưa Giang Viễn đến đó thì trở về.
Hôm trước mới có mưa tuyết, mỗi khi đạp lên tuyết lại vang lên tiếng kêu nghe rất vui tai, Kiều Kiều chuyên chọn chỗ nhiều tuyết mà đi, hắc hắc, thực thú vị.
“Ai, Giang Phóng, anh đưa em về nhà luôn đi, dù sao cũng ra ngoài rồi”.
“anh đã nói với cô Kiều rồi, em cứ ở nhà anh đi. Hơn nữa, anh ở nhà một mình, rất chán!”
“Sao lại chán, anh về nhà nằm ngủ đến sáng là được rồi”.
Hai người giằng co, cuối cùng Kiều Kiều vẫn trở về Giang gia. không có biện pháp, Giang Phóng rất cứng đầu.
“Vậy anh cõng em” Kiều Kiều nháo.
“Được, anh cõng em” Kiều Kiều “U rống” một tiếng, nhảy lên trên lưng Giang Phóng, nàng chưa được ai cõng bao giờ nha.
Ánh trăng yêu kiều bao trùm khắp nơi, mặt đất đầy tuyết trắng xóa, thiếu niên cõng thiếu nữ, từng bước một đi về phía trước. Thân ảnh của hai người, kéo thật dài
Kỳ thật, sở dĩ Giang Hải Dương không truy cứu chuyện này, ngoài coi trọng thể diện của hiệu trưởng Từ còn có một nguyên nhân khác đó là ý tứ của Tần Tố Cẩm.
Đều là giáo viên, Tần Tố Cẩm có thể thông cảm với hiệu trưởng Từ.
Tần Tố Cẩm không biết tại sao Giang Hải Dương lại thương yêu Kiều Kiều như vậy.
Giang Hải Dương ôm thê tử mất đi rồi lại có được của mình, ông nói những năm hai người xa nhau kia. Ông lập lời thề, quyết tâm xây dựng sự nghiệp, cha mẹ của ông mất sớm, không có ai để nhờ cậy, hai đứa con đều phải tự mình chăm sóc bản thân, Giang Phóng mới hồi đó cũng lớn như Kiều Mộc bây giờ vậy, đã phải chăm sóc em trai. Mới đầu hai đứa nhỏ ở bên ngoài bị bắt nạt sẽ chạy về mách ông, nhưng lúc ấy ông cũng không có cách nào, chỉ cắn răng nói bọn nhỏ phải tự xử lý, thậm trí ông còn nói, mặc kệ có xảy ra chuyện gì ông cũng sẽ gánh chịu, để cho tiểu Phóng muốn làm gì thì làm.
Sau này tiểu Phóng trở thành tiểu bá vương ở trường học, ông vừa đau lòng nhưng cũng yên tâm phần nào.
Lại qua mấy năm, tiểu Phóng và tiểu Viễn quen biết Kiều Kiều, nhìn tiểu cô nương nho nhỏ ấy, ánh mắt con bé linh động sáng ngời, nhìn con bé lầm bầm lầu bầu huấn luyện tiểu Phóng tiểu Viễn, nhìn con bé mang hai đứa bé cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau học tập, sống vui vẻ với nhau. Giang Hải Dương rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm.
Nếu như không có Kiều Kiều, ông không biết hai đứa con của ông hiện tại sẽ như thế nào.
Cho nên, dù Kiều Kiều không trở thành con dâu Giang gia đi nữa, thì Kiều Kiều cũng là con gái của ông, con gái nuôi của ông.
Nghe Giang Hải Dương kể lại. Tần Tố Cẩm lệ rơi đầy mặt, bà không tưởng tượng nổi, hai đứa nhỏ không có mẹ, cha lại không thể quan tâm, sẽ khổ sở như thế nào.
Rất nhanh lại đến kỳ nghỉ đông, Chu Vân Vân, Từ Mạn, Vương Tĩnh Hàm bàn với nhau muốn đến nhà Kiều Kiều cùng nhau học tập, quan hệ của Lâm Hiểu Nam và Từ Mạn không tệ, Từ Mạn thường xuyên đến lớp ba, Lâm Hiểu Nam cũng thường xuyên đến, hơn nữa, chủ nhiệm lớp ba còn là cô của người ta.
“Tớ cũng muốn đến” thấy mọi người muốn đến nhà Kiều Kiều có tiếng là học tập giỏi, Lâm Hiểu Nam cũng muốn đi.
Gặp Lâm Hiểu Nam muốn đi, Hứa Phi cũng mở miệng: “Tớ cũng đi”
o (╯□╰)o, phải làm sao bây giờ? Nhà nàng rất nhỏ! Kiều Kiều nhìn xuống, cả lũ cả nàng là sáu người, năm trước Giang Phóng Giang Viễn nói muốn cùng nhau học, thêm hai là tám người nha. Kiều Kiều vướng mắc.
“Vậy, nhà tớ không rộng” Ân, Kiều Kiều lại bổ sung: “Ta nói với Giang Phóng ca ca một chút, nếu như chúng ta cùng nhau học tập, sẽ đến nhà anh ấy, nhà anh ấy rất lớn”.
Mấy người đứa nhỏ cười mập mờ.
Cắt!
Giang Phóng nghe Kiều Kiều nói muốn cùng vài người bạn đến nhà hắn học, hắn liền đồng ý. thật ra sau khi nói xong Kiều Kiều hơi hối hận, dù sao, nhiều người như vậy, còn toàn là bạn học của nàng, lại đến hết nhà Giang Phóng, trước kia không có cô Tần, nàng còn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại sau nàng có thể quên mất chứ? chú Giang đã kết hôn rồi nha.
Lo lắng mấy người bạn sẽ không tìm được đường, Kiều Kiều để Giang Viễn xuống dưới đón bọn họ.
Chỉ trong chốc lát. Đám người kia đã đến đông đủ.
Kiều Kiều gặm táo đi ra cửa: “Đổi giày đổi giày”
Vài người đánh giá Giang gia, Chu Vân Vân cảm khái: “Giang Phóng ca, nhà anh ghê gớm thật”.
Kiều Kiều lôi kéo giới thiệu mọi người với nhau, một số người đã sớm quen biết, một số người lại chỉ nghe tên chứ chưa gặp bao giờ.
Mọi người cũng không làm trễ nãi thời gian, liền bắt đầu học tập, nhìn bọn họ soàn soạt mở sách mở vở, Giang Phóng Giang Viễn ngu ngơ.
“Sao thế, hai người không phải làm bài tập sao?” Kiều Kiều hỏi.
“Chúng ta, chúng ta không có bài tập!” giờ lại đổi thành những người còn lại ngu ngơ.
Có lầm hay không, đúng là bắt nạt người ta, sao trường bọn họ có thể không có bài tập.
Nhìn ánh mắt hâm mộ ghen ghét của đám người Kiều Kiều. Giang Phóng giải thích: “Trường học của bọn anh vẫn luôn như vậy. Kể cả có cho cũng không đứa nào làm!”
trên trán Kiều Kiều xuất hiện ba đường hắc tuyến.
“Trường học các anh thực uy vũ” Lâm Hiểu Nam cảm khái.
Kết quả nó lại nhận được vài ánh mắt ghen tỵ.
Nương, nó có quyền nói những lời này sao? Ai cũng biết, Lâm Hiểu Nam đi học còn ngủ, còn ngủ nha, kết quả đâu, người ta cứ thi là đứng nhất. Khai giảng được nửa năm, từ thi tháng, thi giữa kỳ hay là thi cuối kỳ, nó cứ chễm chệ ngồi trên cái ghế đệ nhất toàn trường.
Lâm Hiểu Nam thứ nhất, Kiều Kiều thứ hai. Hai cái ghế này chưa đổi chủ lần nào.
Kiều Kiều cũng âm thầm ghen ghét. Nàng là người trọng sinh đấy, nàng nắm chắc kiến thức nha, nhưng kết quả đâu, cho dù có liều mạng học đi nữa cũng không vượt qua được bạn học Lâm! không biết đầu óc nó cấu tạo thế nào, dùng thật tốt đấy!
Kiều Kiều cũng dùng ánh mắt sắc như đao nhìn Lâm Hiểu Nam.
Lần thi cuối kỳ vừa rồi, Lâm Hiểu Nam đứng nhất, Kiều Kiều thứ hai, Hứa Phi thứ ba, Từ Mạn thứ bảy, Vương Tĩnh Hàm thứ chín. Chu Vân Vân lạnh run, áp lực của nó rất lớn đấy, tám người bọn họ, Giang Phóng Giang Viễn ở Phong Diệp không nói làm gì. Còn dư lại sáu đứa thì có tới năm đứa lọt top mười toàn trường, áp lực của nó không phải lớn bình thường đâu.
thật may mắn, cha mẹ nó rất sáng suốt, chứ nếu không chắc chắn nó sẽ bị ép đến chết, có điều lần này nghe nói nó cùng vài người bạn học nhóm, cha nó nói thầm với mẹ nó, nói con gái họ là đứa nhỏ có mắt, đã kết giao được với bạn học tốt, thành tích học tập xuất sắc, gần mực thì sáng, thành tích của con gái họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
~~~~ _~~~
Mọi người cười đùa trong chốc lát, lại bắt đầu học tập. Giang Phóng Giang Viễn cũng mở sách ra đọc.
Dù sao cũng không có bài tập
“Di? Kiều Kiều, của cậu hả, sao tớ không có quyển sách này? không phải sách trường phát đúng không?” Chu Vân Vân thấy trước mặt Kiều Kiều nhảy ra một quyển sách khác liền hỏi.
“Ừ, không phải, quyển sách này là của Giang Phóng để lại. Đó là sách bổ sung của Phong Diệp. Tớ thấy hay lên lấy về xem”.
Trước kia, cái hồi mà mọi người vẫn ở Thanh Nham ấy, sách của Giang Phóng dùng xong không dùng nữa định bỏ đi, nhưng từ khi biết Kiều Kiều, Giang Phóng liền giữ lại toàn bộ sách của mình cho nàng. không có cách nào, Kiều Kiều cứ suốt ngày lầm bầm bên tai, hắn không chịu nổi.
Sau khi lên sơ trung, Giang Phóng vẫn cứ giữ cái thói quen này.
Những thứ khác không nói, đặc biệt là anh ngữ, sách bổ sung ở Phong Diệp so với những trường khác thì tốt hơn nhiều. Dù sao cũng là trường quý tộc tư nhân, không phải sao?
“Cho tớ mượn” Lâm Hiểu Nam nhận lấy sách trong tay Kiều Kiều, lật xem.
“KAO, sách này tốt hơn nhiều so với sách giáo khoa. Thực dụng nha!”
“Xem nhanh lên, xem xong cho tớ mượn” Hứa Phi vừa viết vừa nói, cũng không ngẩng đầu lên.
“Hông hông hông, không đâu” Lâm Hiểu Nam và Hứa Phi thường xuyên tranh cãi.
Hứa Phi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Nam, không nói lời nào, lại cúi đầu tiếp tục viết, thấy Hứa Phi không thèm để ý tới mình, Lâm Hiểu Nam liếc nhìn một cái: “Phi ~ cậu viết cái gì từ nãy đến giờ thế!”
Có thể dịch cái đầu ra hay không, mau viết đi.
Cũng không phải mọi người ngày nào cũng học nhóm, hiieejn tại là mùa đông, đi đường bất tiện. Hơn nữa, bọn họ học ở nhà Giang Phóng. Trừ Lâm Hiểu Nam và Chu Vân Vân ở gần đó thì không sao nhưng những người khác thì lại không ổn.
Đêm nay Tần gia có chuyện, Tần Tố Cẩm không về Dân Giang, Giang Hải Dương cũng đã đi qua bên ấy. Mấy ngày này, mặc dù Giang Phóng Giang Viễn không thân thiết với Tần Tố Cẩm nhưng có thể coi như đã hòa nhã hơn một chút rồi. Tâm tình mâu thuẫn của Giang Viễn không lớn như Giang Phóng.
“Kiều Kiều, em đêm nay ngủ ở đây đi, ba người chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ”
“Vì sao” Nhà nàng lại không xa, tại sao phải ngủ ở đây.
“Ở lại đi, chúng ta cùng nhau đánh bài tú-lơ-khơ” Giang Viễn cũng khuyên.
Kiều Kiều do dự trong chốc lát, đáp ứng.
“Đợi em gọi về nhà hỏi mẹ đã”
“Để tao gọi cho” Giang Viễn ôm lấy chuyện này.
Ba người cùng nhau đánh bài tú-lơ-khơ, kết quả trên mặt Kiều Kiều bị dán mặt đầy giấy, ô ô. Kỹ thuật chơi bài của nàng rất kém cỏi.
Giang Phóng và Giang Viễn liều mạng cười nhạo nàng. Kiều Kiều tức giận nói.
“không chơi, không chơi, hai người bắt nạt người ta” Kiều Kiều lầm bầm.
“Bài nghệ của mình không bằng người còn ở đấy lầm bần lầu bầu, hắc hắc.” Giang Viễn cười.
“Linh linh linh – -” điện thoại vang lên.
Giang Viễn chạy tới nghe điện thoại.
“Xin chào?”
“Lục Nhi? Ừ, được, được, được rồi, đợi tao nói một tiếng với anh tao rồi tao qua” Chỉ thấy vẻ mặt Giang Viễn hưng phấn chạy vội tới bên cạnh Giang Phóng.
“Ca, đêm nay em đến nhà Lục Nhi ngủ. Cha mẹ Lục Nhi hôm nay không ở nhà, hắc hắc”.
Giang Phóng biết, Lục Nhi là bạn học của Giang Viễn, nhà Lục Nhi mới mua một cái máy tính, ở niên đại này máy tính đúng là rất hiến! Mấy đứa bọn họ đều rất mê mẩn.
“đi đi. Mặc quần áo tử tế, anh đưa em qua đố. Kiều Kiều ở nhà trông nhà một lát”.
Kiều Kiều cũng biết chuyện này. Nàng cũng rất hâm mộ. Có điều nhà nàng không có điều kiện để mua
“Em cũng muốn đi cùng, em không thích ở nhà một mình” lá gan của Kiều Kiều không lớn. Nàng kiên trì muốn cùng đi với Giang Phóng Giang Viễn. một mình nàng trong ngôi nhà gần hai trăm mét vuông, nàng không cần đâu.
“Bên ngoài lạnh”
“không sao”
Nhà Lục Nhi cũng không xa, đi bộ chỉ mất hai mươi phút đồng hồ.
Hai người đưa Giang Viễn đến đó thì trở về.
Hôm trước mới có mưa tuyết, mỗi khi đạp lên tuyết lại vang lên tiếng kêu nghe rất vui tai, Kiều Kiều chuyên chọn chỗ nhiều tuyết mà đi, hắc hắc, thực thú vị.
“Ai, Giang Phóng, anh đưa em về nhà luôn đi, dù sao cũng ra ngoài rồi”.
“anh đã nói với cô Kiều rồi, em cứ ở nhà anh đi. Hơn nữa, anh ở nhà một mình, rất chán!”
“Sao lại chán, anh về nhà nằm ngủ đến sáng là được rồi”.
Hai người giằng co, cuối cùng Kiều Kiều vẫn trở về Giang gia. không có biện pháp, Giang Phóng rất cứng đầu.
“Vậy anh cõng em” Kiều Kiều nháo.
“Được, anh cõng em” Kiều Kiều “U rống” một tiếng, nhảy lên trên lưng Giang Phóng, nàng chưa được ai cõng bao giờ nha.
Ánh trăng yêu kiều bao trùm khắp nơi, mặt đất đầy tuyết trắng xóa, thiếu niên cõng thiếu nữ, từng bước một đi về phía trước. Thân ảnh của hai người, kéo thật dài
/100
|