Dịch: Chi
Sửa: Sút
Thấy Thẩm Thanh Thu nửa kéo nửa vác Lạc Băng Hà muốn đi, lão cung chủ cổ họng “a a” kêu thành tiếng, do vội vã mà ngã từ trên xe lăn xuống, thân thể mất hết tứ chi gian nan vặn vẹo giữa cây cỏ trên mặt đất, lết từng chút từng chút về phía trước, trông vừa đáng sợ vừa đáng thương.
Lão cung chủ lầm bầm nói: “Đừng đi… Đừng đi… Không được đi…” Chân Thẩm Thanh Thu bước càng nhanh. Ai ngờ lão cung chủ đột ngột trợn trừng hai mắt, cuống họng phát ra tiếng gầm.
Lão cư nhiên liều đến mất mạng cũng phải tấn công!
Thẩm Thanh Thu đã không còn rõ lão rốt cuộc là không muốn để bọn hắn đi, hay là không muốn để Lạc Băng Hà sống nữa. Hắn dùng vỏ kiếm đã nứt vỡ miễn cường chặn một chưởng, tay phải chấn động, khiến cho mầm trồi đầu lên, đau đến xé tim liệt phổi, thế nhưng vẫn không hề buông Lạc Băng Hà. Trong cơn đau kịch liệt, khí huyết dâng trào, hắn đột ngột nhìn lão cung chủ, trong mắt sát khí chợt tỏa ra.
Lão cung chủ vừa rồi gầm một tiếng, lại có thêm không ít mầm thịt xé da mà mọc, thậm chí có mầm vươn dài từ góc mắt mọc ra. Lão như thể đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa, điên cuồng ha ha cười, ở trên đất lăn mấy vòng, hệt như đống thịt lợn, lăn đến bên Thu Hải Đường, gào lớn vào tai nàng: “Ngươi chẳng phải muốn giết Thẩm Thanh Thu sao? Hắn đang ở ngay trước mắt ngươi, ngủ cái gì?! Nhanh đứng dậy, giết hắn! Giết hết chúng!”
Lão điên thật rồi!
Thu Hải Đường bị gào cho từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt già nhăn nheo, phía trên còn mọc đầy dị vật, lỗ máu chi chít, hồn bay phách lạc tại chỗ, điên cuồng la hét không ngừng, rút kiếm chém loạn vào không trung. Thẩm Thanh Thu sợ nàng loạn động linh khí, khiến hạt “Tơ tình” cũng hút vào người, quát: “Bình tĩnh!”
Lão cung chủ kỳ quái hét: “Nhanh! Nhanh! Ngươi không phải một mực đòi ta giúp sao? Nay hắn sắp trụ không nổi rồi, mau ra tay!”
Thu Hải Đường nhìn Thẩm Thanh Thu, giờ mới giống hơi hơi hồi lại hồn, đôi tay phát run, hai mắt ngây dại.
Bình tĩnh mà nói, Thẩm Thanh Thu không có hận thù gì nữ nhân này, xét ra nàng còn là khổ chủ của hàng nguyên bản. Nhưng nếu nàng nhất định muốn ở đây chắn đường, thì hắn không thể không ra tay được nữa.
Nào ngờ, Thu Hải Đường lại không hề giống lúc trước không hỏi rõ trắng đen cứ thế giết, mà lại ngây ngốc trừng Thẩm Thanh Thu, trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà trong lòng hắn, chẳng những không tiến lên, trái lại lùi vài bướcra sau.
Khóe miệng nàng run rẩy: “Không thể nào… Không thể nào… Là giả! Đều là giả! Không phải ca ca của ta. Không phải ca ca của ta!”
Chuyện gì?
Nàng vừa khóc vừa la: “Ta chưa làm cái gì hết, ta vì cái gì mà phải chịu khổ nhiều năm như vậy?”
Thẩm Thanh Thu kinh ngạc. Thu Hải Đường bất qua hôn mê vẻn vẹn trong chớp mắt, khi tỉnh lại thế nào lại giống như đổi thành một người khác? Hoặc nói cách khác, giống như nhìn thấy thứ gì đó không tiếp nhận được, hệt như bị dọa điên.
Thẩm Thanh Thu trong lòng thấy kỳ lạ, trầm giọng nói: “Ngươi chớ loạn động.”
Lão cung chủ gào: “Ngươi còn đợi cái gì?!”
Thu Hải Đường mất đi lý trí, ôm đầu hướng Thẩm Thanh Thu hét: “Ngươi tại sao không giết ta. Ngươi tại sao không giết ta?!”
Thẩm Thanh Thu bị hét đến đầu óc mơ hồ, Thu Hải Đường cắm đầu bỏ chạy. Hắn ở phía sau gọi theo: “Này!”
Chạy loạn trong thánh lăng, chết là cái chắc!
Nhưng người đã chạy xa rồi, chẳng rảnh mà đuổi theo nữa. Thẩm Thanh Thu trong lòng thắp cho nàng một ngọn nến, tiếp tục tiến về phía trước.
Lão cung chủ thấy nàng chạy xa, tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến mất dạng, ngây ngốc nằm trên mặt đất, bỗng vùi đầu gặm đầy một miệng lá cỏ, vẫn cười lớn không ngừng. Cười rồi lại cười, mầm trên đầu càng mọc càng dày, càng lên càng nhanh, chớp mắt đã bao trọn khắp đầu lão. Không lâu sau, lão liền cười không ra tiếng nữa, Thẩm Thanh Thu như thể còn nghe thấy âm thanh dị thường của hộp sọ, tủy não bị ép chặt. Lão cung chủ hấp hối thở mạnh vài ngụm, đầu nặng nề gác trên nền đất, không còn ngẩng lên được nữa.
Một đời tông chủ, vậy mà lại chết thê thảm khó coi đến vậy, cũng thật khiến người ta cảm thán.
Thẩm Thanh Thu chưa bước được mấy bước, một âm thanh vang vọng bên tai, như thể là từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến. Thiên Lang Quân ngữ điệu mang theo ý cười: “Thẩm phong chủ chơi trốn tìm quả giỏi. Không bằng đoán thử xem, chúng ta bao giờ lại có thể chạm mặt?”
Thẩm Thanh Thu sờ lên chân, sờ thấy dị vật đầy một tay, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Tơ tình” đã theo huyết mạch mọc trên chân rồi.
Thiên Lang Quân lại truyền âm nói: “Một đường hướng đông, là muốn quay về lối vào nơi kết giới bị phá thoát khỏi thánh lăng sao?”
Tên này cư nhiên biết rõ hướng đi của hắn. Thẩm Thanh Thu âm thầm kinh sợ, cúi đầu nhìn chân mình.
Một khi để “Tơ tình” trên chân triệt để mọc rễ, đến lúc đó muốn đi cũng không đi nổi nữa. Hắn cắn răng, nhìn Lạc Băng Hà một cái, hạ quyết tâm, xé gấu áo, nắm chặt một mảng mầm, giật mạnh một cái!
Trong đầu hắn cơ hồ xuất hiện hàng chục mảng trắng lớn. Như thể bị xé mất cả một mảng da thịt.
Thẩm Thanh Thu một hơi hít vào vài ngụm khí, từ từ tỉnh táo lại, giờ mới phát hiện tiếng thở của mình nghe vào, vô cùng giống đang nghẹn nấc.
Hắn giờ đây đến vuốt mặt một cái cũng làm không nổi. Biết sao được. Thực sự… mợ nó quá đau rồi!
Tuy rằng máu chảy thành sông, nhưng dù sao cũng có thể đi được rồi. Hắn vừa nãy còn thấy Lạc Băng Hà nhìn có vẻ thảm, ai ngờ được dáng vẻ của hắn hiện tại, mới đích thực là thê thảm cực điểm.
Thiên Lang Quân biết rõ hướng đi của hắn, khẳng định đang lao tới đây. Nếu cứ tiếp tục mang theo Lạc Băng Hà đi về hướng đông, nhất định sẽ trực tiếp đụng phải hai vị thân thích tốt của y. Mẹ nó, lão cung chủ quả là hại chết người, đều là bị lão hại thành thế này!
Thẩm Thanh Thu thoát khỏi căn mộ điện như rừng rậm này, trên đường vài gian mộ thất. Hắn nhanh chóng chọn một cỗ quan tài đá có vẻ sạch sẽ thoải mái, đỡ lấy đầu Lạc Băng Hà, cẩn thận nghiêm túc đặt y vào bên trong. Mu bàn tay sờ thử trán y, vẫn nóng muốn bỏng tay, ấn ký nơi ấn đường lại ngày càng diễm đỏ sáng rõ.
Thẩm Thanh Thu đem Tâm Ma kiếm đặt dưới tay Lạc Băng Hà, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới từ từ đóng lại nắp quan.
Thiên Lang Quân không nhanh không chậm đi phía trước, Trúc Chi Lang theo ngay phía sau gã.
Vừa vòng vào thạch đạo, Thẩm Thanh Thu tay cẩm Tu Nhã kiếm, đứng ngay giữa một gian mộ thất, lạnh lùng gắn mắt nhìn bọn họ, như thể đã chờ rất lâu rồi.
Nửa bên áo xanh của hắn nhuốm sắc đỏ, tay phải vẫn còn máu tươi theo vết nứt nẻ chảy xuống, môi và mặt cơ hồ trắng giống nhau.
Thiên Lang Quân ngạc nhiên: “Chẳng qua là không gặp một lúc, Thẩm phong chủ sao lại trở nên nhếch nhác như vậy.”
Thẩm Thanh Thu nhìn gã. Rõ ràng ở Nộ điện bị cột lửa nham thạch nuốt chửng, vậy mà giờ đây ngay cả một tẹo mùi nấm linh chi nướng trên người Thiên Lang Quân cũng không ngửi thấy, có chăng là hắc y bị bén chút ở mép, thực sự vô lý hết sức.
Thiên Lang Quân hỏi: “Ái đồ của Thẩm phong chủ đâu?”
Thẩm Thanh Thu đáp: “Đi ra rồi.”
Thiên Lang Quân bật cười: “Thẩm phong chủ còn ở đây, y sao có thể đi ra được.”
Thẩm Thanh Thu cười cười với gã.
Đang cười tới cười lui như vậy, Thiên Lang Quân đột nhiên không cười được nữa. Bởi gã phát hiện, gã bước không nổi chân.
Gã cúi đầu nhìn thử. Từ chân tới eo, không biết từ lúc nào, đã bị một lớp băng vô cùng vững chắc phủ chặt rồi, hơn nữa phạm vi bao phủ đang men theo cơ thể gã lan rộng. Tình trạng củaTrúc Chi Lang so với gã còn nghiêm trọng hơn, hai chân và một cánh tay đều đã bị đông chặt cứng. Gã giờ mới để ý, căn mộ thất này vô cùng lạnh lẽo.
Thiên Lang Quân khẳng định: “Mạc Bắc thị.”
Đoán rất chuẩn. Gian mộ điện này, chính là do chính tay tổ phụ của Mạc Bắc Quân thiết kế. Dòng dõi huyết mạch bọn họ thiện điều khiển băng, băng pháp trong ma giới không ai có thể vượt qua, mộ điện an nghỉ cũng liên quan mật thiết với băng pháp.
Trong thánh lăng, khắp nơi đều có thể lợi dụng. Không cần hắn ra tay, tự nhiên đã có vật khống chế kẻ địch. Thẩm Thanh Thu nhớ trong nguyên tác từng miêu tả, một khi vật có nhiệt độ ấm hơn không khí trong mộ điện tiến vào, thì sẽ bị đông cứng tại chỗ, biến thành tượng băng, đông hai ba ngày, liền vỡ thành vụn băng. Vì thế trước khi hắn bước vào đã điều động linh mạch để nhiệt độ thân thể giảm xuống thấp nhất. Nếu không chống địch không thành ngược lại bị đánh liền không ổn rồi. Vì thế sắc mặt hắn nhìn mới có vẻ nhợt nhạt.
Trong thời gian một câu nói, băng cứng đã lan đến ngực Thiên Lang Quân, gã nét mặt không đổi, ma khí cuồn cuộn trong tay, nhưng không thể làm tan băng kết phủ kín nắm đấm của gã, hiệu quả rất nhỏ. Cho dù không thể mãi đông cứng gã, ít nhất cũng có thể kéo dài nửa giờ.
Thiên Lang Quân nói: “Xem ra thực sự không phải là ảo giác. Thẩm phong chủ đối với cấm địa của tộc ta, gần như có thể nói là rõ như lòng bàn tay.”
Thẩm Thanh Thu một câu cũng không nói, giơ tay chào bọn họ, xoay người rời đi.
Thiên Lang Quân nhìn Trúc Chi Lang một cái, chậm rãi nói: “Ta nói rồi, ngươi nếu thực sự muốn mang Thẩm phong chủ đến ma giới, thì phải đảm bảo hắn không làm loạn. Nên làm thế nào, ngươi tự biết.”
Trúc Chi Lang thấp giọng đáp: “… Thuộc hạ hiểu rõ.”
Nghe xong hai câu này, Thẩm Thanh Thu tự nhiên dấy lên một luồng dự cảm vô cùng không lành.
Trúc Chi Lang nói: “Thẩm tiên sư, đắc tội rồi.”
Đừng! Ngàn lần đừng! Ngươi muốn cảm ơn ta, ta đã thảm đến mức này rồi, ngươi muốn tạ lỗi với ta, ta còn sống được chắc!?
Đang nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Thu vốn bước đi rất bình thường, cơ thể bỗng chợt liêu xiêu, vịn chặt vào tường đá.
Có vật gì như thể đang nhúc nhích giãy giụa trào lên mà bò ra từ bụng hắn, tràn đến vô số cơ mạch trên dưới khắp toàn thân.
Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa đáng sợ. Thẩm Thanh Thu xém chút tại chỗ phun ra một câu “*** má”.
Máu thiên ma.
Lạc Băng Hà giờ đang ngủ trong quan tài, thác loạn trong cơ thể hắn, chỉ có thể là máu của kẻ khác mà thôi.
Thiên Lang Quân nói: “Phong chủ chắc cũng không phải là lần đầu uống, sao vẫn chưa quen?”
Thẩm Thanh Thu kịch liệt nhịn xuống xúc động muốn nôn khan: “… Cho ta uống từ lúc nào.”
Thiên Lang Quân đáp: “Thẩm phong chủ chớ quên, tiên thể của ngươi ở trong tay bọn ta đã được một thời gian rồi. Điều có thế làm nhiều vô kể.”
Chẳng trách lại dễ dàng đoán ra hướng đi của hắn như vậy.
Thầm Thanh Thu dừng một chút, tiếp tục tiến về phía trước. Càng đi trong bụng càng quặn đau, nhưng tốc độ của hắn không giảm trái lại còn nhanh hơn. Trong đó, nguyên cớ một phần do khả năng chịu đau của hắn đã tăng, càng bởi hắn biết hiện tại tuyệt đối không được ngã xuống.
Nhân lúc hai vị này bị đóng băng, còn có cơ hội để thoát ra ngoài. Nếu đợi đến lúc bọn họ phá băng rồimới đánh thì khó rồi!
Mặc dù lòng rất rõ lợi hại trong đó, nhưng bước càng nhanh, Trúc Chi Lang thúc động càng thêm mãnh liệt, Thẩm Thanh Thu nhịn không được quay lại hung dữ liếc xéo y.
Báo ân đã hứa, chính là để huyết trùng sinh con đẻ cái sum vầy vui vẻ trong bụng hắn như thế này à?!
Thiên Lang Quân cảm thán: “Như vậy mà vẫn có thể bước được xa như thế, Thẩm phong chủ tâm chí kiên định, quả không phải người thường. Hay là nên nói, ngươi vì Lạc Băng Hà, đến cả tính mạng cũng không cần nữa?”
Đột nhiên, Trúc Chi Lang nói: “Quân thượng, ta… thuộc hạ áp chế không nổi nữa.”
Lời chưa dứt, Thẩm Thanh Thu đã thấy trận đau nghẹn đột nhiên biến mất.
Thiên Lang Quân thấy hắn cư nhiên bắt đầu chạy, vô cùng kinh ngạc: “Máu của ngươi không phải có thể áp chế y sao?”
Trúc Chi Lang cũng mơ hồ không rõ, đáp: “Lúc trước áp chế được. Nhưng lần này không biết vì sao, không chế trụ được nữa!”
Thầm Thanh Thu trong tai ù ù, nghe chẳng còn rõ nhìn cũng không, nhưng nghĩ đến còn phải kéo Lạc Băng Hà đến lối thoát ném ra ngoài, chống vào tường tiếp tục chạy chậm, không biết giẫm phải cái gì, chợt loạng choạng.
Chống đỡ đã lâu như vậy, cũng gần đến cực hạn, sát bên bờ vực hạ đường huyết, đầu gối hắn lập tức nhũn ra. Thế nhưng phen này lại không hề khuỵu xuống, mà được một cánh tay vững chãi đỡ lấy, nửa nâng nửa ôm lên.
Thẩm Thanh Thu hoa mắt choáng váng, ngước mắt chăm chú nhìn lên.
Trong thạch đạo ảm đạm tối mịt nhìn không rõ gương mặt, nhưng có thể thấy rõ một đôi mắt sáng rực lửa giận cuồn cuộn ngút trời và một vết ấn ký tỏa ánh đỏ.
Sửa: Sút
Thấy Thẩm Thanh Thu nửa kéo nửa vác Lạc Băng Hà muốn đi, lão cung chủ cổ họng “a a” kêu thành tiếng, do vội vã mà ngã từ trên xe lăn xuống, thân thể mất hết tứ chi gian nan vặn vẹo giữa cây cỏ trên mặt đất, lết từng chút từng chút về phía trước, trông vừa đáng sợ vừa đáng thương.
Lão cung chủ lầm bầm nói: “Đừng đi… Đừng đi… Không được đi…” Chân Thẩm Thanh Thu bước càng nhanh. Ai ngờ lão cung chủ đột ngột trợn trừng hai mắt, cuống họng phát ra tiếng gầm.
Lão cư nhiên liều đến mất mạng cũng phải tấn công!
Thẩm Thanh Thu đã không còn rõ lão rốt cuộc là không muốn để bọn hắn đi, hay là không muốn để Lạc Băng Hà sống nữa. Hắn dùng vỏ kiếm đã nứt vỡ miễn cường chặn một chưởng, tay phải chấn động, khiến cho mầm trồi đầu lên, đau đến xé tim liệt phổi, thế nhưng vẫn không hề buông Lạc Băng Hà. Trong cơn đau kịch liệt, khí huyết dâng trào, hắn đột ngột nhìn lão cung chủ, trong mắt sát khí chợt tỏa ra.
Lão cung chủ vừa rồi gầm một tiếng, lại có thêm không ít mầm thịt xé da mà mọc, thậm chí có mầm vươn dài từ góc mắt mọc ra. Lão như thể đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa, điên cuồng ha ha cười, ở trên đất lăn mấy vòng, hệt như đống thịt lợn, lăn đến bên Thu Hải Đường, gào lớn vào tai nàng: “Ngươi chẳng phải muốn giết Thẩm Thanh Thu sao? Hắn đang ở ngay trước mắt ngươi, ngủ cái gì?! Nhanh đứng dậy, giết hắn! Giết hết chúng!”
Lão điên thật rồi!
Thu Hải Đường bị gào cho từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt già nhăn nheo, phía trên còn mọc đầy dị vật, lỗ máu chi chít, hồn bay phách lạc tại chỗ, điên cuồng la hét không ngừng, rút kiếm chém loạn vào không trung. Thẩm Thanh Thu sợ nàng loạn động linh khí, khiến hạt “Tơ tình” cũng hút vào người, quát: “Bình tĩnh!”
Lão cung chủ kỳ quái hét: “Nhanh! Nhanh! Ngươi không phải một mực đòi ta giúp sao? Nay hắn sắp trụ không nổi rồi, mau ra tay!”
Thu Hải Đường nhìn Thẩm Thanh Thu, giờ mới giống hơi hơi hồi lại hồn, đôi tay phát run, hai mắt ngây dại.
Bình tĩnh mà nói, Thẩm Thanh Thu không có hận thù gì nữ nhân này, xét ra nàng còn là khổ chủ của hàng nguyên bản. Nhưng nếu nàng nhất định muốn ở đây chắn đường, thì hắn không thể không ra tay được nữa.
Nào ngờ, Thu Hải Đường lại không hề giống lúc trước không hỏi rõ trắng đen cứ thế giết, mà lại ngây ngốc trừng Thẩm Thanh Thu, trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà trong lòng hắn, chẳng những không tiến lên, trái lại lùi vài bướcra sau.
Khóe miệng nàng run rẩy: “Không thể nào… Không thể nào… Là giả! Đều là giả! Không phải ca ca của ta. Không phải ca ca của ta!”
Chuyện gì?
Nàng vừa khóc vừa la: “Ta chưa làm cái gì hết, ta vì cái gì mà phải chịu khổ nhiều năm như vậy?”
Thẩm Thanh Thu kinh ngạc. Thu Hải Đường bất qua hôn mê vẻn vẹn trong chớp mắt, khi tỉnh lại thế nào lại giống như đổi thành một người khác? Hoặc nói cách khác, giống như nhìn thấy thứ gì đó không tiếp nhận được, hệt như bị dọa điên.
Thẩm Thanh Thu trong lòng thấy kỳ lạ, trầm giọng nói: “Ngươi chớ loạn động.”
Lão cung chủ gào: “Ngươi còn đợi cái gì?!”
Thu Hải Đường mất đi lý trí, ôm đầu hướng Thẩm Thanh Thu hét: “Ngươi tại sao không giết ta. Ngươi tại sao không giết ta?!”
Thẩm Thanh Thu bị hét đến đầu óc mơ hồ, Thu Hải Đường cắm đầu bỏ chạy. Hắn ở phía sau gọi theo: “Này!”
Chạy loạn trong thánh lăng, chết là cái chắc!
Nhưng người đã chạy xa rồi, chẳng rảnh mà đuổi theo nữa. Thẩm Thanh Thu trong lòng thắp cho nàng một ngọn nến, tiếp tục tiến về phía trước.
Lão cung chủ thấy nàng chạy xa, tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến mất dạng, ngây ngốc nằm trên mặt đất, bỗng vùi đầu gặm đầy một miệng lá cỏ, vẫn cười lớn không ngừng. Cười rồi lại cười, mầm trên đầu càng mọc càng dày, càng lên càng nhanh, chớp mắt đã bao trọn khắp đầu lão. Không lâu sau, lão liền cười không ra tiếng nữa, Thẩm Thanh Thu như thể còn nghe thấy âm thanh dị thường của hộp sọ, tủy não bị ép chặt. Lão cung chủ hấp hối thở mạnh vài ngụm, đầu nặng nề gác trên nền đất, không còn ngẩng lên được nữa.
Một đời tông chủ, vậy mà lại chết thê thảm khó coi đến vậy, cũng thật khiến người ta cảm thán.
Thẩm Thanh Thu chưa bước được mấy bước, một âm thanh vang vọng bên tai, như thể là từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến. Thiên Lang Quân ngữ điệu mang theo ý cười: “Thẩm phong chủ chơi trốn tìm quả giỏi. Không bằng đoán thử xem, chúng ta bao giờ lại có thể chạm mặt?”
Thẩm Thanh Thu sờ lên chân, sờ thấy dị vật đầy một tay, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Tơ tình” đã theo huyết mạch mọc trên chân rồi.
Thiên Lang Quân lại truyền âm nói: “Một đường hướng đông, là muốn quay về lối vào nơi kết giới bị phá thoát khỏi thánh lăng sao?”
Tên này cư nhiên biết rõ hướng đi của hắn. Thẩm Thanh Thu âm thầm kinh sợ, cúi đầu nhìn chân mình.
Một khi để “Tơ tình” trên chân triệt để mọc rễ, đến lúc đó muốn đi cũng không đi nổi nữa. Hắn cắn răng, nhìn Lạc Băng Hà một cái, hạ quyết tâm, xé gấu áo, nắm chặt một mảng mầm, giật mạnh một cái!
Trong đầu hắn cơ hồ xuất hiện hàng chục mảng trắng lớn. Như thể bị xé mất cả một mảng da thịt.
Thẩm Thanh Thu một hơi hít vào vài ngụm khí, từ từ tỉnh táo lại, giờ mới phát hiện tiếng thở của mình nghe vào, vô cùng giống đang nghẹn nấc.
Hắn giờ đây đến vuốt mặt một cái cũng làm không nổi. Biết sao được. Thực sự… mợ nó quá đau rồi!
Tuy rằng máu chảy thành sông, nhưng dù sao cũng có thể đi được rồi. Hắn vừa nãy còn thấy Lạc Băng Hà nhìn có vẻ thảm, ai ngờ được dáng vẻ của hắn hiện tại, mới đích thực là thê thảm cực điểm.
Thiên Lang Quân biết rõ hướng đi của hắn, khẳng định đang lao tới đây. Nếu cứ tiếp tục mang theo Lạc Băng Hà đi về hướng đông, nhất định sẽ trực tiếp đụng phải hai vị thân thích tốt của y. Mẹ nó, lão cung chủ quả là hại chết người, đều là bị lão hại thành thế này!
Thẩm Thanh Thu thoát khỏi căn mộ điện như rừng rậm này, trên đường vài gian mộ thất. Hắn nhanh chóng chọn một cỗ quan tài đá có vẻ sạch sẽ thoải mái, đỡ lấy đầu Lạc Băng Hà, cẩn thận nghiêm túc đặt y vào bên trong. Mu bàn tay sờ thử trán y, vẫn nóng muốn bỏng tay, ấn ký nơi ấn đường lại ngày càng diễm đỏ sáng rõ.
Thẩm Thanh Thu đem Tâm Ma kiếm đặt dưới tay Lạc Băng Hà, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới từ từ đóng lại nắp quan.
Thiên Lang Quân không nhanh không chậm đi phía trước, Trúc Chi Lang theo ngay phía sau gã.
Vừa vòng vào thạch đạo, Thẩm Thanh Thu tay cẩm Tu Nhã kiếm, đứng ngay giữa một gian mộ thất, lạnh lùng gắn mắt nhìn bọn họ, như thể đã chờ rất lâu rồi.
Nửa bên áo xanh của hắn nhuốm sắc đỏ, tay phải vẫn còn máu tươi theo vết nứt nẻ chảy xuống, môi và mặt cơ hồ trắng giống nhau.
Thiên Lang Quân ngạc nhiên: “Chẳng qua là không gặp một lúc, Thẩm phong chủ sao lại trở nên nhếch nhác như vậy.”
Thẩm Thanh Thu nhìn gã. Rõ ràng ở Nộ điện bị cột lửa nham thạch nuốt chửng, vậy mà giờ đây ngay cả một tẹo mùi nấm linh chi nướng trên người Thiên Lang Quân cũng không ngửi thấy, có chăng là hắc y bị bén chút ở mép, thực sự vô lý hết sức.
Thiên Lang Quân hỏi: “Ái đồ của Thẩm phong chủ đâu?”
Thẩm Thanh Thu đáp: “Đi ra rồi.”
Thiên Lang Quân bật cười: “Thẩm phong chủ còn ở đây, y sao có thể đi ra được.”
Thẩm Thanh Thu cười cười với gã.
Đang cười tới cười lui như vậy, Thiên Lang Quân đột nhiên không cười được nữa. Bởi gã phát hiện, gã bước không nổi chân.
Gã cúi đầu nhìn thử. Từ chân tới eo, không biết từ lúc nào, đã bị một lớp băng vô cùng vững chắc phủ chặt rồi, hơn nữa phạm vi bao phủ đang men theo cơ thể gã lan rộng. Tình trạng củaTrúc Chi Lang so với gã còn nghiêm trọng hơn, hai chân và một cánh tay đều đã bị đông chặt cứng. Gã giờ mới để ý, căn mộ thất này vô cùng lạnh lẽo.
Thiên Lang Quân khẳng định: “Mạc Bắc thị.”
Đoán rất chuẩn. Gian mộ điện này, chính là do chính tay tổ phụ của Mạc Bắc Quân thiết kế. Dòng dõi huyết mạch bọn họ thiện điều khiển băng, băng pháp trong ma giới không ai có thể vượt qua, mộ điện an nghỉ cũng liên quan mật thiết với băng pháp.
Trong thánh lăng, khắp nơi đều có thể lợi dụng. Không cần hắn ra tay, tự nhiên đã có vật khống chế kẻ địch. Thẩm Thanh Thu nhớ trong nguyên tác từng miêu tả, một khi vật có nhiệt độ ấm hơn không khí trong mộ điện tiến vào, thì sẽ bị đông cứng tại chỗ, biến thành tượng băng, đông hai ba ngày, liền vỡ thành vụn băng. Vì thế trước khi hắn bước vào đã điều động linh mạch để nhiệt độ thân thể giảm xuống thấp nhất. Nếu không chống địch không thành ngược lại bị đánh liền không ổn rồi. Vì thế sắc mặt hắn nhìn mới có vẻ nhợt nhạt.
Trong thời gian một câu nói, băng cứng đã lan đến ngực Thiên Lang Quân, gã nét mặt không đổi, ma khí cuồn cuộn trong tay, nhưng không thể làm tan băng kết phủ kín nắm đấm của gã, hiệu quả rất nhỏ. Cho dù không thể mãi đông cứng gã, ít nhất cũng có thể kéo dài nửa giờ.
Thiên Lang Quân nói: “Xem ra thực sự không phải là ảo giác. Thẩm phong chủ đối với cấm địa của tộc ta, gần như có thể nói là rõ như lòng bàn tay.”
Thẩm Thanh Thu một câu cũng không nói, giơ tay chào bọn họ, xoay người rời đi.
Thiên Lang Quân nhìn Trúc Chi Lang một cái, chậm rãi nói: “Ta nói rồi, ngươi nếu thực sự muốn mang Thẩm phong chủ đến ma giới, thì phải đảm bảo hắn không làm loạn. Nên làm thế nào, ngươi tự biết.”
Trúc Chi Lang thấp giọng đáp: “… Thuộc hạ hiểu rõ.”
Nghe xong hai câu này, Thẩm Thanh Thu tự nhiên dấy lên một luồng dự cảm vô cùng không lành.
Trúc Chi Lang nói: “Thẩm tiên sư, đắc tội rồi.”
Đừng! Ngàn lần đừng! Ngươi muốn cảm ơn ta, ta đã thảm đến mức này rồi, ngươi muốn tạ lỗi với ta, ta còn sống được chắc!?
Đang nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Thu vốn bước đi rất bình thường, cơ thể bỗng chợt liêu xiêu, vịn chặt vào tường đá.
Có vật gì như thể đang nhúc nhích giãy giụa trào lên mà bò ra từ bụng hắn, tràn đến vô số cơ mạch trên dưới khắp toàn thân.
Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa đáng sợ. Thẩm Thanh Thu xém chút tại chỗ phun ra một câu “*** má”.
Máu thiên ma.
Lạc Băng Hà giờ đang ngủ trong quan tài, thác loạn trong cơ thể hắn, chỉ có thể là máu của kẻ khác mà thôi.
Thiên Lang Quân nói: “Phong chủ chắc cũng không phải là lần đầu uống, sao vẫn chưa quen?”
Thẩm Thanh Thu kịch liệt nhịn xuống xúc động muốn nôn khan: “… Cho ta uống từ lúc nào.”
Thiên Lang Quân đáp: “Thẩm phong chủ chớ quên, tiên thể của ngươi ở trong tay bọn ta đã được một thời gian rồi. Điều có thế làm nhiều vô kể.”
Chẳng trách lại dễ dàng đoán ra hướng đi của hắn như vậy.
Thầm Thanh Thu dừng một chút, tiếp tục tiến về phía trước. Càng đi trong bụng càng quặn đau, nhưng tốc độ của hắn không giảm trái lại còn nhanh hơn. Trong đó, nguyên cớ một phần do khả năng chịu đau của hắn đã tăng, càng bởi hắn biết hiện tại tuyệt đối không được ngã xuống.
Nhân lúc hai vị này bị đóng băng, còn có cơ hội để thoát ra ngoài. Nếu đợi đến lúc bọn họ phá băng rồimới đánh thì khó rồi!
Mặc dù lòng rất rõ lợi hại trong đó, nhưng bước càng nhanh, Trúc Chi Lang thúc động càng thêm mãnh liệt, Thẩm Thanh Thu nhịn không được quay lại hung dữ liếc xéo y.
Báo ân đã hứa, chính là để huyết trùng sinh con đẻ cái sum vầy vui vẻ trong bụng hắn như thế này à?!
Thiên Lang Quân cảm thán: “Như vậy mà vẫn có thể bước được xa như thế, Thẩm phong chủ tâm chí kiên định, quả không phải người thường. Hay là nên nói, ngươi vì Lạc Băng Hà, đến cả tính mạng cũng không cần nữa?”
Đột nhiên, Trúc Chi Lang nói: “Quân thượng, ta… thuộc hạ áp chế không nổi nữa.”
Lời chưa dứt, Thẩm Thanh Thu đã thấy trận đau nghẹn đột nhiên biến mất.
Thiên Lang Quân thấy hắn cư nhiên bắt đầu chạy, vô cùng kinh ngạc: “Máu của ngươi không phải có thể áp chế y sao?”
Trúc Chi Lang cũng mơ hồ không rõ, đáp: “Lúc trước áp chế được. Nhưng lần này không biết vì sao, không chế trụ được nữa!”
Thầm Thanh Thu trong tai ù ù, nghe chẳng còn rõ nhìn cũng không, nhưng nghĩ đến còn phải kéo Lạc Băng Hà đến lối thoát ném ra ngoài, chống vào tường tiếp tục chạy chậm, không biết giẫm phải cái gì, chợt loạng choạng.
Chống đỡ đã lâu như vậy, cũng gần đến cực hạn, sát bên bờ vực hạ đường huyết, đầu gối hắn lập tức nhũn ra. Thế nhưng phen này lại không hề khuỵu xuống, mà được một cánh tay vững chãi đỡ lấy, nửa nâng nửa ôm lên.
Thẩm Thanh Thu hoa mắt choáng váng, ngước mắt chăm chú nhìn lên.
Trong thạch đạo ảm đạm tối mịt nhìn không rõ gương mặt, nhưng có thể thấy rõ một đôi mắt sáng rực lửa giận cuồn cuộn ngút trời và một vết ấn ký tỏa ánh đỏ.
/98
|