Edit: Ningxia111
Lão thái quân không hỏi nhi tử của mình thêm nữa, bà có thể tự nghĩ ra được hôm nay ở gia am Tần thị đã làm ra loại chuyện gì.
Mẫu thân, An thái sư nói: Xem ra An thị bị hủy trong tay ta rồi.
Bị hủy? Lão thái quân nói: Nếu như An thị chúng ta hủy rồi, ngươi nói đám Nguyên Văn bọn họ phải làm thế nào? Tính mạng hàng trăm người An thị, bởi vì một câu hủy rồi của ngươi, liền cùng nhau ngọc nát hương tàn sao?
Ta, An thái sư bị lão thái quân chặn miệng không nói được lời nào.
Đem một cỗ thi thể mười phần là giả đến, lão thái quân nói: Xem ra thánh thượng muốn giữ nha đầu đó bên mình.
Chuyện này không thể được!
Vậy nên? Lão thái quân nhìn nhi tử duy nhất của mình, đột nhiên có chút thất vọng, nói: Ngươi cũng đương quan trong triều bao nhiêu năm, làm đến chức thái sư, ta đã nghĩ ngươi rất hiểu chuyện này mới phải.
Dâm ô thê của thần tử, đây không phải hành vi của hoàng đế! An thái sư căm giận.
Sao ngươi không nói đây là lỗi của nha đầu kia? Người trong thiên hạ sẽ nói thánh thượng đoạt thần thê, hay là nói Cẩm Tú không tròn nữ tắc, tự bò lên long sàng?
An thái sư giận đỏ cả mặt, Người biết rõ Cẩm Tú không có lỗi!
Thiên tử nổi giận, vạn dặm thây phơi, Lão thái quân nói: Không phải lỗi của nó sẽ là lỗi của ai? Ngươi không nghe Tần thị nói sao? Thái tử phi cũng tham gia chuyện này. Ta thấy, Tần thị không có bản lĩnh ấy, sợ rằng thái tử phi nương nương của chúng ta mới là chủ mưu.
Nó... Đối với An Cẩm Nhan, An thái sư không biết mình nên nói gì.
Đích trưởng nữ của An thị làm ra chuyện như vậy, là bất hạnh của gia môn, Lão thái quân ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt không hề có vẻ gì giận dữ, Có điều, nó là hi vọng duy nhất của chúng ta sau này, ngươi có tức giận với nó thì lúc này cũng chỉ có thể giúp nó mà thôi.
Vậy Cẩm Tú phải làm sao?
Cẩm Tú? Ngươi cho rằng nàng còn có thể ra ngoài gặp người? Một phụ nữ đã gả chồng, ngươi cho rằng nàng ta còn có thể nhận được ân sủng lớn đến thế nào?
Ý của nhi tử không phải như vậy, An thái sư gấp gáp nói: Con nói là...
Di hài của An Cẩm Tú nằm trong quan tài kia, Lão thái quân cắt lời An thái sư định nói: Thế gian không còn người tên là An Cẩm Tú nữa, nữ nhi đó của ngươi đã chết!
Lão thái quân vô cảm nói với An thái sư hiện thực đó. Chuyện xảy ra, bọn họ không thay đổi được, nên chẳng thà tiếp nhận tất cả, không làm gì, cũng không cần nghĩ chuyện gì.
Đem ba cỗ thi thể kia an táng long trọng, Lão thái quân nói tiếp: Coi như An thị ta giup Thượng Quan tướng quân làm một việc. Họa của trời không phải là việc mà phàm nhân như chúng ta tránh được, vì thế bọn họ không thể oán trách ta.
Lòng dạ Cẩm Nhan quá độc ác! An thái sư thở dài nói: Cẩm Tú là muội muội của nó.
Không cùng một mẹ sinh ra, có thể có bao nhiêu thân thiết? Lão thái quân lắc đầu: Sau này ngươi đối đãi với Tú di nương tốt một chút, dù sao An Cẩm Tú cũng ở bên Hoàng thượng rồi, ta thấy, đối với người mẹ ruột này An Cẩm Tú cũng có chút tình cảm. Cho dù sau này nàng ta may mắn nhận được thánh ân, chỉ cần Tú di nương vẫn còn trong phủ, nha đầu đó cũng không thể làm gì An phủ ta.
Lúc này,tại hậu viện của An phủ, Phùng di nương và Tiền bà tử che ô tìm khắp cả tiểu viện của bọn họ, Tú di nương vẫn không thấy đâu cả.
Mưa lớn như vậy, bà ấy đi đâu chứ? Phùng di nương lo lắng nói với Tiền bà tử. Nghe tin An Cẩm Tú chết , bà thiếu chút nữa cũng bị dọa mất mật, lúc bình tĩnh lại thì vội đến phòng tìm Tú di nương, không ngờ tìm mãi cũng không thấy người này.
Tiền bà tử cũng vô cùng rối trí, nói: Lúc bà ấy quay về còn tắm rửa một lượt, ta vừa đi đổ nước tắm, bà ấy có thể chạy đi đâu được?
Ta không được ra khỏi tiểu viện này, Phùng di nương kéo Tiền bà tử đến trước cửa viện, nói: Bà đi tìm bà ấy đi.
Tiền bà tử nói: Di thái thái của tôi ơi, ngài không ra được, Tú di nương không phải cũng không thể ra được ư?
Bà cứ lẳng lặng đi tìm xem. Chẳng may để lão thái quân và phu nhân biết được, bà ấy sẽ gặp rắc rối lớn! Phùng di nương nói, rút một cái nhẫn bạc đang đeo nhét vào tay Tiền bà tử: Chỉ có thể phiền bà vất vả một chút vậy!
Tiền bà tử nhận lễ của Phùng di nương, cũng không tiện nói gì, bèn che ô đi tìm Tú di nương.
Chu di nương ngồi trong phòng, nghe một bà tử thân cận nói: Xem ra Tú di nương thật sự chạy ra ngoài rồi.
Chu di nương vẫn chăm chú với kim chỉ trên tay, không hề ngẩng đầu lên nói: Nữ nhi của bà ta chết, phát điên một chút phu nhân có thể đánh chết bà ta sao? Bà ấy không giống chúng ta. Tốt xấu
Lão thái quân không hỏi nhi tử của mình thêm nữa, bà có thể tự nghĩ ra được hôm nay ở gia am Tần thị đã làm ra loại chuyện gì.
Mẫu thân, An thái sư nói: Xem ra An thị bị hủy trong tay ta rồi.
Bị hủy? Lão thái quân nói: Nếu như An thị chúng ta hủy rồi, ngươi nói đám Nguyên Văn bọn họ phải làm thế nào? Tính mạng hàng trăm người An thị, bởi vì một câu hủy rồi của ngươi, liền cùng nhau ngọc nát hương tàn sao?
Ta, An thái sư bị lão thái quân chặn miệng không nói được lời nào.
Đem một cỗ thi thể mười phần là giả đến, lão thái quân nói: Xem ra thánh thượng muốn giữ nha đầu đó bên mình.
Chuyện này không thể được!
Vậy nên? Lão thái quân nhìn nhi tử duy nhất của mình, đột nhiên có chút thất vọng, nói: Ngươi cũng đương quan trong triều bao nhiêu năm, làm đến chức thái sư, ta đã nghĩ ngươi rất hiểu chuyện này mới phải.
Dâm ô thê của thần tử, đây không phải hành vi của hoàng đế! An thái sư căm giận.
Sao ngươi không nói đây là lỗi của nha đầu kia? Người trong thiên hạ sẽ nói thánh thượng đoạt thần thê, hay là nói Cẩm Tú không tròn nữ tắc, tự bò lên long sàng?
An thái sư giận đỏ cả mặt, Người biết rõ Cẩm Tú không có lỗi!
Thiên tử nổi giận, vạn dặm thây phơi, Lão thái quân nói: Không phải lỗi của nó sẽ là lỗi của ai? Ngươi không nghe Tần thị nói sao? Thái tử phi cũng tham gia chuyện này. Ta thấy, Tần thị không có bản lĩnh ấy, sợ rằng thái tử phi nương nương của chúng ta mới là chủ mưu.
Nó... Đối với An Cẩm Nhan, An thái sư không biết mình nên nói gì.
Đích trưởng nữ của An thị làm ra chuyện như vậy, là bất hạnh của gia môn, Lão thái quân ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt không hề có vẻ gì giận dữ, Có điều, nó là hi vọng duy nhất của chúng ta sau này, ngươi có tức giận với nó thì lúc này cũng chỉ có thể giúp nó mà thôi.
Vậy Cẩm Tú phải làm sao?
Cẩm Tú? Ngươi cho rằng nàng còn có thể ra ngoài gặp người? Một phụ nữ đã gả chồng, ngươi cho rằng nàng ta còn có thể nhận được ân sủng lớn đến thế nào?
Ý của nhi tử không phải như vậy, An thái sư gấp gáp nói: Con nói là...
Di hài của An Cẩm Tú nằm trong quan tài kia, Lão thái quân cắt lời An thái sư định nói: Thế gian không còn người tên là An Cẩm Tú nữa, nữ nhi đó của ngươi đã chết!
Lão thái quân vô cảm nói với An thái sư hiện thực đó. Chuyện xảy ra, bọn họ không thay đổi được, nên chẳng thà tiếp nhận tất cả, không làm gì, cũng không cần nghĩ chuyện gì.
Đem ba cỗ thi thể kia an táng long trọng, Lão thái quân nói tiếp: Coi như An thị ta giup Thượng Quan tướng quân làm một việc. Họa của trời không phải là việc mà phàm nhân như chúng ta tránh được, vì thế bọn họ không thể oán trách ta.
Lòng dạ Cẩm Nhan quá độc ác! An thái sư thở dài nói: Cẩm Tú là muội muội của nó.
Không cùng một mẹ sinh ra, có thể có bao nhiêu thân thiết? Lão thái quân lắc đầu: Sau này ngươi đối đãi với Tú di nương tốt một chút, dù sao An Cẩm Tú cũng ở bên Hoàng thượng rồi, ta thấy, đối với người mẹ ruột này An Cẩm Tú cũng có chút tình cảm. Cho dù sau này nàng ta may mắn nhận được thánh ân, chỉ cần Tú di nương vẫn còn trong phủ, nha đầu đó cũng không thể làm gì An phủ ta.
Lúc này,tại hậu viện của An phủ, Phùng di nương và Tiền bà tử che ô tìm khắp cả tiểu viện của bọn họ, Tú di nương vẫn không thấy đâu cả.
Mưa lớn như vậy, bà ấy đi đâu chứ? Phùng di nương lo lắng nói với Tiền bà tử. Nghe tin An Cẩm Tú chết , bà thiếu chút nữa cũng bị dọa mất mật, lúc bình tĩnh lại thì vội đến phòng tìm Tú di nương, không ngờ tìm mãi cũng không thấy người này.
Tiền bà tử cũng vô cùng rối trí, nói: Lúc bà ấy quay về còn tắm rửa một lượt, ta vừa đi đổ nước tắm, bà ấy có thể chạy đi đâu được?
Ta không được ra khỏi tiểu viện này, Phùng di nương kéo Tiền bà tử đến trước cửa viện, nói: Bà đi tìm bà ấy đi.
Tiền bà tử nói: Di thái thái của tôi ơi, ngài không ra được, Tú di nương không phải cũng không thể ra được ư?
Bà cứ lẳng lặng đi tìm xem. Chẳng may để lão thái quân và phu nhân biết được, bà ấy sẽ gặp rắc rối lớn! Phùng di nương nói, rút một cái nhẫn bạc đang đeo nhét vào tay Tiền bà tử: Chỉ có thể phiền bà vất vả một chút vậy!
Tiền bà tử nhận lễ của Phùng di nương, cũng không tiện nói gì, bèn che ô đi tìm Tú di nương.
Chu di nương ngồi trong phòng, nghe một bà tử thân cận nói: Xem ra Tú di nương thật sự chạy ra ngoài rồi.
Chu di nương vẫn chăm chú với kim chỉ trên tay, không hề ngẩng đầu lên nói: Nữ nhi của bà ta chết, phát điên một chút phu nhân có thể đánh chết bà ta sao? Bà ấy không giống chúng ta. Tốt xấu
/112
|