Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 63 - Chương 55

/112


Edit: Ớt Hiểm

Khi Thế Tông tỉnh lại, y nhìn vào mành trướng màu đỏ nhạt trên đỉnh đầu và lắng nghe tiếng mưa ở bên ngoài, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Tay y chạm phải một chất lỏng nhầy nhụa vương vãi trên khăn trải giường, bèn đưa lên trước mắt, dùng hai ngón tay cọ xát nó, rồi y đột nhiên ngồi bật dậy. Vật ấy của y, trắng toát, đang được y vuốt ve, hai chân y giang rộng ra, chứa đầy dục vọng, “Cẩm Tú?”, Thế Tông ngồi trên giường kêu một tiếng.

Ánh nến trong phòng lập lòe, không có ai đáp trả tiếng gọi của y.

Thế Tông khoác áo bước xuống giường, không kịp nhớ lại xem là đã xảy ra chuyện gì, sau khi mở cửa phòng, y liền thấy một người ướt đẫm ngồi khóc cạnh mái hiên trong sân viện. Y nhìn xung quanh, không có ai cả, mà người ngồi khóc kia là một nữ tử, khi nghe thấy tiếng mở cửa, nàng vẫn bất động. Thế Tông mặc kệ trời đang mưa, từng bước tiến tới trước mặt nàng, “Cẩm Tú?”

Thân trên của nàng mặc y phục rất kín đáo, nhưng dưới chân không có hài và vớ, làm lộ ra cả hai bàn chân và phần bắp chân. Trong ánh sáng mờ ảo bàng bạc của tinh tú trong một đêm mưa, phần bắp chân cong cớn nõn nà này trắng đến chói mắt, tựa như châu ngọc.

Thế Tông vén mái tóc rối của nàng lên, khuôn mặt dưới mái tóc này đích thị là dung nhan của nữ tử mà y luôn nghĩ tới, “Cẩm Tú”, Thế Tông gọi nàng bằng một giọng rất mực nhẹ nhàng, dè dặt, như là sợ nàng sẽ bị hoảng sợ.

An Cẩm Tú chỉ ngước lên nhìn Thế Tông một cái, rồi lại bất động.

“Chúng ta hãy vào trong nói chuyện!” Thế Tông bế An Cẩm Tú lên, bước vào trong điện. Ôm nàng trong lòng, y liền cảm nhận được nàng quá ốm yếu mỏng manh, tựa hồ như không có chút trọng lượng.

Sau khi An Cẩm Tú được Thế Tông đặt lên giường, vẻ mặt vẫn ngây dại, cũng không nhìn Thế Tông, giống như một tượng gỗ, tùy ý cho Thế Tông dùng chăn bọc nàng lại.

“Cẩm Tú!” Thế Tông ngồi xuống bên cạnh nàng, ân cần: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

An Cẩm Tú vẫn không có phản ứng.

“An Cẩm Tú!” Thế Tông cao giọng, đem cả tên lẫn họ An Cẩm Tú mà gọi.

Cơ thể An Cẩm Tú run rẩy, sau đó quay đầu nhìn về phía Thế Tông.

Ánh mắt nàng tràn ngập sự đau đớn, khóe mắt ửng hồng ngầng ngậng nước, nhưng tròng mắt vẫn là hai màu trắng đen rõ rệt, bình thường mắt nàng có màu nâu đen, nhưng giờ đây chỉ còn lại một màu đen đặc quánh, đen như mực. Thế Tông bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, tâm địa không khỏi dao động, nhẹ giọng nói: “Sao nơi này chỉ có trẫm và nàng vậy?”

An Cẩm Tú lắc đầu, sau đó liền rơi lệ, không nói không rằng, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.

“Trẫm đã khiến nàng chịu oan ức sao?” Thế Tông nhìn bộ dạng này của An Cẩm Tú, biết rằng bản thân y cùng nàng đã trải qua một hồi điên loan đảo phượng, chính nữ tử này đã khiến y thỏa mãn cái dục vọng của mình.

“Thần phụ…” An Cẩm Tú vừa thốt ra lời này liền che mặt khóc nức nở.

Đời này của Thế Tông chưa từng thương hại bất cứ nữ tử nào, nhưng lúc ở hương viên của An phủ, nữ tử này đã làm cho y mủi lòng, nay nghe tiếng nức nở của nàng sát bên tai, thanh âm ai uyển buồn rầu, khiến y có cảm giác không nỡ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” y nhẹ nhàng hỏi Cẩm Tú: “Nàng đừng khóc, có trẫm ở đây, chuyện gì cũng không cần sợ.”

An Cẩm Tú nghẹn ngào: “Thần thiếp không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi thánh thượng bước vào, thần thiếp, thần thiếp…”. Nói tới đây, An Cẩm Tú tựa hồ không dám nói tiếp, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

Vì đã có gần gũi nên Thế Tông không màng đến khác biệt nam nữ, liền đưa tay kéo An Cẩm Tú ôm vào lòng. Thế Tông vốn muốn dỗ dành nàng, nữ nhân trong trong cung nếu có thể được y ôm trong lòng như thế, nhất định là chuyện vui hiếm có, cao hứng vạn phần. Nhưng không ngờ, khi Thế Tông vừa chạm An Cẩm Tú, giống như chim sợ cành cong, nàng liền bật dậy, hai chân vô lực đứng thẳng lên, rồi lập tức mềm oặt ngã nhoài xuống đất.

“Cẩm Tú!” Thế Tông vội vàng xoay người lại đỡ lấy nàng.

“Thánh thượng, thần thiếp đáng chết!” An Cẩm Tú cự tuyệt vòng tay của Thế Tông, nức nở: “Người không cần lo cho thần thiếp!”.

“Nàng có tội gì?” Thế Tông cứ kéo An Cẩm Tú lên khỏi mặt đất, hai tay ôm chặt lấy nàng, giữ chặt trong lồng ngực, “Trẫm khiến nàng oan ức, phải không?”

“Thánh thượng là minh quân, đều là lỗi của thần thiếp!”

Nước mắt của An Cẩm Tú rơi xuống trên mu bàn tay của Thế Tông, từng giọt từng giọt như tích tụ lại trong trái tim




/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status