Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 61 - Chương 53

/112


“Ta không thể đi.” An Cẩm Tú lắc đầu với Thượng Quan Duệ.

“Tẩu không đi, ở lại đây chờ chết à?” Thượng Quan Duệ nếu còn có sức để nhúc nhích nhất định sẽ từ trên ghế nhảy dựng lên.

An Cẩm Tú do dự một chút, kể lại cho Thượng Quan Duệ nghe chuyện hôm nay ở am ni cô, chuyện này làm An Cẩm Tú cảm thấy thẹn, nếu không nói, nếu nàng chết rồi, chẳng phải Thượng Quan Dũng và Thượng Quan Duệ hồ đồ cả đời sao? Không biết đầu đuôi câu chuyện, họ làm sao có thể thoát khỏi sát chiêu của Hoàng hậu và An Cẩm Nhan? Nghĩ đến đây, An Cẩm Tú đuổi kịp Quan Duệ nói: “Tiểu thúc, lời tiếp theo ta nói đây đệ phải nhớ rõ ràng, sau này khi gặp đại ca đệ, đệ phải kể lại cho chàng câu chuyện hôm nay ta đã kể cho đệ.”

Thượng Quan Duệ nói: “Có gì tẩu giáp mặt nói chuyện với đại ca đi, đệ không thể truyền lời thay cho tẩu đâu.”

Thấy Thượng Quan Duệ đang nổi nóng, An Cẩm Tú chỉ thở dài một hơi, nói: “Hôm nay ta tới am ni cô là bị người tính kế.”

Thượng Quan Duệ ngơ ngác nghe An Cẩm Tú tự thuật, từ sự ngạc nhiên ban đầu chuyển dần đến phẫn nộ, đến lúc sau, Thượng Quan Duệ phát hiện bản thân ngồi cứng người, không còn bất kỳ cảm giác nào, dường như mình chẳng khác gì với tiểu muội và Bình An, đã chết, không hề còn cảm giác nào với thế giới này.

Thật ra An Cẩm Tú không nhiều lời tự thuật về chuyện hôm nay, ngôn ngữ đơn giản, không mang theo cảm xúc, khiến cho Thượng Quan Duệ và Tú di nương cảm giác như nàng đang nói đến chuyện của ai khác. “Ta thật xin lỗi Thượng Quan gia.” An Cẩm Tú nói với Thượng Quan Duệ: “Sau khi gặp đại ca đệ, thay ta nói với chàng thành thực xin lỗi.”

Thượng Quan Duệ trố mắt nửa ngày, mới đập tay lên bàn “Việc này không phải chỉ nói câu thực xin lỗi là xong.”

An Cẩm Tú lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt ảm đạm.

“Đệ không trách tẩu.” Thượng Quan Duệ tưởng rằng An Cẩm Tú hiểu lầm hắn mắng nàng, vội vã giải thích: “Việc này tẩu không sai, đại ca đệ sẽ không trách tẩu. Đệ không thấy tẩu cần phải xin lỗi Thượng Quan gia của đệ.”

Lúc này nếu như Thượng Quan Duệ của kiếp trước, biết nàng phản bội Thượng Quan Dũng thì sẽ ra sức mắng nàng một trận, trong lòng An Cẩm Tú còn dễ chịu hơn một chút. Tự tay xé một mảnh vải từ trên góc váy xuống, An Cẩm Tú thấy trong phòng cũng không có bút mực, liền cắn đầu ngón trỏ tay phải của mình, viết cho Thượng Quan Dũng một bức thư ướt đẫm. Thời điểm lúc viết thư nhà, trong lòng nàng tràn đầy chờ đợi và vui mừng, không nghĩ tới lúc này lòng nàng lại tràn đầy tuyệt vọng.

An Cẩm Tú không viết chuyện gì đã xảy ra, chỉ dặn dò Thượng Quan Dũng, nếu Kinh thành truyền đến tin nàng đã chết thì Thượng Quan Dũng không cần phải trở lại kinh thành. Hoàng hậu và An Cẩm Nhan sẽ không với tay vào quân doanh, nên khi Thượng Quan Dũng mang Thượng Quan Duệ vào sống trong quân doanh có thể sẽ trải qua được ngày tháng bình an. An Cẩm Tú bên trong bức huyết thư đã niêm phong dặn dò Thượng Quan Dũng, nếu muốn báo thù cũng phải đợi đến khi bản thân mình có năng lực sau đó mới báo thù.

“Đem nó giao cho đại ca đệ.” An Cẩm Tú đưa huyết thư cho Thượng Quan Duệ, “Sáng mai đệ sớm rời khỏi thành đi.”

“Vậy còn tẩu?” Thượng Quan Duệ hỏi.

“Ta không thể đi, ta đi rồi, đường sống của chúng ta liền bị chặt đứt.” An Cẩm Tú nói đến đây, trên người sờ sờ, định tìm chút ngân lượng cho Thượng Quan Duệ, nhưng lại phát hiện ra mình không một xu dính túi.

“Vì sao con không thể đi?” Âm thanh Tú di nương hỏi An Cẩm Tú nôn nóng vang lên.

“Con phải lưu lại mới đảm bảo thánh thượng không nổi giận,” Ngón tay An Cẩm Tú lay động ngọn bấc, bị lửa cháy đau đớn, điều này một lần nữa nhắc nhở An Cẩm Tú, việc này không phải là một cơn ác mộng.

Tú di nương nói: “Vì sao con lưu lại thì thánh thượng sẽ không tức giận?”

An Cẩm Tú lạnh nhạt nói: “Thánh thượng có lẽ sẽ nổi giận, có lẽ sẽ không nổi giận. Chuyện hôm nay dù gì cũng cần có một lý do, nếu con chủ động quyến rũ, sẽ có một lý do, con …”

Một lần nữa Thượng Quan Duệ lại vỗ lên bàn, thật mạnh, thiếu chút nữa đập đến gãy tay.

An Cẩm Tú không có cách nào làm Thượng Quan Duệ bớt giận, chỉ có thể hỏi lại Thượng Quan Duệ một câu: “Vết thương trên người đệ cần phải xem đại phu, bây giờ có thể đi sao?”

Thượng Quan Duệ không biết vết thương trên người mình nghiêm trọng đến thế nào, hắn cũng không rảnh quan tâm bản thân, hắn chỉ biết lúc này ngay cả đại tẩu hắn cũng không bảo vệ được. Thượng Quan Duệ luôn bình tĩnh, hơn nữa tâm tư kín đáo, cho nên dù bây giờ hắn đang thống khổ, hận không thể đi tìm kẻ thù

/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status