Thính giác của An Nguyên Chí bởi vì tập võ mà mạnh hơn người thường rất nhiều, lời An Cẩm Tú nói trong xe An Nguyên Chí nghe không sót một chữ nào. Lời của An Cẩm Tú nửa thật nửa giả, mục đích lại chỉ có một, chính là vì thu mua lòng người. Sau khi kéo lên quan hệ bằng hữu với Vương Viên, cũng để cho hai tử sĩ đặt phòng bị xuống với tỷ đệ bọn họ, hơn nữa còn nói ra chuyện tỷ đệ họ thật sự muốn cứu bọn họ để cho hai tử sĩ này tâm tồn cảm động và ghi nhớ bọn họ. An Nguyên Chí vẫn cảm thấy lòng người là thứ gì đó rất khó khăn nắm chặt, tối nay nhìn tỷ tỷ của hắn làm, thật giống như lại rất đơn giản.
Tỷ, An Nguyên Chí ở phía sau buồng xe, giọng nói truyền tới lần nữa, hỏi An Cẩm Tú: Chúng ta đi thẳng về sao?
An Cẩm Tú ừ một tiếng, nói: Hiện tại ra khỏi thành đã không còn kịp nữa rồi, chờ sáng sớm ngày mai đưa bọn họ đi tới Trang Tử Thượng bên ngoài thành.
An Nguyên Chí nói: Chỉ sợ ngày mai cửa thành sẽ bị đóng lại đó?
Bất quá cứ để đào phạm trốn khỏi Đại Lý Tự, Tiếng nói của An Cẩm Tú lại chắc chắn nói: Phong tỏa cửa thành là chuyện làm loạn dân tâm, Thánh thượng sẽ không làm chuyện như vậy, ngày mai chúng ta đưa bọn họ ra khỏi thành.
Phu nhân, Tử sĩ trong buồng xe muốn nói…
An Cẩm Tú khoát tay áo một cái với hai tử sĩ, Trong nhà ta có thuốc trị thương, vết thương trên người các ngươi cần phải xem đại phu mới được. Đại phu trong thành nhất định không thể mời, ngược lại ra khỏi thành mời một đại phu thôn quê thì an toàn chút.
An Nguyên Chí nghe An Cẩm Tú đã an bài chuyện đến nước này, đầu tiên là có chút giật mình, giật mình là tỷ tỷ ở nhà giúp phu quân dạy nhi tử lại sẽ có thể mưu tính như vậy, sau đó thì An Nguyên Chí lại cảm thấy cao hứng, có một tỷ tỷ thông minh biết mưu tính thì không có gì không tốt.
Tỷ, Lúc này An Nguyên Chí vội vàng lên xe ngựa, đã chạy cách đại lao Đại Lý Tự phía Đông Thành hai con đường lớn, trong lòng hơi bình tĩnh lại, An Nguyên Chí muốn nói đùa mấy câu với An Cẩm Tú nói đùa mấy câu để cho An Cẩm Tú an tâm hơn, nhưng lại không nghĩ rằng xe ngựa của hắn vừa đến đầu đường, vậy mà có một đội binh lính chạy từ đầu đường bên phải ra.
Là ai? Giọng nói bán nam bán nữ truyền ra ở bên ngoài xe ngựa, An Cẩm Tú lập tức liền nghe ra người nói chuyện là thái giám từ trong cung ra ngoài.
Hai tử sĩ ở trong buồng xe lại làm ra dáng vẻ phải liều mạng.
An Cẩm Tú vội vàng đặt ngón trỏ bên môi, tay ra hiệu cho hai tử sĩ chớ có lên tiếng.
Ngoài xe, An Nguyên Chí quỳ trên mặt đất, báo ra tên của mình, người ngồi ở trên ngựa đối diện với hắn rõ ràng là Thế Tông Hoàng đế Bạch Húc Nghiêu.
Thế Tông liếc mắt nhìn thiếu niên quỳ trước ngựa mình, nói: Ngươi tên là An Nguyên Chí? An Thư Giới là người nào của ngươi?
An Nguyên Chí vội nói: Người là gia phụ.
Lúc này Cát Lợi đang ở trước ngựa Thế Tông nhỏ giọng nói: Thánh thượng, vị này là nhi tử thứ xuất của Thái Sư, cùng một mẫu thân với An Nhị tiểu thư.
Sau khi Thế Tông nghe Cát Lợi nói xong, nói với An Nguyên Chí: Ngươi ngẩng đầu lên.
Vào lúc này An Nguyên Chí sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể kiên cường tự mình trấn định, khẽ ngẩng đầu lên đối diện với Thế Tông, chẳng qua là ánh mắt không có giao với Thế Tông.
Sau khi Thế Tông nhìn tướng mạo của An Nguyên Chí xong, trong lòng nghĩ đến không hổ là tỷ đệ ruột thịt, Đã trễ thế này, sao ngươi lại vội vàng đi xe ngựa? Thế Tông hỏi An Nguyên Chí.
Từng cái cớ thoáng qua trong đầu An Nguyên Chí, hắn phải lấy ra cái cớ gì thì mới có thể làm cho mình và An Cẩm Tú trong xe tránh được một kiếp này?
Lúc này An Cẩm Tú trong xe mở miệng nói: Nguyên Chí, rốt cuộc là đệ gặp phải ai?
Giọng điệu bình bình đạm đạm, tiếng nói lại êm ái, tay đang nắm dây cương của Thế Tông nhẹ run lên một cái, người trong xe nhất định là An Cẩm Tú? Đây đối với Thế Tông mà nói là một điều vui vẻ ngoài ý muốn.
An Cẩm Tú vừa nói chuyện, thuận tay vén màn xe ló đầu từ trong buồng xe ra ngoài.
Thế Tông nhìn An Cẩm Tú, thấy khuôn mặt của tiểu nữ tử này kinh hoảng, nhất định là bị nhiều binh lính ở bên ngoài xe dọa cho sợ. Nhìn dáng vẻ của An Cẩm Tú, dù đã là phụ nhân sinh một đứa nhi tử, nhưng dường như là không giống với lúc còn thiếu nữ, nhiều hơn một chút ý vị nữ nhân sau khi đã trải qua chuyện phu thê, trên mặt Thế Tông lộ ra nụ cười, nói: Hóa ra là tỷ đệ các ngươi.
An Cẩm Tú trong xe nghe tiếng liền đã biết bọn họ gặp được thánh giá, vào lúc này nghe Thế Tông nói chuyện với nàng, vội vội vàng vàng xuống xe.
Thôi, Thế Tông muốn gọi An Cẩm Tú một tiếng Thượng Quan An thị, chẳng qua là cái xưng hô này lại để cho Thế Tông khó chịu, gọi một tiếng Cẩm Tú thì lại càng thêm không hợp lẽ phải, liền dứt khoát không gọi cái gì hết, chỉ là nói với An Cẩm Tú: Ngươi ở trong xe đáp lời là được rồi.
Sau khi An Cẩm Tú nói tiếng tuân chỉ liền lùi về trong buồng xe rồi cảm tạ ân huệ của Thế Tông.
Thế Tông nhìn khuôn mặt An Cẩm Tú biến mất sau màn xe, có chút tiếc hận thở dài một hơi, thế nhưng có thể quan tâm đến chuyện của tiểu nữ tử này, Thế Tông Hoàng đế vẫn là vui vẻ nói. Hãy bình thân, sau đó Thế Tông lại để cho An Nguyên Chí đứng dậy nói chuyện.
An Nguyên Chí tạ ơn rồi đứng dậy, cúi đầu đứng trước ngựa của Thế Tông.
Đã trễ thế này, tỷ đệ các ngươi đây là đi nơi nào? Thế Tông nhìn như là đang hỏi An Nguyên Chí, nhưng trên thực tế là hi vọng An Cẩm Tú trả lời:
Tỷ, An Nguyên Chí ở phía sau buồng xe, giọng nói truyền tới lần nữa, hỏi An Cẩm Tú: Chúng ta đi thẳng về sao?
An Cẩm Tú ừ một tiếng, nói: Hiện tại ra khỏi thành đã không còn kịp nữa rồi, chờ sáng sớm ngày mai đưa bọn họ đi tới Trang Tử Thượng bên ngoài thành.
An Nguyên Chí nói: Chỉ sợ ngày mai cửa thành sẽ bị đóng lại đó?
Bất quá cứ để đào phạm trốn khỏi Đại Lý Tự, Tiếng nói của An Cẩm Tú lại chắc chắn nói: Phong tỏa cửa thành là chuyện làm loạn dân tâm, Thánh thượng sẽ không làm chuyện như vậy, ngày mai chúng ta đưa bọn họ ra khỏi thành.
Phu nhân, Tử sĩ trong buồng xe muốn nói…
An Cẩm Tú khoát tay áo một cái với hai tử sĩ, Trong nhà ta có thuốc trị thương, vết thương trên người các ngươi cần phải xem đại phu mới được. Đại phu trong thành nhất định không thể mời, ngược lại ra khỏi thành mời một đại phu thôn quê thì an toàn chút.
An Nguyên Chí nghe An Cẩm Tú đã an bài chuyện đến nước này, đầu tiên là có chút giật mình, giật mình là tỷ tỷ ở nhà giúp phu quân dạy nhi tử lại sẽ có thể mưu tính như vậy, sau đó thì An Nguyên Chí lại cảm thấy cao hứng, có một tỷ tỷ thông minh biết mưu tính thì không có gì không tốt.
Tỷ, Lúc này An Nguyên Chí vội vàng lên xe ngựa, đã chạy cách đại lao Đại Lý Tự phía Đông Thành hai con đường lớn, trong lòng hơi bình tĩnh lại, An Nguyên Chí muốn nói đùa mấy câu với An Cẩm Tú nói đùa mấy câu để cho An Cẩm Tú an tâm hơn, nhưng lại không nghĩ rằng xe ngựa của hắn vừa đến đầu đường, vậy mà có một đội binh lính chạy từ đầu đường bên phải ra.
Là ai? Giọng nói bán nam bán nữ truyền ra ở bên ngoài xe ngựa, An Cẩm Tú lập tức liền nghe ra người nói chuyện là thái giám từ trong cung ra ngoài.
Hai tử sĩ ở trong buồng xe lại làm ra dáng vẻ phải liều mạng.
An Cẩm Tú vội vàng đặt ngón trỏ bên môi, tay ra hiệu cho hai tử sĩ chớ có lên tiếng.
Ngoài xe, An Nguyên Chí quỳ trên mặt đất, báo ra tên của mình, người ngồi ở trên ngựa đối diện với hắn rõ ràng là Thế Tông Hoàng đế Bạch Húc Nghiêu.
Thế Tông liếc mắt nhìn thiếu niên quỳ trước ngựa mình, nói: Ngươi tên là An Nguyên Chí? An Thư Giới là người nào của ngươi?
An Nguyên Chí vội nói: Người là gia phụ.
Lúc này Cát Lợi đang ở trước ngựa Thế Tông nhỏ giọng nói: Thánh thượng, vị này là nhi tử thứ xuất của Thái Sư, cùng một mẫu thân với An Nhị tiểu thư.
Sau khi Thế Tông nghe Cát Lợi nói xong, nói với An Nguyên Chí: Ngươi ngẩng đầu lên.
Vào lúc này An Nguyên Chí sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể kiên cường tự mình trấn định, khẽ ngẩng đầu lên đối diện với Thế Tông, chẳng qua là ánh mắt không có giao với Thế Tông.
Sau khi Thế Tông nhìn tướng mạo của An Nguyên Chí xong, trong lòng nghĩ đến không hổ là tỷ đệ ruột thịt, Đã trễ thế này, sao ngươi lại vội vàng đi xe ngựa? Thế Tông hỏi An Nguyên Chí.
Từng cái cớ thoáng qua trong đầu An Nguyên Chí, hắn phải lấy ra cái cớ gì thì mới có thể làm cho mình và An Cẩm Tú trong xe tránh được một kiếp này?
Lúc này An Cẩm Tú trong xe mở miệng nói: Nguyên Chí, rốt cuộc là đệ gặp phải ai?
Giọng điệu bình bình đạm đạm, tiếng nói lại êm ái, tay đang nắm dây cương của Thế Tông nhẹ run lên một cái, người trong xe nhất định là An Cẩm Tú? Đây đối với Thế Tông mà nói là một điều vui vẻ ngoài ý muốn.
An Cẩm Tú vừa nói chuyện, thuận tay vén màn xe ló đầu từ trong buồng xe ra ngoài.
Thế Tông nhìn An Cẩm Tú, thấy khuôn mặt của tiểu nữ tử này kinh hoảng, nhất định là bị nhiều binh lính ở bên ngoài xe dọa cho sợ. Nhìn dáng vẻ của An Cẩm Tú, dù đã là phụ nhân sinh một đứa nhi tử, nhưng dường như là không giống với lúc còn thiếu nữ, nhiều hơn một chút ý vị nữ nhân sau khi đã trải qua chuyện phu thê, trên mặt Thế Tông lộ ra nụ cười, nói: Hóa ra là tỷ đệ các ngươi.
An Cẩm Tú trong xe nghe tiếng liền đã biết bọn họ gặp được thánh giá, vào lúc này nghe Thế Tông nói chuyện với nàng, vội vội vàng vàng xuống xe.
Thôi, Thế Tông muốn gọi An Cẩm Tú một tiếng Thượng Quan An thị, chẳng qua là cái xưng hô này lại để cho Thế Tông khó chịu, gọi một tiếng Cẩm Tú thì lại càng thêm không hợp lẽ phải, liền dứt khoát không gọi cái gì hết, chỉ là nói với An Cẩm Tú: Ngươi ở trong xe đáp lời là được rồi.
Sau khi An Cẩm Tú nói tiếng tuân chỉ liền lùi về trong buồng xe rồi cảm tạ ân huệ của Thế Tông.
Thế Tông nhìn khuôn mặt An Cẩm Tú biến mất sau màn xe, có chút tiếc hận thở dài một hơi, thế nhưng có thể quan tâm đến chuyện của tiểu nữ tử này, Thế Tông Hoàng đế vẫn là vui vẻ nói. Hãy bình thân, sau đó Thế Tông lại để cho An Nguyên Chí đứng dậy nói chuyện.
An Nguyên Chí tạ ơn rồi đứng dậy, cúi đầu đứng trước ngựa của Thế Tông.
Đã trễ thế này, tỷ đệ các ngươi đây là đi nơi nào? Thế Tông nhìn như là đang hỏi An Nguyên Chí, nhưng trên thực tế là hi vọng An Cẩm Tú trả lời:
/112
|