Edit: Preiya
Chu Nghi muốn đề bạt Thượng Quan Dũng, là vì phía sau An Thái Sư chính là Thái tử, Kiều Lâm cũng không hỏi rõ, Thái Sư đương triều danh tiếng vang dội, nhưng làm sao có thể so được với Thái tử vương triều? Chu đại tướng quân lại nhiệt tình nói về việc này như thế, nhưng là người trong triều, thì làm sao có thể không suy tính cho mình và gia tộc?
Cuộc sống Bắc Quyết ở nơi vùng đất cằn cỗi nghèo nàn lại lạnh khủng khiếp, có khát vọng đối với thổ địa vượt ra xa khỏi suy nghĩ của người Kỳ Thuận, tướng lãnh Kỳ Thuận triều cho là chiến sự liền sẽ kết thúc, thế nhưng chiến sự bên ngoài Bạch Ngọc quan, một trận đánh chính là hơn một năm, vẫn còn chưa nhìn thấy được hi vọng kết thúc.
Tháng năm năm sau thời tiết cuối xuân, An Cẩm Tú khổ cực một đêm, sinh ra hài tử đầu tiên của nàng và Thượng Quan Dũng. Nhi tử được bà đỡ đẻ tắm rửa sạch sẽ xong, lúc ôm vào trong ngực, trong lòng An Cẩm Tú có nhiều cảm xúc đan xen, muốn khóc lại không khóc được.
Tử Uyên ở một bên cao hứng nói: Tiểu thư, công tử giống người đó.
Thượng Quan Ninh cũng ở một bên gật đầu, nói: Đại tẩu, tiểu chất nhi giống tẩu.
An Cẩm Tú cúi đầu nhìn con mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nhiều nếp nhăn, ngũ quan cũng còn chưa nẩy nở, chỗ nào có thể nhìn ra giống nàng chứ? Thế nhưng nghĩ tới nhi tử trong kiếp trước, thật sự rất giống nàng, sau khi trưởng thành, dựa vào một tướng mạo tốt, nhi tử của Vệ Quốc đại tướng quân, không biết cướp mất trái tim của bao nhiêu thiếu nữ. Kiếp trước, ôm nhi tử mới sinh ra, không tự chủ được lại nghĩ tới mình kiếp trước, An Cẩm Tú rốt cuộc lại rơi lệ.
Đời này, mẫu thân nhất định coi con là trân bảo, đời này mẫu thân sẽ sống tiếp chỉ vì con cùng cha con, còn có muội muội tương lai, An Cẩm Tú hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử một cái, nói thầm trong lòng.
Đại tẩu không khóc, Thượng Quan Ninh nằm úp sấp trên mép giường, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi An Cẩm Tú: Vẫn còn đau sao? Tối hôm qua An Cẩm Tú đã rất ẩn nhẫn tiếng kêu đau đớn, nhưng vẫn dọa Thượng Quan Ninh sợ.
Không sao, An Cẩm Tú lau nước mắt, cười nói với Thượng Quan Ninh: Nữ nhân sinh con đều phải kêu la như thế.
Thượng Quan Ninh đột nhiên liền nói: Vậy sau này muội không muốn sinh con.
Lần này An Cẩm Tú và Tử Uyên cũng bật cười lên, Vậy tiểu cô thích tiểu chất nhi này sao? An Cẩm Tú hỏi Thượng Quan Ninh.
Thượng Quan Ninh lập tức liền gật đầu nói: Thích.
Nếu tiểu thư cũng không muốn sinh con giống như Ninh tiểu thư, thì làm sao Ninh tiểu thư lại có tiểu chất nhi chứ? Tử Uyên cười hỏi Thượng Quan Ninh.
Thượng Quan Ninh đã qua sinh nhật bảy tuổi lại khổ não, tiểu oa nhi rất khả ái, nhưng nàng sợ đau.
Chẳng qua là đau thoáng một chút liền thôi, không phải đại tẩu không có chuyện gì sao? An Cẩm Tú ôm lấy nhi tử đi xuống, để cho Thượng Quan Ninh nhìn, vừa nói: Tiểu cô không cần sợ.
Thấy được tiểu chất nhi của mình, Thượng Quan Ninh liền không để ý tới ý nghĩ vấn đề sinh con có đau hay không, trong đôi mắt tiểu nha đầu cũng chỉ có nghe được tiếng kêu la này của nàng, nhưng tiểu bảo bảo này ngay cả mắt cũng không mở ra.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Thượng Quan Duệ, Đại tẩu, tẩu có khỏe không?
Ta không sao, An Cẩm Tú vội nói: Tiểu thúc, sao hôm nay đệ không đi thư viện?
Thượng Quan Duệ nói: Đệ nhờ đồng học xin nghỉ giùm, đại tẩu, đệ cũng đi tới An phủ báo tin vui rồi.
Đa tạ tiểu thúc.
Đại tẩu, có thể cho đệ nhìn tiểu chất nhi không? Sau khi Thượng Quan Duệ nghe An Cẩm Tú nói cảm ơn, chẳng qua là ho khan một tiếng, sau đó lại hỏi. Tử Uyên và Thượng Quan Ninh vẫn luôn giữ lấy tiểu chất nhi, còn hắn lại vội vàng khen thưởng bà đỡ đẻ, đi An phủ báo tin vui, đến giờ Thượng Quan Duệ vẫn chưa nhìn thấy tiểu chất nhi của mình một lần đó.
An Cẩm Tú giao nhi tử cho Tử Uyên, nói: Ôm đi cho tiểu thúc đệ ấy nhìn một chút.
Tử Uyên đáp vâng một tiếng, liền ôm tiểu công tử đi ra ngoài.
Thượng Quan Ninh cũng chạy theo ra ngoài, chỉ chốc lát sau An Cẩm Tú liền nghe đến tiếng kêu la đuổi theo Thượng Quan Duệ của nàng: Nhị ca tay chân vụng về, đừng làm rơi tiểu chất nhi của muội!
Đứa nhỏ cũng là tiểu chất nhi của huynh, có được không hả? Nghe giọng nói của Thượng Quan Duệ rất là bất đắc dĩ, đây là lần đầu ôm hài tử nhỏ như vậy, sao hắn có thể không khẩn trương sao được?
Thượng Quan Ninh nói: Muội cũng muốn ôm!
Thượng Quan Duệ vội vàng lắc đầu, nói: Muội còn quá nhỏ, không được ôm.
Không muốn, để cho muội ôm một cái là tốt rồi, Thượng Quan Ninh lôi kéo áo bào của Thượng Quan Duệ, mắt thấy sắp muốn chơi xấu rồi.
Tỷ! Lúc hai huynh muội Thượng Quan đang tranh cãi ồn ào vì chuyện ôm tiểu chất nhi, An Cẩm Tú lại nghe được ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của An Nguyên Chí, Tỷ, tỷ có khỏe không? Người An Nguyên Chí còn chưa vào trong viện, tiếng nói liền đến trước.
Nguyên Chí? An Cẩm Tú đang bận rộn trong phòng liền lên tiếng trả lời.
Lúc An Nguyên Chí đột nhiên chạy vào trong tiểu viện Thượng Quan gia, nhìn thấy trong tay Thượng Quan Duệ ôm
Chu Nghi muốn đề bạt Thượng Quan Dũng, là vì phía sau An Thái Sư chính là Thái tử, Kiều Lâm cũng không hỏi rõ, Thái Sư đương triều danh tiếng vang dội, nhưng làm sao có thể so được với Thái tử vương triều? Chu đại tướng quân lại nhiệt tình nói về việc này như thế, nhưng là người trong triều, thì làm sao có thể không suy tính cho mình và gia tộc?
Cuộc sống Bắc Quyết ở nơi vùng đất cằn cỗi nghèo nàn lại lạnh khủng khiếp, có khát vọng đối với thổ địa vượt ra xa khỏi suy nghĩ của người Kỳ Thuận, tướng lãnh Kỳ Thuận triều cho là chiến sự liền sẽ kết thúc, thế nhưng chiến sự bên ngoài Bạch Ngọc quan, một trận đánh chính là hơn một năm, vẫn còn chưa nhìn thấy được hi vọng kết thúc.
Tháng năm năm sau thời tiết cuối xuân, An Cẩm Tú khổ cực một đêm, sinh ra hài tử đầu tiên của nàng và Thượng Quan Dũng. Nhi tử được bà đỡ đẻ tắm rửa sạch sẽ xong, lúc ôm vào trong ngực, trong lòng An Cẩm Tú có nhiều cảm xúc đan xen, muốn khóc lại không khóc được.
Tử Uyên ở một bên cao hứng nói: Tiểu thư, công tử giống người đó.
Thượng Quan Ninh cũng ở một bên gật đầu, nói: Đại tẩu, tiểu chất nhi giống tẩu.
An Cẩm Tú cúi đầu nhìn con mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nhiều nếp nhăn, ngũ quan cũng còn chưa nẩy nở, chỗ nào có thể nhìn ra giống nàng chứ? Thế nhưng nghĩ tới nhi tử trong kiếp trước, thật sự rất giống nàng, sau khi trưởng thành, dựa vào một tướng mạo tốt, nhi tử của Vệ Quốc đại tướng quân, không biết cướp mất trái tim của bao nhiêu thiếu nữ. Kiếp trước, ôm nhi tử mới sinh ra, không tự chủ được lại nghĩ tới mình kiếp trước, An Cẩm Tú rốt cuộc lại rơi lệ.
Đời này, mẫu thân nhất định coi con là trân bảo, đời này mẫu thân sẽ sống tiếp chỉ vì con cùng cha con, còn có muội muội tương lai, An Cẩm Tú hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử một cái, nói thầm trong lòng.
Đại tẩu không khóc, Thượng Quan Ninh nằm úp sấp trên mép giường, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi An Cẩm Tú: Vẫn còn đau sao? Tối hôm qua An Cẩm Tú đã rất ẩn nhẫn tiếng kêu đau đớn, nhưng vẫn dọa Thượng Quan Ninh sợ.
Không sao, An Cẩm Tú lau nước mắt, cười nói với Thượng Quan Ninh: Nữ nhân sinh con đều phải kêu la như thế.
Thượng Quan Ninh đột nhiên liền nói: Vậy sau này muội không muốn sinh con.
Lần này An Cẩm Tú và Tử Uyên cũng bật cười lên, Vậy tiểu cô thích tiểu chất nhi này sao? An Cẩm Tú hỏi Thượng Quan Ninh.
Thượng Quan Ninh lập tức liền gật đầu nói: Thích.
Nếu tiểu thư cũng không muốn sinh con giống như Ninh tiểu thư, thì làm sao Ninh tiểu thư lại có tiểu chất nhi chứ? Tử Uyên cười hỏi Thượng Quan Ninh.
Thượng Quan Ninh đã qua sinh nhật bảy tuổi lại khổ não, tiểu oa nhi rất khả ái, nhưng nàng sợ đau.
Chẳng qua là đau thoáng một chút liền thôi, không phải đại tẩu không có chuyện gì sao? An Cẩm Tú ôm lấy nhi tử đi xuống, để cho Thượng Quan Ninh nhìn, vừa nói: Tiểu cô không cần sợ.
Thấy được tiểu chất nhi của mình, Thượng Quan Ninh liền không để ý tới ý nghĩ vấn đề sinh con có đau hay không, trong đôi mắt tiểu nha đầu cũng chỉ có nghe được tiếng kêu la này của nàng, nhưng tiểu bảo bảo này ngay cả mắt cũng không mở ra.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Thượng Quan Duệ, Đại tẩu, tẩu có khỏe không?
Ta không sao, An Cẩm Tú vội nói: Tiểu thúc, sao hôm nay đệ không đi thư viện?
Thượng Quan Duệ nói: Đệ nhờ đồng học xin nghỉ giùm, đại tẩu, đệ cũng đi tới An phủ báo tin vui rồi.
Đa tạ tiểu thúc.
Đại tẩu, có thể cho đệ nhìn tiểu chất nhi không? Sau khi Thượng Quan Duệ nghe An Cẩm Tú nói cảm ơn, chẳng qua là ho khan một tiếng, sau đó lại hỏi. Tử Uyên và Thượng Quan Ninh vẫn luôn giữ lấy tiểu chất nhi, còn hắn lại vội vàng khen thưởng bà đỡ đẻ, đi An phủ báo tin vui, đến giờ Thượng Quan Duệ vẫn chưa nhìn thấy tiểu chất nhi của mình một lần đó.
An Cẩm Tú giao nhi tử cho Tử Uyên, nói: Ôm đi cho tiểu thúc đệ ấy nhìn một chút.
Tử Uyên đáp vâng một tiếng, liền ôm tiểu công tử đi ra ngoài.
Thượng Quan Ninh cũng chạy theo ra ngoài, chỉ chốc lát sau An Cẩm Tú liền nghe đến tiếng kêu la đuổi theo Thượng Quan Duệ của nàng: Nhị ca tay chân vụng về, đừng làm rơi tiểu chất nhi của muội!
Đứa nhỏ cũng là tiểu chất nhi của huynh, có được không hả? Nghe giọng nói của Thượng Quan Duệ rất là bất đắc dĩ, đây là lần đầu ôm hài tử nhỏ như vậy, sao hắn có thể không khẩn trương sao được?
Thượng Quan Ninh nói: Muội cũng muốn ôm!
Thượng Quan Duệ vội vàng lắc đầu, nói: Muội còn quá nhỏ, không được ôm.
Không muốn, để cho muội ôm một cái là tốt rồi, Thượng Quan Ninh lôi kéo áo bào của Thượng Quan Duệ, mắt thấy sắp muốn chơi xấu rồi.
Tỷ! Lúc hai huynh muội Thượng Quan đang tranh cãi ồn ào vì chuyện ôm tiểu chất nhi, An Cẩm Tú lại nghe được ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của An Nguyên Chí, Tỷ, tỷ có khỏe không? Người An Nguyên Chí còn chưa vào trong viện, tiếng nói liền đến trước.
Nguyên Chí? An Cẩm Tú đang bận rộn trong phòng liền lên tiếng trả lời.
Lúc An Nguyên Chí đột nhiên chạy vào trong tiểu viện Thượng Quan gia, nhìn thấy trong tay Thượng Quan Duệ ôm
/112
|