Sắc xong thuốc, An Cẩm Tú tự mình đút thuốc cho Tú di nương uống. Sau khoảng nửa canh giờ, Tú di nương bắt đầu đổ mồ hôi, người cũng tỉnh táo một chút.
Nương, An Cẩm Tú liền gọi Tú di nương vài tiếng.
Ừm, Cẩm Tú? Tú di nương bị bệnh mới tỉnh vừa thấy mặt người, không tiếp tục gọi An Cẩm Tú là Nhị tiểu thư, mà theo bản năng, gọi An Cẩm Tú một tiếng Cẩm Tú.
Dạ. An Cẩm Tú lên tiếng, nói với Tú di nương: Nương, Nguyên Chí.
Nguyên Chí?
Nương, An Nguyên Chí ở ngoài bình phong nghe thấy Tú di nương gọi mình, vội đáp.
Ta, ta bị sao vậy? Tú di nương còn không hiểu mình xảy ra chuyện gì.
An Cẩm Tú vừa sai Tử Uyên đi lấy nước ấm ra, vừa cười nói với Tú di nương: Nương, tối qua nương đá chăn à? Sao lại bị phong hàn? Vì trong phòng quá lạnh ạ?
Ta bị bệnh? Tú di nương tỉnh táo lại chỉ trong giây lát, thấy rõ An Cẩm Tú đang ngồi trên giường mình, lại nhìn chằm chằm An Cẩm Tú hồi lâu, mới tin tưởng cô gái này thật sự là An Cẩm Tú, Nhị tiểu thư, sao có thể để người chăm sóc đây.. Tú di nương nói xong muốn đứng dậy.
An Cẩm Tú vội giữ mẫu thân mình, nói: Nương bị bệnh, con có thể không tới sao?
Lúc này Tử Uyên mang nước ấm vào, thấy Tú di nương tỉnh, cũng hoan hỉ nói: Di nương tỉnh rồi, tốt quá, tiểu thư và Ngũ thiếu gia đã chăm sóc cho di nương tới trưa đó.
An Cẩm Tú không để Tú di nương nói tiếp, chính nàng cũng chẳng nhiều lời, cùng Tử Uyên đỡ Tú di nương dậy.
An Nguyên Chí thấy không giúp được gì, liền rời bình phong, Con đi xem cháo trên lò được chưa. dứt lời thì ra ngoài.
Tú di nương nhỏ giọng nói với An Cẩm Tú: Ngũ thiếu gia xem cháo gì thế?
An Cẩm Tú đáp: Sáng nay nương chưa ăn gì, Nguyên Chí đã dựng một cái bếp ở hành lang, nấu cho nương ít cháo ăn cầm hơi.
Vậy sao được? Tú di nương nghe xong, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống, vội vã khuyên: Một thiếu gia như cậu ấy sao có thể làm chuyện như vậy được? Nếu để người trong phủ biết, đều sẽ cười nhạo cậu!
An Cẩm Tú nói: Vậy con ra xem nhé.
Tú di nương càng nóng nảy, Không được bà kéo tay An Cẩm Tú bảo: Người là tiểu thư, không thể làm mấy chuyện này! Không được đâu!
Tử Uyênthấy hai mẫu tử đang tranh giành, nhanh chóng chạy ra ngoài, nói: Vậy nô tì đi trông, hôm nay nhất định sẽ cho di nương nếm thử tay nghề của Tử Uyên.
Không nhận nổi. Không biết lúc này Tú di nương nhớ ra chuyện gì, buồn bã nói với An Cẩm Tú: Người sao có thể hầu hạ ta chứ? Đều là tiểu thư thiếu gia trong phủ, là ta
Nương, An Cẩm Tú liền gọi Tú di nương vài tiếng.
Ừm, Cẩm Tú? Tú di nương bị bệnh mới tỉnh vừa thấy mặt người, không tiếp tục gọi An Cẩm Tú là Nhị tiểu thư, mà theo bản năng, gọi An Cẩm Tú một tiếng Cẩm Tú.
Dạ. An Cẩm Tú lên tiếng, nói với Tú di nương: Nương, Nguyên Chí.
Nguyên Chí?
Nương, An Nguyên Chí ở ngoài bình phong nghe thấy Tú di nương gọi mình, vội đáp.
Ta, ta bị sao vậy? Tú di nương còn không hiểu mình xảy ra chuyện gì.
An Cẩm Tú vừa sai Tử Uyên đi lấy nước ấm ra, vừa cười nói với Tú di nương: Nương, tối qua nương đá chăn à? Sao lại bị phong hàn? Vì trong phòng quá lạnh ạ?
Ta bị bệnh? Tú di nương tỉnh táo lại chỉ trong giây lát, thấy rõ An Cẩm Tú đang ngồi trên giường mình, lại nhìn chằm chằm An Cẩm Tú hồi lâu, mới tin tưởng cô gái này thật sự là An Cẩm Tú, Nhị tiểu thư, sao có thể để người chăm sóc đây.. Tú di nương nói xong muốn đứng dậy.
An Cẩm Tú vội giữ mẫu thân mình, nói: Nương bị bệnh, con có thể không tới sao?
Lúc này Tử Uyên mang nước ấm vào, thấy Tú di nương tỉnh, cũng hoan hỉ nói: Di nương tỉnh rồi, tốt quá, tiểu thư và Ngũ thiếu gia đã chăm sóc cho di nương tới trưa đó.
An Cẩm Tú không để Tú di nương nói tiếp, chính nàng cũng chẳng nhiều lời, cùng Tử Uyên đỡ Tú di nương dậy.
An Nguyên Chí thấy không giúp được gì, liền rời bình phong, Con đi xem cháo trên lò được chưa. dứt lời thì ra ngoài.
Tú di nương nhỏ giọng nói với An Cẩm Tú: Ngũ thiếu gia xem cháo gì thế?
An Cẩm Tú đáp: Sáng nay nương chưa ăn gì, Nguyên Chí đã dựng một cái bếp ở hành lang, nấu cho nương ít cháo ăn cầm hơi.
Vậy sao được? Tú di nương nghe xong, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống, vội vã khuyên: Một thiếu gia như cậu ấy sao có thể làm chuyện như vậy được? Nếu để người trong phủ biết, đều sẽ cười nhạo cậu!
An Cẩm Tú nói: Vậy con ra xem nhé.
Tú di nương càng nóng nảy, Không được bà kéo tay An Cẩm Tú bảo: Người là tiểu thư, không thể làm mấy chuyện này! Không được đâu!
Tử Uyênthấy hai mẫu tử đang tranh giành, nhanh chóng chạy ra ngoài, nói: Vậy nô tì đi trông, hôm nay nhất định sẽ cho di nương nếm thử tay nghề của Tử Uyên.
Không nhận nổi. Không biết lúc này Tú di nương nhớ ra chuyện gì, buồn bã nói với An Cẩm Tú: Người sao có thể hầu hạ ta chứ? Đều là tiểu thư thiếu gia trong phủ, là ta
/112
|