Đinh Tử ánh mắt sáng ngời, hướng về phía Lâm ma ma nói: “Đem người dẫn tới.”
Lâm ma ma gật đầu, không lâu sau, mười người cúi thấp đầu nối đuôi nhau đi vào, sau khi dẫn người vào, Lâm ma ma liền đứng bên cạnh Đinh Tử, tiếp tục bộ thái, Đinh Tử cúi đầu dùng cơm, nhai kỹ nuốt chậm, cũng không liếc mắt nhìn mười người này, giống như đã quên bọn họ tồn tại.
Mười người này vốn có chút kiên trì, một lát sau Đinh Tử chầm chậm dùng xong hơn phân nửa đồ ăn, trong lòng bọn họ lại hiện lên một tia nghi hoặc, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Tử, thấy nàng yên tĩnh bưng bát, tư thái thập phần ưu nhã, như một đóa hoa sen lặng yên nở rộ, chỉ dùng bữa cũng làm cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, có năm người nhìn ngây dại.
Năm người khác chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, chợt cúi đầu, thấy năm người khác luống cuống, âm thầm do dự một chút, năm người kia phục hồi tinh thần lại lập tức cúi đầu, Đinh Tử đêm nay dùng thiện nửa canh giờ thì mười người này chờ hơn nửa canh giờ.
Dùng thiện xong Đinh Tử để cho Lâm ma ma đem đồ ăn chuyển ra, Hỉ nhi Linh nhi cũng nghe lệnh ly khai làm việc, trong phòng đột nhiên chỉ còn lại Đinh Tử và mười người này.
Đinh Tử dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau miệng, hai tròng mắt to tươi đẹp xán lạn quan sát mười người này, ăn mặc rất bình thường, diện mạo cũng không phải thập phần bắt mắt, bề ngoài và khí chất nhìn lại cũng không có gì đặc sắc, loại người mà nếu đặt ở trong đám đông cũng không nhận ra, lại làm cho Đinh Tử hài lòng.
Mười người này do Lâm Hổ vì nàng mà chọn, là nhân tài cao cấp chỉ nghe nàng trực tiếp lãnh đạo giám sát. Nếu chỉ xem bề ngoài, nàng rất hài lòng, Đinh Tử nhẹ cong khóe môi nói: “Các ngươi có sở trường đặc biệt gì thì tự trình bày một chút đi.”
“Thuộc hạ Lỗ Dương, dịch dung ẩn nấp tốt nhất trong mười người.”
“Thuộc hạ Lưu Đình, phụ thân là đại phu, từ nhỏ rất thích y độc, y thuật tốt nhất trong mười người.”
“Thuộc hạ Vệ Hiên, công phu tốt nhất.”
“Thuộc hạ Nguyên Nguyệt, ám khí tốt nhất.”
“Thuộc hạ Ôn Hòa, bất luận cách bao xa, chỉ cần có thể nhìn thấy khẩu hình miệng liền biết người đó nói cái gì.”
“Thuộc hạ Tịch Hải Chi, trước đây vì cuộc sống bức bách, là một đạo tặc”
“Thuộc hạ Lạc Nhi, không có sở trường gì đặc biệt, ngôn ngữ vào Nam ra Bắc đều biết một ít.”
“Thuộc hạ Lương Hào, am hiểu thuần hóa động vật.”
“Thuộc hạ Ngọc Du, nguyên là hoa khôi thanh lâu, nữ hồng cầm kỳ thư họa đều có học qua, các loại tài nghệ hơi có chút tinh thông.”
“Thuộc hạ Đinh Vũ, gia cảnh sa sút, vốn là thư sinh, am hiểu vẽ.”
Nghe đến cuối cùng Đinh Tử không khỏi nhướng mày, bởi vì nàng cũng không ngờ năng lực của năm người Lâm Hổ mạnh như vậy, mười người này bản lĩnh của người nào cũng không thể khinh thường, hơn nữa mười người này nếu trực tiếp hiến dâng tính mạng trung thành với nàng, tổ chức giám sát phía dưới bao gồm Lâm Hổ và thành viên Ngũ Hổ, năng lực tuyệt đối sẽ không thấp, bản lĩnh cao hơn trình độ người bình thường có thể tưởng tượng đối Đinh Tử mà nói sẽ là trợ lực rất lớn!
Đinh Tử lại âm thầm quan sát tướng mạo mười người này, nói đến tốt nhất, đương nhiên thuộc về hoa khôi Ngọc Du, nàng vóc người thướt tha, một đôi con ngươi nhu hòa như nước, bình tĩnh nhìn ngươi, đừng nói nam tử, dù là nữ tử đều bị hấp dẫn. Nàng xem ra, Ngọc Du không những tài nghệ rất cao, sợ là cũng cực kì hiểu biết nam nhân. Những nữ tử khác nhiều nhất chỉ là thanh tú mà thôi, nam tử đa số thái độ bình thường, thoạt nhìn cũng không có năng lực như bọn họ nói.
“Các ngươi có biết nhiệm vụ sau này là gì không?”
Mười người đồng thời trầm mặc, cuối cùng Lỗ Dương cúi đầu trả lời: “Hồi chủ tử, Lâm lão đại lúc trước huấn luyện cho mười người chúng ta đã cho chúng ta biết, sau này chúng ta tất cả chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, không cần báo cáo với bất kỳ ai. Chúng ta chỉ cần tận lực vì chủ tử làm việc, như vậy chúng ta trong tổ chức tồn tại dưới một người, đương nhiên phương diện đốc thúc các nhân tài trong tổ chức cũng là công việc của chúng ta, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là nghe lệnh chủ tử, vì mệnh lệnh của chủ tử chúng ta không màng tính mạng cũng phải làm được, tuyệt đối không thể phản bội chủ tử!”
“Phải không, các ngươi chẳng lẽ không bởi vì ta là một nữ tử, một thiếu nữ tuổi tác không lớn mà cảm thấy không phục?” Đinh Tử cười híp mắt, hai mắt quét qua mười người, mười người chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, Đinh Tử rõ ràng đang cười, nhưng bọn hắn lại cảm giác toàn thân rung động, một loại uy áp nói không nên lời trấn trụ bọn họ, dù là Lâm Hổ dẫn đầu Ngũ Hổ lúc trước cũng không có lực chấn nhiếp như vậy.
Đúng vậy, giống như Đinh Tử nói, Đinh Tử cùng năm người Lâm Hổ hợp tác, người biết cũng không nhiều, nếu không phải bởi vì mười người bọn họ sắp sửa trực tiếp phục vụ Đinh Tử, sợ rằng cũng không có người biết quan hệ của Đinh Tử cùng Ngũ Hổ. Nguyên bản bọn họ chưa từng thấy qua Đinh Tử, họ còn từng ảo tưởng qua bộ dáng chủ tử sẽ là như thế nào, nhưng đơn giản không phải là một nữ tử khôn khéo giỏi giang, Đinh Tử mặc dù khí chất cao hoa, thế nhưng lúc trước cùng Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi hiền lành ở chung, tươi cười trên mặt không giảm, người thực cùng trong tưởng tượng quả thật có khác biệt. Bọn họ nghĩ đến, Đinh Tử bất quá chính là bỏ tiền giúp đỡ Ngũ Hổ chủ tử, về phần có bao nhiêu bản lĩnh, bọn họ đột nhiên không mong đợi.
Đương nhiên trong này cũng đối với hành động bỏ lơ vừa rồi của Đinh Tử có chút bất mãn, cũng biểu hiện rõ ra mặt.
“Thỉnh chủ tử thứ tội, thuộc hạ ngu muội, tuyệt đối không dám phạm sai lầm như vậy nữa, bất luận có ý nghĩ như thế nào, từ một khắc vào đây, mệnh của bọn thuộc hạ là của chủ tử, bọn thuộc hạ tuyệt đối không dám chậm trễ nhiệm vụ cùng trách nhiệm của mình.” Mười người toàn bộ quỳ xuống đất, Lỗ Dương mở miệng nói.
Đinh Tử giơ móng tay sơn màu nhạt đan vào nhau, móng tay tinh mỹ thậm chí có thể chiếu xạ hình ảnh thu nhỏ hai má của nàng, gương mặt chứa nét tươi cười như hoa, mắt dị thường sáng sủa, khóe miệng quyến rũ ra độ cong càng lúc càng lớn: “Không biết Lâm Hổ có từng nói qua với các ngươi, được an bài ở bên cạnh ta, cần phải có mười phần trung tâm, các ngươi tuyệt đối không thể có bất kỳ một loại phản bội nào. Các ngươi có lẽ sẽ không ở bên cạnh ta cả đời, đây không phải quá trình dằn vặt, khi các ngươi không có năng lực, hoặc khi năng lực suy yếu muốn xin rời khỏi, bất quá con cháu của các ngươi có thể ưu tiên trúng tuyển, nhưng trước lúc các ngươi triệt để rời khỏi vị trí tùy thị ta, tất cả việc các ngươi làm đều phải bảo mật, chỉ có thể đem từng chuyện đã làm nuốt vào bụng. Nếu không không chỉ riêng các ngươi, dù thân nhân của các ngươi không biết toàn bộ bí mật chủ tử, tất cả đều phải chết thảm!”
Thân thể mười người rõ ràng rung động, hơi run lên một chút, chợt ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ hướng về phía bọn họ cười rộ lên, điệu bộ so với mỹ nữ trong tranh còn mỹ lệ động lòng người hơn, chỉ là lúc này trong mắt thiếu nữ như một cái ao sâu đen thẳm chứa quang mang, một tia đều chớp động vô cùng lợi hại, đâm thẳng vào nội tâm của bọn họ. Bọn họ đột nhiên trở nên yếu đuối vô cùng, ở trước mặt nàng không thể nào che giấu được sự nhỏ bé bình thường của mình.
“Vâng, chúng ta chắc chắn trung tâm đến cùng, thỉnh chủ tử tiếp thu, khảo nghiệm chúng ta!”
“Vâng, chúng ta chắc chắn trung tâm đến cùng, thỉnh chủ tử tiếp thu, khảo nghiệm chúng ta!”
“Vâng, chúng ta chắc chắn trung tâm đến cùng, thỉnh chủ tử tiếp thu, khảo nghiệm chúng ta!”
…
Lỗ Dương mở miệng dứt lời, chín người khác cũng đồng thời nói theo, trong mắt không còn tia xem nhẹ nào, nếu có thì chỉ còn kiên định cùng kiên nghị hạ quyết tâm, biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Đinh Tử khóe môi cong cong: “Tốt lắm, ta sẽ xem biểu hiện của các ngươi, các ngươi là mười người được chọn, như vậy Tôn Đình, Nguyên Nguyệt, Lạc Nhi, Đinh Vũ bốn người các ngươi hiện tại liền đi Tưởng thị y quán ở hậu nhai, nơi đó đã là sản nghiệp của ta, sẽ do các ngươi từ trên tay cha con Tưởng thị tiếp quản xuống. Thế nhưng ta còn một nhiệm vụ, đó chính là lưu lại cha con bọn họ, bất luận các ngươi dùng biện pháp gì, để cho cha con bọn họ cam tâm tình nguyện lưu lại phục vụ cho ta, Tôn Đình đã học y nhiều năm sẽ dễ cùng bọn họ giao lưu, còn phải điều tra toàn bộ Tưởng thị y quán cho ta, xem có cái gì đáng giá khiến Thượng thư phủ để ý một nơi như vậy.”
“Tôn Dương, Vệ Hiên bất luận dùng phương pháp gì âm thầm giám thị Thị lang phủ cho ta, đồng thời bảo hộ ta, đúng mực như thế nào các ngươi tự đắn đo cho tốt, nếu làm cho ta có chút không hài lòng, ta tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ!” Đinh Tử đáy mắt xẹt qua một tia sáng, lại không người nhìn ra kia là ý gì.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
“Ôn Hòa, Tịch Hải Chi, Lương Hào hôm nay bắt đầu giám thị trong ngoài của tổ chức, Ngọc Du trước hầu hạ ở bên cạnh ta, bất quá phải từ thô sử nha hoàn mà làm lên, chức đại nha hoàn bên cạnh ta sẽ để lại, xem ngươi lúc nào có năng lực lên được vị trí này đây. Mười người trước tiên do Lỗ Dương tạm thời làm đội trưởng, hiện tại bắt đầu phân công việc đi, ta muốn nhìn thấy chính là kết quả, không phải quá trình, nên nói ta cũng đã nói, tất cả đều xem các ngươi biểu hiện thế nào, đều đi xuống đi.”
“Thuộc hạ nhất định không phụ mong mỏi của chủ tử, nhất định dùng hết khả năng làm tốt việc được giao, thỉnh chủ tử yên tâm!” Mười người quỳ xuống đất hô khẩu hiệu, chỉ chốc lát dùng các loại phương thức ly khai gian phòng của Đinh Tử.
Đinh Tử mỉm cười nhìn dương quang xuyên thấu qua song cửa chiếu vào, trên thế giới này khó phòng bị nhất chính là lòng người, tựa như dương quang này, mặc dù có che chắn thế nào, đến lúc nên chiếu vào thì sẽ xuất hiện, ngươi dù thế nào cũng đỡ không được, dù ngăn được ánh sáng thì sự nóng rực kia cũng sẽ không ngừng bốc lên, nướng người ngăn trở, đội ngũ nàng muốn chính là như vậy!
Ngày hôm sau, Tử Trúc viện nhiều hơn một thô sử nha hoàn, đây vốn là chuyện không có gì phải chú ý, thế nhưng vị nha hoàn tên là Ngọc Du này quá mức ưu tú, dù Hỉ nhi Linh nhi là hai đại nha hoàn được Đinh Tử tín nhiệm thật lâu cũng có cảm giác nguy cơ, Đinh Tử phát hiện các nha hoàn bà tử của Tử Trúc viện làm việc càng ra sức, làm cho Lâm ma ma nhìn thấy thiếu chút nữa đã vỗ tay khen hay, không có cạnh tranh vĩnh viễn không có người ưu tú xuất hiện.
Một ngày này, Đinh Tử vừa tỉnh dậy, Linh nhi ở ngoài phòng nhẹ giọng đẩy cửa tiến vào, thấy Đinh Tử đã thanh tỉnh, liền thấp giọng nói: “Tiểu thư, Liên Nguyệt cô nương ở bên ngoài cầu kiến, đã đợi được một lúc, vẫn không ngừng quấn lấy bọn người nô tỳ hỏi tiểu thư gần đây đang làm cái gì?”
“Hửm?” Đinh Tử nhíu mày, “Hầu hạ ta rửa mặt đi.”
“Vâng”
Chờ Đinh Tử một lần nữa chỉnh trang đi ra, đã qua một nén hương thời gian, Liên Nguyệt mang theo một nha hoàn ngồi ở gian ngoài, chỉ tinh tế phẩm trà, một đôi thủy mâu nhẹ nhàng, mặt mày xinh đẹp động lòng người, cơ linh loạn phiết nói không nên lời.
“Liên Nguyệt cô nương hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Tử Trúc viện của ta vậy, Hỉ nhi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lấy một chút điểm tâm qua đây cho Liên Nguyệt cô nương, làm Liên Nguyệt cô nương đợi lâu như vậy, thật đáng chết!”
“Nô tỳ biết tội, nô tỳ đi làm ngay.” Nghe Đinh Tử nói, Hỉ nhi lập tức kinh hoảng quỳ xuống đất, sau đó chạy như bay ra khỏi gian phòng xử lý, Liên Nguyệt chân mày nhướng lên, vốn muốn oán vài câu, nhưng giờ nói nhưng thế nào cũng không nói ra được.
“Đại tiểu thư không cần mắng nha hoàn, là ta tới không khéo, lúc đại tiểu thư ngủ trưa mà tới quấy rầy, các nàng không tiện quấy rầy đại tiểu thư nghỉ ngơi, nên mới để cho ta đợi lâu một hồi, đại tiểu thư không nên để ý, chớ nói đợi một lát, dù là chờ thêm một ngày, nếu người này là đại tiểu thư, nô tỳ cũng nguyện ý a.” Liên Nguyệt vừa cười vừa nói, nheo lại hai mắt làm cho người ta thấy không rõ nàng nghĩ cái gì.
Đinh Tử ngồi xuống, khóe miệng quyến rũ ra tia cười lạnh, nàng tự nhiên biết Liên Nguyệt sớm đã tới rồi, rất không khéo, lúc Đinh Tử vừa muốn ngủ trưa lại chạy tới cầu kiến, còn không phải là canh lúc nàng rảnh rỗi tiếp kiến sao. Thế nhưng nàng chơi đùa tâm nhãn như vậy lại làm cho Đinh Tử không muốn tha thứ dễ dàng, nàng một chút cũng không trách tội Hỉ nhi Linh nhi đem Liên Nguyệt ngăn cản. Cùng nàng chơi tâm nhãn ư? Được rồi, cứ chờ đi.
Lời nàng vừa nói kia vốn dĩ muốn cho Liên Nguyệt biết thân biết phận, vậy mà nàng ta còn cùng nàng phân trần, mặc dù bề ngoài chưa nói Hỉ nhi không phải, dù sao chỉ là một nha hoàn, không có chủ tử cho phép ai dám đối với nàng – thông phòng đang được sủng ái bất kính. Liên Nguyệt trong lòng biết Đinh Tử trước là thấy nàng đẹp, vì thế mượn cơ hội nâng nàng lên, lời của Liên Nguyệt thể hiện sự đắc chí mà vẫn cung kính, nhưng Đinh Tử lại nghe ra trong lòng Liên Nguyệt buồn bực, ám chỉ nàng ỷ là đại tiểu thư mà không đem Liên Nguyệt thông phòng này để vào mắt.
Đáng cười! Dù là di nương Đinh Tử nàng đều không để vào mắt, một thông phòng so với hạ nhân trong phủ không cao hơn bao nhiêu mà muốn ở trước mặt nàng diễu võ dương oai? Thực sự là không biết trời cao đất dày!
Nâng chung trà lên nhẹ khẽ nhấp, thuận thuận, Đinh Tử đầu ngón tay xoa nhẹ vành chén, Liên Nguyệt sở dĩ dã tâm lớn, dám oán nàng, chẳng qua cho rằng trong phủ này không có người nào có thể được sủng ái như nàng.
Mã di nương vốn là được sủng ái nhất, thế nhưng bây giờ như vậy, bị Ngoạt Hình (hình phạt chặt chân) sau này cũng không thể bước đi, điều này cũng phong kín khả năng được sủng ái lại của Mã di nương. Phương di nương hiện giờ đang có thai, tuy nói là vì bản thân mà trong viện cũng chuẩn bị mấy thông phòng, nhưng rốt cuộc cũng sợ sau này bị thông phòng đoạt sủng ái của mình, nhan sắc cũng không phải thật tốt, Đinh Bằng chơi đùa mấy lần, cơ bản đều là phát tiết, sau cũng không có suy nghĩ nhiều. Còn Bạch di nương từ trước đến nay không được sủng ái, Đinh Bằng chẳng qua là nhìn mặt mũi Vương thị, lại là người ở với hắn sớm nhất cho nên mới có chút tình nghĩa mà thôi.
Trong phủ hiện tại chỉ có Liên Nguyệt cả ngày bồi ở bên người Đinh Bằng, được sủng ái như vậy, như thế nào sẽ chỉ là thông phòng, sợ là không bao lâu liền có thể làm di nương.
Nàng còn trẻ, tương lai mang thai, nếu có thể sinh một tử một nữ, địa vị nước lên thì thuyền lên, thậm chí có khả năng không chỉ làm di nương, càng có thể là chủ mẫu!
Đinh Tử có thể lý giải Liên Nguyệt, nàng ở bên cạnh mình không có bao lâu, trước một mực ở bên người Mã di nương, thấy nhiều thủ đoạn cùng tâm tư Mã di nương xử lý nữ nhân trong phủ, chính mình có diện mạo tốt, Mã di nương còn có ý chèn ép nàng, càng làm cho nàng vô hình trung có một loại tự tin. Nghĩ mình có thể làm Mã di nương chú ý thì tất nhiên là do tướng mạo tuyệt đẹp, ở bên người Đinh Bằng có thể được sủng ái yêu thương, nàng nhất định không thể chỉ có thân phận nha hoàn. Hiện tại Đinh Bằng cực kì sủng ái nàng, càng làm cho lòng tự tin của nàng không ngừng bành trướng, tâm tư kia sớm bị kiềm chế, vào lúc này bộc phát ra, càng lúc càng lớn, càng ngày càng vô pháp khống chế.
Liên Nguyệt chỉ biết mình hiện tại được sủng ái bao nhiêu, thế nhưng nàng quên vấn đề mấu chốt nhất, dù trên cả Đại Tề thì có mấy người có thể từ thân phận nha hoàn đê tiện có văn tự bán thân leo lên vị trí chủ tử một phủ, dân chúng tóc húi cua bình thường không có gì gây chú ý còn có thể có, thế nhưng trong phủ quan viên mà có thể làm được, thì phải dùng thủ đoạn đến mức nào mới có thể đây.
Hơn nữa Đinh Bằng vì bản thân hắn nên coi trọng nhất là thanh danh, dù Liên Nguyệt được sủng ái như thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có ngày được bay cao. Đinh Bằng vì chức quan vì thanh danh mà chủ mẫu trong phủ vốn còn có thể là Mã di nương có gia thế nhà mẹ đẻ cao, hiện các di nương ở trong phủ gia thế không tốt, Mã di nương đã bị đánh vào lãnh quan, còn tất cả thông phòng đều là nha hoàn có văn tự bán đứt, hắn chỉ có thể tái giá cưới kế thất, tuyệt không có cơ hội cho thông phòng nha hoàn.
Liên Nguyệt dù có thăng cấp tối đa cũng chỉ là di nương, thế nhưng nàng ta hiện tại được sủng ái, vui sướng tự tin đến xông đầu, thế nhưng lại cho rằng sớm muộn gì có một ngày có thể áp ở trên đầu nàng, quả thực là không biết sống chết!
Liên Nguyệt vốn không thấy rõ vị trí của mình, Đinh Tử có thể làm cho nàng ta được Đinh Bằng sủng ái, cũng có thể làm cho nàng cùng Mã di nương vào ‘lãnh cung’ như nhau, Mã di nương nàng còn để ý quan hệ nhà mẹ đẻ là Thượng thư phủ, đặc biệt náo một hồi lên Kinh Triệu phủ, làm cho Mã An Đào bị đủ loại quan lại cáo buộc, náo đến không còn mặt mũi, triệt để làm cho Đinh Bằng đến một tia lo lắng cuối cùng cũng không có mà ra tay xử phạt Mã di nương, Liên Nguyệt thì tính cái gì?
Đó là cuộc sống gia đình, lão bà ở trong phủ thì thế nào, Đinh Bằng làm việc sao lại cần nhìn sắc mặt mấy nô tài? Nghe nói Liên Nguyệt bởi vì được Đinh Bằng sủng ái, gần đây ở trong phủ hay diễu võ dương oai a, dù là đại nha hoàn các viện có đôi khi cũng phải nhìn sắc mặt của nàng, Đinh Tử nhẹ cong khóe môi, mang theo vài phần ý vị không rõ.
Toàn gia này cũng không phải là thông minh a! Nàng hiện tại cần làm, chính là chờ thêm một thời gian nữa ~ Liên Nguyệt thấy mình nói xong, Đinh Tử liền cúi đầu uống trà, tựa hồ đang suy tư cái gì cũng không nói gì, tự cho là lời mình nói khiến Đinh Tử sợ, lại cảm giác mình bây giờ càng có uy, đến người hiện tại đang chưởng quản việc phủ như Đinh Tử đối với nàng đều không thể không cung kính mấy phần, càng cảm thấy dục vọng trong lòng mình rất có đạo lý.
Ngày ấy Đinh Bằng cũng nói, nếu Liên Nguyệt nàng không phải là thủ hạ của Mã di nương thì thật tốt, hiển nhiên là lão gia cảm thấy mấy năm này thật sự ủy khuất nàng. Liên Nguyệt lại không biết, Đinh Bằng ẩn hàm ý là, nếu nàng ta có bối cảnh nhà mẹ đẻ cường đại như Mã di nương vậy thì tốt rồi, chẳng những có thể được hắn sủng ái, còn có thể mang đến chỗ tốt cho chức quan của hắn, Liên Nguyệt đi theo bên người Mã di nương, tuy kiến thức không ít, thế nhưng xuất thân cũng chỉ là nha hoàn, kiến thức còn không bằng một nửa của Mã di nương, sao sẽ hiểu rõ tầng ý nghĩa này.
Liên Nguyệt cười đắc ý nói: “Kỳ thực hôm nay ta đến tìm đại tiểu thư cũng vì có chuyện quan trọng cần trò chuyện.” Được lắm, ngay cả từ ‘nô tỳ’ cũng giảm đi, dám ở trước mặt Đinh Tử tự xưng ‘ta’.
Đinh Tử lơ đễnh nhíu mày nói: “Mời nói.” Âm thầm hướng về phía Lỗ Dương cùng Vệ Hiên đang núp ở chỗ tối đưa một ánh mắt ra hiệu, để cho hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Nhị tiểu thư mặc dù làm chuyện ngu xuẩn kia, nhưng rốt cuộc là người của Thị lang phủ, loại chuyện đó nếu như lan truyền ra chẳng phải sẽ làm cho ngoại nhân chế giễu sao, phía sau nhị tiểu thư còn có Thượng thư phủ, thủ tục xuất giá chúng ta còn cần cùng Hữu Ngự sử câu thông một chút, nói đến thân phận, ta hiện tại chỉ là một thông phòng, tất nhiên là không có tư cách tìm Hữu Ngự Sử phủ phu nhân để nói, lão phu nhân ngày ấy cũng bị chọc tức, thân thể không quá lanh lẹ, ngẫm đi ngẫm lại, việc này sợ rằng còn cần đại tiểu thư đi nói chuyện.” Liên Nguyệt mỉm cười nhìn Đinh Tử, muốn ở trong mắt Đinh Tử nhìn thấy kinh ngạc cùng phẫn nộ, thế nhưng cái gì cũng không có.
Nàng nghi hoặc nháy nháy mắt, lúc mở lại, phát hiện thân thể Đinh Tử có chút cứng ngắc, chỉ là duy trì một tư thế kia mà thôi, làm sao có thể không để ý, chắc là cố gắng giả bộ trấn định đi.
Đinh Tử trong mắt hiện ra mũi nhọn thâm trầm, Liên Nguyệt lần này thực sự chọc tới nàng!
Nàng xem như hiểu rõ ý tứ của Liên Nguyệt, đây là bức nàng ở trước mặt Đinh Bằng giúp Liên Nguyệt thăng địa vị đây! Dựa theo ý Liên Nguyệt, Đinh Tĩnh phát sinh loại chuyện đó, những người biết cũng bị Vương thị cùng Đinh Bằng nghĩ hết biện pháp diệt khẩu, dù không thể giết thì cũng phải nghĩ biện pháp cưỡng bức dụ dỗ cũng được.
Trong phủ còn có con cái chỉ sợ cũng không ai muốn đem sự tình của Đinh Tĩnh tiết lộ ra ngoài, cái đó gọi là có họa cùng chịu, Đinh Tĩnh lại quyến rũ người ta trước, còn cùng lưu manh hạ lưu tư thông, muốn hại thanh danh của gia quyến toàn phủ, tội danh này nói ra có bao nhiêu lớn ai cũng rõ ràng. Không chỉ Đinh Tĩnh muốn chết, cả Thị lang phủ từ trên xuống dưới cũng không cần làm người.
Đối ngoại, Đinh Tĩnh hôn sự là phải làm, còn phải làm nhanh. Bất quá cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu, Thị lang phủ hoặc là nói Vương thị cùng Đinh Bằng còn muốn đem giá trị thặng dư của Đinh Tĩnh đều lợi dụng hết, nếu như có thể làm cho Đinh Tĩnh trở thành chính thê là tốt nhất, dù là thiếp, hôn sự giữa Thị lang phủ cùng Hữu Ngự Sử phủ, bọn họ cũng không muốn chỉ dùng cỗ kiệu rước Đinh Tĩnh là xong, luôn muốn cho người kinh thành biết nhị tiểu thư Thị lang phủ gả cho Ngự Sử phủ, hai phủ đã ở trên một cái thuyền, đây là mượn Ngự Sử phủ tăng uy tín Thị lang phủ.
Mà việc đi bàn hôn sự này nếu không phải Vương thị, trong phủ không có chủ mẫu, tốt nhất nên do Mã di nương làm thân mẫu đi nói, Mã di nương hiện tại như vậy tất nhiên là không thể, vậy thân phận cao nhất trong phủ chỉ còn có Đinh Tử.
Thế nhưng! Nơi này có một vấn đề rất lớn, Đinh Tử chẳng qua là một thiếu nữ chưa xuất giá, thậm chí còn không đính ước, không nói việc nàng có thể xử lý tốt chuyện này hay không, có thể không minh bạch môn đạo trong đó.
Hiện tại thời đại này dù thiếu nữ chưa xuất giá trước mặt mọi người đàm luận về nam tử cũng có thể làm cho người ta mặt đỏ bừng nửa ngày, còn nhiều kiêng kỵ, nói nặng hơn chính là không tuân thủ nữ giới, thậm chí là không biết cảm thấy thẹn, không cam lòng tịch mịch, nhà ai lại nguyện ý muốn loại nữ tử này làm con dâu. Dù Đinh Tử quản việc bếp núc trong phủ, lại là trưởng tỷ, tục ngữ có câu trưởng tỷ như mẹ, việc này nếu Đinh Tử đã gả cho người đương nhiên là thuận lý thành chương, thế nhưng nàng chưa gả, còn chưa có đính hôn.
Dù là Ngự Sử phủ sợ cũng sẽ không muốn một thiếu nữ như nàng đi nói hôn sự của muội muội, chính mình còn chưa có gả đã bàn về muội muội, nếu tương lai Đinh Tĩnh cuộc sống không tốt, hoặc ở Ngự Sử phủ bị ủy khuất thì chính là do đích tỷ như nàng không bao dung được thứ muội, đẩy người vào hố lửa. Ngay cả Ngự Sử phủ cũng sẽ thầm cười nhạo nàng, việc này nếu lan truyền ra, Đinh Tử khẳng định không còn mặt mũi, bị người gán tội danh không biết tị hiềm (không biết tránh điều kiêng kỵ).
Bất luận nói như thế nào việc này đều đối với Đinh Tử không có chỗ tốt nào, chỉ cần không phải quá ngốc, chắc chắn sẽ không tiếp việc này. Vậy việc này còn có thể giao cho ai, Phương di nương mang thai, dù bụng chưa quá lớn cũng sẽ không để chuyện của Đinh Tĩnh làm nàng ta vất vả, Bạch di nương mặc dù chiếm cái danh hiệu di nương, Ngự Sử phủ chỉ sợ cũng khinh thường, còn không bằng Liên Nguyệt đang được sủng ái trong phủ biến thành di nương trực tiếp đi bàn bạc hôn sự cho Đinh Tĩnh.
Đây là mục đích của Liên Nguyệt, Đinh Tử vì danh tiếng của mình tuyệt đối sẽ không đi bàn bạc hôn sự này, cho nên nàng sẽ đẩy trách nhiệm về cho Liên Nguyệt, sao lại để một hạ nhân trong phủ đi bàn về hôn sự, vị trí di nương của nàng ta đã có thể bảo đảm! Thăng di nương, bước tiếp theo, đó chính là chủ mẫu!
“Ừm…” Đinh Tử chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, chưa nói đồng ý đi làm, cũng chưa nói không đồng ý, lại làm cho Liên Nguyệt nghe có chút không hài lòng.
Đây là ý gì, rốt cuộc là có đi hay là không, thấy Đinh Tử còn đang cúi đầu uống trà, chẳng lẽ còn đối với uy hiếp vừa rồi để ý, lại bị dọa đến trình độ như vậy? Liên Nguyệt cười lạnh, có chút xíu can đảm còn muốn chưởng việc phủ, quả thực không biết trời cao đất dày, chỉ cần nàng thăng di nương, bước tiếp theo chính là nắm quyền chưởng quản.
Hiện tại nàng chẳng những là người được Đinh Bằng sủng nhất trong phủ, Vương thị cũng thích nàng, chỉ cần có hai người này lên tiếng, dù là Đinh Tử cũng không dám nói nửa câu không phải. Chỉ cần nàng nói ra vị trí di nương, chỉ cần có bước tiến này, kế hoạch kế tiếp liền thuận lý thành chương.
“Đại tiểu thư đây là đồng ý, rất tốt a, hôm qua lúc lão gia nói với ta, còn nói chuyện này nên là đại tiểu thư đi làm, đại tiểu thư mới là người nắm quyền trong phủ, các bước an bài đồ cưới còn cần đại tiểu thư đi thu mua a, ta chẳng qua là phụng mệnh lão gia đến đây thông báo một tiếng. Đại tiểu thư đã đồng ý, vậy ta liền xin cáo lui trước.” Liên Nguyệt nói xong đứng dậy, tuy nhiên hồi lâu cũng không có nửa bước ly khai, Đinh Tử cũng vẫn đang cầm trà một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ nhẹ mím môi.
Liên Nguyệt chân mày chăm chú nhăn lại, Đinh Tử này phạm cái ngu ngốc gì, sao một chút phản ứng cũng không có, lúc này không phải nên gọi nàng lại, cũng cầu đem hôn sự của Đinh Tĩnh giao cho nàng xử lý. Hừ! Còn dám cùng nàng làm bộ làm tịch, đến lúc đó chẳng phải là làm cho nàng càng từ chối không muốn làm, tuổi còn nhỏ chính là không kinh nghiệm, ngu xuẩn!
Đợi một hồi, Liên Nguyệt đều cảm thấy chân đứng đến muốn tê rần, Đinh Tử vẫn không lên tiếng, Liên Nguyệt cũng không nhịn được: “Đại tiểu thư, ta phải đi.”
Đinh Tử thật giống như bị âm thanh đột nhiên vang lên dọa, chợt ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Liên Nguyệt, nửa ngày mới toát ra một câu oán giận: “Liên Nguyệt cô nương sao còn ở đây, ta nghĩ ngươi đã đi, đột nhiên nói chuyện hại ta giật mình!”
“Ngươi…” Liên Nguyệt nhất thời cảm thấy hết sức khó xử, nhưng rốt cuộc biết thân phận Đinh Tử cao hơn nàng, âm thầm cắn răng, mới cười nói, “Đại tiểu thư là nữ nhi chưa xuất giá, hôn sự của nhị tiểu thư kỳ thực do đại tiểu thư đi làm sợ là không quá hợp quy củ, cũng tại lão gia đối với chuyện của nữ nhi gia không hiểu rõ, mới có thể nghĩ ra chủ ý này. Việc này rất có khả năng làm bại hoại thuần khiết của một nữ nhi chưa xuất giá, đại tiểu thư kỳ thực cũng không thích hợp cùng Ngự Sử phủ đàm luận hôn sự đâu.”
“Nếu là phụ thân muốn sao lại không thích hợp, phụ thân sao lại không nghĩ tới đạo lý này, chẳng lẽ phụ thân sẽ an bài sai sao?” Đinh Tử thập phần vô tội mở to mắt, tựa hồ có chút không hiểu, phụ thân nàng vẫn kính trọng tín nhiệm sao sẽ phạm sai lầm, đó là không có khả năng!
Liên Nguyệt sắc mặt khẽ biến, cười mỉa nói: “Lão gia an bài đương nhiên là đúng, bất quá đại tiểu thư còn chưa xuất giá, lại chưa có đính hôn, nếu mạo muội đàm luận việc hôn nhân nam nữ, người bên ngoài nếu biết đối với ngài danh tiếng sẽ không quá tốt đâu.”
“Làm sao sẽ như vậy, trưởng tỷ như mẹ, ai sẽ buồn chán nói bậy bạ như thế, kẻ lan truyền tất nhiên là kẻ tâm thuật bất chính, nếu đây không phải là chuyện hỉ sự lâm môn, có người từ đó làm khó dễ cũng là gây thù oán với hai phủ chúng ta, loại người tung lời đồn này, hẳn nên bắt lại loạn côn đánh chết, ngươi nói có đúng hay không Liên Nguyệt cô nương?” Đinh Tử khẽ cười, trên mặt một mảnh yên lặng, thế nhưng hai mắt như một cổ u tỉnh, lập lòe toát ra hắc quang quỷ dị, Liên Nguyệt nhìn mà lông tơ dựng thẳng, trong lòng giật thót một cái, khiến nàng phát run, cơ thể không tự chủ chảy mồ hôi lạnh.
“Đây là tự nhiên, lão gia bảo nô tỳ truyền lời, nô tỳ đã truyền lời, vậy nô tỳ không quấy rầy đại tiểu thư nữa, nô tỳ về trước.” Nói xong, Liên Nguyệt lảo đảo đi ra cửa, phía sau giống như có hồng thủy mãnh thú đuổi theo, Đinh Tử cười lạnh.
Ẩn ở trong bóng tối, Lỗ Dương cùng Vệ Hiên âm thầm kinh hãi, thông phòng kia dăm ba câu đã bị chủ tử dọa bỏ chạy, giọng nói còn không tự chủ hạ thấp xuống, nhưng mấu chốt là người bên ngoài nhìn vào vẫn thấy chủ tử duy trì mỉm cười ưu nhã, lời nói cũng bình thường, bất quá chậm rãi làm cho Liên Nguyệt từ không kiên nhẫn đến nghi hoặc không hiểu rồi đến kinh ngạc cuối cùng bị dọa, hoảng sợ bỏ chạy! Bản lĩnh như vậy, không phải ai cũng có thể có, dù là Đinh Bằng thân ở quan trường nhiều năm, cũng tuyệt đối không có khả năng này, hắn đến một sợi lông của chủ tử cũng không bằng!
Liên Nguyệt hốt hoảng bỏ chạy, vừa chạy ra Tử Trúc viện không bao lâu, đột nhiên dừng lại, sau đó phẫn nộ đá bãi cỏ, nắm đất đá trên đất lên phẫn nộ hướng ném qua một bên, đang phẫn hận nên dùng lực rất mạnh, còn dùng sức kéo cánh tay, chỉ nghe “Tạp tạp” một tiếng, Liên Nguyệt thất thanh thét chói tai “A, cánh tay của ta, đau đau, mau gọi đại phu, mau gọi đại phu.”
Nha hoàn Hoàng nhi ở phía sau vẫn đi theo bên người Liên Nguyệt thấy vậy rất kinh ngạc, kỳ thực nha hoàn thông phòng vốn chính là nô tài, căn bản không xứng có nha hoàn, bất quá bởi vì Liên Nguyệt được sủng ái vì thế Đinh Bằng phá lệ để cho nàng đi theo hầu hạ, Liên Nguyệt càng ngày càng được sủng ái, tương lai Hoàng nhi cũng tiền đồ vô lượng. Vừa rồi nàng mặc dù cảm thấy Liên Nguyệt vú lấp miệng em, đại tiểu thư cũng không có gì sai, thế nhưng nhìn Liên Nguyệt có bộ dạng này chắc chắn do nàng ta cảm thấy mình bị đại tiểu thư làm cho tức giận, Hoàng nhi lập tức lấy lòng: “Liên Nguyệt cô nương yên tâm, nô tỳ đi gọi đại phu ngay, nô tỳ trước tiên đỡ Liên Nguyệt cô nương về đi nghỉ ngơi, Liên Nguyệt… aaa!”
Hoàng nhi vội vã chạy về phía Liên Nguyệt, ai biết dưới chân trượt một cái, thân thể “sưu” bay đi … “phanh”, nàng đã bay đến trước mặt Liên Nguyệt, lại trực tiếp đánh ngã Liên Nguyệt, toàn bộ thân thể đè ở trên người Liên Nguyệt, trên cánh tay Liên Nguyệt vốn bị đau lại bị đè, càng đau càng tức, nâng tay lên hung hăng tán vào hai má Hoàng nhi, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, mặt Hoàng nhi còn chưa bị gì, Liên Nguyệt đã đau đến quỷ khóc thần sầu.
“Tiện nhân chết tiệt, tiện tỳ chết tiệt, ngươi muốn mưu hại chủ tử, cánh tay của ta, gãy mất! Cánh tay của ta a, đau chết ta! Ta muốn chết!” Liên Nguyệt đau hô to gọi nhỏ, chỉ thấy cánh tay vốn đánh Hoàng nhi, cánh tay thường dùng cũng chính là cánh tay phải muốn đánh người bây giờ có hình dáng quỷ dị, Liên Nguyệt không thể giơ tay lên như bình thường, không chỉ như vậy, nàng cảm thấy trên cánh tay truyền đến từng đợt xé tâm, đau đến hai mắt đỏ đậm, nước mắt như bão táp chảy ra, hai chân đạp mặt đất, đau đến mức nói năng lộn xộn.
“Nô tỳ, nô tỳ không phải a… nô tỳ muốn nâng Liên Nguyệt cô nương dậy, nô tỳ thật không cố ý, nô tỳ vừa trượt chân, nô tỳ là vô tâm …” Hoàng nhi bị dọa vẻ mặt tái nhợt, run rẩy ở một bên, chỉ lặp đi lặp lại mình vô tội, căn bản không cách nào tự hỏi, lúc này tốt nhất nên thỉnh đại phu đến xem Liên Nguyệt đi.
Bất quá cả hai náo lớn như vậy, thanh âm Liên Nguyệt lại lớn, không bao lâu liền đưa tới một đám hạ nhân trong phủ, vừa thấy tình huống Liên Nguyệt, một ma ma vốn có chút kinh nghiệm muốn đi xem xét mức độ bị thương, nhưng mới vừa đụng vào Liên Nguyệt, tay còn chưa có đụng tới vết thương, Liên Nguyệt liền khóc kêu to lên. Mọi người đành phải cố sức đem nàng đỡ trở về phòng, người khác đi mời đại phu.
Lăn qua lăn lại đến khi đại phu đến, Liên Nguyệt đã sớm đau đến bất tỉnh, Liên Nguyệt thân phận là một nửa hạ nhân cũng không thể mời đại phu tốt nhất, đại phu này giằng co nửa ngày cũng không đem cánh tay sửa trở lại, còn Liên Nguyệt thì đau đến chết đi sống lại. Bọn hạ nhân bất đắc dĩ chỉ biết đi xin chỉ thị của Vương thị.
Vương thị nghe xong nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên chính là mệnh nha hoàn, không duyên cớ mà đem cánh tay chính mình phế đi, bất quá đã cầu đến trên người bà, Liên Nguyệt vẫn là người Đinh Bằng thích, bà đành phải mời đại phu riêng của mình – Hoàng đại phu đến xem.
Hoàng đại phu nhìn thương thế của Liên Nguyệt cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, vốn có chút trật khớp, hiện tại trực tiếp chặt đứt, sợ là có một chút …, đây là tạo nghiệt gì, thế nhưng có thể lăn qua lăn lại như vậy. Hoàng đại phu chuẩn bị bôi một chút dược, nói một chút hạng mục công việc cần chú ý liền đi, cánh tay thường dùng của Liên Nguyệt cũng bị buộc lại, mê man .
Lúc Liên Nguyệt thức dậy tự nhiên lại làm ầm ĩ, nguyên nhân không ngoài cánh tay bị bó lại nhưng toàn thân đều đau, nàng buổi tối làm sao hầu hạ Đinh Bằng, đây không phải trực tiếp đem Đinh Bằng đẩy qua viện khác sao, Liên Nguyệt tức giận hận không thể đập bể đoạn cánh tay kia bỏ đi mới tốt!
Cách chỗ Liên Nguyệt bị thương không xa, một bóng dáng chợt lóe, nhưng lúc nhìn thấy người ở phía sau thì kinh ngạc, Ngọc Du lập tức khom lưng hành lễ: “Chủ tử, thuộc hạ…”
“Làm tốt lắm! Ta thấy được sự trung thành của ngươi!” Đinh Tử mỉm cười nhìn đỉnh đầu Ngọc Du, nhìn thấy trong mắt Ngọc Du hiện lên vui sướng, đưa tay sờ sờ đầu nàng, “Ta thích thủ hạ một lòng vì chủ, bất quá lần sau muốn làm gì thì phải hỏi qua ta, lần này Liên Nguyệt chẳng qua là thông phòng, nếu tiếp theo gặp phải người không dễ chọc, hậu quả cũng không biết được.”
“Thuộc hạ hiểu rõ, là thuộc hạ lỗ mãng, lần sau nếu gặp kẻ làm cho chủ tử không vui, thuộc hạ nhất định sẽ hỏi trước làm thế nào để nàng càng sống không bằng chết, mới đi làm việc!” Ngọc Du ánh mắt to tròn lóe ra ánh sáng sáng quắc, Đinh Tử nhìn không khỏi nhẹ cười rộ lên, tay lại sờ sờ tóc Ngọc Du, làm Ngọc Du đỏ cả vành mắt.
Từ khi nàng bị bán vào thanh lâu đến nay, vẫn chưa có người nào đối xử với nàng ôn nhu như thế, chủ tử nhìn như lãnh huyết lòng dạ ác độc, kỳ thực trong lòng rất quan tâm các nàng, giống như lần này chẳng những không có mắng nàng còn khen nàng, đồng thời chỉ dạy nàng, nếu chủ tử giống như ấn tượng đầu tiên, nhất định sẽ lấy lý do thuộc hạ không nghe lời chủ tử mà xử tử. Chủ tử cùng trong ấn tượng hoàn toàn bất đồng, chủ tử rất tốt, đây là cảm xúc lúc này của Ngọc Du, trong lòng có cảm giác kích động.
Nghe Ngọc Du nói, Đinh Tử ý cười càng đậm, Ngọc Du nhìn có vẻ ôn nhu như nước, là vết thương trí mệnh của nam nhân, tính tình lại kiên nghị tàn nhẫn! Người này làm nàng rất hài lòng!
Bên kia, từ thời khắc Lỗ Dương cùng Vệ Hiên nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên tia khác thường, lúc nhìn Đinh Tử trong mắt cũng thập phần nóng rực sáng sủa.
Chuyện Liên Nguyệt náo toàn phủ không được an bình, khi Đinh Bằng trở về, Liên Nguyệt tất nhiên là kéo Đinh Bằng kể lể ủy khuất một chút, lúc Đinh Bằng ôm, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày, tất nhiên là kích thích dục vọng của Đinh Bằng, thế nhưng nhìn tình trạng Liên Nguyệt bây giờ hai người làm sao hành sự, Đinh Bằng sắc mặt đỏ lên khuyên Liên Nguyệt một hồi liền mượn lý do có công sự vội đi, lại trực tiếp đi Hương Mãn viên của Phương di nương, kêu tới một thông phòng liền mây mưa thất thường một hồi lâu, Liên Nguyệt nghe lại tức giận vỗ sàng khiến khuỷu tay giống như lại bị vỡ, hạ nhân vội chạy đi tìm Hoàng đại phu, Hoàng đại phu đen mặt chuẩn bị cho tốt, hận không thể mắng Liên Nguyệt không cần thiết thì đừng nhúc nhích, lần tiếp theo hắn tuyệt đối không sẽ trị liệu cho một hạ nhân!
Chuyện này đương nhiên là nói sau, xử lý xong chuyện Liên Nguyệt, trong phủ vừa lúc cũng vì chuyện của nàng ta mà loạn, Đinh Tử liền dẫn Hỉ nhi từ cửa sau ly khai, đi hướng cửa sau An Quốc Hậu phủ.
Gần đây chuyện của nàng rất nhiều, An Quốc Hậu phủ nàng tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, bất quá Bạch lão thái quân rất thông cảm cho nàng, cho tới bây giờ chưa từng nói cái gì. Tiết Vũ vẫn như trước đây thân thiết có lễ, hơn nữa so với lúc trước càng nhiệt tình mấy phần.
Đương nhiên nơi này vẫn có người không thích nàng như trước, đó chính là người An Quốc Hậu phủ – Mộc thị!
Đinh Tử vừa mới được mời đến An đường, liền thấy Mộc thị ngồi ở trên ghế cao, nhìn Đinh Tử vội vã tới, chân mày nhăn lại, lãnh phúng nói: “Đinh tiểu thư gần đây thật đúng là đến vội đi vàng a, mau vào đi thôi, lão thái quân đã đợi lâu, hôm qua thân thể lại đau, Đinh tiểu thư hôm nay cần phải trị liệu lâu một chút, nếu không nhiều lần như vậy thân thể lão thái quân ngược lại càng không xong. Aiz, này cũng khổ cho vãn bối chúng ta, nhìn lão thái quân thân thể đau như vậy, thực sự đau lòng mọi người a, thường ngày đến cơm cũng ăn không vô. Đáng tiếc a chúng ta không có bản sự như Đinh tiểu thư, nếu không cũng muốn tự mình vì lão thái quân giảm bớt đau đớn, Đinh tiểu thư bản lĩnh quả thật không nhỏ, chữa cho tốt bệnh của lão thái quân nhanh một chút a! Khi đó Vũ nhi cũng sẽ vạn phần cảm tạ ngươi chữa tốt cho tổ mẫu của hắn, ha ha ha ~ “
Đinh Tử mặt trong nháy mắt trầm xuống, trên mặt nhất thời đen!
Mộc thị nói thực sự triệt để làm Đinh Tử buồn nôn!
Lời này là có ý gì, cái gì không biết y thuật, cái gì Tiết Vũ sẽ cảm tạ nàng. Không ngờ ở trong mắt Mộc thị, nàng vì Bạch lão thái quân xem bệnh chính là tham phú, dù nàng nói như thế nào bà ta cũng chỉ cho là như vậy. Tiết Vũ tuy rất ưu tú, nhưng không đến mức người gặp người thích hoa gặp hoa nở đi, nàng thật không rõ nam tử có khí chất xuất trần như Tiết Vũ, tại sao lại có mẫu thân tự cho mình siêu phàm như vậy, ngoại trừ diện mạo còn giống mấy phần, tính cách hoàn toàn không có một chỗ tương tự.
Cái gì là lão thái quân đợi một hồi lâu, đây là trách nàng tới chậm! Lại trách nàng luôn luôn vội vã, đây cũng trách nàng gần đây đối với bệnh của Bạch lão thái quân không để bụng, lại nói Bạch lão thái quân thân thể vừa đau, đây là đang nghi vấn bản lĩnh y thuật của nàng, đồng thời hoài nghi nàng căn bản đối với Bạch lão thái quân giống như trị liệu có cũng được mà không có cũng không sao, làm tâm tình qua loa.
Nếu là như vậy, kia càng có thể nhìn ra, Đinh Tử vì Bạch lão thái quân trị bệnh chính là vì Tiết Vũ mới đến, vì muốn lấy lòng Tiết Vũ, nghĩ đến gần quan thì được ban lộc, tốt nhất tự tiện cùng Tiết Vũ phát sinh quan hệ, trực tiếp gả đến An Quốc Hậu phủ sao?
Phải, con trai của bà ta đúng là bảo bối trong lòng bà ta, nhưng hài tử của người khác ở trong mắt của bà liền là rơm là cỏ sao! Trước không nói tới Đinh Tử vốn không muốn trị liệu cho Bạch lão thái quân, dù thật tâm đến trị liệu, đó cũng vì Tiết Vũ cầu nàng, Đinh Tử sao lại nguyện ý nuốt xuống khẩu khí này.
Ỷ là An Quốc Hậu phu nhân, muốn khi dễ nàng sao! Còn muốn trực tiếp làm cho nàng bỏ đi ý niệm, tự động thừa nhận y thuật không tốt mà buông tha trị liệu cho Bạch lão thái quân, Mộc thị kia đúng là độc phụ bất hiếu!
Dù nàng có cái tâm tư khác, cũng sẽ bị những lời này của bà ta biến thành kẻ tự hiểu mình thấp hèn, thẹn trong lòng, tương lai nếu có gả đến An Quốc Hậu phủ, chỉ có thể làm thiếp thấp hèn, chỉ có thể mặc cho Mộc thị chèn ép mà không thể cãi lại. Dù nàng là tam phẩm nữ quan cũng phải đối với một nhị phẩm cáo mệnh phu nhân chỉ có phẩm cấp không có thực quyền ba quỳ chín lạy, ngày ngày đến lập quy củ, bị dằn vặt hành hạ, nên chịu mệt nhọc!
Quá nực cười đi! Không nói trước Đinh Tử là tam phẩm nữ quan tương lai có thể gả đến đây hay không, dù là đích nữ của Thị lang phủ, ngoại tổ gia là Hộ Quốc hậu phủ mà chỉ có thể đến An Quốc Hậu phủ làm thiếp? Là chính thê mà bị bà bà ức hiếp, tương lai lấy tính tình Mộc thị như vậy, còn không dứt vì Tiết Vũ nạp thiếp, cho dù ai cũng không thể nói ra nửa câu không phải!
Tốt tốt tốt!
Tính toán rất tốt, trong khoảng thời gian này tuy nàng đến vội đi vàng, thời gian chẩn trị mặc dù không bao lâu, nhưng thời gian xác thực không dài như mấy lần trước. Bất luận thế nào, nàng cũng có hiềm nghi như lời của Mộc thị.
Tốt tốt tốt!
Quả nhiên là phu nhân trọng thần ngạo mạn vô lễ, lời nói ra châm chọc khiến người ta không thể nói chuyện phản bác!
Hỉ nhi theo đến đây tức giận toàn thân phát run, hận đang muốn phản bác cái gì, lại thấy Đinh Tử tiến lên một bước, khóe miệng câu mạt cười lạnh, hàn quang trong mắt như hàn băng ngàn năm, muốn nói gì, Mộc thị lại tiếp tục trách móc nói: “Được rồi được rồi, Đinh tiểu thư đừng ở đây nói chuyện phiếm với ta, mau vào xem một chút đi, ta hình như lại nghe thấy lão thái quân kêu đau, ôi tâm của ta a… Đinh tiểu thư đương nhiên là không thể hiểu được hiếu tâm của ‘vãn bối’ ta đây!” Thế nhưng dám mắng Đinh Tử bất kính lão, không hiểu hiếu đạo!
Đinh Tử con ngươi sắc như đao, trong ngón tay âm thầm kẹp một ngân châm, trong lòng dâng lên vô hạn tức giận, nhất câu liền bắn ra!
“Phanh!” Một tiếng vang thật lớn, Đinh Tử ánh mắt lại trừng lớn, cảnh tượng nàng mong muốn không có phát sinh, khúc quanh lại xuất hiện một người, thấy rõ người nọ, Đinh Tử chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, trong lòng hiện lên khẩn trương!
Lâm ma ma gật đầu, không lâu sau, mười người cúi thấp đầu nối đuôi nhau đi vào, sau khi dẫn người vào, Lâm ma ma liền đứng bên cạnh Đinh Tử, tiếp tục bộ thái, Đinh Tử cúi đầu dùng cơm, nhai kỹ nuốt chậm, cũng không liếc mắt nhìn mười người này, giống như đã quên bọn họ tồn tại.
Mười người này vốn có chút kiên trì, một lát sau Đinh Tử chầm chậm dùng xong hơn phân nửa đồ ăn, trong lòng bọn họ lại hiện lên một tia nghi hoặc, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Tử, thấy nàng yên tĩnh bưng bát, tư thái thập phần ưu nhã, như một đóa hoa sen lặng yên nở rộ, chỉ dùng bữa cũng làm cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, có năm người nhìn ngây dại.
Năm người khác chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, chợt cúi đầu, thấy năm người khác luống cuống, âm thầm do dự một chút, năm người kia phục hồi tinh thần lại lập tức cúi đầu, Đinh Tử đêm nay dùng thiện nửa canh giờ thì mười người này chờ hơn nửa canh giờ.
Dùng thiện xong Đinh Tử để cho Lâm ma ma đem đồ ăn chuyển ra, Hỉ nhi Linh nhi cũng nghe lệnh ly khai làm việc, trong phòng đột nhiên chỉ còn lại Đinh Tử và mười người này.
Đinh Tử dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau miệng, hai tròng mắt to tươi đẹp xán lạn quan sát mười người này, ăn mặc rất bình thường, diện mạo cũng không phải thập phần bắt mắt, bề ngoài và khí chất nhìn lại cũng không có gì đặc sắc, loại người mà nếu đặt ở trong đám đông cũng không nhận ra, lại làm cho Đinh Tử hài lòng.
Mười người này do Lâm Hổ vì nàng mà chọn, là nhân tài cao cấp chỉ nghe nàng trực tiếp lãnh đạo giám sát. Nếu chỉ xem bề ngoài, nàng rất hài lòng, Đinh Tử nhẹ cong khóe môi nói: “Các ngươi có sở trường đặc biệt gì thì tự trình bày một chút đi.”
“Thuộc hạ Lỗ Dương, dịch dung ẩn nấp tốt nhất trong mười người.”
“Thuộc hạ Lưu Đình, phụ thân là đại phu, từ nhỏ rất thích y độc, y thuật tốt nhất trong mười người.”
“Thuộc hạ Vệ Hiên, công phu tốt nhất.”
“Thuộc hạ Nguyên Nguyệt, ám khí tốt nhất.”
“Thuộc hạ Ôn Hòa, bất luận cách bao xa, chỉ cần có thể nhìn thấy khẩu hình miệng liền biết người đó nói cái gì.”
“Thuộc hạ Tịch Hải Chi, trước đây vì cuộc sống bức bách, là một đạo tặc”
“Thuộc hạ Lạc Nhi, không có sở trường gì đặc biệt, ngôn ngữ vào Nam ra Bắc đều biết một ít.”
“Thuộc hạ Lương Hào, am hiểu thuần hóa động vật.”
“Thuộc hạ Ngọc Du, nguyên là hoa khôi thanh lâu, nữ hồng cầm kỳ thư họa đều có học qua, các loại tài nghệ hơi có chút tinh thông.”
“Thuộc hạ Đinh Vũ, gia cảnh sa sút, vốn là thư sinh, am hiểu vẽ.”
Nghe đến cuối cùng Đinh Tử không khỏi nhướng mày, bởi vì nàng cũng không ngờ năng lực của năm người Lâm Hổ mạnh như vậy, mười người này bản lĩnh của người nào cũng không thể khinh thường, hơn nữa mười người này nếu trực tiếp hiến dâng tính mạng trung thành với nàng, tổ chức giám sát phía dưới bao gồm Lâm Hổ và thành viên Ngũ Hổ, năng lực tuyệt đối sẽ không thấp, bản lĩnh cao hơn trình độ người bình thường có thể tưởng tượng đối Đinh Tử mà nói sẽ là trợ lực rất lớn!
Đinh Tử lại âm thầm quan sát tướng mạo mười người này, nói đến tốt nhất, đương nhiên thuộc về hoa khôi Ngọc Du, nàng vóc người thướt tha, một đôi con ngươi nhu hòa như nước, bình tĩnh nhìn ngươi, đừng nói nam tử, dù là nữ tử đều bị hấp dẫn. Nàng xem ra, Ngọc Du không những tài nghệ rất cao, sợ là cũng cực kì hiểu biết nam nhân. Những nữ tử khác nhiều nhất chỉ là thanh tú mà thôi, nam tử đa số thái độ bình thường, thoạt nhìn cũng không có năng lực như bọn họ nói.
“Các ngươi có biết nhiệm vụ sau này là gì không?”
Mười người đồng thời trầm mặc, cuối cùng Lỗ Dương cúi đầu trả lời: “Hồi chủ tử, Lâm lão đại lúc trước huấn luyện cho mười người chúng ta đã cho chúng ta biết, sau này chúng ta tất cả chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, không cần báo cáo với bất kỳ ai. Chúng ta chỉ cần tận lực vì chủ tử làm việc, như vậy chúng ta trong tổ chức tồn tại dưới một người, đương nhiên phương diện đốc thúc các nhân tài trong tổ chức cũng là công việc của chúng ta, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là nghe lệnh chủ tử, vì mệnh lệnh của chủ tử chúng ta không màng tính mạng cũng phải làm được, tuyệt đối không thể phản bội chủ tử!”
“Phải không, các ngươi chẳng lẽ không bởi vì ta là một nữ tử, một thiếu nữ tuổi tác không lớn mà cảm thấy không phục?” Đinh Tử cười híp mắt, hai mắt quét qua mười người, mười người chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, Đinh Tử rõ ràng đang cười, nhưng bọn hắn lại cảm giác toàn thân rung động, một loại uy áp nói không nên lời trấn trụ bọn họ, dù là Lâm Hổ dẫn đầu Ngũ Hổ lúc trước cũng không có lực chấn nhiếp như vậy.
Đúng vậy, giống như Đinh Tử nói, Đinh Tử cùng năm người Lâm Hổ hợp tác, người biết cũng không nhiều, nếu không phải bởi vì mười người bọn họ sắp sửa trực tiếp phục vụ Đinh Tử, sợ rằng cũng không có người biết quan hệ của Đinh Tử cùng Ngũ Hổ. Nguyên bản bọn họ chưa từng thấy qua Đinh Tử, họ còn từng ảo tưởng qua bộ dáng chủ tử sẽ là như thế nào, nhưng đơn giản không phải là một nữ tử khôn khéo giỏi giang, Đinh Tử mặc dù khí chất cao hoa, thế nhưng lúc trước cùng Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi hiền lành ở chung, tươi cười trên mặt không giảm, người thực cùng trong tưởng tượng quả thật có khác biệt. Bọn họ nghĩ đến, Đinh Tử bất quá chính là bỏ tiền giúp đỡ Ngũ Hổ chủ tử, về phần có bao nhiêu bản lĩnh, bọn họ đột nhiên không mong đợi.
Đương nhiên trong này cũng đối với hành động bỏ lơ vừa rồi của Đinh Tử có chút bất mãn, cũng biểu hiện rõ ra mặt.
“Thỉnh chủ tử thứ tội, thuộc hạ ngu muội, tuyệt đối không dám phạm sai lầm như vậy nữa, bất luận có ý nghĩ như thế nào, từ một khắc vào đây, mệnh của bọn thuộc hạ là của chủ tử, bọn thuộc hạ tuyệt đối không dám chậm trễ nhiệm vụ cùng trách nhiệm của mình.” Mười người toàn bộ quỳ xuống đất, Lỗ Dương mở miệng nói.
Đinh Tử giơ móng tay sơn màu nhạt đan vào nhau, móng tay tinh mỹ thậm chí có thể chiếu xạ hình ảnh thu nhỏ hai má của nàng, gương mặt chứa nét tươi cười như hoa, mắt dị thường sáng sủa, khóe miệng quyến rũ ra độ cong càng lúc càng lớn: “Không biết Lâm Hổ có từng nói qua với các ngươi, được an bài ở bên cạnh ta, cần phải có mười phần trung tâm, các ngươi tuyệt đối không thể có bất kỳ một loại phản bội nào. Các ngươi có lẽ sẽ không ở bên cạnh ta cả đời, đây không phải quá trình dằn vặt, khi các ngươi không có năng lực, hoặc khi năng lực suy yếu muốn xin rời khỏi, bất quá con cháu của các ngươi có thể ưu tiên trúng tuyển, nhưng trước lúc các ngươi triệt để rời khỏi vị trí tùy thị ta, tất cả việc các ngươi làm đều phải bảo mật, chỉ có thể đem từng chuyện đã làm nuốt vào bụng. Nếu không không chỉ riêng các ngươi, dù thân nhân của các ngươi không biết toàn bộ bí mật chủ tử, tất cả đều phải chết thảm!”
Thân thể mười người rõ ràng rung động, hơi run lên một chút, chợt ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ hướng về phía bọn họ cười rộ lên, điệu bộ so với mỹ nữ trong tranh còn mỹ lệ động lòng người hơn, chỉ là lúc này trong mắt thiếu nữ như một cái ao sâu đen thẳm chứa quang mang, một tia đều chớp động vô cùng lợi hại, đâm thẳng vào nội tâm của bọn họ. Bọn họ đột nhiên trở nên yếu đuối vô cùng, ở trước mặt nàng không thể nào che giấu được sự nhỏ bé bình thường của mình.
“Vâng, chúng ta chắc chắn trung tâm đến cùng, thỉnh chủ tử tiếp thu, khảo nghiệm chúng ta!”
“Vâng, chúng ta chắc chắn trung tâm đến cùng, thỉnh chủ tử tiếp thu, khảo nghiệm chúng ta!”
“Vâng, chúng ta chắc chắn trung tâm đến cùng, thỉnh chủ tử tiếp thu, khảo nghiệm chúng ta!”
…
Lỗ Dương mở miệng dứt lời, chín người khác cũng đồng thời nói theo, trong mắt không còn tia xem nhẹ nào, nếu có thì chỉ còn kiên định cùng kiên nghị hạ quyết tâm, biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Đinh Tử khóe môi cong cong: “Tốt lắm, ta sẽ xem biểu hiện của các ngươi, các ngươi là mười người được chọn, như vậy Tôn Đình, Nguyên Nguyệt, Lạc Nhi, Đinh Vũ bốn người các ngươi hiện tại liền đi Tưởng thị y quán ở hậu nhai, nơi đó đã là sản nghiệp của ta, sẽ do các ngươi từ trên tay cha con Tưởng thị tiếp quản xuống. Thế nhưng ta còn một nhiệm vụ, đó chính là lưu lại cha con bọn họ, bất luận các ngươi dùng biện pháp gì, để cho cha con bọn họ cam tâm tình nguyện lưu lại phục vụ cho ta, Tôn Đình đã học y nhiều năm sẽ dễ cùng bọn họ giao lưu, còn phải điều tra toàn bộ Tưởng thị y quán cho ta, xem có cái gì đáng giá khiến Thượng thư phủ để ý một nơi như vậy.”
“Tôn Dương, Vệ Hiên bất luận dùng phương pháp gì âm thầm giám thị Thị lang phủ cho ta, đồng thời bảo hộ ta, đúng mực như thế nào các ngươi tự đắn đo cho tốt, nếu làm cho ta có chút không hài lòng, ta tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ!” Đinh Tử đáy mắt xẹt qua một tia sáng, lại không người nhìn ra kia là ý gì.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
“Ôn Hòa, Tịch Hải Chi, Lương Hào hôm nay bắt đầu giám thị trong ngoài của tổ chức, Ngọc Du trước hầu hạ ở bên cạnh ta, bất quá phải từ thô sử nha hoàn mà làm lên, chức đại nha hoàn bên cạnh ta sẽ để lại, xem ngươi lúc nào có năng lực lên được vị trí này đây. Mười người trước tiên do Lỗ Dương tạm thời làm đội trưởng, hiện tại bắt đầu phân công việc đi, ta muốn nhìn thấy chính là kết quả, không phải quá trình, nên nói ta cũng đã nói, tất cả đều xem các ngươi biểu hiện thế nào, đều đi xuống đi.”
“Thuộc hạ nhất định không phụ mong mỏi của chủ tử, nhất định dùng hết khả năng làm tốt việc được giao, thỉnh chủ tử yên tâm!” Mười người quỳ xuống đất hô khẩu hiệu, chỉ chốc lát dùng các loại phương thức ly khai gian phòng của Đinh Tử.
Đinh Tử mỉm cười nhìn dương quang xuyên thấu qua song cửa chiếu vào, trên thế giới này khó phòng bị nhất chính là lòng người, tựa như dương quang này, mặc dù có che chắn thế nào, đến lúc nên chiếu vào thì sẽ xuất hiện, ngươi dù thế nào cũng đỡ không được, dù ngăn được ánh sáng thì sự nóng rực kia cũng sẽ không ngừng bốc lên, nướng người ngăn trở, đội ngũ nàng muốn chính là như vậy!
Ngày hôm sau, Tử Trúc viện nhiều hơn một thô sử nha hoàn, đây vốn là chuyện không có gì phải chú ý, thế nhưng vị nha hoàn tên là Ngọc Du này quá mức ưu tú, dù Hỉ nhi Linh nhi là hai đại nha hoàn được Đinh Tử tín nhiệm thật lâu cũng có cảm giác nguy cơ, Đinh Tử phát hiện các nha hoàn bà tử của Tử Trúc viện làm việc càng ra sức, làm cho Lâm ma ma nhìn thấy thiếu chút nữa đã vỗ tay khen hay, không có cạnh tranh vĩnh viễn không có người ưu tú xuất hiện.
Một ngày này, Đinh Tử vừa tỉnh dậy, Linh nhi ở ngoài phòng nhẹ giọng đẩy cửa tiến vào, thấy Đinh Tử đã thanh tỉnh, liền thấp giọng nói: “Tiểu thư, Liên Nguyệt cô nương ở bên ngoài cầu kiến, đã đợi được một lúc, vẫn không ngừng quấn lấy bọn người nô tỳ hỏi tiểu thư gần đây đang làm cái gì?”
“Hửm?” Đinh Tử nhíu mày, “Hầu hạ ta rửa mặt đi.”
“Vâng”
Chờ Đinh Tử một lần nữa chỉnh trang đi ra, đã qua một nén hương thời gian, Liên Nguyệt mang theo một nha hoàn ngồi ở gian ngoài, chỉ tinh tế phẩm trà, một đôi thủy mâu nhẹ nhàng, mặt mày xinh đẹp động lòng người, cơ linh loạn phiết nói không nên lời.
“Liên Nguyệt cô nương hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Tử Trúc viện của ta vậy, Hỉ nhi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lấy một chút điểm tâm qua đây cho Liên Nguyệt cô nương, làm Liên Nguyệt cô nương đợi lâu như vậy, thật đáng chết!”
“Nô tỳ biết tội, nô tỳ đi làm ngay.” Nghe Đinh Tử nói, Hỉ nhi lập tức kinh hoảng quỳ xuống đất, sau đó chạy như bay ra khỏi gian phòng xử lý, Liên Nguyệt chân mày nhướng lên, vốn muốn oán vài câu, nhưng giờ nói nhưng thế nào cũng không nói ra được.
“Đại tiểu thư không cần mắng nha hoàn, là ta tới không khéo, lúc đại tiểu thư ngủ trưa mà tới quấy rầy, các nàng không tiện quấy rầy đại tiểu thư nghỉ ngơi, nên mới để cho ta đợi lâu một hồi, đại tiểu thư không nên để ý, chớ nói đợi một lát, dù là chờ thêm một ngày, nếu người này là đại tiểu thư, nô tỳ cũng nguyện ý a.” Liên Nguyệt vừa cười vừa nói, nheo lại hai mắt làm cho người ta thấy không rõ nàng nghĩ cái gì.
Đinh Tử ngồi xuống, khóe miệng quyến rũ ra tia cười lạnh, nàng tự nhiên biết Liên Nguyệt sớm đã tới rồi, rất không khéo, lúc Đinh Tử vừa muốn ngủ trưa lại chạy tới cầu kiến, còn không phải là canh lúc nàng rảnh rỗi tiếp kiến sao. Thế nhưng nàng chơi đùa tâm nhãn như vậy lại làm cho Đinh Tử không muốn tha thứ dễ dàng, nàng một chút cũng không trách tội Hỉ nhi Linh nhi đem Liên Nguyệt ngăn cản. Cùng nàng chơi tâm nhãn ư? Được rồi, cứ chờ đi.
Lời nàng vừa nói kia vốn dĩ muốn cho Liên Nguyệt biết thân biết phận, vậy mà nàng ta còn cùng nàng phân trần, mặc dù bề ngoài chưa nói Hỉ nhi không phải, dù sao chỉ là một nha hoàn, không có chủ tử cho phép ai dám đối với nàng – thông phòng đang được sủng ái bất kính. Liên Nguyệt trong lòng biết Đinh Tử trước là thấy nàng đẹp, vì thế mượn cơ hội nâng nàng lên, lời của Liên Nguyệt thể hiện sự đắc chí mà vẫn cung kính, nhưng Đinh Tử lại nghe ra trong lòng Liên Nguyệt buồn bực, ám chỉ nàng ỷ là đại tiểu thư mà không đem Liên Nguyệt thông phòng này để vào mắt.
Đáng cười! Dù là di nương Đinh Tử nàng đều không để vào mắt, một thông phòng so với hạ nhân trong phủ không cao hơn bao nhiêu mà muốn ở trước mặt nàng diễu võ dương oai? Thực sự là không biết trời cao đất dày!
Nâng chung trà lên nhẹ khẽ nhấp, thuận thuận, Đinh Tử đầu ngón tay xoa nhẹ vành chén, Liên Nguyệt sở dĩ dã tâm lớn, dám oán nàng, chẳng qua cho rằng trong phủ này không có người nào có thể được sủng ái như nàng.
Mã di nương vốn là được sủng ái nhất, thế nhưng bây giờ như vậy, bị Ngoạt Hình (hình phạt chặt chân) sau này cũng không thể bước đi, điều này cũng phong kín khả năng được sủng ái lại của Mã di nương. Phương di nương hiện giờ đang có thai, tuy nói là vì bản thân mà trong viện cũng chuẩn bị mấy thông phòng, nhưng rốt cuộc cũng sợ sau này bị thông phòng đoạt sủng ái của mình, nhan sắc cũng không phải thật tốt, Đinh Bằng chơi đùa mấy lần, cơ bản đều là phát tiết, sau cũng không có suy nghĩ nhiều. Còn Bạch di nương từ trước đến nay không được sủng ái, Đinh Bằng chẳng qua là nhìn mặt mũi Vương thị, lại là người ở với hắn sớm nhất cho nên mới có chút tình nghĩa mà thôi.
Trong phủ hiện tại chỉ có Liên Nguyệt cả ngày bồi ở bên người Đinh Bằng, được sủng ái như vậy, như thế nào sẽ chỉ là thông phòng, sợ là không bao lâu liền có thể làm di nương.
Nàng còn trẻ, tương lai mang thai, nếu có thể sinh một tử một nữ, địa vị nước lên thì thuyền lên, thậm chí có khả năng không chỉ làm di nương, càng có thể là chủ mẫu!
Đinh Tử có thể lý giải Liên Nguyệt, nàng ở bên cạnh mình không có bao lâu, trước một mực ở bên người Mã di nương, thấy nhiều thủ đoạn cùng tâm tư Mã di nương xử lý nữ nhân trong phủ, chính mình có diện mạo tốt, Mã di nương còn có ý chèn ép nàng, càng làm cho nàng vô hình trung có một loại tự tin. Nghĩ mình có thể làm Mã di nương chú ý thì tất nhiên là do tướng mạo tuyệt đẹp, ở bên người Đinh Bằng có thể được sủng ái yêu thương, nàng nhất định không thể chỉ có thân phận nha hoàn. Hiện tại Đinh Bằng cực kì sủng ái nàng, càng làm cho lòng tự tin của nàng không ngừng bành trướng, tâm tư kia sớm bị kiềm chế, vào lúc này bộc phát ra, càng lúc càng lớn, càng ngày càng vô pháp khống chế.
Liên Nguyệt chỉ biết mình hiện tại được sủng ái bao nhiêu, thế nhưng nàng quên vấn đề mấu chốt nhất, dù trên cả Đại Tề thì có mấy người có thể từ thân phận nha hoàn đê tiện có văn tự bán thân leo lên vị trí chủ tử một phủ, dân chúng tóc húi cua bình thường không có gì gây chú ý còn có thể có, thế nhưng trong phủ quan viên mà có thể làm được, thì phải dùng thủ đoạn đến mức nào mới có thể đây.
Hơn nữa Đinh Bằng vì bản thân hắn nên coi trọng nhất là thanh danh, dù Liên Nguyệt được sủng ái như thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có ngày được bay cao. Đinh Bằng vì chức quan vì thanh danh mà chủ mẫu trong phủ vốn còn có thể là Mã di nương có gia thế nhà mẹ đẻ cao, hiện các di nương ở trong phủ gia thế không tốt, Mã di nương đã bị đánh vào lãnh quan, còn tất cả thông phòng đều là nha hoàn có văn tự bán đứt, hắn chỉ có thể tái giá cưới kế thất, tuyệt không có cơ hội cho thông phòng nha hoàn.
Liên Nguyệt dù có thăng cấp tối đa cũng chỉ là di nương, thế nhưng nàng ta hiện tại được sủng ái, vui sướng tự tin đến xông đầu, thế nhưng lại cho rằng sớm muộn gì có một ngày có thể áp ở trên đầu nàng, quả thực là không biết sống chết!
Liên Nguyệt vốn không thấy rõ vị trí của mình, Đinh Tử có thể làm cho nàng ta được Đinh Bằng sủng ái, cũng có thể làm cho nàng cùng Mã di nương vào ‘lãnh cung’ như nhau, Mã di nương nàng còn để ý quan hệ nhà mẹ đẻ là Thượng thư phủ, đặc biệt náo một hồi lên Kinh Triệu phủ, làm cho Mã An Đào bị đủ loại quan lại cáo buộc, náo đến không còn mặt mũi, triệt để làm cho Đinh Bằng đến một tia lo lắng cuối cùng cũng không có mà ra tay xử phạt Mã di nương, Liên Nguyệt thì tính cái gì?
Đó là cuộc sống gia đình, lão bà ở trong phủ thì thế nào, Đinh Bằng làm việc sao lại cần nhìn sắc mặt mấy nô tài? Nghe nói Liên Nguyệt bởi vì được Đinh Bằng sủng ái, gần đây ở trong phủ hay diễu võ dương oai a, dù là đại nha hoàn các viện có đôi khi cũng phải nhìn sắc mặt của nàng, Đinh Tử nhẹ cong khóe môi, mang theo vài phần ý vị không rõ.
Toàn gia này cũng không phải là thông minh a! Nàng hiện tại cần làm, chính là chờ thêm một thời gian nữa ~ Liên Nguyệt thấy mình nói xong, Đinh Tử liền cúi đầu uống trà, tựa hồ đang suy tư cái gì cũng không nói gì, tự cho là lời mình nói khiến Đinh Tử sợ, lại cảm giác mình bây giờ càng có uy, đến người hiện tại đang chưởng quản việc phủ như Đinh Tử đối với nàng đều không thể không cung kính mấy phần, càng cảm thấy dục vọng trong lòng mình rất có đạo lý.
Ngày ấy Đinh Bằng cũng nói, nếu Liên Nguyệt nàng không phải là thủ hạ của Mã di nương thì thật tốt, hiển nhiên là lão gia cảm thấy mấy năm này thật sự ủy khuất nàng. Liên Nguyệt lại không biết, Đinh Bằng ẩn hàm ý là, nếu nàng ta có bối cảnh nhà mẹ đẻ cường đại như Mã di nương vậy thì tốt rồi, chẳng những có thể được hắn sủng ái, còn có thể mang đến chỗ tốt cho chức quan của hắn, Liên Nguyệt đi theo bên người Mã di nương, tuy kiến thức không ít, thế nhưng xuất thân cũng chỉ là nha hoàn, kiến thức còn không bằng một nửa của Mã di nương, sao sẽ hiểu rõ tầng ý nghĩa này.
Liên Nguyệt cười đắc ý nói: “Kỳ thực hôm nay ta đến tìm đại tiểu thư cũng vì có chuyện quan trọng cần trò chuyện.” Được lắm, ngay cả từ ‘nô tỳ’ cũng giảm đi, dám ở trước mặt Đinh Tử tự xưng ‘ta’.
Đinh Tử lơ đễnh nhíu mày nói: “Mời nói.” Âm thầm hướng về phía Lỗ Dương cùng Vệ Hiên đang núp ở chỗ tối đưa một ánh mắt ra hiệu, để cho hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Nhị tiểu thư mặc dù làm chuyện ngu xuẩn kia, nhưng rốt cuộc là người của Thị lang phủ, loại chuyện đó nếu như lan truyền ra chẳng phải sẽ làm cho ngoại nhân chế giễu sao, phía sau nhị tiểu thư còn có Thượng thư phủ, thủ tục xuất giá chúng ta còn cần cùng Hữu Ngự sử câu thông một chút, nói đến thân phận, ta hiện tại chỉ là một thông phòng, tất nhiên là không có tư cách tìm Hữu Ngự Sử phủ phu nhân để nói, lão phu nhân ngày ấy cũng bị chọc tức, thân thể không quá lanh lẹ, ngẫm đi ngẫm lại, việc này sợ rằng còn cần đại tiểu thư đi nói chuyện.” Liên Nguyệt mỉm cười nhìn Đinh Tử, muốn ở trong mắt Đinh Tử nhìn thấy kinh ngạc cùng phẫn nộ, thế nhưng cái gì cũng không có.
Nàng nghi hoặc nháy nháy mắt, lúc mở lại, phát hiện thân thể Đinh Tử có chút cứng ngắc, chỉ là duy trì một tư thế kia mà thôi, làm sao có thể không để ý, chắc là cố gắng giả bộ trấn định đi.
Đinh Tử trong mắt hiện ra mũi nhọn thâm trầm, Liên Nguyệt lần này thực sự chọc tới nàng!
Nàng xem như hiểu rõ ý tứ của Liên Nguyệt, đây là bức nàng ở trước mặt Đinh Bằng giúp Liên Nguyệt thăng địa vị đây! Dựa theo ý Liên Nguyệt, Đinh Tĩnh phát sinh loại chuyện đó, những người biết cũng bị Vương thị cùng Đinh Bằng nghĩ hết biện pháp diệt khẩu, dù không thể giết thì cũng phải nghĩ biện pháp cưỡng bức dụ dỗ cũng được.
Trong phủ còn có con cái chỉ sợ cũng không ai muốn đem sự tình của Đinh Tĩnh tiết lộ ra ngoài, cái đó gọi là có họa cùng chịu, Đinh Tĩnh lại quyến rũ người ta trước, còn cùng lưu manh hạ lưu tư thông, muốn hại thanh danh của gia quyến toàn phủ, tội danh này nói ra có bao nhiêu lớn ai cũng rõ ràng. Không chỉ Đinh Tĩnh muốn chết, cả Thị lang phủ từ trên xuống dưới cũng không cần làm người.
Đối ngoại, Đinh Tĩnh hôn sự là phải làm, còn phải làm nhanh. Bất quá cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu, Thị lang phủ hoặc là nói Vương thị cùng Đinh Bằng còn muốn đem giá trị thặng dư của Đinh Tĩnh đều lợi dụng hết, nếu như có thể làm cho Đinh Tĩnh trở thành chính thê là tốt nhất, dù là thiếp, hôn sự giữa Thị lang phủ cùng Hữu Ngự Sử phủ, bọn họ cũng không muốn chỉ dùng cỗ kiệu rước Đinh Tĩnh là xong, luôn muốn cho người kinh thành biết nhị tiểu thư Thị lang phủ gả cho Ngự Sử phủ, hai phủ đã ở trên một cái thuyền, đây là mượn Ngự Sử phủ tăng uy tín Thị lang phủ.
Mà việc đi bàn hôn sự này nếu không phải Vương thị, trong phủ không có chủ mẫu, tốt nhất nên do Mã di nương làm thân mẫu đi nói, Mã di nương hiện tại như vậy tất nhiên là không thể, vậy thân phận cao nhất trong phủ chỉ còn có Đinh Tử.
Thế nhưng! Nơi này có một vấn đề rất lớn, Đinh Tử chẳng qua là một thiếu nữ chưa xuất giá, thậm chí còn không đính ước, không nói việc nàng có thể xử lý tốt chuyện này hay không, có thể không minh bạch môn đạo trong đó.
Hiện tại thời đại này dù thiếu nữ chưa xuất giá trước mặt mọi người đàm luận về nam tử cũng có thể làm cho người ta mặt đỏ bừng nửa ngày, còn nhiều kiêng kỵ, nói nặng hơn chính là không tuân thủ nữ giới, thậm chí là không biết cảm thấy thẹn, không cam lòng tịch mịch, nhà ai lại nguyện ý muốn loại nữ tử này làm con dâu. Dù Đinh Tử quản việc bếp núc trong phủ, lại là trưởng tỷ, tục ngữ có câu trưởng tỷ như mẹ, việc này nếu Đinh Tử đã gả cho người đương nhiên là thuận lý thành chương, thế nhưng nàng chưa gả, còn chưa có đính hôn.
Dù là Ngự Sử phủ sợ cũng sẽ không muốn một thiếu nữ như nàng đi nói hôn sự của muội muội, chính mình còn chưa có gả đã bàn về muội muội, nếu tương lai Đinh Tĩnh cuộc sống không tốt, hoặc ở Ngự Sử phủ bị ủy khuất thì chính là do đích tỷ như nàng không bao dung được thứ muội, đẩy người vào hố lửa. Ngay cả Ngự Sử phủ cũng sẽ thầm cười nhạo nàng, việc này nếu lan truyền ra, Đinh Tử khẳng định không còn mặt mũi, bị người gán tội danh không biết tị hiềm (không biết tránh điều kiêng kỵ).
Bất luận nói như thế nào việc này đều đối với Đinh Tử không có chỗ tốt nào, chỉ cần không phải quá ngốc, chắc chắn sẽ không tiếp việc này. Vậy việc này còn có thể giao cho ai, Phương di nương mang thai, dù bụng chưa quá lớn cũng sẽ không để chuyện của Đinh Tĩnh làm nàng ta vất vả, Bạch di nương mặc dù chiếm cái danh hiệu di nương, Ngự Sử phủ chỉ sợ cũng khinh thường, còn không bằng Liên Nguyệt đang được sủng ái trong phủ biến thành di nương trực tiếp đi bàn bạc hôn sự cho Đinh Tĩnh.
Đây là mục đích của Liên Nguyệt, Đinh Tử vì danh tiếng của mình tuyệt đối sẽ không đi bàn bạc hôn sự này, cho nên nàng sẽ đẩy trách nhiệm về cho Liên Nguyệt, sao lại để một hạ nhân trong phủ đi bàn về hôn sự, vị trí di nương của nàng ta đã có thể bảo đảm! Thăng di nương, bước tiếp theo, đó chính là chủ mẫu!
“Ừm…” Đinh Tử chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, chưa nói đồng ý đi làm, cũng chưa nói không đồng ý, lại làm cho Liên Nguyệt nghe có chút không hài lòng.
Đây là ý gì, rốt cuộc là có đi hay là không, thấy Đinh Tử còn đang cúi đầu uống trà, chẳng lẽ còn đối với uy hiếp vừa rồi để ý, lại bị dọa đến trình độ như vậy? Liên Nguyệt cười lạnh, có chút xíu can đảm còn muốn chưởng việc phủ, quả thực không biết trời cao đất dày, chỉ cần nàng thăng di nương, bước tiếp theo chính là nắm quyền chưởng quản.
Hiện tại nàng chẳng những là người được Đinh Bằng sủng nhất trong phủ, Vương thị cũng thích nàng, chỉ cần có hai người này lên tiếng, dù là Đinh Tử cũng không dám nói nửa câu không phải. Chỉ cần nàng nói ra vị trí di nương, chỉ cần có bước tiến này, kế hoạch kế tiếp liền thuận lý thành chương.
“Đại tiểu thư đây là đồng ý, rất tốt a, hôm qua lúc lão gia nói với ta, còn nói chuyện này nên là đại tiểu thư đi làm, đại tiểu thư mới là người nắm quyền trong phủ, các bước an bài đồ cưới còn cần đại tiểu thư đi thu mua a, ta chẳng qua là phụng mệnh lão gia đến đây thông báo một tiếng. Đại tiểu thư đã đồng ý, vậy ta liền xin cáo lui trước.” Liên Nguyệt nói xong đứng dậy, tuy nhiên hồi lâu cũng không có nửa bước ly khai, Đinh Tử cũng vẫn đang cầm trà một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ nhẹ mím môi.
Liên Nguyệt chân mày chăm chú nhăn lại, Đinh Tử này phạm cái ngu ngốc gì, sao một chút phản ứng cũng không có, lúc này không phải nên gọi nàng lại, cũng cầu đem hôn sự của Đinh Tĩnh giao cho nàng xử lý. Hừ! Còn dám cùng nàng làm bộ làm tịch, đến lúc đó chẳng phải là làm cho nàng càng từ chối không muốn làm, tuổi còn nhỏ chính là không kinh nghiệm, ngu xuẩn!
Đợi một hồi, Liên Nguyệt đều cảm thấy chân đứng đến muốn tê rần, Đinh Tử vẫn không lên tiếng, Liên Nguyệt cũng không nhịn được: “Đại tiểu thư, ta phải đi.”
Đinh Tử thật giống như bị âm thanh đột nhiên vang lên dọa, chợt ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Liên Nguyệt, nửa ngày mới toát ra một câu oán giận: “Liên Nguyệt cô nương sao còn ở đây, ta nghĩ ngươi đã đi, đột nhiên nói chuyện hại ta giật mình!”
“Ngươi…” Liên Nguyệt nhất thời cảm thấy hết sức khó xử, nhưng rốt cuộc biết thân phận Đinh Tử cao hơn nàng, âm thầm cắn răng, mới cười nói, “Đại tiểu thư là nữ nhi chưa xuất giá, hôn sự của nhị tiểu thư kỳ thực do đại tiểu thư đi làm sợ là không quá hợp quy củ, cũng tại lão gia đối với chuyện của nữ nhi gia không hiểu rõ, mới có thể nghĩ ra chủ ý này. Việc này rất có khả năng làm bại hoại thuần khiết của một nữ nhi chưa xuất giá, đại tiểu thư kỳ thực cũng không thích hợp cùng Ngự Sử phủ đàm luận hôn sự đâu.”
“Nếu là phụ thân muốn sao lại không thích hợp, phụ thân sao lại không nghĩ tới đạo lý này, chẳng lẽ phụ thân sẽ an bài sai sao?” Đinh Tử thập phần vô tội mở to mắt, tựa hồ có chút không hiểu, phụ thân nàng vẫn kính trọng tín nhiệm sao sẽ phạm sai lầm, đó là không có khả năng!
Liên Nguyệt sắc mặt khẽ biến, cười mỉa nói: “Lão gia an bài đương nhiên là đúng, bất quá đại tiểu thư còn chưa xuất giá, lại chưa có đính hôn, nếu mạo muội đàm luận việc hôn nhân nam nữ, người bên ngoài nếu biết đối với ngài danh tiếng sẽ không quá tốt đâu.”
“Làm sao sẽ như vậy, trưởng tỷ như mẹ, ai sẽ buồn chán nói bậy bạ như thế, kẻ lan truyền tất nhiên là kẻ tâm thuật bất chính, nếu đây không phải là chuyện hỉ sự lâm môn, có người từ đó làm khó dễ cũng là gây thù oán với hai phủ chúng ta, loại người tung lời đồn này, hẳn nên bắt lại loạn côn đánh chết, ngươi nói có đúng hay không Liên Nguyệt cô nương?” Đinh Tử khẽ cười, trên mặt một mảnh yên lặng, thế nhưng hai mắt như một cổ u tỉnh, lập lòe toát ra hắc quang quỷ dị, Liên Nguyệt nhìn mà lông tơ dựng thẳng, trong lòng giật thót một cái, khiến nàng phát run, cơ thể không tự chủ chảy mồ hôi lạnh.
“Đây là tự nhiên, lão gia bảo nô tỳ truyền lời, nô tỳ đã truyền lời, vậy nô tỳ không quấy rầy đại tiểu thư nữa, nô tỳ về trước.” Nói xong, Liên Nguyệt lảo đảo đi ra cửa, phía sau giống như có hồng thủy mãnh thú đuổi theo, Đinh Tử cười lạnh.
Ẩn ở trong bóng tối, Lỗ Dương cùng Vệ Hiên âm thầm kinh hãi, thông phòng kia dăm ba câu đã bị chủ tử dọa bỏ chạy, giọng nói còn không tự chủ hạ thấp xuống, nhưng mấu chốt là người bên ngoài nhìn vào vẫn thấy chủ tử duy trì mỉm cười ưu nhã, lời nói cũng bình thường, bất quá chậm rãi làm cho Liên Nguyệt từ không kiên nhẫn đến nghi hoặc không hiểu rồi đến kinh ngạc cuối cùng bị dọa, hoảng sợ bỏ chạy! Bản lĩnh như vậy, không phải ai cũng có thể có, dù là Đinh Bằng thân ở quan trường nhiều năm, cũng tuyệt đối không có khả năng này, hắn đến một sợi lông của chủ tử cũng không bằng!
Liên Nguyệt hốt hoảng bỏ chạy, vừa chạy ra Tử Trúc viện không bao lâu, đột nhiên dừng lại, sau đó phẫn nộ đá bãi cỏ, nắm đất đá trên đất lên phẫn nộ hướng ném qua một bên, đang phẫn hận nên dùng lực rất mạnh, còn dùng sức kéo cánh tay, chỉ nghe “Tạp tạp” một tiếng, Liên Nguyệt thất thanh thét chói tai “A, cánh tay của ta, đau đau, mau gọi đại phu, mau gọi đại phu.”
Nha hoàn Hoàng nhi ở phía sau vẫn đi theo bên người Liên Nguyệt thấy vậy rất kinh ngạc, kỳ thực nha hoàn thông phòng vốn chính là nô tài, căn bản không xứng có nha hoàn, bất quá bởi vì Liên Nguyệt được sủng ái vì thế Đinh Bằng phá lệ để cho nàng đi theo hầu hạ, Liên Nguyệt càng ngày càng được sủng ái, tương lai Hoàng nhi cũng tiền đồ vô lượng. Vừa rồi nàng mặc dù cảm thấy Liên Nguyệt vú lấp miệng em, đại tiểu thư cũng không có gì sai, thế nhưng nhìn Liên Nguyệt có bộ dạng này chắc chắn do nàng ta cảm thấy mình bị đại tiểu thư làm cho tức giận, Hoàng nhi lập tức lấy lòng: “Liên Nguyệt cô nương yên tâm, nô tỳ đi gọi đại phu ngay, nô tỳ trước tiên đỡ Liên Nguyệt cô nương về đi nghỉ ngơi, Liên Nguyệt… aaa!”
Hoàng nhi vội vã chạy về phía Liên Nguyệt, ai biết dưới chân trượt một cái, thân thể “sưu” bay đi … “phanh”, nàng đã bay đến trước mặt Liên Nguyệt, lại trực tiếp đánh ngã Liên Nguyệt, toàn bộ thân thể đè ở trên người Liên Nguyệt, trên cánh tay Liên Nguyệt vốn bị đau lại bị đè, càng đau càng tức, nâng tay lên hung hăng tán vào hai má Hoàng nhi, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, mặt Hoàng nhi còn chưa bị gì, Liên Nguyệt đã đau đến quỷ khóc thần sầu.
“Tiện nhân chết tiệt, tiện tỳ chết tiệt, ngươi muốn mưu hại chủ tử, cánh tay của ta, gãy mất! Cánh tay của ta a, đau chết ta! Ta muốn chết!” Liên Nguyệt đau hô to gọi nhỏ, chỉ thấy cánh tay vốn đánh Hoàng nhi, cánh tay thường dùng cũng chính là cánh tay phải muốn đánh người bây giờ có hình dáng quỷ dị, Liên Nguyệt không thể giơ tay lên như bình thường, không chỉ như vậy, nàng cảm thấy trên cánh tay truyền đến từng đợt xé tâm, đau đến hai mắt đỏ đậm, nước mắt như bão táp chảy ra, hai chân đạp mặt đất, đau đến mức nói năng lộn xộn.
“Nô tỳ, nô tỳ không phải a… nô tỳ muốn nâng Liên Nguyệt cô nương dậy, nô tỳ thật không cố ý, nô tỳ vừa trượt chân, nô tỳ là vô tâm …” Hoàng nhi bị dọa vẻ mặt tái nhợt, run rẩy ở một bên, chỉ lặp đi lặp lại mình vô tội, căn bản không cách nào tự hỏi, lúc này tốt nhất nên thỉnh đại phu đến xem Liên Nguyệt đi.
Bất quá cả hai náo lớn như vậy, thanh âm Liên Nguyệt lại lớn, không bao lâu liền đưa tới một đám hạ nhân trong phủ, vừa thấy tình huống Liên Nguyệt, một ma ma vốn có chút kinh nghiệm muốn đi xem xét mức độ bị thương, nhưng mới vừa đụng vào Liên Nguyệt, tay còn chưa có đụng tới vết thương, Liên Nguyệt liền khóc kêu to lên. Mọi người đành phải cố sức đem nàng đỡ trở về phòng, người khác đi mời đại phu.
Lăn qua lăn lại đến khi đại phu đến, Liên Nguyệt đã sớm đau đến bất tỉnh, Liên Nguyệt thân phận là một nửa hạ nhân cũng không thể mời đại phu tốt nhất, đại phu này giằng co nửa ngày cũng không đem cánh tay sửa trở lại, còn Liên Nguyệt thì đau đến chết đi sống lại. Bọn hạ nhân bất đắc dĩ chỉ biết đi xin chỉ thị của Vương thị.
Vương thị nghe xong nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên chính là mệnh nha hoàn, không duyên cớ mà đem cánh tay chính mình phế đi, bất quá đã cầu đến trên người bà, Liên Nguyệt vẫn là người Đinh Bằng thích, bà đành phải mời đại phu riêng của mình – Hoàng đại phu đến xem.
Hoàng đại phu nhìn thương thế của Liên Nguyệt cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, vốn có chút trật khớp, hiện tại trực tiếp chặt đứt, sợ là có một chút …, đây là tạo nghiệt gì, thế nhưng có thể lăn qua lăn lại như vậy. Hoàng đại phu chuẩn bị bôi một chút dược, nói một chút hạng mục công việc cần chú ý liền đi, cánh tay thường dùng của Liên Nguyệt cũng bị buộc lại, mê man .
Lúc Liên Nguyệt thức dậy tự nhiên lại làm ầm ĩ, nguyên nhân không ngoài cánh tay bị bó lại nhưng toàn thân đều đau, nàng buổi tối làm sao hầu hạ Đinh Bằng, đây không phải trực tiếp đem Đinh Bằng đẩy qua viện khác sao, Liên Nguyệt tức giận hận không thể đập bể đoạn cánh tay kia bỏ đi mới tốt!
Cách chỗ Liên Nguyệt bị thương không xa, một bóng dáng chợt lóe, nhưng lúc nhìn thấy người ở phía sau thì kinh ngạc, Ngọc Du lập tức khom lưng hành lễ: “Chủ tử, thuộc hạ…”
“Làm tốt lắm! Ta thấy được sự trung thành của ngươi!” Đinh Tử mỉm cười nhìn đỉnh đầu Ngọc Du, nhìn thấy trong mắt Ngọc Du hiện lên vui sướng, đưa tay sờ sờ đầu nàng, “Ta thích thủ hạ một lòng vì chủ, bất quá lần sau muốn làm gì thì phải hỏi qua ta, lần này Liên Nguyệt chẳng qua là thông phòng, nếu tiếp theo gặp phải người không dễ chọc, hậu quả cũng không biết được.”
“Thuộc hạ hiểu rõ, là thuộc hạ lỗ mãng, lần sau nếu gặp kẻ làm cho chủ tử không vui, thuộc hạ nhất định sẽ hỏi trước làm thế nào để nàng càng sống không bằng chết, mới đi làm việc!” Ngọc Du ánh mắt to tròn lóe ra ánh sáng sáng quắc, Đinh Tử nhìn không khỏi nhẹ cười rộ lên, tay lại sờ sờ tóc Ngọc Du, làm Ngọc Du đỏ cả vành mắt.
Từ khi nàng bị bán vào thanh lâu đến nay, vẫn chưa có người nào đối xử với nàng ôn nhu như thế, chủ tử nhìn như lãnh huyết lòng dạ ác độc, kỳ thực trong lòng rất quan tâm các nàng, giống như lần này chẳng những không có mắng nàng còn khen nàng, đồng thời chỉ dạy nàng, nếu chủ tử giống như ấn tượng đầu tiên, nhất định sẽ lấy lý do thuộc hạ không nghe lời chủ tử mà xử tử. Chủ tử cùng trong ấn tượng hoàn toàn bất đồng, chủ tử rất tốt, đây là cảm xúc lúc này của Ngọc Du, trong lòng có cảm giác kích động.
Nghe Ngọc Du nói, Đinh Tử ý cười càng đậm, Ngọc Du nhìn có vẻ ôn nhu như nước, là vết thương trí mệnh của nam nhân, tính tình lại kiên nghị tàn nhẫn! Người này làm nàng rất hài lòng!
Bên kia, từ thời khắc Lỗ Dương cùng Vệ Hiên nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên tia khác thường, lúc nhìn Đinh Tử trong mắt cũng thập phần nóng rực sáng sủa.
Chuyện Liên Nguyệt náo toàn phủ không được an bình, khi Đinh Bằng trở về, Liên Nguyệt tất nhiên là kéo Đinh Bằng kể lể ủy khuất một chút, lúc Đinh Bằng ôm, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày, tất nhiên là kích thích dục vọng của Đinh Bằng, thế nhưng nhìn tình trạng Liên Nguyệt bây giờ hai người làm sao hành sự, Đinh Bằng sắc mặt đỏ lên khuyên Liên Nguyệt một hồi liền mượn lý do có công sự vội đi, lại trực tiếp đi Hương Mãn viên của Phương di nương, kêu tới một thông phòng liền mây mưa thất thường một hồi lâu, Liên Nguyệt nghe lại tức giận vỗ sàng khiến khuỷu tay giống như lại bị vỡ, hạ nhân vội chạy đi tìm Hoàng đại phu, Hoàng đại phu đen mặt chuẩn bị cho tốt, hận không thể mắng Liên Nguyệt không cần thiết thì đừng nhúc nhích, lần tiếp theo hắn tuyệt đối không sẽ trị liệu cho một hạ nhân!
Chuyện này đương nhiên là nói sau, xử lý xong chuyện Liên Nguyệt, trong phủ vừa lúc cũng vì chuyện của nàng ta mà loạn, Đinh Tử liền dẫn Hỉ nhi từ cửa sau ly khai, đi hướng cửa sau An Quốc Hậu phủ.
Gần đây chuyện của nàng rất nhiều, An Quốc Hậu phủ nàng tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, bất quá Bạch lão thái quân rất thông cảm cho nàng, cho tới bây giờ chưa từng nói cái gì. Tiết Vũ vẫn như trước đây thân thiết có lễ, hơn nữa so với lúc trước càng nhiệt tình mấy phần.
Đương nhiên nơi này vẫn có người không thích nàng như trước, đó chính là người An Quốc Hậu phủ – Mộc thị!
Đinh Tử vừa mới được mời đến An đường, liền thấy Mộc thị ngồi ở trên ghế cao, nhìn Đinh Tử vội vã tới, chân mày nhăn lại, lãnh phúng nói: “Đinh tiểu thư gần đây thật đúng là đến vội đi vàng a, mau vào đi thôi, lão thái quân đã đợi lâu, hôm qua thân thể lại đau, Đinh tiểu thư hôm nay cần phải trị liệu lâu một chút, nếu không nhiều lần như vậy thân thể lão thái quân ngược lại càng không xong. Aiz, này cũng khổ cho vãn bối chúng ta, nhìn lão thái quân thân thể đau như vậy, thực sự đau lòng mọi người a, thường ngày đến cơm cũng ăn không vô. Đáng tiếc a chúng ta không có bản sự như Đinh tiểu thư, nếu không cũng muốn tự mình vì lão thái quân giảm bớt đau đớn, Đinh tiểu thư bản lĩnh quả thật không nhỏ, chữa cho tốt bệnh của lão thái quân nhanh một chút a! Khi đó Vũ nhi cũng sẽ vạn phần cảm tạ ngươi chữa tốt cho tổ mẫu của hắn, ha ha ha ~ “
Đinh Tử mặt trong nháy mắt trầm xuống, trên mặt nhất thời đen!
Mộc thị nói thực sự triệt để làm Đinh Tử buồn nôn!
Lời này là có ý gì, cái gì không biết y thuật, cái gì Tiết Vũ sẽ cảm tạ nàng. Không ngờ ở trong mắt Mộc thị, nàng vì Bạch lão thái quân xem bệnh chính là tham phú, dù nàng nói như thế nào bà ta cũng chỉ cho là như vậy. Tiết Vũ tuy rất ưu tú, nhưng không đến mức người gặp người thích hoa gặp hoa nở đi, nàng thật không rõ nam tử có khí chất xuất trần như Tiết Vũ, tại sao lại có mẫu thân tự cho mình siêu phàm như vậy, ngoại trừ diện mạo còn giống mấy phần, tính cách hoàn toàn không có một chỗ tương tự.
Cái gì là lão thái quân đợi một hồi lâu, đây là trách nàng tới chậm! Lại trách nàng luôn luôn vội vã, đây cũng trách nàng gần đây đối với bệnh của Bạch lão thái quân không để bụng, lại nói Bạch lão thái quân thân thể vừa đau, đây là đang nghi vấn bản lĩnh y thuật của nàng, đồng thời hoài nghi nàng căn bản đối với Bạch lão thái quân giống như trị liệu có cũng được mà không có cũng không sao, làm tâm tình qua loa.
Nếu là như vậy, kia càng có thể nhìn ra, Đinh Tử vì Bạch lão thái quân trị bệnh chính là vì Tiết Vũ mới đến, vì muốn lấy lòng Tiết Vũ, nghĩ đến gần quan thì được ban lộc, tốt nhất tự tiện cùng Tiết Vũ phát sinh quan hệ, trực tiếp gả đến An Quốc Hậu phủ sao?
Phải, con trai của bà ta đúng là bảo bối trong lòng bà ta, nhưng hài tử của người khác ở trong mắt của bà liền là rơm là cỏ sao! Trước không nói tới Đinh Tử vốn không muốn trị liệu cho Bạch lão thái quân, dù thật tâm đến trị liệu, đó cũng vì Tiết Vũ cầu nàng, Đinh Tử sao lại nguyện ý nuốt xuống khẩu khí này.
Ỷ là An Quốc Hậu phu nhân, muốn khi dễ nàng sao! Còn muốn trực tiếp làm cho nàng bỏ đi ý niệm, tự động thừa nhận y thuật không tốt mà buông tha trị liệu cho Bạch lão thái quân, Mộc thị kia đúng là độc phụ bất hiếu!
Dù nàng có cái tâm tư khác, cũng sẽ bị những lời này của bà ta biến thành kẻ tự hiểu mình thấp hèn, thẹn trong lòng, tương lai nếu có gả đến An Quốc Hậu phủ, chỉ có thể làm thiếp thấp hèn, chỉ có thể mặc cho Mộc thị chèn ép mà không thể cãi lại. Dù nàng là tam phẩm nữ quan cũng phải đối với một nhị phẩm cáo mệnh phu nhân chỉ có phẩm cấp không có thực quyền ba quỳ chín lạy, ngày ngày đến lập quy củ, bị dằn vặt hành hạ, nên chịu mệt nhọc!
Quá nực cười đi! Không nói trước Đinh Tử là tam phẩm nữ quan tương lai có thể gả đến đây hay không, dù là đích nữ của Thị lang phủ, ngoại tổ gia là Hộ Quốc hậu phủ mà chỉ có thể đến An Quốc Hậu phủ làm thiếp? Là chính thê mà bị bà bà ức hiếp, tương lai lấy tính tình Mộc thị như vậy, còn không dứt vì Tiết Vũ nạp thiếp, cho dù ai cũng không thể nói ra nửa câu không phải!
Tốt tốt tốt!
Tính toán rất tốt, trong khoảng thời gian này tuy nàng đến vội đi vàng, thời gian chẩn trị mặc dù không bao lâu, nhưng thời gian xác thực không dài như mấy lần trước. Bất luận thế nào, nàng cũng có hiềm nghi như lời của Mộc thị.
Tốt tốt tốt!
Quả nhiên là phu nhân trọng thần ngạo mạn vô lễ, lời nói ra châm chọc khiến người ta không thể nói chuyện phản bác!
Hỉ nhi theo đến đây tức giận toàn thân phát run, hận đang muốn phản bác cái gì, lại thấy Đinh Tử tiến lên một bước, khóe miệng câu mạt cười lạnh, hàn quang trong mắt như hàn băng ngàn năm, muốn nói gì, Mộc thị lại tiếp tục trách móc nói: “Được rồi được rồi, Đinh tiểu thư đừng ở đây nói chuyện phiếm với ta, mau vào xem một chút đi, ta hình như lại nghe thấy lão thái quân kêu đau, ôi tâm của ta a… Đinh tiểu thư đương nhiên là không thể hiểu được hiếu tâm của ‘vãn bối’ ta đây!” Thế nhưng dám mắng Đinh Tử bất kính lão, không hiểu hiếu đạo!
Đinh Tử con ngươi sắc như đao, trong ngón tay âm thầm kẹp một ngân châm, trong lòng dâng lên vô hạn tức giận, nhất câu liền bắn ra!
“Phanh!” Một tiếng vang thật lớn, Đinh Tử ánh mắt lại trừng lớn, cảnh tượng nàng mong muốn không có phát sinh, khúc quanh lại xuất hiện một người, thấy rõ người nọ, Đinh Tử chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, trong lòng hiện lên khẩn trương!
/145
|