Edit: Ms Halloween
Beta: Sally
Bề ngoài hộp trang điểm vô cùng tốt, hộp bằng gỗ tử đàn, màu sắc và cường độ ánh sáng đều vô cùng tốt, nhưng khi rơi xuống nắp hộp gỗ tử đàn lại bể một góc.
Gỗ tử đàn, trong các loại gỗ thì gỗ tử đàn thuộc loại tốt nhất, không sợ nước không kị lửa, sao có thể rớt xuống liền bể, nha hoàn kia nhặt lên, mắt nhìn kỹ lại kinh ngạc nói: “Phu nhân, hộp trang điểm này mặt ngoài nhìn như là gỗ tử đàn, kỳ thực chỉ là sơn một lớp tương tự, bên trong tất cả đều là vụn gỗ, thứ này bày trên đường thìphu nhân nhà bình dân cũng sẽ không thèm mua.”
Hai người đang kiểm tra khác thì lại làm rớt trâm cài trên mặt đất, cầm những vật này lên, âm thầm sờ soạng, “cạch” một tiếng mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, trong mắt hiện lên lãnh ý nhè nhẹ: “Phu nhân, trâm cài này cũng có vấn đề, mặt ngoài chỉ thoa một ít bột vàng, bên trong tất cả đều là đồng dỏm”.
“Phu nhân chỗ của nô tỳ cũng có vấn đề…”
“Phu nhân, tơ lụa phần lớn cũng bị đổi, hình thức không đổi nhưng tất cả đều là phế phẩm, chất liệu cũng kém hơn”.
“Phu nhân, phần đồ cưới này mười phần thì có sáu bảy phần đã bị đổi thành hàng lạn hóa cho đủ số, những cái không đổi nếu không phải kiểu dáng cũ kỹ thì cũng là một chút văn phòng tứ bảo mà nữ nhân không đếm xỉa tới. Phu nhân, phần đồ cưới của đại tiểu thư đã bị người đổi qua, căn bản không phải là đồ từ trong phủ ta lấy ra!”
Vương thị khẩn trương, thân thể cứng ngắc, không thể tin tưởng nhìn đống đồ cưới này, bà không ngờ tự mình nghĩ lâu như vậy muốn đoạt đồ cưới, thế nhưng tất cả đều là một đống lạn hóa, bà còn cái gì để tham.
Phương di nương cùng nữ nhi Đinh Ninh Nhi sắc mặt cũng thay đổi, vẻ thất vọng rõ ràng hiện trên mặt!
Lưu thị kiểm tra lại hộp trang điểm bị làm rớt, trong nháy mắt mặt liền trầm xuống, nghe nha hoàn ma ma bẩm báo, gương mặt càng ngày càng trầm, cuối cùng âm hắc vô cùng, cầm lấy ly trà bên kia liền hung hăng hướng Mã di nương đang đứng bối rối, sắc mặt trắng bệch mà ném.
“A!” Mã di nương vốn đang tâm hoảng ý loạn, làm sao chú ý xung quanh, bị ly trà cứng rắn đập trúng triệt để, nàng ta chỉ cảm thấy trán lập tức có cái gì nóng nóng ngấy ngấy chảy xuống, nghi hoặc đưa tay sờ soạng, lại thấy bàn tay đầy máu đỏ tươi, tiếng thét chói tai vang lên lớn hơn nữa: “A, chảy máu, chảy máu, mau gọi đại phu đến cho ta, nhanh đi!” Hoan nhi bên người Mã di nương kinh ngạc một hồi, nhìn mọi người trong phòng khách sắc mặt đều âm trầm, do do dự dự không dám đi, Mã di nương liềntức giận đạp nàng một cước, Hoan nhi nghĩ thầm Mã di nương là sủng thiếp của lão gia, hay là lấy an toàn làm trọng, liền vội vã xuất phủ đi mời đại phu. Mã di nương lập tức dùng khăn lụa thấm máu, trong lòng một trận co rút, sẽ không mặt mày hốc hác đi, sẽ không mặt mày hốc hác đi!
Đều nói nữ nhân quan tâm nhất là mỹ mạo, lúc này Mã di nương đầu óc hỗn loạn, đứng ngồi không yên. Mà Vương thị, Phương di nương tại lúc Lưu thị đập bể ly trà, lập tức cũng hiểu đạo lý trong đó. Lúc trước Mã di nương hao hết tâm tư đoạt quyền quản lý đại khố phòng, về sau lại mượn lý do Đinh Tử xuất giá để đem đồ cưới đều chuyển đi, lúc này mới được bao lâu thời gian mà đồ cưới liền biến thành một đống rách nát, một tháng này nàng ta lại thường xuất phủ chạy tới chạy lui, rõ ràng là nàng ta thay đổi đồ cưới tốt, lấy hàng lạn hóa cho đủ số, bề ngoài thoạt nhìn Đinh Tử vẫn là cảnh phong quang mà gả, kỳ thực giá trị kia một phần trăm vốn có cũng không được, chiêu này rất cao tay, cũng rất độc!
Vương thị cùng Phương di nương tuy là cũng tham đồ cưới của Đinh Tử, nhưng cũng sợ làm quá rõ ràng mà xảy ra chuyện gì không tốt là xong việc, tính toán tối đa tham một phần là được, Mã di nương cơ hồ tham hơn phân nửa, giữ lại đều là đồ cũ kỹ, vốn cũng không thích hợp với Đinh Tử, các nàng không phải so với Mã di nương có lương tâm hơn mà là căn bản không dám làm tới mức này!
Ác! Quá đen tối! Quá độc! Quá tổn hại!
“Hừ! Đi! Hung hăng đánh cho ta!” Lưu thị đập bể ly trà xong lại không bỏ qua, tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, hướng về phía nha hoàn ma ma mang theo ra lệnh.
Vốn kiểm tra thấy đồ cưới bị đổi quá đáng liền trong lòng hận muốn chết, nha hoàn ma ma sớm đã xoa tay, nghe Lưu thị vừa nói liền “vèo” xông lên trước, nắm lấy tóc Mã di nương “bốp bốp bốp” tiếng tát tai vang lên, vừa ngoan vừa mạnh, hận không thể một chưởng tát văng hết răng Mã di nương.
Mã di nương vốn là hoảng hốt, lúc này lại bị một trận đánh, chân mềm nhũn ngã xuống đất, hoa cả mắt, nhưng đợt chưởng thứ hai lại như bóng với hình đánh tới, khiến ả muốn trốn lại trốn không thoát. Trên mặt bỏng rát, Mã di nương trong lòng bi phẫn, dùng toàn lực đẩy người đánh chửi ra, thét to: “Có lời gì không thể từ từ nói, Hậu phu nhân dựa vào cái gì vừa đến liền đánh người.”
Lưu thị khoát tay chặn lại, người của nàng liền dịu ngoan lùi về đứng phía sau, bộ dáng nhu thuận, so với bộ dạng vừa đi lên đánh người thay đổi quả thực có thể xem như hai người, Mã di nương tức giận đến nghẹt thở, thiếu chút nữa là phun ra máu quát: “Hậu phu nhân, nơi này là Thị lang phủ, không phải là Hộ Quốc hậu phủ, muốn quản giáo liền quản giáo. Phu nhân ra tay đánh ta bị thương không nói, còn cho hạ nhân đến đánh ta, chẳng lẽ đây là quy cư của Hộ Quốc hậu phủ? Ta mặc dù chỉ là thiếp của Thị lang phủ, nhưng là xuất thân Thượng thư phủ, bình thường làm việc dè dặt cẩn thận, không dám để cho người khác cảm thấy ta xúc phạm, Hậu phu nhân nói có đúng không?”
Mã di nương cũng cẩn thận suy nghĩ, dù sao ả cũng đã bị đánh, còn có thể có cái kết quả xấu nhất gì, không bằng mạnh mẽ không thừa nhận, Hộ Quốc hậu phủ có thể làm gì nàng?
Lần này mặc dù Thượng thư phủ đã mất hết mặt mũi, nhưng cũng không phải dễ chọc, muốn náo lớn, Hộ Quốc hậu phủ cũng phải suy nghĩ kỹ càng!
“Khách đến Thị lang phủ cũng không chiêu đãi trà sao, châm trà!” Lưu thị lại cười lạnh lùng nói, nàng yên tĩnh ngồi ở một bên, quanh thân trong nháy mắt phát ra loại khí thế không giận mà uy, khiến lời Mã di nương trào phúng như biến thành gió thoảng bên tai.
“Còn không mau đi đổi trà mới đến.” Đinh Tử mắt nhíu lại, vội vàng hướng Hỉ nhi bên người nói, Hỉ nhi rất nhanh rời đi, chỉ chốc lát đã mang ấm trà mới đến rót trà cho Lưu thị, Lưu thị cầm lấy ly trà chậm rãi phủi bột phấn trà, lại không uống mà để xuống mặt bàn, “Đinh thị lang bổng ngân* mỗi tháng không nhiều lắm a, nghe nói cũng là một vị quan thanh minh, ta cũng thật sự đã nhìn rõ, lời đồn bên ngoài không giả. Đến trà mời khách cũng thô tao (bình thường, hàng phẩm cấp thấp) như thế, trách không được đánh chủ ý lên đồ cưới của đại cô nương. Bất quá đồ cưới này Hộ Quốc phủ cho đại cô nương thì chính là của đại cô nương, chúng ta không thu hồi lại là để cho nàng đưa ma (chết đi nên để lại), cũng tuyệt đối sẽ không tiện nghi cho kẻ tham của không biết xấu hổ, vô sỉ, thấp hèn, bại hoại!” Đừng xem Lưu thị bình thường rất ôn hòa, lúc mắng người, thế nhưng cũng có trình độ mà không mang theo một câu thô tục. (bổng ngân: lương bổng/ bổng lộc triều đình bằng ngân lượng)
Mã di nương bưng trán, chỉ chốc lát máu trên trán đã dính ướt khăn tay, trong lòng bà càng bực bội: “Hậu phu nhân làm việc cần phải có bằng chứng, Thị lang phủ chúng ta tuy không phải danh môn hậu duệ quý tộc, cũng là nhà quan lại, không phải là ai cũng có thể chụp mũ!” Lời này khá cao tay đẩy tới danh nghĩa Thị lang phủ, rõ ràng ngầm nhắc nhở Vương thị, nếu là chuyện vỡ lở ra, chẳng những là một mình ả thảm mà toàn bộ Thị lang phủ cũng không được tốt. Đại Tề đối với đồ cưới của nữ tử xuất giá có văn bản quy định rõ ràng quyền sở hữu, cho dù là thú tiểu thiếp không danh phận, cũng đồng dạng có toàn quyền sử dụng đồ cưới của chính mình, người ngoài không có quyền đụng đến. Mã di nương nói từng câu rành mạch, Vương thị cùng Phương di nương cũng đồng dạng động tâm tư với đồ cưới, hơn nữa những năm gần đây các nàng cũng tham lấy không ít, chỉ là không nhiều lắm, vì thế không rõ ràng mà thôi, nhưng không có nghĩa là tay hai người vẫn sạch sẽ.
Vương thị và Phương di nương hơi đổi sắc mặt, Vương thị trầm tư xuống nước nói: “Hậu phu nhân an tâm một chút chớ nóng, mọi chuyện nên hỏi rõ ràng cho thỏa đáng, đỡ phải oan uổng người khác, ngược lại làm cho thanh danh Hậu phu nhân không tốt, chẳng phải là không ổn?” trong mắt Mã di nương có tia đắc ý, chiêu này ả đột nhiên nghĩ ra, đánh chết cũng không nhận… Dù sao chỉ là lời nói, ở đây không có bằng chứng, ả sẽ không sợ!
“Di nương, di nương, đại phu tới, đại phu mau nhìn xem di nương chúng ta có sao không?” Hoan nhi vừa vặn mang theo đại phu chạy tiến vào, đại phu lập tức kiểm tra vết thương trên trán Mã di nương, thoa một chút dược cầm máu và liền sẹo.
“Đại phu, trên trán ta sẽ không để lại sẹo chứ?” thần sắc Mã di nương tràn đầy khẩn trương, đại phu kia lắc đầu liên tục, “Di nương yên tâm, chỉ cần thoa dược của ta tuyệt đối không có việc gì, nhưng mà những ngày này không được dính nước để tránh kích thích vết thương, nếu không… Đã không có chuyện gì, lão phu cáo từ trước.”
“Đại phu bên này thỉnh.” Hoan nhi đưa bạc tiễn đại phu ly khai, lại không chú ý Đinh Tử nhìn về hướng đại phu rời đi, trong mắt hiện lên nhè nhẹ lãnh ý.
Thọ An đường nhất thời an tĩnh lại.
Mã di nương tức giận thở dốc, giọng điệu chỉ trích: “Hậu phu nhân, ngài không biết nặng nhẹ như vậy, có biết mỹ mạo là mệnh của nữ nhân, ngài tàn hại như vậy là có ý gì? Ngài tuổi tác đã cao, cũng không nên đố kị với ta, cũng may ta là người tốt tự có thiện báo, trên mặt sẽ không lưu lại dấu vết, nếu không ta không để yên cho ngài”.
“Này, không để yên thì thế nào? Giết ta, hay là đánh ta? Chỉ bằng ngươi? Mã di nương ngươi cũng đừng quên mình là thân phận gì, há mồm ngậm miệng là đem Thượng thư phủ ra, có biết ngươi là nữ nhi đã xuất giá, chén nước đã đổ, hiện tại Thị lang phủ là trời của ngươi, ngươi lại tâm niệm Thượng thư phủ như thế là đạo lý gì. Ngươi bất quá cũng chỉ là tiểu thiếp Thị lang phủ, ta sẽ dùng lý do ngươi tham ô đồ cưới của đại cô nương, làm cho Đinh Bằng bỏ ngươi, hắn cũng không dám nói gì, ngươi tin hay không?” Lưu thị kéo tay Đinh Tử qua, vẻ mặt thương cảm, “Ta hôm nay mới biết được Tử nhi ở Thị lang phủ sống như thế nào, đồ cưới này không minh bạch bị người tham đi, trong phủ không có một người vì ngươi nói lời công bằng, ta là mợ cũng như mẹ, liền tuyệt sẽ không để cho ngươi bị tổn hại!”
Đinh Tử hợp thời vành mắt đỏ lên, thẳng lắc đầu, trên mặt thật là ủy khuất cùng thất vọng.
“Hậu phu nhân, sự tình còn chưa có điều tra…” Vương thị nghe câu chỉ trích này vội vã muốn giải thích.
“Điều tra, lão phu nhân còn muốn điều tra thế nào, Mã di nương vì chuẩn bị hôn sự của Tử nhi mà muốn đồ cưới, hiện tại đồ cưới lại bị thay đổi thành hàng hóa hạ đẳng, còn tra cái gì? Lão phu nhân sẽ không chỉ một ít vấn đề mà nghĩ không ra đi!” Ai mà nghĩ không ra, không ra chẳng phải là lão hồ đồ! Vương thị trong mắt tối sầm, âm thầm cắn răng, cười mỉa, “Đương nhiên là như vậy!”
“Không, đồ cưới này lúc trước từ trong đại khố phòng lấy ra đặt ở Lãm Nguyệt Các ta cũng không ai động đến, vì hòa hoãn quan hệ cùng đại tiểu thư, lúc trước ta còn tự xuất tiền túi thêm một chút đồ cưới, tuyệt không có khả năng tham đồ cưới này. Đồ cưới này thật ra đã qua tay nhiều người, sao biết trong đó không có sai sót, lại nói tỷ tỷ năm đó mất sớm, nàng ở trong phủ từ trước đến nay là ăn mặc không lo, phần đồ cưới này của nàng ít có người động tới, sao biết không phải do đồ cưới ban đầu vốn có vấn đề?”
Vương thị trong mắt lưu quang chợt lóe, nói không sai, nếu là có thể đem chuyện đồ cưới này đổ cho Hộ Quốc hậu phủ đã cầm hàng hóa hạ đẳng cho nữ nhi tống gả, không những không cần đền, còn có thể được bù một phần, đây chính là…”Này… Cũng không phải là không thể được a!”
“Lời này của tỷ tỷ cũng có chút đạo lý.” Phương di nương cũng trong nháy mắt hiểu được, nhân tiện theo Mã di nương nói.
“Ha ha ha, ha ha ha ha a ~” đột nhiên lại có một đạo tiếng cười nhẹ ngay lúc này truyền đến, mọi người nghi hoặc, lại nhìn thấy Đinh Tử vốn an tĩnh ngồi, đang dùng tú khăn bụm mặt cười ngửa tới ngửa lui, đôi mắt trong trẻo kia lại có một loại thấu triệt âm mưu quỷ kế thế gian, thuần thấu cùng sâu duệ, mọi người nhìn mà trong lòng phát lạnh. Đinh Tử vẫn cười, không nói nửa câu, chỉ là không ngừng dùng hai mắt quét tới Vương thị, Mã di nương, Phương di nương, Đinh Ninh Nhi, ngay cả Bạch di nương và Đinh An cũng không buông tha.
Cặp mắt kia hắc sắc so với trân châu đen còn đen bóng hơn, so với đàm thủy sâu nhất trên đời còn muốn vọng không thấy đáy, so với bảo kiếm sắc bén nhất còn muốn giết người không thấy máu, mọi người chỉ cảm thấy trong nháy mắt có loại cảm giác bị vô số kim châm đâm trên cơ thể vô số lỗ hổng, ngay cả ngồi cũng cảm giác toàn thân không thoải mái, đồng thời chột dạ quay đầu, không dám nhìn Đinh Tử, toàn bộ đại sảnh Thọ An đường không ngừng vang vọng tiếng cười càng ngày càng quỷ dị của Đinh Tử.
Sau một hồi, tiếng cười của Đinh Tử đã dừng, toàn bộ phòng khách đến tiếng lá rụng cũng có thể nghe, lúc mấy người Vương thị thở dài một hơi đồng thời cảm giác lưng áo ướt mồ hôi, trong lòng lại chấn động! Đinh Tử lúc nào thì đáng sợ như vậy? Nàng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, cho dù trở nên lợi hại cũng không đến mức khiến mọi người như đứng đống lửa như ngồi đống than, đây chẳng qua là các nàng chột dạ mà thôi, đúng, chỉ là như vậy!
Lưu thị liếc mắt thật sâu nhìn Đinh Tử đã hồi phục yên lặng, nàng (Đinh Tử) lúc này tĩnh tĩnh nâng trà lên uống, hàng lông mi dày như cánh bướm chập chờn như cây quạt nhỏ chậm rãi rũ xuống, che khuất tâm tình nơi đáy mắt nàng, nàng tuy là đang ngồi yên lặng nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất trầm trọng, làm cho người ta thời khắc cẩn thận chăm chú, vô hình trung sinh ra e ngại đối với nàng. Càng yên tĩnh, càng làm người ta bất an, càng làm cho người ta sợ nàng. Chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, khi nào thì thâm trầm như vậy, khí thế bất phàm, dù là bà lúc còn trẻ, không, dù là hiện tại, bà cũng không có lòng tin có thể dễ dàng đánh nát tâm người khác như thế.
Lưu thị biết Đinh Tử đây là đang giúp bà đem sự tình tiếp tục xử lý đi xuống, hừ lạnh một tiếng: “Mã di nương lời này nói ra, quả thực làm cho ta hoài nghi đầu óc ngươi rốt cuộc chứa những thứ gì, chẳng lẽ là trong lòng quá đen, đầu óc liền biến thành hư hỏng đi. Trước không nói đại cô nương gả đến Thị lang phủ hơn mười ba năm, đồ cưới đồ trang sức trước đây đem khen thưởng đến hạ nhân trong phủ có bao nhiêu, nếu lúc đó Hộ Quốc hậu phủ thật sự là dùng hàng hóa hạ đẳng sung đồ cưới, sao lại không có một hạ nhân nào oán giận, sao lại một điểm tiếng gió cũng không có. Đồ cưới này ở trong phủ hơn mười ba năm, chất nữ của ta vẫn vô duyên sử dụng, nhưng ở Thị lang phủ mấy lần qua tay liền tồn tại nhiều vấn đề. Thế nhưng mấy lần qua tay trước, chẳng lẽ trong phủ không có chứng từ rõ ràng, có vấn đề gì mà một lần cũng không phát hiện được? Vì sao mà Mã di nương vừa cầm lấy liền đã xảy ra chuyện, ta nghĩ Mã di nương nên cho ta một lời giải thích hợp lý mới đúng!”
“Hậu phu nhân cũng nói đồ cưới này mấy lần qua tay, trong đó có chỗ có vấn đề, cũng không nhất định chỉ ở chỗ của ta xảy ra vấn đề đi.”
“Không, ta chỉ tin chứng cứ xác thực, chính là đồ cưới chân chính! Chỉ cần phái người lục soát Thị lang phủ một chút, tất cả lời nói tự sụp đổ!”
“Hậu phu nhân đùa giỡn cái gì, ngài tuy là Hộ quốc Hậu phu nhân, cũng không có tư cách lục soát phủ đệ một quan viên. Ngài dù thân phận cao tới đâu, cũng không thể bôi nhọ Thị lang phủ như vậy!” Mã di nương lập tức lên tiếng quát bảo ngưng lại, nhìn thấy trong mắt Lưu thị hiện lên tiếu ý, thân thể cứng rắn rùng mình một cái.
“Đúng vậy, Hậu phu nhân, làm như thế có phần quá mức, ngài có phần quá không để lão bà ta đây vào mắt.” Vương thị trên mặt không ánh sáng, Lưu thị vừa vào phòng liền cho bà ra oai phủ đầu, ở trước mặt bà đánh người, một chút cũng không đem bà nhìn vào mắt. Vương thị kiếp này phấn đấu lâu như vậy cũng chỉ là tứ phẩm quan văn chi mẫu, Đinh Bằng trên triều đình không có chiến tích gì, đến tư cách tranh cho bà cái cáo mệnh cũng không có, chính là bởi vì không có, không có cái gì thể hiện thân phận, bà coi trọng nhất đó là địa vị.
Lưu thị nhiều lần lặp đi lặp lại giẫm lên, nét mặt bà già nua, đã không thể dùng chữ đen để hình dung, quả thực là mặt không còn chút máu!
“Quá? Đương nhiên không quá! Lại nói tiếp, Mã di nương nói cũng không phải là không có đạo lý, đồ cưới này qua tay nhiều người, rốt cuộc ở đâu sai sót cũng không biết. Cũng may tổ tiên Đại Tề ta anh minh thần võ, sáng nay thiên tử càng yêu dân như con, đối với triều chính tham ô là chuyện đại kỵ nhất. Đại Tề cũng đã có mấy lần đại án tham ô đồ cưới thệ nữ tử, aiz ~ những người đó cuối cùng có kết quả gì? Đồ cưới không chỉ bị lục soát ra, hơn nữa còn bị lưu vong, thậm chí có người lòng tham không đáy thì sung quân kỹ, an ủi tướng sĩ tiền tuyến, ta nói như vậy cũng tiện nghi mấy kẻ đó, sau khi chết còn để lại tiếng tốt này! Ha ha ha…”
Mã di nương sắc mặt tái xanh, không thể tin mà mở to mắt nhìn phía Lưu thị, Phương di nương và Vương thị cũng mặt trắng bệch, Lưu thị tiếp tục chậm rì rì nói: “Vì thế việc này ngươi một câu ta một câu là không thể nói rõ, Thị lang phủ cũng là quan gia phủ đệ, ta đến lục soát xác thực không tốt lắm. Để hạ nhân Hộ Quốc hậu phủ ta cầm thiệp của ta đưa cho Kinh Triệu doãn, dù sao đồ cưới còn ở nơi này, cũng chưa ra khỏi Thị lang phủ, chỉ cần Kinh Triệu doãn đại nhân phái người lục soát, thật giả thế nào lập tức rõ ràng, ngươi và ta đều giải được nghi hoặc, cũng không cần người của ta động thủ, có vẻ rất công bằng”. Lưu thị lấy thiệp ra đưa cho nha hoàn phía sau, nha hoàn kia liền nhấc chân muốn đi.
Vương thị kinh hoảng thiếu chút nữa từ trên ghế lăn xuống, này nếu kinh động Kinh Triệu doãn, phủ này có khả năng tất cả đều chịu liên lụy, Đinh Bằng nơi đó cũng không tốt. Hiện tại bà mới giật mình thấy, đó là đồ cưới Hộ Quốc hậu phủ, đó là đồ cưới nhị phẩm khai quốc đại quan phủ, đó là quý phủ nhà cao cửa rộng đến thánh thượng cũng nể mặt, dù là Kinh Triệu doãn cũng phải cho Hộ Quốc hậu phủ mặt mũi, việc này nếu náo đến nha môn, không chỉ đem toàn bộ Thị lang phủ chịu lời dèm pha trước nay chưa từng có, hoàng thượng cũng sẽ mất hứng, căn bản sẽ không để ý tới sự sống chết của các nàng. Kinh Triệu doãn nếu phán nặng một chút, mặc dù không tới nước chém đầu cả nhà, nhưng con đường làm quan của Đinh Bằng cũng chấm dứt!
Bởi vì không có ai so với bọn họ rõ ràng hơn, tay bọn họ đều không sạch sẽ, Kinh Triệu doãn đến, ai cũng chạy không thoát. Mã di nương càng kinh hoảng cắn đầu lưỡi, hô đau che miệng, nhất thời hồi lâu không nói được ra lời.
Vương thị tâm tư trầm xuống, lập tức hướng về phía Mã di nương lạnh lùng nói: “Mã di nương ngươi đừng ngụy biện, đồ cưới đưa đến trong tay ngươi, hôm nay giao lại trước mặt ta lại liên tiếp xảy ra vấn đề, không phải ngươi thì là ai tham. Ngươi còn không đem đồ cưới chân chính lấy ra, ta còn có thể nghĩ tình ngươi nhiều năm qua vì phủ xuất lực mà tha cho ngươi một mạng!”
“Lão phu nhân lời này không đúng, đồ cưới sau khi ta cầm đến Lãm Nguyệt viên rồi cũng không động đến, trước đây ta chưởng gia mấy năm cũng không có vấn đề gì, thế nào đến trong tay Bạch di nương không bao lâu liền là thức ăn chúng ta có độc, đồ cưới bị đổi, nếu nói là nàng ta không có vấn đề, ai cũng không tin a!” Mã di nương thiếu chút nữa cắn lưỡi mình, ả tự nhiên biết lão bà Vương thị kia nói như thế chính là muốn đem toàn bộ tội danh đổ lên đầu ả, ả sao lại cho bọn họ như nguyện.
“Được rồi! Nay đồ cưới nếu như lấy không ra chính phẩm, ta cần phải đi Kinh Triệu doãn một chuyến, các ngươi nếu không muốn làm phiền mệnh quan triều đình liền để người Hộ Quốc hậu phủ ta lục soát. Cho dù là Tử nhi, Trí nhi ta cũng sẽ lục soát, đỡ phải đến lúc đó các ngươi nói ra nói vào, ta đối xử bình đẳng. Nay cái gì cũng không làm thì chuyện lão thái quân giao phó ta không thành, ta cũng nhất định phải cho các ngươi so với ta thảm gấp mười lần!” Lưu thị vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng, Vương thị bị ngăn nói không ra lời.
Cho người ngoài không phụng hoàng mệnh (Không được lệnh của vua) lục soát phủ, đó là làm nhục cả Thị lang phủ, nhưng để Lưu thị lục soát lại dễ chịu hơn đến Kinh Triệu doãn, chuyện ngày hôm nay nếu không có kết quả rõ ràng Lưu thị sẽ không bỏ qua. Vương thị chỉ cảm thấy khuôn mặt già nua tức giận thịt không ngừng co quắp run run, chỉ có thể trầm trọng gật gật đầu.
Lưu thị hướng phía sau phất tay một cái: “Cầm phần danh mục quà tặng này mang theo người trong phủ lục soát, nhất là trong phòng mấy di nương, lục soát cẩn thận!”
“Dạ phu nhân!” phía sau Lưu thị, hai ma ma và một nha hoàn cầm danh mục quà tặng đi xuống, chỉ chốc lát ra ngoài gọi hơn mười hạ nhân Hộ Quốc hậu phủ tiến vào lục soát Thị lang phủ, Vương thị vừa thấy thế trận này, hiển nhiên biết Lưu thị chính là vì việc này mà đến, trong lòng càng hoảng hốt, chẳng lẽ Hộ Quốc hậu phủ sớm biết đồ cưới Vân Tề Nhu khác thường, hoặc là luyến tiếc nữ nhi đã mất lâu như vậy, vừa lúc mượn cơ hội này đoạt lại!
Nhìn Đinh Tử bình yên ngồi bên cạnh, Vương thị trong mắt hiện lên tia sắc bén: “Nhắc tới đồ cưới vốn là của Tử nhi, Hộ Quốc hậu phủ cầm lại cũng tốt, dù sao lúc cháu xuất giá cũng thu hồi lại, bất quá chỉ là tạm phóng mà thôi. Nếu không lần sau người Hộ Quốc hậu phủ lại đến, chúng ta nhưng chịu không nổi sấm sét tức giận kia, ha ha ha.”
Đinh Tử ngẩng đầu, nhìn Vương thị rõ ràng ám chỉ nàng, trong mắt đen bóng càng thâm trầm. Lão thái bà dơ bẩn, đến lúc này còn chưa từ bỏ ý định tham ô đồ cưới, bây giờ còn gây xích mích quan hệ của nàng cùng Hộ Quốc hậu phủ.
Bà ta căn bản không suy nghĩ, thật cho rằng nàng là tiểu thư ngốc nghếch không muốn Hộ Quốc hậu phủ lấy đồ cưới mà nói hai câu, sẽ triệt để cùng Hộ Quốc hậu phủ có ngăn cách, việc này bất luận là ai đều nhìn ra Hộ Quốc hậu phủ là ra mặt vì nàng, nếu nàng làm như vậy chính là không biết tốt xấu, ai còn có thể coi trọng nàng.
Vương thị a, ngươi quá tham! Ta cũng sẽ không cho ngươi dễ chịu!
Đinh Tử ánh mắt chỉ quét một cái, nhìn thần sắc mọi người, liền cúi đầu cầm ly trà không nói một lời, Vương thị tức giận, đôi mắt hung ác, độc địa trừng nàng, nếu không phải là Lưu thị híp mắt nhìn sang, Vương thị đều hận không thể trừng xuyên Đinh Tử mới bỏ qua.
Mà hơn mười người của Hộ Quốc hậu phủ lục soát Thị lang phủ năng suất cực đại, bọn họ theo lời Lưu thị nói tập trung lục soát viện các di nương, một lúc lâu sau, không ngừng có người qua đây truyền lời truy ra đồ.
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng Mã di nương lục soát ra danh mục quà tặng hơn hai thất tuyết đoán, thập chỉ vàng ròng, Nam hải trân châu, một đôi bình bạch ngọc nhất đẳng,…”
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng Mã di nương lục soát ra danh mục quà tặng một hộp trân phẩm mã não, lưu ly loại phỉ thúy tam đối, nhất đẳng …”
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng Phương di nương lục soát ra danh mục quà tặng một đôi kim bố diêu long phượng trình tường, một bộ đồ trang sức vàng ròng tương toái thủy tinh, vàng ròng tương đại khỏa đông châu một bộ,…”
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng lão phu nhân lục soát ra danh mục quà tặng thượng cực phẩm huyết san hô một đôi, nhân sâm trăm năm mười khỏa, thuốc bổ…”
Lưu thị híp mắt như cười như không nhìn mọi người trong Thị lang phủ trên mặt trắng xanh hồng biến hóa, trong lòng hận muốn chết, đây là chỗ dơ bẩn, lúc trước đại cô nương làm sao lại coi trọng gia đình người nam tử như thế, quả thực là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu, xa mười dặm vẫn còn mùi hôi tanh, quả thực khiến nàng buồn nôn!
“Mợ, nương rất hiếu thuận, năm đó vẫn nhớ thân thể tổ mẫu, những thuốc bổ này đều là nương đưa cho tổ mẫu dưỡng thân thể, tổ mẫu tuyệt đối không tham đồ cưới của nương, Tử nhi tin tổ mẫu.” Nhìn mặt Vương thị vừa đen vừa trắng đan xen, Đinh Tử dịu ngoan thay nàng biện giải, cũng coi như Vương thị mặc dù lòng tham nặng, vẫn không hạ độc thủ, nếu không Đinh Tử muốn thay nàng giải thích cũng khó.
Vương thị sắc mặt bỗng tốt lên, nhìn Đinh Tử hài lòng gật gật đầu: “Đúng vậy, con dâu vẫn là đứa hiếu thuận, ta cũng rất thích nàng, thương yêu nàng nhất, đáng tiếc a… này thấp hèn bại hoại, thế nhưng làm ra việc tham ô đồ cưới chủ mẫu, ta nhất định không buông tha các nàng!” Đinh Tử đã làm cho trên người bà sạch sẽ, Vương thị cũng sẽ không bởi vì Mã di nương và Phương di nương mà làm cho mình lại rước lấy cái gì không sạch sẽ, đương nhiên phải chí công vô tư một ít! (Muốn ói với lão bà này, bà còn có thể vô sỉ hơn nữa không hả?)
Lưu thị chỉ lạnh nhạt cười không nói, toàn bộ phòng khách lại khôi phục yên tĩnh đến lá rụng cũng có thể nghe, thường chỉ có hạ nhân Hộ Quốc hậu phủ đưa đến châu báu, vật báu cùng với bẩm báo nói.
Đến cuối cùng Mã di nương đã ngã xuống đất, mặt không có chút máu, hai mắt vô thần, đại đa số đồ cưới là ả tham, mấy thứ này tự nhiên là tất cả đều từ trong phòng ả lục soát ra. Cho dù ả cất giấu ở chỗ bí mật, hạ nhân của Hộ Quốc hậu phủ cũng có biện pháp tìm ra, nhìn đồ cưới từng món một chuyển trở về, ả đắc tội coi như càng ngày càng nặng. Phương di nương cũng vẻ mặt trắng bệch, mặc dù ả chỉ tham mấy món đồ, nhưng đều thập phần quý báu, nhìn Lưu thị thỉnh thoảng mắt lạnh quét tới, bị dọa trong lòng run sợ, run run ở một bên, Đinh Ninh Nhi vốn chờ đem đồ cưới bỏ vào trong túi cũng bị dọa mất hồn, nàng bất quá mười hai tuổi, còn chưa thấy qua chuyện phát sinh lớn như thế này, sớm bị dọa mất hồn theo như lời Lưu thị đưa vào quân doanh làm quân kỹ, vẫn đứng như tượng ở một bên.
Hai canh giờ sau, các viện Thị lang phủ đều bị lục soát hết, ở chỗ Đinh Bằng cùng với mấy nha hoàn bà tử nơi đó cũng lục soát ra một vài món đồ cưới, Vương thị trướng đỏ mặt, những vật này cũng không phải đặc biệt quý báu, chỉ nói là lúc trước Vân Tề Nhu khen thưởng hạ nhân, về phần cấp phu quân cũng là chuyện đương nhiên, Lưu thị đối với lần này không truy cứu nhiều, chỉ là cho người đem danh mục quà tặng tìm, cho dù như vậy thì đối chiếu danh mục quà tặng thì còn thiếu gần hai mươi kiện bảo vật!
“Lão phu nhân, ngươi cảm thấy nên xử lý hai vị di nương như thế nào?” Lưu thị lời này không phải đang hỏi mà đang chất vấn, nếu không Vương thị cũng sẽ không mặt đỏ lên nói không ra lời, nửa ngày nghẹn ra một ngụm, “Nay Hậu phu nhân chính là vì đồ cưới mà đến, hai di nương quý phủ chúng ta lại ô uế tham lam như vậy, ta không lời nào để nói, toàn do Hộ Quốc Hậu phu nhân xử lý.”
Thân thể Mã di nương, Phương di nương liền run lên, sợ hãi nhìn Lưu thị, hi vọng nàng ta đại phát từ bi bỏ qua việc này, nếu nàng ta mất trí nhớ thì càng tốt hơn!
Lưu thị lạnh lùng liếc Mã di nương, Phương di nương: “Ta nể tình quan hệ thông gia hai nhà, không đem bọn ngươi đưa đi nha môn xử trí.” Không cho hai người cơ hội thở phào nhẹ nhỏm, Lưu thị âm lãnh nói, “Bất quá hai người các ngươi dám to gan tham lam đồ cưới đại cô nương như thế, đây là đồ cưới chủ mẫu quý phủ, lại còn dùng hàng lạn hóa thêm vào cho đủ số để lừa bịp đích nữ là tội không thể tha. Liền phạt Mã di nương tạt hình, niệm tình Phương di nương có thai không thể phạt nặng, thai ba tháng đã định hình, phạt mười cái tát cho ngươi ghi nhớ”. (Tạt hình: nói nôm na là dùng dụng cụ kẹp các ngón tay, giống trong phim Mn hay thấy ak)
“Cái gì, tạt hình? Không, không, ta làm sao chịu được, không! Không được!” Mã di nương bị dọa mặt không còn chút máu, liền đứng lên chạy ra ngoài, nhưng bị người Hộ Quốc hậu phủ ngăn lại, Vương thị nghe thấy tạt hình cũng cau chân mày, trong lòng nhúc nhích, tạt hình này làm không tốt tay liền phế đi. Nhưng người ta vừa mới bỏ qua cho bà, bà không dám cầu tình, huống chi bà cũng không muốn cầu tình cho Mã di nương, nhưng còn Phương di nương mang thai đứa nhỏ của Đinh Bằng, mắt bà lộ ra mấy phần lo lắng.
“Chờ cái gì, hành hình cho ta!”
Tạt hình vốn là hình phạt bức cung phạm nhân được dùng trong nha môn, đem mộc đường ở mỗi ngón tay, mỗi đầu mộc đường có dẫn dây thừng để hai bên lôi kéo, ngón tay sẽ bị kẹp đến đau thấu tim, xem như là một loại hình phạt tàn khốc. Để chế phục hạ nhân, trong hậu viện mỗi phủ cũng thiết lập đủ loại hình phạt, mặc dù không có tàn nhẫn như nha môn nhưng cũng không khác lắm, phân loại từ nặng đến nhẹ, nhưng tạt hình này là thuộc về cực hình, bình thường tạt hình này chẳng qua là để cho có, lại không nghĩ bây giờ dùng ở trên người Mã di nương.
“Ngươi dám dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào những thứ không nên chạm, sẽ phải trả giá đại giới, gia hình!” Lưu thị lạnh lùng nói, trong mắt Đinh Tử hiện lên lãnh khốc, Vân Hi Vũ cũng chưa thấy qua hình phạt bậc chuyện này, sắc mặt có chút không tốt, quay đầu thấy Đinh Tử yên tĩnh nhìn, trên gương mặt nhìn nghiên xinh đẹp hiện lên một tia bóng mờ, trong đôi mắt kia có phần âm lệ khiến nàng kinh hãi.
Lập tức, nàng hơi nắm chặt nắm tay, Tử nhi hận là đương nhiên, Mã di nương này nên bị phạt, Vân Hi Vũ khóe miệng nâng lên, mắt lạnh nhìn sang.
Hành hình chính là người của Hộ Quốc hậu phủ nên tự nhiên sẽ không nhẹ tay, kéo Mã di nương đang giãy giụa không ngớt xuống tạt hình, một người cố định thân thể không ngừng giãy dụa của nàng, hai ma ma khỏe mạnh một trái một phải kéo dây thừng, vẻ mặt cắn răng ngoan ý “két, két” kéo dây thừng.
“A! A!” hai mắt Mã di nương đỏ đậm, mồ hôi lạnh trên mặt loát xoát rơi xuống, tiếng gào thét quả thực bén nhọn phá vỡ màng nhĩ mọi người, mười ngón tay của ả trong nháy mắt trướng hồng, toàn thân đau run lên, vừa mới thấy dây thừng chùng một chút, hai ma ma kia lại ngoan tâm ra sức, kéo chặt lần nữa, Mã di nương lão đảo, tiếng thét chói tai càng ngày càng khàn khàn.
Tiếng tát tay bên Phương di nương cũng “bốp bốp …” vang lên, ma ma tát tai khí lực cũng không nhỏ, nhưng lực khống chế tốt, lực đạo đánh không ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng Phương di nương, Phương di nương mặc dù cũng có hận ý đối với khuất nhục chưa bao giờ có này, nhưng nhìn Mã di nương chịu hình phạt, chỉ có thể cắn răng ô ô kêu đau nhận hết mười tát tay, dù người ta đã khống chế lực đạo, mười cái tát xong trên mặt Phương di nương sưng tựa như hai cái bánh bao lớn.
Đến cuối cùng khi Mã di nương đau kêu không ra tiếng, nằm trên mặt đất hơi thở suy yếu, Lưu thị mới cho người kết thúc tạt hình: “Mã di nương, hai mươi kiện đồ cưới, trong vòng năm ngày ngươi thu thập đủ cho ta, nếu không chúng ta đi báo quan!”
Rồi muôn vàn cảm khái nói: “Đại cô nương chết sớm a, để lại Tử nhi Trí nhi không được mẫu thân che chở dạy dỗ, để cho người ta khi dễ như thế. Đi, trước đem đồ cưới này đưa đến Tử Trúc viện, đợi Mã di nương góp đủ đồ cưới ta sẽ thu hồi đi, trước cứ đặt ở Tử Trúc viện. Tử nhi a, trong phủ này long xà hỗn tạp, ngươi phải nhìn kỹ, nếu lần sau lại để người ta động tới, ngay cả con ta cũng phạt!”
Dứt lời, Lưu thị hướng Vương thị cáo từ, trên mặt Vương thị co rúm căn bản cười không nổi, Lưu thị cho người đem đồ cưới cùng đồ bị Mã di nương lạn hóa đều dời đến Tử Trúc viện, nhìn Đinh Tử sửa sang lại một gian phòng chuyên dành để đồ, dặn dò mấy câu rồi mới ra khỏi Thị lang phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Lưu thị nhìn Thị lang phủ dần dần xa trong lòng một trận chua xót, Vân Hi Vũ bên cạnh cũng đỏ mắt vành mắt: “Nương, Tử nhi quá không xong, nữ nhi đau lòng cho nàng!”
Lưu thị ôm Vân Hi Vũ nhẹ vỗ về, thở dài nói: “Đúng vậy, gia đình này giống như ổ sói, nàng còn có thể che chở đệ đệ bình an lớn lên, không biết ăn bao nhiêu khổ. Ta trước còn cảm thấy Tử nhi rất thông tuệ, là một người có tâm cơ, hiện tại xem ra nếu không phải nàng có bậc tâm cơ ấy đã không biết chết bao nhiêu lần, đứa nhỏ này sống quá không dễ dàng.” Hai người đều đỏ cả vành mắt, ngồi ở trong xe ngựa nói chuyện.
Hôm nay các nàng đến kỳ thực chính làm theo ý tứ của Đinh Tử, lúc trước khi Mã di nương chuẩn bị hôn sự cho nàng, Đinh Tử đã biết ả sẽ mượn thời cơ này động đến đồ cưới của nàng, nàng để Mã di nương thuận lợi thu đồ cưới cũng để cho nàng cùng Hữu Ngự sử phủ hôn sự qua nạp cát, sau đó một kích phá hủy phần hôn sự này, cũng choThị lang phủ một đòn phủ đầu nghiêm trọng vì dám đánh chủ ý vào đồ cưới của nàng. Những lời Vân Hi Vũ nói lúc đó cũng là do Đinh Tử dạy, mà lúc Vân Hi Vũ cùng Lưu thị nghe xong lời của nàng còn cảm thấy Đinh Tử suy nghĩ nhiều, Mã di nương sẽ không có lá gan đó, không ngờ hôm nay đến lại phát hiện bản thân các nàng nghĩ quá đơn giản!
Trở lại Hộ Quốc hậu phủ, lúc Lưu thị hướng Lam lão thái quân phục mệnh, bà đã tìm nhẹ để nói nhưng vẫn làm Lam thị tức giận mắng người, Hộ Quốc hậu, hạ triều trở về nghe xong tức giận còn kém tìm tới Thị lang phủ mắng thêm một trận, Hộ Quốc hậu phủ một lần nữa có một phen nhận thức về Đinh Tử, trong lòng đối với nàng chân chính yêu thương cùng không đành lòng!
Đinh Bằng hạ triều trở về nghe nói Lưu thị đến trong phủ đại náo, lại nghe nói Mã di nương thay đổi đồ cưới rách nát liền đi Lãm Nguyệt viện mắng to một trận, Mã di nương giơ hai tay sưng đỏ vốn định khóc lóc kể lể lại bị Đinh Bằng chỉ vào mặt mắng đáng đời, nhất thời tức giận máu xông lên đầu trực tiếp ngất đi. Đinh Bằng phất tay áo không để ý tới, đi nơi Bạch di nương nghỉ ngơi.
Thì ra hôm nay lâm triều, quả nhiên có người mượn việc Phùng Ngọc Hoa tiến hành buộc tội, Hữu Ngự sử đương triều Phùng Thiệu Nguyên bị quở trách, tội thất trách phạt bổng một năm, tiểu thiếp Thị lang phủ sinh sự quấy rầy ngày thọ Lam lão thái quân phạt bổng nửa năm, Thượng thư phủ quản nữ nhân bất lợi phạt bổng nửa năm. Mặc dù chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nhưng trước mặt cả triều văn võ, có thể tưởng tượng bọn họ có bao nhiêu khó chịu, hơn nữa hiện tại phố lớn ngõ nhỏ cũng dần dần truyền ra việc lúc đó, này không thể nghi ngờ chính là đánh vào mặt họ, nửa năm a, một năm a, mỗi lần lĩnh bổng là lúc bọn họ nhớ lại sỉ nhục hôm nay cùng bị người khác trào phúng!
Phùng Thiệu Nguyên hồi phủ, liền cầm gậy gỗ đuổi theo đánh Phùng Ngọc Hoa, Phùng Ngọc Hoa thét lên cầu xin tha thứ, Phùng Thiệu Nguyên cũng bị Hoàng thị làm do dự, nghe Phùng Ngọc Hoa kêu thê lương nhưng kỳ thực một gậy cũng chưa đánh, Phùng Thiệu Nguyên thấy hắn như vậy càng tức giận quất thẳng tới.
“Lão gia, con của chúng ta mặc dù có sai, nhưng Thị lang phủ kia cũng rất không đúng, việc này căn bản chính là phủ bọn họ làm việc bất lợi, lúc trước chúng ta muốn đem Đinh Tử cưới vào đây để nàng hảo hảo hầu hạ Hoa nhi làm cho hắn biết suy nghĩ lại, hôn sự này không thành thì ngược lại cả kinh thành đều truyền ra chuyện Hoa nhi thích nam phong, bây giờ làm gì còn có nữ nhi tốt nào gả qua đây, hôn sự với Thị lang phủ cũng không được. Bây giờ không phải là lúc giận Hoa nhi, trước nên nghĩ biện pháp cưới một thiên kim danh môn cho Hoa nhi mới đúng a!”
“Không, ta sẽ thú Đinh Tử, cái tiểu tiện nhân kia hại ta mất hết thanh danh, ta muốn thú nàng về để mỗi ngày dằn vặt nàng!” Phùng Ngọc Hoa vừa nghe lại nhảy dựng lên mắng, trong mắt đỏ đậm, hôm qua trở về hắn liền cả đêm không ngủ, Đinh Tử hại hắn như vậy, hắn nhất định phải thú nàng, chỉ là sau khi thú về, hừ! (thằng biến thái này nằm mơ a ~.~!)
“Hoa nhi, ngươi náo còn chưa đủ sao, Lam lão thái quân cự tuyệt cửa hôn sự này tại chỗ, ngươi nghĩ muốn kết hôn liền có thể thú sao!” Nhìn nhi tử không hiểu chuyện, Hoàng thị cũng rất nhức đầu, con trai bảo bối này của nàng lúc nào mới có thể hiểu chuyện a! (đấy, lại châm ngôn: tốt nhất trên đời chỉ có má mà thôi!)
“Không, biện pháp này có thể!” suy nghĩ Phùng Thiệu Nguyên vừa chuyển, con mắt sáng lên nói, “Hôn sự này đã qua nạp cát, coi như là thành phân nửa, mặc dù muốn hôn sự này thành không dễ dàng nhưng muốn từ hôn cũng đồng dạng không dễ dàng. Hiện tại thanh danh Hoa nhi đã xấu, không có tiểu thư nhà nào chịu gả cho hắn, thế nhưng nếu Đinh Tử gả qua đây như nguyện, hai đứa ở trước mặt người khác biểu hiện ân ái một chút, thời gian lâu dài tiếng gió phai nhạt, lại làm cho Hoa nhi ở bên ngoài khóc lóc kể lể Hồng Mai kia lúc trước thấp hèn thế nào quyến rũ Hoa nhi đang say rượu, làm Hoa nhi thanh danh bại hoại, thanh danh Hoa nhi vẫn có thể khôi phục”.
Hoàng thị nhãn tình sáng lên: “Lão gia ý là…”
“Thị lang phủ kia cũng không thái bình, chúng ta còn có cơ hội” trong mắt Phùng Thiệu Nguyên hiện lên vẻ lo lắng, hai vợ chồng hí mắt cười, Phùng Ngọc Hoa cũng cười thật sâu, cũng đúng, ai bảo hắn thanh danh phá hủy, hắn chính là người bị hại a.
Trong Tử Trúc viện, Đinh Tử nhìn phòng đầy châu báu ngọc khí, đó là đồ cưới của nương, quả nhiên có thể nói “mười dặm hồng trang”, chỉ là một kiện hồng ngọc nho nhỏ đều làm cực kỳ tinh diệu, lưu quang ánh sáng kỳ dị, huống chi những châu báu vô giá khác, hiện tại rốt cuộc trở lại trong tay nàng.
Đinh Tử a Đinh Tử, ta làm tròn ý nguyện của nguyên thân, yên tâm, những vật này ta sẽ hảo hảo bảo tồn, cũng sẽ làm cho chúng được sử dụng đúng chỗ, cửa hàng bên ngoài đã vô thanh vô tức bắt đầu đưa vào hoạt động, ngũ hổ đã bắt đầu bồi dưỡng tình báo, nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ! Kinh doanh một phương diện kín đáo này không thể bồi dưỡng đủ cục tình báo này, nàng cần phần đồ cưới này!
“Hỉ nhi, trước đem những loại đồ cưới xấu do Mã di nương chuẩn bị tìm người mua để bán, đồ cưới do chính bà ta thêm vào cũng lấy ra đi bán đổi bạc, chúng ta cũng hoa hoa (chiếm thành của mình) bạc của nàng.” Hỉ nhi cười hì hì gật đầu vâng lệnh lui xuống làm.
Nàng (Hỉ nhi) về sau mới biết, lúc trước tiểu thư từ sự kiện Bạch Vân am kia đã lấy của Mã di nương được một vạn hai, lần này lại là hung hăng khoét của bà ta một khoản, Mã di nương cho rằng đồ cưới đã là vật trong lòng bàn tay nên cũng dùng một chút ngân lượng mua sắm thêm đồ cưới, này gôm lại, còn có thể chọn ra mấy thứ vàng bạc cùng một ít ngọc bội, cái bình chất lượng kém một chút, so sánh với đồ cưới của phu nhân là kém xa, nhưng cũng có thể bán được không ít tiền!
Cùng ngày, Mã di nương phát sốt nằm bất tỉnh ở trên giường, qua ba ngày mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại liền bị Vương thị sai đến phủ Hữu Ngự sử để giải trừ hôn ước, Mã di nương tức giận không chịu nổi, bất quá ả lại hung ác nghĩ ra một kế càng thêm hung ác.
Không biết cùng Hữu Ngự sử phu nhân nói chuyện gì, khi Mã di nương trở lại trong phủ chỉ nói là Hữu Ngự sử phủ đồng ý giải trừ hôn ước, bất quá thọ yến của Thái hậu đã sắp bắt đầu, giải trừ hôn ước nói cho cùng cũng không phải là hỉ sự nên sợ xúc phạm, nên quyết định chờ qua thọ yến của Thái hậu mới giải trừ đỡ phải nhận phiền phức. (Sally: haha sắp có trò hay, càng phấn khích coi ak)
Vương thị vừa nghe cũng cảm thấy có lý, dù sao lúc này thọ yến Thái hậu làm rất long trọng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì quấy rầy nhã hứng, đến lúc đó liền thảm nên cũng đồng ý giải thích này.
Thật ra lần này Lưu thị đến trong phủ náo quá lớn, Vương thị cũng còn chút sợ hãi, không nói bà hoàn toàn buông tha ý nghĩ tranh đoạt đồ cưới của Đinh Tử nhưng nhất thời cũng không dám làm cái gì nữa, ngược lại còn giục Mã di nương đem hơn hai mươi kiện đồ vật thiếu hụt bổ sung cho đủ, nhưng những vật này cũng có phần do Vương thị cùng Phương di nương lấy đi, Mã di nương đương nhiên không muốn gánh chịu một mình, sau mấy ngày cãi vả cùng Vương thị và Phương di nương, vết thương trên trán cũng bởi vì tức giận không tiêu tan mà có dấu hiệu chuyển biến xấu, Vương thị và Phương di nương lại hạ quyết tâm đổ hết cho Mã di nương, cuối cùng Mã di nương không thể không đưa ra một vạn lượng bạc bổ sung đủ cho Đinh Tử, đồ cưới của Đinh Tử đã đủ mà trong tay Mã di nương một thỏi bạc cũng không còn, đối với kế hoạch ác độc kia càng xác định vững chắc muốn làm cho bằng được!
Lúc Đinh Tử nghe lời giải thích kia, như có điều suy nghĩ nhìn ngoại viện, nụ hoa nở rộ kiều mị, đáy mắt dần dần xuất hiện một loại mờ mịt, Thái hậu thọ yến? Trực giác của nàng nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải thọ yến đơn giản như vậy, nhớ lại những chuyện liên quan đến Thái hậu, năm nay thêm hai phẩm cấp quan cùng gia quyến tham yến, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!
Về phần Mã di nương, nàng lại không không coi vào đâu, đến lúc đó thấy chiêu phá chiêu.
Tám ngày sau, thọ yến Thái hậu đúng ngày cử hành, cùng ngày thọ yến dân chúng trên đường tựa hồ cũng đổi lại xiêm y mới tinh, các loại xe ngựa quý báu không ngừng bôn ba trên đường, trong đó cũng có xe ngựa chở một nhà Thị lang phủ…
Mà mục đích của tất cả bọn họ chỉ có một, đó là nơi tôn quý nhất Đại Tề —— hoàng cung!
Beta: Sally
Bề ngoài hộp trang điểm vô cùng tốt, hộp bằng gỗ tử đàn, màu sắc và cường độ ánh sáng đều vô cùng tốt, nhưng khi rơi xuống nắp hộp gỗ tử đàn lại bể một góc.
Gỗ tử đàn, trong các loại gỗ thì gỗ tử đàn thuộc loại tốt nhất, không sợ nước không kị lửa, sao có thể rớt xuống liền bể, nha hoàn kia nhặt lên, mắt nhìn kỹ lại kinh ngạc nói: “Phu nhân, hộp trang điểm này mặt ngoài nhìn như là gỗ tử đàn, kỳ thực chỉ là sơn một lớp tương tự, bên trong tất cả đều là vụn gỗ, thứ này bày trên đường thìphu nhân nhà bình dân cũng sẽ không thèm mua.”
Hai người đang kiểm tra khác thì lại làm rớt trâm cài trên mặt đất, cầm những vật này lên, âm thầm sờ soạng, “cạch” một tiếng mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, trong mắt hiện lên lãnh ý nhè nhẹ: “Phu nhân, trâm cài này cũng có vấn đề, mặt ngoài chỉ thoa một ít bột vàng, bên trong tất cả đều là đồng dỏm”.
“Phu nhân chỗ của nô tỳ cũng có vấn đề…”
“Phu nhân, tơ lụa phần lớn cũng bị đổi, hình thức không đổi nhưng tất cả đều là phế phẩm, chất liệu cũng kém hơn”.
“Phu nhân, phần đồ cưới này mười phần thì có sáu bảy phần đã bị đổi thành hàng lạn hóa cho đủ số, những cái không đổi nếu không phải kiểu dáng cũ kỹ thì cũng là một chút văn phòng tứ bảo mà nữ nhân không đếm xỉa tới. Phu nhân, phần đồ cưới của đại tiểu thư đã bị người đổi qua, căn bản không phải là đồ từ trong phủ ta lấy ra!”
Vương thị khẩn trương, thân thể cứng ngắc, không thể tin tưởng nhìn đống đồ cưới này, bà không ngờ tự mình nghĩ lâu như vậy muốn đoạt đồ cưới, thế nhưng tất cả đều là một đống lạn hóa, bà còn cái gì để tham.
Phương di nương cùng nữ nhi Đinh Ninh Nhi sắc mặt cũng thay đổi, vẻ thất vọng rõ ràng hiện trên mặt!
Lưu thị kiểm tra lại hộp trang điểm bị làm rớt, trong nháy mắt mặt liền trầm xuống, nghe nha hoàn ma ma bẩm báo, gương mặt càng ngày càng trầm, cuối cùng âm hắc vô cùng, cầm lấy ly trà bên kia liền hung hăng hướng Mã di nương đang đứng bối rối, sắc mặt trắng bệch mà ném.
“A!” Mã di nương vốn đang tâm hoảng ý loạn, làm sao chú ý xung quanh, bị ly trà cứng rắn đập trúng triệt để, nàng ta chỉ cảm thấy trán lập tức có cái gì nóng nóng ngấy ngấy chảy xuống, nghi hoặc đưa tay sờ soạng, lại thấy bàn tay đầy máu đỏ tươi, tiếng thét chói tai vang lên lớn hơn nữa: “A, chảy máu, chảy máu, mau gọi đại phu đến cho ta, nhanh đi!” Hoan nhi bên người Mã di nương kinh ngạc một hồi, nhìn mọi người trong phòng khách sắc mặt đều âm trầm, do do dự dự không dám đi, Mã di nương liềntức giận đạp nàng một cước, Hoan nhi nghĩ thầm Mã di nương là sủng thiếp của lão gia, hay là lấy an toàn làm trọng, liền vội vã xuất phủ đi mời đại phu. Mã di nương lập tức dùng khăn lụa thấm máu, trong lòng một trận co rút, sẽ không mặt mày hốc hác đi, sẽ không mặt mày hốc hác đi!
Đều nói nữ nhân quan tâm nhất là mỹ mạo, lúc này Mã di nương đầu óc hỗn loạn, đứng ngồi không yên. Mà Vương thị, Phương di nương tại lúc Lưu thị đập bể ly trà, lập tức cũng hiểu đạo lý trong đó. Lúc trước Mã di nương hao hết tâm tư đoạt quyền quản lý đại khố phòng, về sau lại mượn lý do Đinh Tử xuất giá để đem đồ cưới đều chuyển đi, lúc này mới được bao lâu thời gian mà đồ cưới liền biến thành một đống rách nát, một tháng này nàng ta lại thường xuất phủ chạy tới chạy lui, rõ ràng là nàng ta thay đổi đồ cưới tốt, lấy hàng lạn hóa cho đủ số, bề ngoài thoạt nhìn Đinh Tử vẫn là cảnh phong quang mà gả, kỳ thực giá trị kia một phần trăm vốn có cũng không được, chiêu này rất cao tay, cũng rất độc!
Vương thị cùng Phương di nương tuy là cũng tham đồ cưới của Đinh Tử, nhưng cũng sợ làm quá rõ ràng mà xảy ra chuyện gì không tốt là xong việc, tính toán tối đa tham một phần là được, Mã di nương cơ hồ tham hơn phân nửa, giữ lại đều là đồ cũ kỹ, vốn cũng không thích hợp với Đinh Tử, các nàng không phải so với Mã di nương có lương tâm hơn mà là căn bản không dám làm tới mức này!
Ác! Quá đen tối! Quá độc! Quá tổn hại!
“Hừ! Đi! Hung hăng đánh cho ta!” Lưu thị đập bể ly trà xong lại không bỏ qua, tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, hướng về phía nha hoàn ma ma mang theo ra lệnh.
Vốn kiểm tra thấy đồ cưới bị đổi quá đáng liền trong lòng hận muốn chết, nha hoàn ma ma sớm đã xoa tay, nghe Lưu thị vừa nói liền “vèo” xông lên trước, nắm lấy tóc Mã di nương “bốp bốp bốp” tiếng tát tai vang lên, vừa ngoan vừa mạnh, hận không thể một chưởng tát văng hết răng Mã di nương.
Mã di nương vốn là hoảng hốt, lúc này lại bị một trận đánh, chân mềm nhũn ngã xuống đất, hoa cả mắt, nhưng đợt chưởng thứ hai lại như bóng với hình đánh tới, khiến ả muốn trốn lại trốn không thoát. Trên mặt bỏng rát, Mã di nương trong lòng bi phẫn, dùng toàn lực đẩy người đánh chửi ra, thét to: “Có lời gì không thể từ từ nói, Hậu phu nhân dựa vào cái gì vừa đến liền đánh người.”
Lưu thị khoát tay chặn lại, người của nàng liền dịu ngoan lùi về đứng phía sau, bộ dáng nhu thuận, so với bộ dạng vừa đi lên đánh người thay đổi quả thực có thể xem như hai người, Mã di nương tức giận đến nghẹt thở, thiếu chút nữa là phun ra máu quát: “Hậu phu nhân, nơi này là Thị lang phủ, không phải là Hộ Quốc hậu phủ, muốn quản giáo liền quản giáo. Phu nhân ra tay đánh ta bị thương không nói, còn cho hạ nhân đến đánh ta, chẳng lẽ đây là quy cư của Hộ Quốc hậu phủ? Ta mặc dù chỉ là thiếp của Thị lang phủ, nhưng là xuất thân Thượng thư phủ, bình thường làm việc dè dặt cẩn thận, không dám để cho người khác cảm thấy ta xúc phạm, Hậu phu nhân nói có đúng không?”
Mã di nương cũng cẩn thận suy nghĩ, dù sao ả cũng đã bị đánh, còn có thể có cái kết quả xấu nhất gì, không bằng mạnh mẽ không thừa nhận, Hộ Quốc hậu phủ có thể làm gì nàng?
Lần này mặc dù Thượng thư phủ đã mất hết mặt mũi, nhưng cũng không phải dễ chọc, muốn náo lớn, Hộ Quốc hậu phủ cũng phải suy nghĩ kỹ càng!
“Khách đến Thị lang phủ cũng không chiêu đãi trà sao, châm trà!” Lưu thị lại cười lạnh lùng nói, nàng yên tĩnh ngồi ở một bên, quanh thân trong nháy mắt phát ra loại khí thế không giận mà uy, khiến lời Mã di nương trào phúng như biến thành gió thoảng bên tai.
“Còn không mau đi đổi trà mới đến.” Đinh Tử mắt nhíu lại, vội vàng hướng Hỉ nhi bên người nói, Hỉ nhi rất nhanh rời đi, chỉ chốc lát đã mang ấm trà mới đến rót trà cho Lưu thị, Lưu thị cầm lấy ly trà chậm rãi phủi bột phấn trà, lại không uống mà để xuống mặt bàn, “Đinh thị lang bổng ngân* mỗi tháng không nhiều lắm a, nghe nói cũng là một vị quan thanh minh, ta cũng thật sự đã nhìn rõ, lời đồn bên ngoài không giả. Đến trà mời khách cũng thô tao (bình thường, hàng phẩm cấp thấp) như thế, trách không được đánh chủ ý lên đồ cưới của đại cô nương. Bất quá đồ cưới này Hộ Quốc phủ cho đại cô nương thì chính là của đại cô nương, chúng ta không thu hồi lại là để cho nàng đưa ma (chết đi nên để lại), cũng tuyệt đối sẽ không tiện nghi cho kẻ tham của không biết xấu hổ, vô sỉ, thấp hèn, bại hoại!” Đừng xem Lưu thị bình thường rất ôn hòa, lúc mắng người, thế nhưng cũng có trình độ mà không mang theo một câu thô tục. (bổng ngân: lương bổng/ bổng lộc triều đình bằng ngân lượng)
Mã di nương bưng trán, chỉ chốc lát máu trên trán đã dính ướt khăn tay, trong lòng bà càng bực bội: “Hậu phu nhân làm việc cần phải có bằng chứng, Thị lang phủ chúng ta tuy không phải danh môn hậu duệ quý tộc, cũng là nhà quan lại, không phải là ai cũng có thể chụp mũ!” Lời này khá cao tay đẩy tới danh nghĩa Thị lang phủ, rõ ràng ngầm nhắc nhở Vương thị, nếu là chuyện vỡ lở ra, chẳng những là một mình ả thảm mà toàn bộ Thị lang phủ cũng không được tốt. Đại Tề đối với đồ cưới của nữ tử xuất giá có văn bản quy định rõ ràng quyền sở hữu, cho dù là thú tiểu thiếp không danh phận, cũng đồng dạng có toàn quyền sử dụng đồ cưới của chính mình, người ngoài không có quyền đụng đến. Mã di nương nói từng câu rành mạch, Vương thị cùng Phương di nương cũng đồng dạng động tâm tư với đồ cưới, hơn nữa những năm gần đây các nàng cũng tham lấy không ít, chỉ là không nhiều lắm, vì thế không rõ ràng mà thôi, nhưng không có nghĩa là tay hai người vẫn sạch sẽ.
Vương thị và Phương di nương hơi đổi sắc mặt, Vương thị trầm tư xuống nước nói: “Hậu phu nhân an tâm một chút chớ nóng, mọi chuyện nên hỏi rõ ràng cho thỏa đáng, đỡ phải oan uổng người khác, ngược lại làm cho thanh danh Hậu phu nhân không tốt, chẳng phải là không ổn?” trong mắt Mã di nương có tia đắc ý, chiêu này ả đột nhiên nghĩ ra, đánh chết cũng không nhận… Dù sao chỉ là lời nói, ở đây không có bằng chứng, ả sẽ không sợ!
“Di nương, di nương, đại phu tới, đại phu mau nhìn xem di nương chúng ta có sao không?” Hoan nhi vừa vặn mang theo đại phu chạy tiến vào, đại phu lập tức kiểm tra vết thương trên trán Mã di nương, thoa một chút dược cầm máu và liền sẹo.
“Đại phu, trên trán ta sẽ không để lại sẹo chứ?” thần sắc Mã di nương tràn đầy khẩn trương, đại phu kia lắc đầu liên tục, “Di nương yên tâm, chỉ cần thoa dược của ta tuyệt đối không có việc gì, nhưng mà những ngày này không được dính nước để tránh kích thích vết thương, nếu không… Đã không có chuyện gì, lão phu cáo từ trước.”
“Đại phu bên này thỉnh.” Hoan nhi đưa bạc tiễn đại phu ly khai, lại không chú ý Đinh Tử nhìn về hướng đại phu rời đi, trong mắt hiện lên nhè nhẹ lãnh ý.
Thọ An đường nhất thời an tĩnh lại.
Mã di nương tức giận thở dốc, giọng điệu chỉ trích: “Hậu phu nhân, ngài không biết nặng nhẹ như vậy, có biết mỹ mạo là mệnh của nữ nhân, ngài tàn hại như vậy là có ý gì? Ngài tuổi tác đã cao, cũng không nên đố kị với ta, cũng may ta là người tốt tự có thiện báo, trên mặt sẽ không lưu lại dấu vết, nếu không ta không để yên cho ngài”.
“Này, không để yên thì thế nào? Giết ta, hay là đánh ta? Chỉ bằng ngươi? Mã di nương ngươi cũng đừng quên mình là thân phận gì, há mồm ngậm miệng là đem Thượng thư phủ ra, có biết ngươi là nữ nhi đã xuất giá, chén nước đã đổ, hiện tại Thị lang phủ là trời của ngươi, ngươi lại tâm niệm Thượng thư phủ như thế là đạo lý gì. Ngươi bất quá cũng chỉ là tiểu thiếp Thị lang phủ, ta sẽ dùng lý do ngươi tham ô đồ cưới của đại cô nương, làm cho Đinh Bằng bỏ ngươi, hắn cũng không dám nói gì, ngươi tin hay không?” Lưu thị kéo tay Đinh Tử qua, vẻ mặt thương cảm, “Ta hôm nay mới biết được Tử nhi ở Thị lang phủ sống như thế nào, đồ cưới này không minh bạch bị người tham đi, trong phủ không có một người vì ngươi nói lời công bằng, ta là mợ cũng như mẹ, liền tuyệt sẽ không để cho ngươi bị tổn hại!”
Đinh Tử hợp thời vành mắt đỏ lên, thẳng lắc đầu, trên mặt thật là ủy khuất cùng thất vọng.
“Hậu phu nhân, sự tình còn chưa có điều tra…” Vương thị nghe câu chỉ trích này vội vã muốn giải thích.
“Điều tra, lão phu nhân còn muốn điều tra thế nào, Mã di nương vì chuẩn bị hôn sự của Tử nhi mà muốn đồ cưới, hiện tại đồ cưới lại bị thay đổi thành hàng hóa hạ đẳng, còn tra cái gì? Lão phu nhân sẽ không chỉ một ít vấn đề mà nghĩ không ra đi!” Ai mà nghĩ không ra, không ra chẳng phải là lão hồ đồ! Vương thị trong mắt tối sầm, âm thầm cắn răng, cười mỉa, “Đương nhiên là như vậy!”
“Không, đồ cưới này lúc trước từ trong đại khố phòng lấy ra đặt ở Lãm Nguyệt Các ta cũng không ai động đến, vì hòa hoãn quan hệ cùng đại tiểu thư, lúc trước ta còn tự xuất tiền túi thêm một chút đồ cưới, tuyệt không có khả năng tham đồ cưới này. Đồ cưới này thật ra đã qua tay nhiều người, sao biết trong đó không có sai sót, lại nói tỷ tỷ năm đó mất sớm, nàng ở trong phủ từ trước đến nay là ăn mặc không lo, phần đồ cưới này của nàng ít có người động tới, sao biết không phải do đồ cưới ban đầu vốn có vấn đề?”
Vương thị trong mắt lưu quang chợt lóe, nói không sai, nếu là có thể đem chuyện đồ cưới này đổ cho Hộ Quốc hậu phủ đã cầm hàng hóa hạ đẳng cho nữ nhi tống gả, không những không cần đền, còn có thể được bù một phần, đây chính là…”Này… Cũng không phải là không thể được a!”
“Lời này của tỷ tỷ cũng có chút đạo lý.” Phương di nương cũng trong nháy mắt hiểu được, nhân tiện theo Mã di nương nói.
“Ha ha ha, ha ha ha ha a ~” đột nhiên lại có một đạo tiếng cười nhẹ ngay lúc này truyền đến, mọi người nghi hoặc, lại nhìn thấy Đinh Tử vốn an tĩnh ngồi, đang dùng tú khăn bụm mặt cười ngửa tới ngửa lui, đôi mắt trong trẻo kia lại có một loại thấu triệt âm mưu quỷ kế thế gian, thuần thấu cùng sâu duệ, mọi người nhìn mà trong lòng phát lạnh. Đinh Tử vẫn cười, không nói nửa câu, chỉ là không ngừng dùng hai mắt quét tới Vương thị, Mã di nương, Phương di nương, Đinh Ninh Nhi, ngay cả Bạch di nương và Đinh An cũng không buông tha.
Cặp mắt kia hắc sắc so với trân châu đen còn đen bóng hơn, so với đàm thủy sâu nhất trên đời còn muốn vọng không thấy đáy, so với bảo kiếm sắc bén nhất còn muốn giết người không thấy máu, mọi người chỉ cảm thấy trong nháy mắt có loại cảm giác bị vô số kim châm đâm trên cơ thể vô số lỗ hổng, ngay cả ngồi cũng cảm giác toàn thân không thoải mái, đồng thời chột dạ quay đầu, không dám nhìn Đinh Tử, toàn bộ đại sảnh Thọ An đường không ngừng vang vọng tiếng cười càng ngày càng quỷ dị của Đinh Tử.
Sau một hồi, tiếng cười của Đinh Tử đã dừng, toàn bộ phòng khách đến tiếng lá rụng cũng có thể nghe, lúc mấy người Vương thị thở dài một hơi đồng thời cảm giác lưng áo ướt mồ hôi, trong lòng lại chấn động! Đinh Tử lúc nào thì đáng sợ như vậy? Nàng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, cho dù trở nên lợi hại cũng không đến mức khiến mọi người như đứng đống lửa như ngồi đống than, đây chẳng qua là các nàng chột dạ mà thôi, đúng, chỉ là như vậy!
Lưu thị liếc mắt thật sâu nhìn Đinh Tử đã hồi phục yên lặng, nàng (Đinh Tử) lúc này tĩnh tĩnh nâng trà lên uống, hàng lông mi dày như cánh bướm chập chờn như cây quạt nhỏ chậm rãi rũ xuống, che khuất tâm tình nơi đáy mắt nàng, nàng tuy là đang ngồi yên lặng nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất trầm trọng, làm cho người ta thời khắc cẩn thận chăm chú, vô hình trung sinh ra e ngại đối với nàng. Càng yên tĩnh, càng làm người ta bất an, càng làm cho người ta sợ nàng. Chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi, khi nào thì thâm trầm như vậy, khí thế bất phàm, dù là bà lúc còn trẻ, không, dù là hiện tại, bà cũng không có lòng tin có thể dễ dàng đánh nát tâm người khác như thế.
Lưu thị biết Đinh Tử đây là đang giúp bà đem sự tình tiếp tục xử lý đi xuống, hừ lạnh một tiếng: “Mã di nương lời này nói ra, quả thực làm cho ta hoài nghi đầu óc ngươi rốt cuộc chứa những thứ gì, chẳng lẽ là trong lòng quá đen, đầu óc liền biến thành hư hỏng đi. Trước không nói đại cô nương gả đến Thị lang phủ hơn mười ba năm, đồ cưới đồ trang sức trước đây đem khen thưởng đến hạ nhân trong phủ có bao nhiêu, nếu lúc đó Hộ Quốc hậu phủ thật sự là dùng hàng hóa hạ đẳng sung đồ cưới, sao lại không có một hạ nhân nào oán giận, sao lại một điểm tiếng gió cũng không có. Đồ cưới này ở trong phủ hơn mười ba năm, chất nữ của ta vẫn vô duyên sử dụng, nhưng ở Thị lang phủ mấy lần qua tay liền tồn tại nhiều vấn đề. Thế nhưng mấy lần qua tay trước, chẳng lẽ trong phủ không có chứng từ rõ ràng, có vấn đề gì mà một lần cũng không phát hiện được? Vì sao mà Mã di nương vừa cầm lấy liền đã xảy ra chuyện, ta nghĩ Mã di nương nên cho ta một lời giải thích hợp lý mới đúng!”
“Hậu phu nhân cũng nói đồ cưới này mấy lần qua tay, trong đó có chỗ có vấn đề, cũng không nhất định chỉ ở chỗ của ta xảy ra vấn đề đi.”
“Không, ta chỉ tin chứng cứ xác thực, chính là đồ cưới chân chính! Chỉ cần phái người lục soát Thị lang phủ một chút, tất cả lời nói tự sụp đổ!”
“Hậu phu nhân đùa giỡn cái gì, ngài tuy là Hộ quốc Hậu phu nhân, cũng không có tư cách lục soát phủ đệ một quan viên. Ngài dù thân phận cao tới đâu, cũng không thể bôi nhọ Thị lang phủ như vậy!” Mã di nương lập tức lên tiếng quát bảo ngưng lại, nhìn thấy trong mắt Lưu thị hiện lên tiếu ý, thân thể cứng rắn rùng mình một cái.
“Đúng vậy, Hậu phu nhân, làm như thế có phần quá mức, ngài có phần quá không để lão bà ta đây vào mắt.” Vương thị trên mặt không ánh sáng, Lưu thị vừa vào phòng liền cho bà ra oai phủ đầu, ở trước mặt bà đánh người, một chút cũng không đem bà nhìn vào mắt. Vương thị kiếp này phấn đấu lâu như vậy cũng chỉ là tứ phẩm quan văn chi mẫu, Đinh Bằng trên triều đình không có chiến tích gì, đến tư cách tranh cho bà cái cáo mệnh cũng không có, chính là bởi vì không có, không có cái gì thể hiện thân phận, bà coi trọng nhất đó là địa vị.
Lưu thị nhiều lần lặp đi lặp lại giẫm lên, nét mặt bà già nua, đã không thể dùng chữ đen để hình dung, quả thực là mặt không còn chút máu!
“Quá? Đương nhiên không quá! Lại nói tiếp, Mã di nương nói cũng không phải là không có đạo lý, đồ cưới này qua tay nhiều người, rốt cuộc ở đâu sai sót cũng không biết. Cũng may tổ tiên Đại Tề ta anh minh thần võ, sáng nay thiên tử càng yêu dân như con, đối với triều chính tham ô là chuyện đại kỵ nhất. Đại Tề cũng đã có mấy lần đại án tham ô đồ cưới thệ nữ tử, aiz ~ những người đó cuối cùng có kết quả gì? Đồ cưới không chỉ bị lục soát ra, hơn nữa còn bị lưu vong, thậm chí có người lòng tham không đáy thì sung quân kỹ, an ủi tướng sĩ tiền tuyến, ta nói như vậy cũng tiện nghi mấy kẻ đó, sau khi chết còn để lại tiếng tốt này! Ha ha ha…”
Mã di nương sắc mặt tái xanh, không thể tin mà mở to mắt nhìn phía Lưu thị, Phương di nương và Vương thị cũng mặt trắng bệch, Lưu thị tiếp tục chậm rì rì nói: “Vì thế việc này ngươi một câu ta một câu là không thể nói rõ, Thị lang phủ cũng là quan gia phủ đệ, ta đến lục soát xác thực không tốt lắm. Để hạ nhân Hộ Quốc hậu phủ ta cầm thiệp của ta đưa cho Kinh Triệu doãn, dù sao đồ cưới còn ở nơi này, cũng chưa ra khỏi Thị lang phủ, chỉ cần Kinh Triệu doãn đại nhân phái người lục soát, thật giả thế nào lập tức rõ ràng, ngươi và ta đều giải được nghi hoặc, cũng không cần người của ta động thủ, có vẻ rất công bằng”. Lưu thị lấy thiệp ra đưa cho nha hoàn phía sau, nha hoàn kia liền nhấc chân muốn đi.
Vương thị kinh hoảng thiếu chút nữa từ trên ghế lăn xuống, này nếu kinh động Kinh Triệu doãn, phủ này có khả năng tất cả đều chịu liên lụy, Đinh Bằng nơi đó cũng không tốt. Hiện tại bà mới giật mình thấy, đó là đồ cưới Hộ Quốc hậu phủ, đó là đồ cưới nhị phẩm khai quốc đại quan phủ, đó là quý phủ nhà cao cửa rộng đến thánh thượng cũng nể mặt, dù là Kinh Triệu doãn cũng phải cho Hộ Quốc hậu phủ mặt mũi, việc này nếu náo đến nha môn, không chỉ đem toàn bộ Thị lang phủ chịu lời dèm pha trước nay chưa từng có, hoàng thượng cũng sẽ mất hứng, căn bản sẽ không để ý tới sự sống chết của các nàng. Kinh Triệu doãn nếu phán nặng một chút, mặc dù không tới nước chém đầu cả nhà, nhưng con đường làm quan của Đinh Bằng cũng chấm dứt!
Bởi vì không có ai so với bọn họ rõ ràng hơn, tay bọn họ đều không sạch sẽ, Kinh Triệu doãn đến, ai cũng chạy không thoát. Mã di nương càng kinh hoảng cắn đầu lưỡi, hô đau che miệng, nhất thời hồi lâu không nói được ra lời.
Vương thị tâm tư trầm xuống, lập tức hướng về phía Mã di nương lạnh lùng nói: “Mã di nương ngươi đừng ngụy biện, đồ cưới đưa đến trong tay ngươi, hôm nay giao lại trước mặt ta lại liên tiếp xảy ra vấn đề, không phải ngươi thì là ai tham. Ngươi còn không đem đồ cưới chân chính lấy ra, ta còn có thể nghĩ tình ngươi nhiều năm qua vì phủ xuất lực mà tha cho ngươi một mạng!”
“Lão phu nhân lời này không đúng, đồ cưới sau khi ta cầm đến Lãm Nguyệt viên rồi cũng không động đến, trước đây ta chưởng gia mấy năm cũng không có vấn đề gì, thế nào đến trong tay Bạch di nương không bao lâu liền là thức ăn chúng ta có độc, đồ cưới bị đổi, nếu nói là nàng ta không có vấn đề, ai cũng không tin a!” Mã di nương thiếu chút nữa cắn lưỡi mình, ả tự nhiên biết lão bà Vương thị kia nói như thế chính là muốn đem toàn bộ tội danh đổ lên đầu ả, ả sao lại cho bọn họ như nguyện.
“Được rồi! Nay đồ cưới nếu như lấy không ra chính phẩm, ta cần phải đi Kinh Triệu doãn một chuyến, các ngươi nếu không muốn làm phiền mệnh quan triều đình liền để người Hộ Quốc hậu phủ ta lục soát. Cho dù là Tử nhi, Trí nhi ta cũng sẽ lục soát, đỡ phải đến lúc đó các ngươi nói ra nói vào, ta đối xử bình đẳng. Nay cái gì cũng không làm thì chuyện lão thái quân giao phó ta không thành, ta cũng nhất định phải cho các ngươi so với ta thảm gấp mười lần!” Lưu thị vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng, Vương thị bị ngăn nói không ra lời.
Cho người ngoài không phụng hoàng mệnh (Không được lệnh của vua) lục soát phủ, đó là làm nhục cả Thị lang phủ, nhưng để Lưu thị lục soát lại dễ chịu hơn đến Kinh Triệu doãn, chuyện ngày hôm nay nếu không có kết quả rõ ràng Lưu thị sẽ không bỏ qua. Vương thị chỉ cảm thấy khuôn mặt già nua tức giận thịt không ngừng co quắp run run, chỉ có thể trầm trọng gật gật đầu.
Lưu thị hướng phía sau phất tay một cái: “Cầm phần danh mục quà tặng này mang theo người trong phủ lục soát, nhất là trong phòng mấy di nương, lục soát cẩn thận!”
“Dạ phu nhân!” phía sau Lưu thị, hai ma ma và một nha hoàn cầm danh mục quà tặng đi xuống, chỉ chốc lát ra ngoài gọi hơn mười hạ nhân Hộ Quốc hậu phủ tiến vào lục soát Thị lang phủ, Vương thị vừa thấy thế trận này, hiển nhiên biết Lưu thị chính là vì việc này mà đến, trong lòng càng hoảng hốt, chẳng lẽ Hộ Quốc hậu phủ sớm biết đồ cưới Vân Tề Nhu khác thường, hoặc là luyến tiếc nữ nhi đã mất lâu như vậy, vừa lúc mượn cơ hội này đoạt lại!
Nhìn Đinh Tử bình yên ngồi bên cạnh, Vương thị trong mắt hiện lên tia sắc bén: “Nhắc tới đồ cưới vốn là của Tử nhi, Hộ Quốc hậu phủ cầm lại cũng tốt, dù sao lúc cháu xuất giá cũng thu hồi lại, bất quá chỉ là tạm phóng mà thôi. Nếu không lần sau người Hộ Quốc hậu phủ lại đến, chúng ta nhưng chịu không nổi sấm sét tức giận kia, ha ha ha.”
Đinh Tử ngẩng đầu, nhìn Vương thị rõ ràng ám chỉ nàng, trong mắt đen bóng càng thâm trầm. Lão thái bà dơ bẩn, đến lúc này còn chưa từ bỏ ý định tham ô đồ cưới, bây giờ còn gây xích mích quan hệ của nàng cùng Hộ Quốc hậu phủ.
Bà ta căn bản không suy nghĩ, thật cho rằng nàng là tiểu thư ngốc nghếch không muốn Hộ Quốc hậu phủ lấy đồ cưới mà nói hai câu, sẽ triệt để cùng Hộ Quốc hậu phủ có ngăn cách, việc này bất luận là ai đều nhìn ra Hộ Quốc hậu phủ là ra mặt vì nàng, nếu nàng làm như vậy chính là không biết tốt xấu, ai còn có thể coi trọng nàng.
Vương thị a, ngươi quá tham! Ta cũng sẽ không cho ngươi dễ chịu!
Đinh Tử ánh mắt chỉ quét một cái, nhìn thần sắc mọi người, liền cúi đầu cầm ly trà không nói một lời, Vương thị tức giận, đôi mắt hung ác, độc địa trừng nàng, nếu không phải là Lưu thị híp mắt nhìn sang, Vương thị đều hận không thể trừng xuyên Đinh Tử mới bỏ qua.
Mà hơn mười người của Hộ Quốc hậu phủ lục soát Thị lang phủ năng suất cực đại, bọn họ theo lời Lưu thị nói tập trung lục soát viện các di nương, một lúc lâu sau, không ngừng có người qua đây truyền lời truy ra đồ.
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng Mã di nương lục soát ra danh mục quà tặng hơn hai thất tuyết đoán, thập chỉ vàng ròng, Nam hải trân châu, một đôi bình bạch ngọc nhất đẳng,…”
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng Mã di nương lục soát ra danh mục quà tặng một hộp trân phẩm mã não, lưu ly loại phỉ thúy tam đối, nhất đẳng …”
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng Phương di nương lục soát ra danh mục quà tặng một đôi kim bố diêu long phượng trình tường, một bộ đồ trang sức vàng ròng tương toái thủy tinh, vàng ròng tương đại khỏa đông châu một bộ,…”
“Bẩm phu nhân, ở trong phòng lão phu nhân lục soát ra danh mục quà tặng thượng cực phẩm huyết san hô một đôi, nhân sâm trăm năm mười khỏa, thuốc bổ…”
Lưu thị híp mắt như cười như không nhìn mọi người trong Thị lang phủ trên mặt trắng xanh hồng biến hóa, trong lòng hận muốn chết, đây là chỗ dơ bẩn, lúc trước đại cô nương làm sao lại coi trọng gia đình người nam tử như thế, quả thực là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu, xa mười dặm vẫn còn mùi hôi tanh, quả thực khiến nàng buồn nôn!
“Mợ, nương rất hiếu thuận, năm đó vẫn nhớ thân thể tổ mẫu, những thuốc bổ này đều là nương đưa cho tổ mẫu dưỡng thân thể, tổ mẫu tuyệt đối không tham đồ cưới của nương, Tử nhi tin tổ mẫu.” Nhìn mặt Vương thị vừa đen vừa trắng đan xen, Đinh Tử dịu ngoan thay nàng biện giải, cũng coi như Vương thị mặc dù lòng tham nặng, vẫn không hạ độc thủ, nếu không Đinh Tử muốn thay nàng giải thích cũng khó.
Vương thị sắc mặt bỗng tốt lên, nhìn Đinh Tử hài lòng gật gật đầu: “Đúng vậy, con dâu vẫn là đứa hiếu thuận, ta cũng rất thích nàng, thương yêu nàng nhất, đáng tiếc a… này thấp hèn bại hoại, thế nhưng làm ra việc tham ô đồ cưới chủ mẫu, ta nhất định không buông tha các nàng!” Đinh Tử đã làm cho trên người bà sạch sẽ, Vương thị cũng sẽ không bởi vì Mã di nương và Phương di nương mà làm cho mình lại rước lấy cái gì không sạch sẽ, đương nhiên phải chí công vô tư một ít! (Muốn ói với lão bà này, bà còn có thể vô sỉ hơn nữa không hả?)
Lưu thị chỉ lạnh nhạt cười không nói, toàn bộ phòng khách lại khôi phục yên tĩnh đến lá rụng cũng có thể nghe, thường chỉ có hạ nhân Hộ Quốc hậu phủ đưa đến châu báu, vật báu cùng với bẩm báo nói.
Đến cuối cùng Mã di nương đã ngã xuống đất, mặt không có chút máu, hai mắt vô thần, đại đa số đồ cưới là ả tham, mấy thứ này tự nhiên là tất cả đều từ trong phòng ả lục soát ra. Cho dù ả cất giấu ở chỗ bí mật, hạ nhân của Hộ Quốc hậu phủ cũng có biện pháp tìm ra, nhìn đồ cưới từng món một chuyển trở về, ả đắc tội coi như càng ngày càng nặng. Phương di nương cũng vẻ mặt trắng bệch, mặc dù ả chỉ tham mấy món đồ, nhưng đều thập phần quý báu, nhìn Lưu thị thỉnh thoảng mắt lạnh quét tới, bị dọa trong lòng run sợ, run run ở một bên, Đinh Ninh Nhi vốn chờ đem đồ cưới bỏ vào trong túi cũng bị dọa mất hồn, nàng bất quá mười hai tuổi, còn chưa thấy qua chuyện phát sinh lớn như thế này, sớm bị dọa mất hồn theo như lời Lưu thị đưa vào quân doanh làm quân kỹ, vẫn đứng như tượng ở một bên.
Hai canh giờ sau, các viện Thị lang phủ đều bị lục soát hết, ở chỗ Đinh Bằng cùng với mấy nha hoàn bà tử nơi đó cũng lục soát ra một vài món đồ cưới, Vương thị trướng đỏ mặt, những vật này cũng không phải đặc biệt quý báu, chỉ nói là lúc trước Vân Tề Nhu khen thưởng hạ nhân, về phần cấp phu quân cũng là chuyện đương nhiên, Lưu thị đối với lần này không truy cứu nhiều, chỉ là cho người đem danh mục quà tặng tìm, cho dù như vậy thì đối chiếu danh mục quà tặng thì còn thiếu gần hai mươi kiện bảo vật!
“Lão phu nhân, ngươi cảm thấy nên xử lý hai vị di nương như thế nào?” Lưu thị lời này không phải đang hỏi mà đang chất vấn, nếu không Vương thị cũng sẽ không mặt đỏ lên nói không ra lời, nửa ngày nghẹn ra một ngụm, “Nay Hậu phu nhân chính là vì đồ cưới mà đến, hai di nương quý phủ chúng ta lại ô uế tham lam như vậy, ta không lời nào để nói, toàn do Hộ Quốc Hậu phu nhân xử lý.”
Thân thể Mã di nương, Phương di nương liền run lên, sợ hãi nhìn Lưu thị, hi vọng nàng ta đại phát từ bi bỏ qua việc này, nếu nàng ta mất trí nhớ thì càng tốt hơn!
Lưu thị lạnh lùng liếc Mã di nương, Phương di nương: “Ta nể tình quan hệ thông gia hai nhà, không đem bọn ngươi đưa đi nha môn xử trí.” Không cho hai người cơ hội thở phào nhẹ nhỏm, Lưu thị âm lãnh nói, “Bất quá hai người các ngươi dám to gan tham lam đồ cưới đại cô nương như thế, đây là đồ cưới chủ mẫu quý phủ, lại còn dùng hàng lạn hóa thêm vào cho đủ số để lừa bịp đích nữ là tội không thể tha. Liền phạt Mã di nương tạt hình, niệm tình Phương di nương có thai không thể phạt nặng, thai ba tháng đã định hình, phạt mười cái tát cho ngươi ghi nhớ”. (Tạt hình: nói nôm na là dùng dụng cụ kẹp các ngón tay, giống trong phim Mn hay thấy ak)
“Cái gì, tạt hình? Không, không, ta làm sao chịu được, không! Không được!” Mã di nương bị dọa mặt không còn chút máu, liền đứng lên chạy ra ngoài, nhưng bị người Hộ Quốc hậu phủ ngăn lại, Vương thị nghe thấy tạt hình cũng cau chân mày, trong lòng nhúc nhích, tạt hình này làm không tốt tay liền phế đi. Nhưng người ta vừa mới bỏ qua cho bà, bà không dám cầu tình, huống chi bà cũng không muốn cầu tình cho Mã di nương, nhưng còn Phương di nương mang thai đứa nhỏ của Đinh Bằng, mắt bà lộ ra mấy phần lo lắng.
“Chờ cái gì, hành hình cho ta!”
Tạt hình vốn là hình phạt bức cung phạm nhân được dùng trong nha môn, đem mộc đường ở mỗi ngón tay, mỗi đầu mộc đường có dẫn dây thừng để hai bên lôi kéo, ngón tay sẽ bị kẹp đến đau thấu tim, xem như là một loại hình phạt tàn khốc. Để chế phục hạ nhân, trong hậu viện mỗi phủ cũng thiết lập đủ loại hình phạt, mặc dù không có tàn nhẫn như nha môn nhưng cũng không khác lắm, phân loại từ nặng đến nhẹ, nhưng tạt hình này là thuộc về cực hình, bình thường tạt hình này chẳng qua là để cho có, lại không nghĩ bây giờ dùng ở trên người Mã di nương.
“Ngươi dám dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào những thứ không nên chạm, sẽ phải trả giá đại giới, gia hình!” Lưu thị lạnh lùng nói, trong mắt Đinh Tử hiện lên lãnh khốc, Vân Hi Vũ cũng chưa thấy qua hình phạt bậc chuyện này, sắc mặt có chút không tốt, quay đầu thấy Đinh Tử yên tĩnh nhìn, trên gương mặt nhìn nghiên xinh đẹp hiện lên một tia bóng mờ, trong đôi mắt kia có phần âm lệ khiến nàng kinh hãi.
Lập tức, nàng hơi nắm chặt nắm tay, Tử nhi hận là đương nhiên, Mã di nương này nên bị phạt, Vân Hi Vũ khóe miệng nâng lên, mắt lạnh nhìn sang.
Hành hình chính là người của Hộ Quốc hậu phủ nên tự nhiên sẽ không nhẹ tay, kéo Mã di nương đang giãy giụa không ngớt xuống tạt hình, một người cố định thân thể không ngừng giãy dụa của nàng, hai ma ma khỏe mạnh một trái một phải kéo dây thừng, vẻ mặt cắn răng ngoan ý “két, két” kéo dây thừng.
“A! A!” hai mắt Mã di nương đỏ đậm, mồ hôi lạnh trên mặt loát xoát rơi xuống, tiếng gào thét quả thực bén nhọn phá vỡ màng nhĩ mọi người, mười ngón tay của ả trong nháy mắt trướng hồng, toàn thân đau run lên, vừa mới thấy dây thừng chùng một chút, hai ma ma kia lại ngoan tâm ra sức, kéo chặt lần nữa, Mã di nương lão đảo, tiếng thét chói tai càng ngày càng khàn khàn.
Tiếng tát tay bên Phương di nương cũng “bốp bốp …” vang lên, ma ma tát tai khí lực cũng không nhỏ, nhưng lực khống chế tốt, lực đạo đánh không ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng Phương di nương, Phương di nương mặc dù cũng có hận ý đối với khuất nhục chưa bao giờ có này, nhưng nhìn Mã di nương chịu hình phạt, chỉ có thể cắn răng ô ô kêu đau nhận hết mười tát tay, dù người ta đã khống chế lực đạo, mười cái tát xong trên mặt Phương di nương sưng tựa như hai cái bánh bao lớn.
Đến cuối cùng khi Mã di nương đau kêu không ra tiếng, nằm trên mặt đất hơi thở suy yếu, Lưu thị mới cho người kết thúc tạt hình: “Mã di nương, hai mươi kiện đồ cưới, trong vòng năm ngày ngươi thu thập đủ cho ta, nếu không chúng ta đi báo quan!”
Rồi muôn vàn cảm khái nói: “Đại cô nương chết sớm a, để lại Tử nhi Trí nhi không được mẫu thân che chở dạy dỗ, để cho người ta khi dễ như thế. Đi, trước đem đồ cưới này đưa đến Tử Trúc viện, đợi Mã di nương góp đủ đồ cưới ta sẽ thu hồi đi, trước cứ đặt ở Tử Trúc viện. Tử nhi a, trong phủ này long xà hỗn tạp, ngươi phải nhìn kỹ, nếu lần sau lại để người ta động tới, ngay cả con ta cũng phạt!”
Dứt lời, Lưu thị hướng Vương thị cáo từ, trên mặt Vương thị co rúm căn bản cười không nổi, Lưu thị cho người đem đồ cưới cùng đồ bị Mã di nương lạn hóa đều dời đến Tử Trúc viện, nhìn Đinh Tử sửa sang lại một gian phòng chuyên dành để đồ, dặn dò mấy câu rồi mới ra khỏi Thị lang phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Lưu thị nhìn Thị lang phủ dần dần xa trong lòng một trận chua xót, Vân Hi Vũ bên cạnh cũng đỏ mắt vành mắt: “Nương, Tử nhi quá không xong, nữ nhi đau lòng cho nàng!”
Lưu thị ôm Vân Hi Vũ nhẹ vỗ về, thở dài nói: “Đúng vậy, gia đình này giống như ổ sói, nàng còn có thể che chở đệ đệ bình an lớn lên, không biết ăn bao nhiêu khổ. Ta trước còn cảm thấy Tử nhi rất thông tuệ, là một người có tâm cơ, hiện tại xem ra nếu không phải nàng có bậc tâm cơ ấy đã không biết chết bao nhiêu lần, đứa nhỏ này sống quá không dễ dàng.” Hai người đều đỏ cả vành mắt, ngồi ở trong xe ngựa nói chuyện.
Hôm nay các nàng đến kỳ thực chính làm theo ý tứ của Đinh Tử, lúc trước khi Mã di nương chuẩn bị hôn sự cho nàng, Đinh Tử đã biết ả sẽ mượn thời cơ này động đến đồ cưới của nàng, nàng để Mã di nương thuận lợi thu đồ cưới cũng để cho nàng cùng Hữu Ngự sử phủ hôn sự qua nạp cát, sau đó một kích phá hủy phần hôn sự này, cũng choThị lang phủ một đòn phủ đầu nghiêm trọng vì dám đánh chủ ý vào đồ cưới của nàng. Những lời Vân Hi Vũ nói lúc đó cũng là do Đinh Tử dạy, mà lúc Vân Hi Vũ cùng Lưu thị nghe xong lời của nàng còn cảm thấy Đinh Tử suy nghĩ nhiều, Mã di nương sẽ không có lá gan đó, không ngờ hôm nay đến lại phát hiện bản thân các nàng nghĩ quá đơn giản!
Trở lại Hộ Quốc hậu phủ, lúc Lưu thị hướng Lam lão thái quân phục mệnh, bà đã tìm nhẹ để nói nhưng vẫn làm Lam thị tức giận mắng người, Hộ Quốc hậu, hạ triều trở về nghe xong tức giận còn kém tìm tới Thị lang phủ mắng thêm một trận, Hộ Quốc hậu phủ một lần nữa có một phen nhận thức về Đinh Tử, trong lòng đối với nàng chân chính yêu thương cùng không đành lòng!
Đinh Bằng hạ triều trở về nghe nói Lưu thị đến trong phủ đại náo, lại nghe nói Mã di nương thay đổi đồ cưới rách nát liền đi Lãm Nguyệt viện mắng to một trận, Mã di nương giơ hai tay sưng đỏ vốn định khóc lóc kể lể lại bị Đinh Bằng chỉ vào mặt mắng đáng đời, nhất thời tức giận máu xông lên đầu trực tiếp ngất đi. Đinh Bằng phất tay áo không để ý tới, đi nơi Bạch di nương nghỉ ngơi.
Thì ra hôm nay lâm triều, quả nhiên có người mượn việc Phùng Ngọc Hoa tiến hành buộc tội, Hữu Ngự sử đương triều Phùng Thiệu Nguyên bị quở trách, tội thất trách phạt bổng một năm, tiểu thiếp Thị lang phủ sinh sự quấy rầy ngày thọ Lam lão thái quân phạt bổng nửa năm, Thượng thư phủ quản nữ nhân bất lợi phạt bổng nửa năm. Mặc dù chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nhưng trước mặt cả triều văn võ, có thể tưởng tượng bọn họ có bao nhiêu khó chịu, hơn nữa hiện tại phố lớn ngõ nhỏ cũng dần dần truyền ra việc lúc đó, này không thể nghi ngờ chính là đánh vào mặt họ, nửa năm a, một năm a, mỗi lần lĩnh bổng là lúc bọn họ nhớ lại sỉ nhục hôm nay cùng bị người khác trào phúng!
Phùng Thiệu Nguyên hồi phủ, liền cầm gậy gỗ đuổi theo đánh Phùng Ngọc Hoa, Phùng Ngọc Hoa thét lên cầu xin tha thứ, Phùng Thiệu Nguyên cũng bị Hoàng thị làm do dự, nghe Phùng Ngọc Hoa kêu thê lương nhưng kỳ thực một gậy cũng chưa đánh, Phùng Thiệu Nguyên thấy hắn như vậy càng tức giận quất thẳng tới.
“Lão gia, con của chúng ta mặc dù có sai, nhưng Thị lang phủ kia cũng rất không đúng, việc này căn bản chính là phủ bọn họ làm việc bất lợi, lúc trước chúng ta muốn đem Đinh Tử cưới vào đây để nàng hảo hảo hầu hạ Hoa nhi làm cho hắn biết suy nghĩ lại, hôn sự này không thành thì ngược lại cả kinh thành đều truyền ra chuyện Hoa nhi thích nam phong, bây giờ làm gì còn có nữ nhi tốt nào gả qua đây, hôn sự với Thị lang phủ cũng không được. Bây giờ không phải là lúc giận Hoa nhi, trước nên nghĩ biện pháp cưới một thiên kim danh môn cho Hoa nhi mới đúng a!”
“Không, ta sẽ thú Đinh Tử, cái tiểu tiện nhân kia hại ta mất hết thanh danh, ta muốn thú nàng về để mỗi ngày dằn vặt nàng!” Phùng Ngọc Hoa vừa nghe lại nhảy dựng lên mắng, trong mắt đỏ đậm, hôm qua trở về hắn liền cả đêm không ngủ, Đinh Tử hại hắn như vậy, hắn nhất định phải thú nàng, chỉ là sau khi thú về, hừ! (thằng biến thái này nằm mơ a ~.~!)
“Hoa nhi, ngươi náo còn chưa đủ sao, Lam lão thái quân cự tuyệt cửa hôn sự này tại chỗ, ngươi nghĩ muốn kết hôn liền có thể thú sao!” Nhìn nhi tử không hiểu chuyện, Hoàng thị cũng rất nhức đầu, con trai bảo bối này của nàng lúc nào mới có thể hiểu chuyện a! (đấy, lại châm ngôn: tốt nhất trên đời chỉ có má mà thôi!)
“Không, biện pháp này có thể!” suy nghĩ Phùng Thiệu Nguyên vừa chuyển, con mắt sáng lên nói, “Hôn sự này đã qua nạp cát, coi như là thành phân nửa, mặc dù muốn hôn sự này thành không dễ dàng nhưng muốn từ hôn cũng đồng dạng không dễ dàng. Hiện tại thanh danh Hoa nhi đã xấu, không có tiểu thư nhà nào chịu gả cho hắn, thế nhưng nếu Đinh Tử gả qua đây như nguyện, hai đứa ở trước mặt người khác biểu hiện ân ái một chút, thời gian lâu dài tiếng gió phai nhạt, lại làm cho Hoa nhi ở bên ngoài khóc lóc kể lể Hồng Mai kia lúc trước thấp hèn thế nào quyến rũ Hoa nhi đang say rượu, làm Hoa nhi thanh danh bại hoại, thanh danh Hoa nhi vẫn có thể khôi phục”.
Hoàng thị nhãn tình sáng lên: “Lão gia ý là…”
“Thị lang phủ kia cũng không thái bình, chúng ta còn có cơ hội” trong mắt Phùng Thiệu Nguyên hiện lên vẻ lo lắng, hai vợ chồng hí mắt cười, Phùng Ngọc Hoa cũng cười thật sâu, cũng đúng, ai bảo hắn thanh danh phá hủy, hắn chính là người bị hại a.
Trong Tử Trúc viện, Đinh Tử nhìn phòng đầy châu báu ngọc khí, đó là đồ cưới của nương, quả nhiên có thể nói “mười dặm hồng trang”, chỉ là một kiện hồng ngọc nho nhỏ đều làm cực kỳ tinh diệu, lưu quang ánh sáng kỳ dị, huống chi những châu báu vô giá khác, hiện tại rốt cuộc trở lại trong tay nàng.
Đinh Tử a Đinh Tử, ta làm tròn ý nguyện của nguyên thân, yên tâm, những vật này ta sẽ hảo hảo bảo tồn, cũng sẽ làm cho chúng được sử dụng đúng chỗ, cửa hàng bên ngoài đã vô thanh vô tức bắt đầu đưa vào hoạt động, ngũ hổ đã bắt đầu bồi dưỡng tình báo, nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ! Kinh doanh một phương diện kín đáo này không thể bồi dưỡng đủ cục tình báo này, nàng cần phần đồ cưới này!
“Hỉ nhi, trước đem những loại đồ cưới xấu do Mã di nương chuẩn bị tìm người mua để bán, đồ cưới do chính bà ta thêm vào cũng lấy ra đi bán đổi bạc, chúng ta cũng hoa hoa (chiếm thành của mình) bạc của nàng.” Hỉ nhi cười hì hì gật đầu vâng lệnh lui xuống làm.
Nàng (Hỉ nhi) về sau mới biết, lúc trước tiểu thư từ sự kiện Bạch Vân am kia đã lấy của Mã di nương được một vạn hai, lần này lại là hung hăng khoét của bà ta một khoản, Mã di nương cho rằng đồ cưới đã là vật trong lòng bàn tay nên cũng dùng một chút ngân lượng mua sắm thêm đồ cưới, này gôm lại, còn có thể chọn ra mấy thứ vàng bạc cùng một ít ngọc bội, cái bình chất lượng kém một chút, so sánh với đồ cưới của phu nhân là kém xa, nhưng cũng có thể bán được không ít tiền!
Cùng ngày, Mã di nương phát sốt nằm bất tỉnh ở trên giường, qua ba ngày mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại liền bị Vương thị sai đến phủ Hữu Ngự sử để giải trừ hôn ước, Mã di nương tức giận không chịu nổi, bất quá ả lại hung ác nghĩ ra một kế càng thêm hung ác.
Không biết cùng Hữu Ngự sử phu nhân nói chuyện gì, khi Mã di nương trở lại trong phủ chỉ nói là Hữu Ngự sử phủ đồng ý giải trừ hôn ước, bất quá thọ yến của Thái hậu đã sắp bắt đầu, giải trừ hôn ước nói cho cùng cũng không phải là hỉ sự nên sợ xúc phạm, nên quyết định chờ qua thọ yến của Thái hậu mới giải trừ đỡ phải nhận phiền phức. (Sally: haha sắp có trò hay, càng phấn khích coi ak)
Vương thị vừa nghe cũng cảm thấy có lý, dù sao lúc này thọ yến Thái hậu làm rất long trọng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì quấy rầy nhã hứng, đến lúc đó liền thảm nên cũng đồng ý giải thích này.
Thật ra lần này Lưu thị đến trong phủ náo quá lớn, Vương thị cũng còn chút sợ hãi, không nói bà hoàn toàn buông tha ý nghĩ tranh đoạt đồ cưới của Đinh Tử nhưng nhất thời cũng không dám làm cái gì nữa, ngược lại còn giục Mã di nương đem hơn hai mươi kiện đồ vật thiếu hụt bổ sung cho đủ, nhưng những vật này cũng có phần do Vương thị cùng Phương di nương lấy đi, Mã di nương đương nhiên không muốn gánh chịu một mình, sau mấy ngày cãi vả cùng Vương thị và Phương di nương, vết thương trên trán cũng bởi vì tức giận không tiêu tan mà có dấu hiệu chuyển biến xấu, Vương thị và Phương di nương lại hạ quyết tâm đổ hết cho Mã di nương, cuối cùng Mã di nương không thể không đưa ra một vạn lượng bạc bổ sung đủ cho Đinh Tử, đồ cưới của Đinh Tử đã đủ mà trong tay Mã di nương một thỏi bạc cũng không còn, đối với kế hoạch ác độc kia càng xác định vững chắc muốn làm cho bằng được!
Lúc Đinh Tử nghe lời giải thích kia, như có điều suy nghĩ nhìn ngoại viện, nụ hoa nở rộ kiều mị, đáy mắt dần dần xuất hiện một loại mờ mịt, Thái hậu thọ yến? Trực giác của nàng nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải thọ yến đơn giản như vậy, nhớ lại những chuyện liên quan đến Thái hậu, năm nay thêm hai phẩm cấp quan cùng gia quyến tham yến, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!
Về phần Mã di nương, nàng lại không không coi vào đâu, đến lúc đó thấy chiêu phá chiêu.
Tám ngày sau, thọ yến Thái hậu đúng ngày cử hành, cùng ngày thọ yến dân chúng trên đường tựa hồ cũng đổi lại xiêm y mới tinh, các loại xe ngựa quý báu không ngừng bôn ba trên đường, trong đó cũng có xe ngựa chở một nhà Thị lang phủ…
Mà mục đích của tất cả bọn họ chỉ có một, đó là nơi tôn quý nhất Đại Tề —— hoàng cung!
/145
|