Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 128: Ba bên hợp tác, độc kế bắt đầu!

/145


Nói đến Lam Thanh Lăng cùng Đinh Trí thì một người là tỷ phu, một người là em vợ. Việc hai người ở chung từ xưa đến nay đây vẫn luôn là nan đề hàng đầu, nhất là Đinh Trí- người từ nhỏ đã xem Đinh Tử như mẹ như tỷ, tình cảm ngưỡng mộ so với tỷ đệ bình thường còn khắc sâu hơn. Nam nhân Lam Thanh Lăng này cướp đi tỷ tỷ của hắn thì hắn sao lại có ấn tượng tốt được.

Lại nói đến Lam Thanh Lăng, cậu em vợ này bình thường đã thích dính vợ mình, mặc dù sau khi thành thân, Đinh Tử ít về nhà mẹ đẻ nên tình huống này sẽ ít dần, nhưng khi nghĩ đến lời Đinh Tử nói lúc trước: ‘muốn đạt đến tình cảm thâm sâu như Đinh Trí thì nàng còn cần thời gian’, thành ra Lam Thanh Lăng không thể không đố kị với Đinh Trí.

Dựa vào cái gì chứ? Chẳng qua là một tiểu tử mới mọc tóc, thế nhưng đem lòng thê tử của hắn cướp sạch, Lam Thanh Lăng cực kỳ không phục, thậm chí còn ghen nữa!

“Cậu em vợ vào triều làm quan, mới không được bao nhiêu ngày, vừa nhìn đã có khí thế bậc này, tương lai nhất định là tiền đồ vô lượng.” Lam Thanh Lăng cảm giác được Đinh Tử ánh mắt nhìn về phía bọn họ có chút nghi hoặc, lập tức cười nói. Mặc dù biểu hiện trên mặt của hắn vẫn lãnh lãnh đạm đạm, nhưng có thể làm cho An Vương Thế tử đối mặt trò chuyện như thế, thực sự không nhiều, càng khiến Đinh Trí đặc biệt hơn.

Đinh Trí cũng chú ý tới tầm mắt Đinh Tử, nét mặt lộ vẻ nhu thuận đáng yêu tươi cười. Mặc dù năm nay đã mười hai, nhưng ở trong mắt Đinh Tử thì vẫn còn con nít, quả nhiên sau khi hắn lộ ra nụ cười như thế, Đinh Tử lập tức ôn nhu cười, vẫy tay, Đinh Trí liền từ bên người Lam Thanh Lăng chạy trốn ra ngoài, nắm chặt tay Đinh Tử.

Bây giờ, Đinh Tử trái là Lam Thanh Lăng, phải là Đinh Trí, ba người cùng vào cửa, xung quanh xem náo nhiệt nhìn ba người Đinh Tử ở chung không khỏi buồn cười: Không ngờ An Vương Thế tử cùng Đinh tiểu quan còn có hành vi thú vị như vậy, trong lòng không khỏi hâm mộ Đinh Tử, có phu quân ái hộ (yêu thương + bảo vệ), còn có đệ đệ có bản lĩnh như thế, mệnh người ta sao lại tốt như vậy chứ, thực sự là làm người ta rất hâm mộ a!

Nhìn thấy ba người ở chung, Vương thị cùng Đinh Bằng đi ở phía trước trên mặt rõ ràng hiện vẻ thập phần buồn khổ, Đinh Tử càng ngày càng không thân thiết với bọn họ, như lúc vào cửa ngoại trừ trách cứ các nàng không nên ở ngoài cửa nói gia sự, còn nói những thứ gì? Tự cho mình làm Thế tử phi là có thể không quy củ như thế, sao lại dám làm như thế chứ?

Hai người trong lòng căm giận, trên mặt lại không tiện lộ ra mà còn phải hiển lộ chút nụ cười lấy lòng. Bọn họ mặc dù chưa từng thấy Lam Thanh Lăng phát hỏa, nhưng thanh danh Thế tử này ở kinh thành có kẻ nào không biết. Thân phận ở nơi đó, nếu có chỗ thất lễ thì khó bảo đảm hắn làm nhạc phụ cũng không nể mặt.

Dọc theo đường đi Đinh Tử rõ ràng phát hiện bố cảnh Thị Lang phủ có chút thay đổi, Đinh Trí nhìn thấy Đinh Tử nghi hoặc, nhỏ giọng giải thích: “Sau khi tỷ tỷ xuất giá, tổ mẫu cùng phụ thân liền tìm không ít người trang trí lại bên trong phủ, cố gắng tu chỉnh lộng lẫy. Họ nói là ngài gả cho Thế tử, thân phận là Thế tử phi, về nhà mẹ đẻ há có thể quá keo kiệt. Lúc khởi công, không ít người đều nhìn thấy phủ chúng ta ra ra vào vào thu mua, gọi tới không ít người vây xem cùng hâm mộ, mặc dù lần tu chỉnh này, tiêu hết số tiền thu trong một năm của phủ chúng ta, tổ mẫu cùng phụ thân cũng rất hài lòng.”

Đinh Tử cười lạnh, Vương thị cùng Đinh Bằng vẫn không thay đổi cái tính tình sĩ diện đến chết kia. Hiện tại nàng quý vì là Thế tử phi, mặt mũi này tự nhiên không giảm mà lại tăng, đây chính là chuyện rạng danh cửa nhà, Đinh Bằng cùng Vương thị làm như vậy cũng không phải kỳ quái.

Nhưng hành vi này dù một chút cũng làm Đinh Tử chướng mắt! Lam Thanh Lăng trên mặt cũng hiện lên trào phúng, đối với Đinh Bằng cùng Vương thị hắn có điều tra qua, sao lại không biết rõ loại tổ mẫu cùng phụ thân này, Lam Thanh Lăng vẫn rất yêu thương Đinh Tử. Tử nhi có thể còn sống lớn lên, nếu lòng dạ không ác độc thì cũng sống không lâu, từ đầu đến cuối Lam Thanh Lăng không cảm giác Đinh Tử làm bất cứ chuyện gì tàn nhẫn lãnh huyết vô tình, kia đều là chuyện đương nhiên, hoặc là nói nàng bị loại người thân này ép!

Đi tới Thọ An đường, bên trong trưng bày tất cả đều là đồ cổ, tranh chữ cùng bình sứ, dù là cái bàn cũng đổi thành cực phẩm gỗ lim. Đinh Trí nói sai rồi, mấy thứ này cũng không chỉ một năm tiền thu, Vương thị thế nhưng đem đại kho mở ra trưng bày ở Thọ An đường chỉ vì đón tiếp các nàng.

“Bọn nô tỳ cung nghênh Thế tử, Thế tử phi hồi phủ.” Một đám hạ nhân Thị Lang phủ quỳ xuống đất dập đầu, Đinh Tử hướng về phía mấy người Lâm ma ma khoát tay chặn lại, mấy người cầm hồng bao đã chuẩn bị tốt, mỗi bao một trăm đồng, phân biệt cấp bậc hạ nhân Thị Lang phủ, chỉ cần có mặt thì có phần. Đinh Tử gả vào nhà tốt, dựa theo tỉ lệ khen thưởng hạ nhân An Vương phủ thì một trăm đồng tiền là còn ít, nhưng có còn hơn không, chúng hạ nhân còn cao hứng quỳ dập đầu tạ ơn.

“Tử nhi thỉnh an tổ mẫu, phụ thân.” Vừa nói vừa có hai thị vệ nâng rương tiến vào, Đinh Tử vừa dứt lời, cái rương liền bị mở ra, tặng Đinh Bằng là đồ cổ – một cặp bình hoa sứ ngọc, trên bình tám hướng đều vẽ hỉ đồ nhìn liền thấy vui mừng, một bộ bút mực giấy nghiên, đều là thượng phẩm Hoàng thượng ban cho An Vương phủ, còn có mấy quyển tuyệt bản, một bộ đầu thắt lưng sức (chắc là sách cũ quá ấy ^^), không dày lắm, nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều biết mấy thứ này rất giá trị, Đinh Bằng cười ha hả nói, “Tử nhi có lòng, ngươi trở về là cha đã cao hứng rồi, còn tặng quà làm gì?”

Vương thị bên kia cũng nhìn mặt mày rạng rỡ, Đinh Tử thế mà cho bà một đôi cực phẩm huyết san hô, nhìn hình thức tư thái bất quy tắc như vậy, Vương thị sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy, một băng tàm ti, một cuộn gấm tuyết, một cuốn vải gấm, một bộ đồ trang sức phúc lộc thọ, hơn nữa còn có thuốc bổ thượng đẳng, Đinh Tử tặng cho Đinh Bằng, Vương thị đều là đồ tốt: “Ngươi xem đứa nhỏ này chính là hiếu thuận, đi tới chỗ nào đều nhớ ta với cha ngươi, như vậy cũng tốt, con người cả đời sống là không thể quên gốc, không uổng phí ta với cha ngươi mấy năm nay giáo dục, chúng ta đều rất vui mừng a!“

Đinh Tử có thể có hôm nay đều là tự thân cố gắng, cùng bà một chút quan hệ cũng không có, đều là hai kẻ này giáo dục có công? Nếu thật sự như thế thì Đinh Tử sớm bị Đinh Tĩnh, Đinh Ninh Nhi, Đinh An hại chết, còn có thể có hôm nay sao? Nói cũng không đúng, nguyên thân đã sớm chết, Đinh Tử bất quá chỉ là mượn cái thân thể hoàn hồn mà thôi, nếu bây giờ không phải là lúc cùng Thị Lang phủ xé rách mặt, nếu không có bọn họ thì đã không có Đinh Tử bây giờ? Đúng là chuyện cười!

Đinh Tử vốn cũng không muốn trở lại Thị Lang phủ, nhưng nói cho cùng Đinh Trí bây giờ còn không thể ra phủ để tự xây phủ đệ cho riêng mình. Ở Đại Tề, độc tử (nhi tử duy nhất) trong nhà muốn kết thúc chức trách phụng dưỡng lão nhân, căn bản không thể ra riêng xây phủ, con vợ kế thành niên thì có thể rời nhà, nhưng không có quyền lợi chia gia sản. Đương nhiên đây chỉ là một quy định, trong môn đạo cùng đủ loại tình huống có rất nhiều, con vợ kế cũng có tình huống có thể chia gia sản, nhưng muốn con trai trưởng xuất phủ thì lại rất khó.

Giống như Tiết Vũ, với chức quan của hắn thì có thể ở Nam thành đặt mua một tòa nhà tốt, đáng tiếc hắn xuất phủ danh không chính ngôn không thuận, người ngoài chỉ thấy hắn là đang cáu kỉnh nên hắn chỉ có thể ở tạm hậu nhai. Muốn ở chỗ tốt hơn thì hắn phải đem việc mình rời phủ làm danh chính ngôn thuận hoặc cùng An Quốc Hậu phủ thoát ly quan hệ, nhưng tình huống kia là không có khả năng. Nếu Tiết Vũ có muốn, Tiết hậu gia cũng chỉ có một cây dòng độc đinh (con trai, con nối dõi duy nhất) này, nên hắn cũng tuyệt đối không chịu!

Thị Lang phủ không phải là nơi tốt để ở, Đinh Bằng cùng Vương thị lòng tham quá lớn, những năm gần đây vẫn nóng vội muốn thăng quan nhưng lại bị Tiết Vũ mạnh mẽ áp chế. Đinh Bằng hiện tại không biết ảo não đến bao nhiêu, cũng may Đinh Tử gả cho An Vương Thế tử, hiện tại là Thế tử phi, ở bên ngoài cũng cho Đinh Bằng mấy phần mặt mũi, hắn cảm thấy thời điểm hắn lên chức tuyệt đối không xa.

“Tử nhi thực sự hảo phúc khí, có thể được Thế tử sủng ái, không chỉ nàng mà ngay cả ta cùng tổ mẫu của nàng đều thay nàng hài lòng, hôm nay còn làm phiền Thế tử cùng Tử nhi về nhà, thực sự là mệt nhọc.” Đinh Bằng cười ha hả nói, đem thái độ của mình đè xuống đến thấp nhất, bộ dáng tiểu nhân đối mặt Lam Thanh Lăng. Lam Thanh Lăng mặt hiện vẻ lãnh đạm, trong mắt cũng đầy chán ghét nhưng lại không thể làm Đinh Bằng mất mặt, chỉ gật đầu nói, “Thế tử phi về nhà mẹ đẻ, tự nhiên không thể mất thân phận cùng mặt mũi, bản Thế tử cùng đi trở về cũng là điều tất yếu, nhạc phụ không cần như vậy, đây là bản Thế tử phải làm.”

Đinh Tử, Đinh Trí trong lòng đều hiện lên không vui, làm như Đinh Tử gả cho An Vương Thế tử là với cao cỡ nào a! Lam Thanh Lăng mặc dù là Thế tử Thân vương, thân phận công chúa của Đinh Tử cũng kém không đi nơi nào, lại nói tiếp, hai bên tám lạng nửa cân, nếu thật bàn về xuất thân thì Đinh Tử thua Lam Thanh Lăng một điểm, đó chính là Đinh Bằng kém! Bây giờ lại làm như Đinh Tử là không ai muốn, hai tỷ đệ không nói gì, trong lòng càng thêm chán ghét.

Nói một hồi Đinh Bằng đã chuyển tới đại sự trong triều, Lam Thanh Lăng câu được câu không cùng hắn trò chuyện. Đinh Bằng thấy Lam Thanh Lăng không mất hứng, không khỏi cẩn thận hỏi: “Thế tử mặc dù không có tại triều thượng vị, thế nhưng thường xuyên xuất nhập hoàng cung, là thân tôn tử cực kỳ được Thái hậu thích, không biết Thái hậu lão nhân gia người gần đây thân thể thế nào?”

“Thân thể Thái hậu đương nhiên vẫn rất tốt.” Lam Thanh Lăng trả lời vừa nhanh chóng vừa nhạt nhẽo. Đinh Bằng vừa định nói tiếp cũng nói không nên lời, hắn vốn nghĩ Lam Thanh Lăng nếu nhắc tới việc có Đinh Tử chiếu cố, hắn tự nhiên nhắc tới chuyện Đinh Tử gả cho hắn, giúp đỡ ở trước mặt Thái hậu nói tốt vài câu. Nhưng nhìn bộ dáng Lam Thanh Lăng cũng không giống như là nhiệt tâm, Đinh Bằng không khỏi hướng về phía Đinh Tử ra ánh mắt, người nào đó lúc này lại kéo Đinh Trí nhỏ giọng trò chuyện, căn bản không nhìn hướng hắn, lời này khiến cho hắn làm thế nào nói ra?

Vương thị tự nhiên nhìn thấy nhi tử quẫn bách, liền cười nói: “Cũng là Thái hậu phúc trạch vạn lý, Tử nhi nhà chúng ta từ nhỏ cũng là đứa nghiêm túc khổ học, nếu không phải nàng khổ công nghiên cứu vô sự tự thông a, cũng không thể có thành tích hôm nay. Tử nhi cũng là đứa hiếu thuận, vẫn muốn vì Thị Lang phủ làm một chút sự tình, đáng tiếc nàng là đứa da mặt mỏng, ở trước mặt Thái hậu có bao nhiêu cơ hội mà không có ý tứ xuất khẩu. Thế tử là thân tôn tử của Thái hậu, trọng lượng lời nói đương nhiên là bất đồng, Tử nhi đứa nhỏ này hiểu chuyện lại nhu thuận, Thế tử cũng rõ ràng không phải sao, các ngươi có thể hỉ kết lương duyên a! Ta cùng với cha nàng so với ai khác nhìn đều thích. Tuy nói nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, Tử nhi nhà chúng ta cũng không như vậy, chính là để ý chúng ta…”

Đinh Tử mỉm cười nhìn Vương thị, đúng là một lão bà da mặt dày, vẫn muốn lợi dụng nàng, nói thẳng nàng hiếu thuận nhất, tất cả nên lấy tiền đồ Thị Lang phủ làm trọng, nếu không có Thị Lang phủ, nếu nàng sinh ra ở nhà khác thì sao lại có hôm nay! Hiếu thuận nên cần vì phụ thân mưu cầu phúc lợi, Đinh Bằng nếu không thăng chức, nàng vừa làm Thế tử phi liền quay lưng, chứng tỏ nàng cũng là kẻ cực đại bất hiếu!

Lam Thanh Lăng sắc mặt nhàn nhạt, bình yên đứng lên: “Tổ mẫu nói phải, Tử nhi là một người hiếu thuận, những lễ vật gặp mặt này nàng tốn đến hai ngày chuẩn bị, vì tặng các ngươi thiếu chút nữa cùng mẫu phi cãi nhau, có thể thấy được nàng đối với nhị lão các ngươi coi trọng. Bản Thế tử tự nhiên biết Đinh Tử là một người hiếu thuận săn sóc, nếu không cũng sẽ không thú nàng, bản Thế tử còn có những việc khác, không thể ở lâu.”

“Thế tử sao đi nhanh như vậy, nên ở trong phủ dùng ngọ thiện rồi hãy đi a.” Đinh Bằng lập tức cả kinh nói.

Lam Thanh Lăng trên mặt lạnh lẽo: “Bản thế tử đi hay ở, chính mình còn không làm chủ được sao?”

“Không không không, đây tự nhiên không phải, hạ quan sao dám.” Đinh Bằng biến sắc, đột nhiên ý thức được vừa nói sai. Lam Thanh Lăng cưới Đinh Tử thì thế nào, bọn họ cũng đều biết đạo lý nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nữ nhi gả đi chính là người của An Vương phủ, ngươi muốn Lam Thanh Lăng vì ngươi đề nghị thăng quan, ngươi có thân phận gì a?

Vốn nữ nhi gả chỗ tốt, người nhà mẹ đẻ có thể thăng quan là chuyện thập phần thông thường, vậy cũng phải xem nữ nhi có tâm tư này hay không, hiểu được thổi gió ở bên gối trượng phu hay không? Đinh Tử phản cảm Đinh Bằng, ngay cả Lam Thanh Lăng cũng biết, đầu bị hư mới đi quản chuyện Đinh Bằng!

“Tổ mẫu, phụ thân, Thế tử vốn định tranh thủ hôm nay đi Hộ Quốc Hậu phủ tìm biểu ca đàm luận một chút chuyện, ở lại đây cũng không tốt, Trí nhi, có nhớ ngoại tổ mẫu không?”

“Nhớ a.”

“Vừa lúc, mượn cơ hội này ngươi cũng đi thăm ngoại tổ mẫu đi.”

Lam Thanh Lăng, Đinh Tử cùng Đinh Trí dưới vẻ mặt thất bại của Đinh Bằng, Vương thị rời phủ. Ba người vừa mới đi, Đinh Bằng liền tức giận trực tiếp đạp bàn, trong quần áo lộ ra một chút vải đỏ quỷ dị, nhưng Vương thị lúc này cũng đang tức giận nên không nhìn thấy: “Quá đáng, quá đáng! Đinh Tử là người trong phủ, gả ra thì nên vì nhà mẹ đẻ mưu cầu phúc lợi, ngươi xem một chút, nàng đang làm cái gì? Quả thực không đem chúng ta để vào mắt, còn nghĩ mình là mặt hàng sạch sẽ gì, cũng dám ở trước mặt ta giả bộ thanh cao, tưởng mình là cái thứ gì chứ? Ta là tổ mẫu há có thể không biết chuyện xấu của nàng, nghiệt nữ! Tiện nhân!”

Đinh Bằng tức giận đến sắc mặt xanh đen, nghiến răng nghiến lợi, hắn từ trước đến nay không hề quản lý chuyện hậu trạch, lúc này cũng bị Đinh Tử làm cho tức giận. Hắn sắc mặt băng lãnh, đột nhiên nói: “Ta thấy Đinh Tử chính là thứ không tài năng gì, Thế tử cho nàng mặt mũi này cũng vì nhìn trúng chỗ Thái hậu sủng ái nàng, hầu hạ nam nhân nàng chưa chắc hiểu được. Thế tử có sủng nàng thật hay không thì ai cũng không biết. Nương, nhà ngoại không phải còn có hai chất nữ chưa xuất giá sao?“

Vương thị sửng sốt một chút, lập tức hiểu Đinh Bằng ý tứ: “Bằng nhi yên tâm, nương biết phải làm sao rồi, chỉ cần là tốt cho ngươi thì nương sẽ làm tất cả. Bất quá nhà mẹ đẻ ta cách kinh thành có chút xa, lại chuẩn bị một chút, trong thời gian ngắn sẽ không vào kinh kịp, xem ra ngươi còn phải chờ một chút.”

Đinh Bằng cắn răng, sắc mặt xanh đen, trong mắt lại lóe lên, vì tức giận phiếm hiện diễm lệ.

“Tổ mẫu cùng phụ thân thực sự là càng ngày càng quá mức.” Trên xe ngựa, Đinh Trí bất mãn trách.

“Bọn họ trước nay vẫn vậy, Trí nhi bình thường cũng cần xử lý công vụ, ở trong phủ gặp mặt điệu thấp một chút, không cùng bọn họ xung đột chính diện liền thôi.”

“Tỷ tỷ, ta thật muốn rời khỏi cái nhà này.”

Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử liếc mắt nhìn nhau, nói thật, Đinh Tử sao lại không muốn thế. Đinh Bằng cùng Vương thị chính là loại người tham lam, Đinh Tử leo lên càng cao thì dục vọng của bọn họ cũng càng bành trướng. Đinh Tử lúc trước làm sao không muốn rời khỏi nhà này, chỉ là, ở Đại Tề muốn rời khỏi nhà sao có thể dễ dàng như vậy, bỏ nhà mà đi là đã bị người ta cười nhạo, đè ép, Đinh Tử tới tham gia các loại yến hội sẽ phải chịu trào phúng.

Chính là Đinh Trí tại triều làm quan, có Thị Lang phủ làm chỗ dựa vững chắc hay không cũng cực kì bất đồng, mặc dù Thị Lang phủ đối với sự thăng tiến của hắn vô dụng, nhưng cũng không phải một người đơn độc có thể sánh bằng, đây là thói quen về vấn đề truyền thừa của con người.

Thế nhưng Đinh Tử hiện tại cũng đang suy nghĩ, nàng xác thực nên nghĩ biện pháp để cho Trí nhi cách xa Thị Lang phủ, có hai lão nhân này không những đối với tương lai Đinh Trí không hữu ích, mà còn có thêm phiền phức không dứt.

Xe ngựa chạy hướng Hộ Quốc Hậu phủ, lúc sắp đến, xa xa có thể nhìn thấy ngoài Hộ Quốc Hậu phủ đứng vài người. Vốn Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử đến Hộ Quốc Hậu phủ là ngoài kế hoạch, nhưng đã quyết định qua đây đương nhiên phải phái người thông truyền một chút. Lam lão thái quân mang theo Hộ Quốc Hậu – Vân Hồng Vũ, Lưu thị, Vân Hi Văn, Vân Hi Vũ đều chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy xe ngựa đến gần, trên mặt mỗi người bọn họ đều mang theo nụ cười chân thành.

“Cung nghênh Thế tử, Thế tử phi.”

“Ngoại tổ mẫu, cậu mợ, biểu ca, biểu tỷ, Tử nhi thỉnh an mọi người.”

“Ngoại tổ mẫu, cậu mợ, biểu ca biểu tỷ, Trí nhi thỉnh an mọi người.”

“Ngoại tổ mẫu, cậu mợ, biểu ca biểu tỷ bình an.”

Vừa mới xuống xe, Đinh Tử, Đinh Trí, Lam Thanh Lăng liền lần lượt vấn an. Lam lão thái quân nhìn Đinh Tử mặt như hoa đào, hai mắt lấp lánh, phong thái càng cao hoa đoan trang, kích động chảy nước mắt, Đinh Tử lập tức tiến lên đỡ: “Ngoại tổ mẫu, cậu mợ mọi người đừng gọi Tử nhi như vậy, Tử nhi không dám nhận, đã khiến cả nhà lo lắng.”

Vân Tề Nhu năm đó gả không tốt vĩnh viễn là nỗi đau của Lam lão thái quân. Hôn sự của Đinh Tử so với Vân Hi Vũ thì bà còn xem trọng hơn. Hơn nữa, dù sao Vân Hi Vũ so với Vân Tề Nhu không đồng lứa, Vân Tề Nhu là miếng thịt trên người bà rớt xuống, đối với nữ nhi quá cố của mình luôn tưởng niệm áy náy chuyển đến trên người Đinh Tử, cho dù cảm thấy Lam Thanh Lăng không sai, nhưng không thấy được Đinh Tử thì vẫn lo lắng như cũ. Bây giờ nhìn Đinh Tử hoàn hảo, thở dài một hơi, tâm tình cũng kích động không thôi.

“Tốt lắm, nhìn cháu khỏe mạnh thì mọi người chúng ta đã an tâm rồi! Nương đừng ở bên ngoài nữa, mau dẫn Thế tử cùng Thế tử phi vào phòng đi.” Lưu thị cười khuyên mọi người đi Lục An Đường của Lam lão thái quân, mọi người ngồi xuống đương nhiên là nhiệt tình đàm luận chuyện cuộc sống của Đinh Tử sau khi xuất giá. Dù Đinh Tử vẫn tự nhận là da mặt rất dày cũng không có ý tứ đưa mặt lên, mọi người cười đùa, bầu không khí thập phần thân thiện.

Đinh Tử lại chú ý tới hôm nay bộ dáng Vân Hi Vũ tựa hồ có chút ủ rũ không tập trung, liền lấy cớ có chút buồn rồi kéo Vân Hi Vũ ra ngoài, mọi người đều rõ ràng ý tưởng của nàng, cũng không ngăn cản. Mấy người Lam lão thái quân nhìn thấy Đinh Tử tới cũng yên tâm, rốt cuộc các nàng đều là thiếu nữ cùng tuổi, cũng dễ dàng tâm sự, có nàng khuyên bảo, tâm tình Vân Hi Vũ nói không chừng có thể chuyển biến tốt.

“Ta nói Lam Thanh Lăng, ta đã đem muội muội đáng yêu nhất giao cho ngươi, nếu ngươi làm Tử nhi thương tâm thì ta tuyệt đối không tha cho ngươi!” Đinh Tử vừa mới đi thì Vân Hi Văn lập tức nói.

Đinh Trí hừ nhẹ một tiếng, mặc dù vừa đổi giọng, nhưng thanh âm vẫn như trước mang theo vài phần tiểu hài tử cả giận: “Vừa nãy tỷ tỷ ở đây, ta không muốn nàng khó xử mới chưa nói, huynh nếu dám đối với tỷ tỷ không tốt, ta tuyệt đối nghĩ hết biện pháp dằn vặt huynh!“

“Hai người các ngươi nói mê sảng cái gì, sao có thể uy hiếp An Vương Thế tử thế chứ? Thanh Lăng đứa nhỏ này ta cũng rõ ràng, hắn cũng không phải người như vậy, là một người biết đau lòng thê tử, nếu không lão bà tử ta sao dám yên tâm đem Tử nhi gả qua.” Lam lão thái quân mặc dù trách cứ Vân Hi Văn cùng Đinh Trí, kì thực cũng đồng dạng cảnh cáo.

Thần sắc Lam Thanh Lăng không có chút mất hứng nào, đột nhiên đứng lên, hướng về phía Lam lão thái quân, Hồng vũ cùng Lưu thị quỳ xuống. Ba người sửng sốt một chút, vừa muốn đỡ đứng dậy liền nghe Lam Thanh Lăng nói: “Ba vị là trưởng bối Tử nhi hết sức kính trọng, Lam Thanh Lăng ta nguyện ở đây lập lời thề, cuộc đời này chỉ có một nữ nhân là Tử nhi, không nạp thiếp, không đề cập tới thông phòng, vĩnh viễn sủng ái nàng, nếu có vi phạm lời thề này, thiên lôi đánh xuống, làm ta không được chết tử tế!”

Thế tử Đệ nhất Thân vương Đại Tề, tôn tử Thái hậu sủng ái nhất đã lập lời thề như vậy, há có thể không làm cho bọn họ động dung. Hắn làm như vậy cũng thể hiện rằng Đinh Tử xem bọn họ như người nhà thì hắn cũng sẽ như vậy. Hơn nữa nam tử thời đại này lại lập lời thề giống như Lam Thanh Lăng là chưa từng có, không nói những người khác, ngay cả Hộ Quốc hậu mặc dù chỉ cưới Lưu thị, hai người ân ái nhiều năm, nhưng muốn ông nói ra lời thề như vậy ông cũng chưa chắc sẽ dám, chuyện gì xảy ra cũng không ai có thể xác định trước được.

Lam Thanh Lăng biểu tình nghiêm túc, không có nửa điểm giả dối.

Đinh Trí mím chặt môi, mặc dù có chút không phục, nhưng sớm đã thừa nhận Lam Thanh Lăng. Nam tử có thể làm cho tỷ tỷ muốn thân thiết, ngoại trừ hắn cùng ngoại tổ gia, cũng chỉ có Lam Thanh Lăng. Tuổi hắn dù còn nhỏ cũng minh bạch đạo lý ẩn bên trong này! Bây giờ nhìn Lam Thanh Lăng thành khẩn như thế, hắn liền chịu đựng thừa nhận một chút đi, chỉ cần hắn thật có thể đối xử tốt với tỷ tỷ!

Đinh Tử kéo Vân Hi Vũ ra lục an đường, hai người dọc theo đường nhỏ đi hậu hoa viện, dọc theo đường đi Vân Hi Vũ cũng không hoạt bát như dĩ vãng, vẫn ỉu xìu, bộ dáng tâm sự nặng nề.

“Biểu tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm ngươi tâm tình xấu như thế?“

Vân Hi Vũ thở dài thườn thượt một tiếng: “Ta đã mười sáu mà ngay cả người đính thân cũng không có, tổ mẫu cha mẹ gần đây một mực vội vàng hôn sự của ta, đáng tiếc nhìn ai ta cũng đều chướng mắt. Ta có cảm giác mọi người càng ngày càng khẩn trương hơn, chính ta cũng bị khẩn trương theo. Tử nhi, ta không biết chuyện gì xảy ra, qua nhiều năm như vậy, ta không phải chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân cùng một nam tử không quen biết, thế nhưng mỗi lần nhớ tới ta đều cảm giác rất phiền muộn. Ngươi cũng biết tính của ta, cho tới bây giờ đều quen thư thái, ta thoải mái đã quen, tương lai gả cho người ta cũng không thể như vậy nữa, ta một khi nghĩ như vậy liền phiền muộn không lí do. Ta thực sự không muốn lập gia đình, gần đây ta thường thường suy nghĩ, khả năng vào miếu làm ni cô so với lập gia đình còn tốt hơn.”

Đinh Tử hoàn toàn ngây ngẩn cả người, căn bản chưa từng nghĩ Vân Hi Vũ sẽ nói ra những lời này, tư tưởng này cũng tuyệt đối quái dị, nhưng ngẫm nghĩ kĩ thì nàng cũng không khó tưởng tượng cảm giác của Vân Hi Vũ khi nghĩ như vậy.

Vân Hi Vũ từ nhỏ được cưng chiều ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, nghĩ muốn cái gì cũng có, được người trong phủ sủng ái. Hộ Quốc Hậu phủ đối Lưu thị vẫn là toàn tâm toàn ý, thập phần tín nhiệm, Vân Hi Vũ từ nhỏ liền cảm thấy cảm tình như vậy mới đúng, theo tuổi tác tăng lên, nàng thường xuyên xuất phủ, cũng đã gặp và nghe qua không ít chuyện nam tử ba vợ bốn nàng hầu, càng sâu sắc hơn là chuyện sủng thiếp diệt thê. Không nói đâu xa, trong nhà Đinh Tử, không phải rõ ràng một ví dụ sủng thiếp diệt thê sao?

Những năm gần đây các di nương Thị Lang phủ lần lượt gặp chuyện không may, các nàng đều hiểu Đinh Tử bị ép, vì thế mới xử lý những người này, Đinh Tử phản kích là không có biện pháp, các nàng cảm thấy đây là tất nhiên nhưng Vân Hi Vũ lại không cảm thấy đây là nhất định. Đem tất cả mọi người đẩy đến tuyệt lộ, đối Vân Hi Vũ là người từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc chuyện ác hay những kẻ tàn nhẫn mà nói là rất khó tiếp thu, nàng không tiếp thu chuyện Đinh Tử nhưng lại đồng tình yêu thương nàng ấy. Tuy nhiên nàng cũng không muốn sống cuộc sống giống Đinh Tử như thế, gả cho nam nhân diện mạo xuất chúng, tương lai nàng phải đối mặt cũng bị ép thành thục, Vân Hi Vũ phản cảm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng có đôi khi con người không muốn lớn lên cũng không được!

Đinh Tử không có lập tức nói chuyện, trầm mặc một hồi: “Biểu tỷ muốn cưới nam tử dạng gì?”

Vân Hi Vũ lắc lắc đầu, có chút cười khổ: “Chuyện này sợ không phải ta có thể quyết định đi, lệnh cha mẹ lời mối mai, ta cũng chạy không khỏi.”

Đinh Tử mong mỏi nhìn Vân Hi Vũ, nàng lúc này một chút cũng không giống tiểu mỹ nhân Vân Hi Vũ diễm lệ như hoa đào động lòng người mà Đinh Tử lần đầu tiên nhìn thấy, trên người nàng không có không khí sôi động: “Đối tượng mà mợ chọn cho tỷ thì sao?”

Vân Hi Vũ trên mặt cứng đờ: “Đại công tử của Sơn đại nhân trong Điện thị giam”

Đinh Tử nhanh chóng động não nghĩ tới người này, Điện thị giam nói trắng ra là hầu hạ sinh hoạt hằng ngày Hoàng thượng, là một chức quan hàng đầu. Nếu có tài có thể ở trước mặt Hoàng thượng nói vài câu, tuy rất khó tác động lớn đến quyết sách của Hoàng thượng trên triều chính, nhưng cũng không phải không ảnh hưởng được gì, còn có thể thường xuyên xuất hiện ở bên người Hoàng thượng nên cũng không thể khinh thường.

Lưu thị chọn người này cũng là bởi vì Sơn đại nhân trung lập không đứng vào phe của hoàng tử nào, mà Sơn đại nhân tính tình cũng thập phần điệu thấp, đại công tử của hắn, Đinh Tử chưa từng nghe nói qua, cũng rất ít có tin tức gì về Sơn đại nhân: “Mợ đã nói ổn thỏa hết rồi sao?”

Vân Hi Vũ lắc đầu: “Chỉ là hai nhà cũng có ý nguyện này, Sơn gia cũng ít người, Sơn đại nhân chỉ có một phu nhân cùng hai thông phòng, cũng coi như ít phức tạp. Sơn phu nhân Triệu thị mà mẹ ta gặp qua cũng là người hiền hòa, mẹ ta cũng xem xét, cầm kỳ thi họa của hắn đều tốt. Người như vậy lại có gia thế cũng không nhiều lắm, còn có gì không hài lòng đây. Nhưng ta chính là…” Vân Hi Vũ thập phần khổ não.

Đinh Tử thở dài vỗ vỗ tay nàng, ở thời đại này nhưng Vân Hi Vũ lại có ý nghĩ không bình thường. Nàng thân là Hộ Quốc Hậu phủ đích trưởng nữ, muốn cùng một người sống đến già tuyệt đối không có khả năng, tương lai niên kỷ càng lớn, nói không chừng mợ dù phải cột nàng lên kiệu hoa cũng muốn cho nàng xuất giá. Con trai trưởng của Sơn đại nhân xem ra cũng không tệ, chỉ sợ việc này dù cho không định cũng mau thành. Nhưng Đinh Tử lại cảm thấy Sơn đại nhân này điệu thấp, con của hắn càng điệu thấp hơn thì có phần không bình thường.

“Biểu tỷ, đây cũng thật không giống ngươi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mợ tất nhiên sẽ không hại nữ nhi ruột thịt của mình. Ngươi yên tâm đi, nói không chừng đây là một đoạn nhân duyên tốt a! Về phần Sơn gia Sơn đại nhân này ngươi yên tâm giao cho ta đi, ta nhờ Thế tử giúp hỏi thăm, nếu không có vấn đề, ngươi cũng có thể yên tâm gả vào. Lấy mỹ mạo của biểu tỷ cùng tính tình hoạt bát rộng rãi, kinh thành có bao nhiêu nam tử cầu đều cầu không được, thật gả qua thì cũng là Sơn đại nhân gia vụng trộm vui vẻ nha, biểu tỷ lo lắng cái gì đây?”

“Ừ, Tử nhi nói rất đúng, vậy việc này liền phiền muội giúp ta tra xét, kỳ thực ta cũng không phải không rõ, chỉ là có chút không cam lòng. Tử nhi ngươi hạnh phúc, ta cũng không cam lòng chính mình ủy khuất cầu toàn cả đời, ta cũng muốn tìm người có thể tín nhiệm cùng nhau đến già, loại tiểu tư tâm này, không biết bao nhiêu người sẽ mắng ta điên rồi.”

“Không, biểu tỷ đáng giá tìm được người tốt hơn, ta sẽ giúp tỷ nghĩ biện pháp, tỷ yên tâm đi.”

“Cám ơn muội, Tử nhi.” Vân Hi Vũ hài lòng cười.

Lúc này, nha hoàn Nhu nhi bên người Vân Hi Vũ đi tới nói: “Tiểu thư, biểu tiểu thư, phòng bếp chuẩn bị một bàn tiệc, lão thái quân gọi các tiểu thư qua đó.”

“Được, chúng ta qua ngay.” Có thể tìm được một người tâm sự, tích tụ trong lòng đều nói ra, vẻ mặt Vân Hi Vũ lại mang theo tiếu ý sang sảng, kéo Đinh Tử liền bước nhanh đi ra.

Nhu nhi cười nhìn tiểu thư, rất cảm kích Đinh Tử khuyên bảo, chỉ là trong lòng nghi hoặc, biểu tiểu thư chuẩn bị giúp đỡ tiểu thư a? Chuyện này nàng nghe hai bên nói không sai biệt lắm…

Cửa thành

Một người cưỡi một con lừa gầy yếu, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, than nhẹ lắc đầu: “Khí trời Kinh thành đúng là khác biệt so với trên núi.”

“Chủ tử, chủ tử, người chậm một chút, nô tài sắp đuổi không kịp ngươi.” Lúc này một người phía sau mặc đồ như gả sai vặt thở hổn hển đuổi theo, khom người vỗ ngực, thiếu chút nữa chạy tắt thở, chủ tử đúng là ác thật!

Nam tử trên con lừa gầy quay đầu, bĩu môi nói: “Tiểu Bôi, thể chất ngươi quá yếu, theo ta nhiều năm mà còn kém như vậy thật kỳ cục, ngươi xem Hoa Hoa người ta một chút, ngay cả mặt cũng không đỏ khí không suyễn, ngươi quá vô dụng!” Nam tử lắc đầu thở dài nói.

Hoa Hoa trong miệng hắn, cũng chính là nam tử đứng ở bên kia con lừa gầy giật giật khóe miệng, khóe mắt cũng lay động theo: “Chủ tử, xin đừng gọi ta là Hoa Hoa!”

Nam tử nghi ngờ nói: “Vì sao a? Ta cảm thấy họ Hoa rất tốt a, ngươi họ Hoa, tên Hoa, ta là đang gọi ngươi Hoa Hoa a.“

Hoa Hoa, khụ khụ, Hoa Hoa đen mặt, quay đầu không để ý tới nam tử, tranh luận cùng người này căn bản không thể nói rõ ràng. Đối với cái tên Hoa Hoa này hắn kháng nghị đã ba năm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày kháng nghị hai lần, hiện tại đã biến thành kháng nghị theo thói quen, mà chủ tử hắn lại nói hắn hài hước, ai bảo hắn chết tiệt họ Hoa tên Hoa đâu! Gọi hoa cỏ so với gọi Hoa Hoa nữ tính như thế còn tốt hơn gấp trăm lần.

Tiểu Bôi bất mãn nói: “Hoa thị vệ biết võ công, nô tài sao so được?“

Nam tử cũng đã không để ý tới bọn họ, chỉ là thở dài nói: “Rời kinh ba năm, kinh thành tựa hồ lại thay hình đổi dạng, cảnh còn người mất a!”

Tiểu Bôi nhỏ giọng nói thầm: “Chủ tử cũng đừng lo oán trách, mau tìm một chỗ rửa mặt chải đầu rồi tiến cung đi, ngài không thấy được ánh mắt người khác nhìn chủ tử cùng bọn nô tài sao?”

Kinh thành là địa phương coi trọng vật chất nhất, ngươi ăn mặc thế nào, tọa kỵ thế nào, tùy tùng tố chất thế nào, đều là biểu hiện địa vị cùng điều kiện của một người. Ba người này chỉ có duy nhất một con lừa gầy là vật cưỡi, mặc y phục một đường bôn ba rối rối loạn loạn, vừa nhìn giống như là dân chạy nạn, ánh mắt nhìn bọn họ không khỏi lộ ra khinh bỉ cùng xem thường.

Nam tử đưa tay gõ đầu Tiểu Bôi một cái: “Ta chưa từng nói sao, đi con đường của mình để cho bọn họ nói đi, ngươi rời kinh ba năm, thế nào còn để ý đánh giá bề ngoài thế nào, tâm tình người mới là trọng yếu nhất. Aiz, nghe nói An Vương Thế tử thành thân, nghe nói là đại mỹ nhân a, vận khí hắn thật là tốt, nếu ta sớm một bước vào kinh, mỹ nhân này nói không chừng liền gả cho ta.” Nam tử vốn nói thập phần có đạo lý, đảo mắt ý lại biến thành có chút háo sắc, quả thực giống như diễn kịch, nhưng mà Hoa Hoa cùng Tiểu Bôi lại như có thói quen quay đầu không để ý tới hắn, lời như thế chủ tử một ngày nói không biết bao nhiêu.

Nam tử đá nhẹ bụng gầy của con lừa, ba người ở dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người mà vào thành.

Lam Thanh Lăng, Đinh Tử cùng Đinh Trí ở Hộ Quốc Hậu phủ vui vui vẻ vẻ ăn ngọ thiện, còn Lâm Vương phi cùng Lâm Giai Thiến lúc này lại ôm đầu khóc rống. Từ lúc kế hoạch Lâm Giai Thiến náo loạn hôn sự Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử thất bại, Lâm Vương phi tiến cung cầu Hoàng hậu, thì các nàng liền bị đày đi đến nơi chim cũng không thèm đậu này.

Nói sung quân là tuyệt không giả, Lâm Vương gia nói không có lệnh của hắn tuyệt đối không thể xuất sơn, cái này tương đương với bỏ mặc các nàng. Lâm Vương phi cùng Lâm Giai Thiến có kết quả như vậy, trong hai ngày này, các nàng từ lúc đến chưa từng xem xét chính mình sai ở nơi nào, chỉ ở trong này oán trời trách đất, mắng Đinh Tử thấp hèn, thủ đoạn độc ác, hại các nàng như thế!

Đồng thời các nàng cũng sợ hãi, chẳng lẽ các nàng liền phải chết ở chỗ này sao, ở đây một hạ nhân cũng không cho mang theo, chỉ một căn nhà tranh nhỏ, bên ngoài có thị binh gác không cho các nàng tùy tiện xuất nhập, ăn mặc dùng cũng phải tự làm, điều này làm cho các nàng sống mấy chục năm kim tôn ngọc quý làm thế nào nhẫn.

Ngày đầu tiên các nàng còn có thể cáu kỉnh không ăn, nhưng phát hiện thị vệ căn bản mặc kệ, các nàng cũng không khỏi tự mình nghĩ biện pháp, đáng tiếc ở đây cái gì cũng không có để ăn. Sáng sớm các nàng lên núi đào cho tới trưa mới đào được một củ khoai lang, giằng co hơn một canh giờ mới nướng chín, đáng tiếc một chút cũng không thể thay cơm, bây giờ nghe Lâm Vương phủ truyền đến tin tức, nói Hoàng hậu nên vì Lâm Vương phi cử hành thọ yến, hai người còn không mừng muốn khóc sao?

Các nàng cuối cùng cũng có thể ra, chỉ mới hai ngày mà các nàng cảm thấy so với cả đời còn dài hơn! Đồng thời trong lòng các nàng thầm hận, Hoàng hậu vì Lâm Vương phi tổ chức tiệc, các nữ quyến kinh thành nhất định phải hướng về phía mặt mũi Hoàng hậu mà đến dự tiệc, Đinh Tử khẳng định cũng sẽ đi, nàng cũng không tin lần này còn kéo không ngã Đinh Tử.

Truyền lời đến đây chính là thân tín của Lâm Vương phi Viên ma ma: “Ma ma nói Đinh Tử vừa lập gia đình liền được cái thanh danh vô cùng hiếu thuận à?” Viên ma ma đã đem đại sự hai ngày này ở kinh thành đều nói cùng Lâm Vương phi kỹ càng tỉ mỉ, lúc trước giúp đỡ Lâm Giai Thiến, nàng là bị Lưu Phù Dung chọc tức, nhưng không có nghĩa là một lần xúc động, nàng vĩnh viễn xúc động, Lâm Vương phi trong đầu cấp tốc chuyển động, “Sau khi hồi phủ, lập tức theo cấp bậc lễ nghĩa dành cho vương phi mời An Vương phủ, thỉnh An Vương phi ngày ấy nhất định phải đến đây dự tiệc!”

“Vương phi yên tâm, lão nô liền đi làm, lão nô đem tới y phục cùng thức ăn, vương phi cùng quận chúa hay là trước tẩy trừ một chút rồi dùng lót dạ, hồi vương phủ lại dùng thêm đi.”

Lâm Vương phi gật đầu: “Vẫn là Viên ma ma suy nghĩ chu đáo.”

“Y phục đâu mau đem tới, Viên ma ma, ngươi mau kêu người múc nước cho bản quận chúa, hai ngày không tắm rửa ta cảm giác thân thể đều thối, nhanh lên một chút! Có cái gì ăn lấy tới cho ta!” Lâm Giai Thiến vừa nghe lại lập tức ra lệnh, Viên ma ma trong lòng không vui trên mặt lại không lộ, chỉ nghe lệnh liền bảo hạ nhân vội vàng chuẩn bị.

Hai ngày chưa từng ăn ngon, Lâm Vương phi cùng Lâm Giai Thiến thật đúng là bị đói. Viên ma ma không đem theo bữa ăn chính, chỉ là nghĩ hai người ăn không tốt, cầm một chút điểm tâm đến, vừa mới vừa mở ra hộp đựng thức ăn, hai người cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay cầm bỏ vào miệng, há miệng thật lớn, trong miệng còn thức ăn mà Lâm Giai Thiến vẫn nhét thêm vào. Một đám hạ nhân nhìn thấy hai vị chủ tử mất mặt như thế đều cúi đầu, mang vẻ mặt buồn cười, cũng may đều là có huấn luyện, biết thủ đoạn của Lâm Vương phi cùng Lâm Giai Thiến, một chút cũng không dám biểu hiện ra ngoài mà thu trở lại.

Viên ma ma vội vã đưa cho nước qua, khuyên nhủ: “Vương phi, quận chúa ăn từ từ, vẫn còn, lão nô đã phân phó hạ nhân đi làm một bàn mỹ vị món ngon, hai vị chủ tử hai ngày này cũng không ăn ngon, trước không thể ăn nhiều nếu không sẽ tổn thương dạ dày.”

“Ợ, ô ô…” Lâm Giai Thiến đột nhiên mở to mắt vội vã chỉ tay vào miệng mình. Viên ma ma vừa nhìn nhất thời cả kinh, cũng không cần biết những thứ khác, trực tiếp đưa tay đem điểm tâm trong miệng Lâm Giai Thiến móc ra ngoài. Lâm Giai Thiến đây là nghẹn, chậm một chút liền có nguy hiểm, đem đồ trong miệng Lâm Giai Thiến móc ra xong, Viên ma ma càng hạ thủ trực tiếp xuống yết hầu của nàng. Lâm Giai Thiến nôn khan một tiếng, tất cả đồ mới ăn đều phun ra, vị thối thập phần khó ngửi.

Lâm Giai Thiến ói ra lính đầy một thân của mình, dù là nha hoàn huấn luyện cũng không khỏi mở to mắt, đây còn chỗ nào giống Lâm Vương phủ quận chúa, quả thực y như ăn mày.

Lâm Vương phi trên mặt biến đổi, lập tức quát: “Còn không hầu hạ quận chúa tắm rửa thay y phục!”

“Dạ!” Chúng hạ nhân ra khỏi phòng, đi ra ngoài tìm dòng suối nhỏ trong rừng múc nước. Lâm Vương phi cùng tới giúp Lâm Giai Thiến lại lạnh mặt, đây hết thảy đều là Đinh Tử làm hại, nếu không phải Đinh Tử, nàng sẽ không giống vừa rồi mất mặt như vậy!

“Nương, người nhất định phải làm cho Đinh Tử không chết tử tế được!”

Lâm Vương phi cười lạnh: “Nữ nhi yên tâm, lần này là Hoàng hậu muốn xử lý Đinh Tử, còn có An Vương phi kia, ngươi đừng nhìn nàng điệu thấp, nữ nhân kia tuyệt không đơn giản, có ba người chúng ta đối phó Đinh Tử, ngươi cho là Đinh Tử còn có đường sống sao?”

Lâm Giai Thiến cười lạnh: “Nàng nhất định thân bại danh liệt, không chết tử tế được, nhất định sẽ như vậy!”

Trong An Vương phủ, Mộ Nguyệt vừa mới từ bên ngoài đi ra, liền chạy thẳng tới Song Mãn viện.

Ngô Song vừa ngủ trưa tỉnh lại, nhìn thấy Mộ Nguyệt trở về, cầm lấy khăn tay Mộ Dung đưa tới xoa xoa tay nói: “Nói đi.”

“Vương phi, Hoàng hậu hạ chỉ vì Lâm Vương phi chuẩn bị tiệc thọ yến, Lâm Vương phủ đã phái người đi đón, nô tỳ còn nghe nói hôm qua lúc tiến cung Thế tử phi không chỉ chọc Thái hậu tức giận, ở trên điện còn làm cho Hoàng hậu không còn mặt mũi, Hoàng hậu này nói rõ là vì đối phó Thế tử phi.” Mộ Nguyệt đem chuyện hỏi thăm được toàn bộ nói ra.

Ngô Song lạnh lùng cười: “Lâm Vương phi, Lâm Giai Thiến là vì phá hôn sự của Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử mà bị phạt, các nàng được thả ra, lại nương theo yến hội trong phủ chính mình làm, Đinh Tử còn có thể tốt sao?”

“Vương phi nói phải, Lâm Giai Thiến kia mấy năm nay giống như hoa si sống chết đeo bám phía sau Thế tử, toàn kinh thành đều biết, ai biết lại bị Thế tử phi giành trước người trong lòng, nàng sao có thể cam tâm, mưu kế một lần không được còn có lần thứ hai thứ ba, chung quy là muốn làm cho Thế tử phi ngã xuống!” Mộ Dung cũng theo phụ họa.

Đôi mắt nhu hòa của Ngô Song hiện ra lãnh ý: “Cho nên bọn họ nghe nói chuyện gần đây, thọ yến này cũng sẽ đưa thiệp mời bản phi.”

“Đinh Tử đã bức ta động thủ, ta liền cùng nàng vui đùa một chút, chỉ là lần này cũng không phải náo loạn nho nhỏ, nàng tiếp nổi chiêu của ta sao?” Ngô Song mặt âm trầm, Mộ Nguyệt Mộ Dung vội vàng cúi đầu, thủ đoạn của vương phi hung ác thế nào, các nàng rõ ràng nhất. Mà chiêu vương phi am hiểu nhất đó là mượn đao giết người, loại này bà dùng rất nhiều lần, chưa từng thất bại, hơn nữa mưu kế càng ngày càng cao minh, các nàng cũng không khỏi vì Đinh Tử lo lắng.

Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử đầu tiên là đưa Đinh Trí hồi phủ, trên đường hai người ngồi xe ngựa hồi phủ, Lam Thanh Lăng nhân tiện nói: “Hoàng hậu vì Lâm Vương phi tổ chức đại yến sinh thần, nàng phải cẩn thận!” Nói xong đã đem Đinh Tử kéo vào ngực, bàn tay Lam Thanh Lăng bởi vì luyện võ mà có vết chai ma sát ở trên mặt Đinh Tử, không khỏi hiện ra dấu vết hồng ái muội.

Đinh Tử khẽ ngẩng đầu: “Phu quân có biện pháp nào tốt sao?” Đinh Tử mặt như phù dung, dị thường mê người.

Lam Thanh Lăng ánh mắt sâu thẳm, nhất thời bắt môi Đinh Tử làm tù binh, sau một lúc lâu nói: “Trước hầu hạ vi phu cho tốt thì vi phu sẽ nói cho nàng nghe, thế nào?”

Đinh Tử gò má ửng đỏ, ảo não trừng Lam Thanh Lăng liếc mắt một cái!

/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status