Một ngày băn khoăn
Cất kỹ điện thoại di động, tôi ngồi ở trên giường hơi nhíu mày, kỳ thực trong lòng tôi cũng không quá nguyện ý đi gặp bà ta, nhưng nghĩ tới cái bộ dạng xinh đẹp trang nhã quý phái của bà ta hiện giờ, lại nghĩ tới cảnh cha tôi ngồi một góc hút thuốc ngày trước, trong mông mông lung lung có chút giật mình, cuối tôi đứng lên đi tới nơi mà bà ta đã hẹn trước…
Hôm nay, bà ta là một phu nhân ưu nhã, không còn là người phụ nữ trong cái thôn nhỏ nghèo nàn, cái ăn cái mặc xưa đâu bằng nay. Nơi bà ta hẹn gặp mặt cũng là một quán cà phê nổi tiếng trong thành phố này, tôi đứng ở nơi đó cười khổ, bà ta cho tới bây giờ chưa từng suy nghĩ qua, nếu như tôi bây giờ còn là một thiếu niên hai bàn tay trắng đến từ nông thôn, nơi này đâu có thể để cho tôi bước vào, nếu có thì trong lòng tôi hẳn tràn đầy tự ti, đương nhiên những chuyện này không nằm trong phạm vi lo lắng của bà ta.
Nghĩ tới đây, tôi ha ha cười, sau đó đi vào.
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ tôi đi tới ghế lô lầu hai, nơi đó cực kỳ an tĩnh, các cửa phòng đều đóng chặt, hiệu quả cách âm phi thường tốt.
Khi gõ cửa đi vào, bà ta đang uống trà, thần sắc an tường xinh đẹp, sau khi thấy tôi, con ngươi hiện lên một tia phức tạp, ngay lập tức thần sắc lại trở nên cực kỳ lãnh tĩnh.
Tôi ngồi xuống phía đối diện, người phục vụ tiến lên hỏi tôi có muốn dùng gì không, tôi lắc đầu thấp giọng cười: “Tạm thời không cần.” Người phục vụ dạ một tiếng rồi nhìn về phía bà ta, bà ta cũng lắc đầu, người phục vụ lập tức xoay người rời đi, thuận lợi đóng cửa lại.
Bên trong phòng không một tiếng động, tôi lẳng lặng nhìn bà ta, người đàn bà vốn là mẹ tôi.
Sau khi bà ta uống xong một ly trà, chậm rãi đem cái chén tinh xảo đặt trên bàn gỗ, lại chậm rãi ngẩng đầu cười nhạt với tôi: “Hàn Hiểu đúng không, bác nghe Tạ Minh nói con cùng Hứa Khả đều tới từ thị trấn XX.”
Tôi khẽ mỉm cười rồi nói: “Tạ phu nhân cũng đã biết rồi, hà tất phải hỏi nhiều.”
Bà ta hơi nhíu lại đôi mày xinh đẹp trên cái trán trơn bóng, sau đó bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt không rõ thần sắc, tôi lẳng lặng tựa ở trên ghế nhìn lại.
“…Nghe nói con không có mẹ?” Bà ta nhìn tôi lộ ra tươi cười xinh đẹp.
Tôi cũng nhếch miệng cười lạnh, tay vừa nghịch ly trà miệng vừa nói: “Nghe cha tôi nói, mẹ tôi mất lúc tôi mới một tuổi, nhưng đây dù gì cũng là việc riêng của nhà tôi, Tạ phu nhân vì sao lại điều tra thân phận tôi vậy, chẳng lẽ cảm thấy hứng thú với việc nhà của chúng tôi sao?”
Bà ta nhướng nhướng mày à một tiếng, cười nhợt nhạt: “Cũng không phải, chỉ là Tạ Minh ấy, nó nặng tình quá thôi.”
Nói xong những lời này, bà ta dùng hai tay trắng nõn mà xinh đẹp nâng lên ly trà, thường thường nhìn tôi, đối diện ánh mắt lạnh lùng của tôi thì bà ta nhìn sang hướng khác.
Trầm mặc hồi lâu, tôi nhàn nhạt thở dài nói: “Tạ phu nhân, bà có chuyện gì thì nói thẳng đi. Tôi nghĩ thời giờ của bà so với thời giờ của một thằng sinh viên như tôi thì quý báu hơn nhiều, sẽ không muốn cứ ngập ngừng ở đây phải không, tôi cũng không dám làm bà chậm trễ đâu.”
“Tốt lắm.”
Nghe xong lời này, thần sắc bà ta hơi buông lỏng, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng trở nên nghiêm túc, đôi môi xinh đẹp đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, tôi nghe được thanh âm nhu hòa nhưng lạnh lùng của bà ta vang lên bên tai, bà ta nói: “Mấy ngày nay tâm tình Tạ Minh không tốt lắm, tôi tìm hiểu mới biết cùng người bạn gái tên Hứa Khả của nó có liên quan, có người nói bạn gái nó có dính dáng tới con?”
Dứt lời bà ta nhướng mi nhìn lại tôi, tôi thản nhiên cười nói: “Tôi nghĩ là Tạ Minh cùng bà đều hiểu lầm rồi.”
“Bác cũng nghĩ thế, bác thấy con bé kia cũng chẳng có gì tốt cả, không đáng được hai con theo đuổi.” Bà ta chậm rãi buồn bã nói: “Nhưng nếu Tạ Minh thích, làm mẹ thì luôn muốn cho con mình thứ tốt nhất, con minh bạch ý bác chứ?”
“Tôi không hiểu rõ lắm, Tạ phu nhân có chuyện nói thẳng đi.” Tôi xong tôi thản nhiên nhìn bà ta, tay đặt dưới bàn đã nắm chặt lại.
“Hàn Hiểu, con rất thông minh, bác nghĩ con hiểu rõ mà.” Bà ta cười cười, từ trong túi xách đẹp đẽ lấy ra một tấm chi phiếu, đặt ở trên bàn thản nhiên nói: “Làm mẹ mà con, là bác ích kỷ, bác mong con dọn ra khỏi phòng KTX, số tiền này hẳn có thể giúp con tìm được căn phòng trọ tốt hơn. Chỉ là một chút tâm ý, mong con nhận lấy.”
Tôi nhìn tấm chi phiếu, hồi lâu mới ngăn được để không tiếng cười ra tiếng, chậm rãi tựa bàn đứng dậy đi tới bên cạnh bà ta cầm lấy tấm chi phiếu: “Tôi hiểu rõ ý của bà rồi, mong bà cứ yên tâm, tôi cùng Hứa Khả không có quan hệ, sẽ không quấy rầy hạnh phúc của con bà, cũng sẽ không…” Cũng sẽ không dính dáng gì tới bà… Lời này tôi thủy chung cũng không thể nói thành lời, biểu tình của bà ta vì lời nói của tôi mà có chút kinh ngạc, tựa hồ mang theo tia trào phúng cùng bất mãn. Nhưng như thế thì liên quan gì tới tôi, tôi chậm rãi xoay người rời đi.
Khi rời đi, người phía sau chần chờ nói: “…Nếu có khả năng, bác mong muốn con cũng cách Tạ Đình xa một chút, bác… bác không hy vọng các con có bất cứ quan hệ gì cả…”
“Tôi đã biết.” Tôi cứng nhắc nói: “Tạ phu nhân, nếu có khả năng phiền bà cũng cách xa khỏi cuộc sống của tôi, tôi cũng không muốn cùng bà có bất cứ quan hệ nào nữa, chuyện Tạ gia các người đừng bao giờ kéo tôi vào, cảm tạ.” Nói xong tôi rời đi, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Ra khỏi quán, ngồi trên trên xe, tôi nhàn nhạt nhìn chi phiếu trong tay, mười vạn, đối một sinh viên mà nói thì thật sự không tính là nhỏ, vừa lúc có thể đem tiền thuê nhà tháng này thanh toán, tôi nhàn nhạt nghĩ.
Trở lại phòng, Tạ Minh không có mặt, Trần Thiện cũng không ở, tôi vỗ vỗ vai Chu Quang rồi nói: “Người anh em, giúp tôi dọn nhà đi.”
Hắn đang ăn mì, vừa nghe tôi nói thì trừng to mắt rồi ngốc ngốc gật đầu.
Đồ đạc của tôi cũng không nhiều, chăn màn lung tung cũng không cần mang theo, đi ra phòng ngủ chỉ có một cái valy, khi đem cái valy để lên xe, thanh âm Chu Quang lo lắng từ phía sau lưng truyền đến: “Hàn Hiểu, có muốn tôi tiễn cậu hay không?” Tôi quay đầu nhìn hắn khẽ mỉm cười nói: “Cũng được. Vừa lúc biết đường tới nhà mới của tôi, sau này có thể chạy tới chỗ tôi chơi.”
Hắn cười hắc hắc, người này sắp cao tới một mét chín rồi mà giờ này lại có ba phần ngốc nghếch nhưng bảy phần nghĩa khí.
Lúc ngồi trên xe, tôi tựa đầu vào ghế, từ từ nhắm hai mắt, chỉ là cho dù từ từ nhắm hai mắt lại nhưng tôi cũng có thể cảm thụ được ánh mắt thăm hỏi từ Chu Quang, cuối cùng tôi quay đầu lại nhìn về phía hắn, Chu Quang gãi gãi đầu xấu hổ cười.
“Muốn hỏi tôi vì sao đột nhiên dọn ra sao?” Tôi nhếch khóe miệng nhàn nhạt hỏi, Chu Quang nhìn tôi chần chờ rồi cuối cùng chậm rãi gật đầu.
“Đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi.” Tôi đạm mạc nói. Hắn nhìn tôi, bỗng nhiên cho tôi một quyền, hắn nói: “Cái thằng này, biểu tình kiểu gì thế hả, sao lại như đi chết thế, đi thì đi thôi, tương lai tôi cũng dọn ra ngoài, lúc ấy nhớ thu lưu tôi đấy.”
Tôi xoa xoa cái tay có chút phát đau, Chu Quang này vẫn là hấp tấp như thế, nhưng như thế lại giúp người ta chữa trị tâm tình trong thời gian ngắn nhất.
Nửa giờ sau, chúng tôi tới nơi, lúc thanh toán tiền, Chu Quang giúp tôi đem hành lý lên lầu. Vào phòng xong, Chu Quang nhìn bốn phía một chút thấp giọng nói: “Kháo, Hàn Hiểu, ở đây tốn bao nhiêu tiền nha.”
Tôi cười cười nói: “Không nhiều như cậu nghĩ đâu.” Nói xong từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon bia, một lon đưa cho hắn, hắn nhận lấy rồi cả người ngả vào trong salon, hắc hắc cười nói: “Nơi này tốt quá, so với trong phòng mình thì xa hoa hơn nhiều, nếu tôi là cậu đã sớm dọn tới đây rồi.”
Tôi ngồi ở cậu đối diện mỉm cười không nói.
“Hàn Hiểu, ở đây chỉ có một mình cậu sao? Có muốn thêm bạn phòng không?” Ánh mắt của cậu ta nhìn tôi sáng rực, biểu tình hăng hái bừng bừng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng cậu ta đã lại nói: “Quên đi, chờ ngày sau tôi không có chỗ ở rồi tính, lúc đó cậu nhớ thu lưu tôi đấy.”
Tôi nghe xong khóe miệng nhếch lên: “Cam tâm tình nguyện cực kỳ.”
Cuối cùng tôi mời Chu Quang đến quán lần trước gặp học trưởng dùng cơm, trước khi đi, cậu từ trong xe ló ra, hé miệng nói: “Hàn Hiểu, lần sau lại đi ăn nha.”
Tôi cười gật đầu.
Chờ cậu đi rồi, tôi chậm rãi thu hồi ý cười, chậm rãi trở về.
Trở lại phòng đọc sách, tôi xem biểu đồ trên máy tính, thật lâu cũng không nói gì, thật lâu không nhúc nhích dù chỉ một chút, việc dọn ra khỏi phòng KTX cũng là điều tôi dự đoán được ngay từ đầu, thậm chí còn được ‘lời’ thêm hơn mười vạn đồng, chỉ là vì sao trong tim có chút rầu rĩ nhỉ, thậm chí có thể nói là bị đè nén… Không tự giác mà lấy tay vuốt ngực, nhịp đập nơi con tim vẫn là như thế, nhưng tiếng tim đập lại vang hơn ngày thường…
Nghĩ tới đây, tôi nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên bộ dáng của mẹ Tạ Minh, sau đó là cha tôi, sau khi mọi người ở trong đầu tôi hiện lên một lượt, trong óc một mảnh hắc ám… Cứ như đã bị nước biển bao phủ ngập tràn rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tôi vội vàng ngồi dậy đi ra khỏi phòng đọc sách, mới vừa ra ngoài còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị người ôm cổ, tôi ngẩn người trở tay ôm lại, thấp giọng hỏi: “Sao em đã về rồi?”
“Hàn Hiểu, Hàn Hiểu.” Hứa Kiệt ôm chặt tôi thấp giọng nói: “Em gọi cho anh rất nhiều nhưng anh không bắt máy, em sợ anh gặp chuyện không may.”
Lúc này tôi mới phát hiện cả người cậu là mồ hôi, y phục có chút ẩm ướt, hơi đẩy cậu ra, lại thấy con ngươi lẫn vành mắt cậu đều đã hồng hồng, tôi nhìn thấy mà tim tê rần, tay nhẹ vuốt ve mặt cậu, thấp giọng nói: “Em tới trường rồi à?”
Cậu gật đầu.
Tôi cười cười, trong tâm ấm áp, ngoài miệng chậm rãi nói: “Anh lớn thế này rồi thì còn xảy ra được chuyện gì nữa chứ, em chạy tới đây như thế thì Âu Phong Minh còn không tức giận đến giơ chân sao.”
“Em mặc kệ, em chỉ muốn xác định anh không có việc gì, không thì em không an tâm được.” Hứa Kiệt lắc đầu thấp giọng nói, đầu rũ xuống như là một cậu nhóc tiểu học phạm sai lầm.
Tôi xoa đầu cậu, đem cậu kéo lên ngồi ở trên ghế salon, cầm lấy điện thoại mới biết nó đã hết pin từ bao giờ rồi, dùng điện thoại của cậu gọi cho Âu Phong Minh, điện thoại vang lên một giây thì liền được nhận, tôi còn chưa mở miệng, bên kia liền truyền đến tiếng gầm gừ của Âu Phong Minh: “Hứa Kiệt, cậu đang làm cái gì thế, cậu điên rồi à, đột nhiên bỏ đi, cậu có biết tôi khó khăn thế nào mới mời được thầy thể hình về cho cậu không, cậu rốt cuộc còn muốn tập luyện nữa hay không hả?”
Chờ sau khi hắn phát tiết xong, tôi trầm mặc rồi hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
“…Hàn Hiểu?”
“Hứa Kiệt là do quá lo lắng cho tôi, xin lỗi, không có lần sau đâu.” Tôi thản nhiên nói.
Âu Phong Minh thở hắt ra, gian nan nói: “Hàn Hiểu, cậu có thể hiểu được là tốt rồi, đêm nay cậu ấy còn có buổi huấn luyện, cậu đưa cậu ấy tới nhé… Quên đi, để chính tôi tự thân xuất mã thôi, cậu không cần đi đâu.”
Tôi ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Đôi mắt Hứa Kiệt đầy trông mong nhìn tôi, tôi nhìn cậu không nói gì, sau đó đem cậu ôm thật chặt.
Hai người cứ in lặng mà ôm nhau như thế, nghe tim đập đây đó, an tĩnh tường hòa.
Nửa giờ sau, Âu Phong Minh gọi điện thoại cho tôi.
“Hàn Hiểu, nhà các cậu ở chỗ nào thế?” Thanh âm của hắn mang theo nghi hoặc nồng đậm. Tôi nói ra địa chỉ, hắn à một tiếng, vừa đi lên lầu vừa nói điện thoại với tôi, cuối cùng hắn nói: “Hàn Hiểu, mở cửa ra đi, tôi đứng trước cửa nhà cậu mà gọi điện thoại cho cậu thực quá kỳ quái.”
Hứa Kiệt nghe xong vội vàng đứng lên đi mở cửa, tôi lắc đầu ngắt máy.
Âu Phong Minh đi vào, hắn quan sát bốn phía rồi hỏi: “Không phải bây giờ cậu đang lên lớp sao?”
Tôi thấp giọng cười cười: “Có chút việc, nhưng đã giải quyết được rồi.”
Hắn gật đầu như có điều suy nghĩ rồi lại nhìn tôi: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó nhìn về phía Hứa Kiệt có chút nghiêm khắc nói: “Hứa Kiệt, chúng ta phải đi mau thôi.”
Hứa Kiệt nhìn tôi một cái, tôi khẽ mỉm cười nói: “Đi đi em, anh ở nhà sạc pin, có gì cứ gọi cho anh nhé.”
Cậu lúc này mới gật đầu, trước khi đi tôi hôn nhẹ lên trán cậu, Âu Phong Minh đứng ở cửa nhìn, lạnh lùng cười: “Hàn Hiểu, cậu có việc thì phải nói với tôi đấy nhé, cha cậu không ở đây, tôi sẽ thay anh ấy trông nom cậu.”
Tôi nhìn hắn không thèm nói, Âu Phong Minh có chút ngây ngốc trừng mắt nhìn, sau đó nở nụ cười… Hứa Kiệt không cho tôi tiễn cậu rời đi, tôi nhìn bọn họ đi rồi mới đóng cửa lại, sau đó đứng ở trước cửa sổ nhìn hai người kia lên xe, trước khi đi Hứa Kiệt hướng tôi phất phất tay, tôi mỉm cười cũng phất phất tay…
Sau khi đem điện thoại đi sạc pin, tôi đứng dậy đem quần áo trong valy mang vào trong phòng ngủ, đúng lúc này lại nghe thấy phòng khách truyền đến một ít tiếng động, tôi hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Hứa Kiệt đã trở về.
Vội vàng đi ra ngoài, một đạo bóng đen đột nhiên ôm lấy tôi, thấp giọng ở bên tai tôi nức nở nói: “Hàn Hiểu.” Thanh âm kia vô cùng quỷ dị, khiến tôi nổi da gà toàn thân…
Cất kỹ điện thoại di động, tôi ngồi ở trên giường hơi nhíu mày, kỳ thực trong lòng tôi cũng không quá nguyện ý đi gặp bà ta, nhưng nghĩ tới cái bộ dạng xinh đẹp trang nhã quý phái của bà ta hiện giờ, lại nghĩ tới cảnh cha tôi ngồi một góc hút thuốc ngày trước, trong mông mông lung lung có chút giật mình, cuối tôi đứng lên đi tới nơi mà bà ta đã hẹn trước…
Hôm nay, bà ta là một phu nhân ưu nhã, không còn là người phụ nữ trong cái thôn nhỏ nghèo nàn, cái ăn cái mặc xưa đâu bằng nay. Nơi bà ta hẹn gặp mặt cũng là một quán cà phê nổi tiếng trong thành phố này, tôi đứng ở nơi đó cười khổ, bà ta cho tới bây giờ chưa từng suy nghĩ qua, nếu như tôi bây giờ còn là một thiếu niên hai bàn tay trắng đến từ nông thôn, nơi này đâu có thể để cho tôi bước vào, nếu có thì trong lòng tôi hẳn tràn đầy tự ti, đương nhiên những chuyện này không nằm trong phạm vi lo lắng của bà ta.
Nghĩ tới đây, tôi ha ha cười, sau đó đi vào.
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ tôi đi tới ghế lô lầu hai, nơi đó cực kỳ an tĩnh, các cửa phòng đều đóng chặt, hiệu quả cách âm phi thường tốt.
Khi gõ cửa đi vào, bà ta đang uống trà, thần sắc an tường xinh đẹp, sau khi thấy tôi, con ngươi hiện lên một tia phức tạp, ngay lập tức thần sắc lại trở nên cực kỳ lãnh tĩnh.
Tôi ngồi xuống phía đối diện, người phục vụ tiến lên hỏi tôi có muốn dùng gì không, tôi lắc đầu thấp giọng cười: “Tạm thời không cần.” Người phục vụ dạ một tiếng rồi nhìn về phía bà ta, bà ta cũng lắc đầu, người phục vụ lập tức xoay người rời đi, thuận lợi đóng cửa lại.
Bên trong phòng không một tiếng động, tôi lẳng lặng nhìn bà ta, người đàn bà vốn là mẹ tôi.
Sau khi bà ta uống xong một ly trà, chậm rãi đem cái chén tinh xảo đặt trên bàn gỗ, lại chậm rãi ngẩng đầu cười nhạt với tôi: “Hàn Hiểu đúng không, bác nghe Tạ Minh nói con cùng Hứa Khả đều tới từ thị trấn XX.”
Tôi khẽ mỉm cười rồi nói: “Tạ phu nhân cũng đã biết rồi, hà tất phải hỏi nhiều.”
Bà ta hơi nhíu lại đôi mày xinh đẹp trên cái trán trơn bóng, sau đó bình tĩnh nhìn tôi, vẻ mặt không rõ thần sắc, tôi lẳng lặng tựa ở trên ghế nhìn lại.
“…Nghe nói con không có mẹ?” Bà ta nhìn tôi lộ ra tươi cười xinh đẹp.
Tôi cũng nhếch miệng cười lạnh, tay vừa nghịch ly trà miệng vừa nói: “Nghe cha tôi nói, mẹ tôi mất lúc tôi mới một tuổi, nhưng đây dù gì cũng là việc riêng của nhà tôi, Tạ phu nhân vì sao lại điều tra thân phận tôi vậy, chẳng lẽ cảm thấy hứng thú với việc nhà của chúng tôi sao?”
Bà ta nhướng nhướng mày à một tiếng, cười nhợt nhạt: “Cũng không phải, chỉ là Tạ Minh ấy, nó nặng tình quá thôi.”
Nói xong những lời này, bà ta dùng hai tay trắng nõn mà xinh đẹp nâng lên ly trà, thường thường nhìn tôi, đối diện ánh mắt lạnh lùng của tôi thì bà ta nhìn sang hướng khác.
Trầm mặc hồi lâu, tôi nhàn nhạt thở dài nói: “Tạ phu nhân, bà có chuyện gì thì nói thẳng đi. Tôi nghĩ thời giờ của bà so với thời giờ của một thằng sinh viên như tôi thì quý báu hơn nhiều, sẽ không muốn cứ ngập ngừng ở đây phải không, tôi cũng không dám làm bà chậm trễ đâu.”
“Tốt lắm.”
Nghe xong lời này, thần sắc bà ta hơi buông lỏng, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng trở nên nghiêm túc, đôi môi xinh đẹp đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, tôi nghe được thanh âm nhu hòa nhưng lạnh lùng của bà ta vang lên bên tai, bà ta nói: “Mấy ngày nay tâm tình Tạ Minh không tốt lắm, tôi tìm hiểu mới biết cùng người bạn gái tên Hứa Khả của nó có liên quan, có người nói bạn gái nó có dính dáng tới con?”
Dứt lời bà ta nhướng mi nhìn lại tôi, tôi thản nhiên cười nói: “Tôi nghĩ là Tạ Minh cùng bà đều hiểu lầm rồi.”
“Bác cũng nghĩ thế, bác thấy con bé kia cũng chẳng có gì tốt cả, không đáng được hai con theo đuổi.” Bà ta chậm rãi buồn bã nói: “Nhưng nếu Tạ Minh thích, làm mẹ thì luôn muốn cho con mình thứ tốt nhất, con minh bạch ý bác chứ?”
“Tôi không hiểu rõ lắm, Tạ phu nhân có chuyện nói thẳng đi.” Tôi xong tôi thản nhiên nhìn bà ta, tay đặt dưới bàn đã nắm chặt lại.
“Hàn Hiểu, con rất thông minh, bác nghĩ con hiểu rõ mà.” Bà ta cười cười, từ trong túi xách đẹp đẽ lấy ra một tấm chi phiếu, đặt ở trên bàn thản nhiên nói: “Làm mẹ mà con, là bác ích kỷ, bác mong con dọn ra khỏi phòng KTX, số tiền này hẳn có thể giúp con tìm được căn phòng trọ tốt hơn. Chỉ là một chút tâm ý, mong con nhận lấy.”
Tôi nhìn tấm chi phiếu, hồi lâu mới ngăn được để không tiếng cười ra tiếng, chậm rãi tựa bàn đứng dậy đi tới bên cạnh bà ta cầm lấy tấm chi phiếu: “Tôi hiểu rõ ý của bà rồi, mong bà cứ yên tâm, tôi cùng Hứa Khả không có quan hệ, sẽ không quấy rầy hạnh phúc của con bà, cũng sẽ không…” Cũng sẽ không dính dáng gì tới bà… Lời này tôi thủy chung cũng không thể nói thành lời, biểu tình của bà ta vì lời nói của tôi mà có chút kinh ngạc, tựa hồ mang theo tia trào phúng cùng bất mãn. Nhưng như thế thì liên quan gì tới tôi, tôi chậm rãi xoay người rời đi.
Khi rời đi, người phía sau chần chờ nói: “…Nếu có khả năng, bác mong muốn con cũng cách Tạ Đình xa một chút, bác… bác không hy vọng các con có bất cứ quan hệ gì cả…”
“Tôi đã biết.” Tôi cứng nhắc nói: “Tạ phu nhân, nếu có khả năng phiền bà cũng cách xa khỏi cuộc sống của tôi, tôi cũng không muốn cùng bà có bất cứ quan hệ nào nữa, chuyện Tạ gia các người đừng bao giờ kéo tôi vào, cảm tạ.” Nói xong tôi rời đi, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Ra khỏi quán, ngồi trên trên xe, tôi nhàn nhạt nhìn chi phiếu trong tay, mười vạn, đối một sinh viên mà nói thì thật sự không tính là nhỏ, vừa lúc có thể đem tiền thuê nhà tháng này thanh toán, tôi nhàn nhạt nghĩ.
Trở lại phòng, Tạ Minh không có mặt, Trần Thiện cũng không ở, tôi vỗ vỗ vai Chu Quang rồi nói: “Người anh em, giúp tôi dọn nhà đi.”
Hắn đang ăn mì, vừa nghe tôi nói thì trừng to mắt rồi ngốc ngốc gật đầu.
Đồ đạc của tôi cũng không nhiều, chăn màn lung tung cũng không cần mang theo, đi ra phòng ngủ chỉ có một cái valy, khi đem cái valy để lên xe, thanh âm Chu Quang lo lắng từ phía sau lưng truyền đến: “Hàn Hiểu, có muốn tôi tiễn cậu hay không?” Tôi quay đầu nhìn hắn khẽ mỉm cười nói: “Cũng được. Vừa lúc biết đường tới nhà mới của tôi, sau này có thể chạy tới chỗ tôi chơi.”
Hắn cười hắc hắc, người này sắp cao tới một mét chín rồi mà giờ này lại có ba phần ngốc nghếch nhưng bảy phần nghĩa khí.
Lúc ngồi trên xe, tôi tựa đầu vào ghế, từ từ nhắm hai mắt, chỉ là cho dù từ từ nhắm hai mắt lại nhưng tôi cũng có thể cảm thụ được ánh mắt thăm hỏi từ Chu Quang, cuối cùng tôi quay đầu lại nhìn về phía hắn, Chu Quang gãi gãi đầu xấu hổ cười.
“Muốn hỏi tôi vì sao đột nhiên dọn ra sao?” Tôi nhếch khóe miệng nhàn nhạt hỏi, Chu Quang nhìn tôi chần chờ rồi cuối cùng chậm rãi gật đầu.
“Đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi.” Tôi đạm mạc nói. Hắn nhìn tôi, bỗng nhiên cho tôi một quyền, hắn nói: “Cái thằng này, biểu tình kiểu gì thế hả, sao lại như đi chết thế, đi thì đi thôi, tương lai tôi cũng dọn ra ngoài, lúc ấy nhớ thu lưu tôi đấy.”
Tôi xoa xoa cái tay có chút phát đau, Chu Quang này vẫn là hấp tấp như thế, nhưng như thế lại giúp người ta chữa trị tâm tình trong thời gian ngắn nhất.
Nửa giờ sau, chúng tôi tới nơi, lúc thanh toán tiền, Chu Quang giúp tôi đem hành lý lên lầu. Vào phòng xong, Chu Quang nhìn bốn phía một chút thấp giọng nói: “Kháo, Hàn Hiểu, ở đây tốn bao nhiêu tiền nha.”
Tôi cười cười nói: “Không nhiều như cậu nghĩ đâu.” Nói xong từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon bia, một lon đưa cho hắn, hắn nhận lấy rồi cả người ngả vào trong salon, hắc hắc cười nói: “Nơi này tốt quá, so với trong phòng mình thì xa hoa hơn nhiều, nếu tôi là cậu đã sớm dọn tới đây rồi.”
Tôi ngồi ở cậu đối diện mỉm cười không nói.
“Hàn Hiểu, ở đây chỉ có một mình cậu sao? Có muốn thêm bạn phòng không?” Ánh mắt của cậu ta nhìn tôi sáng rực, biểu tình hăng hái bừng bừng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng cậu ta đã lại nói: “Quên đi, chờ ngày sau tôi không có chỗ ở rồi tính, lúc đó cậu nhớ thu lưu tôi đấy.”
Tôi nghe xong khóe miệng nhếch lên: “Cam tâm tình nguyện cực kỳ.”
Cuối cùng tôi mời Chu Quang đến quán lần trước gặp học trưởng dùng cơm, trước khi đi, cậu từ trong xe ló ra, hé miệng nói: “Hàn Hiểu, lần sau lại đi ăn nha.”
Tôi cười gật đầu.
Chờ cậu đi rồi, tôi chậm rãi thu hồi ý cười, chậm rãi trở về.
Trở lại phòng đọc sách, tôi xem biểu đồ trên máy tính, thật lâu cũng không nói gì, thật lâu không nhúc nhích dù chỉ một chút, việc dọn ra khỏi phòng KTX cũng là điều tôi dự đoán được ngay từ đầu, thậm chí còn được ‘lời’ thêm hơn mười vạn đồng, chỉ là vì sao trong tim có chút rầu rĩ nhỉ, thậm chí có thể nói là bị đè nén… Không tự giác mà lấy tay vuốt ngực, nhịp đập nơi con tim vẫn là như thế, nhưng tiếng tim đập lại vang hơn ngày thường…
Nghĩ tới đây, tôi nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên bộ dáng của mẹ Tạ Minh, sau đó là cha tôi, sau khi mọi người ở trong đầu tôi hiện lên một lượt, trong óc một mảnh hắc ám… Cứ như đã bị nước biển bao phủ ngập tràn rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tôi vội vàng ngồi dậy đi ra khỏi phòng đọc sách, mới vừa ra ngoài còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị người ôm cổ, tôi ngẩn người trở tay ôm lại, thấp giọng hỏi: “Sao em đã về rồi?”
“Hàn Hiểu, Hàn Hiểu.” Hứa Kiệt ôm chặt tôi thấp giọng nói: “Em gọi cho anh rất nhiều nhưng anh không bắt máy, em sợ anh gặp chuyện không may.”
Lúc này tôi mới phát hiện cả người cậu là mồ hôi, y phục có chút ẩm ướt, hơi đẩy cậu ra, lại thấy con ngươi lẫn vành mắt cậu đều đã hồng hồng, tôi nhìn thấy mà tim tê rần, tay nhẹ vuốt ve mặt cậu, thấp giọng nói: “Em tới trường rồi à?”
Cậu gật đầu.
Tôi cười cười, trong tâm ấm áp, ngoài miệng chậm rãi nói: “Anh lớn thế này rồi thì còn xảy ra được chuyện gì nữa chứ, em chạy tới đây như thế thì Âu Phong Minh còn không tức giận đến giơ chân sao.”
“Em mặc kệ, em chỉ muốn xác định anh không có việc gì, không thì em không an tâm được.” Hứa Kiệt lắc đầu thấp giọng nói, đầu rũ xuống như là một cậu nhóc tiểu học phạm sai lầm.
Tôi xoa đầu cậu, đem cậu kéo lên ngồi ở trên ghế salon, cầm lấy điện thoại mới biết nó đã hết pin từ bao giờ rồi, dùng điện thoại của cậu gọi cho Âu Phong Minh, điện thoại vang lên một giây thì liền được nhận, tôi còn chưa mở miệng, bên kia liền truyền đến tiếng gầm gừ của Âu Phong Minh: “Hứa Kiệt, cậu đang làm cái gì thế, cậu điên rồi à, đột nhiên bỏ đi, cậu có biết tôi khó khăn thế nào mới mời được thầy thể hình về cho cậu không, cậu rốt cuộc còn muốn tập luyện nữa hay không hả?”
Chờ sau khi hắn phát tiết xong, tôi trầm mặc rồi hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
“…Hàn Hiểu?”
“Hứa Kiệt là do quá lo lắng cho tôi, xin lỗi, không có lần sau đâu.” Tôi thản nhiên nói.
Âu Phong Minh thở hắt ra, gian nan nói: “Hàn Hiểu, cậu có thể hiểu được là tốt rồi, đêm nay cậu ấy còn có buổi huấn luyện, cậu đưa cậu ấy tới nhé… Quên đi, để chính tôi tự thân xuất mã thôi, cậu không cần đi đâu.”
Tôi ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Đôi mắt Hứa Kiệt đầy trông mong nhìn tôi, tôi nhìn cậu không nói gì, sau đó đem cậu ôm thật chặt.
Hai người cứ in lặng mà ôm nhau như thế, nghe tim đập đây đó, an tĩnh tường hòa.
Nửa giờ sau, Âu Phong Minh gọi điện thoại cho tôi.
“Hàn Hiểu, nhà các cậu ở chỗ nào thế?” Thanh âm của hắn mang theo nghi hoặc nồng đậm. Tôi nói ra địa chỉ, hắn à một tiếng, vừa đi lên lầu vừa nói điện thoại với tôi, cuối cùng hắn nói: “Hàn Hiểu, mở cửa ra đi, tôi đứng trước cửa nhà cậu mà gọi điện thoại cho cậu thực quá kỳ quái.”
Hứa Kiệt nghe xong vội vàng đứng lên đi mở cửa, tôi lắc đầu ngắt máy.
Âu Phong Minh đi vào, hắn quan sát bốn phía rồi hỏi: “Không phải bây giờ cậu đang lên lớp sao?”
Tôi thấp giọng cười cười: “Có chút việc, nhưng đã giải quyết được rồi.”
Hắn gật đầu như có điều suy nghĩ rồi lại nhìn tôi: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó nhìn về phía Hứa Kiệt có chút nghiêm khắc nói: “Hứa Kiệt, chúng ta phải đi mau thôi.”
Hứa Kiệt nhìn tôi một cái, tôi khẽ mỉm cười nói: “Đi đi em, anh ở nhà sạc pin, có gì cứ gọi cho anh nhé.”
Cậu lúc này mới gật đầu, trước khi đi tôi hôn nhẹ lên trán cậu, Âu Phong Minh đứng ở cửa nhìn, lạnh lùng cười: “Hàn Hiểu, cậu có việc thì phải nói với tôi đấy nhé, cha cậu không ở đây, tôi sẽ thay anh ấy trông nom cậu.”
Tôi nhìn hắn không thèm nói, Âu Phong Minh có chút ngây ngốc trừng mắt nhìn, sau đó nở nụ cười… Hứa Kiệt không cho tôi tiễn cậu rời đi, tôi nhìn bọn họ đi rồi mới đóng cửa lại, sau đó đứng ở trước cửa sổ nhìn hai người kia lên xe, trước khi đi Hứa Kiệt hướng tôi phất phất tay, tôi mỉm cười cũng phất phất tay…
Sau khi đem điện thoại đi sạc pin, tôi đứng dậy đem quần áo trong valy mang vào trong phòng ngủ, đúng lúc này lại nghe thấy phòng khách truyền đến một ít tiếng động, tôi hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Hứa Kiệt đã trở về.
Vội vàng đi ra ngoài, một đạo bóng đen đột nhiên ôm lấy tôi, thấp giọng ở bên tai tôi nức nở nói: “Hàn Hiểu.” Thanh âm kia vô cùng quỷ dị, khiến tôi nổi da gà toàn thân…
/68
|