Ngày đoàn viên
Âu Phong Minh nói: “Hàn Hiểu, tôi có thể làm cha dượng của cậu không?” Vì câu nói kia, một ngụm nước nghẹn ở trong cổ họng tôi, cuối cùng từ trong lỗ mũi phun ra, tôi ho khan tiện tay kéo cái khăn mặt lên lau mặt, sau đó trừng mắt nhìn hắn không lên tiếng.
“…Hàn Hiểu, không được sao?” Hắn nhấp miệng, trên khuôn mặt anh khí mang theo một tia vô cùng đau đớn, cẩn thận hỏi lại tôi.
Tôi hơi giương mắt nhìn về phía hắn, hồi lâu mới cười nói: “Anh nói thật đấy à?”
Hắn vội vàng gật đầu, tôi cười cười: “Được nha.”
Hắn bỗng nhiên khiếp sợ nhìn tôi, hắn còn chưa kịp toe toét tôi lại chậm rãi gằn từng chữ: “Làm cha dượng của tôi thì tôi không phản đối, nhưng anh đại khái cũng biết, mẹ của tôi đã mất thật nhiều năm rồi, nếu anh muốn xuống dưới kia bồi bà, bà khẳng định sẽ rất vui vẻ, không bao giờ tịch mịch nữa… Đương nhiên hàng năm tôi cũng sẽ đốt chút tiền giấy cho anh dùng, cha dượng!”
Mặt Âu Phong Minh trong nháy mắt suy sụp xuống, tôi nhìn hắn mỉm cười, người muốn bồi ở bên người cha dù là nam hay nữ thì tôi cũng không thèm để ý, nhưng hắn lại làm tôi rất để ý.
Đối Âu Phong Minh, trong lòng tôi thủy chung có một vướng mắc, ngày trước chiếu cố cha chính là Hứa Kiệt, hắn chỉ ở bên cạnh bận tâm tới tiền đồ của bản thân, luôn luôn giục Hứa Kiệt rời đi, tôi có thể hiểu được, hắn không muốn vì người xa lạ lãng phí thời gian cùng tâm tình, thế nhưng lý giải không có nghĩa là có thể chấp nhận.
Hắn hiện tại với tôi mà nói bất quá là người hộ tống trên con đường tương lai của Hứa Kiệt, là một người cùng giao dịch, hôm nay người xa lạ này đột nhiên nói cho tôi biết, hắn muốn vào nhà của tôi, muốn có quan hệ thân thuộc với tôi, khiến tôi không thế nào đồng ý.
“…Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi còn bận lắm.” Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với hắn: “Nếu không anh về phòng khách nghỉ ngơi đi.”
Âu Phong Minh thu hồi biểu tình trên mặt, bình tĩnh nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Hàn Hiểu, cậu hình như hơi bất mãn gì đó với tôi phải không?” Hắn mân môi kiên nghị nói: “Tôi thừa nhận thanh danh của tôi không được tốt, nhưng chuyện tình cảm tôi sao lại có thể lấy ra làm trò đùa. Tôi thích là ba cậu, không phải người mẹ đã mất của cậu. Nếu như cậu không muốn tôi là cha dượng cậu, vậy làm mẹ kế tôi cũng không ngại đâu.” Hắn chậm rãi nói, thần sắc cực kỳ chăm chú.
Tôi phì cười một tiếng nói: “Anh thích ba tôi ở điểm nào? Anh mới quen ông có vài ngày mà? Anh hiểu ông ấy sao? Người đem yêu thích giống ăn cơm như anh có mấy lời nói ra có thể khiến người ta tin tưởng. Ba của tôi khác với người ta, tình cảm không chắc chắn sẽ không sa vào.”
Hắn nghe xong trầm mặc, hồi lâu xoay người rời đi, đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại hướng tôi phẫn hận hừ một tiếng, hắn nói: “…Hàn Hiểu, cậu, tôi nhất định phải khiến cậu gọi tôi một tiếng cha.”
Tôi cũng hướng hắn lạnh lùng cười, gọi hắn là cha ư, đời này không có khả năng, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều không có khả năng.
Hắn đóng sầm cửa rồi rời đi, tôi lại chậm rãi ngồi xem máy tính, chăm chú nhìn vào biểu đồ trên đó, thật lâu cũng không động, đầu óc một mảnh lộn xộn, lần thứ hai tôi dám khẳng định Âu Phong Minh là tới khiêu chiến thần kinh của tôi, nghĩ tới đây, tôi cạch một tiếng đem máy vi tính khép lại, cũng không muốn kiếm tiền nữa.
Đi ra khỏi phòng đọc sách đã thấy Âu Phong Minh đang đứng trên sân thượng lầu hai hút thuốc, giữa khói thuốc lượn lờ, bộ dáng anh khí của hắn cũng mờ ảo theo làn khói, có chút mờ nhạt, cũng có điểm cô đơn.
Đàn ông hơn ba mươi là độ tuổi phong lưu, vốn nên là phong quang vô hạn, thế nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào một mình Hứa Kiệt, một cậu trai còn chưa thể làm nên điều gì… Bởi vậy tôi đột nhiên nghĩ hắn cũng có phần tội nghiệp đáng thương.
Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng trách, tôi cũng sẽ không bởi vì hắn đáng thương mà đem cha gửi gắm cho hắn… Nghĩ vậy trong lòng tôi một trận ác hàn, vội vàng chạy trở về phòng.
Trong phòng, Hứa Kiệt vừa lúc từ phòng tắm đi ra, sắc mặt bị nước nóng hun đến phiếm hồng xinh đẹp, tôi nhìn rồi kéo cậu vào lòng, Hứa Kiệt là tốt nhất, ôn nhu lại xinh đẹp.
Cậu đẩy tôi ra nhỏ giọng nói: “Hàn Hiểu, anh làm gì thế? Trên người của em vẫn còn ẩm ướt đấy.”
Tôi hơi thối lui, khẽ cười nói: “Thì tính sao.” Bất quá lời tuy nói như vậy, tôi vẫn giúp cậu lau khô thân thể, cậu đỏ ửng cả người nhưng cũng không ngăn cản tôi.
Sau khi lau khô cho cậu, đem cậu ôm trở về trong chăn, mình cũng chui vào đó luôn.
“Hàn Hiểu, biểu tình mới nãy của anh thật kỳ quái, phát sinh chuyện gì rồi sao?” Hứa Kiệt nghiêng đầu tựa vào ngực tôi, cười hỏi, ngón tay vô tư ở trên người tôi vẽ vòng tròn.
Tôi suy nghĩ một chút, thở dài nói thật: “Là do tên Âu Phong Minh kia, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Hứa Kiệt a một tiếng bỗng nhiên ngồi dậy nhìn tôi khẩn trương hề hề nói: “Anh ta coi trọng anh à?”
“Hắn có dũng khí đấy sao?” Tôi mi phong khẽ nhíu, trên đời này trừ cậu ra, thật đúng là tìm không ra ai đối xử với tôi tốt như thế.
Hứa Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống hàm hàm hồ hồ nói: “Vậy là tốt rồi. Nhưng anh ta coi trọng ai vậy? Chẳng lẽ là bác Hàn?” Tôi nghĩ cậu vốn là thuận miệng nói thôi, chỉ bất quá là trúng giữa hồng tâm.
Hứa Kiệt mở trừng hai mắt nhìn tôi, hồi lâu trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, cậu nói: “Thực sự là nghĩ không ra.” Tôi hừ lạnh một tiếng.
“Vậy anh tính thế nào? Ngăn cản anh ta sao?”
“Đương nhiên rồi, ba của anh, không nói tới việc ông không thích đàn ông, cho dù thích cũng sẽ không thích loại người như hắn. Quả thực là tư văn bại hoại.” Tôi thản nhiên nói.
Hứa Kiệt thân thể hơi cứng đờ, à một tiếng, không nói gì nữa. Trong lòng tôi hơi căng thẳng, tôi nghĩ mình đã nói bậy rồi.
Gục đầu xuống, Hứa Kiệt từ từ nhắm lại hai mắt, tay cậu ôm chặt lấy tôi… Tôi há miệng muốn nói nhưng lại không nói gì.
Chẳng biết tại sao, câu kia nghẹn ở trong cổ họng, tôi vô luận mở miệng như thế nào cũng đều nói không nên lời, kiếp trước tôi nói với Hứa Khả trăm câu thích ngàn câu yêu, thế nhưng lúc này đối mặt với Hứa Kiệt lại không thể mở miệng nói gì… Cuối cùng chẳng thể làm gì khác hơn là ôm chặt cậu vào lòng.
Hôm nay khi tôi cùng Hứa Kiệt rời khỏi phòng, cha đã trở về, ông tựa người trên ghế salon, mặt hơi có chút hồng, thần sắc có phần mệt mỏi rã rời, Âu Phong Minh đang đứng phía sau giúp ông xoa vai.
Đó vốn là động tác bình thường, nhưng trong mắt của tôi hiện tại, thì là Âu Phong Minh đang ăn đậu hũ của ông… Nghĩ tới đây đầu tôi nóng lên.
Chờ tôi lấy lại tinh thần đã kéo Hứa Kiệt đi qua, chính mình đẩy ra Âu Phong Minh, thay cha xoa bóp, ông nhìn tôi khẽ mỉm cười rồi nói: “Tỉnh rồi à con.” Tôi gật đầu, trong tâm có điểm xót xa, mấy năm nay cha luôn một mình cô đơn, tự mình làm khổ mình rồi.
Âu Phong Minh đứng ở một bên bĩu môi, khinh thường nói: “Cậu đấy gọi là xoa bóp sao? Cậu là bấm người. Xoa bóp là phải có kỹ xảo.”
Cha nghe xong phì cười ra tiếng, Hứa Kiệt cũng hướng tôi nhìn lại, mặt mày ôn nhu.
Tôi tàn bạo trừng Âu Phong Minh. Cho dù tôi là bấm người, cũng sẽ không cho hắn thừa dịp chen vào, hết hy vọng đi.
Sau đó vài ngày, hiềm khích giữa tôi cùng Âu Phong Minh càng lúc càng lớn, không kìm được trong tối mà suýt thì ra chỗ sáng, nhưng nể mặt cha nên hai người cùng nhịn.
Thẳng đến hôm nay, qua mười lăm tháng giêng, cảnh đẹp ý vui, ánh trăng tròn vành vạnh.
Bởi vì ở trong nội thành nên không thể đốt pháo hoa tự do, nhưng có thể đốt trên quảng trường, chúng tôi mấy người đứng ở trên sân thượng ngắm nhìn, pháo hoa rất đẹp, mọi người cùng đứng chung một chỗ cũng là chuyện vui.
Cha nhìn một hồi rồi đi vào phòng khách, tôi vội vàng đi theo, lưu lại Hứa Kiệt cùng Âu Phong Minh, cũng để cho bọn họ có cơ hội tâm sự.
“Sao con không xem nữa đi.” Cha ngồi ở trên ghế salon nhìn tôi cười cười hỏi.
“Cũng chẳng có gì hay ba ạ.” Tôi nhàn nhạt nói.
Cha gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua sân thượng, khẽ với tôi nói: “Con cùng Âu Phong Minh có phải có hiểu lầm gì hay không?”
“Không ạ.” Trong lòng tôi cả kinh trên mặt lại không có gì mà hỏi lại: “Chỉ là, anh ta không tốt thôi.”
Cha nghe xong vui vẻ nói: “Cậu ta đã làm chuyện gì khiến con không vui thế? Ba thấy cũng là người không tồi.”
Tôi trừng lớn mắt nhìn cha, ông hướng tôi cười cười: “Nhiều bạn bè thì sau này cũng nhiều thêm một con đường.”
Tôi yên tâm gật đầu.
“Anh ta là con lai đi ?” Cha lại hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Tôi à một tiếng chưa kịp nói, Âu Phong Minh đột nhiên xuất hiện như du hồn, không thèm để ý chút nào mà cầm quả quýt bóc vỏ, hướng cha nhe răng cười nói: “Sao anh nhận ra thế?”
“Đôi mắt.” Cha mỉm cười: “Đôi mắt cậu có phần hơi nhạt.”
Âu Phong Minh gật đầu: “Rất nhiều người đều nhận ra.” Cái rất nhiều này đương nhiên bao gồm cả tôi, cha cũng cười không nói. Tôi ở một bên hờn giận nhìn hai người…
Cha liếc mắt nhìn tôi nhướng nhướng mày không đồng ý lắm mà nói: “Hàn Hiểu, con thích ăn quýt thì ăn đi, đừng lãng phí nha, con xem, quả quýt sắp biến dạng rồi.”
Âu Phong Minh một bên cười ra tiếng, tôi vội vàng bỏ ra quả quýt sắp bị bóp biến dạng rồi đi vào phòng bếp, khi đi ra Hứa Kiệt cũng đã từ sân thượng trở về, bốn người ngồi không có việc gì làm liền cùng đánh bài, cha mặt mày hồng hào, tôi nghĩ dĩ vãng đều là hai người chúng tôi mừng năm mới, hôm nay nhiều hơn hai người, vô luận nam nữ, cái thân phận gì, đích thực là ít hơn phân tịch mịch cô đơn.
Đánh tới nửa đêm, cha cố gắng không nổi nữa, đứng lên trở về phòng, tôi nhìn bóng lưng cô độc của ông, trong tâm có chút xót xa. Hứa Kiệt một bên nắm tay tôi, Âu Phong Minh cũng nhìn cha vào phòng, thẳng đến cha đóng cửa lại hắn mới quay đầu nhìn tôi nói: “Các cậu đi ngủ đi, tôi hút điếu thuốc đã.” Tôi hừ lạnh một tiếng lôi kéo Hứa Kiệt về phòng. Tôi thật sự không biết hắn thích cha tôi ở điểm nào, cũng như không biết Hứa Kiệt thích tôi ở điểm nào, lúc nào rảnh phải hỏi cậu cho rõ mới được.
Đêm đó, tiếng pháo hoa nở rộ bên ngoài vẫn luôn không ngừng, tôi ôm Hứa Kiệt ngủ đến mông mông lung lông, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, hình như có cái gì vẫn luôn đặt ở trên ngực của tôi, khiến tôi thấy khó thở…
Trong mông lung, tôi nghe được có tiếng gì đó rất nhỏ, bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Hứa Kiệt thoát ly khỏi ôm ấp của tôi, đang ở một đầu khác của giường, đưa lưng về phía tôi, thân thể đang run nhè nhẹ, trong miệng rên rỉ rất nhỏ không ngừng… Tôi nhìn bóng lưng của cậu, trong tim hơi ấm áp, nhích người đem cậu kéo vào trong lòng.
Âu Phong Minh nói: “Hàn Hiểu, tôi có thể làm cha dượng của cậu không?” Vì câu nói kia, một ngụm nước nghẹn ở trong cổ họng tôi, cuối cùng từ trong lỗ mũi phun ra, tôi ho khan tiện tay kéo cái khăn mặt lên lau mặt, sau đó trừng mắt nhìn hắn không lên tiếng.
“…Hàn Hiểu, không được sao?” Hắn nhấp miệng, trên khuôn mặt anh khí mang theo một tia vô cùng đau đớn, cẩn thận hỏi lại tôi.
Tôi hơi giương mắt nhìn về phía hắn, hồi lâu mới cười nói: “Anh nói thật đấy à?”
Hắn vội vàng gật đầu, tôi cười cười: “Được nha.”
Hắn bỗng nhiên khiếp sợ nhìn tôi, hắn còn chưa kịp toe toét tôi lại chậm rãi gằn từng chữ: “Làm cha dượng của tôi thì tôi không phản đối, nhưng anh đại khái cũng biết, mẹ của tôi đã mất thật nhiều năm rồi, nếu anh muốn xuống dưới kia bồi bà, bà khẳng định sẽ rất vui vẻ, không bao giờ tịch mịch nữa… Đương nhiên hàng năm tôi cũng sẽ đốt chút tiền giấy cho anh dùng, cha dượng!”
Mặt Âu Phong Minh trong nháy mắt suy sụp xuống, tôi nhìn hắn mỉm cười, người muốn bồi ở bên người cha dù là nam hay nữ thì tôi cũng không thèm để ý, nhưng hắn lại làm tôi rất để ý.
Đối Âu Phong Minh, trong lòng tôi thủy chung có một vướng mắc, ngày trước chiếu cố cha chính là Hứa Kiệt, hắn chỉ ở bên cạnh bận tâm tới tiền đồ của bản thân, luôn luôn giục Hứa Kiệt rời đi, tôi có thể hiểu được, hắn không muốn vì người xa lạ lãng phí thời gian cùng tâm tình, thế nhưng lý giải không có nghĩa là có thể chấp nhận.
Hắn hiện tại với tôi mà nói bất quá là người hộ tống trên con đường tương lai của Hứa Kiệt, là một người cùng giao dịch, hôm nay người xa lạ này đột nhiên nói cho tôi biết, hắn muốn vào nhà của tôi, muốn có quan hệ thân thuộc với tôi, khiến tôi không thế nào đồng ý.
“…Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi còn bận lắm.” Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với hắn: “Nếu không anh về phòng khách nghỉ ngơi đi.”
Âu Phong Minh thu hồi biểu tình trên mặt, bình tĩnh nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Hàn Hiểu, cậu hình như hơi bất mãn gì đó với tôi phải không?” Hắn mân môi kiên nghị nói: “Tôi thừa nhận thanh danh của tôi không được tốt, nhưng chuyện tình cảm tôi sao lại có thể lấy ra làm trò đùa. Tôi thích là ba cậu, không phải người mẹ đã mất của cậu. Nếu như cậu không muốn tôi là cha dượng cậu, vậy làm mẹ kế tôi cũng không ngại đâu.” Hắn chậm rãi nói, thần sắc cực kỳ chăm chú.
Tôi phì cười một tiếng nói: “Anh thích ba tôi ở điểm nào? Anh mới quen ông có vài ngày mà? Anh hiểu ông ấy sao? Người đem yêu thích giống ăn cơm như anh có mấy lời nói ra có thể khiến người ta tin tưởng. Ba của tôi khác với người ta, tình cảm không chắc chắn sẽ không sa vào.”
Hắn nghe xong trầm mặc, hồi lâu xoay người rời đi, đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại hướng tôi phẫn hận hừ một tiếng, hắn nói: “…Hàn Hiểu, cậu, tôi nhất định phải khiến cậu gọi tôi một tiếng cha.”
Tôi cũng hướng hắn lạnh lùng cười, gọi hắn là cha ư, đời này không có khả năng, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều không có khả năng.
Hắn đóng sầm cửa rồi rời đi, tôi lại chậm rãi ngồi xem máy tính, chăm chú nhìn vào biểu đồ trên đó, thật lâu cũng không động, đầu óc một mảnh lộn xộn, lần thứ hai tôi dám khẳng định Âu Phong Minh là tới khiêu chiến thần kinh của tôi, nghĩ tới đây, tôi cạch một tiếng đem máy vi tính khép lại, cũng không muốn kiếm tiền nữa.
Đi ra khỏi phòng đọc sách đã thấy Âu Phong Minh đang đứng trên sân thượng lầu hai hút thuốc, giữa khói thuốc lượn lờ, bộ dáng anh khí của hắn cũng mờ ảo theo làn khói, có chút mờ nhạt, cũng có điểm cô đơn.
Đàn ông hơn ba mươi là độ tuổi phong lưu, vốn nên là phong quang vô hạn, thế nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào một mình Hứa Kiệt, một cậu trai còn chưa thể làm nên điều gì… Bởi vậy tôi đột nhiên nghĩ hắn cũng có phần tội nghiệp đáng thương.
Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng trách, tôi cũng sẽ không bởi vì hắn đáng thương mà đem cha gửi gắm cho hắn… Nghĩ vậy trong lòng tôi một trận ác hàn, vội vàng chạy trở về phòng.
Trong phòng, Hứa Kiệt vừa lúc từ phòng tắm đi ra, sắc mặt bị nước nóng hun đến phiếm hồng xinh đẹp, tôi nhìn rồi kéo cậu vào lòng, Hứa Kiệt là tốt nhất, ôn nhu lại xinh đẹp.
Cậu đẩy tôi ra nhỏ giọng nói: “Hàn Hiểu, anh làm gì thế? Trên người của em vẫn còn ẩm ướt đấy.”
Tôi hơi thối lui, khẽ cười nói: “Thì tính sao.” Bất quá lời tuy nói như vậy, tôi vẫn giúp cậu lau khô thân thể, cậu đỏ ửng cả người nhưng cũng không ngăn cản tôi.
Sau khi lau khô cho cậu, đem cậu ôm trở về trong chăn, mình cũng chui vào đó luôn.
“Hàn Hiểu, biểu tình mới nãy của anh thật kỳ quái, phát sinh chuyện gì rồi sao?” Hứa Kiệt nghiêng đầu tựa vào ngực tôi, cười hỏi, ngón tay vô tư ở trên người tôi vẽ vòng tròn.
Tôi suy nghĩ một chút, thở dài nói thật: “Là do tên Âu Phong Minh kia, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” Hứa Kiệt a một tiếng bỗng nhiên ngồi dậy nhìn tôi khẩn trương hề hề nói: “Anh ta coi trọng anh à?”
“Hắn có dũng khí đấy sao?” Tôi mi phong khẽ nhíu, trên đời này trừ cậu ra, thật đúng là tìm không ra ai đối xử với tôi tốt như thế.
Hứa Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống hàm hàm hồ hồ nói: “Vậy là tốt rồi. Nhưng anh ta coi trọng ai vậy? Chẳng lẽ là bác Hàn?” Tôi nghĩ cậu vốn là thuận miệng nói thôi, chỉ bất quá là trúng giữa hồng tâm.
Hứa Kiệt mở trừng hai mắt nhìn tôi, hồi lâu trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, cậu nói: “Thực sự là nghĩ không ra.” Tôi hừ lạnh một tiếng.
“Vậy anh tính thế nào? Ngăn cản anh ta sao?”
“Đương nhiên rồi, ba của anh, không nói tới việc ông không thích đàn ông, cho dù thích cũng sẽ không thích loại người như hắn. Quả thực là tư văn bại hoại.” Tôi thản nhiên nói.
Hứa Kiệt thân thể hơi cứng đờ, à một tiếng, không nói gì nữa. Trong lòng tôi hơi căng thẳng, tôi nghĩ mình đã nói bậy rồi.
Gục đầu xuống, Hứa Kiệt từ từ nhắm lại hai mắt, tay cậu ôm chặt lấy tôi… Tôi há miệng muốn nói nhưng lại không nói gì.
Chẳng biết tại sao, câu kia nghẹn ở trong cổ họng, tôi vô luận mở miệng như thế nào cũng đều nói không nên lời, kiếp trước tôi nói với Hứa Khả trăm câu thích ngàn câu yêu, thế nhưng lúc này đối mặt với Hứa Kiệt lại không thể mở miệng nói gì… Cuối cùng chẳng thể làm gì khác hơn là ôm chặt cậu vào lòng.
Hôm nay khi tôi cùng Hứa Kiệt rời khỏi phòng, cha đã trở về, ông tựa người trên ghế salon, mặt hơi có chút hồng, thần sắc có phần mệt mỏi rã rời, Âu Phong Minh đang đứng phía sau giúp ông xoa vai.
Đó vốn là động tác bình thường, nhưng trong mắt của tôi hiện tại, thì là Âu Phong Minh đang ăn đậu hũ của ông… Nghĩ tới đây đầu tôi nóng lên.
Chờ tôi lấy lại tinh thần đã kéo Hứa Kiệt đi qua, chính mình đẩy ra Âu Phong Minh, thay cha xoa bóp, ông nhìn tôi khẽ mỉm cười rồi nói: “Tỉnh rồi à con.” Tôi gật đầu, trong tâm có điểm xót xa, mấy năm nay cha luôn một mình cô đơn, tự mình làm khổ mình rồi.
Âu Phong Minh đứng ở một bên bĩu môi, khinh thường nói: “Cậu đấy gọi là xoa bóp sao? Cậu là bấm người. Xoa bóp là phải có kỹ xảo.”
Cha nghe xong phì cười ra tiếng, Hứa Kiệt cũng hướng tôi nhìn lại, mặt mày ôn nhu.
Tôi tàn bạo trừng Âu Phong Minh. Cho dù tôi là bấm người, cũng sẽ không cho hắn thừa dịp chen vào, hết hy vọng đi.
Sau đó vài ngày, hiềm khích giữa tôi cùng Âu Phong Minh càng lúc càng lớn, không kìm được trong tối mà suýt thì ra chỗ sáng, nhưng nể mặt cha nên hai người cùng nhịn.
Thẳng đến hôm nay, qua mười lăm tháng giêng, cảnh đẹp ý vui, ánh trăng tròn vành vạnh.
Bởi vì ở trong nội thành nên không thể đốt pháo hoa tự do, nhưng có thể đốt trên quảng trường, chúng tôi mấy người đứng ở trên sân thượng ngắm nhìn, pháo hoa rất đẹp, mọi người cùng đứng chung một chỗ cũng là chuyện vui.
Cha nhìn một hồi rồi đi vào phòng khách, tôi vội vàng đi theo, lưu lại Hứa Kiệt cùng Âu Phong Minh, cũng để cho bọn họ có cơ hội tâm sự.
“Sao con không xem nữa đi.” Cha ngồi ở trên ghế salon nhìn tôi cười cười hỏi.
“Cũng chẳng có gì hay ba ạ.” Tôi nhàn nhạt nói.
Cha gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua sân thượng, khẽ với tôi nói: “Con cùng Âu Phong Minh có phải có hiểu lầm gì hay không?”
“Không ạ.” Trong lòng tôi cả kinh trên mặt lại không có gì mà hỏi lại: “Chỉ là, anh ta không tốt thôi.”
Cha nghe xong vui vẻ nói: “Cậu ta đã làm chuyện gì khiến con không vui thế? Ba thấy cũng là người không tồi.”
Tôi trừng lớn mắt nhìn cha, ông hướng tôi cười cười: “Nhiều bạn bè thì sau này cũng nhiều thêm một con đường.”
Tôi yên tâm gật đầu.
“Anh ta là con lai đi ?” Cha lại hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Tôi à một tiếng chưa kịp nói, Âu Phong Minh đột nhiên xuất hiện như du hồn, không thèm để ý chút nào mà cầm quả quýt bóc vỏ, hướng cha nhe răng cười nói: “Sao anh nhận ra thế?”
“Đôi mắt.” Cha mỉm cười: “Đôi mắt cậu có phần hơi nhạt.”
Âu Phong Minh gật đầu: “Rất nhiều người đều nhận ra.” Cái rất nhiều này đương nhiên bao gồm cả tôi, cha cũng cười không nói. Tôi ở một bên hờn giận nhìn hai người…
Cha liếc mắt nhìn tôi nhướng nhướng mày không đồng ý lắm mà nói: “Hàn Hiểu, con thích ăn quýt thì ăn đi, đừng lãng phí nha, con xem, quả quýt sắp biến dạng rồi.”
Âu Phong Minh một bên cười ra tiếng, tôi vội vàng bỏ ra quả quýt sắp bị bóp biến dạng rồi đi vào phòng bếp, khi đi ra Hứa Kiệt cũng đã từ sân thượng trở về, bốn người ngồi không có việc gì làm liền cùng đánh bài, cha mặt mày hồng hào, tôi nghĩ dĩ vãng đều là hai người chúng tôi mừng năm mới, hôm nay nhiều hơn hai người, vô luận nam nữ, cái thân phận gì, đích thực là ít hơn phân tịch mịch cô đơn.
Đánh tới nửa đêm, cha cố gắng không nổi nữa, đứng lên trở về phòng, tôi nhìn bóng lưng cô độc của ông, trong tâm có chút xót xa. Hứa Kiệt một bên nắm tay tôi, Âu Phong Minh cũng nhìn cha vào phòng, thẳng đến cha đóng cửa lại hắn mới quay đầu nhìn tôi nói: “Các cậu đi ngủ đi, tôi hút điếu thuốc đã.” Tôi hừ lạnh một tiếng lôi kéo Hứa Kiệt về phòng. Tôi thật sự không biết hắn thích cha tôi ở điểm nào, cũng như không biết Hứa Kiệt thích tôi ở điểm nào, lúc nào rảnh phải hỏi cậu cho rõ mới được.
Đêm đó, tiếng pháo hoa nở rộ bên ngoài vẫn luôn không ngừng, tôi ôm Hứa Kiệt ngủ đến mông mông lung lông, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, hình như có cái gì vẫn luôn đặt ở trên ngực của tôi, khiến tôi thấy khó thở…
Trong mông lung, tôi nghe được có tiếng gì đó rất nhỏ, bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Hứa Kiệt thoát ly khỏi ôm ấp của tôi, đang ở một đầu khác của giường, đưa lưng về phía tôi, thân thể đang run nhè nhẹ, trong miệng rên rỉ rất nhỏ không ngừng… Tôi nhìn bóng lưng của cậu, trong tim hơi ấm áp, nhích người đem cậu kéo vào trong lòng.
/68
|