Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 286 - Yến Vương Phủ Quỷ Dị Khó Lường (3)

/569


Theo Đổng thị từ phòng nuôi tằm đi ra, Tôn Nhu Trữ liền như là đột nhiên nhớ tới điều gì liền nói: “Thế tử chắc đã tỉnh, ta phải đi hầu hạ chàng uống thuốc. Hôm nay không thể đi cùng đệ muội được nữa!”

Âu Dương Noãn cười nói: Đại tẩu xin cứ tự nhiên!”

Tôn Nhu Trữ liền cười hướng các nàng cáo từ.

Một lát sau, Đổng phi liền hắt xì một cái, tựa hồ như có chút mệt mỏi.

Mama bên cạnh lập tức cười nói: “Trắc phi, ngài nên đi nghỉ ngơi. Chắc ngài đã mệt rồi!”

Âu Dương Noãn cười nói: Đúng vậy, hôm nay vất vả cho ngài rồi!”

Đổng thị từ ái cười cười, liền mang theo mama nha đầu của mình rời đi.

Nhìn bóng dáng các nàng rời đi, Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày.

Xương Bồ ở một bên cười nói: “Tiểu thư, vị Đổng trắc phi này thật sự rất hiền hòa!”

Hiền hoà? Nếu thật sự hiền hòa, vì sao những nha đầu trong phòng nuôi tằm kia khi nhìn thấy bà lại như nhìn thấy quỷ?

Trên mặt Âu Dương Noãn hiện lên tia sầu lo. Người trong Yến vương phủ này, từ vị Đổng trắc phi cao quý hào phóng đến vị Thế tử chưa từng gặp mặt, lại đến vị Thế tử phi hết sức nhiệt tình. Thậm chí là cái vị Tào di nương ôn nhu yếu đuối kia đều có gì đó rất cổ quái.

Âu Dương Noãn ẩn ẩn cảm thấy, chính mình giống như đang lạc vào sương mù.

Trở lại Hà tâm đường, Tiếu Trọng Hoa còn chưa trở về. Tương mama liền cười dẫn Âu Dương Noãn vào viện.

Âu Dương Noãn ngồi xuống ở chính gian, liền có tiểu nha đầu dâng trà lên.

Đỗ mama quản sự Hà tâm đường liền hướng nàng dập đầu thỉnh an: “Bái kiến Quận vương phi, Quận vương phi như ý cát tường!”

Âu Dương Noãn nhìn đối phương một cái. Đỗ mama khoảng bốn mươi tuổi, có khuôn mặt nhỏ dài, làn da trắng nõn. Hai mắt đen bóng rất có thần thái, ổn trọng đoan hậu khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác muốn thân cận.

Tiếp theo là bốn nha đầu nhất đẳng lần lượt là Bích Hà, Bích Dao, Bích Yên và Bích Vũ.

Sáu nha đầu nhị đẳng, tám nha đầu tam đẳng đều lần lượt dập đầu với Âu Dương Noãn, từng người báo danh.

Âu Dương Noãn chậm rãi uống trà, chỉ yên lặng không nói lời nào.

Trước mặt hạ nhân, trầm mặc thường là một loại uy hiếp.

Quả nhiên, bọn họ đều phục tùng cúi đầu, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Lát sau, Âu Dương Noãn mới hàm chứa ý cười cho bọn họ đứng lên.

Tương mama cười nói: Ban đầu do Minh quận vương không thường xuyên ở trong phủ, trong viện chỉ có mấy nha đầu phụ việc quét dọn. Bởi vì Quận vương phi đã tới nên Đổng trắc phi đã cố ý phân phó dựa theo phân lệ Thế tử phi để bổ sung người cho ngài!”

Dựa theo phân lệ của Thế tử phi? Âu Dương Noãn nghe vậy liền hơi hơi nhíu mày. Nàng nhìn Tương mama một cái, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Trong lòng Tương mama nhảy lên một chút, có chút không nắm chắc được vị Quận vương phi vừa qua cửa này.

Bà ta nhanh chóng cười nói: “Ngài xem có hài lòng hay không? Nếu không, nô tỳ có thể đi đổi người khác!”

Âu Dương Noãn thản nhiên cười lắc lắc đầu: Đây là tâm ý của Đổng trắc phi, ta từ chối sẽ là bất kính!”

Nói xong, nàng đậy nắp tách trà lại, cũng không nhìn bọn họ, chỉ chậm rãi nói: “Đã vào đây thì chính là người của viện này. Chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người chỉ cần tận tâm hết sức làm việc của mình là tốt rồi!”

Vẫn không ai dám lên tiếng, Phương mama ngẩng đầu lạnh lùng nhìn quét qua một lượt, nói: “Quận vương phi khoan hồng độ lượng, tự nhiên sẽ không so đo với các ngươi. Chỉ là lão nô cũng là hạ nhân, làm nô tỳ quan trọng nhất không phải thông minh mà là trung tâm, đã hiểu chưa?”

Thần sắc hạ nhân ai cũng hơi biến sắc, lát sau mới đồng thanh nói: “Chúng nô tỳ hiểu được. Sẽ tuyệt đối trung thành và tận tâm hầu hạ chủ tử!”

Âu Dương Noãn cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ kêu Hồng Ngọc một tiếng.

Hồng Ngọc liền nhanh chóng cầm bạc đã được chuẩn bị sẵn thưởng cho mỗi người, một phòng mama nha đầu đều tạ ơn.

Xương Bồ tiến lên nói: “Quận vương phi hôm nay cũng mệt rồi. Các ngươi lui xuống trước đi!”

Đỗ mama cùng Tương mama liếc nhìn nhau. Lúc này Đỗ mama cùng Âu Dương Noãn tiến vào nội thất.

Âu Dương Noãn hỏi bà: “Đỗ mama là người ở đâu? Đã hầu hạ trong phủ bao lâu rồi?”

Đỗ mâm có chút sợ hãi nói: Nô tỳ là nô tỳ gia sinh trong phủ, đã ở trong phủ hầu hạ được hơn hai mươi năm rồi!”

Âu Dương Noãn nhìn vẻ mặt không yên của đối phương, cười nói: “Đỗ mama không cần khẩn trương. Chúng ta tuy là chủ tớ nhưng dù sao ngươi cũng là trưởng bối, kinh nghiệm lại nhiều. Trong lòng ta cũng thực coi trọng ngươi, tương lai còn phải dựa vào ngươi chỉ điểm nhiều chuyện!”

Đỗ mama vẻ mặt bất an, cung thanh đáp: Quận vương phi nói vậy thật khiến nô tỳ sợ hãi. Nô tỳ ban đầu hầu hạ Yến vương phi, sau khi Vương phi qua đời thì lại đến hầu hạ chỗ Đổng trắc phi. Hiện tại được phân tới đây hầu hạ, có gì ngài cứ phân phó là được!”

Ý cười của Âu Dương Noãn càng sâu, giọng điệu ôn hòa: “Ngươi đã từng hầu hạ qua mẫu phi và trắc phi, tất nhiên là người hiểu biết. Về sau chuyện trong viện còn phiền ngươi và Tương mama lo liệu!”

Sắc mặt Đỗ mama hơi đỏ lên, khẩn thiết nói: “Có thể hầu hạ Quận vương cùng Quận vương phi là phúc phận của nô tỳ. Nô tỳ sẽ tận tâm tận lực!”

Âu Dương Noãn cười cười, nói: Hồng Ngọc, lấy đồ ta đã chuẩn bị lại đây!”

Hồng Ngọc lập tức một đôi vòng tay bằng ngọc phỉ thúy, lại lấy thêm một cây trâm bằng vàng ròng khảm một viên ngọc đỏ bỏ vào tay Đỗ mama.

Đỗ mama thụ sủng nhược kinh cảm tạ, xoay người đi ra ngoài tìm Tương mama, câu nói đầu tiên là: “Vị Quận vương phi này là một chủ nhân lợi hại, chúng ta nên để ý nhiều hơn!”

.....

Biên cảnh phía nam kinh thành.

Tiếu Thiên Diệp cuối cùng vẫn không thể chạy ra ngoài, hắn bị thuộc hạ mạnh mẽ bắt về đại trướng.

“Ngươi nháo đã đủ chưa? Ngươi như vậy còn có chút bộ dạng chủ soái nữa hay không?”

Tiếu Lăng Phong đã giận đến phát cuồng, sắc mặt đều thay đổi.

Tiếu Thiên Diệp lại nghe không vào nửa chữ. Hắn nhìn chằm chằm Tiếu Lăng Phong, đột nhiên hai mắt đỏ đậm, giống như người điên xông lên phía trước đẩy ngã Tiếu Lăng Phong.

Nếu không phải Lăng Tiếu đúng lúc giữ chặt, một quyền kia của hắn đã nện trên người Tiếu Lăng Phong.

Hắn phẫn nộ quát: “Là ngươi, là ngươi đã phong tỏa tin tức!”

Là ta thì thế nào?

Tiếu Lăng Phong từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nhìn huynh đệ tốt của mình: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, người không ra người quỷ không ra quỷ. Ngươi muốn ta làm sao tin tưởng ngươi có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của nữ nhân kia mang quân xông pha trên trời dưới đất?”

“Những chuyện đó không có quan hệ với ta! Ta chỉ muốn nàng!” Tiếu Thiên Diệp quát.

Ngươi….”

Tiếu Lăng Phong tức đến mức cả người không khống chế được mà run run. Hắn quả thực không dự đoán được Tiếu Thiên Diệp sẽ nói như vậy.

“Ngươi vẫn còn là người huynh đệ tốt mà ta biết sao? Ta vì nghiệp lớn mà ngay cả thê tử cũng có thể bỏ lại giữa đường, để bọn họ tùy ý bị loạn quân giết chết!

Còn ngươi, cư nhiên vì một nữ nhân mà có thể nói nghiệp lớn này cùng ngươi không có quan hệ. Ngươi vẫn là Tần vương Thế tử sao? Chẳng lẽ ngươi lại nông cạn như vậy? Chẳng lẽ ngươi không có chí hướng lớn hơn sao?

Đợi đến khi nào toàn bộ thiên hạ này là của ngươi, đến lúc đó ngươi muốn dạng nữ nhân nào mà không có?”

“Ha ha….Thiên hạ vô số người, nhưng Âu Dương Noãn lại chỉ có một….ha ha ha ha….” Tiếu Thiên Diệp đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha.

Hắn tranh quyền đoạt vị là vì cái gì? Hắn tính toán mọi chuyện lại là vì cái gì?

Hắn chính là muốn có được nàng! Hắn chính là muốn bảo vệ một phần tình cảm chân thành này của mình….

Nhưng kết quả thì sao? Hắn chung quy lại vì quyền lực mà mất đi nàng.

Chẳng phải đây là sự châm chọc lớn nhất sao? Nay không có nàng, hắn muốn quyền lực để làm gì?

Tiếu Thiên Diệp đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn Tiếu Lăng Phong: “Ta tặng vị trí thống soái này cho ngươi, ngươi để ta đi đi!”

“Ngươi….ngươi đang ăn nói bậy bạ gì đó?”

Tiếu Lăng Phong giận đến mất đi lý trí. Hắn lại còn dám nói không cần quyền lực, hắn cũng biết quyền lực này phải dùng máu của bao nhiêu người để đổi lấy. Vậy mà hắn lại nói không cần.

Tiếu Lăng Phong lạnh lùng nói: “Thiên Diệp, đại trượng phu lại bị nữ nhi tình trường trói buộc mà mất đi chí lớn. Muốn thành nghiệp lớn ngươi buộc phải dứt bỏ, chỉ như vậy mới có thể đạt được phách nghiệp thiên hạ!

Ngươi đừng quên, kế hoạch của chúng ta tất cả đều đã chuẩn bị tốt, Nam Chiếu lập tức sẽ thuộc về chúng ta. Thế nhưng lúc này ngươi lại muốn bỏ dở giữa chừng sao? Ngươi muốn để tất cả mọi người chôn cùng với ngươi sao?”

Tiếu Lăng Phong có chút hít thở không thông đứng lên, hung hăng đánh một quyền vào ngực Tiếu Thiên Diệp.

Tiếu Thiên Diệp không hề phản kháng, hắn nhận một chưởng này, phun ra một ngụm máu lớn trên mặt nhưng lại thản nhiên cười lạnh.

Lăng Tiêu vội vàng kéo lấy Tiếu Thiên Diệp, kinh hãi nói: “Thế tử! Thế tử….”

Thân mình Thế tử vốn không tốt, nay lại phải chịu một quyền của Tiếu Lăng Phong.

“Phế vật như hắn, chúng ta sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay hắn. Chẳng bằng hiện tại ta sớm giải quyết sạch sẽ!”

Tiếu Lăng Phong phẫn hận. Biết bao người hy sinh mới đổi lấy được cục diện ngày hôm nay, thế mà tên này lại dễ dàng nói một câu không cần. Tưởng hắn không biết trong lòng Tiếu Thiên Diệp thống khổ thế nào sao?

Nhưng tên này lại một chút cũng không suy nghĩ vì đại cục. Hắn phí biết bao tâm tư, chịu bao mất mát là vì cái gì?

Đúng lúc này, Tiếu Thiên Diệp lại ho mạnh một tiếng, lại phun máu tươi.

Thế tử! Lăng Tiêu bước lên phía trước đỡ lấy hắn, sợ hãi nhìn hắn phun ra máu.

Mau truyền đại phu!”

Tiếu Lăng Phong vừa thấy tình hình này, sắc mặt liền đại biến. Hôn sự với Nam Chiếu sắp đến, có vô số người đang chờ, Tiếu Thiên Diệp không thể có chút sơ xuất nào…


/569

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status