"Phù nhi." Hạ Bá Nhiên nhíu chặt chân mày, Phù nhi dám ở trước mặt hắn trừng Vũ Hân, e rằng ở sau lưng hắn, nàng càng không rộng lượng đối với muội muội của nàng.
"Cha không nên hiểu lầm, ngược lại không phải là nữ nhi muốn cha trách phạt tỷ tỷ, dù sao cũng là tỷ muội một nhà. Chỉ có đều, ngày hôm nay thứ tỷ mới bị phạt cấm túc, chân sau, thứ tỷ liền dẫn Thanh Hà đến trong phòng ta nói là cầu hoà. Mở miệng liền khen trà mao phong trong phòng ta uống ngon, bảo ta cho nàng một ít, giao tình tỷ muội trong lúc đó cũng sâu thêm chút."
Hạ Trì Uyển chớp chớp mắt to, khẽ nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang mà nhìn Hạ Bá Nhiên, "Thứ tỷ không phải là muốn đến chỗ ta cầu hoà sao? Đã như vậy, thứ tỷ nên mang theo lễ vật đến tặng ta, chứ không phải hỏi trà mao phong của ta đúng không? Vì thế ta mới muốn hỏi cha là tại sao thứ tỷ bị cấm túc, mà vẫn mạo muội ly khai phòng của mình, đây là ý tứ của cha, hay là ý của một mình thứ tỷ ."
Hạ Trì Uyển mới mười bốn tuổi, ngoại trừ vẻ ngoài rực rỡ tươi sáng mà một thiếu nữ thường có, còn thêm vẻ ngây thơ thuần lương, nhìn đôi mắt kia của Hạ Trì Uyển, Hạ Bá Nhiên phát hiện mình không biết phải nói gì.
"Nữ nhi lo lắng mình hiểu lầm thứ tỷ, càng sợ chính mình không hiểu đúng ý tứ của cha, vì vậy tới hỏi cha. Mong rằng cha giải thích rõ ràng."
Cho dù Hạ Bá Nhiên có ý định bảo hộ Hạ Phù Dung, nhưng ở trước mặt nhiều nữ nhi như vậy, nếu như hắn không phạt Hạ Phù Dung, hắn liền trở thành một người cha không giữ chữ tín, "Phù nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi không được ra khỏi cửa phòng nửa bước."
"Cha..." Hạ Phù Dung ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không chỉ không thể lợi dụng Hạ Bá Nhiên bắt Hạ Trì Uyển cúi đầu trước mình, trái lại bị phạt trở về phòng của mình, thật sự bị cấm túc một tháng.
"Thứ tỷ, cha cũng là vì tốt cho ngươi, chí ít cha để cho ngươi ở lại ăn xong bữa cơm này.
Nếu không, ngay cả bữa cơm này, ngươi cũng nên trở về phòng ăn." Hạ Trì Uyển vừa cười vừa nói.
Nghe được Hạ Trì Uyển giống như vô cùng hào phóng nói, Hạ Phù Dung tức phát khóc luôn.
Cũng chỉ tại, ngày hôm nay cha vẫn luôn không chịu giúp nàng, nếu không, nào có cơ hội cho tiểu tiện nhân Hạ Trì Uyển này đắc ý cơ chứ.
Hạ Vũ Hân đảo mắt một chút, nghĩ đến yến hội mười ngày sau, thế nào cũng không thể để cho nhị tỷ đi.
Nếu như nhị tỷ đi, ai sẽ còn để ý đến đám thứ nữ tướng phủ các nàng nữa chứ.
Hạ Vũ Hân vội vàng đưa qua một cái chén sứ, ở bên trong đổ nước canh, sau đó vui tươi hớn hở mà nhìn Hạ Trì Uyển, "Nhị tỷ, vài ngày trước đó người bị bệnh, Đào di nương sợ tiểu Ngũ gây ồn ào cho người nên không để cho tiểu Ngũ đi thăm. Tiểu ngũ rõ ràng thật biết điều, bất quá hôm nay thấy thân thể nhị tỷ tốt lên rồi, tiểu Ngũ rất là hài lòng. Đây là canh gà hầm với nhân sâm và đại bổ thang, nhị tỷ nhất định phải uống vài bát nha."
Nói xong, Hạ Vũ Hân sẽ khiến cho Hạ Trì Uyển đem chén canh này tiếp nhận đi.
Hạ Trì Uyển ngẩng đầu lên, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, giống như là mấy cánh hoa rơi vào mặt hồ tĩnh lắng, tạo nên sóng gợn lăn tăn.
"Cảm tạ Ngũ muội muội quan tâm, thân thể của ta đã hoàn toàn tốt rồi. Trái lại muội muội ngươi còn nhỏ, nên dùng nhiều một chút. Nếu đây là đại bổ thang, Ngũ muội muội uống nhiều mới tốt, để còn mau mau lớn lên, càng lớn càng xinh đẹp đi."
Hạ Vũ Hân sắc mặt bắt đầu thay đổi, "Ha ha, còn có mà, canh thang này là cha đặc biệt dặn đầu bếp nấu cho nhị tỷ đấy. Ta nếu muốn uống, tự mình uống sau cũng được. Đây là tâm ý của ta đối với nhị tỷ, nhị tỷ chẳng lẽ không thích tiểu Ngũ sao?" Hạ Vũ Hân hiện tại sẽ vội vã đem chén canh này tuột khỏi tay.
"Ngũ muội muội tuổi còn nhỏ, ta sao có thể không biết xấu hổ để cho Ngũ muội muội khổ cực được chứ. Canh thang này bổ dưỡng như vậy, tất nhiên phải uống một chén." Thạch Tâm tiến lên một chút, định giúp Hạ Trì Uyển múc một chén.
"Cha không nên hiểu lầm, ngược lại không phải là nữ nhi muốn cha trách phạt tỷ tỷ, dù sao cũng là tỷ muội một nhà. Chỉ có đều, ngày hôm nay thứ tỷ mới bị phạt cấm túc, chân sau, thứ tỷ liền dẫn Thanh Hà đến trong phòng ta nói là cầu hoà. Mở miệng liền khen trà mao phong trong phòng ta uống ngon, bảo ta cho nàng một ít, giao tình tỷ muội trong lúc đó cũng sâu thêm chút."
Hạ Trì Uyển chớp chớp mắt to, khẽ nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang mà nhìn Hạ Bá Nhiên, "Thứ tỷ không phải là muốn đến chỗ ta cầu hoà sao? Đã như vậy, thứ tỷ nên mang theo lễ vật đến tặng ta, chứ không phải hỏi trà mao phong của ta đúng không? Vì thế ta mới muốn hỏi cha là tại sao thứ tỷ bị cấm túc, mà vẫn mạo muội ly khai phòng của mình, đây là ý tứ của cha, hay là ý của một mình thứ tỷ ."
Hạ Trì Uyển mới mười bốn tuổi, ngoại trừ vẻ ngoài rực rỡ tươi sáng mà một thiếu nữ thường có, còn thêm vẻ ngây thơ thuần lương, nhìn đôi mắt kia của Hạ Trì Uyển, Hạ Bá Nhiên phát hiện mình không biết phải nói gì.
"Nữ nhi lo lắng mình hiểu lầm thứ tỷ, càng sợ chính mình không hiểu đúng ý tứ của cha, vì vậy tới hỏi cha. Mong rằng cha giải thích rõ ràng."
Cho dù Hạ Bá Nhiên có ý định bảo hộ Hạ Phù Dung, nhưng ở trước mặt nhiều nữ nhi như vậy, nếu như hắn không phạt Hạ Phù Dung, hắn liền trở thành một người cha không giữ chữ tín, "Phù nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi không được ra khỏi cửa phòng nửa bước."
"Cha..." Hạ Phù Dung ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không chỉ không thể lợi dụng Hạ Bá Nhiên bắt Hạ Trì Uyển cúi đầu trước mình, trái lại bị phạt trở về phòng của mình, thật sự bị cấm túc một tháng.
"Thứ tỷ, cha cũng là vì tốt cho ngươi, chí ít cha để cho ngươi ở lại ăn xong bữa cơm này.
Nếu không, ngay cả bữa cơm này, ngươi cũng nên trở về phòng ăn." Hạ Trì Uyển vừa cười vừa nói.
Nghe được Hạ Trì Uyển giống như vô cùng hào phóng nói, Hạ Phù Dung tức phát khóc luôn.
Cũng chỉ tại, ngày hôm nay cha vẫn luôn không chịu giúp nàng, nếu không, nào có cơ hội cho tiểu tiện nhân Hạ Trì Uyển này đắc ý cơ chứ.
Hạ Vũ Hân đảo mắt một chút, nghĩ đến yến hội mười ngày sau, thế nào cũng không thể để cho nhị tỷ đi.
Nếu như nhị tỷ đi, ai sẽ còn để ý đến đám thứ nữ tướng phủ các nàng nữa chứ.
Hạ Vũ Hân vội vàng đưa qua một cái chén sứ, ở bên trong đổ nước canh, sau đó vui tươi hớn hở mà nhìn Hạ Trì Uyển, "Nhị tỷ, vài ngày trước đó người bị bệnh, Đào di nương sợ tiểu Ngũ gây ồn ào cho người nên không để cho tiểu Ngũ đi thăm. Tiểu ngũ rõ ràng thật biết điều, bất quá hôm nay thấy thân thể nhị tỷ tốt lên rồi, tiểu Ngũ rất là hài lòng. Đây là canh gà hầm với nhân sâm và đại bổ thang, nhị tỷ nhất định phải uống vài bát nha."
Nói xong, Hạ Vũ Hân sẽ khiến cho Hạ Trì Uyển đem chén canh này tiếp nhận đi.
Hạ Trì Uyển ngẩng đầu lên, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, giống như là mấy cánh hoa rơi vào mặt hồ tĩnh lắng, tạo nên sóng gợn lăn tăn.
"Cảm tạ Ngũ muội muội quan tâm, thân thể của ta đã hoàn toàn tốt rồi. Trái lại muội muội ngươi còn nhỏ, nên dùng nhiều một chút. Nếu đây là đại bổ thang, Ngũ muội muội uống nhiều mới tốt, để còn mau mau lớn lên, càng lớn càng xinh đẹp đi."
Hạ Vũ Hân sắc mặt bắt đầu thay đổi, "Ha ha, còn có mà, canh thang này là cha đặc biệt dặn đầu bếp nấu cho nhị tỷ đấy. Ta nếu muốn uống, tự mình uống sau cũng được. Đây là tâm ý của ta đối với nhị tỷ, nhị tỷ chẳng lẽ không thích tiểu Ngũ sao?" Hạ Vũ Hân hiện tại sẽ vội vã đem chén canh này tuột khỏi tay.
"Ngũ muội muội tuổi còn nhỏ, ta sao có thể không biết xấu hổ để cho Ngũ muội muội khổ cực được chứ. Canh thang này bổ dưỡng như vậy, tất nhiên phải uống một chén." Thạch Tâm tiến lên một chút, định giúp Hạ Trì Uyển múc một chén.
/136
|