“ Tử Hiên, lại đây giúp tỷ một chút”
Từ lúc Hạ Phù Dung dùng Bách Hoa Hương liền cảm thấy làn da mình trở nên đẹp hơn hẳn, ngay cả vết thương trên trán tốc độ kép lại ngày càng nhanh.
“Chuyện gì?”
Hạ Tử Hiên gần đây đường quan rộng mở, lại cùng với tiểu nô tỳ Thanh Hà nếm thử tư vị nam nữ, tâm tình cùng sắc mặt cũng trở nên sáng láng tốt đẹp.
“Đệ đi Son Phấn Đường (nguyên văn, ta thật không biết tiếng Hán cái này gọi là gì, ai biết chỉ cho ta ta sửa ngay ==) giúp tỷ mua mấy hộp Bách Hoa Hương về đây”
Hạ Tử hiên cười, “Là do đệ suy nghĩ không chu toàn, làm cho đại tỷ chịu khổ, mấy hộp phấn hương mà thôi, để đệ đi mua ngay cho tỷ”
Hạ Tử Hiên kích động đi tới Son Phấn Đường, trong lòng nghĩ thầm mua thêm mấy hộp cho Thanh Hà dùng, dù sao Thanh Hà càng xinh đẹp, người được lợi cuối cùng cũng là hắn.
Nhưng mà khi Hạ Tử Hiên mang tâm tình vui vẻ đến nơi, nhìn thấy Son Phấn Đường thì lập tức ngây ngẩn cả người. Son Phấn Đường trước cửa một đám nữ nhân vây quanh đông đúc như ong vỡ tổ
Chỉ là son phấn mà thôi, có cần phải đông đến như vậy không?
Nhưng là khi đến phiên Hạ Tử Hiên mua Bách Hoa Hương thì mới biết được nguyên lai khoa trương hơn còn ở phía sau.
Một hộp Bách Hoa Hương nho nhỏ thế nhưng giá trị lên đến một trăm lượng, phấn trân châu tốt nhất còn chưa có giá này đâu. Hạ Tử Hiên làm sao biết được một hộp phấn hương lại có giá trên trời như thế, bạc mang theo bên mình chỉ đủ mua hai hộp, vật sang quý như thế làm sao có thể cho một nô tỳ như Thanh Hà dùng cuối cùng tất cả đều để hết cho Hạ Phù Dung.
Nhìn thấy tình hình ở Son Phấn Đường, Hạ Tử Hiên liền cảm khái một tiếng, một cái cửa hàng nho nhỏ như thế một ngày cũng thể kiếm đến cả trăm lượng hoàng kim a. Cho nên, Hạ Tử Hiên bình thường đều chú ý đến cái tiệm Son Phấn Đường nho nhỏ kia. Không nói không biết, lúc nghe được liền nhảy dựng lên, Hạ Tử Hiên từ đám huân húy đệ tử mới biết được, người người nhà nhà không ai không biết cái tiệm son phấn kia, Son Phấn Đường chỉ có một cửa hàng duy nhất tại kinh đô, không có chi nhánh khác, khách hàng toàn bộ đều là nữ nhi gia đình danh giá, quan quý, đều là nghe tiếng vang mà tìm đến.
“Bất quá ta lại nghe nói chưởng quầy của Son Phấn Đường hiện tại đang muốn bán cửa hàng rời đi kinh đô kia”
Tôn công tử con trai Tôn Thượng Thư vừa nhắc tới trong đầu của Hạ Tử Hiên giống như có một cây búa gõ mạnh một cái. Hạ Tử Hiên ở chung với Thu di nương lâu ngày mưa dầm thấm đất, hiểu được từ trên xuống dưới toàn bộ tướng phủ chỉ có Vân Thiên Độ mới chân chính là người có tiền.
Thu di nương tâm tâm niệm niệm muốn làm chủ mẫu tướng phủ còn có một nguyên nhân khác, chỉ có làm tướng phủ phu nhân mới có thể có cơ hội đụng chạm đến đồ cưới của Vân Thiên Độ.
Cha hắn dù làm Đại Chu Quốc Thừa Tướng không dựa vào Vân Thiên Độ thì làm sao có được một mảnh phong cảnh như ngày hôm nay.
Hắn hiện tại không thể dựa vào Thu di nương, không dựa được vào Vân Thiên Độ, cha hắn càng không thể vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nếu bây giờ hắn thu gọn Son Phấn Đường trong tay, sau này dù có phải ra khỏi tướng phủ, hắn cũng có thể tạo nên một mảnh trời đất cho riêng mình (nghĩ hay thật đó =]]]]~ ảo tưởng kinh)
Hạ Tử Hiên nhanh chóng phái người đi nghe ngóng tình hình Son Phấn Đường, quả nhiên xác định được tin tức chưởng quầy thực có ý bán đi cửa hàng. Nghe nói là người già rồi nên muốn quay về quê hương sống nhàn nhã qua ngày.
Nhưng khi nghe đến giá tiền Hạ Tử Hiên liền cảm thấy nhục chí, mười vạn lượng bạc trắng đó a, hắn cũng không phải Hạ Trì Uyển có nương là Vân Thiên Độ, lại là cháu gái được sủng ái nhất của phủ Đại Tướng Quân, vung tay một cái là có ngay mười vạn lượng bạc. Huống chi, cho dù là tửu lâu đông đúc nhất kinh đô, giá đắt nhất cũng chỉ bất quá mười vạn lượng bạc trắng mà thôi.
Một cái cửa hàng son phấn nho nhỏ nhưng lại đưa ra giá trên trời, chưởng quầy kia muốn kiếm bạc đến điên rồi sao?
Từ lúc Hạ Phù Dung dùng Bách Hoa Hương liền cảm thấy làn da mình trở nên đẹp hơn hẳn, ngay cả vết thương trên trán tốc độ kép lại ngày càng nhanh.
“Chuyện gì?”
Hạ Tử Hiên gần đây đường quan rộng mở, lại cùng với tiểu nô tỳ Thanh Hà nếm thử tư vị nam nữ, tâm tình cùng sắc mặt cũng trở nên sáng láng tốt đẹp.
“Đệ đi Son Phấn Đường (nguyên văn, ta thật không biết tiếng Hán cái này gọi là gì, ai biết chỉ cho ta ta sửa ngay ==) giúp tỷ mua mấy hộp Bách Hoa Hương về đây”
Hạ Tử hiên cười, “Là do đệ suy nghĩ không chu toàn, làm cho đại tỷ chịu khổ, mấy hộp phấn hương mà thôi, để đệ đi mua ngay cho tỷ”
Hạ Tử Hiên kích động đi tới Son Phấn Đường, trong lòng nghĩ thầm mua thêm mấy hộp cho Thanh Hà dùng, dù sao Thanh Hà càng xinh đẹp, người được lợi cuối cùng cũng là hắn.
Nhưng mà khi Hạ Tử Hiên mang tâm tình vui vẻ đến nơi, nhìn thấy Son Phấn Đường thì lập tức ngây ngẩn cả người. Son Phấn Đường trước cửa một đám nữ nhân vây quanh đông đúc như ong vỡ tổ
Chỉ là son phấn mà thôi, có cần phải đông đến như vậy không?
Nhưng là khi đến phiên Hạ Tử Hiên mua Bách Hoa Hương thì mới biết được nguyên lai khoa trương hơn còn ở phía sau.
Một hộp Bách Hoa Hương nho nhỏ thế nhưng giá trị lên đến một trăm lượng, phấn trân châu tốt nhất còn chưa có giá này đâu. Hạ Tử Hiên làm sao biết được một hộp phấn hương lại có giá trên trời như thế, bạc mang theo bên mình chỉ đủ mua hai hộp, vật sang quý như thế làm sao có thể cho một nô tỳ như Thanh Hà dùng cuối cùng tất cả đều để hết cho Hạ Phù Dung.
Nhìn thấy tình hình ở Son Phấn Đường, Hạ Tử Hiên liền cảm khái một tiếng, một cái cửa hàng nho nhỏ như thế một ngày cũng thể kiếm đến cả trăm lượng hoàng kim a. Cho nên, Hạ Tử Hiên bình thường đều chú ý đến cái tiệm Son Phấn Đường nho nhỏ kia. Không nói không biết, lúc nghe được liền nhảy dựng lên, Hạ Tử Hiên từ đám huân húy đệ tử mới biết được, người người nhà nhà không ai không biết cái tiệm son phấn kia, Son Phấn Đường chỉ có một cửa hàng duy nhất tại kinh đô, không có chi nhánh khác, khách hàng toàn bộ đều là nữ nhi gia đình danh giá, quan quý, đều là nghe tiếng vang mà tìm đến.
“Bất quá ta lại nghe nói chưởng quầy của Son Phấn Đường hiện tại đang muốn bán cửa hàng rời đi kinh đô kia”
Tôn công tử con trai Tôn Thượng Thư vừa nhắc tới trong đầu của Hạ Tử Hiên giống như có một cây búa gõ mạnh một cái. Hạ Tử Hiên ở chung với Thu di nương lâu ngày mưa dầm thấm đất, hiểu được từ trên xuống dưới toàn bộ tướng phủ chỉ có Vân Thiên Độ mới chân chính là người có tiền.
Thu di nương tâm tâm niệm niệm muốn làm chủ mẫu tướng phủ còn có một nguyên nhân khác, chỉ có làm tướng phủ phu nhân mới có thể có cơ hội đụng chạm đến đồ cưới của Vân Thiên Độ.
Cha hắn dù làm Đại Chu Quốc Thừa Tướng không dựa vào Vân Thiên Độ thì làm sao có được một mảnh phong cảnh như ngày hôm nay.
Hắn hiện tại không thể dựa vào Thu di nương, không dựa được vào Vân Thiên Độ, cha hắn càng không thể vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nếu bây giờ hắn thu gọn Son Phấn Đường trong tay, sau này dù có phải ra khỏi tướng phủ, hắn cũng có thể tạo nên một mảnh trời đất cho riêng mình (nghĩ hay thật đó =]]]]~ ảo tưởng kinh)
Hạ Tử Hiên nhanh chóng phái người đi nghe ngóng tình hình Son Phấn Đường, quả nhiên xác định được tin tức chưởng quầy thực có ý bán đi cửa hàng. Nghe nói là người già rồi nên muốn quay về quê hương sống nhàn nhã qua ngày.
Nhưng khi nghe đến giá tiền Hạ Tử Hiên liền cảm thấy nhục chí, mười vạn lượng bạc trắng đó a, hắn cũng không phải Hạ Trì Uyển có nương là Vân Thiên Độ, lại là cháu gái được sủng ái nhất của phủ Đại Tướng Quân, vung tay một cái là có ngay mười vạn lượng bạc. Huống chi, cho dù là tửu lâu đông đúc nhất kinh đô, giá đắt nhất cũng chỉ bất quá mười vạn lượng bạc trắng mà thôi.
Một cái cửa hàng son phấn nho nhỏ nhưng lại đưa ra giá trên trời, chưởng quầy kia muốn kiếm bạc đến điên rồi sao?
/136
|