– Lễ khởi quay.
Hành thành xong nhiệm vụ huấn luyện, Lục Lăng Hằng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó mà tham gia vài chương trình và hoạt động mới, mãi đến một ngày trước khi “Đại võ lâm” làm lễ khởi quay anh mới có thể về nhà.
Thẩm Bác Diễn ngày đêm mong ngóng vợ yêu về, đã hỏi thăm lịch bay từ trước để tự mình đi đón. Hai người về nhà, Lục Lăng Hằng chưa dọn hành lý đã nằm dài trên sô pha, Tiểu Công Cẩu lâu ngày không được gặp chủ nhân lập tức xông lên vẫy đuôi khoái chỉ muốn chủ nhân chơi cùng bạn, Lục Lăng Hằng xoa xoa đầu Tiểu Công Cẩu: “Ngoan, tự chơi một mình đi.”
Tiểu Công Cẩu còn muốn ầm ĩ, lại bị Thẩm Bác Diễn đá bay ra: “Không nghe thấy đã bảo mày tự chơi một mình đi hả! Vợ tao mệt muốn chết rồi đây này!”
Tiểu Công Cẩu tủi thân kêu ăng ẳng, ủ rũ cúi đầu đi.
Thẩm Bác Diễn ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Hằng, bóp vai đấm lưng cho anh.
Thật ra nếu muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, Lục Lăng Hằng có thể bay thẳng tới thành phố quay phim điện ảnh, như vậy có thể nghỉ một ngày, sau đó sáng hôm sau tham gia lễ khởi quay. Nhưng anh và Thẩm Bác Diễn đã xa nhau một tháng, nếu cứ đi thẳng luôn, có lẽ họ sẽ không được gặp nhau trong một thời gian dài, cho nên sau khi suy tính, tuy phải chịu khổ một chút, nhưng anh vẫn quyết định về nhà một chuyến.
Tuy rằng Lục Lăng Hằng không nói gì, nhưng Thẩm Bác Diễn biết hết, hơn nữa còn rất cảm động. Hắn xoa bóp vai cho Lục Lăng Hằng: “Mỏi ở đây sao?”
“Ừ.. Xuống một chút nữa.”
Thẩm Bác Diễn vừa xoa bóp vai cho Lục Lăng Hằng, vừa bàn bạc dự án “Hôn quân” với hắn. Trước đấy hắn đã bàn bạc qua với Mã Du, khoảng hai tháng sau “Hôn quân” sẽ bắt đầu khởi quay, khi đó “Đại võ lâm” vẫn chưa đóng máy, nhưng hai bộ phim đều là phim cổ trang, hơn nữa còn quay cùng một địa điểm, cho nên Lục Lăng Hằng có thể chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim, tuy rằng như vậy sẽ vất vả hơn một chút.
Bàn bạc xong về “Hôn quân”, Thẩm Bác Diễn lại nói chuyện với Lục Lăng Hằng về đạo diễn Kê Tân.
Nhắc tới Kê Tân, Lục Lăng Hằng lại có phần lo lắng. Sau khi Thẩm Bác Diễn nói với anh, anh đã lên mạng điều tra tư liệu về Kê Tân, đạo diễn này có rất ít tác phẩm, tổng cộng chỉ quay ba bộ phim, hơn nữa đều là phim trừu tượng, xét theo giá trị văn học, phim có giá trị rất cao, nhưng số người có thể cảm thụ được thì rất nhỏ. Hơn nữa càng là phim văn nghệ, lại càng khó thu hút, doanh thu phòng vé đã định trước là không cao. Giờ công ty Thẩm Bác Diễn mới khởi nghiệp, đầu tư một bộ phim điện ảnh gây lỗ sẽ gây bất lợi cho sự phát triển.
Thẩm Bác Diễn nói: “Không đâu, lần này không phải phim trừu tượng, lần này đạo diễn Kê Tân cũng muốn chuyển thể loại. Đây là một bộ phim truyền cảm hứng, bối cảnh dân quốc kháng Nhật, giống như phiên bản dân quốc của “Forrest Gump”. Diễn viên thoạt đầu là một kẻ ngốc, không biết đau thương là gì, từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt, sau này bị bắt đi bộ đội kháng Nhật, tham gia chiến tranh, giành được chiến công trên chiến trường. Kịch bản còn chưa cải biên xong, cải biên rồi sẽ cho em xem.”
Nhất thời Lục Lăng Hằng thấy hứng thú: “Nghe cũng không tệ. Nhưng để em diễn một kẻ ngốc sao? Tính thử thách rất lớn.”
Thẩm Bác Diễn cười ha ha: “Giờ hạng mục đã khởi công, đang tiến hành công việc chuẩn bị. Em cũng bắt đầu chuẩn bị đi.”
Tới giờ Lục Lăng Hằng chưa từng diễn kẻ ngốc, nhưng các vai tinh anh thì diễn rất nhiều. Nhưng để anh diễn một vai khác biệt như vậy rất có tính thử thách. Anh nói: “Để em bàn với công ty, sắp xếp cho em một chút, trước khi quay cho em vài tháng, tới trại trẻ mồ côi hoặc những nơi có người bị khuyết tật trí tuệ cùng chung sống một thời gian.”
Thẩm Bác Diễn nói: “Ừ.”
Tuy nói rất lâu rồi họ chưa gặp mặt, nhưng Lục Lăng Hằng quá mệt mỏi, hơn nữa phải lập tức đi quay “Đại võ lâm”, cho nên tối đó Thẩm Bác Diễn cũng không quấn lấy anh thân mật, chỉ ôm nhau cùng ngủ.
Sáng hôm sau Lục Lăng Hằng liền đi tới phim trường tham gia lễ khởi quay.
Cùng ngày khởi quay, những diễn viên đóng vai chính trong đoàn phim đều tới, có thể nói là đại bài tụ hợp. Mà vai nam chính trong “Đại võ lâm”, chính là đối thủ cạnh tranh cũ của Lục Lăng Hằng, Nhậm Bối Mính.
Lần trước Lục Lăng Hằng thấy Nhậm Bối Mính chính là trong lễ truy điệu của anh, giờ đã một năm trôi qua, trước khi quay “Đại võ lâm” đoàn phim cũng từng gặp mặt vài lần, nhưng bởi vì lịch trình của Nhậm Bối Mính quá bận rộn, hai người không gặp mặt, cho nên đây là lần đầu tiên.
Trước khi lên sân khấu, các diễn viên chào hỏi lẫn nhau, mà Nhậm Bối Mính ngồi một góc, thờ ơ lạnh nhạt với mọi người, không có vẻ nhiệt tình một chút nào. Hồi trước, lúc Lục Quân Càn và Nhậm Bối Mính mới là hai ngôi sao thế hệ mới, tính cách của hai người cũng hoàn toàn bất đồng. Lục Quân Càn tình cảm biết đối nhân xử thế, quan hệ với ai cũng tốt, nhưng Nhậm Bối Mính vô cùng lạnh lùng ngạo mạn. Cũng may mà Nhậm Bối Mính có một người đại diện rất lợi hại, giúp hắn thu dọn tất cả, khiến đường đi của hắn vô cùng trôi chảy.
Trong giới cũng nhiều người hiểu tính tình của Nhậm Bối Mính, cũng không ai dán mặt nóng vào cái mông lạnh của Nhậm Bối Mính, lễ phép chào hỏi xong cũng không ngồi xuống nói chuyện.
Đúng lúc này, Tôn Phương đi tới ngồi xuống bên người Nhậm Bối Mính, cười híp mắt nói chuyện với hắn.
“Ái chà.” Có một nhân viên công tác thấy cảnh này, không khỏi thầm thở dài cho Tôn Phương. Người nọ nghĩ cái người mới Tôn Phương này không biết tính tình của Nhậm Bối Mính, nghĩ cậu ta không biết sống chết đi tới làm quen, kết cục tất nhiên sẽ không tốt.
Không ngờ Nhậm Bối Mính nhìn thấy Tôn Phương đi tới, thái độ thư giãn hơn nhiều, lúc nói chuyện còn cười rộ lên với Tôn Phương.
“Này.” Nhân viên công tác tò mò hỏi người bên cạnh, “Nhậm Bối Mính quen Tôn Phương à? Có vẻ rất quen thuộc!”
Người bị hỏi nhỏ giọng đáp: “Hình như người nâng đỡ Tôn Phương là bạn tốt với Nhậm Bối Mính.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Tôn Phương từ trên trời rơi xuống đoàn phim “Đại võ lâm”, giống như trước kia hắn đáp xuống đoàn phim của Trần Hữu Dân. Mọi người đều biết Tôn Phương có hậu thuẫn, lần này trong phim hắn diễn sư đệ của Nhậm Bối Mính, tuy rằng không phải vai chính, nhưng phân cảnh không ít, ít ra nhiều hơn Lục Lăng Hằng nhiều. Người trong đoàn phim đều biết người này đi cửa sau.
Lục Lăng Hằng nhìn thấy cảnh Tôn Phương nói chuyện thân thiết với Nhậm Bối Mính, cũng có phần ngạc nhiên. Đột nhiên anh nhớ tới trước đó lúc quay “Khương môn phi tương” Thẩm Bác Diễn hỏi anh quan hệ của anh với Nhậm Bối Mính, Thẩm Bác Diễn cũng từng nói xa nói gần quan hệ của Tôn Phương với hắn ta, giờ trông thấy cảnh này, anh bắt đầu liên tưởng tới chuyện này.
Nhưng Lục Lăng Hằng cũng không suy nghĩ nhiều. Chuyện bí mật của người ta, người khác có biết cũng để làm cái gì?!
Không bao lâu, lễ khởi quay chính thức bắt đầu, diễn viên chuẩn bị lên sân khấu.
Lúc Nhậm Bối Mính đi qua người Lục Lăng Hằng, lạnh lùng trừng mắt lườm anh. Cái nhìn này khiến Lục Lăng Hằng ngây người.
Ánh mắt của Nhậm Bối Mính không chỉ là lạnh lùng, mà còn có sự địch ý, nói khoa trương hơn một chút, chính là ánh mắt đầy sát khí.
Sau đó vừa quay đi, Nhậm Bối Mính thấy Tôn Phương đi tới, cười ôn nhu với cậu ta.
Người đại diện của Nhậm Bối Mính – Tùy Nhan chạy tới, trước khi lên sân khấu dặn dò Nhậm Bối Mính vài câu.
Tùy Nhan không giống như Mã Du, anh ta chỉ đại diện cho một mình Nhậm Bối Mính. Trước đấy anh làm giám đốc điều hành của một công ty quản lý, sau khi nâng đỡ Nhậm Bối Mính nổi tiếng rồi, anh ta liền cùng Nhậm Bối Mính đổi nơi công tác, lập cho Nhậm Bối Mính một phòng nghiệp vụ, thành lập một ekip chuyên làm việc cho Nhậm Bối Mính. Anh ta vô cùng bảo vệ Nhậm Bối Mính, về cơ bản Nhậm Bối Mính đi đâu anh ta chạy theo đó.
Đến khi lên sân khấu, theo sự sắp xếp của bên tổ chức, diễn viên chính và đạo diễn đứng chính giữa, Lục Lăng Hằng diễn phụ đương nhiên chỉ đứng bên cạnh, mà người đứng cạnh anh, là Tôn Phương.
Tôn Phương thấy Lục Lăng Hằng, nét mặt rất mất tự nhiên. Hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lục Lăng Hằng, muốn dịch ra xa một chút, diễn viên đứng bên cạnh bị hắn dịch rất không vui, trừng mắt lườm, đến lúc này hắn mới đứng ngay ngắn lại.
Lễ khởi quay làm một giờ, nửa tiếng sau đó là thời gian cho truyền thông phỏng vấn. Bởi vì ở đây có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, cho nên cũng rất nhiều phóng viên tới.
Bởi Lục Lăng Hằng là diễn viên phụ, hơn nữa hôm nay có rất nhiều siêu sao tới, cho nên phóng viên đều tập trung hỏi diễn viên chính, Lục Lăng Hằng vốn không được nghỉ ngơi, bị bỏ bơ một lúc bắt đầu thả lỏng người nghỉ.
“Lục Lăng Hằng.”
“Dạ.” Đột nhiên có người đặt câu hỏi cho mình, Lục Lăng Hằng lập tức khôi phục tinh thần, thấy một ký giả đưa micro về phía anh.
Ký giả hỏi: “Giờ quan hệ của anh với Nhạc Hinh Ngọc là thế nào?” Scandal lần trước đã qua, Trương Minh Tước là người thua thiệt nhất, đã mấy tháng trôi qua rồi mà đến giờ vẫn không dám lộ diện, bộ phim hắn đóng sắp lên sóng cũng phải hoãn lại. Theo lý thuyết, đáng nhẽ ra chuyện của Lục Lăng Hằng và Nhạc Hinh Ngọc cũng trôi vào quá khứ, không ngờ có rất nhiều cư dân mạng, đặc biệt là fans của Nhạc Hinh Ngọc chuyển sang muốn hai người họ đến với nhau, còn cắt nối biên tập rất nhiều tác phẩm đồng nhân. Dù sao thì Nhạc Hinh Ngọc cũng bị Trương Minh Tước phụ lòng, lúc này lại có một người đàn ông tốt như Lục Lăng Hằng xuất hiện, mọi người đều nghĩ hai người là một đôi trai tài gái sắc.
Lục Lăng Hằng trả lời trôi chảy: “Chúng tôi chỉ là bạn tốt.”
“Vậy anh có dự định theo đuổi cô ấy không?”
“Chị ấy là một cô gái tốt.” Lục Lăng Hằng nói, “Nhưng giờ công việc mọi người đều rất bận rộn, không có thời gian cho chuyện này.”
“Nếu như có hẹn hò liệu anh có công bố không?”
Công bố? Không nói đến chuyện giờ thái độ của mọi người với đồng tính vẫn không tốt lắm, anh cũng không có ý định lấy tình cảm ra để thu hút sự quan tâm.
Anh lại uyển chuyển trả lời câu hỏi này: “Tôi sẽ nghĩ cho cảm giác nửa kia của mình.”
Đáng lẽ ra đề tài này kết thúc ở đây, nhưng ký giả kia đặt câu hỏi cho anh khiến mọi người dời sự chú ý từ những ngôi sao nổi tiếng sang Lục Lăng Hằng.
Lại có một ký giả đặt câu hỏi: “Tập đoàn Thẩm thị mới mở một công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình Bác Quân, giờ đang chiêu mộ nhân viên, hình như còn chưa có bất cứ nghệ sĩ nào. Liệu anh có đổi nơi công tác không?”
“À..” Lục Lăng Hằng sửng sốt. Đây là buổi họp báo “Đại võ lâm”, anh không ngờ sẽ có ký giả hỏi câu hỏi này. Chuyển sang làm việc cho Thẩm Bác Diễn, cũng không phải anh không muốn, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, hợp đồng của anh với công ty Tinh Tinh là hợp đồng năm năm, giờ mới có hai năm, có muốn hủy hợp đồng thì cũng phải kiếm đủ tiền bồi thường, thứ hai là anh cũng muốn công ty Thẩm Bác Diễn mở rộng quản lý nghệ sĩ sau đó mới có thể tiếp nhận anh. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Giờ tôi đang là nghệ sĩ của công ty Tinh Tinh.”
Thật ra anh không trả lời câu hỏi của ký giả mà lấp lửng cho qua.
Nhưng ký giả đặt câu hỏi không cam lòng, tiếp tục gặng hỏi: “Anh có quan hệ rất tốt với thành viên ban giám đốc Bác Quân – Thẩm Bác Diễn, đã quay rất nhiều quảng cáo cho tập đoàn Thẩm thị như vậy, không có dự định chuyển nơi công tác sao?”
Tôn Phương nghe thấy tên Thẩm Bác Diễn, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Lục Lăng Hằng, nét mặt vô cùng đề phòng.
Lục Lăng Hằng không vui, thầm nghĩ ký giả này thật không biết nể mặt, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Hôm nay là họp báo “Đại võ lâm”, hãy hỏi những câu hỏi có liên quan đến bộ phim này đi.”
Đạo diễn Đào Vân Hoa liền lên tiếng giải vây: “Bộ phim “Đại võ lâm” của chúng tôi lần này có thêm rất nhiều yếu tố mới lạ, đây đều là thử thách lớn với tất cả mọi người..”
Thấy các ký giả bị dời sự chú ý rồi, lúc này Lục Lăng Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vất vả lắm mới đợi được lễ khởi quay kết thúc, các nhân viên trong đoàn phim bắt đầu thắp hương. Hầu như tất cả các đoàn phim quốc nội đều thắp hương trước khi bắt đầu quay, mong dự án lần này có thể tiến hành thuận lợi. Đây là một việc làm tương đối mê tín, nhưng cũng được coi như tục lệ, tuy rằng không có nhiều người thật sự tin tưởng, nhưng cầu như vậy cũng để an lòng thêm.
Thắp hương xong, tuy rằng không quay phim luôn cùng ngày, nhưng các diễn viên cũng có nhiệm vụ, họ phải hóa trang để chụp ảnh.
Trong số các diễn viên, Lục Lăng Hằng là người trang điểm đậm nhất, ngoài việc đánh phấn trắng lên mặt ra, để không bị lộ, nhưng nơi da thịt lộ ra ngoài cũng phải đánh trắng, cho nên anh là người hóa trang xong cuối cùng, lúc chạy tới chụp ảnh thì tất cả các diễn viên đã có mặt ở studio.
“Đêm nay chụp xong cùng đi ăn cơm đi.” Nữ chính Chu Nghê đề nghị.
Mọi người đều đồng ý. Nhưng Nhậm Bối Mính vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không nói được hay không được.
“Tiểu Lục cũng tới nhé.” Chu Nghê nói với Lục Lăng Hằng tới trễ nhất.
Lục Lăng Hằng đáp: “Vâng ạ.”
“Tôi không đi đâu.” Đột nhiên Nhậm Bối Mính nói.
Mọi người dời mắt nhìn Nhậm Bối Mính. Đại diện của hắn – Tùy Nhan lén chọc một cái, nhưng hắn ta không phản ứng gì.
Chu Nghê có phần xấu hổ: “Ồ, anh có việc à?”
“Tôi muốn ăn cơm tối, không rảnh tới.”
Mọi người: “……………” Lý do này đúng là tuyệt đường.
Nhậm Bối Mính đã chụp hình xong, đứng dậy rời đi, Tùy Nhan vội giúp hắn giảng hòa: “Xin lỗi, xin lỗi, cậu ấy khó chịu trong người, để lần sau đi.” Nói rồi vội vã đuổi theo Nhậm Bối Mính.
Trước khi đi, Nhậm Bối Mính liếc mắt lườm Lục Lăng Hằng. Vẫn là ánh mắt ấy, ánh mắt hận thấu xương, khiến người nhìn run rẩy sợ hãi.
Hành thành xong nhiệm vụ huấn luyện, Lục Lăng Hằng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó mà tham gia vài chương trình và hoạt động mới, mãi đến một ngày trước khi “Đại võ lâm” làm lễ khởi quay anh mới có thể về nhà.
Thẩm Bác Diễn ngày đêm mong ngóng vợ yêu về, đã hỏi thăm lịch bay từ trước để tự mình đi đón. Hai người về nhà, Lục Lăng Hằng chưa dọn hành lý đã nằm dài trên sô pha, Tiểu Công Cẩu lâu ngày không được gặp chủ nhân lập tức xông lên vẫy đuôi khoái chỉ muốn chủ nhân chơi cùng bạn, Lục Lăng Hằng xoa xoa đầu Tiểu Công Cẩu: “Ngoan, tự chơi một mình đi.”
Tiểu Công Cẩu còn muốn ầm ĩ, lại bị Thẩm Bác Diễn đá bay ra: “Không nghe thấy đã bảo mày tự chơi một mình đi hả! Vợ tao mệt muốn chết rồi đây này!”
Tiểu Công Cẩu tủi thân kêu ăng ẳng, ủ rũ cúi đầu đi.
Thẩm Bác Diễn ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Hằng, bóp vai đấm lưng cho anh.
Thật ra nếu muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, Lục Lăng Hằng có thể bay thẳng tới thành phố quay phim điện ảnh, như vậy có thể nghỉ một ngày, sau đó sáng hôm sau tham gia lễ khởi quay. Nhưng anh và Thẩm Bác Diễn đã xa nhau một tháng, nếu cứ đi thẳng luôn, có lẽ họ sẽ không được gặp nhau trong một thời gian dài, cho nên sau khi suy tính, tuy phải chịu khổ một chút, nhưng anh vẫn quyết định về nhà một chuyến.
Tuy rằng Lục Lăng Hằng không nói gì, nhưng Thẩm Bác Diễn biết hết, hơn nữa còn rất cảm động. Hắn xoa bóp vai cho Lục Lăng Hằng: “Mỏi ở đây sao?”
“Ừ.. Xuống một chút nữa.”
Thẩm Bác Diễn vừa xoa bóp vai cho Lục Lăng Hằng, vừa bàn bạc dự án “Hôn quân” với hắn. Trước đấy hắn đã bàn bạc qua với Mã Du, khoảng hai tháng sau “Hôn quân” sẽ bắt đầu khởi quay, khi đó “Đại võ lâm” vẫn chưa đóng máy, nhưng hai bộ phim đều là phim cổ trang, hơn nữa còn quay cùng một địa điểm, cho nên Lục Lăng Hằng có thể chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim, tuy rằng như vậy sẽ vất vả hơn một chút.
Bàn bạc xong về “Hôn quân”, Thẩm Bác Diễn lại nói chuyện với Lục Lăng Hằng về đạo diễn Kê Tân.
Nhắc tới Kê Tân, Lục Lăng Hằng lại có phần lo lắng. Sau khi Thẩm Bác Diễn nói với anh, anh đã lên mạng điều tra tư liệu về Kê Tân, đạo diễn này có rất ít tác phẩm, tổng cộng chỉ quay ba bộ phim, hơn nữa đều là phim trừu tượng, xét theo giá trị văn học, phim có giá trị rất cao, nhưng số người có thể cảm thụ được thì rất nhỏ. Hơn nữa càng là phim văn nghệ, lại càng khó thu hút, doanh thu phòng vé đã định trước là không cao. Giờ công ty Thẩm Bác Diễn mới khởi nghiệp, đầu tư một bộ phim điện ảnh gây lỗ sẽ gây bất lợi cho sự phát triển.
Thẩm Bác Diễn nói: “Không đâu, lần này không phải phim trừu tượng, lần này đạo diễn Kê Tân cũng muốn chuyển thể loại. Đây là một bộ phim truyền cảm hứng, bối cảnh dân quốc kháng Nhật, giống như phiên bản dân quốc của “Forrest Gump”. Diễn viên thoạt đầu là một kẻ ngốc, không biết đau thương là gì, từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt, sau này bị bắt đi bộ đội kháng Nhật, tham gia chiến tranh, giành được chiến công trên chiến trường. Kịch bản còn chưa cải biên xong, cải biên rồi sẽ cho em xem.”
Nhất thời Lục Lăng Hằng thấy hứng thú: “Nghe cũng không tệ. Nhưng để em diễn một kẻ ngốc sao? Tính thử thách rất lớn.”
Thẩm Bác Diễn cười ha ha: “Giờ hạng mục đã khởi công, đang tiến hành công việc chuẩn bị. Em cũng bắt đầu chuẩn bị đi.”
Tới giờ Lục Lăng Hằng chưa từng diễn kẻ ngốc, nhưng các vai tinh anh thì diễn rất nhiều. Nhưng để anh diễn một vai khác biệt như vậy rất có tính thử thách. Anh nói: “Để em bàn với công ty, sắp xếp cho em một chút, trước khi quay cho em vài tháng, tới trại trẻ mồ côi hoặc những nơi có người bị khuyết tật trí tuệ cùng chung sống một thời gian.”
Thẩm Bác Diễn nói: “Ừ.”
Tuy nói rất lâu rồi họ chưa gặp mặt, nhưng Lục Lăng Hằng quá mệt mỏi, hơn nữa phải lập tức đi quay “Đại võ lâm”, cho nên tối đó Thẩm Bác Diễn cũng không quấn lấy anh thân mật, chỉ ôm nhau cùng ngủ.
Sáng hôm sau Lục Lăng Hằng liền đi tới phim trường tham gia lễ khởi quay.
Cùng ngày khởi quay, những diễn viên đóng vai chính trong đoàn phim đều tới, có thể nói là đại bài tụ hợp. Mà vai nam chính trong “Đại võ lâm”, chính là đối thủ cạnh tranh cũ của Lục Lăng Hằng, Nhậm Bối Mính.
Lần trước Lục Lăng Hằng thấy Nhậm Bối Mính chính là trong lễ truy điệu của anh, giờ đã một năm trôi qua, trước khi quay “Đại võ lâm” đoàn phim cũng từng gặp mặt vài lần, nhưng bởi vì lịch trình của Nhậm Bối Mính quá bận rộn, hai người không gặp mặt, cho nên đây là lần đầu tiên.
Trước khi lên sân khấu, các diễn viên chào hỏi lẫn nhau, mà Nhậm Bối Mính ngồi một góc, thờ ơ lạnh nhạt với mọi người, không có vẻ nhiệt tình một chút nào. Hồi trước, lúc Lục Quân Càn và Nhậm Bối Mính mới là hai ngôi sao thế hệ mới, tính cách của hai người cũng hoàn toàn bất đồng. Lục Quân Càn tình cảm biết đối nhân xử thế, quan hệ với ai cũng tốt, nhưng Nhậm Bối Mính vô cùng lạnh lùng ngạo mạn. Cũng may mà Nhậm Bối Mính có một người đại diện rất lợi hại, giúp hắn thu dọn tất cả, khiến đường đi của hắn vô cùng trôi chảy.
Trong giới cũng nhiều người hiểu tính tình của Nhậm Bối Mính, cũng không ai dán mặt nóng vào cái mông lạnh của Nhậm Bối Mính, lễ phép chào hỏi xong cũng không ngồi xuống nói chuyện.
Đúng lúc này, Tôn Phương đi tới ngồi xuống bên người Nhậm Bối Mính, cười híp mắt nói chuyện với hắn.
“Ái chà.” Có một nhân viên công tác thấy cảnh này, không khỏi thầm thở dài cho Tôn Phương. Người nọ nghĩ cái người mới Tôn Phương này không biết tính tình của Nhậm Bối Mính, nghĩ cậu ta không biết sống chết đi tới làm quen, kết cục tất nhiên sẽ không tốt.
Không ngờ Nhậm Bối Mính nhìn thấy Tôn Phương đi tới, thái độ thư giãn hơn nhiều, lúc nói chuyện còn cười rộ lên với Tôn Phương.
“Này.” Nhân viên công tác tò mò hỏi người bên cạnh, “Nhậm Bối Mính quen Tôn Phương à? Có vẻ rất quen thuộc!”
Người bị hỏi nhỏ giọng đáp: “Hình như người nâng đỡ Tôn Phương là bạn tốt với Nhậm Bối Mính.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Tôn Phương từ trên trời rơi xuống đoàn phim “Đại võ lâm”, giống như trước kia hắn đáp xuống đoàn phim của Trần Hữu Dân. Mọi người đều biết Tôn Phương có hậu thuẫn, lần này trong phim hắn diễn sư đệ của Nhậm Bối Mính, tuy rằng không phải vai chính, nhưng phân cảnh không ít, ít ra nhiều hơn Lục Lăng Hằng nhiều. Người trong đoàn phim đều biết người này đi cửa sau.
Lục Lăng Hằng nhìn thấy cảnh Tôn Phương nói chuyện thân thiết với Nhậm Bối Mính, cũng có phần ngạc nhiên. Đột nhiên anh nhớ tới trước đó lúc quay “Khương môn phi tương” Thẩm Bác Diễn hỏi anh quan hệ của anh với Nhậm Bối Mính, Thẩm Bác Diễn cũng từng nói xa nói gần quan hệ của Tôn Phương với hắn ta, giờ trông thấy cảnh này, anh bắt đầu liên tưởng tới chuyện này.
Nhưng Lục Lăng Hằng cũng không suy nghĩ nhiều. Chuyện bí mật của người ta, người khác có biết cũng để làm cái gì?!
Không bao lâu, lễ khởi quay chính thức bắt đầu, diễn viên chuẩn bị lên sân khấu.
Lúc Nhậm Bối Mính đi qua người Lục Lăng Hằng, lạnh lùng trừng mắt lườm anh. Cái nhìn này khiến Lục Lăng Hằng ngây người.
Ánh mắt của Nhậm Bối Mính không chỉ là lạnh lùng, mà còn có sự địch ý, nói khoa trương hơn một chút, chính là ánh mắt đầy sát khí.
Sau đó vừa quay đi, Nhậm Bối Mính thấy Tôn Phương đi tới, cười ôn nhu với cậu ta.
Người đại diện của Nhậm Bối Mính – Tùy Nhan chạy tới, trước khi lên sân khấu dặn dò Nhậm Bối Mính vài câu.
Tùy Nhan không giống như Mã Du, anh ta chỉ đại diện cho một mình Nhậm Bối Mính. Trước đấy anh làm giám đốc điều hành của một công ty quản lý, sau khi nâng đỡ Nhậm Bối Mính nổi tiếng rồi, anh ta liền cùng Nhậm Bối Mính đổi nơi công tác, lập cho Nhậm Bối Mính một phòng nghiệp vụ, thành lập một ekip chuyên làm việc cho Nhậm Bối Mính. Anh ta vô cùng bảo vệ Nhậm Bối Mính, về cơ bản Nhậm Bối Mính đi đâu anh ta chạy theo đó.
Đến khi lên sân khấu, theo sự sắp xếp của bên tổ chức, diễn viên chính và đạo diễn đứng chính giữa, Lục Lăng Hằng diễn phụ đương nhiên chỉ đứng bên cạnh, mà người đứng cạnh anh, là Tôn Phương.
Tôn Phương thấy Lục Lăng Hằng, nét mặt rất mất tự nhiên. Hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lục Lăng Hằng, muốn dịch ra xa một chút, diễn viên đứng bên cạnh bị hắn dịch rất không vui, trừng mắt lườm, đến lúc này hắn mới đứng ngay ngắn lại.
Lễ khởi quay làm một giờ, nửa tiếng sau đó là thời gian cho truyền thông phỏng vấn. Bởi vì ở đây có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, cho nên cũng rất nhiều phóng viên tới.
Bởi Lục Lăng Hằng là diễn viên phụ, hơn nữa hôm nay có rất nhiều siêu sao tới, cho nên phóng viên đều tập trung hỏi diễn viên chính, Lục Lăng Hằng vốn không được nghỉ ngơi, bị bỏ bơ một lúc bắt đầu thả lỏng người nghỉ.
“Lục Lăng Hằng.”
“Dạ.” Đột nhiên có người đặt câu hỏi cho mình, Lục Lăng Hằng lập tức khôi phục tinh thần, thấy một ký giả đưa micro về phía anh.
Ký giả hỏi: “Giờ quan hệ của anh với Nhạc Hinh Ngọc là thế nào?” Scandal lần trước đã qua, Trương Minh Tước là người thua thiệt nhất, đã mấy tháng trôi qua rồi mà đến giờ vẫn không dám lộ diện, bộ phim hắn đóng sắp lên sóng cũng phải hoãn lại. Theo lý thuyết, đáng nhẽ ra chuyện của Lục Lăng Hằng và Nhạc Hinh Ngọc cũng trôi vào quá khứ, không ngờ có rất nhiều cư dân mạng, đặc biệt là fans của Nhạc Hinh Ngọc chuyển sang muốn hai người họ đến với nhau, còn cắt nối biên tập rất nhiều tác phẩm đồng nhân. Dù sao thì Nhạc Hinh Ngọc cũng bị Trương Minh Tước phụ lòng, lúc này lại có một người đàn ông tốt như Lục Lăng Hằng xuất hiện, mọi người đều nghĩ hai người là một đôi trai tài gái sắc.
Lục Lăng Hằng trả lời trôi chảy: “Chúng tôi chỉ là bạn tốt.”
“Vậy anh có dự định theo đuổi cô ấy không?”
“Chị ấy là một cô gái tốt.” Lục Lăng Hằng nói, “Nhưng giờ công việc mọi người đều rất bận rộn, không có thời gian cho chuyện này.”
“Nếu như có hẹn hò liệu anh có công bố không?”
Công bố? Không nói đến chuyện giờ thái độ của mọi người với đồng tính vẫn không tốt lắm, anh cũng không có ý định lấy tình cảm ra để thu hút sự quan tâm.
Anh lại uyển chuyển trả lời câu hỏi này: “Tôi sẽ nghĩ cho cảm giác nửa kia của mình.”
Đáng lẽ ra đề tài này kết thúc ở đây, nhưng ký giả kia đặt câu hỏi cho anh khiến mọi người dời sự chú ý từ những ngôi sao nổi tiếng sang Lục Lăng Hằng.
Lại có một ký giả đặt câu hỏi: “Tập đoàn Thẩm thị mới mở một công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình Bác Quân, giờ đang chiêu mộ nhân viên, hình như còn chưa có bất cứ nghệ sĩ nào. Liệu anh có đổi nơi công tác không?”
“À..” Lục Lăng Hằng sửng sốt. Đây là buổi họp báo “Đại võ lâm”, anh không ngờ sẽ có ký giả hỏi câu hỏi này. Chuyển sang làm việc cho Thẩm Bác Diễn, cũng không phải anh không muốn, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, hợp đồng của anh với công ty Tinh Tinh là hợp đồng năm năm, giờ mới có hai năm, có muốn hủy hợp đồng thì cũng phải kiếm đủ tiền bồi thường, thứ hai là anh cũng muốn công ty Thẩm Bác Diễn mở rộng quản lý nghệ sĩ sau đó mới có thể tiếp nhận anh. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Giờ tôi đang là nghệ sĩ của công ty Tinh Tinh.”
Thật ra anh không trả lời câu hỏi của ký giả mà lấp lửng cho qua.
Nhưng ký giả đặt câu hỏi không cam lòng, tiếp tục gặng hỏi: “Anh có quan hệ rất tốt với thành viên ban giám đốc Bác Quân – Thẩm Bác Diễn, đã quay rất nhiều quảng cáo cho tập đoàn Thẩm thị như vậy, không có dự định chuyển nơi công tác sao?”
Tôn Phương nghe thấy tên Thẩm Bác Diễn, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Lục Lăng Hằng, nét mặt vô cùng đề phòng.
Lục Lăng Hằng không vui, thầm nghĩ ký giả này thật không biết nể mặt, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Hôm nay là họp báo “Đại võ lâm”, hãy hỏi những câu hỏi có liên quan đến bộ phim này đi.”
Đạo diễn Đào Vân Hoa liền lên tiếng giải vây: “Bộ phim “Đại võ lâm” của chúng tôi lần này có thêm rất nhiều yếu tố mới lạ, đây đều là thử thách lớn với tất cả mọi người..”
Thấy các ký giả bị dời sự chú ý rồi, lúc này Lục Lăng Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vất vả lắm mới đợi được lễ khởi quay kết thúc, các nhân viên trong đoàn phim bắt đầu thắp hương. Hầu như tất cả các đoàn phim quốc nội đều thắp hương trước khi bắt đầu quay, mong dự án lần này có thể tiến hành thuận lợi. Đây là một việc làm tương đối mê tín, nhưng cũng được coi như tục lệ, tuy rằng không có nhiều người thật sự tin tưởng, nhưng cầu như vậy cũng để an lòng thêm.
Thắp hương xong, tuy rằng không quay phim luôn cùng ngày, nhưng các diễn viên cũng có nhiệm vụ, họ phải hóa trang để chụp ảnh.
Trong số các diễn viên, Lục Lăng Hằng là người trang điểm đậm nhất, ngoài việc đánh phấn trắng lên mặt ra, để không bị lộ, nhưng nơi da thịt lộ ra ngoài cũng phải đánh trắng, cho nên anh là người hóa trang xong cuối cùng, lúc chạy tới chụp ảnh thì tất cả các diễn viên đã có mặt ở studio.
“Đêm nay chụp xong cùng đi ăn cơm đi.” Nữ chính Chu Nghê đề nghị.
Mọi người đều đồng ý. Nhưng Nhậm Bối Mính vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không nói được hay không được.
“Tiểu Lục cũng tới nhé.” Chu Nghê nói với Lục Lăng Hằng tới trễ nhất.
Lục Lăng Hằng đáp: “Vâng ạ.”
“Tôi không đi đâu.” Đột nhiên Nhậm Bối Mính nói.
Mọi người dời mắt nhìn Nhậm Bối Mính. Đại diện của hắn – Tùy Nhan lén chọc một cái, nhưng hắn ta không phản ứng gì.
Chu Nghê có phần xấu hổ: “Ồ, anh có việc à?”
“Tôi muốn ăn cơm tối, không rảnh tới.”
Mọi người: “……………” Lý do này đúng là tuyệt đường.
Nhậm Bối Mính đã chụp hình xong, đứng dậy rời đi, Tùy Nhan vội giúp hắn giảng hòa: “Xin lỗi, xin lỗi, cậu ấy khó chịu trong người, để lần sau đi.” Nói rồi vội vã đuổi theo Nhậm Bối Mính.
Trước khi đi, Nhậm Bối Mính liếc mắt lườm Lục Lăng Hằng. Vẫn là ánh mắt ấy, ánh mắt hận thấu xương, khiến người nhìn run rẩy sợ hãi.
/105
|