– Mềm và cứng.
Phản ứng đầu tiên của Lục Lăng Hằng là Trương Minh Tước điên rồi! Động tác của hắn không đổi, nhưng bởi vì tiến lên một bước nhỏ nên vốn không đụng thành đụng thật. Lục Lăng Hằng đã chuẩn bị kỹ càng, không đến mức ngu ngốc để hắn đạp thương, anh vẫn chống đỡ được, thế nhưng tính chất sự việc đã thay đổi.
Trương Minh Tước đang cố ý tỏ địch ý với anh!
Hành động tiến lên một bước nhỏ kia khiến Lục Lăng Hăng hiểu rõ sự bất thường từ lúc chương trình bắt đầu. Hành động của Trương Minh Tước, hắn từ chối cái ôm, dời trọng tâm câu chuyện cố ý bỏ quên anh, lúc đánh nhau thì tới gần một chút, tất cả là thể hiện sự đối địch với anh.
Thực hiện một loạt động tác chiến đấu xong, Trương Minh Tước cũng không não tàn đến mức không làm theo động tác, động tác vẫn là động tác lúc tập luyện, chỉ là trận đánh giả trở thành trận đánh thật sự, hơn nữa ánh mắt hắn rất hung ác độc địa, giống như gặp kẻ thù không bằng. Lục Lăng Hằng khống chế nhịp điệu của mình, lúc luyện thế nào thì làm thế đó, cho dù Trương Minh Tước có đánh tới thì anh cũng không hé răng.
Có lẽ Trương Minh Tước vẫn đang kiểm soát, hắn sẽ không thật sự đánh thương Lục Lăng Hằng, nếu làm khách mời chương trình bị thương, mọi người sẽ truyền tin Trương Minh Tước ỷ lớn hiếp bé. Hắn chỉ đang diễn xuất. Đúng vậy, là diễn, Lục Lăng Hằng chắc chắn như vậy.
Lúc ở hậu trường vẫn còn bình thường, nhưng lên sân khấu xong thì lại thành ra như vậy. Trương Minh Tước làm vậy nhằm mục đích gì? Nhất thời Lục Lăng Hằng không nghĩ ra. Vì lần đầu tiên lên thảm đỏ anh đoạt sự chú ý của hắn? Cho nên hôm nay hắn cố ý làm vậy? Nếu là như vậy thì Trương Minh Tước cũng quá ngu xuẩn, thể hiện sự không vừa mắt với anh không có bất kỳ cái lợi gì. Anh đắc tội với Trương Minh Tước sao? Mấy tháng nay không gặp, sao có thể? Cố ý tạo scandal? Vì sao lại không báo với anh trước một tiếng?
Khán giả dưới sân khấu còn tưởng chương trình cố ý sắp xếp tranh đấu kịch tính như vậy, mọi người sợ hết hồn, cùng vỗ tay cho tiết mục đặc sắc này.
Diễn xong tiết mục đánh nhau, MC cũng nhận thấy không bình thường, nhanh chóng đi lên hòa giải, để hai người họ đi xuống trước, đổi người khác biểu diễn.
Mấy người tiếp theo vẫn tham gia bình thường, Lục Lăng Hằng cố ý giữ khoảng cách với Trương Minh Tước. Cũng may mà chương trình không sắp xếp họ hành động với nhau nữa, mà Trương Minh Tước cũng không tự rước phiền vào thân, đoạn chương trình phía sau coi như kết thúc thành công.
Các diễn viên quay về hậu trường, Mã Du chạy vội tới, mắng xối xả Trương Minh Tước: “Cậu đang giở trò quỷ gì vậy?! Cậu điên rồi sao?!”
Vẻ mặt Trương Minh Tước mờ mịt, trông cực kỳ vô tội: “Sao? Em làm sai ạ?”
“Sao không làm theo kịch bản?!”
“Em làm hỏng trình tự kịch bản sao?” Trương Minh Tước cúi đầu, “Xin lỗi, có nhiều chỗ em không nhớ rõ.”
Đại diện của Trương Minh Tước, Chương Nghiễm Tài vội hòa giải: “Dạo này Trương Minh Tước quá bận rộn, tham gia hai đoàn phim, còn phải đi tuyên truyền, có lẽ vậy cho nên trạng thái không tốt lắm.”
Mã Du lạnh lùng trừng mắt nhìn Chương Nghiễm Tài. Anh lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, có thể xem như luyện được ‘hỏa nhãn kim tinh’, Trương Minh Tước cố ý hay trạng thái không tốt dẫn đến xảy ra sai lầm, anh liếc mắt liền nhìn thấu. Anh đã bất mãn với cái cậu Trương Minh Tước này từ lâu rồi, cậu ta không nghe lời, chỉ biết nghĩ cho mình, nếu không đóng phim cho tốt, sớm muộn gì cũng sẽ tự hủy hoại hình ảnh mình. Nếu Trương Minh Tước là người của anh, nhất định anh sẽ bắt Trương Minh Tước ngưng hoạt động một thời gian để cậu ta tỉnh táo lại, nhưng dù sao Trương Minh Tước cũng là một ái tướng của một người có địa vị trong công ty, anh không động chạm được, chỉ có thể mắng hai câu cho hả giận.
“Dành hết tâm tư đóng phim, thế có biết cậu đã đắc tội với rất nhiều người không? Ban nãy đạo diễn hỏi tôi có phải cậu uống nhầm thuốc hay không, đợi chương trình được phát sóng khán giả xem sẽ nghĩ gì về cậu?” Mã Du không rõ nội tình lắm, cho là vì lần trước lên thảm đỏ nên Trương Minh Tước sống mái với Lục Lăng Hằng, sau này nghe nói lúc quay “Đao phong” quan hệ hai người cũng không tốt lắm, cho nên hôm nay thể hiện ra trước mặt đám đông.
Trương Minh Tước cúi đầu nghe giáo huấn, hắn không phản bác gì, nhưng ánh mắt hiển nhiên không phục.
Lúc này đạo diễn chương trình đi tới: “Minh Tước, Lăng Hằng, đừng thay quần áo vội, quay lại cảnh hai người đánh nhau đi.” Ban nãy quay đạo diễn đã thấy không ổn, chỉ là không thể cắt ngang chương trình cho nên không nói. Họ mời diễn viên đánh trận trên sân khấu là để các anh đẹp trai đánh nhau thể hiện kỹ năng thu hút khán giả chứ không phải để khán giả xem đánh nhau. Ban nãy hai người đánh quá ác liệt, có vài động tác Trương Minh Tước đánh Lục Lăng Hằng thật, nếu cho phát sóng đạo diễn sợ sẽ bị chỉ trích.
“Ban nãy quay không tốt sao?” Chương Nghiễm Tài chen vào nói, “Hiệu quả đánh tốt thế cơ mà.”
Đạo diễn nói: “Quay lại một lần nữa đi, để ra hiệu quả như khi luyện tập ấy.”
Mã Du cũng gật đầu: “Quay lại đi, Trương Minh Tước cậu tự biết chừng mực vào.”
“Thật sự xin lỗi đạo diễn.” Chương Nghiễm Tài thành thật xin lỗi, “Minh Tước còn phải lên máy bay về đoàn phim, bảy giờ bay, sắp không kịp rồi.”
Đạo diễn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn sáu giờ, đúng là không kịp quay lại. Ông bối rối hỏi: “Không thể đổi giờ bay được sao?”
“Lịch làm việc của Trương Minh Tước rất kín, chỉ xin nghỉ được một vài giờ, tối về còn phải quay một cảnh đêm, cả đoàn phim đang chờ cậu ấy, hôm nay không ở lại được.”
Đạo diễn dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Mã Du.
Mã Du có thể làm gì, anh cũng mong Trương Minh Tước quay lại, nhưng anh không phải quản lý của Trương Minh Tước, bởi vậy không thể làm gì hơn là đen mặt không nói lời nào.
“Ngại quá đạo diễn Ngưu, giờ chúng tôi phải đi rồi. Hôm nay trạng thái Minh Tước không tốt, đi về tôi sẽ nhắc cậu ấy. Hôm nào mời đạo diễn ăn cơm.” Chương Nghiễm Tài nháy mắt ra hiệu với Trương Minh Tước, ý bảo hắn mau đi thay quần áo.
Hừ, đây là đến mắng cũng không cho người ta mắng. Mã Du đầy một bụng tức, nhưng không thể cản giờ bay của người ta, đành phải hung tợn cảnh cáo: “Không có lần sau đâu đấy!”
“Em biết rồi anh Mã.” Trương Minh Tước đáp lấy lệ, nhanh chóng thay quần áo chạy ra ngoài.
Đạo diễn không còn cách nào, diễn viên quay chương trình xong nói không có thời gian quay lại, ông cũng không thể ép người ta lại, không thể làm gì hơn là trơ mắt nhìn người chạy.
Trương Minh Tước đi rồi, Mã Du quay đầu hỏi Lục Lăng Hằng: “Cậu với Trương Minh Tước xảy ra chuyện gì vậy?”
Chính Lục Lăng Hằng cũng muốn biết đang xảy ra chuyện gì này! Đúng là ban đầu họ không hợp, nhưng anh đã chủ động lấy lòng hòa giải, trước chương trình Trương Minh Tước còn thân thiết kể mấy chuyện thú vị xảy ra khi đóng phim với anh, ai biết được vừa lên sân khấu thái độ đã quay ngoắt 180 độ.
“Tính khí cậu ta thế kia, cậu đừng chọc vào cậu ta, tranh chấp với cậu ta làm cái gì chứ?”
Lục Lăng Hằng cũng có phần tức giận, xoa xoa khuỷu tay mình: “Em có làm gì đâu. Em đâu có chọc cậu ta!”
Mã Du thở dài: “Nói chung mặc kệ cậu ta thế nào, sau này cậu tránh cậu ta đi, đừng lấy đá chọi đá với cậu ta.”
Lục Lăng Hằng nhăn nhó: “Em biết rồi.”
Biểu hiện của Lục Lăng Hằng hôm nay không tệ, Mã Du cũng không nói thêm cái gì, chỉ dặn dò vài câu rồi để anh về.
Hôm sau Lục Lăng Hằng tham gia một hoạt động thương mại ở cùng thành phố, sáng ngày thứ ba mới về nhà.
Thẩm Bác Diễn đã hỏi chuyến bay của anh, sáng sớm nhờ người giúp việc đưa Tiểu Công Cẩu về, còn sắp xếp xe ra sân bay đón.
Lục Lăng Hằng về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Tiểu Công Cẩu chầu chực ngoài cửa, cũng không biết là ngửi được mùi hơi hay là nghe được tiếng bước chân trên người. Thấy chủ nhân trở về, Tiểu Công Cẩu mừng rỡ sủa tới sủa lui, muốn được ôm được vuốt ve.
Trước đây Lục Lăng Hằng chưa từng nuôi chó, bình thường đều sống một mình, cảm giác có người.. à không, có chó mừng anh về nhà rất kỳ diệu, khiến anh quên hết mệt mỏi công việc. Anh cúi người ôm Tiểu Công Cẩu một cái: “Anh về rồi.”
Tiểu Công Cẩu lập tức nhiệt tình liếm lên mặt anh.
Mới ban nãy còn cảm thấy ấm áp cảm động, giờ Lục Lăng Hằng đã bị nước bọt công kích, lập tức biến sắc, ghét bỏ mà đẩy Tiểu Công Cẩu ra, vừa tức vừa buồn cười: “Học ai thế không biết! Có biết bẩn hay không hả?!”
Tiểu Công Cẩu lấy lòng không được đáp lại, trái lại còn bị mắng, tủi thân quỳ xuống đất kêu ư ử.
Lục Lăng Hằng nghĩ lại, hình như đây là bản tính của loài chó, cũng không phải học của ai. Anh lại nhớ tới hai hôm trước bị Thẩm Bác Diễn đè xuống sô pha bôi đầy nước bọt lên mặt mình, dở khóc dở cười: “Không phải mày học theo hắn, là hắn học theo mày! Mày với hắn mau đi kết bái với nhau đi!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tiểu Công Cẩu hiếu kì nghiêng đầu một chút.
Lục Lăng Hằng vừa về nhà, cởi quần áo ra chuẩn bị tắm, mới cởi được cái áo khoác thì Thẩm Bác Diễn đã gọi tới.
Thẩm Bác Diễn: “Em về nhà chưa?”
Lục Lăng Hằng: “Vừa về xong.”
Thẩm Bác Diễn: “Anh đang làm việc ở ngoài, xong việc sẽ về, lát nữa cùng nhau ăn đi.”
Lục Lăng Hằng: “Ừ.”
Lục Lăng Hằng muốn cúp máy, Thẩm Bác Diễn lại không chịu cúp: “Quân Càn.. anh rất nhớ em.”
Lục Lăng Hằng không nói gì nhìn trần nhà: “Mới đi được có hai ngày.”
Thẩm Bác Diễn bất chấp đáp: “Hai ngày anh cũng nhớ.”
Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ: “Lát nữa là có thể gặp rồi, lát gặp nói chuyện sau.”
Thẩm Bác Diễn: “Ừ, moahhh.”
Lục Lăng Hằng: “………”
“Moahhhh?”
Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật, không sao nói ra miệng.
Thẩm Bác Diễn vô cùng cố chấp: “Moahhh? Moahh? Moahhhhh đâu?”
Da gà da vịt trên người Lục Lăng Hằng nổi hết lên, để nhanh chóng cúp máy, anh bất đắc dĩ há miệng: “M….mo…moah.”
Cúp điện thoại rồi, Thẩm Bác Diễn hết sức hớn hở mà hôn gió với cái điện thoại, sau đó hắn bỏ điện thoại vào túi, hạ cửa xe, lạnh lùng ngoắc tay với người ở bên ngoài: “Tài xế, lên xe đi thôi.”
Tài xế của anh vội vã mở cửa vào trong xe. Lúc khởi động xe, tài xế liếc nhìn Thẩm Bác Diễn qua gương chiếu hậu, không khỏi cảm khái: Gần đây Thẩm nhị thiếu gia đúng là rất thay đổi, trước đây gọi điện thoại cho hồ bằng cẩu hữu, bàn đi đâu tiêu dao cũng đâu có đề phòng người. Giờ bắt đầu lo chuyện công ty, gọi điện thoại đều đuổi mình xuống xe, xem ra bàn chuyện cơ mật gì quan trọng lắm. Nhìn bộ dáng đắc ý này, chắc vừa bàn xong một vụ làm ăn lớn! Xem ra nhị thiếu gia nhà mình không làm thì thôi, làm rồi thì ai cũng phải kinh ngạc!
Lục Lăng Hằng vào phòng lấy quần áo để thay, hai ngày Tiểu Công Cẩu không gặp chủ nhân, Lục Lăng Hằng đi đâu nó liền theo đấy không rời nửa bước, anh vốn định cho Tiểu Công Cẩu vào tắm cùng, không ngờ anh vừa bước tới cửa phòng tắm, Tiểu Công Cẩu liền gào một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, kiên quyết không chịu vào phòng tắm.
Nhà không có người khác, Lục Lăng Hằng sống một mình lâu ngày cũng không có thói quen đóng cửa phòng khi tắm, cứ vậy mà đi vào.
Bởi công việc mà bình thường Lục Lăng Hằng hay phải ở khách sạn, thật ra anh cũng không thích hoàn cảnh ở khách sạn, luôn cảm thấy không an tâm, cho nên mỗi lần về nhà đều tắm cẩn thận rất nhiều lần, từng nơi từng chỗ đều rửa sạch sẽ, làm như vậy khiến anh cảm thấy nguyên khí mất đi đã trở về. Thẩm Bác Diễn nói muốn ăn cơm cùng nhau, nhưng giờ vẫn còn sớm, Lục Lăng Hằng nghĩ hắn sẽ không về nhanh như vậy, cho nên rất an tâm mà tắm rửa.
Mấy phút sau, Thẩm Bác Diễn xuất hiện trước cửa nhà Lục Lăng Hằng. Hắn muốn gặp Lục Lăng Hằng chết đi được, nhà mình không về mà lập tức đi tới bấm chuông cửa nhà Lục Lăng Hằng. Nhưng hắn bấm chuông vài lần, ở ngoài cửa đợi một phút đồng hồ mà không thấy ai đi ra mở cửa.
Cửa phòng khóa mật mã, đây vốn là nhà của Thẩm Bác Diễn, hắn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, mở cửa ra đi thẳng vào.
Trong phòng khách, Tiểu Công Cẩu đang nằm úp sấp nghỉ ngơi trên sô pha, Thẩm Bác Diễn nhìn quanh, không thấy Lục Lăng Hằng đâu, không khỏi buồn bực trong lòng. Không phải vừa nói đã về rồi sao? Chẳng lẽ lại đi rồi?
Trong phòng tắm, Lục Lăng Hằng đang tắm lần thứ hai cho mình. Anh tắm rửa vô cùng cẩn thận, bởi bị anh cọ vài cái nên cậu em có xu thế ngẩng đầu, càng tiện cho anh tắm rửa. Lục Lăng Hằng cầm cậu em của mình xoa loạn, rửa sạch từng chỗ một.
Thẩm Bác Diễn rót cho mình cốc nước, mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng nhỏ, hắn liền kêu tên Quân Càn đi vào, đi tới cửa phòng tắm.
Lục Lăng Hằng đang thanh tẩy cho cậu em đến là cao hứng, cúi đầu chăm chú nhìn cậu em của mình, đột nhiên nghe thấy ‘choang’ một tiếng, có thứ gì đó bị vỡ.
Lục Lăng Hằng vội quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Thẩm Bác Diễn vừa tuột tay làm vỡ cốc. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều bị đối phương làm cho kinh sợ! —— Khác ở chỗ, Lục Lăng Hằng bị dọa đến mềm nhũn, Thẩm Bác Diễn thì hãi tới cứng lên.
Phản ứng đầu tiên của Lục Lăng Hằng là Trương Minh Tước điên rồi! Động tác của hắn không đổi, nhưng bởi vì tiến lên một bước nhỏ nên vốn không đụng thành đụng thật. Lục Lăng Hằng đã chuẩn bị kỹ càng, không đến mức ngu ngốc để hắn đạp thương, anh vẫn chống đỡ được, thế nhưng tính chất sự việc đã thay đổi.
Trương Minh Tước đang cố ý tỏ địch ý với anh!
Hành động tiến lên một bước nhỏ kia khiến Lục Lăng Hăng hiểu rõ sự bất thường từ lúc chương trình bắt đầu. Hành động của Trương Minh Tước, hắn từ chối cái ôm, dời trọng tâm câu chuyện cố ý bỏ quên anh, lúc đánh nhau thì tới gần một chút, tất cả là thể hiện sự đối địch với anh.
Thực hiện một loạt động tác chiến đấu xong, Trương Minh Tước cũng không não tàn đến mức không làm theo động tác, động tác vẫn là động tác lúc tập luyện, chỉ là trận đánh giả trở thành trận đánh thật sự, hơn nữa ánh mắt hắn rất hung ác độc địa, giống như gặp kẻ thù không bằng. Lục Lăng Hằng khống chế nhịp điệu của mình, lúc luyện thế nào thì làm thế đó, cho dù Trương Minh Tước có đánh tới thì anh cũng không hé răng.
Có lẽ Trương Minh Tước vẫn đang kiểm soát, hắn sẽ không thật sự đánh thương Lục Lăng Hằng, nếu làm khách mời chương trình bị thương, mọi người sẽ truyền tin Trương Minh Tước ỷ lớn hiếp bé. Hắn chỉ đang diễn xuất. Đúng vậy, là diễn, Lục Lăng Hằng chắc chắn như vậy.
Lúc ở hậu trường vẫn còn bình thường, nhưng lên sân khấu xong thì lại thành ra như vậy. Trương Minh Tước làm vậy nhằm mục đích gì? Nhất thời Lục Lăng Hằng không nghĩ ra. Vì lần đầu tiên lên thảm đỏ anh đoạt sự chú ý của hắn? Cho nên hôm nay hắn cố ý làm vậy? Nếu là như vậy thì Trương Minh Tước cũng quá ngu xuẩn, thể hiện sự không vừa mắt với anh không có bất kỳ cái lợi gì. Anh đắc tội với Trương Minh Tước sao? Mấy tháng nay không gặp, sao có thể? Cố ý tạo scandal? Vì sao lại không báo với anh trước một tiếng?
Khán giả dưới sân khấu còn tưởng chương trình cố ý sắp xếp tranh đấu kịch tính như vậy, mọi người sợ hết hồn, cùng vỗ tay cho tiết mục đặc sắc này.
Diễn xong tiết mục đánh nhau, MC cũng nhận thấy không bình thường, nhanh chóng đi lên hòa giải, để hai người họ đi xuống trước, đổi người khác biểu diễn.
Mấy người tiếp theo vẫn tham gia bình thường, Lục Lăng Hằng cố ý giữ khoảng cách với Trương Minh Tước. Cũng may mà chương trình không sắp xếp họ hành động với nhau nữa, mà Trương Minh Tước cũng không tự rước phiền vào thân, đoạn chương trình phía sau coi như kết thúc thành công.
Các diễn viên quay về hậu trường, Mã Du chạy vội tới, mắng xối xả Trương Minh Tước: “Cậu đang giở trò quỷ gì vậy?! Cậu điên rồi sao?!”
Vẻ mặt Trương Minh Tước mờ mịt, trông cực kỳ vô tội: “Sao? Em làm sai ạ?”
“Sao không làm theo kịch bản?!”
“Em làm hỏng trình tự kịch bản sao?” Trương Minh Tước cúi đầu, “Xin lỗi, có nhiều chỗ em không nhớ rõ.”
Đại diện của Trương Minh Tước, Chương Nghiễm Tài vội hòa giải: “Dạo này Trương Minh Tước quá bận rộn, tham gia hai đoàn phim, còn phải đi tuyên truyền, có lẽ vậy cho nên trạng thái không tốt lắm.”
Mã Du lạnh lùng trừng mắt nhìn Chương Nghiễm Tài. Anh lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, có thể xem như luyện được ‘hỏa nhãn kim tinh’, Trương Minh Tước cố ý hay trạng thái không tốt dẫn đến xảy ra sai lầm, anh liếc mắt liền nhìn thấu. Anh đã bất mãn với cái cậu Trương Minh Tước này từ lâu rồi, cậu ta không nghe lời, chỉ biết nghĩ cho mình, nếu không đóng phim cho tốt, sớm muộn gì cũng sẽ tự hủy hoại hình ảnh mình. Nếu Trương Minh Tước là người của anh, nhất định anh sẽ bắt Trương Minh Tước ngưng hoạt động một thời gian để cậu ta tỉnh táo lại, nhưng dù sao Trương Minh Tước cũng là một ái tướng của một người có địa vị trong công ty, anh không động chạm được, chỉ có thể mắng hai câu cho hả giận.
“Dành hết tâm tư đóng phim, thế có biết cậu đã đắc tội với rất nhiều người không? Ban nãy đạo diễn hỏi tôi có phải cậu uống nhầm thuốc hay không, đợi chương trình được phát sóng khán giả xem sẽ nghĩ gì về cậu?” Mã Du không rõ nội tình lắm, cho là vì lần trước lên thảm đỏ nên Trương Minh Tước sống mái với Lục Lăng Hằng, sau này nghe nói lúc quay “Đao phong” quan hệ hai người cũng không tốt lắm, cho nên hôm nay thể hiện ra trước mặt đám đông.
Trương Minh Tước cúi đầu nghe giáo huấn, hắn không phản bác gì, nhưng ánh mắt hiển nhiên không phục.
Lúc này đạo diễn chương trình đi tới: “Minh Tước, Lăng Hằng, đừng thay quần áo vội, quay lại cảnh hai người đánh nhau đi.” Ban nãy quay đạo diễn đã thấy không ổn, chỉ là không thể cắt ngang chương trình cho nên không nói. Họ mời diễn viên đánh trận trên sân khấu là để các anh đẹp trai đánh nhau thể hiện kỹ năng thu hút khán giả chứ không phải để khán giả xem đánh nhau. Ban nãy hai người đánh quá ác liệt, có vài động tác Trương Minh Tước đánh Lục Lăng Hằng thật, nếu cho phát sóng đạo diễn sợ sẽ bị chỉ trích.
“Ban nãy quay không tốt sao?” Chương Nghiễm Tài chen vào nói, “Hiệu quả đánh tốt thế cơ mà.”
Đạo diễn nói: “Quay lại một lần nữa đi, để ra hiệu quả như khi luyện tập ấy.”
Mã Du cũng gật đầu: “Quay lại đi, Trương Minh Tước cậu tự biết chừng mực vào.”
“Thật sự xin lỗi đạo diễn.” Chương Nghiễm Tài thành thật xin lỗi, “Minh Tước còn phải lên máy bay về đoàn phim, bảy giờ bay, sắp không kịp rồi.”
Đạo diễn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn sáu giờ, đúng là không kịp quay lại. Ông bối rối hỏi: “Không thể đổi giờ bay được sao?”
“Lịch làm việc của Trương Minh Tước rất kín, chỉ xin nghỉ được một vài giờ, tối về còn phải quay một cảnh đêm, cả đoàn phim đang chờ cậu ấy, hôm nay không ở lại được.”
Đạo diễn dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Mã Du.
Mã Du có thể làm gì, anh cũng mong Trương Minh Tước quay lại, nhưng anh không phải quản lý của Trương Minh Tước, bởi vậy không thể làm gì hơn là đen mặt không nói lời nào.
“Ngại quá đạo diễn Ngưu, giờ chúng tôi phải đi rồi. Hôm nay trạng thái Minh Tước không tốt, đi về tôi sẽ nhắc cậu ấy. Hôm nào mời đạo diễn ăn cơm.” Chương Nghiễm Tài nháy mắt ra hiệu với Trương Minh Tước, ý bảo hắn mau đi thay quần áo.
Hừ, đây là đến mắng cũng không cho người ta mắng. Mã Du đầy một bụng tức, nhưng không thể cản giờ bay của người ta, đành phải hung tợn cảnh cáo: “Không có lần sau đâu đấy!”
“Em biết rồi anh Mã.” Trương Minh Tước đáp lấy lệ, nhanh chóng thay quần áo chạy ra ngoài.
Đạo diễn không còn cách nào, diễn viên quay chương trình xong nói không có thời gian quay lại, ông cũng không thể ép người ta lại, không thể làm gì hơn là trơ mắt nhìn người chạy.
Trương Minh Tước đi rồi, Mã Du quay đầu hỏi Lục Lăng Hằng: “Cậu với Trương Minh Tước xảy ra chuyện gì vậy?”
Chính Lục Lăng Hằng cũng muốn biết đang xảy ra chuyện gì này! Đúng là ban đầu họ không hợp, nhưng anh đã chủ động lấy lòng hòa giải, trước chương trình Trương Minh Tước còn thân thiết kể mấy chuyện thú vị xảy ra khi đóng phim với anh, ai biết được vừa lên sân khấu thái độ đã quay ngoắt 180 độ.
“Tính khí cậu ta thế kia, cậu đừng chọc vào cậu ta, tranh chấp với cậu ta làm cái gì chứ?”
Lục Lăng Hằng cũng có phần tức giận, xoa xoa khuỷu tay mình: “Em có làm gì đâu. Em đâu có chọc cậu ta!”
Mã Du thở dài: “Nói chung mặc kệ cậu ta thế nào, sau này cậu tránh cậu ta đi, đừng lấy đá chọi đá với cậu ta.”
Lục Lăng Hằng nhăn nhó: “Em biết rồi.”
Biểu hiện của Lục Lăng Hằng hôm nay không tệ, Mã Du cũng không nói thêm cái gì, chỉ dặn dò vài câu rồi để anh về.
Hôm sau Lục Lăng Hằng tham gia một hoạt động thương mại ở cùng thành phố, sáng ngày thứ ba mới về nhà.
Thẩm Bác Diễn đã hỏi chuyến bay của anh, sáng sớm nhờ người giúp việc đưa Tiểu Công Cẩu về, còn sắp xếp xe ra sân bay đón.
Lục Lăng Hằng về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Tiểu Công Cẩu chầu chực ngoài cửa, cũng không biết là ngửi được mùi hơi hay là nghe được tiếng bước chân trên người. Thấy chủ nhân trở về, Tiểu Công Cẩu mừng rỡ sủa tới sủa lui, muốn được ôm được vuốt ve.
Trước đây Lục Lăng Hằng chưa từng nuôi chó, bình thường đều sống một mình, cảm giác có người.. à không, có chó mừng anh về nhà rất kỳ diệu, khiến anh quên hết mệt mỏi công việc. Anh cúi người ôm Tiểu Công Cẩu một cái: “Anh về rồi.”
Tiểu Công Cẩu lập tức nhiệt tình liếm lên mặt anh.
Mới ban nãy còn cảm thấy ấm áp cảm động, giờ Lục Lăng Hằng đã bị nước bọt công kích, lập tức biến sắc, ghét bỏ mà đẩy Tiểu Công Cẩu ra, vừa tức vừa buồn cười: “Học ai thế không biết! Có biết bẩn hay không hả?!”
Tiểu Công Cẩu lấy lòng không được đáp lại, trái lại còn bị mắng, tủi thân quỳ xuống đất kêu ư ử.
Lục Lăng Hằng nghĩ lại, hình như đây là bản tính của loài chó, cũng không phải học của ai. Anh lại nhớ tới hai hôm trước bị Thẩm Bác Diễn đè xuống sô pha bôi đầy nước bọt lên mặt mình, dở khóc dở cười: “Không phải mày học theo hắn, là hắn học theo mày! Mày với hắn mau đi kết bái với nhau đi!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tiểu Công Cẩu hiếu kì nghiêng đầu một chút.
Lục Lăng Hằng vừa về nhà, cởi quần áo ra chuẩn bị tắm, mới cởi được cái áo khoác thì Thẩm Bác Diễn đã gọi tới.
Thẩm Bác Diễn: “Em về nhà chưa?”
Lục Lăng Hằng: “Vừa về xong.”
Thẩm Bác Diễn: “Anh đang làm việc ở ngoài, xong việc sẽ về, lát nữa cùng nhau ăn đi.”
Lục Lăng Hằng: “Ừ.”
Lục Lăng Hằng muốn cúp máy, Thẩm Bác Diễn lại không chịu cúp: “Quân Càn.. anh rất nhớ em.”
Lục Lăng Hằng không nói gì nhìn trần nhà: “Mới đi được có hai ngày.”
Thẩm Bác Diễn bất chấp đáp: “Hai ngày anh cũng nhớ.”
Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ: “Lát nữa là có thể gặp rồi, lát gặp nói chuyện sau.”
Thẩm Bác Diễn: “Ừ, moahhh.”
Lục Lăng Hằng: “………”
“Moahhhh?”
Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật, không sao nói ra miệng.
Thẩm Bác Diễn vô cùng cố chấp: “Moahhh? Moahh? Moahhhhh đâu?”
Da gà da vịt trên người Lục Lăng Hằng nổi hết lên, để nhanh chóng cúp máy, anh bất đắc dĩ há miệng: “M….mo…moah.”
Cúp điện thoại rồi, Thẩm Bác Diễn hết sức hớn hở mà hôn gió với cái điện thoại, sau đó hắn bỏ điện thoại vào túi, hạ cửa xe, lạnh lùng ngoắc tay với người ở bên ngoài: “Tài xế, lên xe đi thôi.”
Tài xế của anh vội vã mở cửa vào trong xe. Lúc khởi động xe, tài xế liếc nhìn Thẩm Bác Diễn qua gương chiếu hậu, không khỏi cảm khái: Gần đây Thẩm nhị thiếu gia đúng là rất thay đổi, trước đây gọi điện thoại cho hồ bằng cẩu hữu, bàn đi đâu tiêu dao cũng đâu có đề phòng người. Giờ bắt đầu lo chuyện công ty, gọi điện thoại đều đuổi mình xuống xe, xem ra bàn chuyện cơ mật gì quan trọng lắm. Nhìn bộ dáng đắc ý này, chắc vừa bàn xong một vụ làm ăn lớn! Xem ra nhị thiếu gia nhà mình không làm thì thôi, làm rồi thì ai cũng phải kinh ngạc!
Lục Lăng Hằng vào phòng lấy quần áo để thay, hai ngày Tiểu Công Cẩu không gặp chủ nhân, Lục Lăng Hằng đi đâu nó liền theo đấy không rời nửa bước, anh vốn định cho Tiểu Công Cẩu vào tắm cùng, không ngờ anh vừa bước tới cửa phòng tắm, Tiểu Công Cẩu liền gào một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, kiên quyết không chịu vào phòng tắm.
Nhà không có người khác, Lục Lăng Hằng sống một mình lâu ngày cũng không có thói quen đóng cửa phòng khi tắm, cứ vậy mà đi vào.
Bởi công việc mà bình thường Lục Lăng Hằng hay phải ở khách sạn, thật ra anh cũng không thích hoàn cảnh ở khách sạn, luôn cảm thấy không an tâm, cho nên mỗi lần về nhà đều tắm cẩn thận rất nhiều lần, từng nơi từng chỗ đều rửa sạch sẽ, làm như vậy khiến anh cảm thấy nguyên khí mất đi đã trở về. Thẩm Bác Diễn nói muốn ăn cơm cùng nhau, nhưng giờ vẫn còn sớm, Lục Lăng Hằng nghĩ hắn sẽ không về nhanh như vậy, cho nên rất an tâm mà tắm rửa.
Mấy phút sau, Thẩm Bác Diễn xuất hiện trước cửa nhà Lục Lăng Hằng. Hắn muốn gặp Lục Lăng Hằng chết đi được, nhà mình không về mà lập tức đi tới bấm chuông cửa nhà Lục Lăng Hằng. Nhưng hắn bấm chuông vài lần, ở ngoài cửa đợi một phút đồng hồ mà không thấy ai đi ra mở cửa.
Cửa phòng khóa mật mã, đây vốn là nhà của Thẩm Bác Diễn, hắn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, mở cửa ra đi thẳng vào.
Trong phòng khách, Tiểu Công Cẩu đang nằm úp sấp nghỉ ngơi trên sô pha, Thẩm Bác Diễn nhìn quanh, không thấy Lục Lăng Hằng đâu, không khỏi buồn bực trong lòng. Không phải vừa nói đã về rồi sao? Chẳng lẽ lại đi rồi?
Trong phòng tắm, Lục Lăng Hằng đang tắm lần thứ hai cho mình. Anh tắm rửa vô cùng cẩn thận, bởi bị anh cọ vài cái nên cậu em có xu thế ngẩng đầu, càng tiện cho anh tắm rửa. Lục Lăng Hằng cầm cậu em của mình xoa loạn, rửa sạch từng chỗ một.
Thẩm Bác Diễn rót cho mình cốc nước, mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng nhỏ, hắn liền kêu tên Quân Càn đi vào, đi tới cửa phòng tắm.
Lục Lăng Hằng đang thanh tẩy cho cậu em đến là cao hứng, cúi đầu chăm chú nhìn cậu em của mình, đột nhiên nghe thấy ‘choang’ một tiếng, có thứ gì đó bị vỡ.
Lục Lăng Hằng vội quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Thẩm Bác Diễn vừa tuột tay làm vỡ cốc. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều bị đối phương làm cho kinh sợ! —— Khác ở chỗ, Lục Lăng Hằng bị dọa đến mềm nhũn, Thẩm Bác Diễn thì hãi tới cứng lên.
/105
|