– Thẩm cún đực sốt ruột.
Mấy tuần này Lục Lăng Hằng bận rộn quay phim, Thẩm Bác Diễn cũng bận lo chuyện mở công ty.
Thật ra trước kia hắn có ý định mở công ty, bố mẹ đều rất tán thành. Tập đoàn Thẩm thị quy mô kinh doanh rộng, tuy rằng chủ yếu là công nghiệp thực phẩm, nhưng cũng có một chút liên quan tới bất động sản và đầu tư văn hóa truyền thông. Mấy năm nay ngành sản xuất giải trí quốc nội phát triển rất nhanh, từ lâu đã không còn phải chạy theo Hương Cảng, nhất là công nghiệp điện ảnh. Mười năm trước các vụ vi phạm bản quyền tràn lan, dẫn tới sự sụt giảm không gượng dậy nổi của nền công nghiệp điện ảnh, sau khi nhà nước ra sức chống lại hành vi vi phạm bản quyền, nền công nghiệp điện ảnh cũng nhanh chóng đi lên, tựa như tiền được in ấn nhiều hơn, thế rồi mọi người đổ xô đi mò vàng.
Mấy năm này Thẩm Bác Diễn đi theo Lục Quân Càn đầu tư điện ảnh. Cha mẹ Thẩm gia vốn nghĩ con trai sẽ phá sản, không ngờ hắn đầu tư bộ nào kiếm bộ ấy, kiếm được không ít tiền, cho nên tiếp tục ủng hộ hắn đầu tư. Ngành công nghiệp thực phẩm của Thẩm thị dường như đã bị Thẩm Thanh Dư nắm gần hết trong tay, Thẩm Bác Diễn không có nơi phát triển, nhưng nếu hắn tự mình làm, ra ngoài mở rộng nghiệp vụ tập đoàn, lấn sân sang một thị trường mới, cha mẹ Thẩm gia đều hài lòng với cục diện này, cũng hỗ trợ đáng kể.
Dưới sự ủng hộ của cha mẹ, công ty được xây dựng rất thuận lợi, đã làm xong không ít thủ tục, nhưng đang gặp phiền phức trong việc thành lập đoàn đội của riêng công ty, Thẩm Bác Diễn đang nghĩ cách thọc gậy bánh xe lôi kéo mời chào những người có thể sử dụng được về bên mình, để phát triển công ty.
Hôm nay Thẩm Bác Diễn có việc cần phải đi tới trụ sở chính của tập đoàn, vừa khéo gặp Thẩm Thanh Dư.
Thẩm Thanh Dư kéo em trai mình nhìn một chút, quan tâm nói: “Mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt à? Sắc mặt xấu vậy?”
Thẩm Bác Diễn nói: “Đang bận mở công ty mới mà.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Dư mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: “Vạn sự khởi đầu nan, sau này sẽ thuận lợi cả thôi. Cố gắng làm tốt, anh tin nhất định em sẽ làm nên chuyện.”
Thẩm Bác Diễn nhìn Thẩm Thanh Dư, muốn nói rồi lại thôi. Thẩm Thanh Dư đang định đi, Thẩm Bác Diễn kéo anh lại, dè dặt hỏi: “Anh, anh không vui sao?”
“Sao anh lại không vui chứ?” Thẩm Thanh Dư vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Bác Diễn không hé răng. Ngày nào Trâu Tĩnh Tĩnh cũng ghé vào tai anh nói xấu Thẩm Thanh Dư, nói Thẩm Thanh Dư dụng tâm hiểm ác thế nào, Thẩm Bác Diễn thấy rất buồn phiền, tuy anh vẫn kính trọng anh trai mình, nhưng nghe mấy thuyết âm mưu hiểm ác, khiến đôi khi anh nghĩ hành động của Thẩm Thanh Dư không đơn thuần chút nào.
“Em nói là.. em tự mình lập nghiệp khiến anh không vui sao?” Thẩm Thanh Dư sửa sang lại mạch suy nghĩ, hỏi.
Thẩm Bác Diễn khẽ gật đầu, vẻ mặt bối rối xấu hổ.
“Thì cũng có chứ.” Nét mặt Thẩm Thanh Dư thản nhiên.
Thẩm Bác Diễn sửng sốt.
“Đương nhiên là anh mong em có thể làm việc cùng anh, tập đoàn ta lớn như vậy, một mình anh gánh sao nổi, có anh em giúp đỡ vẫn là hay nhất. Nhưng em có chuyện muốn làm, anh cũng thấy vui cho em.” Anh thoải mái nói, “Anh sẽ vĩnh viễn ủng hộ em, yên tâm làm là được rồi.”
Nhất thời Thẩm Bác Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Thanh Dư: “Cảm ơn anh. Em đi đây.”
“Đi đi.” Thẩm Thanh Dư nhìn Thẩm Bác Diễn rời đi, cười cười, xoay người đi làm việc của mình.
Tiểu công cẩu rất được đoàn phim hoan nghênh, sáng sớm các diễn viên hóa trang xong ra phim trường, việc đầu tiên làm là xem Tiểu công cẩu có ở đó hay không.
Lục Lăng Hằng nhìn Tiểu công cẩu đang uống sữa tươi, Sở Y Na đi tới, cười ha hả bắt chuyện: “Chào buổi sáng, đại soái ca!” Sau đó lại cúi đầu xoa đầu Tiểu công cẩu: “Chào buổi sáng, tiểu soái ca.”
Hôm nay cô cố ý không xịt nước hoa quá nồng, Tiểu công cẩu cũng không kháng cự cô nữa.
Lục Lăng Hằng vội nói: “Chị Y Na đừng gọi em như vậy.” Anh không quá thích việc Sở Y Na gọi mình như vậy, tuy rằng anh từng được đặt không ít biệt danh, trước đây fansclub đặt cho anh hơn mười nick name, nhưng diễn viên cùng đoàn phim gọi như vậy sẽ rất dễ gây hiểu lầm.
Đôi mắt Sở Y Na lấp lánh: “Cậu đẹp trai như vậy còn không cho người ta khen sao?”
Lục Lăng Hằng cũng không biết não cô thiếu muối hay bị làm sao, chỉ đành phải nói rõ ra một chút: “Nhỡ để người khác hiểu lầm sẽ không hay.”
Sở Y Na tiến gần hơn một chút, dùng giọng nói mập mờ hỏi: “Thế em hiểu lầm à?”
Lục Lăng Hằng lui về phía sau một bước, lễ phép giữ khoảng cách: “Em đi xem kịch bản một chút.”
Sở Y Na bĩu môi, làm mặt xấu với anh.
Cảnh đầu tiên của sáng nay là Khương Diệc Long và Lăng Kiếm Vân cùng nhau rời nhà, trên đường gặp tiểu thư nhà họ Vân – Vân Khê Nguyệt. Vân Khê Nguyệt bị một con yêu quái hổ truy sát, hai người họ cứu Vân Khê Nguyệt.
Yêu quái hổ đương nhiên là để hậu kỳ làm, đoàn phim không thể mời một con hổ thật tới diễn. Trong phim tiên hiệp, các yêu ma quỷ dị đều là hiệu ứng hậu kỳ, rất nhiều cảnh diễn viên phải diễn với không khí, đây là một khảo nghiệm với năng lực diễn xuất của diễn viên.
Đạo diễn vừa bấm máy, Sở Y Na vừa chạy vừa quay đầu nhìn, nét mặt căng thẳng sợ hãi không gì sánh bằng, thi thoảng hét chói tai, giống như thật sự có thứ gì đuổi theo cô vậy. Chạy được hơn mười thước, cô dừng lại trước một cây đại thụ.
Trước khi quay đạo diễn đã giải thích qua về cảnh phim, tiếp theo phải diễn cảnh leo lên cây, để trốn con hổ, Sở Y Na phải leo lên cây, vốn định leo lên cao rồi sẽ bắn một mũi tên xuống yêu quái hổ, không ngờ lúc ở trên cây không cẩn thận làm rơi cung, khiến cô ở trên cây rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng may mà hai vị nam chính xuất hiện kịp thời.
Nhân viên công tác giúp Sở Y Na đeo dây cáp, xong xuôi mới để cô diễn cảnh leo cây. Dưới sự giúp đỡ của dây cáp, Sở Y Na leo cây một cách dễ dàng, ôm cành cây kêu cứu. Lục Lăng Hằng và Cảnh Thanh dẫn theo Tiểu công cẩu —— à không, Phệ thiên thần thú cùng xuất hiện, yêu quái hổ bị Phệ thiên thần thú dọa bỏ chạy, trong lúc Sở Y Na muốn leo xuống không may sẩy tay, Lục Lăng Hằng thấy vậy liền xông lên cứu cô.
Bình thường cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong phim đều dành cho vai nam chính, đặc biệt là khi người cần cứu là nữ chính. Nhưng Vân Khê Nguyệt và Khương Diệc Long là đôi oan gia, dọc đường không ngừng tranh cãi hiểu nhầm, mà ngay từ đầu Lăng Kiếm Vân lại được mọi người tín nhiệm làm đại ca, cho nên trong nguyên tác, tác giả cho Lăng Kiếm Vân cứu nữ chính, sau đó Vân Khê Nguyệt càng coi Lăng Kiếm Vân như đại ca ruột thịt của mình. Cũng bởi vì trước đây Lăng Kiếm Vân quá tốt, trong hành trình thám hiểm, rất nhiều lần Khương Diệc Long và Vân Khê Nguyệt phát hiện hắn có vấn đề, nhưng cuối cùng đều lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, khiến mãi về sau hắn mới bị vạch trần thân phận.
Đạo diễn hô ‘chạy’ một cái, Lục Lăng Hằng lập tức xông lên, Sở Y Na từ trên cây rơi xuống, bởi vì có dây cáp nên tốc độ cũng không nhanh, anh đến vừa kịp lúc, động tác đầu tiên là dùng tay phải đỡ cổ Sở Y Na, sau đó cẩn trọng đỡ người cô.
Sở Y Na mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Lăng Hằng, tựa như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh. Lục Lăng Hằng cũng ôn nhu nhìn cô chăm chú, đạo diễn chưa hô cắt, hai người vẫn duy trì tư thế này.
Một lúc sau, cuối cùng đạo diễn cũng hô: “Cắt!”
Lục Lăng Hằng thở phào nhẹ nhõm, đỡ Sở Y Na dậy: “Chị không sao chứ?”
Mắt Sở Y Na sáng lên như muốn ăn thịt người: “Không sao không sao. Chị không nặng chứ?”
Lục Lăng Hằng cười nói: “Chị nhẹ lắm!”
Đạo diễn thảo luận với cấp dưới, cũng không nói cảnh này qua hay quay lại. Sở Y Na đi tới hỏi: “Đạo diễn quay lại một lần nữa đi, ban nãy em bị dây cáp kéo nên động tác hơi cứng.”
Trương Khôn thấy vậy gật đầu: “Quay lại một lần nữa đi.”
Thế là diễn viên về vị trí cũ, quay lại một lần nữa.
Trước đây Lục Lăng Hằng từng diễn qua rất nhiều phim thần tượng, từng diễn cảnh đỡ diễn viên nữ rơi xuống vào lòng không ít lần, mọi người cùng nhau diễn, quan trọng nhất là phải bảo vệ nữ chính không bị thương, thứ hai là tư thế phải khiến đối phương thoải mái, lúc thoải mái mới có thể phát huy diễn tốt nhất được. Cho nên khi diễn anh luôn ưu tiên bảo vệ nữ chính, động tác ôn nhu kéo nữ chính vào lòng.
Cảnh thứ hai, ánh mắt Sở Y Na nhìn Lục Lăng Hằng so với ban đầu càng thêm mãnh liệt, năng lực bạn trai quá mạnh mẽ!! Cô đã hợp tác với nhiều diễn viên nam, nhưng ôn nhu săn sóc như vậy thì không có mấy người, một cái ôm một ánh mắt cũng có thể khiến vô số cô gái trầm luân!
Đạo diễn ngồi bên kia lại bắt đầu thảo luận, không nói cảnh này quay thế nào! Sở Y Na hận không thể tiến lên nói với đạo diễn quay thêm mười lần nữa cũng không sao.
Hai phút sau, Trương Khôn đi ra: “Quay lại cảnh này đi!”
Hai mắt Sở Y Na sáng lên, ngay sau đó Trương Khôn tạt gáo nước lạnh vào người cô: “Sửa lại kịch bản một chút, Cảnh Thanh, lát nữa cậu đỡ Y Na đi.”
“Sao?!” Tất cả các diễn viên đều sửng sốt.
“Lăng Hằng và Y Na ghép đôi cảm xúc quá mạnh mẽ, vậy không ổn, thôi cứ để nam chính cứu mỹ nhân đi.”
Thật ra bộ phim “Khương môn phi tương” này chủ yếu là thiếu niên thám hiểm, cảnh tình cảm không nhiều, chỉ dừng lại ở ngươi yêu ta ta hiểu ý ngươi, cảnh tình cảm dễ hiểu nhất phim ngược lại lại là nữ hồ yêu quấn quýt si mê Lăng Kiếm Vân. Có mập mờ dây dưa thì cũng phải là nam chính và nữ chính, Vân Khê Nguyệt và Lăng Kiếm Vân mà mập mờ thì không hợp bộ phim chút nào.
Sửa kịch bản trong khi quay phim là chuyện thường gặp, vị trí biên kịch trong nước rất nhỏ bé, từ nhà sản xuất cho tới đạo diễn thậm chí diễn viên đều có quyền lên tiếng chỉ trỏ thay đổi kịch bản. Giờ đạo diễn muốn sửa, các diễn viên đành phải nghe theo, tuy rằng Sở Y Na rất tiếc, nhưng cũng đành phải phối hợp.
Thế là Lục Lăng Hằng lui ra ngoài sân, đợi Cảnh Thanh diễn xong cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thì anh sẽ đi lên hỏi thăm tình huống.
Bên kia, cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng lôi kéo được mấy người trong công ty điện ảnh và truyền hình tương đối nổi tiếng, vừa ký hợp đồng xong liền gọi điện thoại cho cấp dưới: “Mau đặt vé máy bay tới Hoành Điếm cho tôi.”
Cấp dưới hỏi: “Khi nào ạ?”
Thẩm Bác Diễn không đợi được lâu thêm nữa: “Ngày mai luôn đi, càng sớm càng tốt!”
M: Mọi người thích để em Husky tên thuần Hán “Tiểu công cẩu” hay thuần Việt “Em cún đực”?
Mấy tuần này Lục Lăng Hằng bận rộn quay phim, Thẩm Bác Diễn cũng bận lo chuyện mở công ty.
Thật ra trước kia hắn có ý định mở công ty, bố mẹ đều rất tán thành. Tập đoàn Thẩm thị quy mô kinh doanh rộng, tuy rằng chủ yếu là công nghiệp thực phẩm, nhưng cũng có một chút liên quan tới bất động sản và đầu tư văn hóa truyền thông. Mấy năm nay ngành sản xuất giải trí quốc nội phát triển rất nhanh, từ lâu đã không còn phải chạy theo Hương Cảng, nhất là công nghiệp điện ảnh. Mười năm trước các vụ vi phạm bản quyền tràn lan, dẫn tới sự sụt giảm không gượng dậy nổi của nền công nghiệp điện ảnh, sau khi nhà nước ra sức chống lại hành vi vi phạm bản quyền, nền công nghiệp điện ảnh cũng nhanh chóng đi lên, tựa như tiền được in ấn nhiều hơn, thế rồi mọi người đổ xô đi mò vàng.
Mấy năm này Thẩm Bác Diễn đi theo Lục Quân Càn đầu tư điện ảnh. Cha mẹ Thẩm gia vốn nghĩ con trai sẽ phá sản, không ngờ hắn đầu tư bộ nào kiếm bộ ấy, kiếm được không ít tiền, cho nên tiếp tục ủng hộ hắn đầu tư. Ngành công nghiệp thực phẩm của Thẩm thị dường như đã bị Thẩm Thanh Dư nắm gần hết trong tay, Thẩm Bác Diễn không có nơi phát triển, nhưng nếu hắn tự mình làm, ra ngoài mở rộng nghiệp vụ tập đoàn, lấn sân sang một thị trường mới, cha mẹ Thẩm gia đều hài lòng với cục diện này, cũng hỗ trợ đáng kể.
Dưới sự ủng hộ của cha mẹ, công ty được xây dựng rất thuận lợi, đã làm xong không ít thủ tục, nhưng đang gặp phiền phức trong việc thành lập đoàn đội của riêng công ty, Thẩm Bác Diễn đang nghĩ cách thọc gậy bánh xe lôi kéo mời chào những người có thể sử dụng được về bên mình, để phát triển công ty.
Hôm nay Thẩm Bác Diễn có việc cần phải đi tới trụ sở chính của tập đoàn, vừa khéo gặp Thẩm Thanh Dư.
Thẩm Thanh Dư kéo em trai mình nhìn một chút, quan tâm nói: “Mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt à? Sắc mặt xấu vậy?”
Thẩm Bác Diễn nói: “Đang bận mở công ty mới mà.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Dư mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: “Vạn sự khởi đầu nan, sau này sẽ thuận lợi cả thôi. Cố gắng làm tốt, anh tin nhất định em sẽ làm nên chuyện.”
Thẩm Bác Diễn nhìn Thẩm Thanh Dư, muốn nói rồi lại thôi. Thẩm Thanh Dư đang định đi, Thẩm Bác Diễn kéo anh lại, dè dặt hỏi: “Anh, anh không vui sao?”
“Sao anh lại không vui chứ?” Thẩm Thanh Dư vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Bác Diễn không hé răng. Ngày nào Trâu Tĩnh Tĩnh cũng ghé vào tai anh nói xấu Thẩm Thanh Dư, nói Thẩm Thanh Dư dụng tâm hiểm ác thế nào, Thẩm Bác Diễn thấy rất buồn phiền, tuy anh vẫn kính trọng anh trai mình, nhưng nghe mấy thuyết âm mưu hiểm ác, khiến đôi khi anh nghĩ hành động của Thẩm Thanh Dư không đơn thuần chút nào.
“Em nói là.. em tự mình lập nghiệp khiến anh không vui sao?” Thẩm Thanh Dư sửa sang lại mạch suy nghĩ, hỏi.
Thẩm Bác Diễn khẽ gật đầu, vẻ mặt bối rối xấu hổ.
“Thì cũng có chứ.” Nét mặt Thẩm Thanh Dư thản nhiên.
Thẩm Bác Diễn sửng sốt.
“Đương nhiên là anh mong em có thể làm việc cùng anh, tập đoàn ta lớn như vậy, một mình anh gánh sao nổi, có anh em giúp đỡ vẫn là hay nhất. Nhưng em có chuyện muốn làm, anh cũng thấy vui cho em.” Anh thoải mái nói, “Anh sẽ vĩnh viễn ủng hộ em, yên tâm làm là được rồi.”
Nhất thời Thẩm Bác Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Thanh Dư: “Cảm ơn anh. Em đi đây.”
“Đi đi.” Thẩm Thanh Dư nhìn Thẩm Bác Diễn rời đi, cười cười, xoay người đi làm việc của mình.
Tiểu công cẩu rất được đoàn phim hoan nghênh, sáng sớm các diễn viên hóa trang xong ra phim trường, việc đầu tiên làm là xem Tiểu công cẩu có ở đó hay không.
Lục Lăng Hằng nhìn Tiểu công cẩu đang uống sữa tươi, Sở Y Na đi tới, cười ha hả bắt chuyện: “Chào buổi sáng, đại soái ca!” Sau đó lại cúi đầu xoa đầu Tiểu công cẩu: “Chào buổi sáng, tiểu soái ca.”
Hôm nay cô cố ý không xịt nước hoa quá nồng, Tiểu công cẩu cũng không kháng cự cô nữa.
Lục Lăng Hằng vội nói: “Chị Y Na đừng gọi em như vậy.” Anh không quá thích việc Sở Y Na gọi mình như vậy, tuy rằng anh từng được đặt không ít biệt danh, trước đây fansclub đặt cho anh hơn mười nick name, nhưng diễn viên cùng đoàn phim gọi như vậy sẽ rất dễ gây hiểu lầm.
Đôi mắt Sở Y Na lấp lánh: “Cậu đẹp trai như vậy còn không cho người ta khen sao?”
Lục Lăng Hằng cũng không biết não cô thiếu muối hay bị làm sao, chỉ đành phải nói rõ ra một chút: “Nhỡ để người khác hiểu lầm sẽ không hay.”
Sở Y Na tiến gần hơn một chút, dùng giọng nói mập mờ hỏi: “Thế em hiểu lầm à?”
Lục Lăng Hằng lui về phía sau một bước, lễ phép giữ khoảng cách: “Em đi xem kịch bản một chút.”
Sở Y Na bĩu môi, làm mặt xấu với anh.
Cảnh đầu tiên của sáng nay là Khương Diệc Long và Lăng Kiếm Vân cùng nhau rời nhà, trên đường gặp tiểu thư nhà họ Vân – Vân Khê Nguyệt. Vân Khê Nguyệt bị một con yêu quái hổ truy sát, hai người họ cứu Vân Khê Nguyệt.
Yêu quái hổ đương nhiên là để hậu kỳ làm, đoàn phim không thể mời một con hổ thật tới diễn. Trong phim tiên hiệp, các yêu ma quỷ dị đều là hiệu ứng hậu kỳ, rất nhiều cảnh diễn viên phải diễn với không khí, đây là một khảo nghiệm với năng lực diễn xuất của diễn viên.
Đạo diễn vừa bấm máy, Sở Y Na vừa chạy vừa quay đầu nhìn, nét mặt căng thẳng sợ hãi không gì sánh bằng, thi thoảng hét chói tai, giống như thật sự có thứ gì đuổi theo cô vậy. Chạy được hơn mười thước, cô dừng lại trước một cây đại thụ.
Trước khi quay đạo diễn đã giải thích qua về cảnh phim, tiếp theo phải diễn cảnh leo lên cây, để trốn con hổ, Sở Y Na phải leo lên cây, vốn định leo lên cao rồi sẽ bắn một mũi tên xuống yêu quái hổ, không ngờ lúc ở trên cây không cẩn thận làm rơi cung, khiến cô ở trên cây rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng may mà hai vị nam chính xuất hiện kịp thời.
Nhân viên công tác giúp Sở Y Na đeo dây cáp, xong xuôi mới để cô diễn cảnh leo cây. Dưới sự giúp đỡ của dây cáp, Sở Y Na leo cây một cách dễ dàng, ôm cành cây kêu cứu. Lục Lăng Hằng và Cảnh Thanh dẫn theo Tiểu công cẩu —— à không, Phệ thiên thần thú cùng xuất hiện, yêu quái hổ bị Phệ thiên thần thú dọa bỏ chạy, trong lúc Sở Y Na muốn leo xuống không may sẩy tay, Lục Lăng Hằng thấy vậy liền xông lên cứu cô.
Bình thường cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong phim đều dành cho vai nam chính, đặc biệt là khi người cần cứu là nữ chính. Nhưng Vân Khê Nguyệt và Khương Diệc Long là đôi oan gia, dọc đường không ngừng tranh cãi hiểu nhầm, mà ngay từ đầu Lăng Kiếm Vân lại được mọi người tín nhiệm làm đại ca, cho nên trong nguyên tác, tác giả cho Lăng Kiếm Vân cứu nữ chính, sau đó Vân Khê Nguyệt càng coi Lăng Kiếm Vân như đại ca ruột thịt của mình. Cũng bởi vì trước đây Lăng Kiếm Vân quá tốt, trong hành trình thám hiểm, rất nhiều lần Khương Diệc Long và Vân Khê Nguyệt phát hiện hắn có vấn đề, nhưng cuối cùng đều lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, khiến mãi về sau hắn mới bị vạch trần thân phận.
Đạo diễn hô ‘chạy’ một cái, Lục Lăng Hằng lập tức xông lên, Sở Y Na từ trên cây rơi xuống, bởi vì có dây cáp nên tốc độ cũng không nhanh, anh đến vừa kịp lúc, động tác đầu tiên là dùng tay phải đỡ cổ Sở Y Na, sau đó cẩn trọng đỡ người cô.
Sở Y Na mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Lăng Hằng, tựa như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh. Lục Lăng Hằng cũng ôn nhu nhìn cô chăm chú, đạo diễn chưa hô cắt, hai người vẫn duy trì tư thế này.
Một lúc sau, cuối cùng đạo diễn cũng hô: “Cắt!”
Lục Lăng Hằng thở phào nhẹ nhõm, đỡ Sở Y Na dậy: “Chị không sao chứ?”
Mắt Sở Y Na sáng lên như muốn ăn thịt người: “Không sao không sao. Chị không nặng chứ?”
Lục Lăng Hằng cười nói: “Chị nhẹ lắm!”
Đạo diễn thảo luận với cấp dưới, cũng không nói cảnh này qua hay quay lại. Sở Y Na đi tới hỏi: “Đạo diễn quay lại một lần nữa đi, ban nãy em bị dây cáp kéo nên động tác hơi cứng.”
Trương Khôn thấy vậy gật đầu: “Quay lại một lần nữa đi.”
Thế là diễn viên về vị trí cũ, quay lại một lần nữa.
Trước đây Lục Lăng Hằng từng diễn qua rất nhiều phim thần tượng, từng diễn cảnh đỡ diễn viên nữ rơi xuống vào lòng không ít lần, mọi người cùng nhau diễn, quan trọng nhất là phải bảo vệ nữ chính không bị thương, thứ hai là tư thế phải khiến đối phương thoải mái, lúc thoải mái mới có thể phát huy diễn tốt nhất được. Cho nên khi diễn anh luôn ưu tiên bảo vệ nữ chính, động tác ôn nhu kéo nữ chính vào lòng.
Cảnh thứ hai, ánh mắt Sở Y Na nhìn Lục Lăng Hằng so với ban đầu càng thêm mãnh liệt, năng lực bạn trai quá mạnh mẽ!! Cô đã hợp tác với nhiều diễn viên nam, nhưng ôn nhu săn sóc như vậy thì không có mấy người, một cái ôm một ánh mắt cũng có thể khiến vô số cô gái trầm luân!
Đạo diễn ngồi bên kia lại bắt đầu thảo luận, không nói cảnh này quay thế nào! Sở Y Na hận không thể tiến lên nói với đạo diễn quay thêm mười lần nữa cũng không sao.
Hai phút sau, Trương Khôn đi ra: “Quay lại cảnh này đi!”
Hai mắt Sở Y Na sáng lên, ngay sau đó Trương Khôn tạt gáo nước lạnh vào người cô: “Sửa lại kịch bản một chút, Cảnh Thanh, lát nữa cậu đỡ Y Na đi.”
“Sao?!” Tất cả các diễn viên đều sửng sốt.
“Lăng Hằng và Y Na ghép đôi cảm xúc quá mạnh mẽ, vậy không ổn, thôi cứ để nam chính cứu mỹ nhân đi.”
Thật ra bộ phim “Khương môn phi tương” này chủ yếu là thiếu niên thám hiểm, cảnh tình cảm không nhiều, chỉ dừng lại ở ngươi yêu ta ta hiểu ý ngươi, cảnh tình cảm dễ hiểu nhất phim ngược lại lại là nữ hồ yêu quấn quýt si mê Lăng Kiếm Vân. Có mập mờ dây dưa thì cũng phải là nam chính và nữ chính, Vân Khê Nguyệt và Lăng Kiếm Vân mà mập mờ thì không hợp bộ phim chút nào.
Sửa kịch bản trong khi quay phim là chuyện thường gặp, vị trí biên kịch trong nước rất nhỏ bé, từ nhà sản xuất cho tới đạo diễn thậm chí diễn viên đều có quyền lên tiếng chỉ trỏ thay đổi kịch bản. Giờ đạo diễn muốn sửa, các diễn viên đành phải nghe theo, tuy rằng Sở Y Na rất tiếc, nhưng cũng đành phải phối hợp.
Thế là Lục Lăng Hằng lui ra ngoài sân, đợi Cảnh Thanh diễn xong cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thì anh sẽ đi lên hỏi thăm tình huống.
Bên kia, cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng lôi kéo được mấy người trong công ty điện ảnh và truyền hình tương đối nổi tiếng, vừa ký hợp đồng xong liền gọi điện thoại cho cấp dưới: “Mau đặt vé máy bay tới Hoành Điếm cho tôi.”
Cấp dưới hỏi: “Khi nào ạ?”
Thẩm Bác Diễn không đợi được lâu thêm nữa: “Ngày mai luôn đi, càng sớm càng tốt!”
M: Mọi người thích để em Husky tên thuần Hán “Tiểu công cẩu” hay thuần Việt “Em cún đực”?
/105
|