– Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc.
Cảnh quay cuối cùng của “Đao phong” là bởi mưa lớn nhiều ngày dài liên tiếp dẫn tới lũ quét, dân chúng miền núi gặp thiên tai, cho nên bộ đội xuất động đi tới cứu giúp hỗ trợ nông dân vùng núi. Cảnh bão quét đương nhiên chỉ đợi đến hậu kì rồi tạo thành, nhưng để hiệu quả quay thêm chân thực, nên rất nhiều cảnh thiên tai đoàn làm phim bỏ kinh phí ra để tạo nên, để không ảnh hưởng tới sinh hoạt của dân chúng, đoàn phim chọn địa điểm quay ở một địa phương hẻo lánh, tín hiệu vô cùng kém. Hơn nữa Lục Lăng Hằng vừa tới đoàn làm phim đã tập trung công tác, để cảnh quay nhanh chóng kết thúc rồi tham gia đoàn làm phim “Khương môn phi tương”, mấy ngày tiếp theo sau, anh không có thời gian rảnh để lên mạng, nên cũng không biết hiệu ứng của “Động năng” như nào.
Tập đoàn Thẩm thị đầu tư không ít vốn liếng để đẩy mạnh sản phẩm này, ngoài cho quảng cáo phát sóng trong các khung giờ vàng ra, còn bỏ không ít tiền quảng cáo trên internet. Quảng cáo này vốn đã đủ gây chú ý rồi mà còn đẩy mạnh quảng cáo, thành ra chưa tới ba bốn ngày đã nổi rần rần trên mạng, không cần bỏ tiền đã có vô số tài khoản tiếp thị hộ, thậm chí các cư dân mạng còn chế theo quảng cáo, nhất thời, “Lục Lăng Hằng”, “Múa cột”, “Động năng” đứng đầu danh sách tìm kiếm.
Ngoài phát triển đồ uống động năng, bởi Thẩm Bác Diễn có tâm tư riêng nên cũng bỏ tài nguyên ra giúp Lục Lăng Hằng phát triển. Chẳng mấy mà Lục Lăng Hằng dựa vào tướng mạo xuất sắc và khí chất thu hút đã được mọi người ưu ái đặt danh hiệu “Nam thần diễn hài”, lượt theo dõi trên weibo tăng vọt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tăng hơn một triệu fans. Mà đây cũng là một công đôi lợi, giờ Lục Lăng Hằng còn chưa có tác phẩm nổi bật nào, anh nổi tiếng lên nhờ quảng cáo động năng, mà anh nổi tiếng thì đồ uống động năng cũng được ăn theo, các cửa hàng có bán động năng đều rất đắt hàng.
Lục Lăng Hằng không có thời gian quan tâm những chuyện này, Mã Du thì vẫn một mực để ý tới hiệu ứng thị trường. Tuy anh phân phó cho cấp dưới làm người đại diện và tuyên truyền cho Lục Lăng Hằng, nhưng anh cũng rất để ý tới cậu em họ của Lục Quân Càn này, hơn nữa trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, anh rất vừa ý với Lục Lăng Hằng, cho nên kế hoạch phát triển của Lục Lăng Hằng về cơ bản đều là anh tự mình làm.
Quảng cáo động năng nổi như vậy, đương nhiên cũng bị chế và troll rất nhiều. Có cư dân mạng thay thế hình ảnh Lục Lăng Hằng, ghép các nam thần như David Beckham, Lee Pace…để họ múa cột, cũng có người ghép cho Lục Lăng Hằng múa cột cùng Putin, Kim Joong Un, còn có người photoshop các đoạn video như cho Lục Lăng Hằng múa trên cột cờ trường học, để đội thiếu niên tiền phong kéo cờ, Lục Lăng Hằng vặn vẹo leo lên cột… Những cái này đều rất khôi hài thú vị, công ty quản lý và bản thân ngôi sao cũng không để ý.. Các ngôi sao vốn mong nổi tiếng, chỉ cần không có ác ý, những cái này ngược lại càng giúp họ thêm nổi tiếng.
Lục Lăng Hằng có thể dựa vào quảng cáo này mà nổi sau một đêm, điều này vốn nằm trong kế hoạch của Mã Du. Nhưng thấy Lục Lăng Hằng thực sự nổi thế này, so với vui mừng, anh thấy lo lắng nhiều hơn. Để Lục Lăng Hằng đóng quảng cáo này thật sự là một bước đi rất mạo hiểm, một nghệ sĩ tốt nghiệp chính quy đi ra, cái họ cần là nổi tiếng bằng các tác phẩm, những chuyện trên internet với các ngôi sao mà nói chỉ là hoa lửa trên gấm, không thể giúp các ngôi sao củng cố nâng cao địa vị được, đạo diễn nghiêm túc, đoàn làm phim nghiêm túc, thậm chí các nhà sản xuất thương hiệu cũng không quan tâm trên mạng bạn nổi thế nào, cái họ quan tâm là thực lực và diễn xuất của diễn viên. Nếu tiếp theo đây Lục Lăng Hằng có thể đóng góp cho ra một tác phẩm xuất sắc, vậy thì sự nghiệp cậu ấy sẽ thăng bằng; nhưng nếu không có tác phẩm nào bắt kịp mà lại nổi tiếng quá mức như vậy, ngược lại sẽ biến thành cho cười cho thiên hạ.
Cho nên mấy ngày quảng cáo động năng nổi tiếng, có rất nhiều công ty quảng cáo tìm tới mong có thể để Lục Lăng Hằng quay quảng cáo tương tự, nhưng tất cả đều bị Mã Du từ chối. Anh không có ý để Lục Lăng Hằng nổi tiếng theo con đường hài, lúc quay “Đao phong” anh có tới thăm phim trường, anh thấy kỹ năng diễn xuất và điều kiện của Lục Lăng Hằng rất có tiềm lực, cho nên mới mạo hiểm quyết định đồng ý lời mời quảng cáo của Thẩm thị. Tiếp theo đây liệu cậu ấy có thể một bước nổi tiếng hay phù dung sớm nở tối tàn, việc này phải xem năng lực của chính Lục Lăng Hằng…
Lục Lăng Hằng làm việc ở vùng núi vô cùng khó khăn vất vả. Không nói đến điều kiện ăn uống ở vùng núi không tốt, hơn nữa họ lại còn phải quay cảnh chống thiên tai, đoàn làm phim làm một vũng bùn lớn, một ngày thì ít nhất nửa ngày diễn viên ngâm mình diễn trong bùn, đoàn làm phim còn tạo mưa cho họ dầm. Giờ tuy đang mùa hè, nhưng nhiệt độ chênh lệch ở vùng núi rất lớn, quay một ngày mà trút một lớp da.
Cánh đàn ông con trai còn có thể chịu được, chứ các cô gái thì không chịu nổi.
Đoàn làm phim đi tới vùng núi, Nhạc Hinh Ngọc cũng đi theo. Trong kịch bản, vùng núi gặp thiên tai này cũng chính là quê của nhân vật Lưu Ngọc Nhi mà cô diễn, cũng chính trong cảnh cứu giúp này, Tào Phong chiếm được cảm tình của Lưu Ngọc Nhi, tình cảm hai người thăng hoa.
Nhạc Hinh Ngọc có rất ít cảnh diễn trong “Đao phong”, sở dĩ cô chịu nhận phim này cũng là bởi cô và Trương Minh Tước đang đóng giả làm người yêu, để tăng thêm độ nổi giữa hai người. Giờ cô cũng đã là một người nổi tiếng, không thể dành hết thời gian ở trong bộ phim dành cho nam này, cho nên cùng lúc đó cô cũng tham gia một đoàn làm phim khác, đóng nhân vật nữ chính trong một bộ phim cổ trang, thường xuyên phải qua lại giữa hai đoàn làm phim. Tuy rằng lúc quay cô không cần ngâm mình trong vũng bùn như con trai, nhưng điều kiện vùng núi khắc nghiệt, lại thêm trước đó làm việc với cường độ cao, quay được hai ngày, cả người bắt đầu nóng rần lên. Nhưng để sớm hoàn thành công tác, diễn viên bị bệnh cũng chỉ có thể cố gắng làm tiếp công việc.
Trưa hôm nay, Lục Lăng Hằng quay xong một cảnh, lập tức đi tìm nhà vệ sinh. Điều kiện vùng núi kém, nhà vệ sinh là một cái hố đào, dùng mấy tấm ván gỗ vây lại, bất kể là siêu sao hay đạo diễn lớn hay công nhân lao động cũng đều đi ở nơi này. Bởi vì ngâm mình trong bùn rất lạnh nên Lục Lăng Hằng uống rất nhiều nước ấm để làm nóng người, nhưng do điều kiện nhà vệ sinh quá kém, khiến người đi vệ sinh đều thấy ghê, trên cơ bản mọi người đều nhịn, đến mức không chịu đựng được mới đi.
Giải quyết nhu cầu sinh lý xong, tạm thời không có cảnh của anh, anh liền đi ngao du xung quanh. Phong cảnh vùng núi rất đẹp, lại đang mùa trúc đào nở hoa, trên núi có rất nhiều cây trúc đào lớn tuổi, hoa như hoa đào, đẹp không sao tả xiết.
Đi không được bao xa, Lục Lăng Hằng nghe thấy phía trước có tiếng cãi vã, rẽ ngoặt một cái, anh thấy Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc.
Hiển nhiên hai người kia đang cãi nhau, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi. Vốn là Nhạc Hinh Ngọc đang định nói gì đó, vừa liếc mắt trông thấy Lục Lăng Hằng đến, cô nuốt lời bên miệng xuống. Trương Minh Tước đưa lưng về phía Lục Lăng Hằng, hắn nhìn theo ánh mắt Nhạc Hinh Ngọc, phát hiện có người đến, vẻ mặt bực mình: “Tôi về đây!” Lúc đi qua bên người Lục Lăng Hằng, hắn không liếc mắt đánh tiếng một câu, như không nhìn thấy người mà bỏ đi.
Lục Lăng Hằng hơi ngại ngùng, anh không cố ý tìm hiểu chuyện người khác, chỉ là không cẩn thận bắt gặp. Anh không muốn can dự vào, nhưng nhìn môi Nhạc Hinh Ngọc trắng bệch, nhớ tới chuyện cô còn đang bị sốt, lo lắng cô ở đây một mình thì không hay, nói: “Em muốn đi về nhưng không nhớ rõ đường, chị đi cùng em được không?”
Nhạc Hinh Ngọc cười cười, gật đầu: “Cùng đi đi.”
Cô đi về phía Lục Lăng Hằng, bước chân không vững, Lục Lăng Hằng nhìn thấy, chân mày hơi nhíu lại, cởi áo khoác quân trang đắp lên người cô, thuận tiện ôm vai cô, để cô dựa vào người mình: “Gió trên núi lớn, chị mặc ít quá.”
Nhạc Hinh Ngọc khẽ thở dài.
Tuy rằng Lục Lăng Hằng không nghe được rốt cuộc Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước nói gì với nhau, nhưng anh cũng có thể đoán được vài phần. Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước đang làm một đôi, hai người cũng cùng một người đại diện. Tuy rằng họ không phải quan hệ yêu đương thật, nhưng không có nghĩa giữa họ không có chuyện gì cả. Ban đầu Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước nhất thời ghép cặp, nhưng bởi tính cách không hợp nên không tiếp tục. Giới giải trí là một nơi không nói chuyện “thâm tình”, tình cảm của mọi người vốn không sâu, chia tay xong vẫn có thể làm bạn, còn có thể tạo tin đồn, cũng không thấy xấu hổ gì. Trương Minh Tước nghĩ như nào Lục Lăng Hằng không biết, nhưng anh nhìn ra được Nhạc Hinh Ngọc rất quan tâm Trương Minh Tước, có thể là vì tình cảm trước đó.
Mặc dù Trương Minh Tước là một người nghiêm túc với công việc, nhưng tính tình hắn không tốt, rất dễ đắc tội người khác. Nhạc Hinh Ngọc là một người hay để tâm, thường xuyên phải đi sau mông thu thập cục diện rối rắm cho Trương Minh Tước, giúp giữ các mối quan hệ cho hắn. Trước đây thiếu chút nữa Trương Minh Tước cãi nhau với Lục Lăng Hằng, cũng nhờ có Nhạc Hinh Ngọc giảng hòa. Cô làm vậy thứ nhất là tiện thể giúp Lục Lăng Hằng, nhưng chủ yếu là không mong làm lớn chuyện, như vậy đối với Trương Minh Tước mà nói không có gì hay cả.
Hơn một tháng Lục Lăng Hằng không ở đoàn làm phim, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi trở về nhận thấy quan hệ giữa Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc chuyển xấu, chắc chắn đã nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng bất kể thế nào, giờ Nhạc Hinh Ngọc đang bị bệnh, Trương Minh Tước làm như vậy thật sự không hay.
“Cảm ơn cậu.” Nhạc Hinh Ngọc hiểu rõ, tuy Lục Lăng Hằng không nói gì nhưng thật ra rất quan tâm săn sóc cô, cô ngẩng đầu nhìn Lục Lăng Hằng, nhẹ giọng nói: “Em rất giống anh họ em, đều rất quan tâm tới người khác.
Lục Lăng Hằng nghe giọng cô khàn đặc: “Quay về rồi hẵng nói. Chị không thoải mái thì xin đạo diễn Khang nghỉ một chút.”
“Chị không sao.” Nhạc Hinh Ngọc cậy mạnh.
Lục Lăng Hằng đỡ Nhạc Hinh Ngọc về nơi dựng phim trường, để tránh bị hiểu lầm, anh buông vai Nhạc Hinh Ngọc ra từ xa, chỉ không xa không gần theo sau cô.
Trợ lý Nhạc Hinh Ngọc nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng chạy tới, đúng lúc này chân Nhạc Hinh Ngọc mềm nhũn, ngã xuống phía trước. Lục Lăng Hằng ở gần đấy, nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Nhạc Hinh Ngọc, thấy cả người Nhạc Hinh Ngọc mềm nhũn, sốt ruột kêu: “Mọi người mau tới! Chị ấy ngất rồi!”
Nhân viên trong đoàn làm phim nghe thấy tiếng hô vội vã chạy tới, đỡ Nhạc Hinh Ngọc ngồi xuống ghế. Các bác sĩ trong đoàn tiến lên kiểm tra thân thể cô, cả người nóng tới bốn mươi độ, đạo diễn Khang vội vã cho xe đưa Nhạc Hinh Ngọc đi bệnh viện.
Nhạc Hinh Ngọc được người khác đỡ lên xe, đột nhiên Trương Minh Tước nói: “Đạo diễn Khang, để em đi với cô ấy, cảnh chiều nay em xin nghỉ.”
Khang Gia Mẫn sửng sốt. Trương Minh Tước là diễn viên chính, cảnh buổi chiều chủ yếu là của hắn, giờ hắn xin nghỉ đồng nghĩa với việc buổi chiều đoàn không phải làm việc. Giờ Nhạc Hinh Ngọc ngã bệnh, nếu Trương Minh Tước thật sự là bạn trai cô, đi theo cô cũng không có gì đáng trách, nhưng mọi người ở đây đều biết quan hệ của họ chủ yếu chỉ là vì công việc, cứ bỏ đoàn phim mà đi như vậy thật không còn gì để nói. Nhưng người ta muốn đi chăm sóc bệnh nhân, dù không phải người yêu thì cũng có thể là bạn tốt, nóng ruột cũng là chuyện thường tình, giờ không đồng ý có vẻ không hợp đạo làm người.
Lục Lăng Hằng biết Nhạc Hinh Ngọc vì cãi nhau với Trương Minh Tước nên mới ngất xỉu, nhịn không được lạnh mặt nói: “Cậu đi làm gì? Cô ấy có trợ lý chăm sóc rồi, không sao đâu.”
Trương Minh Tước một mực kiên trì: “Hinh Ngọc đã như vậy rồi, giờ tôi ở lại cũng không diễn được! Tôi phải đi theo cô ấy!”
Trương Minh Tước kiên trì muốn lên xe, Khang Gia Mẫn thấy không để cậu ta đi cùng xe cũng không lái đi được, không còn cách nào, đành phải đồng ý.
Tiến độ đoàn làm phim bị trễ nửa ngày, cũng may mà buổi tối trợ lý Nhạc Hinh Ngọc quay về báo tin, nói tình hình Nhạc Hinh Ngọc không có gì đáng ngại, các bác sĩ trong huyện nói cô làm việc vất vả quá độ cộng thêm bị cảm lạnh, truyền nước là khá lên. Cũng không biết ai báo tin cho truyền thông, phóng viên chụp hình thì thôi lại còn mặt dày muốn phỏng vấn, khiến cô rất phiền, không nghỉ ngơi tốt được.
Nghe vậy xong, Lục Lăng Hằng dở khóc dở cười. Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Trương Minh Tước khăng khăng đòi đi tới bệnh viện rồi, hóa ra là nhân cơ hội này tung tin. Thủ đoạn này rất chướng mắt anh, nhưng dù sao chuyện không liên quan tới anh, anh cũng không tiện nói gì.
Đảo mắt một tuần qua đi, Lục Lăng Hằng diễn xong cảnh của mình, đến nhà cũng không về một chuyến mà trực tiếp bay tới đoàn làm phim “Khương môn phi tương” ở Hoành Điếm.
Cảnh quay cuối cùng của “Đao phong” là bởi mưa lớn nhiều ngày dài liên tiếp dẫn tới lũ quét, dân chúng miền núi gặp thiên tai, cho nên bộ đội xuất động đi tới cứu giúp hỗ trợ nông dân vùng núi. Cảnh bão quét đương nhiên chỉ đợi đến hậu kì rồi tạo thành, nhưng để hiệu quả quay thêm chân thực, nên rất nhiều cảnh thiên tai đoàn làm phim bỏ kinh phí ra để tạo nên, để không ảnh hưởng tới sinh hoạt của dân chúng, đoàn phim chọn địa điểm quay ở một địa phương hẻo lánh, tín hiệu vô cùng kém. Hơn nữa Lục Lăng Hằng vừa tới đoàn làm phim đã tập trung công tác, để cảnh quay nhanh chóng kết thúc rồi tham gia đoàn làm phim “Khương môn phi tương”, mấy ngày tiếp theo sau, anh không có thời gian rảnh để lên mạng, nên cũng không biết hiệu ứng của “Động năng” như nào.
Tập đoàn Thẩm thị đầu tư không ít vốn liếng để đẩy mạnh sản phẩm này, ngoài cho quảng cáo phát sóng trong các khung giờ vàng ra, còn bỏ không ít tiền quảng cáo trên internet. Quảng cáo này vốn đã đủ gây chú ý rồi mà còn đẩy mạnh quảng cáo, thành ra chưa tới ba bốn ngày đã nổi rần rần trên mạng, không cần bỏ tiền đã có vô số tài khoản tiếp thị hộ, thậm chí các cư dân mạng còn chế theo quảng cáo, nhất thời, “Lục Lăng Hằng”, “Múa cột”, “Động năng” đứng đầu danh sách tìm kiếm.
Ngoài phát triển đồ uống động năng, bởi Thẩm Bác Diễn có tâm tư riêng nên cũng bỏ tài nguyên ra giúp Lục Lăng Hằng phát triển. Chẳng mấy mà Lục Lăng Hằng dựa vào tướng mạo xuất sắc và khí chất thu hút đã được mọi người ưu ái đặt danh hiệu “Nam thần diễn hài”, lượt theo dõi trên weibo tăng vọt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tăng hơn một triệu fans. Mà đây cũng là một công đôi lợi, giờ Lục Lăng Hằng còn chưa có tác phẩm nổi bật nào, anh nổi tiếng lên nhờ quảng cáo động năng, mà anh nổi tiếng thì đồ uống động năng cũng được ăn theo, các cửa hàng có bán động năng đều rất đắt hàng.
Lục Lăng Hằng không có thời gian quan tâm những chuyện này, Mã Du thì vẫn một mực để ý tới hiệu ứng thị trường. Tuy anh phân phó cho cấp dưới làm người đại diện và tuyên truyền cho Lục Lăng Hằng, nhưng anh cũng rất để ý tới cậu em họ của Lục Quân Càn này, hơn nữa trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, anh rất vừa ý với Lục Lăng Hằng, cho nên kế hoạch phát triển của Lục Lăng Hằng về cơ bản đều là anh tự mình làm.
Quảng cáo động năng nổi như vậy, đương nhiên cũng bị chế và troll rất nhiều. Có cư dân mạng thay thế hình ảnh Lục Lăng Hằng, ghép các nam thần như David Beckham, Lee Pace…để họ múa cột, cũng có người ghép cho Lục Lăng Hằng múa cột cùng Putin, Kim Joong Un, còn có người photoshop các đoạn video như cho Lục Lăng Hằng múa trên cột cờ trường học, để đội thiếu niên tiền phong kéo cờ, Lục Lăng Hằng vặn vẹo leo lên cột… Những cái này đều rất khôi hài thú vị, công ty quản lý và bản thân ngôi sao cũng không để ý.. Các ngôi sao vốn mong nổi tiếng, chỉ cần không có ác ý, những cái này ngược lại càng giúp họ thêm nổi tiếng.
Lục Lăng Hằng có thể dựa vào quảng cáo này mà nổi sau một đêm, điều này vốn nằm trong kế hoạch của Mã Du. Nhưng thấy Lục Lăng Hằng thực sự nổi thế này, so với vui mừng, anh thấy lo lắng nhiều hơn. Để Lục Lăng Hằng đóng quảng cáo này thật sự là một bước đi rất mạo hiểm, một nghệ sĩ tốt nghiệp chính quy đi ra, cái họ cần là nổi tiếng bằng các tác phẩm, những chuyện trên internet với các ngôi sao mà nói chỉ là hoa lửa trên gấm, không thể giúp các ngôi sao củng cố nâng cao địa vị được, đạo diễn nghiêm túc, đoàn làm phim nghiêm túc, thậm chí các nhà sản xuất thương hiệu cũng không quan tâm trên mạng bạn nổi thế nào, cái họ quan tâm là thực lực và diễn xuất của diễn viên. Nếu tiếp theo đây Lục Lăng Hằng có thể đóng góp cho ra một tác phẩm xuất sắc, vậy thì sự nghiệp cậu ấy sẽ thăng bằng; nhưng nếu không có tác phẩm nào bắt kịp mà lại nổi tiếng quá mức như vậy, ngược lại sẽ biến thành cho cười cho thiên hạ.
Cho nên mấy ngày quảng cáo động năng nổi tiếng, có rất nhiều công ty quảng cáo tìm tới mong có thể để Lục Lăng Hằng quay quảng cáo tương tự, nhưng tất cả đều bị Mã Du từ chối. Anh không có ý để Lục Lăng Hằng nổi tiếng theo con đường hài, lúc quay “Đao phong” anh có tới thăm phim trường, anh thấy kỹ năng diễn xuất và điều kiện của Lục Lăng Hằng rất có tiềm lực, cho nên mới mạo hiểm quyết định đồng ý lời mời quảng cáo của Thẩm thị. Tiếp theo đây liệu cậu ấy có thể một bước nổi tiếng hay phù dung sớm nở tối tàn, việc này phải xem năng lực của chính Lục Lăng Hằng…
Lục Lăng Hằng làm việc ở vùng núi vô cùng khó khăn vất vả. Không nói đến điều kiện ăn uống ở vùng núi không tốt, hơn nữa họ lại còn phải quay cảnh chống thiên tai, đoàn làm phim làm một vũng bùn lớn, một ngày thì ít nhất nửa ngày diễn viên ngâm mình diễn trong bùn, đoàn làm phim còn tạo mưa cho họ dầm. Giờ tuy đang mùa hè, nhưng nhiệt độ chênh lệch ở vùng núi rất lớn, quay một ngày mà trút một lớp da.
Cánh đàn ông con trai còn có thể chịu được, chứ các cô gái thì không chịu nổi.
Đoàn làm phim đi tới vùng núi, Nhạc Hinh Ngọc cũng đi theo. Trong kịch bản, vùng núi gặp thiên tai này cũng chính là quê của nhân vật Lưu Ngọc Nhi mà cô diễn, cũng chính trong cảnh cứu giúp này, Tào Phong chiếm được cảm tình của Lưu Ngọc Nhi, tình cảm hai người thăng hoa.
Nhạc Hinh Ngọc có rất ít cảnh diễn trong “Đao phong”, sở dĩ cô chịu nhận phim này cũng là bởi cô và Trương Minh Tước đang đóng giả làm người yêu, để tăng thêm độ nổi giữa hai người. Giờ cô cũng đã là một người nổi tiếng, không thể dành hết thời gian ở trong bộ phim dành cho nam này, cho nên cùng lúc đó cô cũng tham gia một đoàn làm phim khác, đóng nhân vật nữ chính trong một bộ phim cổ trang, thường xuyên phải qua lại giữa hai đoàn làm phim. Tuy rằng lúc quay cô không cần ngâm mình trong vũng bùn như con trai, nhưng điều kiện vùng núi khắc nghiệt, lại thêm trước đó làm việc với cường độ cao, quay được hai ngày, cả người bắt đầu nóng rần lên. Nhưng để sớm hoàn thành công tác, diễn viên bị bệnh cũng chỉ có thể cố gắng làm tiếp công việc.
Trưa hôm nay, Lục Lăng Hằng quay xong một cảnh, lập tức đi tìm nhà vệ sinh. Điều kiện vùng núi kém, nhà vệ sinh là một cái hố đào, dùng mấy tấm ván gỗ vây lại, bất kể là siêu sao hay đạo diễn lớn hay công nhân lao động cũng đều đi ở nơi này. Bởi vì ngâm mình trong bùn rất lạnh nên Lục Lăng Hằng uống rất nhiều nước ấm để làm nóng người, nhưng do điều kiện nhà vệ sinh quá kém, khiến người đi vệ sinh đều thấy ghê, trên cơ bản mọi người đều nhịn, đến mức không chịu đựng được mới đi.
Giải quyết nhu cầu sinh lý xong, tạm thời không có cảnh của anh, anh liền đi ngao du xung quanh. Phong cảnh vùng núi rất đẹp, lại đang mùa trúc đào nở hoa, trên núi có rất nhiều cây trúc đào lớn tuổi, hoa như hoa đào, đẹp không sao tả xiết.
Đi không được bao xa, Lục Lăng Hằng nghe thấy phía trước có tiếng cãi vã, rẽ ngoặt một cái, anh thấy Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc.
Hiển nhiên hai người kia đang cãi nhau, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi. Vốn là Nhạc Hinh Ngọc đang định nói gì đó, vừa liếc mắt trông thấy Lục Lăng Hằng đến, cô nuốt lời bên miệng xuống. Trương Minh Tước đưa lưng về phía Lục Lăng Hằng, hắn nhìn theo ánh mắt Nhạc Hinh Ngọc, phát hiện có người đến, vẻ mặt bực mình: “Tôi về đây!” Lúc đi qua bên người Lục Lăng Hằng, hắn không liếc mắt đánh tiếng một câu, như không nhìn thấy người mà bỏ đi.
Lục Lăng Hằng hơi ngại ngùng, anh không cố ý tìm hiểu chuyện người khác, chỉ là không cẩn thận bắt gặp. Anh không muốn can dự vào, nhưng nhìn môi Nhạc Hinh Ngọc trắng bệch, nhớ tới chuyện cô còn đang bị sốt, lo lắng cô ở đây một mình thì không hay, nói: “Em muốn đi về nhưng không nhớ rõ đường, chị đi cùng em được không?”
Nhạc Hinh Ngọc cười cười, gật đầu: “Cùng đi đi.”
Cô đi về phía Lục Lăng Hằng, bước chân không vững, Lục Lăng Hằng nhìn thấy, chân mày hơi nhíu lại, cởi áo khoác quân trang đắp lên người cô, thuận tiện ôm vai cô, để cô dựa vào người mình: “Gió trên núi lớn, chị mặc ít quá.”
Nhạc Hinh Ngọc khẽ thở dài.
Tuy rằng Lục Lăng Hằng không nghe được rốt cuộc Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước nói gì với nhau, nhưng anh cũng có thể đoán được vài phần. Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước đang làm một đôi, hai người cũng cùng một người đại diện. Tuy rằng họ không phải quan hệ yêu đương thật, nhưng không có nghĩa giữa họ không có chuyện gì cả. Ban đầu Nhạc Hinh Ngọc và Trương Minh Tước nhất thời ghép cặp, nhưng bởi tính cách không hợp nên không tiếp tục. Giới giải trí là một nơi không nói chuyện “thâm tình”, tình cảm của mọi người vốn không sâu, chia tay xong vẫn có thể làm bạn, còn có thể tạo tin đồn, cũng không thấy xấu hổ gì. Trương Minh Tước nghĩ như nào Lục Lăng Hằng không biết, nhưng anh nhìn ra được Nhạc Hinh Ngọc rất quan tâm Trương Minh Tước, có thể là vì tình cảm trước đó.
Mặc dù Trương Minh Tước là một người nghiêm túc với công việc, nhưng tính tình hắn không tốt, rất dễ đắc tội người khác. Nhạc Hinh Ngọc là một người hay để tâm, thường xuyên phải đi sau mông thu thập cục diện rối rắm cho Trương Minh Tước, giúp giữ các mối quan hệ cho hắn. Trước đây thiếu chút nữa Trương Minh Tước cãi nhau với Lục Lăng Hằng, cũng nhờ có Nhạc Hinh Ngọc giảng hòa. Cô làm vậy thứ nhất là tiện thể giúp Lục Lăng Hằng, nhưng chủ yếu là không mong làm lớn chuyện, như vậy đối với Trương Minh Tước mà nói không có gì hay cả.
Hơn một tháng Lục Lăng Hằng không ở đoàn làm phim, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi trở về nhận thấy quan hệ giữa Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc chuyển xấu, chắc chắn đã nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng bất kể thế nào, giờ Nhạc Hinh Ngọc đang bị bệnh, Trương Minh Tước làm như vậy thật sự không hay.
“Cảm ơn cậu.” Nhạc Hinh Ngọc hiểu rõ, tuy Lục Lăng Hằng không nói gì nhưng thật ra rất quan tâm săn sóc cô, cô ngẩng đầu nhìn Lục Lăng Hằng, nhẹ giọng nói: “Em rất giống anh họ em, đều rất quan tâm tới người khác.
Lục Lăng Hằng nghe giọng cô khàn đặc: “Quay về rồi hẵng nói. Chị không thoải mái thì xin đạo diễn Khang nghỉ một chút.”
“Chị không sao.” Nhạc Hinh Ngọc cậy mạnh.
Lục Lăng Hằng đỡ Nhạc Hinh Ngọc về nơi dựng phim trường, để tránh bị hiểu lầm, anh buông vai Nhạc Hinh Ngọc ra từ xa, chỉ không xa không gần theo sau cô.
Trợ lý Nhạc Hinh Ngọc nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng chạy tới, đúng lúc này chân Nhạc Hinh Ngọc mềm nhũn, ngã xuống phía trước. Lục Lăng Hằng ở gần đấy, nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Nhạc Hinh Ngọc, thấy cả người Nhạc Hinh Ngọc mềm nhũn, sốt ruột kêu: “Mọi người mau tới! Chị ấy ngất rồi!”
Nhân viên trong đoàn làm phim nghe thấy tiếng hô vội vã chạy tới, đỡ Nhạc Hinh Ngọc ngồi xuống ghế. Các bác sĩ trong đoàn tiến lên kiểm tra thân thể cô, cả người nóng tới bốn mươi độ, đạo diễn Khang vội vã cho xe đưa Nhạc Hinh Ngọc đi bệnh viện.
Nhạc Hinh Ngọc được người khác đỡ lên xe, đột nhiên Trương Minh Tước nói: “Đạo diễn Khang, để em đi với cô ấy, cảnh chiều nay em xin nghỉ.”
Khang Gia Mẫn sửng sốt. Trương Minh Tước là diễn viên chính, cảnh buổi chiều chủ yếu là của hắn, giờ hắn xin nghỉ đồng nghĩa với việc buổi chiều đoàn không phải làm việc. Giờ Nhạc Hinh Ngọc ngã bệnh, nếu Trương Minh Tước thật sự là bạn trai cô, đi theo cô cũng không có gì đáng trách, nhưng mọi người ở đây đều biết quan hệ của họ chủ yếu chỉ là vì công việc, cứ bỏ đoàn phim mà đi như vậy thật không còn gì để nói. Nhưng người ta muốn đi chăm sóc bệnh nhân, dù không phải người yêu thì cũng có thể là bạn tốt, nóng ruột cũng là chuyện thường tình, giờ không đồng ý có vẻ không hợp đạo làm người.
Lục Lăng Hằng biết Nhạc Hinh Ngọc vì cãi nhau với Trương Minh Tước nên mới ngất xỉu, nhịn không được lạnh mặt nói: “Cậu đi làm gì? Cô ấy có trợ lý chăm sóc rồi, không sao đâu.”
Trương Minh Tước một mực kiên trì: “Hinh Ngọc đã như vậy rồi, giờ tôi ở lại cũng không diễn được! Tôi phải đi theo cô ấy!”
Trương Minh Tước kiên trì muốn lên xe, Khang Gia Mẫn thấy không để cậu ta đi cùng xe cũng không lái đi được, không còn cách nào, đành phải đồng ý.
Tiến độ đoàn làm phim bị trễ nửa ngày, cũng may mà buổi tối trợ lý Nhạc Hinh Ngọc quay về báo tin, nói tình hình Nhạc Hinh Ngọc không có gì đáng ngại, các bác sĩ trong huyện nói cô làm việc vất vả quá độ cộng thêm bị cảm lạnh, truyền nước là khá lên. Cũng không biết ai báo tin cho truyền thông, phóng viên chụp hình thì thôi lại còn mặt dày muốn phỏng vấn, khiến cô rất phiền, không nghỉ ngơi tốt được.
Nghe vậy xong, Lục Lăng Hằng dở khóc dở cười. Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Trương Minh Tước khăng khăng đòi đi tới bệnh viện rồi, hóa ra là nhân cơ hội này tung tin. Thủ đoạn này rất chướng mắt anh, nhưng dù sao chuyện không liên quan tới anh, anh cũng không tiện nói gì.
Đảo mắt một tuần qua đi, Lục Lăng Hằng diễn xong cảnh của mình, đến nhà cũng không về một chuyến mà trực tiếp bay tới đoàn làm phim “Khương môn phi tương” ở Hoành Điếm.
/105
|