– Thử vai.
Sớm hôm sau, đúng giờ, Lục Lăng Hằng đi tới địa điểm thử vai.
Chịu trách nhiệm cho buổi thử vai ngày hôm nay là đạo diễn Khang Gia Mẫn và nhà sản xuất Lã Thiên. Bởi sắp đến ngày khai máy nên không tìm được nhiều người thích hợp tới, cả ngày Khang Gia Mẫn và Lã Thiên chỉ thử vai hai diễn viên, một là Nhạc Khải, người còn lại chính là Lục Lăng Hằng. Sau đó họ sẽ chọn một người cho vai diễn Đường Đồng Trạch trong “Đao phong”.
Nhạc Khải tới sớm hơn Lục Lăng Hằng, đang ngồi đọc lại nội dung kịch bản thử vai. Lục Lăng Hằng híp mắt cười đi tới chào hỏi: “Chào anh Nhạc.”
Nhạc Khải ngẩng đầu lên nhìn Lục Lăng Hằng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Ồ, không phải Lục Lăng Hằng đây sao? Còn tưởng là ai cơ, hình như hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ?”
Lục Lăng Hằng nghe thấy giọng nói đối phương có vẻ bất thiện, hơi nhíu mi: “Ừ?”
Nhạc Khải giễu cợt nói: “Anh trai tốt của cậu đâu rồi? Hôm nay không đi cùng cậu sao?”
Lục Lăng Hằng ngẩn ra. Anh trai tốt?
“Ôi! Xem trí nhớ tôi kém chưa kìa!” Nhạc Khải vỗ đầu mình, “Anh trai tốt của cậu đã mất rồi, không giúp gì được cho cậu. Ôi ôi.” Hắn ta buông tay, vẻ mặt có phần hả hê, “Xin nén bi thương.”
Sắc mặt Lục Lăng Hằng nhất thời lạnh xuống. Xem ra ‘anh trai tốt’ kia là để chỉ anh, Nhạc Khải đang hả hê vì anh đã ‘chết’ sao?
“Anh!” Tiền Duyệt bước nhanh về phía trước, giận tím mặt, “Anh vừa nói cái gì?!”
“Tôi nói cái gì?” Nhạc Khải giễu cợt nói, “Nói mấy người nén bi thương, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ tôi phải bắn pháo chúc mừng mấy người?”
“Con mẹ nó anh..” Tiền Duyệt muốn vung nắm đấm lên, Lục Lăng Hằng vội vàng giữ cậu ta lại. Nếu động tay động chân ở chỗ này thì đừng mơ gì đến vai diễn này nữa, hơn nữa chuyện đánh nhau trong giới giải trí rất tồi tệ, hai bên lại không có ai chứng kiến, chỉ cần đối phương không thừa nhận mình sai mà ác ý cắn ngược lại, người phải chịu thiệt sẽ là anh và Tiền Duyệt.
Nhạc Khải thấy hai người họ bỏ qua, cười lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
“Mẹ nó!” Tiền Duyệt cả giận mắng, “Không hiểu loại người gì! Lúc ở với anh Quân Càn thì gọi anh xưng em ngọt sớt, anh Quân Càn vừa mất đã lật mặt!”
Lục Lăng Hằng nhíu mày. Cái người Nhạc Khải này cũng chỉ là một sao nhỏ trong giới giải trí, kiếp trước anh không có qua lại gì với Nhạc Khải, nhưng năm nay Nhạc Khải mới nổi lên từ một bộ phim, cũng là đề tài quân sự, vai diễn không tồi cho nên cuối cùng cũng có chút tiếng tăm. Vốn Lục Lăng Hằng không rõ, rốt cuộc hạng người đê tiện vô sỉ gì mới có thể mở miệng lôi chuyện người thân của người khác qua đời ra giễu cợt, nghe Tiền Duyệt nói vậy, anh liền bừng hiểu ra. Hóa ra là một tên tiểu nhân ghen ăn tức ở!
Đúng là Nhạc Khải thật sự ghen tị, hắn ghen tị với Lục Lăng Hằng đến sắp phát điên lên rồi! Năm kia Lục Quân Càn nhận một bộ phim, khi đó Lục Lăng Hằng cũng mới tới nhờ cậy anh, để chiếu cố em họ, anh giúp Lục Lăng Hằng nhận một vai trong bộ phim ấy, nhà sản xuất vì muốn anh yên tâm diễn nên liền đáp ứng, cuối cùng Lục Lăng Hằng dễ dàng có được một vai trong bộ phim..
Nhưng Lục Quân Càn không biết, vai diễn kia thiếu chút nữa đến tay Nhạc Khải. Lúc đó Nhạc Khải cũng mới chân ướt chân ráo vào nghề, để có được vai diễn kia, hắn phải liều mạng đi cửa sau, thậm chí còn bồi cái tên đạo diễn nam nữ không chê kia ngủ. Nhưng tới khi khởi quay, hắn lại được nhà sản xuất thông báo đã đổi diễn viên, mà tên Lục Lăng Hằng kia từ trên trời rơi xuống cướp vai diễn vốn dĩ là của hắn. Chuyện như vậy rất bình thường trong giới giải trí, một diễn viên không có bối cảnh phải liều mình đến ‘đầu rơi máu chảy’ mới có được một vai, đáng buồn thay, cuối cùng vai diễn ấy lại rơi vào tay những người không có thực lực.
Bộ phim năm ấy phát sóng danh tiếng không tồi, nhưng Lục Lăng Hằng lại không diễn toát lên tính cách của nhân vật, cho nên cuối cùng cũng không nổi lên được tí gì. Nhưng Nhạc Khải vẫn sống chết ghi nhớ mối thù này, cho rằng nếu trước đây mình có thể nhận vai diễn kia, có lẽ đã sớm được mọi người chú ý tới rồi chứ không phải mất hai năm mới có được chút danh tiếng!
Mối hận này hắn đổ hết lên đầu hai anh em Lục Lăng Hằng và Lục Quân Càn, nhưng lúc Lục Quân Càn còn, hắn không dám nhiều lời, ngoài mặt thì gọi anh xưng em, nhưng sau lưng thì âm thầm đi bêu xấu hình ảnh họ khắp nơi, thậm chí còn thành công phá hỏng mấy phi vụ làm ăn của họ. Hôm nay cuối cùng Lục Quân Càn cũng đã chết, hắn chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng trước mặt Lục Lăng Hằng.
Nghĩ tới đây, Nhạc Khải lại liếc mắt nhìn Lục Lăng Hằng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt. Thời thế thay đổi, không có anh trai thiên vương, hắn không tin Lục Lăng Hằng có thể làm nên trò trống gì! Tư vị năm ấy mày bắt tao nếm trải, giờ tao trả lại gấp bội cho mày!
Lục Lăng Hằng không để ý tới Nhạc Khải nữa, anh xem kịch bản thử vai, vừa nghiêm túc nghĩ xem nên biểu hiện như nào.
“Nhạc Khải, vào thử vai!” Trợ lý chạy đến thông báo.
Lý lịch Nhạc Khải so ra phong phú hơn Lục Lăng Hằng, trước đây hắn từng đóng phim đề tài quân sự, hình ảnh cũng không tệ lắm. So ra, lý lịch Lục Lăng Hằng bình thường, lại không có kinh nghiệm đóng phim đề tài tương tự cho nên đạo diễn và nhà sản xuất cũng tự nhiên có xu hướng chọn Nhạc Khải, sắp xếp hắn thử vai trước Lục Lăng Hằng.
Nhạc Khải đứng dậy, lại trừng mắt lườm Lục Lăng Hằng, sau đó điều chỉnh lại biểu tình, tươi cười bước vào phòng thử vai.
“Tên tiểu nhân kia!” Tiền Duyệt vẫn còn rất bất bình.
“Đừng động tới tên ấy.” Lục Lăng Hằng đã xem xong kịch bản, vươn tay ra, “Đưa quần áo cho tôi, tôi đi thay.”
Tiền Duyệt vội vã lấy trang phục trong túi ra đưa cho anh, lo lắng hỏi: “Hôm nay cậu có tự tin không?” Lúc này Tiền Duyệt so ra còn sốt ruột hơn Lục Lăng Hằng. Cậu là fan não tàn của Lục Quân Càn, ban nãy Nhạc Khải ăn nói ác ý thế kia khiến cậu nổi trận lôi đình, chỉ hận không thể xông lên đấm tên khốn kia ngã lăn quay ra. Nếu vai diễn này bị tên ấy cướp mất, khỏi nói sẽ tức giận thế nào!
Tự tin? Lục Lăng Hằng cười cười, không nói gì. Anh không cần biết trước đó Lục Lăng Hằng có mâu thuẫn đụng chạm gì với tên ấy, nhưng một khi có người ác ý với cái chết của mình.. Lấy vai diễn này, không phải anh có lòng tin hay không, mà là anh đã quyết tâm!
Hai mươi phút sau, Nhạc Khải thử vai xong đi ra. Hắn cảm thấy mình diễn rất tốt, lúc đi ra dương dương đắc ý, thấy Lục Lăng Hằng đừng ngoài cửa, hắn ngây người ra, “Cậu…”
Trợ lý đi ra gọi tên Lục Lăng Hằng, để anh vào thử vai. Lúc đi qua bên người Nhạc Khải, Nhạc Khải thấp giọng nói: “Không biết lại bày thủ đoạn gì, cẩn thận không khéo biến đây thành hài kịch!”
Lục Lăng Hằng không để tâm. Loại cặn bã này căn bản anh không để trong lòng, bởi đã nghe qua nhiều lắm rồi. Hơn nữa anh cũng biết rõ, khi một người dùng lời nói ác ý để công kích mình, thường là để người đó che đi sự thiếu tự tin của bản thân.
Khang Gia Mẫn và Lã Thiên đang cúi đầu xem hồ sơ Lục Lăng Hằng, nghe thấy tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu lên, ánh mắt đồng thời toát lên tia kinh ngạc!
Lục Lăng Hằng mặc một bộ quân trang đi vào, đến trước mặt Khang Gia Mẫn và Lã Thiên, anh giơ tay chào theo nghi thức quân đội: “Trưởng quan, Lục Lăng Hằng tới báo cáo!”
Khang Gia Mẫn và Lã Thiên ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Khang Gia Mẫn ngạc nhiên nói: “Lục Lăng Hằng? Cậu…”
Nguồn :
Trước đó họ chưa từng gặp qua Lục Lăng Hằng, nhưng trong hồ sơ diễn viên có ảnh chụp. Cái người Lục Lăng Hằng đứng trước mặt họ và người trong hình kia tựa như hai người khác nhau, người trong hình chỉ có vẻ tương đối đẹp trai, nhưng người đứng trước mặt họ này thần thái sáng sủa, tư thế hiên ngang, thoạt nhìn như mới đi ra từ trong quân đội chứ không giống một diễn viên!
Thật ra kiếp trước Lục Quân Càn từng diễn một vai quan quân, anh vẫn luôn muốn diễn một vai nam tử hán thiết huyết, tuy rằng bộ phim đó không phải dòng phim quân lữ chính thống, nhưng anh cũng không bỏ qua cơ hội kia, để diễn tròn vai chứng minh bản thân, anh dành hai tháng để học tập mô phỏng quân nhân, cuối cùng thành công chiếm được cảm tình và sự công nhận của các quan quân chân chính, còn dựa vào vai đó mê hoặc hàng vạn trái tim thiếu nữ.
Tuy kiếp trước Lục Lăng Hằng chưa từng hợp tác qua với Khang Gia Mẫn và Lã Thiên, nhưng anh cũng biết một chút về hai người này. Lã Thiên là một quan quân chân chính, từng nhập ngũ hơn mười năm, quân hàm trung giáo, lúc ở trong quân đội có cùng các đồng đội tham gia câu lạc bộ kịch nói, sau đó tiếp xúc nhiều hơn với điện ảnh và truyền hình, bộ phim “Đao phong” lần này Lã Thiên cũng tham gia biên kịch, đảm bảo tính chuyên nghiệp cho bộ phim. Mà Khang Gia Mẫn cũng từng nhập ngũ vài năm, nổi tiếng làm đạo diễn các bộ phim đề tài quân sự. Bởi hai người họ đều là quân nhân, bộ phim cũng nói về đề tài quân sự, cho nên Lục Lăng Hằng biết trong quá trình thử vai sẽ khảo sát tư chất quân đội của anh, để đánh đòn phủ đầu, anh tìm người mượn quân trang. Tối qua sau khi đọc qua kịch bản xong, anh dành hơn hai giờ để đứng trước gương ôn lại động tác quân đội, cũng may mà chưa quên hết, nhìn ánh mắt của Khang Gia Mẫn và Lã Thiên, anh biết mình đã qua ải thứ nhất.
Lã Thiên hài lòng quan sát Lục Lăng Hằng: “Tiểu Lục, cậu từng nhập ngũ chưa?”
Lục Lăng Thẳng vươn thẳng sống lưng: “Báo cáo trưởng quan, chưa! Nhưng tôi vẫn luôn mong muốn có thể đóng phim đề tài quân sự, cho nên từng luyện tập qua.”
“Ồ, không tệ.” Lã Thiên liếc mắt nhìn Khang Gia Mẫn. Đạo diễn Khang cũng hài lòng gật đầu. Bởi sắp khai máy nên họ có xu hướng muốn chọn Nhạc Khải, thời gian cấp bách, không kịp để huấn luyện đào tạo diễn viên, cho nên nhất định phải tìm một người có tư chất quân nhân, như thế mới không làm ảnh hưởng tới tiến độ quay. Tuy Nhạc Khải từng đóng vai quân nhân, nhưng tư chất hắn không bằng Lục Lăng Hằng, hơn nữa Lục Lăng Hằng cao ngất, vóc dáng cũng không tồi, để anh diễn quân nhân đẹp mắt hơn Nhạc Khải nhiều.
Còn chưa bắt đầu vào thử vai mà đạo diễn và nhà sản xuất đã nghiêng hẳn về phía Lục Lăng Hằng.
Sớm hôm sau, đúng giờ, Lục Lăng Hằng đi tới địa điểm thử vai.
Chịu trách nhiệm cho buổi thử vai ngày hôm nay là đạo diễn Khang Gia Mẫn và nhà sản xuất Lã Thiên. Bởi sắp đến ngày khai máy nên không tìm được nhiều người thích hợp tới, cả ngày Khang Gia Mẫn và Lã Thiên chỉ thử vai hai diễn viên, một là Nhạc Khải, người còn lại chính là Lục Lăng Hằng. Sau đó họ sẽ chọn một người cho vai diễn Đường Đồng Trạch trong “Đao phong”.
Nhạc Khải tới sớm hơn Lục Lăng Hằng, đang ngồi đọc lại nội dung kịch bản thử vai. Lục Lăng Hằng híp mắt cười đi tới chào hỏi: “Chào anh Nhạc.”
Nhạc Khải ngẩng đầu lên nhìn Lục Lăng Hằng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Ồ, không phải Lục Lăng Hằng đây sao? Còn tưởng là ai cơ, hình như hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ?”
Lục Lăng Hằng nghe thấy giọng nói đối phương có vẻ bất thiện, hơi nhíu mi: “Ừ?”
Nhạc Khải giễu cợt nói: “Anh trai tốt của cậu đâu rồi? Hôm nay không đi cùng cậu sao?”
Lục Lăng Hằng ngẩn ra. Anh trai tốt?
“Ôi! Xem trí nhớ tôi kém chưa kìa!” Nhạc Khải vỗ đầu mình, “Anh trai tốt của cậu đã mất rồi, không giúp gì được cho cậu. Ôi ôi.” Hắn ta buông tay, vẻ mặt có phần hả hê, “Xin nén bi thương.”
Sắc mặt Lục Lăng Hằng nhất thời lạnh xuống. Xem ra ‘anh trai tốt’ kia là để chỉ anh, Nhạc Khải đang hả hê vì anh đã ‘chết’ sao?
“Anh!” Tiền Duyệt bước nhanh về phía trước, giận tím mặt, “Anh vừa nói cái gì?!”
“Tôi nói cái gì?” Nhạc Khải giễu cợt nói, “Nói mấy người nén bi thương, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ tôi phải bắn pháo chúc mừng mấy người?”
“Con mẹ nó anh..” Tiền Duyệt muốn vung nắm đấm lên, Lục Lăng Hằng vội vàng giữ cậu ta lại. Nếu động tay động chân ở chỗ này thì đừng mơ gì đến vai diễn này nữa, hơn nữa chuyện đánh nhau trong giới giải trí rất tồi tệ, hai bên lại không có ai chứng kiến, chỉ cần đối phương không thừa nhận mình sai mà ác ý cắn ngược lại, người phải chịu thiệt sẽ là anh và Tiền Duyệt.
Nhạc Khải thấy hai người họ bỏ qua, cười lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
“Mẹ nó!” Tiền Duyệt cả giận mắng, “Không hiểu loại người gì! Lúc ở với anh Quân Càn thì gọi anh xưng em ngọt sớt, anh Quân Càn vừa mất đã lật mặt!”
Lục Lăng Hằng nhíu mày. Cái người Nhạc Khải này cũng chỉ là một sao nhỏ trong giới giải trí, kiếp trước anh không có qua lại gì với Nhạc Khải, nhưng năm nay Nhạc Khải mới nổi lên từ một bộ phim, cũng là đề tài quân sự, vai diễn không tồi cho nên cuối cùng cũng có chút tiếng tăm. Vốn Lục Lăng Hằng không rõ, rốt cuộc hạng người đê tiện vô sỉ gì mới có thể mở miệng lôi chuyện người thân của người khác qua đời ra giễu cợt, nghe Tiền Duyệt nói vậy, anh liền bừng hiểu ra. Hóa ra là một tên tiểu nhân ghen ăn tức ở!
Đúng là Nhạc Khải thật sự ghen tị, hắn ghen tị với Lục Lăng Hằng đến sắp phát điên lên rồi! Năm kia Lục Quân Càn nhận một bộ phim, khi đó Lục Lăng Hằng cũng mới tới nhờ cậy anh, để chiếu cố em họ, anh giúp Lục Lăng Hằng nhận một vai trong bộ phim ấy, nhà sản xuất vì muốn anh yên tâm diễn nên liền đáp ứng, cuối cùng Lục Lăng Hằng dễ dàng có được một vai trong bộ phim..
Nhưng Lục Quân Càn không biết, vai diễn kia thiếu chút nữa đến tay Nhạc Khải. Lúc đó Nhạc Khải cũng mới chân ướt chân ráo vào nghề, để có được vai diễn kia, hắn phải liều mạng đi cửa sau, thậm chí còn bồi cái tên đạo diễn nam nữ không chê kia ngủ. Nhưng tới khi khởi quay, hắn lại được nhà sản xuất thông báo đã đổi diễn viên, mà tên Lục Lăng Hằng kia từ trên trời rơi xuống cướp vai diễn vốn dĩ là của hắn. Chuyện như vậy rất bình thường trong giới giải trí, một diễn viên không có bối cảnh phải liều mình đến ‘đầu rơi máu chảy’ mới có được một vai, đáng buồn thay, cuối cùng vai diễn ấy lại rơi vào tay những người không có thực lực.
Bộ phim năm ấy phát sóng danh tiếng không tồi, nhưng Lục Lăng Hằng lại không diễn toát lên tính cách của nhân vật, cho nên cuối cùng cũng không nổi lên được tí gì. Nhưng Nhạc Khải vẫn sống chết ghi nhớ mối thù này, cho rằng nếu trước đây mình có thể nhận vai diễn kia, có lẽ đã sớm được mọi người chú ý tới rồi chứ không phải mất hai năm mới có được chút danh tiếng!
Mối hận này hắn đổ hết lên đầu hai anh em Lục Lăng Hằng và Lục Quân Càn, nhưng lúc Lục Quân Càn còn, hắn không dám nhiều lời, ngoài mặt thì gọi anh xưng em, nhưng sau lưng thì âm thầm đi bêu xấu hình ảnh họ khắp nơi, thậm chí còn thành công phá hỏng mấy phi vụ làm ăn của họ. Hôm nay cuối cùng Lục Quân Càn cũng đã chết, hắn chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng trước mặt Lục Lăng Hằng.
Nghĩ tới đây, Nhạc Khải lại liếc mắt nhìn Lục Lăng Hằng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt. Thời thế thay đổi, không có anh trai thiên vương, hắn không tin Lục Lăng Hằng có thể làm nên trò trống gì! Tư vị năm ấy mày bắt tao nếm trải, giờ tao trả lại gấp bội cho mày!
Lục Lăng Hằng không để ý tới Nhạc Khải nữa, anh xem kịch bản thử vai, vừa nghiêm túc nghĩ xem nên biểu hiện như nào.
“Nhạc Khải, vào thử vai!” Trợ lý chạy đến thông báo.
Lý lịch Nhạc Khải so ra phong phú hơn Lục Lăng Hằng, trước đây hắn từng đóng phim đề tài quân sự, hình ảnh cũng không tệ lắm. So ra, lý lịch Lục Lăng Hằng bình thường, lại không có kinh nghiệm đóng phim đề tài tương tự cho nên đạo diễn và nhà sản xuất cũng tự nhiên có xu hướng chọn Nhạc Khải, sắp xếp hắn thử vai trước Lục Lăng Hằng.
Nhạc Khải đứng dậy, lại trừng mắt lườm Lục Lăng Hằng, sau đó điều chỉnh lại biểu tình, tươi cười bước vào phòng thử vai.
“Tên tiểu nhân kia!” Tiền Duyệt vẫn còn rất bất bình.
“Đừng động tới tên ấy.” Lục Lăng Hằng đã xem xong kịch bản, vươn tay ra, “Đưa quần áo cho tôi, tôi đi thay.”
Tiền Duyệt vội vã lấy trang phục trong túi ra đưa cho anh, lo lắng hỏi: “Hôm nay cậu có tự tin không?” Lúc này Tiền Duyệt so ra còn sốt ruột hơn Lục Lăng Hằng. Cậu là fan não tàn của Lục Quân Càn, ban nãy Nhạc Khải ăn nói ác ý thế kia khiến cậu nổi trận lôi đình, chỉ hận không thể xông lên đấm tên khốn kia ngã lăn quay ra. Nếu vai diễn này bị tên ấy cướp mất, khỏi nói sẽ tức giận thế nào!
Tự tin? Lục Lăng Hằng cười cười, không nói gì. Anh không cần biết trước đó Lục Lăng Hằng có mâu thuẫn đụng chạm gì với tên ấy, nhưng một khi có người ác ý với cái chết của mình.. Lấy vai diễn này, không phải anh có lòng tin hay không, mà là anh đã quyết tâm!
Hai mươi phút sau, Nhạc Khải thử vai xong đi ra. Hắn cảm thấy mình diễn rất tốt, lúc đi ra dương dương đắc ý, thấy Lục Lăng Hằng đừng ngoài cửa, hắn ngây người ra, “Cậu…”
Trợ lý đi ra gọi tên Lục Lăng Hằng, để anh vào thử vai. Lúc đi qua bên người Nhạc Khải, Nhạc Khải thấp giọng nói: “Không biết lại bày thủ đoạn gì, cẩn thận không khéo biến đây thành hài kịch!”
Lục Lăng Hằng không để tâm. Loại cặn bã này căn bản anh không để trong lòng, bởi đã nghe qua nhiều lắm rồi. Hơn nữa anh cũng biết rõ, khi một người dùng lời nói ác ý để công kích mình, thường là để người đó che đi sự thiếu tự tin của bản thân.
Khang Gia Mẫn và Lã Thiên đang cúi đầu xem hồ sơ Lục Lăng Hằng, nghe thấy tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu lên, ánh mắt đồng thời toát lên tia kinh ngạc!
Lục Lăng Hằng mặc một bộ quân trang đi vào, đến trước mặt Khang Gia Mẫn và Lã Thiên, anh giơ tay chào theo nghi thức quân đội: “Trưởng quan, Lục Lăng Hằng tới báo cáo!”
Khang Gia Mẫn và Lã Thiên ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Khang Gia Mẫn ngạc nhiên nói: “Lục Lăng Hằng? Cậu…”
Nguồn :
Trước đó họ chưa từng gặp qua Lục Lăng Hằng, nhưng trong hồ sơ diễn viên có ảnh chụp. Cái người Lục Lăng Hằng đứng trước mặt họ và người trong hình kia tựa như hai người khác nhau, người trong hình chỉ có vẻ tương đối đẹp trai, nhưng người đứng trước mặt họ này thần thái sáng sủa, tư thế hiên ngang, thoạt nhìn như mới đi ra từ trong quân đội chứ không giống một diễn viên!
Thật ra kiếp trước Lục Quân Càn từng diễn một vai quan quân, anh vẫn luôn muốn diễn một vai nam tử hán thiết huyết, tuy rằng bộ phim đó không phải dòng phim quân lữ chính thống, nhưng anh cũng không bỏ qua cơ hội kia, để diễn tròn vai chứng minh bản thân, anh dành hai tháng để học tập mô phỏng quân nhân, cuối cùng thành công chiếm được cảm tình và sự công nhận của các quan quân chân chính, còn dựa vào vai đó mê hoặc hàng vạn trái tim thiếu nữ.
Tuy kiếp trước Lục Lăng Hằng chưa từng hợp tác qua với Khang Gia Mẫn và Lã Thiên, nhưng anh cũng biết một chút về hai người này. Lã Thiên là một quan quân chân chính, từng nhập ngũ hơn mười năm, quân hàm trung giáo, lúc ở trong quân đội có cùng các đồng đội tham gia câu lạc bộ kịch nói, sau đó tiếp xúc nhiều hơn với điện ảnh và truyền hình, bộ phim “Đao phong” lần này Lã Thiên cũng tham gia biên kịch, đảm bảo tính chuyên nghiệp cho bộ phim. Mà Khang Gia Mẫn cũng từng nhập ngũ vài năm, nổi tiếng làm đạo diễn các bộ phim đề tài quân sự. Bởi hai người họ đều là quân nhân, bộ phim cũng nói về đề tài quân sự, cho nên Lục Lăng Hằng biết trong quá trình thử vai sẽ khảo sát tư chất quân đội của anh, để đánh đòn phủ đầu, anh tìm người mượn quân trang. Tối qua sau khi đọc qua kịch bản xong, anh dành hơn hai giờ để đứng trước gương ôn lại động tác quân đội, cũng may mà chưa quên hết, nhìn ánh mắt của Khang Gia Mẫn và Lã Thiên, anh biết mình đã qua ải thứ nhất.
Lã Thiên hài lòng quan sát Lục Lăng Hằng: “Tiểu Lục, cậu từng nhập ngũ chưa?”
Lục Lăng Thẳng vươn thẳng sống lưng: “Báo cáo trưởng quan, chưa! Nhưng tôi vẫn luôn mong muốn có thể đóng phim đề tài quân sự, cho nên từng luyện tập qua.”
“Ồ, không tệ.” Lã Thiên liếc mắt nhìn Khang Gia Mẫn. Đạo diễn Khang cũng hài lòng gật đầu. Bởi sắp khai máy nên họ có xu hướng muốn chọn Nhạc Khải, thời gian cấp bách, không kịp để huấn luyện đào tạo diễn viên, cho nên nhất định phải tìm một người có tư chất quân nhân, như thế mới không làm ảnh hưởng tới tiến độ quay. Tuy Nhạc Khải từng đóng vai quân nhân, nhưng tư chất hắn không bằng Lục Lăng Hằng, hơn nữa Lục Lăng Hằng cao ngất, vóc dáng cũng không tồi, để anh diễn quân nhân đẹp mắt hơn Nhạc Khải nhiều.
Còn chưa bắt đầu vào thử vai mà đạo diễn và nhà sản xuất đã nghiêng hẳn về phía Lục Lăng Hằng.
/105
|