Quách Lượng ra đến trước cửa, còn chào hỏi Chu Đại Quân, chúc mừng y sắp được thăng chức.
- Quách Lượng, Quách đầu to, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, quán ăn nhà họ Phương này là do anh Phương tôi mở. Nếu anh muốn nói kiểu cướp đoạt, đừng trách tôi sau này sẽ chú ý đến anh thêm.
Chu Đại Quân lạnh lùng chỉ vào Quách Lượng nói.
- Chu cục phó tương lai ơi, tôi đây chẳng qua là giao dịch buôn bán bình thường, sao lại nói là lường gạt được. Chu cục phó cũng đừng nên nhạy cảm như vậy.
Quách Lượng không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói.
- Chu cục phó nếu không tin, có thể từ từ xem. Thời gian cũng gấp, tôi phải về Bình Xuyên ngay, không mời Chu cục phó ăn cơm được. Chờ sau khi Chu cục phó thăng chức, tôi sẽ bày tiệc ở Bình Xuyên để tiếp đón Chu cục phó.
Quách Lượng dẫn theo bốn thuộc hạ, nghênh ngang ra khỏi quán ăn nhà họ Phương, vênh mặt chạy xe tải đi.
- Đại Quân, hôm nay may mà có em đó.
Ông Phương nét mặt u ám vỗ vai Chu Đại Quân nói:
- Để đó đi, mọi người trong nhà cùng nhau đến ăn bữa cơm đi.
Chu Đại Quân dĩ nhiên sẽ không khách sáo với nhà họ Phương. Hai nhà sớm đã có quan hệ bạn bè, nếu không thì không phải ông Phương chỉ gọi một tiếng mà y đã tới rồi.
- Ông nội ơi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên ăn cơm thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Nếu như lòng dạ của Quách đầu to tệ như vậy, mình lại để tổn thương thân thể, không phải càng làm gã đắc ý sao? Tục ngữ nói: binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn. Nhà họ Phương chúng ta cũng không phải đơn độc không có bạn bè. Ông uống rượu với chú Chu đi, cháu phải đi sinh nhật bạn học, tối về cháu sẽ tìm ông.
Phương Minh Viễn kéo nhẹ tay ông Phương nhẹ giọng nói:
- Ông nội đừng lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường mà.
Nét mặt u ám của ông Phương đã trở nên tươi cười, cháu nội mình so với thằng chú không ra gì của hắn còn mạnh hơn.
- Phương Bân, điểm này Tiểu Viễn mạnh hơn con. Con lớn như vậy sao không giữ được bình tĩnh. Quách đầu to kia là ai cha cũng không rõ lắm, nhưng con xem gã dẫn theo mấy tên đó, giống người đàng hoàng sao? Con lại manh động như vậy, không phải tự mình để cho người ta có cơ hội đánh con sao? Thằng nhóc con tưởng mình mạnh lắm sao, con đánh người ta một cái, chứ có thể đánh luôn mười cái sao?
Phương Bân được cha dạy dỗ, khúm núm, ngậm miệng không nói được gì.
Tuy Phương Minh Viễn mang vẻ mặt tươi cười đến dự sinh nhật Lưu Dũng, nhưng bọn Lưu Dũng cũng hiểu được, quán ăn nhà họ Phương rõ ràng là gặp phiền phức, nên bữa tiệc này, cơm ăn có chút nặng nề, không khí vui vẻ mừng chuyện thất bại của Tào Hổ vừa rồi cũng tan biến. Ăn cơm xong, mọi người nhanh chóng giải tán.
Quách Lượng trên đường quay về Bình Xuyên cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo như vừa nãy ở trong quán ăn nhà họ Phương. Có sự tham gia của Chu Đại Quân, gã cũng hơi nhức đầu. Gã vốn tưởng rằng Chu Đại Quân đến quán ăn nhà họ Phương là vì biết được gã dẫn người đến, phòng ngừa gã gây rối ở đó, làm hư việc thăng chức của y nên mới tự mình đến giữ ở đó. Nhưng nghe ra ý tứ của Chu Đại Quân, mọi người trong quán ăn nhà họ Phương có quan hệ mật thiết với y.
Tuy Chu Đại Quân chẳng qua chỉ là sắp lên cục phó thôi, trên y còn có cục trưởng và mấy người cùng cấp cục phó với y, nhưng Quách Lượng hiểu rất rõ, có va chạm với ai cũng đừng nên khinh suất đụng chạm quân nhân và cảnh sát. Thứ nhất là mấy người này dễ dàng tụ tập, thứ hai là mấy người này là bộ máy sức mạnh của nhà nước, nắm giữ sức mạnh của nhà nước. Tuy trên mình có người che chở, có thể ngăn chặn được Chu Đại Quân, nhưng áp chế được một lúc, không áp chế được cả đời. Trừ phi giải quyết được Chu Đại Quân, nếu không, cứ có một cục phó cục cảnh sát luôn luôn ngấm ngầm quan sát nhất cử nhất động của mình, con mẹ nó, ngủ cũng không yên ổn. Chỉ một quán ăn, đụng chạm một kẻ thù như vậy, gặp nhiều phiền toái đến thế có đáng không?
Nhưng Quách Lượng cũng hơi tiếc miếng thịt béo này. Gã không phải chưa từng thấy qua con báo trên đời. Gã từng đi về phía nam và thủ đô nên hiểu được hiện nay ngành ăn uống là cơ hội kinh doanh vô tận. Một nhà già trẻ cùng làm, món ăn ngon lại rẻ, quán ăn phát đạt, cũng không ngạc nhiên chút nào. Nếu như đoạt lấy cái thực đơn ấy đi, rồi triển khai tốt, lại chuyền tay, có thể lợi nhuận lên gấp trăm lần, thậm chí gã có thể tiến vào Phụng Nguyên hay nói cách khác là nước cờ đầu trong thành phố. Vả lại gã cũng nghe nói, nhà họ Phương cố ý phát triển trong huyện Bình Xuyên. Nói như vậy, thật ra cũng là uy hiếp nhà hàng của gã. Trong lợi ích đó, việc lựa chọn khiến hắn nhất thời khó thể dứt khoát.
- Thật là đau đầu.
Quách Lượng trong lòng không khỏi kêu lên.
Vào buổi tối ông Phương mới đem mọi việc xảy ra lúc chiều kể hết cho Phương Minh Viễn nghe. Đối mặt với sự uy hiếp của Quách Lượng, Phương Minh Viễn cũng hơi bối rối. Tuy nói rằng nhà họ Phương có thể dựa vào nhà họ Tô, nhưng chuyện thế này sẽ làm phiền đến họ, giống như dùng pháo cao xạ bắn muỗi, giết gà mà dùng đến dao mổ trâu vậy. Hơn nữa trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ, chỉ cần ngày sau mình không cam lòng làm kẻ tầm thường, nếu đi đến một mức độ nhất định thì chuyện thế này sẽ nhiều vô kể. Ở Bình Xuyên có Quách Lượng, ở Phụng Nguyên có lẽ có Lý Lượng, Triệu Lượng, Mã Lượng…, nếu đều trông cậy vào nhà họ Tô, vậy ngày sau người nhà họ Phương đối mặt với nhà họ Tô sao dám thẳng lưng? Cho nên, nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Tô chỉ là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác mới phải dùng đến.
Chu Viên Triều? Mặc dù nói rằng gã đã lên cao đến vị trí cục phó, nhưng gã ở trong hệ thống bưu chính cũng không phải giải quyết loại người này
Chu Đại Quân, ngược lại có thể dùng. Nhưng y còn chưa chính thức được điều lên huyện, cho dù được điều rồi, để công việc thuần thục, tạo dựng uy tín cũng phải mất một thời gian, lực lượng trong cục cũng không phải trong chốc lát mà huy động được. Vả lại một số lãnh đạo trên huyện cũng ngầm cản trở, nên Quách Lượng mặc dù có uy hiếp nhưng lực có hạn. Điều này dựa trên thái độ của Quách Lượng đối với gã lúc nãy mà nhìn ra phần nào, cho nên không thể gởi gắm hy vọng quá lớn vào y. Nhưng hắn hy vọng Quách Lượng cũng có vài việc không dám làm lộ liễu, như thế cũng cho bản thân được một ít thời gian hòa hoãn.
Tuy nói rằng một nhà hàng có lợi tức hàng tháng đến mấy ngàn tệ nhưng đối với hắn hiện giờ mà nói, cũng không đáng là bao, nhưng cũng không thể không giải quyết bầu không khí ngột ngạt này. Mới là tiệm cơm như hôm nay đã khiến Quách Lượng như vậy, ngày mai ở thành phố mở cái mới có lẽ khiến gã phải mắt long sòng sọc, đến lúc đó phải làm sao? Nhường tới nhường lui tự ép chết mình, không còn đường cứu vãn. Nếu cuối cùng phải như vậy, chi bằng ngay từ đầu một bước cũng không nhuờng. Trừ phi mình bỏ qua hoàn toàn thị trấn Hải Trang, bỏ qua huyện Bình Xuyên, nếu không, sự tồn tại của Quách Lượng vĩnh viễn là điều phiền toái.
- Thật đau đầu!
Phương Minh Viễn ôm đầu, ra vẻ khổ sở, thở dài.
- Quách Lượng, Quách đầu to, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, quán ăn nhà họ Phương này là do anh Phương tôi mở. Nếu anh muốn nói kiểu cướp đoạt, đừng trách tôi sau này sẽ chú ý đến anh thêm.
Chu Đại Quân lạnh lùng chỉ vào Quách Lượng nói.
- Chu cục phó tương lai ơi, tôi đây chẳng qua là giao dịch buôn bán bình thường, sao lại nói là lường gạt được. Chu cục phó cũng đừng nên nhạy cảm như vậy.
Quách Lượng không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói.
- Chu cục phó nếu không tin, có thể từ từ xem. Thời gian cũng gấp, tôi phải về Bình Xuyên ngay, không mời Chu cục phó ăn cơm được. Chờ sau khi Chu cục phó thăng chức, tôi sẽ bày tiệc ở Bình Xuyên để tiếp đón Chu cục phó.
Quách Lượng dẫn theo bốn thuộc hạ, nghênh ngang ra khỏi quán ăn nhà họ Phương, vênh mặt chạy xe tải đi.
- Đại Quân, hôm nay may mà có em đó.
Ông Phương nét mặt u ám vỗ vai Chu Đại Quân nói:
- Để đó đi, mọi người trong nhà cùng nhau đến ăn bữa cơm đi.
Chu Đại Quân dĩ nhiên sẽ không khách sáo với nhà họ Phương. Hai nhà sớm đã có quan hệ bạn bè, nếu không thì không phải ông Phương chỉ gọi một tiếng mà y đã tới rồi.
- Ông nội ơi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên ăn cơm thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Nếu như lòng dạ của Quách đầu to tệ như vậy, mình lại để tổn thương thân thể, không phải càng làm gã đắc ý sao? Tục ngữ nói: binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn. Nhà họ Phương chúng ta cũng không phải đơn độc không có bạn bè. Ông uống rượu với chú Chu đi, cháu phải đi sinh nhật bạn học, tối về cháu sẽ tìm ông.
Phương Minh Viễn kéo nhẹ tay ông Phương nhẹ giọng nói:
- Ông nội đừng lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường mà.
Nét mặt u ám của ông Phương đã trở nên tươi cười, cháu nội mình so với thằng chú không ra gì của hắn còn mạnh hơn.
- Phương Bân, điểm này Tiểu Viễn mạnh hơn con. Con lớn như vậy sao không giữ được bình tĩnh. Quách đầu to kia là ai cha cũng không rõ lắm, nhưng con xem gã dẫn theo mấy tên đó, giống người đàng hoàng sao? Con lại manh động như vậy, không phải tự mình để cho người ta có cơ hội đánh con sao? Thằng nhóc con tưởng mình mạnh lắm sao, con đánh người ta một cái, chứ có thể đánh luôn mười cái sao?
Phương Bân được cha dạy dỗ, khúm núm, ngậm miệng không nói được gì.
Tuy Phương Minh Viễn mang vẻ mặt tươi cười đến dự sinh nhật Lưu Dũng, nhưng bọn Lưu Dũng cũng hiểu được, quán ăn nhà họ Phương rõ ràng là gặp phiền phức, nên bữa tiệc này, cơm ăn có chút nặng nề, không khí vui vẻ mừng chuyện thất bại của Tào Hổ vừa rồi cũng tan biến. Ăn cơm xong, mọi người nhanh chóng giải tán.
Quách Lượng trên đường quay về Bình Xuyên cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo như vừa nãy ở trong quán ăn nhà họ Phương. Có sự tham gia của Chu Đại Quân, gã cũng hơi nhức đầu. Gã vốn tưởng rằng Chu Đại Quân đến quán ăn nhà họ Phương là vì biết được gã dẫn người đến, phòng ngừa gã gây rối ở đó, làm hư việc thăng chức của y nên mới tự mình đến giữ ở đó. Nhưng nghe ra ý tứ của Chu Đại Quân, mọi người trong quán ăn nhà họ Phương có quan hệ mật thiết với y.
Tuy Chu Đại Quân chẳng qua chỉ là sắp lên cục phó thôi, trên y còn có cục trưởng và mấy người cùng cấp cục phó với y, nhưng Quách Lượng hiểu rất rõ, có va chạm với ai cũng đừng nên khinh suất đụng chạm quân nhân và cảnh sát. Thứ nhất là mấy người này dễ dàng tụ tập, thứ hai là mấy người này là bộ máy sức mạnh của nhà nước, nắm giữ sức mạnh của nhà nước. Tuy trên mình có người che chở, có thể ngăn chặn được Chu Đại Quân, nhưng áp chế được một lúc, không áp chế được cả đời. Trừ phi giải quyết được Chu Đại Quân, nếu không, cứ có một cục phó cục cảnh sát luôn luôn ngấm ngầm quan sát nhất cử nhất động của mình, con mẹ nó, ngủ cũng không yên ổn. Chỉ một quán ăn, đụng chạm một kẻ thù như vậy, gặp nhiều phiền toái đến thế có đáng không?
Nhưng Quách Lượng cũng hơi tiếc miếng thịt béo này. Gã không phải chưa từng thấy qua con báo trên đời. Gã từng đi về phía nam và thủ đô nên hiểu được hiện nay ngành ăn uống là cơ hội kinh doanh vô tận. Một nhà già trẻ cùng làm, món ăn ngon lại rẻ, quán ăn phát đạt, cũng không ngạc nhiên chút nào. Nếu như đoạt lấy cái thực đơn ấy đi, rồi triển khai tốt, lại chuyền tay, có thể lợi nhuận lên gấp trăm lần, thậm chí gã có thể tiến vào Phụng Nguyên hay nói cách khác là nước cờ đầu trong thành phố. Vả lại gã cũng nghe nói, nhà họ Phương cố ý phát triển trong huyện Bình Xuyên. Nói như vậy, thật ra cũng là uy hiếp nhà hàng của gã. Trong lợi ích đó, việc lựa chọn khiến hắn nhất thời khó thể dứt khoát.
- Thật là đau đầu.
Quách Lượng trong lòng không khỏi kêu lên.
Vào buổi tối ông Phương mới đem mọi việc xảy ra lúc chiều kể hết cho Phương Minh Viễn nghe. Đối mặt với sự uy hiếp của Quách Lượng, Phương Minh Viễn cũng hơi bối rối. Tuy nói rằng nhà họ Phương có thể dựa vào nhà họ Tô, nhưng chuyện thế này sẽ làm phiền đến họ, giống như dùng pháo cao xạ bắn muỗi, giết gà mà dùng đến dao mổ trâu vậy. Hơn nữa trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ, chỉ cần ngày sau mình không cam lòng làm kẻ tầm thường, nếu đi đến một mức độ nhất định thì chuyện thế này sẽ nhiều vô kể. Ở Bình Xuyên có Quách Lượng, ở Phụng Nguyên có lẽ có Lý Lượng, Triệu Lượng, Mã Lượng…, nếu đều trông cậy vào nhà họ Tô, vậy ngày sau người nhà họ Phương đối mặt với nhà họ Tô sao dám thẳng lưng? Cho nên, nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Tô chỉ là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác mới phải dùng đến.
Chu Viên Triều? Mặc dù nói rằng gã đã lên cao đến vị trí cục phó, nhưng gã ở trong hệ thống bưu chính cũng không phải giải quyết loại người này
Chu Đại Quân, ngược lại có thể dùng. Nhưng y còn chưa chính thức được điều lên huyện, cho dù được điều rồi, để công việc thuần thục, tạo dựng uy tín cũng phải mất một thời gian, lực lượng trong cục cũng không phải trong chốc lát mà huy động được. Vả lại một số lãnh đạo trên huyện cũng ngầm cản trở, nên Quách Lượng mặc dù có uy hiếp nhưng lực có hạn. Điều này dựa trên thái độ của Quách Lượng đối với gã lúc nãy mà nhìn ra phần nào, cho nên không thể gởi gắm hy vọng quá lớn vào y. Nhưng hắn hy vọng Quách Lượng cũng có vài việc không dám làm lộ liễu, như thế cũng cho bản thân được một ít thời gian hòa hoãn.
Tuy nói rằng một nhà hàng có lợi tức hàng tháng đến mấy ngàn tệ nhưng đối với hắn hiện giờ mà nói, cũng không đáng là bao, nhưng cũng không thể không giải quyết bầu không khí ngột ngạt này. Mới là tiệm cơm như hôm nay đã khiến Quách Lượng như vậy, ngày mai ở thành phố mở cái mới có lẽ khiến gã phải mắt long sòng sọc, đến lúc đó phải làm sao? Nhường tới nhường lui tự ép chết mình, không còn đường cứu vãn. Nếu cuối cùng phải như vậy, chi bằng ngay từ đầu một bước cũng không nhuờng. Trừ phi mình bỏ qua hoàn toàn thị trấn Hải Trang, bỏ qua huyện Bình Xuyên, nếu không, sự tồn tại của Quách Lượng vĩnh viễn là điều phiền toái.
- Thật đau đầu!
Phương Minh Viễn ôm đầu, ra vẻ khổ sở, thở dài.
/1605
|