Sau một lúc trầm mặc, Trần Bằng Trình và Cổ Tấn không nhịn được mà ôm bụng cười to, hai người ở hành lang cười nghiêng cười ngả, nhìn Cổ Tấn cười đến nỗi mà người đầy thịt cũng run lên. Trong lòng Phương Minh Viễn nghĩ “Đây cũng coi như cơn sóng lớn mãnh liệt đi”
- Cậu...cậu...ha ha ha ha...Đây đều là...ha ha ha...chuyện cười nghe được ở đâu vậy?
Trần Bằng Trình vất vả lắm mới nói được hết.
Cổ Tấn cười đến không nói được ra lời, chỉ có thể chỉ vào Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, cậu đã thoát khỏi cái điểm buồn cười đầu tiên. Kiểu chuyện cười này, đến bây giờ vẫn làm người ta buồn cười như thế, nếu qua vài năm nữa sẽ chẳng còn hiệu quả như vậy nữa.
- Sở trưởng Cổ, mấy người của cục quản lý đô thị mà đánh người giờ đang ở đâu? Còn có cụ già nữa, không phải cũng đều bị các ngài dẫn về sở sao?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi. Không muốn ở lại sở cảnh sát lâu, muốn đón mấy người Trần Trung đi, bây giờ cũng phải kiếm cái gì làm.
- Mấy người quản lý đô thị đánh người à, mấy người họ có lẽ bây giờ vẫn đang thẩm vấn. Còn cụ già, tôi hỏi giúp cậu.
Mặc dù Phương Minh Viễn chỉ là một thanh niên nhưng có thể là huynh đệ với Trần Bằng Trình, Cổ Tấn không dám chậm trễ, đến nói chuyện cũng dùng kính ngữ.
Cổ Tấn đi tìm người, Trần Bằng Trình vỗ vai Phương Minh Viễn cười hì hì nói:
- Thật nhìn không ra, câu chuyện cười như vậy mà cậu cũng nghĩ ra.
Ông ta là quân nhân, đối với chuyện cười này cũng hiểu hơn.
Phương Minh Viễn nghiêng nghiêng người, tránh tay của ông ta, cười cười nói:
- Không phải em nghĩ ra, chỉ là tình cờ nghe được thôi.
- Hì hì...
Trần Bằng Trình không nhịn được lại cười hai tiếng, nói:
- Còn có chuyện cười nào giống thế không, loại chuyện cười như thế a. Để xem Lưu Hắc Hổ đến lúc đó còn nói được gì.
- Lưu Hắc Hổ?
Phương Minh Viễn không hiểu, nói.
- Là một đại viện của chúng tôi, từ nhỏ đã không qua lại với tôi. Anh ta làm việc ở ban hậu cần pháo binh từng phạm phải một sai lầm, bây giờ cũng là trung tá rồi, hì hì, đến lúc đó, xem anh ta trả lời như thế nào.
- Được, được, được, anh Trần, các vị muốn đánh nhau, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, chỉ mong đến lúc đó đừng có lôi mấy người vô can chúng tôi vào là được.
Phương Minh Viễn vội dặn Trần Bằng Trình một câu. Cậu biết lực sát thương của chuyện cười này rất lớn, đến lúc đó, nếu gây chuyện với cái người Lưu Hắc Hổ thì đúng là rắc rối.
- Yên tâm đi, Trần Bằng Trình ta sẽ không bán đứng huynh đệ đâu.
Trần Bằng Trình vỗ ngực nói.
Đang nói chuyện thì Cổ Tấn đã quay lại nói:
- Cụ già kia chúng tôi đã tìm một phòng cho ông cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có muốn gặp không?
Phương Minh Viễn khoát tay nói:
- Phiền ông quá, không cần gặp đâu, để cho ông cụ nghỉ ngơi đi, thời buổi này ai chẳng muốn sống yên ổn cơ chứ, người nông dân kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, Sở trưởng Cổ, các vị đừng làm khó ông cụ.
- Đương nhiên rồi.
Cổ Tấn nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, nhỏ giọng nói với Phương Minh Viễn:
- Nói thật với cậu, các cậu đánh mấy người quản lý đô thị, mấy người trong sở chúng tôi trên dưới cũng mừng thầm. Những việc mà đám người đó làm chúng tôi cũng không vừa mắt. Một đám người không ra gì mà chốc cái lại trở thành nhân viên chấp hành luật pháp chính phủ, hứ, nếu như bắn giết có thể giải quyết được vấn đề còn cần đến họ sao? Ai chẳng biết cơ chứ.
- Chỉ sợ điều này không phải người bình thường có thể làm được.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Trên thì đánh cụ già 80 tuổi, dưới thì dẫm đứa trẻ ba tuổi, việc này người có lương tâm không làm được. Tôi tin là mấy người Sở trưởng Cổ cũng không làm được.
Mấy người vẫn đang nói cười vậy mà đã đến phòng thẩm vấn của sở, lúc đó Lỗ Phi và bảy người khác của quản lý đô thị lần lượt bị cảnh sát thẩm vấn, mặt họ không còn sự điên cuồng như buổi chiều ở trên phố nữa mà là tràn đầy sự lo lắng. Tất cả những việc xảy ra lúc đó, họ có thể thấy rõ, đường đường Cục trưởng Tề Đại Quân cũng không làm được gì, ngoan ngoãn mà dẫn người đi, đến mấy người bọn họ cũng không lo được.
Hơn nữa trên đường đi, nghe được từ mấy người cảnh sát, họ cũng biết, người đàn ông trung niên xuất hiện lúc đó là Phó chủ tịch thành phố Uy Giang Khâu Thụ Quốc, tám người đều cảm thấy lạnh toát cả người. Khâu Thụ Quốc chính là minh tinh chính trị đang nổi lên ở thành phố, nghe nói đến cả các lãnh đạo tỉnh cũng biết đến ông, mấy người bọn họ khẳng định là đều bị Phó chỉ tịch Khâu để ý rồi--- Họ đương nhiên không biết Khâu Thụ Quốc đến sau cả Tề Đại Quân nhưng toàn bộ sự việc như thế nào ông đã nghe mọi người nói không biết bao nhiêu lần.
Cho nên, tám người Lỗ Phi sau khi vào Sở cảnh sát không dám nghĩ đến còn có may mắn, hôm nay Tề Đại Quân còn không lo được cho chính mình, làm gì còn tâm chí mà đến cứu mấy người bọn họ, nếu không tự bảo vệ mình chỉ sợ Chỉ tịch thành phố mà nổi giận thì mình có khi còn bị bắt giam. Mặc dù nhà giam với bọn họ như là về nhà nhưng đã ở tù vài năm rồi, chẳng có ai là muốn quay lại cả.
Cho nên, cảnh sát rất nhanh chóng đã nắm được cục diện.
- Đồng chí, thật sự không liên quan đến chúng tôi, đây đều là Cục trưởng Tề yêu cầu, trong khi thi hành pháp luật, đối với những người không nghe theo nhất định phải đánh, hơn nữa còn phải đánh thật mạnh, đánh đến khi họ không dám nữa, hơn nữa Cục trưởng Tề còn nói, chỉ cần không đánh chết người là được, mọi trách nhiệm cục chịu hết. Đồng chí, chúng tôi chỉ là những nhân viên thấp nhất, lệnh của lãnh đạo chúng tôi làm sao dám không nghe.
Lỗ Phi thấp giọng nói.
- Lãnh đạo ra lệnh, các người phải nghe, Sở cảnh sát của chúng tôi năm lần bảy lượt nói phải đảm bảo sự ổn định trị an của thành phố Uy Giang, lúc đầu các người có chịu nghe không? Lại còn nói Cục trưởng Tề là lãnh đạo, Sở trưởng Lý của chúng tôi không phải là lãnh đạo của mấy người hả?
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn tức giận nói.
- Huyện quản không bằng hiện quản.
Lỗ Phi cười nói.
- Chúng tôi chống lại lệnh của Sở trưởng Lý cũng là phải bị giam vài ngày, nhưng nếu không nghe lệnh Cục trưởng Tề thì sẽ mất miếng cơm. Chúng tôi có thể lên làm quản lý đô thị cũng không dễ dàng gì, mọi người đều phải lăn lộn kiếm cơm, mọi người đều không dễ dàng gì không phải sao. Mọi người đều là nhân viên thi hành pháp luật, có thể cho tôi một điếu thuốc không?
- Phi...
Cảnh sát thẩm vấn khinh miệt nói:
- Người a, nên lau sạch mình đi rồi hãy nói những lời này.
Trước khi đến thẩm vấn, anh ta cũng xem qua tài liệu về vụ của Lỗ Phi, những vụ lớn thì không có nhưng những vụ nhỏ thì không ngớt, nếu tính những lần bị bắt giam cũng không dưới bảy, tám lần. Loại người này có thể trở thành nhân viên chấp pháp nhà nước đúng là làm anh ta hổ thẹn.
Giở xem những ghi chép thẩm vấn mang đến, Trần Bằng Trình thở dài, tên Tề Đại Quân này quả thật không ra thể thống gì cả, dám ở trong cục nói “Đánh cho ra uy phong của quản lý đô thị”, lời này mà những cán bộ chính phủ cũng có thể nói được sao? Há không phải đều coi những người dân trong khu vực quản lý thành kẻ địch hết, phải dùng bảo lực để trấn áp.
- Suốt nửa năm nay, thật ra sở cảnh sát chúng tôi phải cảm ơn họ.
Cổ Tấn cười lạnh nói.
- Hả?
Phương Minh Viễn và Trần Bằng Trình đồng loạt ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Vốn dĩ người dân thành phố Uy Giang không hài lòng với thái độ phục vụ của cảnh sát chúng tôi, như hôm nay có mấy người, những sự phẫn nộ nhất cũng sẽ chẳng rơi xuống đầu chúng tôi, hai vị nói xem chúng tôi có nên cảm ơn họ không?
Cổ Tấn cười nói tiếp.
Trần Bằng Trình nhíu mày nói:
- Anh Cổ, suy nghĩ này của anh không được, chúng ta trước hết phải anh dũng phấn đấu, không thể bắt chước theo cái suy nghĩ của mọi người ai càng thảm hơn, vậy chúng tôi cũng không cần phát triển quân đội rồi, cho dù nói như thế nào, thực lực quân đội Hoa Hạ chúng ta cũng không thể xếp thứ nhất trên thế giới được. Được rồi, được rồi, tôi biết anh chỉ nói đùa thôi, nhưng lời này làm người nghe không thấy thú vị.
Phương Minh Viễn xem đi xem lại ghi chép, thấp giọng hỏi Cổ Tấn:
- Sở trưởng Cổ, việc này ông là chuyên gia, tôi muốn hỏi một chút, hành vi của bọn họ cuối cùng sẽ bị xử lý như thế nào?
Cổ Tấn hơi kinh ngạc, cái cậu Phương Minh Viễn này cứ mở miệng là “Sở trưởng Cổ” và “ông”, thật sự là đã cho ông ta không ít sự tôn trọng.
- Cậu khách khí quá.
Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói.
- Chỉ sợ cũng chỉ là khai trừ chức vụ thôi.
- Khai trừ?
Sắc mặt Phương Minh Viễn đột nhiêm sầm xuống, đó chẳng phải nhẹ quá sao.
- Tội này cũng có thể coi là nặng, nếu là người bình thường, cao nhất cũng chỉ xử phạt rồi cũng chẳng có gì nữa.
Cổ Tấn cười khổ nói.
Anh ta biết Phương Minh Viễn không hài lòng với kết quả đấy nhưng trong thể chế hiện tại, quy định với người vi phạm pháp luật vẫn là giơ cao đánh khẽ, thậm chí có những lúc rõ ràng đánh, chỉ trừ phi đắc tội với lãnh đạo, lại còn hơi xúc phạm thì mới nghiêm trị.
- Khai trừ, thật dễ dàng cho họ quá, nếu hôm nay không phải tôi dẫn theo mấy người Trần Trung thì chỉ sợ người nằm trong viện hôm nay không chỉ có cậu sinh viên kia mà còn có cả tôi nữa đấy. Coi như chuyện hôm nay không tính, nhưng mấy hôm trước, họ đánh người ta nhập viện, chẳng lẽ cũng bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Phương Minh Viễn oán hận nói.
Trong lòng cậu đã có định luận, muốn Hoa Hạ không có quản lý đô thị là không thể, bản thân mình cũng chẳng có tài cán đó, nhưng lần này, phải nghiêm trị mấy người đó, coi như giết gà dọa khỉ, coi như giúp trong việc quản lý đau đầu thì chữa đâu đầu, đau chân thì chữa đau chân chẳng phải tốt sao.
Không chỉ vài người Lỗ Phi, còn có cả cái tên Tề Đại Quân dám ở đám đông hét lên “Đánh chết, tao chịu” nữa đều không thể bỏ qua, ở kiếp trước, nếu sự việc quản lý đô thị đánh chết người xảy ra, không chỉ lãnh đạo ra lệnh phải chịu xử lý mang tính chất tượng trưng, thậm chí vẫn còn có thể ngồi vững trên ghế của mình làm cho những người khác càng ngày càng to gan. Lần này là mình gặp phải, phải cho họ biết tay, còn có cái tên Tề Đại Quân nữa.
Tuy nhiên để đạt được mục đích này, chỉ sợ phải mượn sức lực của giới truyền thông của thành phố.
- Cậu...cậu...ha ha ha ha...Đây đều là...ha ha ha...chuyện cười nghe được ở đâu vậy?
Trần Bằng Trình vất vả lắm mới nói được hết.
Cổ Tấn cười đến không nói được ra lời, chỉ có thể chỉ vào Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, cậu đã thoát khỏi cái điểm buồn cười đầu tiên. Kiểu chuyện cười này, đến bây giờ vẫn làm người ta buồn cười như thế, nếu qua vài năm nữa sẽ chẳng còn hiệu quả như vậy nữa.
- Sở trưởng Cổ, mấy người của cục quản lý đô thị mà đánh người giờ đang ở đâu? Còn có cụ già nữa, không phải cũng đều bị các ngài dẫn về sở sao?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi. Không muốn ở lại sở cảnh sát lâu, muốn đón mấy người Trần Trung đi, bây giờ cũng phải kiếm cái gì làm.
- Mấy người quản lý đô thị đánh người à, mấy người họ có lẽ bây giờ vẫn đang thẩm vấn. Còn cụ già, tôi hỏi giúp cậu.
Mặc dù Phương Minh Viễn chỉ là một thanh niên nhưng có thể là huynh đệ với Trần Bằng Trình, Cổ Tấn không dám chậm trễ, đến nói chuyện cũng dùng kính ngữ.
Cổ Tấn đi tìm người, Trần Bằng Trình vỗ vai Phương Minh Viễn cười hì hì nói:
- Thật nhìn không ra, câu chuyện cười như vậy mà cậu cũng nghĩ ra.
Ông ta là quân nhân, đối với chuyện cười này cũng hiểu hơn.
Phương Minh Viễn nghiêng nghiêng người, tránh tay của ông ta, cười cười nói:
- Không phải em nghĩ ra, chỉ là tình cờ nghe được thôi.
- Hì hì...
Trần Bằng Trình không nhịn được lại cười hai tiếng, nói:
- Còn có chuyện cười nào giống thế không, loại chuyện cười như thế a. Để xem Lưu Hắc Hổ đến lúc đó còn nói được gì.
- Lưu Hắc Hổ?
Phương Minh Viễn không hiểu, nói.
- Là một đại viện của chúng tôi, từ nhỏ đã không qua lại với tôi. Anh ta làm việc ở ban hậu cần pháo binh từng phạm phải một sai lầm, bây giờ cũng là trung tá rồi, hì hì, đến lúc đó, xem anh ta trả lời như thế nào.
- Được, được, được, anh Trần, các vị muốn đánh nhau, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, chỉ mong đến lúc đó đừng có lôi mấy người vô can chúng tôi vào là được.
Phương Minh Viễn vội dặn Trần Bằng Trình một câu. Cậu biết lực sát thương của chuyện cười này rất lớn, đến lúc đó, nếu gây chuyện với cái người Lưu Hắc Hổ thì đúng là rắc rối.
- Yên tâm đi, Trần Bằng Trình ta sẽ không bán đứng huynh đệ đâu.
Trần Bằng Trình vỗ ngực nói.
Đang nói chuyện thì Cổ Tấn đã quay lại nói:
- Cụ già kia chúng tôi đã tìm một phòng cho ông cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có muốn gặp không?
Phương Minh Viễn khoát tay nói:
- Phiền ông quá, không cần gặp đâu, để cho ông cụ nghỉ ngơi đi, thời buổi này ai chẳng muốn sống yên ổn cơ chứ, người nông dân kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, Sở trưởng Cổ, các vị đừng làm khó ông cụ.
- Đương nhiên rồi.
Cổ Tấn nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, nhỏ giọng nói với Phương Minh Viễn:
- Nói thật với cậu, các cậu đánh mấy người quản lý đô thị, mấy người trong sở chúng tôi trên dưới cũng mừng thầm. Những việc mà đám người đó làm chúng tôi cũng không vừa mắt. Một đám người không ra gì mà chốc cái lại trở thành nhân viên chấp hành luật pháp chính phủ, hứ, nếu như bắn giết có thể giải quyết được vấn đề còn cần đến họ sao? Ai chẳng biết cơ chứ.
- Chỉ sợ điều này không phải người bình thường có thể làm được.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Trên thì đánh cụ già 80 tuổi, dưới thì dẫm đứa trẻ ba tuổi, việc này người có lương tâm không làm được. Tôi tin là mấy người Sở trưởng Cổ cũng không làm được.
Mấy người vẫn đang nói cười vậy mà đã đến phòng thẩm vấn của sở, lúc đó Lỗ Phi và bảy người khác của quản lý đô thị lần lượt bị cảnh sát thẩm vấn, mặt họ không còn sự điên cuồng như buổi chiều ở trên phố nữa mà là tràn đầy sự lo lắng. Tất cả những việc xảy ra lúc đó, họ có thể thấy rõ, đường đường Cục trưởng Tề Đại Quân cũng không làm được gì, ngoan ngoãn mà dẫn người đi, đến mấy người bọn họ cũng không lo được.
Hơn nữa trên đường đi, nghe được từ mấy người cảnh sát, họ cũng biết, người đàn ông trung niên xuất hiện lúc đó là Phó chủ tịch thành phố Uy Giang Khâu Thụ Quốc, tám người đều cảm thấy lạnh toát cả người. Khâu Thụ Quốc chính là minh tinh chính trị đang nổi lên ở thành phố, nghe nói đến cả các lãnh đạo tỉnh cũng biết đến ông, mấy người bọn họ khẳng định là đều bị Phó chỉ tịch Khâu để ý rồi--- Họ đương nhiên không biết Khâu Thụ Quốc đến sau cả Tề Đại Quân nhưng toàn bộ sự việc như thế nào ông đã nghe mọi người nói không biết bao nhiêu lần.
Cho nên, tám người Lỗ Phi sau khi vào Sở cảnh sát không dám nghĩ đến còn có may mắn, hôm nay Tề Đại Quân còn không lo được cho chính mình, làm gì còn tâm chí mà đến cứu mấy người bọn họ, nếu không tự bảo vệ mình chỉ sợ Chỉ tịch thành phố mà nổi giận thì mình có khi còn bị bắt giam. Mặc dù nhà giam với bọn họ như là về nhà nhưng đã ở tù vài năm rồi, chẳng có ai là muốn quay lại cả.
Cho nên, cảnh sát rất nhanh chóng đã nắm được cục diện.
- Đồng chí, thật sự không liên quan đến chúng tôi, đây đều là Cục trưởng Tề yêu cầu, trong khi thi hành pháp luật, đối với những người không nghe theo nhất định phải đánh, hơn nữa còn phải đánh thật mạnh, đánh đến khi họ không dám nữa, hơn nữa Cục trưởng Tề còn nói, chỉ cần không đánh chết người là được, mọi trách nhiệm cục chịu hết. Đồng chí, chúng tôi chỉ là những nhân viên thấp nhất, lệnh của lãnh đạo chúng tôi làm sao dám không nghe.
Lỗ Phi thấp giọng nói.
- Lãnh đạo ra lệnh, các người phải nghe, Sở cảnh sát của chúng tôi năm lần bảy lượt nói phải đảm bảo sự ổn định trị an của thành phố Uy Giang, lúc đầu các người có chịu nghe không? Lại còn nói Cục trưởng Tề là lãnh đạo, Sở trưởng Lý của chúng tôi không phải là lãnh đạo của mấy người hả?
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn tức giận nói.
- Huyện quản không bằng hiện quản.
Lỗ Phi cười nói.
- Chúng tôi chống lại lệnh của Sở trưởng Lý cũng là phải bị giam vài ngày, nhưng nếu không nghe lệnh Cục trưởng Tề thì sẽ mất miếng cơm. Chúng tôi có thể lên làm quản lý đô thị cũng không dễ dàng gì, mọi người đều phải lăn lộn kiếm cơm, mọi người đều không dễ dàng gì không phải sao. Mọi người đều là nhân viên thi hành pháp luật, có thể cho tôi một điếu thuốc không?
- Phi...
Cảnh sát thẩm vấn khinh miệt nói:
- Người a, nên lau sạch mình đi rồi hãy nói những lời này.
Trước khi đến thẩm vấn, anh ta cũng xem qua tài liệu về vụ của Lỗ Phi, những vụ lớn thì không có nhưng những vụ nhỏ thì không ngớt, nếu tính những lần bị bắt giam cũng không dưới bảy, tám lần. Loại người này có thể trở thành nhân viên chấp pháp nhà nước đúng là làm anh ta hổ thẹn.
Giở xem những ghi chép thẩm vấn mang đến, Trần Bằng Trình thở dài, tên Tề Đại Quân này quả thật không ra thể thống gì cả, dám ở trong cục nói “Đánh cho ra uy phong của quản lý đô thị”, lời này mà những cán bộ chính phủ cũng có thể nói được sao? Há không phải đều coi những người dân trong khu vực quản lý thành kẻ địch hết, phải dùng bảo lực để trấn áp.
- Suốt nửa năm nay, thật ra sở cảnh sát chúng tôi phải cảm ơn họ.
Cổ Tấn cười lạnh nói.
- Hả?
Phương Minh Viễn và Trần Bằng Trình đồng loạt ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Vốn dĩ người dân thành phố Uy Giang không hài lòng với thái độ phục vụ của cảnh sát chúng tôi, như hôm nay có mấy người, những sự phẫn nộ nhất cũng sẽ chẳng rơi xuống đầu chúng tôi, hai vị nói xem chúng tôi có nên cảm ơn họ không?
Cổ Tấn cười nói tiếp.
Trần Bằng Trình nhíu mày nói:
- Anh Cổ, suy nghĩ này của anh không được, chúng ta trước hết phải anh dũng phấn đấu, không thể bắt chước theo cái suy nghĩ của mọi người ai càng thảm hơn, vậy chúng tôi cũng không cần phát triển quân đội rồi, cho dù nói như thế nào, thực lực quân đội Hoa Hạ chúng ta cũng không thể xếp thứ nhất trên thế giới được. Được rồi, được rồi, tôi biết anh chỉ nói đùa thôi, nhưng lời này làm người nghe không thấy thú vị.
Phương Minh Viễn xem đi xem lại ghi chép, thấp giọng hỏi Cổ Tấn:
- Sở trưởng Cổ, việc này ông là chuyên gia, tôi muốn hỏi một chút, hành vi của bọn họ cuối cùng sẽ bị xử lý như thế nào?
Cổ Tấn hơi kinh ngạc, cái cậu Phương Minh Viễn này cứ mở miệng là “Sở trưởng Cổ” và “ông”, thật sự là đã cho ông ta không ít sự tôn trọng.
- Cậu khách khí quá.
Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói.
- Chỉ sợ cũng chỉ là khai trừ chức vụ thôi.
- Khai trừ?
Sắc mặt Phương Minh Viễn đột nhiêm sầm xuống, đó chẳng phải nhẹ quá sao.
- Tội này cũng có thể coi là nặng, nếu là người bình thường, cao nhất cũng chỉ xử phạt rồi cũng chẳng có gì nữa.
Cổ Tấn cười khổ nói.
Anh ta biết Phương Minh Viễn không hài lòng với kết quả đấy nhưng trong thể chế hiện tại, quy định với người vi phạm pháp luật vẫn là giơ cao đánh khẽ, thậm chí có những lúc rõ ràng đánh, chỉ trừ phi đắc tội với lãnh đạo, lại còn hơi xúc phạm thì mới nghiêm trị.
- Khai trừ, thật dễ dàng cho họ quá, nếu hôm nay không phải tôi dẫn theo mấy người Trần Trung thì chỉ sợ người nằm trong viện hôm nay không chỉ có cậu sinh viên kia mà còn có cả tôi nữa đấy. Coi như chuyện hôm nay không tính, nhưng mấy hôm trước, họ đánh người ta nhập viện, chẳng lẽ cũng bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Phương Minh Viễn oán hận nói.
Trong lòng cậu đã có định luận, muốn Hoa Hạ không có quản lý đô thị là không thể, bản thân mình cũng chẳng có tài cán đó, nhưng lần này, phải nghiêm trị mấy người đó, coi như giết gà dọa khỉ, coi như giúp trong việc quản lý đau đầu thì chữa đâu đầu, đau chân thì chữa đau chân chẳng phải tốt sao.
Không chỉ vài người Lỗ Phi, còn có cả cái tên Tề Đại Quân dám ở đám đông hét lên “Đánh chết, tao chịu” nữa đều không thể bỏ qua, ở kiếp trước, nếu sự việc quản lý đô thị đánh chết người xảy ra, không chỉ lãnh đạo ra lệnh phải chịu xử lý mang tính chất tượng trưng, thậm chí vẫn còn có thể ngồi vững trên ghế của mình làm cho những người khác càng ngày càng to gan. Lần này là mình gặp phải, phải cho họ biết tay, còn có cái tên Tề Đại Quân nữa.
Tuy nhiên để đạt được mục đích này, chỉ sợ phải mượn sức lực của giới truyền thông của thành phố.
/1605
|