Trong thời gian 2- 3 năm, sản lượng sản xuất hàng tháng tăng từ 14- 15 lần, tiền vốn bỏ ra đầu tư không biết phải lớn gấp bao nhiều? Cho dù, tất cả các công việc tiêu thụ sản phẩm là do một mình Phương thiếu gia và giám đốc lo liệu hết, bản thân mình ngay cả ông bà nội mình cũng không có khả năng gom góp số lượng tiền lớn như vậy.
- Đây không phải là việc gì khó!
Phương Minh Viễn vừa bước vào cửa vừa nói:
- Nếu có thể, chúng tôi dự định nhập cổ phần cửa hàng rượu nhà anh! Hôm nay tìm anh đến, chính là vì việc này!
- Phương thiếu gia!
Đang ngồi yên lặng trên ghế sofa, nét mặt liền tươi cười nói:
- Chúc mừng năm mới! Chúc cậu bước sang năm mới kinh doanh phát đạt, tiền vào như nước!
Nói xong, từ ghế sofa bước xuống, cầm một cái hộp.
- Phương thiếu gia, chủ nhiệm Vu, đây là 4 bình rượu nhà họ Ninh chúng tôi cất dưới hầm đã 18 năm nay. Hy vọng hai vị không chê.
Ninh Đức vừa cười vừa nói.
- Cất dưới hầm 18 năm!
Vu Nhị không kiềm chế được, nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Rượu này cho cậu uống, thật là lãng phí! Ách…Thôi đi! Câu vẫn là…hay là giữ lại để đưa cho bố và ông nội đi!
Cô vừa nhớ tới, nhà họ Phương trừ Phương Minh Viễn là người không uống được rượu ra, những người khác đều uống rượu rất tốt.
- Tôi xin cảm ơn bác Trữ! Phần lễ vật này của bác, cha tôi và ông nội nhất định sẽ rất thích!
Phương Minh Viễn hai tay nhận lấy, cười nói.
Thấy quà biếu của mình được hoanh nghênh, các nếp nhăn trên mặt của Ninh Đức được giãn ra:
- Rượu này lúc trước tôi cất vào hầm tổng cộng là một vò, hiện tại còn lại 6 bình, nếu không phải lấy ra 2 bình để mừng ngày đại hỉ Tú Tú, thì tôi cũng đưa đến biếu hai vị không có vấn đề gì!
- Cha!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Thanh Tú không khỏi đỏ bừng kêu lên. Phương Minh Viễn hiểu rõ, rượu này cũng giống như rượu nữ nhi hồng trước kia, khi đứa nhỏ được sinh ra, cất rượu vào trong hầm, đợi đến ngày đại hỉ thì lấy ra. Đây là một phần lễ vật, nhưng thực sự là không nhỏ!
- Ha ha, tấm lòng này của bác Trữ, tôi nhận, sau này đến ngày Tú Tú kết hôn. Tôi cũng xin đóng góp một chút công sức!
Phương Minh Viễn vỗ vỗ bả vai Thanh Tú nói:
- Tú Tú, đến lúc hôn sự của cô, nhất định phải nhớ rõ lời hứa này của Phương đại ca! Có thích cái gì, chỉ cần không quá khó giống như lên mặt trăng kiếm, cũng có thể làm cho cô thỏa mãn!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Thanh Tú xấu hổ đỏ ửng lên giống như quả táo, hai tay ôm lấy mặt, không nói câu gì.
Phương Minh Viễn đem rượu đưa cho Lâm Dung. Ra hiệu cho cô cất kỹ, lúc này mới ngồi xuống đối diện với Ninh Đức nói:
- Bác Trữ, hôm nay tìm bác tới đây, tôi cùng với chủ nhiệm Vu, cố ý liên kết đầu tư cùng với cửa hàng rượu nhà họ Ninh, trong tương lai đưa nó trở thành một ngành công nghiệp trụ cột ở trong huyện!
Những lời nói này của Phương Minh Viễn, cũng không phải là những lời nói hươu nói vượn khoác lác. Lúc trước được Vu Nghi Xuân đánh giá rất cao, cũng có chút ra ngoài dự liệu của ông.
Mà trong thời gian này, nhìn từ phản xạ của các công nhân viên đối với công việc kinh doanh của nhà họ Phương. Người ở các nơi, nhất là người phương bắc, đối với hương vị rượu Nghi Xuân vẫn tương đối thích thú, mà sản xuất rượu vang trắng tiêu dùng cho cả nước, hàng năm người Trung Quốc tiêu thụ rượu vang trắng với một con số rất lớn. Vì thế, Phương Minh Viễn bước đầu tiến hành điều tra, không nghi ngờ gì thêm nữa, quyết tâm đầu tư vào ngành công nghiệp này.
Mặc dù nói, trước kia Phương Minh Viễn đã tiếp nhận tương lai sau này đưa huyện này trở thành đặc khu kinh tế. Nhưng cũng không thể không nói, phương án của hắn so với tình hình thực tế có chênh lệch không nhỏ! So sánh giữa các huyện với nhau, ưu thế ở huyện Đồng Xuyên không chỉ là đất đai rộng lớn hơn, nhân khẩu đông hơn. Mà còn ở Đồng Xuyên máy móc công nghiệp hiện đại hơn, đã có chút cơ sở. Ít nhất cũng không phải rơi vào thế xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng!
Đồng sát nhập các huyện với nhau mặc dù nói đương nhiên ngành công nghiệp của mình trở thành trụ cột. Nhưng Phương Minh Viễn về cơ bản vẫn cảm thấy chướng mắt! Ngành công nghiệp xi măng, có lẽ khi ở thời điểm ban đầu, bởi vì sự kiến thiết của thành thị cần đến một số lượng xi măng lớn, nhưng trong tương lai, ngành công nghiệp xi măng tuyệt đối sẽ bị loại trừ ra khỏi các ngành công nghiệp trong việc sát nhập các huyện! Cứ như vậy. Cho dù trong tương lai Phương Minh Viễn có đưa vào ít hay nhiều hạng mục công nghiệp, khi sát nhập huyện cũng không thuộc địa sản công nghiệp của chính mình!
Mà Phương Minh Viễn vẫn luôn cho rằng, ngành công nghiệp tồn tại lâu dài và mang lại nhiều lợi ích nhất, phải tiến hành vào làm ngành công nghiệp thuộc bản địa sản nghiệp của chính mình! Một nơi, nếu như không có ngành công nghiệp nào thuộc sở hữu sản nghiệp của chính mình, đó chính là điều đáng nuối tiếc.
Vì thế mới phải phát hiện ở Nghi Xuân, và Phương Minh Viễn đã coi trọng việc này.
- Chúng ta đưa ra một vài phương án, bác Trữ có thể xem xét. Nếu như có ý kiến gì đóng góp xin bác Trữ cứ nói, chúng tôi xin tiếp thu ý kiến!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
Phương án của Phương Minh Vễn kỳ thực rất đơn giản, một loại lấy kĩ thuật, thương hiệu, thiết bị, nhập cổ phần nhà họ Ninh, Phương Minh Viễn để lại 10% cổ phần. Nói cách khác, 10% cổ phần này, mặc kệ bọn người Phương Minh Viễn có tái đầu tư, hoặc là đưa nhà đầu tư khác vào, cho dù là công ty sau này đăng kì tài chính lật lên gấp 10 lần, nhà họ Ninh vẫn nắm giữ 10% cổ phần. Nhưng 10% cổ phần này, không cho người ngoài mua bán, một khi phải chuyển nhượng, nhất định phải chuyển nhượng cho Phương Minh Viễn hoặc là cho Vu Nhị. Hơn nữa một khi chuyển nhượng, nhà họ Ninh sẽ không được tái hưởng thụ 10% đãi ngộ này.
Loại phương án thứ hài là, nhà họ Ninh lấy kĩ thuật, thương hiệu, thiết bị quy ra tiền nhập cổ phần, lấy cổ phần làm nợ, nhà họ Phương có thể giúp đỡ vay mượn tài chính, nhà họ Ninh nắm giữ số cổ phần cao nhất có thể thành lập một công ty mới cổ phần lên tới 40%, lợi tức tính theo lãi suất mà ngân hàng cho vay. Nếu chưa trả hết số tiền cho vay lúc trước, nhà họ Phương sẽ thay mặt nhà họ Ninh quản lý. Nhưng về căn bản dính đến lợi ích của nhà họ Ninh, vì thế không chịu sự hạn chế này….
Loại phương án thứ 3, nhà họ Ninh đưa toàn bộ kỹ thuật, thương hiệu, thiết bị chuyển ngượng, vì thế Phương Minh Viễn đưa ra giá là 10 triệu nhân dân tệ.
Cuối cùng Ninh Đức ngây cả người! Ông ta vạn lần không ngờ, Phương Minh Viễn lại có thể đưa ra số tiền lớn đối với cửa hàng rượu của nhà họ Ninh như vậy! 10 triệu nhân dân tệ, điều này ông ta nằm mơ cũng không dám làm với số lượng tiền lớn như vậy! Đủ ông ta và nhà họ Ninh không ăn không uống cũng trên trăm năm mới có số tiền như thế!
Hơn nữa, bên trong phương án thứ nhất, tuy rằng thoạt nhìn 10% cổ phần có chút ít, nhưng suy xét lại, theo như lời nói vừa rồi, phải trong vòng 2 năm, đưa cửa hàng rượu của nhà họ Ninh có thể sản xuất hàng vạn tấn rượu trắng trong một năm, 10% cổ phần sẽ có giá trị vô cùng lớn! Phải biết rằng khi đã sát nhập huyện thì nhà máy rượu, hàng năm cũng đưa ra sản lượng không quá ngàn tấn.
Mặc dù nói, khi nghe Phương Minh Viễn và Vu Nhị nói về việc nhập cổ phần cửa hàng rượu nhà họ Ninh, đến lúc này tâm trạng còn có chút mâu thuẫn, nhưng ông ta cũng hiểu được, hai người này đều có thực lực, Viễn Viễn không phải Úy Trì có dã tâm chống đỡ người nhà. Úy Trì hiện tại vẫn còn đang ở trong trại tạm giam, nhà có hai cha con làm sao có thể chống đỡ được đối phương. Nhưng nhìn thấy vài phương án này, trong lòng Ninh Đức đang có một số mâu thuẫn, cũng được giải tỏa phần nào!
Thanh Tú yên lặng quan sát cha mình, không kìm nổi quay đầu lại nhìn thăm dò, cũng là kinh hãi. Phương Minh Viễn đưa ra điều kiện có thể nói là rất có lợi cho nhà họ.
- Chị Vu, chị thấy phương án nào thích hợp với chúng ta hơn?
Ninh Thanh Tú nhỏ giọng hỏi han Vu Nhị. Trải qua hai lần tiếp xúc, Thanh Tú có cảm giác tốt đối với Vu Nhị.
Vu Nhị sờ lên tóc của Thanh Tú, đối diện với Ninh Đức cười cười nói:
- Bác Trữ, theo cách nhìn của cá nhân tôi, bác nên chọn phương án thứ nhất cho thỏa đáng. Nói như vậy, về phía người nhà họ Ninh mà nói, không bị áp lực tài chính, đồng thời cũng thu được lợi nhuận! Không để ý đến con số 10% có vẻ ít kia, Phương thiếu gia trong tương lai muốn đưa Nghi Xuân trở thành danh rượu của Trung Quốc!
Ninh Đức gật đầu liên tục, còn chưa chờ ông ta tỏ thái đô, Phương Minh Viễn đã cười nói:
- Bác Trữ, bác không cần vội vã đưa ra quyết định, có thể từ từ mà suy nghĩ cho tốt, nếu phía các người còn có yêu cầu gì, đến lúc đó nhất định nên đề xuất, chẳng qua đây cũng chỉ là phương án ban đầu, cũng không phải không thể sửa chữa được.
Phương Minh Viễn cùng với Vu Nhị và con gái Ninh Đức, thời gian tới sẽ phân loại, định vị sản phẩm, đường dây tiêu thụ, tiến thêm một bước cải tiến Nghi Xuân trên một vài phương diện, tiến hành giao lưu rộng khắp, vừa nhắc tới kĩ thuật ủ rượu, Ninh Đức dường như thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác, có vẻ tự tin và tràn đầy ý tưởng! Bọn họ nói chuyện cho tới gần buổi trưa, Ninh Đức và con gái mới đi dùng cơm dưới sự dẫn dắt của Lâm Dung.
Phương Minh Viễn quay lại dặn Lâm Dung sửa soạn, Vu Nhị ngồi xuống bên cạnh hắn cười nói:
- Minh Viễn à, cậu có những điều kiện hậu đãi như vậy, ta xem nếu như không có Dung Dung ở đây, ông chủ Ninh chỉ sợ đều đã nghĩ đến cậu đã nảy sinh tình cảm với Tú Tú!
Nói thật, lúc đầu khi cô nghe Phương Minh viễn đưa ra phương án, cũng có phần kinh hãi. Phương Minh Viễn đưa ra điều kiện thực sự là rất hẫu đãi đối với nhà họ Ninh!
Cô cũng đã từng đi đến cửa hàng rượu của nhà họ Ninh, có thể nói, ngoại trừ việc nhà họ Ninh cất rượu vào hầm, những kĩ thuật sản xuất độc nhất vô nhị so với bên ngoài, còn đồ vật này nọ xem ra cũng chỉ khoảng 8 vạn nhân dân tệ, hơn nữa mấy thứ này, trong tương lai đối với việc công nghiệp hóa với quy mô hớn, cơ bản là chẳng có chút tác dụng nào! Mà số lượng rượu cất vào hầm cùng với kĩ thuật sản xuất độc nhất vô nhị, cũng không thể có giá trị lên tới 10 triệu nhân dân tệ! Chớ đừng nói, cứ chiếu theo phương án thứ nhất của Phương Minh Viễn, mấy thứ này lại có giá trị gấp không biết bao nhiêu lần 10 triệu nhân dân tệ!
Tuy nhiên, điều này cũng luôn luôn đúng đối với truyền thống của nhà họ Phương, đối với những người là đồng minh kinh doanh với nhà mình, luôn luôn đưa ra lợi ích cao nhất đối với họ. Cũng chính bởi vì điểm này, mới có thể khiến cho nhà họ Phương trong thời gian vài chục năm, liền kết nhiều quan hệ làm ăn tốt.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Có người đang ở đây, bác Trữ cũng sẽ không hiểu lầm. Tôi cảm thấy bác Trữ không thích hợp làm giám đốc công ty, dường như kỹ thuật nghiên cứu phát triển và sinh sản giám sát này là một khối thích hợp! Hơn nữa, tôi cảm thấy phải trong thời gian ngắn mở rộng sản lượng của Nghi Xuân, thôn tính nhà máy rượu của huyện là một lựa chọn tốt!
- Đây không phải là việc gì khó!
Phương Minh Viễn vừa bước vào cửa vừa nói:
- Nếu có thể, chúng tôi dự định nhập cổ phần cửa hàng rượu nhà anh! Hôm nay tìm anh đến, chính là vì việc này!
- Phương thiếu gia!
Đang ngồi yên lặng trên ghế sofa, nét mặt liền tươi cười nói:
- Chúc mừng năm mới! Chúc cậu bước sang năm mới kinh doanh phát đạt, tiền vào như nước!
Nói xong, từ ghế sofa bước xuống, cầm một cái hộp.
- Phương thiếu gia, chủ nhiệm Vu, đây là 4 bình rượu nhà họ Ninh chúng tôi cất dưới hầm đã 18 năm nay. Hy vọng hai vị không chê.
Ninh Đức vừa cười vừa nói.
- Cất dưới hầm 18 năm!
Vu Nhị không kiềm chế được, nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Rượu này cho cậu uống, thật là lãng phí! Ách…Thôi đi! Câu vẫn là…hay là giữ lại để đưa cho bố và ông nội đi!
Cô vừa nhớ tới, nhà họ Phương trừ Phương Minh Viễn là người không uống được rượu ra, những người khác đều uống rượu rất tốt.
- Tôi xin cảm ơn bác Trữ! Phần lễ vật này của bác, cha tôi và ông nội nhất định sẽ rất thích!
Phương Minh Viễn hai tay nhận lấy, cười nói.
Thấy quà biếu của mình được hoanh nghênh, các nếp nhăn trên mặt của Ninh Đức được giãn ra:
- Rượu này lúc trước tôi cất vào hầm tổng cộng là một vò, hiện tại còn lại 6 bình, nếu không phải lấy ra 2 bình để mừng ngày đại hỉ Tú Tú, thì tôi cũng đưa đến biếu hai vị không có vấn đề gì!
- Cha!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Thanh Tú không khỏi đỏ bừng kêu lên. Phương Minh Viễn hiểu rõ, rượu này cũng giống như rượu nữ nhi hồng trước kia, khi đứa nhỏ được sinh ra, cất rượu vào trong hầm, đợi đến ngày đại hỉ thì lấy ra. Đây là một phần lễ vật, nhưng thực sự là không nhỏ!
- Ha ha, tấm lòng này của bác Trữ, tôi nhận, sau này đến ngày Tú Tú kết hôn. Tôi cũng xin đóng góp một chút công sức!
Phương Minh Viễn vỗ vỗ bả vai Thanh Tú nói:
- Tú Tú, đến lúc hôn sự của cô, nhất định phải nhớ rõ lời hứa này của Phương đại ca! Có thích cái gì, chỉ cần không quá khó giống như lên mặt trăng kiếm, cũng có thể làm cho cô thỏa mãn!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Thanh Tú xấu hổ đỏ ửng lên giống như quả táo, hai tay ôm lấy mặt, không nói câu gì.
Phương Minh Viễn đem rượu đưa cho Lâm Dung. Ra hiệu cho cô cất kỹ, lúc này mới ngồi xuống đối diện với Ninh Đức nói:
- Bác Trữ, hôm nay tìm bác tới đây, tôi cùng với chủ nhiệm Vu, cố ý liên kết đầu tư cùng với cửa hàng rượu nhà họ Ninh, trong tương lai đưa nó trở thành một ngành công nghiệp trụ cột ở trong huyện!
Những lời nói này của Phương Minh Viễn, cũng không phải là những lời nói hươu nói vượn khoác lác. Lúc trước được Vu Nghi Xuân đánh giá rất cao, cũng có chút ra ngoài dự liệu của ông.
Mà trong thời gian này, nhìn từ phản xạ của các công nhân viên đối với công việc kinh doanh của nhà họ Phương. Người ở các nơi, nhất là người phương bắc, đối với hương vị rượu Nghi Xuân vẫn tương đối thích thú, mà sản xuất rượu vang trắng tiêu dùng cho cả nước, hàng năm người Trung Quốc tiêu thụ rượu vang trắng với một con số rất lớn. Vì thế, Phương Minh Viễn bước đầu tiến hành điều tra, không nghi ngờ gì thêm nữa, quyết tâm đầu tư vào ngành công nghiệp này.
Mặc dù nói, trước kia Phương Minh Viễn đã tiếp nhận tương lai sau này đưa huyện này trở thành đặc khu kinh tế. Nhưng cũng không thể không nói, phương án của hắn so với tình hình thực tế có chênh lệch không nhỏ! So sánh giữa các huyện với nhau, ưu thế ở huyện Đồng Xuyên không chỉ là đất đai rộng lớn hơn, nhân khẩu đông hơn. Mà còn ở Đồng Xuyên máy móc công nghiệp hiện đại hơn, đã có chút cơ sở. Ít nhất cũng không phải rơi vào thế xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng!
Đồng sát nhập các huyện với nhau mặc dù nói đương nhiên ngành công nghiệp của mình trở thành trụ cột. Nhưng Phương Minh Viễn về cơ bản vẫn cảm thấy chướng mắt! Ngành công nghiệp xi măng, có lẽ khi ở thời điểm ban đầu, bởi vì sự kiến thiết của thành thị cần đến một số lượng xi măng lớn, nhưng trong tương lai, ngành công nghiệp xi măng tuyệt đối sẽ bị loại trừ ra khỏi các ngành công nghiệp trong việc sát nhập các huyện! Cứ như vậy. Cho dù trong tương lai Phương Minh Viễn có đưa vào ít hay nhiều hạng mục công nghiệp, khi sát nhập huyện cũng không thuộc địa sản công nghiệp của chính mình!
Mà Phương Minh Viễn vẫn luôn cho rằng, ngành công nghiệp tồn tại lâu dài và mang lại nhiều lợi ích nhất, phải tiến hành vào làm ngành công nghiệp thuộc bản địa sản nghiệp của chính mình! Một nơi, nếu như không có ngành công nghiệp nào thuộc sở hữu sản nghiệp của chính mình, đó chính là điều đáng nuối tiếc.
Vì thế mới phải phát hiện ở Nghi Xuân, và Phương Minh Viễn đã coi trọng việc này.
- Chúng ta đưa ra một vài phương án, bác Trữ có thể xem xét. Nếu như có ý kiến gì đóng góp xin bác Trữ cứ nói, chúng tôi xin tiếp thu ý kiến!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
Phương án của Phương Minh Vễn kỳ thực rất đơn giản, một loại lấy kĩ thuật, thương hiệu, thiết bị, nhập cổ phần nhà họ Ninh, Phương Minh Viễn để lại 10% cổ phần. Nói cách khác, 10% cổ phần này, mặc kệ bọn người Phương Minh Viễn có tái đầu tư, hoặc là đưa nhà đầu tư khác vào, cho dù là công ty sau này đăng kì tài chính lật lên gấp 10 lần, nhà họ Ninh vẫn nắm giữ 10% cổ phần. Nhưng 10% cổ phần này, không cho người ngoài mua bán, một khi phải chuyển nhượng, nhất định phải chuyển nhượng cho Phương Minh Viễn hoặc là cho Vu Nhị. Hơn nữa một khi chuyển nhượng, nhà họ Ninh sẽ không được tái hưởng thụ 10% đãi ngộ này.
Loại phương án thứ hài là, nhà họ Ninh lấy kĩ thuật, thương hiệu, thiết bị quy ra tiền nhập cổ phần, lấy cổ phần làm nợ, nhà họ Phương có thể giúp đỡ vay mượn tài chính, nhà họ Ninh nắm giữ số cổ phần cao nhất có thể thành lập một công ty mới cổ phần lên tới 40%, lợi tức tính theo lãi suất mà ngân hàng cho vay. Nếu chưa trả hết số tiền cho vay lúc trước, nhà họ Phương sẽ thay mặt nhà họ Ninh quản lý. Nhưng về căn bản dính đến lợi ích của nhà họ Ninh, vì thế không chịu sự hạn chế này….
Loại phương án thứ 3, nhà họ Ninh đưa toàn bộ kỹ thuật, thương hiệu, thiết bị chuyển ngượng, vì thế Phương Minh Viễn đưa ra giá là 10 triệu nhân dân tệ.
Cuối cùng Ninh Đức ngây cả người! Ông ta vạn lần không ngờ, Phương Minh Viễn lại có thể đưa ra số tiền lớn đối với cửa hàng rượu của nhà họ Ninh như vậy! 10 triệu nhân dân tệ, điều này ông ta nằm mơ cũng không dám làm với số lượng tiền lớn như vậy! Đủ ông ta và nhà họ Ninh không ăn không uống cũng trên trăm năm mới có số tiền như thế!
Hơn nữa, bên trong phương án thứ nhất, tuy rằng thoạt nhìn 10% cổ phần có chút ít, nhưng suy xét lại, theo như lời nói vừa rồi, phải trong vòng 2 năm, đưa cửa hàng rượu của nhà họ Ninh có thể sản xuất hàng vạn tấn rượu trắng trong một năm, 10% cổ phần sẽ có giá trị vô cùng lớn! Phải biết rằng khi đã sát nhập huyện thì nhà máy rượu, hàng năm cũng đưa ra sản lượng không quá ngàn tấn.
Mặc dù nói, khi nghe Phương Minh Viễn và Vu Nhị nói về việc nhập cổ phần cửa hàng rượu nhà họ Ninh, đến lúc này tâm trạng còn có chút mâu thuẫn, nhưng ông ta cũng hiểu được, hai người này đều có thực lực, Viễn Viễn không phải Úy Trì có dã tâm chống đỡ người nhà. Úy Trì hiện tại vẫn còn đang ở trong trại tạm giam, nhà có hai cha con làm sao có thể chống đỡ được đối phương. Nhưng nhìn thấy vài phương án này, trong lòng Ninh Đức đang có một số mâu thuẫn, cũng được giải tỏa phần nào!
Thanh Tú yên lặng quan sát cha mình, không kìm nổi quay đầu lại nhìn thăm dò, cũng là kinh hãi. Phương Minh Viễn đưa ra điều kiện có thể nói là rất có lợi cho nhà họ.
- Chị Vu, chị thấy phương án nào thích hợp với chúng ta hơn?
Ninh Thanh Tú nhỏ giọng hỏi han Vu Nhị. Trải qua hai lần tiếp xúc, Thanh Tú có cảm giác tốt đối với Vu Nhị.
Vu Nhị sờ lên tóc của Thanh Tú, đối diện với Ninh Đức cười cười nói:
- Bác Trữ, theo cách nhìn của cá nhân tôi, bác nên chọn phương án thứ nhất cho thỏa đáng. Nói như vậy, về phía người nhà họ Ninh mà nói, không bị áp lực tài chính, đồng thời cũng thu được lợi nhuận! Không để ý đến con số 10% có vẻ ít kia, Phương thiếu gia trong tương lai muốn đưa Nghi Xuân trở thành danh rượu của Trung Quốc!
Ninh Đức gật đầu liên tục, còn chưa chờ ông ta tỏ thái đô, Phương Minh Viễn đã cười nói:
- Bác Trữ, bác không cần vội vã đưa ra quyết định, có thể từ từ mà suy nghĩ cho tốt, nếu phía các người còn có yêu cầu gì, đến lúc đó nhất định nên đề xuất, chẳng qua đây cũng chỉ là phương án ban đầu, cũng không phải không thể sửa chữa được.
Phương Minh Viễn cùng với Vu Nhị và con gái Ninh Đức, thời gian tới sẽ phân loại, định vị sản phẩm, đường dây tiêu thụ, tiến thêm một bước cải tiến Nghi Xuân trên một vài phương diện, tiến hành giao lưu rộng khắp, vừa nhắc tới kĩ thuật ủ rượu, Ninh Đức dường như thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác, có vẻ tự tin và tràn đầy ý tưởng! Bọn họ nói chuyện cho tới gần buổi trưa, Ninh Đức và con gái mới đi dùng cơm dưới sự dẫn dắt của Lâm Dung.
Phương Minh Viễn quay lại dặn Lâm Dung sửa soạn, Vu Nhị ngồi xuống bên cạnh hắn cười nói:
- Minh Viễn à, cậu có những điều kiện hậu đãi như vậy, ta xem nếu như không có Dung Dung ở đây, ông chủ Ninh chỉ sợ đều đã nghĩ đến cậu đã nảy sinh tình cảm với Tú Tú!
Nói thật, lúc đầu khi cô nghe Phương Minh viễn đưa ra phương án, cũng có phần kinh hãi. Phương Minh Viễn đưa ra điều kiện thực sự là rất hẫu đãi đối với nhà họ Ninh!
Cô cũng đã từng đi đến cửa hàng rượu của nhà họ Ninh, có thể nói, ngoại trừ việc nhà họ Ninh cất rượu vào hầm, những kĩ thuật sản xuất độc nhất vô nhị so với bên ngoài, còn đồ vật này nọ xem ra cũng chỉ khoảng 8 vạn nhân dân tệ, hơn nữa mấy thứ này, trong tương lai đối với việc công nghiệp hóa với quy mô hớn, cơ bản là chẳng có chút tác dụng nào! Mà số lượng rượu cất vào hầm cùng với kĩ thuật sản xuất độc nhất vô nhị, cũng không thể có giá trị lên tới 10 triệu nhân dân tệ! Chớ đừng nói, cứ chiếu theo phương án thứ nhất của Phương Minh Viễn, mấy thứ này lại có giá trị gấp không biết bao nhiêu lần 10 triệu nhân dân tệ!
Tuy nhiên, điều này cũng luôn luôn đúng đối với truyền thống của nhà họ Phương, đối với những người là đồng minh kinh doanh với nhà mình, luôn luôn đưa ra lợi ích cao nhất đối với họ. Cũng chính bởi vì điểm này, mới có thể khiến cho nhà họ Phương trong thời gian vài chục năm, liền kết nhiều quan hệ làm ăn tốt.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Có người đang ở đây, bác Trữ cũng sẽ không hiểu lầm. Tôi cảm thấy bác Trữ không thích hợp làm giám đốc công ty, dường như kỹ thuật nghiên cứu phát triển và sinh sản giám sát này là một khối thích hợp! Hơn nữa, tôi cảm thấy phải trong thời gian ngắn mở rộng sản lượng của Nghi Xuân, thôn tính nhà máy rượu của huyện là một lựa chọn tốt!
/1605
|