Tần Chiêu Dương mang cô đi dạo một vòng ở siêu thị cách đó không xa, bởi vì là lễ Giáng Sinh, hôm nay trên đường vô cùng nhiều người.
Anh một tay dắt cô, một tay đẩy xe chở đồ. Tô Hiểu Thần ở bên cạnh liền phụ trách nhặt hàng hoá...
Gần như nhìn thấy cái gì muốn ăn liền nhặt lên trực tiếp nhét vào trong xe đẩy, sau khi cô thỏa mãn từ trong siêu thị đi ra trong tay Tần Chiêu Dương ôm đầy hai túi lớn, toàn bộ đều là đồ ăn.
Tô Hiểu Thần dắt tay Tần Chiêu Dương vô cùng vui vẻ, "Buổi chiều bình yên là ngày quá tốt đẹp."
Kỳ thật buổi chiều chính là ngồi ở nhà xem phim điện ảnh mà thôi...
Đợi đến giờ cơm, Tần Chiêu Dương suy nghĩ một lát, hỏi Tô Hiểu Thần đang mơ mơ màng màng bên cạnh, "Anh xuống bếp hay là ra ngoài ăn?"
Tô Hiểu Thần không chút suy nghĩ, "Không thể gọi bên ngoài mang đến sao?"
Thế này Tần Chiêu Dương mới ý thức được chỉ cần là ăn cái gì cô cũng có thể thông qua được hết, cũng lười hỏi ý kiến cô, vỗ vỗ đầu của cô, "Đi, đến khách sạn Thịnh Xa thử đồ ăn."
Tô Hiểu Thần nghe thấy ba chữ "Thử đồ ăn" lập tức sắc mặt liền không thích hợp, cầm lấy góc áo Tần Chiêu Dương hỏi, "Là chuyện thử đồ ăn mà em đang nghĩ sao?"
Anh cầm lấy áo khoác phủ lên, một bên lại kéo cô lên, "Bằng không gần đây em còn có chuyện gì lớn cần thử đồ ăn?"
Tô Hiểu Thần: "..."
Khách sạn Thịnh Xa là sản nghiệp dưới tay con trưởng Ôn gia Ôn Thiếu Xa, phân bố toàn quốc, chất lượng phục vụ ở khách sạn là dẫn đầu tuyệt đối.
Lần trước Ôn lão gia tổ chức mừng thọ chính là làm ở khách sạn này, món ăn rất ngon, bố cục đại sảnh cũng không tệ, khi Tần Mặc hỏi anh tổ chức ở đâu, anh liền chọn ở chỗ này, tiện thể bao trọn thêm một tầng bên dưới, bên ngoài rộng rãi còn có thể mở thêm buổi họp báo.
Tô Hiểu Thần còn có một học kỳ nữa là sẽ tốt nghiệp, kết hôn khi học đại học cũng không phải ít, chỉ là công khai đám cưới cũng hơi bất tiện.
Tô Khiêm Thành đối với việc này cũng không dị nghị, những lời đồn thổi lung tung ác ý hãm hại trên mạng lúc trước, ông liền muốn tổ chức đám cưới cho hai người, cũng là danh chính ngôn thuận, ai cũng không nói được Hiểu Thần cái gì.
Nếu Tần Chiêu Dương suy xét được chu đáo, ông cũng nguyện ý ủng hộ.
Còn nữa chính là anh từ nước Mĩ trở về gần nửa năm, Vị trí ở Tinh Quang đã ổn định, khoảng thời gian này cũng đã tiếp nhận hơn phân nửa sản nghiệp Tần gia, chức danh đã được chấp nhận, chính thức thành chủ.
Hiện giờ người ngoài xưng hô với anh đều là Tần thiếu gia, chờ buổi họp báo xong xuôi, cũng nên biết gọi Tần thiếu gia là gì.
Ngược lại là chỗ Noãn Dương, thân phận của cô ấy vẫn luôn là giấu diếm. Tuy rằng tên của cô và anh đặt chung chỗ thì có người cũng có thể nhìn ra đầu mối, nhưng tin tức của Tinh Quang được kiểm soát chặt chẽ, lại còn thêm Noãn Dương vẫn luôn ở nước ngoài, hiện tại cũng không có người đem cô ấy cùng Tần gia liên hệ với nhau.
Suy nghĩ của Tô Hiểu Thần đối chuyện này rất tích cực, "Đính hôn không cần đến đây nữa, đằng nào chỉ là tiếp đón mọi người cùng nhau ăn ăn uống uống... Một mình em tuyệt đối không thành vấn đề! Không cần trợ thủ!"
Nhưng Tần Noãn Dương lại rất áy náy, Tô Hiểu Thần thấy thế lại bồi thêm một câu, "Với lại thân hình chị nhỏ nhắn thế này có ăn cũng không bằng em có thể ăn, tuyệt đối ăn không đủ no, chị tự lo cho bản thân đi."
Tần Noãn Dương: "..." Áy náy cái thứ này có thể ăn sao? Không thể đi?
Ra phía bên ngoài, Tần Chiêu Dương liền gọi một cú điện thoại cho Ôn Thiếu Xa, đúng lúc anh ta ở trong quán rượu, chờ khi Tần Chiêu Dương đến anh đã ở trong phòng chờ bọn họ.
Tô Hiểu Thần đối với Ôn Thiếu Xa lại không xa lạ gì, nhưng tuyệt đối không tính là rất quen, biết anh cũng là bởi vì Tần Chiêu Dương, nghe nói hai nhà có quan hệ làm ăn rất bền chặt.
Tần Chiêu Dương và mấy đứa con trai Ôn gia kia đều có chút giao tình, cũng rất thân thiết.
Chuyện đính hôn, Tô Hiểu Thần chưa từng bận tâm, tất cả công việc vẫn luôn là Tần Chiêu Dương chuẩn bị; ngẫu nhiên cần ý kiến của cô thì sẽ để cho trợ lý của anh đến chuyển lời.
Anh biết rõ tính tình của cô, một tay từ quyết định mọi việc, ngoại trừ lễ phục, trang sức cùng với danh sách khách khứa, còn có... món rau tiệc tối.
Tô Hiểu Thần đối với những việc này hoàn toàn là khen ngợi hết lời, cô không có kinh nghiệm, Tần Chiêu Dương đã nói thì sẽ tốt.
Ôn Thiếu Xa không phải lần đầu tiên thấy cô, nhưng lại là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy, đối với cô nhận xét chỉ một câu, "Tôi quen một người, nói chuyện rất hay. Lần sau để cho hai người làm quen một chút, nhất định trò chuyện rất vui vẻ."
Ôn Thiếu Xa đã 30 tuổi, đến nay vẫn còn độc thân, loại nam nhân đến tuổi này muốn từng trải sự đời có từng trải sự đời, muốn địa vị xã hội có địa vị xã hội, muốn săn sóc người cũng có thể ôn nhu thâm tình... Với việc chuyện trò nữ giới mà nói tuyệt đối là không thể sống sót.
Nghe anh ta dùng loại giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt nhắc tới tên một cô gái, tế bào bát quái toàn thân Tô Hiểu Thần đều bị khuấy động, "Bạn gái anh?"
Khóe môi Tần Chiêu Dương lại nhếch nhếch nở nụ cười.
Ôn Thiếu Xa dường như là sửng sốt một chút mới hỏi, "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Đáy mắt Tô Hiểu Thần chợt lóe ra khôn khéo, "Ở độ tuổi của anh mà nói với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được anh mở miệng nhắc đến, hơn nữa anh cũng là người cao quý biết kiềm chế, dùng loại giọng điệu này đọc tên cô bé kia, đáp án không cần nói cũng biết."
Ôn Thiếu Xa lập tức không dám đánh giá thấp cô, "Giọng điệu thế nào?"
Tô Hiểu Thần cắn hình thỏ trắng ở món tráng miệng sau bữa ăn, cười đến vô cùng hài lòng, "Bản thân anh ghi âm lại nghe một lần thì sẽ biết."
Ôn Thiếu Xa: "..."
Tần Chiêu Dương cười ra tiếng trầm thấp, ngăn cô lại tiếp tục duỗi chiếc đũa đang kẹp ở tay, "Hôm nay em ăn nhiều rồi, lần sau lại đưa em đến ăn, tiện thể sẽ gặp mặt trò chuyện."
"Tại sao cảm giác anh đã quen biết cô gái ấy?" Trong miệng cô lẩm bẩm, không tha đưa mắt nhìn miếng bánh ngọt còn chưa được động đũa, rút khăn giấy lau miệng.
Tần Chiêu Dương xoay mắt, giải thích một lần, " tin tức anh và Hà Tân Thuần, chính là cô ấy viết."
Tô Hiểu Thần lần này liền đã biết, lập tức đưa cho Ôn Thiếu Xa điện thoại của mình, "Gặp, phải gặp, nếu rảnh hẹn em, em nhất định phải tham khảo tiểu thư một chút về đời sống xã hội hiện giờ, nắm bắt phương hướng mới!"
Ôn Thiếu Xa còn rất nghiêm túc mà đồng ý, cuối cùng, bổ sung một câu, "Thật ra cô ấy là phóng viên mảng xã hội."
Tô Hiểu Thần: "..."
Một phóng viên mảng xã hội lấy các sự kiện giải trí làm tiêu đề, làm việc đoạt bát cơm không đàng hoàng như vậy... Thật sự không có chuyện gì sao?
Lát nữa Ôn Thiếu Xa còn muốn về nhà cũ một chuyến, cũng không nói chuyện được nhiều, liền giao cho giám đốc đại sảnh khách sạn theo tiếp đón liền cáo từ trước.
Sau khi Ôn thiếu đi xa, Tần Chiêu Dương cũng không vội vã rời đi, mà cùng cô nói chuyện Ôn gia, sau khi Tuỳ Bình An tiến vào trịnh trọng giới thiệu một chút.
Ngồi một lát, Tuỳ Bình An mang theo bọn họ đi xem hội trường, còn gần 5 ngày, nhưng đã đặt trước nên cũng bắt đầu trang trí.
Tần Chiêu Dương đã tự mình đến trước một chuyến, Tô Hiểu Thần lại là lần đầu tiên, tiến vào nhìn thấy bãi sân lớn như vậy, trong lòng liền có đáy.
Cô ở trước mặt Tần Chiêu Dương lại không kiêng dè cái gì, nói chuyện cũng không cố kỵ gì, nhưng bên người có người ngoài ở đó, tính cách mà cô bày ra bên ngoài, giả vờ không giống người có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng có thể giả vờ thành tiểu thư khuê các.
Sau khi đi thăm quan một vòng như vậy, Tần Chiêu Dương thấy cô có chút mệt mỏi, liền dừng ở đây, bảo người ta đóng gói một phần bánh ngọt của bữa tối trên bàn, rồi mới rời đi.
Sau đó Tô Hiểu Thần nhìn Tần Chiêu Dương liền cảm thấy —— phá lệ thuận mắt!
Buổi tối trở về lúc người trên đường đang đông, vào giờ cao điểm tan ca, trung tâm thành phố đều chật ních người, gặp đèn đỏ càng sắp thành một hàng dài, chắn đến không đi được.
Bên ngoài xe là âm thanh ồn ào, tuy rằng ngăn cách bởi cửa sổ xe nhưng nghe vẫn rõ ràng như cũ, đêm nay dường như là anh có chút không tập trung, con ngươi lẳng lặng ngưng mắt nhìn chiếc xe phía trước, không nói một lời.
Tô Hiểu Thần liếc mắt nhìn anh, tiện tay mở nhạc.
Anh quay đầu nhìn qua, đáy mắt in hình đèn nê ông sáng ngoài cửa sổ, lấp lánh lấp lánh.
Đèn đường mờ nhạt, lọt vào trong khoang xe hơn phân nửa, anh hơi nghiêng người đến nhìn cô một cái; "Đêm nay không biết có chương trình gì hay hay không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Em ăn quá no, anh có chương trình khác em cũng không cần."
Tần Chiêu Dương nhàn nhạt nở nụ cười, giữ chặt tay của cô chậm rãi nắm chặt, "Lễ Giáng Sinh vui vẻ."
Tô Hiểu Thần ăn no thương lượng mọi sự rất dễ dàng, anh nói với cô một câu lễ Giáng Sinh vui vẻ cô liền cảm thấy rất cao hứng, trên tay còn cầm một túi to bánh ngọt làm bữa khuya, trong lòng thỏa mãn đến không được, "Lễ Giáng Sinh vui vẻ."
Tiếng âm nhạc bên trong xe lấn át ngoài xe, ngược lại có vẻ càng thêm yên tĩnh, dòng xe cộ chậm rãi di chuyển phía trước, một tay anh nắm vô lăng nhích chậm rãi từng chút.
Tô Hiểu Thần sợ ảnh hưởng anh lái xe, mới từ trong lòng bàn tay anh rút tay ra ngoài, anh lại một phen nắm lấy, lần này cầm thật chặt, "Đợi lát nữa lên cầu cao sẽ buông ra, bây giờ không sao."
Anh nói như vậy, cô liền để anh tùy ý nắm, xe chầm chầm mà di chuyển, cô lại nở nụ cười, "Kỳ thật hôm nay em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng anh bận đến trời đất quay cuồng, cũng không nghĩ tới bây giờ chúng ta bị kẹt xe ở đây."
"Anh cũng không nghĩ đến." Anh chậm rãi nói một câu, ngón tay nghịch lòng bàn tay của cô, dường như là lơ đãng cào một cái, "Chúng ta đúng là một đôi trời sinh."
Nói với cô không nghĩ đến, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà!
Anh nắm tay cô đột nhiên chặt một chút, khi Tô Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn anh, anh thu tay mình lại, nhìn lướt qua cửa sổ xe ra bên ngoài, lập tức nói: "Tô Hiểu Thần, tuyết lại rơi."
Tô Hiểu Thần ghé vào cửa kính xe nhìn ra phía ngoài một cái; lập tức lấy ra một cái bánh ngọt thỏ trắng trong túi nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Cảnh đẹp như thế này, Tại sao lại không thể có mỹ thực làm bạn."
Tần Chiêu Dương nhìn cô lại nuốt một cái, rốt cuộc nhắc nhở: "Trước đính hôn nếu mà em dám để cân nặng tăng thêm 1 kg, em hãy chờ đợi anh xử lý em đi."
Đang ăn vui vẻ lập tức nuốt không trôi, ủy khuất nhìn anh, "Cơ bản vẫn là anh nhìn trúng ngoại hình của em..."
Khóe môi Tần Chiêu Dương giật giật, có chút bất đắc dĩ, "Vậy còn không về nhà soi gương lại mình đi."
Tô Hiểu Thần bị đả kích, "Một ngày anh không đả kích em hai ba làn thì toàn thân không thoải mái có phải hay không?"
Xe phía trước di chuyển vừa lúc đường đằng trước thẳng chút, anh nắm vô lăng, đổi phương hướng, lên cầu trên cao.
Tô Hiểu Thần thấy anh không trả lời, vừa đáng thương vừa đút một miếng bánh thỏ trắng, "Anh chính là nhìn em lớn lên ưu nhìn, người lại thông mình mới cùng ở một chỗ với em, anh là đồ nam nhân nông cạn."
Tần Chiêu Dương miễn dịch, đối loại ngôn ngữ không biết xấu hổ kiểu này đều là tự động loại bỏ, chỉ cảnh cáo nhìn cô đầy quở trách, uy hiếp nói: "Nói lời vô ích anh trực tiếp đem em ném xuống."
Tô Hiểu Thần biết anh không dám, rất nhanh nhẹn lại tiếp một câu, "Anh đấy, bị em nói trúng lại bày ra cái vẻ đạo mạo thẹn quá hoá giận đi!"
Tần Chiêu Dương ngừng lại chốc lát mới lên tiếng: "Em đừng quên em lúc trước sống chết nhất định muốn mặc bộ váy đuôi cá bó sát người kia, nếu người em thành cái cột trụ bụng tròn vo anh sẽ không nói gì..."
Anh như cười như không nhìn qua một cái; rất thiện ý nhắc nhở: "Chính là em, không phải muốn dáng người chữ S sao? Còn nói muốn đoan trang xinh đẹp, lãnh diễm cao quý, giết chết một đám con gái có ý tưởng không yên phận với anh. Em có chắc ngày kia em có thể bước ra khỏi phòng thử đồ? Hoặc là bước ra phòng thử đồ, quần áo em lại bị bục rách..."
Giọngnói của anh mềm nhẹ, cô theo nói lời nói của anh rất thuận lợi tưởng tượng ra mộtloạt hình ảnh, lập tức —— cả người đều không khỏe.
Anh một tay dắt cô, một tay đẩy xe chở đồ. Tô Hiểu Thần ở bên cạnh liền phụ trách nhặt hàng hoá...
Gần như nhìn thấy cái gì muốn ăn liền nhặt lên trực tiếp nhét vào trong xe đẩy, sau khi cô thỏa mãn từ trong siêu thị đi ra trong tay Tần Chiêu Dương ôm đầy hai túi lớn, toàn bộ đều là đồ ăn.
Tô Hiểu Thần dắt tay Tần Chiêu Dương vô cùng vui vẻ, "Buổi chiều bình yên là ngày quá tốt đẹp."
Kỳ thật buổi chiều chính là ngồi ở nhà xem phim điện ảnh mà thôi...
Đợi đến giờ cơm, Tần Chiêu Dương suy nghĩ một lát, hỏi Tô Hiểu Thần đang mơ mơ màng màng bên cạnh, "Anh xuống bếp hay là ra ngoài ăn?"
Tô Hiểu Thần không chút suy nghĩ, "Không thể gọi bên ngoài mang đến sao?"
Thế này Tần Chiêu Dương mới ý thức được chỉ cần là ăn cái gì cô cũng có thể thông qua được hết, cũng lười hỏi ý kiến cô, vỗ vỗ đầu của cô, "Đi, đến khách sạn Thịnh Xa thử đồ ăn."
Tô Hiểu Thần nghe thấy ba chữ "Thử đồ ăn" lập tức sắc mặt liền không thích hợp, cầm lấy góc áo Tần Chiêu Dương hỏi, "Là chuyện thử đồ ăn mà em đang nghĩ sao?"
Anh cầm lấy áo khoác phủ lên, một bên lại kéo cô lên, "Bằng không gần đây em còn có chuyện gì lớn cần thử đồ ăn?"
Tô Hiểu Thần: "..."
Khách sạn Thịnh Xa là sản nghiệp dưới tay con trưởng Ôn gia Ôn Thiếu Xa, phân bố toàn quốc, chất lượng phục vụ ở khách sạn là dẫn đầu tuyệt đối.
Lần trước Ôn lão gia tổ chức mừng thọ chính là làm ở khách sạn này, món ăn rất ngon, bố cục đại sảnh cũng không tệ, khi Tần Mặc hỏi anh tổ chức ở đâu, anh liền chọn ở chỗ này, tiện thể bao trọn thêm một tầng bên dưới, bên ngoài rộng rãi còn có thể mở thêm buổi họp báo.
Tô Hiểu Thần còn có một học kỳ nữa là sẽ tốt nghiệp, kết hôn khi học đại học cũng không phải ít, chỉ là công khai đám cưới cũng hơi bất tiện.
Tô Khiêm Thành đối với việc này cũng không dị nghị, những lời đồn thổi lung tung ác ý hãm hại trên mạng lúc trước, ông liền muốn tổ chức đám cưới cho hai người, cũng là danh chính ngôn thuận, ai cũng không nói được Hiểu Thần cái gì.
Nếu Tần Chiêu Dương suy xét được chu đáo, ông cũng nguyện ý ủng hộ.
Còn nữa chính là anh từ nước Mĩ trở về gần nửa năm, Vị trí ở Tinh Quang đã ổn định, khoảng thời gian này cũng đã tiếp nhận hơn phân nửa sản nghiệp Tần gia, chức danh đã được chấp nhận, chính thức thành chủ.
Hiện giờ người ngoài xưng hô với anh đều là Tần thiếu gia, chờ buổi họp báo xong xuôi, cũng nên biết gọi Tần thiếu gia là gì.
Ngược lại là chỗ Noãn Dương, thân phận của cô ấy vẫn luôn là giấu diếm. Tuy rằng tên của cô và anh đặt chung chỗ thì có người cũng có thể nhìn ra đầu mối, nhưng tin tức của Tinh Quang được kiểm soát chặt chẽ, lại còn thêm Noãn Dương vẫn luôn ở nước ngoài, hiện tại cũng không có người đem cô ấy cùng Tần gia liên hệ với nhau.
Suy nghĩ của Tô Hiểu Thần đối chuyện này rất tích cực, "Đính hôn không cần đến đây nữa, đằng nào chỉ là tiếp đón mọi người cùng nhau ăn ăn uống uống... Một mình em tuyệt đối không thành vấn đề! Không cần trợ thủ!"
Nhưng Tần Noãn Dương lại rất áy náy, Tô Hiểu Thần thấy thế lại bồi thêm một câu, "Với lại thân hình chị nhỏ nhắn thế này có ăn cũng không bằng em có thể ăn, tuyệt đối ăn không đủ no, chị tự lo cho bản thân đi."
Tần Noãn Dương: "..." Áy náy cái thứ này có thể ăn sao? Không thể đi?
Ra phía bên ngoài, Tần Chiêu Dương liền gọi một cú điện thoại cho Ôn Thiếu Xa, đúng lúc anh ta ở trong quán rượu, chờ khi Tần Chiêu Dương đến anh đã ở trong phòng chờ bọn họ.
Tô Hiểu Thần đối với Ôn Thiếu Xa lại không xa lạ gì, nhưng tuyệt đối không tính là rất quen, biết anh cũng là bởi vì Tần Chiêu Dương, nghe nói hai nhà có quan hệ làm ăn rất bền chặt.
Tần Chiêu Dương và mấy đứa con trai Ôn gia kia đều có chút giao tình, cũng rất thân thiết.
Chuyện đính hôn, Tô Hiểu Thần chưa từng bận tâm, tất cả công việc vẫn luôn là Tần Chiêu Dương chuẩn bị; ngẫu nhiên cần ý kiến của cô thì sẽ để cho trợ lý của anh đến chuyển lời.
Anh biết rõ tính tình của cô, một tay từ quyết định mọi việc, ngoại trừ lễ phục, trang sức cùng với danh sách khách khứa, còn có... món rau tiệc tối.
Tô Hiểu Thần đối với những việc này hoàn toàn là khen ngợi hết lời, cô không có kinh nghiệm, Tần Chiêu Dương đã nói thì sẽ tốt.
Ôn Thiếu Xa không phải lần đầu tiên thấy cô, nhưng lại là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy, đối với cô nhận xét chỉ một câu, "Tôi quen một người, nói chuyện rất hay. Lần sau để cho hai người làm quen một chút, nhất định trò chuyện rất vui vẻ."
Ôn Thiếu Xa đã 30 tuổi, đến nay vẫn còn độc thân, loại nam nhân đến tuổi này muốn từng trải sự đời có từng trải sự đời, muốn địa vị xã hội có địa vị xã hội, muốn săn sóc người cũng có thể ôn nhu thâm tình... Với việc chuyện trò nữ giới mà nói tuyệt đối là không thể sống sót.
Nghe anh ta dùng loại giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt nhắc tới tên một cô gái, tế bào bát quái toàn thân Tô Hiểu Thần đều bị khuấy động, "Bạn gái anh?"
Khóe môi Tần Chiêu Dương lại nhếch nhếch nở nụ cười.
Ôn Thiếu Xa dường như là sửng sốt một chút mới hỏi, "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Đáy mắt Tô Hiểu Thần chợt lóe ra khôn khéo, "Ở độ tuổi của anh mà nói với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được anh mở miệng nhắc đến, hơn nữa anh cũng là người cao quý biết kiềm chế, dùng loại giọng điệu này đọc tên cô bé kia, đáp án không cần nói cũng biết."
Ôn Thiếu Xa lập tức không dám đánh giá thấp cô, "Giọng điệu thế nào?"
Tô Hiểu Thần cắn hình thỏ trắng ở món tráng miệng sau bữa ăn, cười đến vô cùng hài lòng, "Bản thân anh ghi âm lại nghe một lần thì sẽ biết."
Ôn Thiếu Xa: "..."
Tần Chiêu Dương cười ra tiếng trầm thấp, ngăn cô lại tiếp tục duỗi chiếc đũa đang kẹp ở tay, "Hôm nay em ăn nhiều rồi, lần sau lại đưa em đến ăn, tiện thể sẽ gặp mặt trò chuyện."
"Tại sao cảm giác anh đã quen biết cô gái ấy?" Trong miệng cô lẩm bẩm, không tha đưa mắt nhìn miếng bánh ngọt còn chưa được động đũa, rút khăn giấy lau miệng.
Tần Chiêu Dương xoay mắt, giải thích một lần, " tin tức anh và Hà Tân Thuần, chính là cô ấy viết."
Tô Hiểu Thần lần này liền đã biết, lập tức đưa cho Ôn Thiếu Xa điện thoại của mình, "Gặp, phải gặp, nếu rảnh hẹn em, em nhất định phải tham khảo tiểu thư một chút về đời sống xã hội hiện giờ, nắm bắt phương hướng mới!"
Ôn Thiếu Xa còn rất nghiêm túc mà đồng ý, cuối cùng, bổ sung một câu, "Thật ra cô ấy là phóng viên mảng xã hội."
Tô Hiểu Thần: "..."
Một phóng viên mảng xã hội lấy các sự kiện giải trí làm tiêu đề, làm việc đoạt bát cơm không đàng hoàng như vậy... Thật sự không có chuyện gì sao?
Lát nữa Ôn Thiếu Xa còn muốn về nhà cũ một chuyến, cũng không nói chuyện được nhiều, liền giao cho giám đốc đại sảnh khách sạn theo tiếp đón liền cáo từ trước.
Sau khi Ôn thiếu đi xa, Tần Chiêu Dương cũng không vội vã rời đi, mà cùng cô nói chuyện Ôn gia, sau khi Tuỳ Bình An tiến vào trịnh trọng giới thiệu một chút.
Ngồi một lát, Tuỳ Bình An mang theo bọn họ đi xem hội trường, còn gần 5 ngày, nhưng đã đặt trước nên cũng bắt đầu trang trí.
Tần Chiêu Dương đã tự mình đến trước một chuyến, Tô Hiểu Thần lại là lần đầu tiên, tiến vào nhìn thấy bãi sân lớn như vậy, trong lòng liền có đáy.
Cô ở trước mặt Tần Chiêu Dương lại không kiêng dè cái gì, nói chuyện cũng không cố kỵ gì, nhưng bên người có người ngoài ở đó, tính cách mà cô bày ra bên ngoài, giả vờ không giống người có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng có thể giả vờ thành tiểu thư khuê các.
Sau khi đi thăm quan một vòng như vậy, Tần Chiêu Dương thấy cô có chút mệt mỏi, liền dừng ở đây, bảo người ta đóng gói một phần bánh ngọt của bữa tối trên bàn, rồi mới rời đi.
Sau đó Tô Hiểu Thần nhìn Tần Chiêu Dương liền cảm thấy —— phá lệ thuận mắt!
Buổi tối trở về lúc người trên đường đang đông, vào giờ cao điểm tan ca, trung tâm thành phố đều chật ních người, gặp đèn đỏ càng sắp thành một hàng dài, chắn đến không đi được.
Bên ngoài xe là âm thanh ồn ào, tuy rằng ngăn cách bởi cửa sổ xe nhưng nghe vẫn rõ ràng như cũ, đêm nay dường như là anh có chút không tập trung, con ngươi lẳng lặng ngưng mắt nhìn chiếc xe phía trước, không nói một lời.
Tô Hiểu Thần liếc mắt nhìn anh, tiện tay mở nhạc.
Anh quay đầu nhìn qua, đáy mắt in hình đèn nê ông sáng ngoài cửa sổ, lấp lánh lấp lánh.
Đèn đường mờ nhạt, lọt vào trong khoang xe hơn phân nửa, anh hơi nghiêng người đến nhìn cô một cái; "Đêm nay không biết có chương trình gì hay hay không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Em ăn quá no, anh có chương trình khác em cũng không cần."
Tần Chiêu Dương nhàn nhạt nở nụ cười, giữ chặt tay của cô chậm rãi nắm chặt, "Lễ Giáng Sinh vui vẻ."
Tô Hiểu Thần ăn no thương lượng mọi sự rất dễ dàng, anh nói với cô một câu lễ Giáng Sinh vui vẻ cô liền cảm thấy rất cao hứng, trên tay còn cầm một túi to bánh ngọt làm bữa khuya, trong lòng thỏa mãn đến không được, "Lễ Giáng Sinh vui vẻ."
Tiếng âm nhạc bên trong xe lấn át ngoài xe, ngược lại có vẻ càng thêm yên tĩnh, dòng xe cộ chậm rãi di chuyển phía trước, một tay anh nắm vô lăng nhích chậm rãi từng chút.
Tô Hiểu Thần sợ ảnh hưởng anh lái xe, mới từ trong lòng bàn tay anh rút tay ra ngoài, anh lại một phen nắm lấy, lần này cầm thật chặt, "Đợi lát nữa lên cầu cao sẽ buông ra, bây giờ không sao."
Anh nói như vậy, cô liền để anh tùy ý nắm, xe chầm chầm mà di chuyển, cô lại nở nụ cười, "Kỳ thật hôm nay em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng anh bận đến trời đất quay cuồng, cũng không nghĩ tới bây giờ chúng ta bị kẹt xe ở đây."
"Anh cũng không nghĩ đến." Anh chậm rãi nói một câu, ngón tay nghịch lòng bàn tay của cô, dường như là lơ đãng cào một cái, "Chúng ta đúng là một đôi trời sinh."
Nói với cô không nghĩ đến, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà!
Anh nắm tay cô đột nhiên chặt một chút, khi Tô Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn anh, anh thu tay mình lại, nhìn lướt qua cửa sổ xe ra bên ngoài, lập tức nói: "Tô Hiểu Thần, tuyết lại rơi."
Tô Hiểu Thần ghé vào cửa kính xe nhìn ra phía ngoài một cái; lập tức lấy ra một cái bánh ngọt thỏ trắng trong túi nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Cảnh đẹp như thế này, Tại sao lại không thể có mỹ thực làm bạn."
Tần Chiêu Dương nhìn cô lại nuốt một cái, rốt cuộc nhắc nhở: "Trước đính hôn nếu mà em dám để cân nặng tăng thêm 1 kg, em hãy chờ đợi anh xử lý em đi."
Đang ăn vui vẻ lập tức nuốt không trôi, ủy khuất nhìn anh, "Cơ bản vẫn là anh nhìn trúng ngoại hình của em..."
Khóe môi Tần Chiêu Dương giật giật, có chút bất đắc dĩ, "Vậy còn không về nhà soi gương lại mình đi."
Tô Hiểu Thần bị đả kích, "Một ngày anh không đả kích em hai ba làn thì toàn thân không thoải mái có phải hay không?"
Xe phía trước di chuyển vừa lúc đường đằng trước thẳng chút, anh nắm vô lăng, đổi phương hướng, lên cầu trên cao.
Tô Hiểu Thần thấy anh không trả lời, vừa đáng thương vừa đút một miếng bánh thỏ trắng, "Anh chính là nhìn em lớn lên ưu nhìn, người lại thông mình mới cùng ở một chỗ với em, anh là đồ nam nhân nông cạn."
Tần Chiêu Dương miễn dịch, đối loại ngôn ngữ không biết xấu hổ kiểu này đều là tự động loại bỏ, chỉ cảnh cáo nhìn cô đầy quở trách, uy hiếp nói: "Nói lời vô ích anh trực tiếp đem em ném xuống."
Tô Hiểu Thần biết anh không dám, rất nhanh nhẹn lại tiếp một câu, "Anh đấy, bị em nói trúng lại bày ra cái vẻ đạo mạo thẹn quá hoá giận đi!"
Tần Chiêu Dương ngừng lại chốc lát mới lên tiếng: "Em đừng quên em lúc trước sống chết nhất định muốn mặc bộ váy đuôi cá bó sát người kia, nếu người em thành cái cột trụ bụng tròn vo anh sẽ không nói gì..."
Anh như cười như không nhìn qua một cái; rất thiện ý nhắc nhở: "Chính là em, không phải muốn dáng người chữ S sao? Còn nói muốn đoan trang xinh đẹp, lãnh diễm cao quý, giết chết một đám con gái có ý tưởng không yên phận với anh. Em có chắc ngày kia em có thể bước ra khỏi phòng thử đồ? Hoặc là bước ra phòng thử đồ, quần áo em lại bị bục rách..."
Giọngnói của anh mềm nhẹ, cô theo nói lời nói của anh rất thuận lợi tưởng tượng ra mộtloạt hình ảnh, lập tức —— cả người đều không khỏe.
/85
|