Hai đêm liền Sầm Kim đều mơ về Trịnh Đông Lăng, nhưng lại với khuôn mặt đầy mụn, vươn ra bộ móng vuốt sắc ngọn như vuốt hổ, bóp cổ tay cô, kéo vào trong khuôn viên trường, vừa đi vừa hét:
- Nhìn đây, đây chính là con đàn bà dụ dỗ chồng tôi, phá hoại gia đình tôi!
Người qua đường nhìn ngó, quần chúng phẫn nộ, già có trẻ có, nam có nữ có, đều bàn tán xôn xao, có người còn nhổ nước bọt vào cô:
- Con ăn trộm! Con ăn trộm!
Cô có một nỗi sợ hãi như ngày tận thế, biết rằng từ nay về sau cái tên “con ăn trộm” sẽ theo cô mãi, đến đâu cũng sẽ bị người ta gọi là “con ăn trộm”. Cô chỉ có một con đường là “nhảy hồ tự tử”.
Thế là cô chạy điên cuồng dọc theo con đường tối mờ mịt, về hướng hồ nước.
Cơn ác mộng này lần nào cũng đều đến đây thì dừng lại, khiến tim cô đập thình thịch, một lát sau mới nhận thức được đây chỉ là giấc mơ, nỗi sợ hãi qua đi, nhưng cảm giác phạm tội vẫn còn, giống như năm xưa khi Vệ Quốc ăn trộm chuối bị người đàn bà mặt mụn đó bắt được. Phải nằm một lúc lâu, và phải lầm rầm nhẩm đi nhẩm lại đoạn đấu trí giữa hai người bạn cùng phòng với Trịnh Đông Lăng thì cảm giác phạm tội mới từ từ bớt đi, dường như lại trở về cái thế giới nhỏ phải trái lẫn lộn ở trường trung học Hồng Tinh.
Có biết lần này mình đã xứng với cái tên “con ăn trộm”, thật sự cô đã ăn trộm tình cảm của chồng Trịnh Đông Lăng, bởi vì ngay từ lần hẹn hò thứ hai cô đã biết Vệ Quốc đã có vợ, nhưng cô không chịu chứng thực điểm này theo bất kỳ cách nào, mà cứ mũ ni che tai tự đánh lừa mình. Cho dù bị Trịnh Đông Lăng lật tẩy thì cô vẫn không chịu tin, nếu Vệ Quốc giờ nói với cô rằng Trịnh Đông Lăng đang ngầm hại anh, thì chắc chắn cô vẫn sẵn sàng tin Vệ Quốc.
Nhưng thế mã hậu pháo của Điền Lệ Hà đã nhổ nốt sợi cỏ tự lừa dối cuối cùng của cô.
- Đào Hồng, tớ đã dò hỏi được tình hình của Doãn Vệ Quốc, mặc dù hơi muộn một chút nhưng vẫn rất có tác dụng.
Cô run lên vì lo sợ hỏi:
- Tình hình gì?
- Coi như số cậu may, Trịnh Đông Lăng chỉ đến phòng hỏi tội, ngoài tớ và Viên Dật ra thì không ai biết, còn hai chúng tớ chắc chắn sẽ không truyền ra. Cậu phải biết rằng cô ta đối phó với người khác chẳng cần phải sách lược gì hết, cứ xông thẳng đến lớp học người ta đang dạy mà làm trận lôi đình.
Viên Dật nói:
- Xông thẳng đến lớp học? Vậy thì có mà tiếng xấu đồn xa sao?
- Lại còn không tiếng xấu đồn xa? Nghe nói có một giáo viên nữ sau đó đã phải chuyển đi, còn có một sinh viên nữ vì chuyện này mà phải bỏ học.
Cô không thể tin:
- Ý cậu là anh ta không chỉ đối với tớ?
Điền Lệ Hà cứ như đã làm sai việc gì, nói nhỏ:
- Ngoài cậu ra ít nhất còn có dăm người nữa.
Viên Dật hỏi:
- Đây là tin mà bố chồng cậu hỏi dò giúp cậu?
- Không phải bố chồng tớ, đàn ông như bố chồng tớ đâu lại đi hỏi những việc này? Là mẹ chồng tớ, mẹ Vương Phong giúp đi thăm dò hộ. Thực ra rất dễ hỏi ra vì rất nhiều người biết, cậu tìm bất cứ ai hỏi cũng được. Tớ đã bảo phải tìm hiểu trước mà.
Cô hoàn toàn choáng váng, đầu óc như quay cuồng, không thốt lên được lời nào.
Điền Lệ Hà an ủi nói:
- Giờ phát hiện ra cũng chưa muộn, chẳng phải các cậu vẫn chưa đi quá giới hạn sao? Vậy thì thật là còn vạn phần may mắn.
Viên Dật thắc mắc:
- Tớ vẫn không hiểu, mẹ chồng tương lai của tớ đi dò hỏi thì đều là những chuyện phong lưu cả, nhưng sao lâu như vậy mà anh ta vẫn không động đến Đào Hồng? Lẽ nào Đào Hồng không mạnh mẽ bằng mấy đứa sinh viên kia?
Điền Lệ Hà nói:
- Có thể là chưa tìm được cơ hội ra tay.
Cô nói:
- Chắc không phải là chưa có cơ hội, tớ vẫn cho anh ta rất nhiều cơ hội nhưng anh ta tự khống chế được.
Hai người bạn cùng phòng cùng đồng hành hỏi:
- Vậy thì anh ta thật lòng thích cậu rồi.
Cô vẫn không hiểu:
- Thật lòng thích thì không ra tay, vậy không phải thật lòng thích thì lại sẽ ra tay, đàn ông rốt cuộc là thế nào nhỉ?
Hai cô bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, Viên Dật nói:
- Chúng tớ chưa gặp phải trường hợp phức tạp như của cậu. Tớ và Trương Cường đã công khai từ lâu, nên hai bên cũng chẳng có kẻ nào nhòm ngó nữa, cho nên chúng tớ coi như là chắc như đinh đóng cột rồi, có bỏ nhau bao lần thì vẫn quay về tổ cũ thôi.
Điền Lệ Hà nói:
- Tớ cũng thế, tớ còn triệt để hơn cậu, vừa bắt đầu là đã ngả bài cho bố mẹ hai bên biết, cứ cho là bọn tớ muốn bỏ nhau thì bố mẹ hai bên cũng sẽ không đồng ý. Xem ra cứ sớm công khai thì tốt, công khai rồi thì kẻ khác sẽ không còn ý gì nữa, hai người đều hết lòng đối tốt với đối phương, còn như thầy Doãn kia, hai người cũng không ở cùng nhau, mỗi người một trường, người ngoài đều không biết tình trạng hôn nhân của bọn họ, rất dễ khiến bọn họ trở thành kẻ chưa kết hôn, một khi có kẻ lọt tầm mắt thì ai chống cự nổi sự cám dỗ chứ?
Cô vẫn chưa hiểu tại sao đàn ông lại không ra tay với cô gái mà họ yêu thật lòng, nhưng cô vẫn sẵn sàng tin Vệ Quốc yêu cô thật lòng.
Chỉ có điều cô thật không đủ dũng cảm để lên lớp đối diện với anh, cô sợ cô sẽ buồn quá mà khóc, cho nên buổi Triết học Mác – Lê nin tiếp theo cô đã bỏ tiết, trốn trong phòng, nằm ngẩn ra trên giường.
Cô đoán anh sẽ đến tìm cô nhưng không biết anh sẽ nói cái gì, cô lo lắng chờ đợi cho đến tận tan học, quả nhiên anh gọi điện thoại tới, cô cầm lấy ống nghe, anh không lắng hỏi:
- Hôm nay sao em không đến lớp? Có phải em bị ốm không?
Nghe giọng anh là biết anh đang lo lắng cho cô thì nỗi ấm ức của cô lại trỗi dậy, nói mỉa mai:
- Anh vẫn chưa gặp vợ anh à?
- Vợ anh?
- Đúng vậy, Trịnh Đông Lăng không phải vợ anh sao?
- Cô ta đến gây gổ với em hả?
- Anh còn không biết à?
- Anh không biết.
Anh rất giận dữ nói:
- Cái cô này! Đợi anh về sẽ tìm cô ta tính sổ!
- Anh thôi đi, anh dựa vào cái gì mà tính sổ với cô ta? Lẽ nào là do cô ta giở trò?
Anh không nói gì. Cô hỏi:
- Không còn việc gì chứ? Không có gì thì em gác máy.
Anh gọi:
- Đừng gác máy! Em có thể ra đây một chút không? Anh muốn nói chuyện với em.
- Được, nói chuyện ở đâu?
- Sở thú?
- Xa quá.
- Công viên?
- Được.
- Anh đợi em ở cổng trường.
- Không cần, em tự đi xe đến.
- Thế gặp nhau ở đâu?
- Cái ghế lần trước ngồi ý.
Cô nói chuyện điện thoại xong thì lên phòng chuẩn bị một chút, sau đó đạp xe đến công viên, từ xa đã nhìn thấy anh đang ngồi ở cái ghế dài dài đó.
Đã vào mùa đông, rừng cây rất heo hút, trên chiếc ghế dài đìu hiu cô quạnh một người đàn ông cô đơn đang ngồi, cảnh tượng thê lương khó nói bằng lời đó đã khắc sâu trong kí ức cô.
Cô dắt xe đến trước mặt anh, cũng không có vẻ dừng xe lại mà với tư thế đi ngay hỏi:
- Tìm em có việc gì?
Trông anh rất tội nghiệp, anh nhìn cô:
- Ngồi một chút được không?
- Đâu dám ngồi? Ngồi lại bị vợ anh phát hiện.
Anh không có gì để trả lời, chỉ ngước mắt nhìn cô một cách rất thảm thương.
Cô tò mò hỏi:
- Sao cô ta biết chuyện của chúng ta?
- Anh cũng không rõ.
Cô cười khẩy:
- Anh không biết vợ anh hùng dũng thế nào đâu, vừa vào cửa đã nói rất cao giọng: Tôi là vợ của Doãn Vệ Quốc, cứ như vợ của Doãn Vệ Quốc thì có gì to lắm ấy.
Anh cười gượng gạo:
- Cô ta là loại người như vậy.
- Nhưng phải nói một câu thực sự cầu thị là cô ta trông cũng được, có phải anh thấy cô ta rất xinh không?
- Không cảm giác.
- Nói dối! Anh không thấy cô ta xinh đẹp sao lại yêu cô ta?
- Không thể nói là yêu cô ta.
- Không yêu sao lại lấy cô ta?
- Người khác giới thiệu.
- Người khác giới thiệu thì anh lấy cô ta? Người khác chắc không chỉ giới thiệu mình cô ta cho anh.
Anh không nói gì.
Cô hậm hực hỏi tiếp:
- Người khác giới thiệu thì chắc không chỉ có mỗi mình cô ta chứ?
- Không.
- Đúng thế, tại sao anh không lấy người khác mà lại lấy cô ta? Chứng tỏ anh đã ưng cô ta.
Anh lắc lắc đầu.
- Vậy tại sao anh phải kết hôn với cô ta?
- Đó là một vấn đề mà anh luôn tự hỏi mình.
Cô cười nhạo nói:
- Anh đừng tự hỏi mình, em biết tại sao anh lại lấy cô ta, vì anh quá yêu cô ta, không từ thủ đoạn để ép cô ta lấy anh!
Anh nói với vẻ rất bực tức:
- Đó là cách nói của cô ta. Thế mà em cũng tin?
- Tại sao em lại không tin? Có con trai anh làm chứng.
- Không liên quan đến con trai anh.
- Sao lại không liên quan? Thủ đoạn không vẻ vang gì vậy? Chắc là ăn cơm trước kẻng.
Anh lắc đầu:
- Anh không sử dụng thủ đoạn gì, kết hôn không phải là chủ ý của anh, chỉ là trong lúc tuyệt vọng anh biến thành một con rối để cho mọi người giật dây. Thôi, không nói những điều này nữa, giờ nói gì cũng đều vô ích. Việc anh làm hậu quả anh tự gánh chịu. Hôm nay anh tìm em là muốn xin lỗi em, xin lỗi em đã đem lại phiền phức cho em.
©STE.NT
- Anh xin lỗi cho cô ta?
- Không phải xin lỗi cho cô ta, mà là xin lỗi cho chính bản thân anh, anh đã mang lại phiền phức cho em.
Cô nhìn sắc mặt đau khổ của anh, ánh mắt tuyệt vọng của anh thì không còn giận anh nữa, chỉ nói với giọng trách móc:
- Anh đã kết hôn rồi sao không nói với em?
- Nói với em thì thế nào?
- Nói với em thì em sẽ không ra ngoài ăn cùng anh.
- Anh đã lấy vợ thì đến ăn với anh một bữa em cũng sẽ không ăn?
- Một bữa thì vẫn phải ăn, đó là chỉ là ôn lại chuyện cũ, nhưng mấy bữa sau đó thì sẽ không ăn.
- Anh đã dự liệu được.
Anh buồn rầu nói:
- Cho nên anh không dám nói với em.
- Vậy là anh giấu em? Anh định giấu bao lâu hả?
- Chỉ muốn có thêm chút thời gian ở cùng với em.
Anh cười thiểu não:
- Có phải anh rất ích kỷ không? Anh cũng biết mình rất ích kỷ, nhưng đứng trước em, anh thực sự mất hết lý trí. Có mấy lần cũng định nói với em nhưng sao không thể nói ra được.
- Xem ra con người anh nói dối thành tính rồi, lúc nhỏ cũng thích nói dối.
- Lúc nhỏ anh chưa từng nói dối em.
- Cho nên anh mới bù trừ?
- Anh biết em sẽ nói anh không trung thực, nhưng anh thật sự sợ khi em biết anh đã kết hôn rồi thì sẽ không để ý gì đến anh nữa.
- Vậy là anh lừa dối em?
- Anh có lỗi với em.
Cô cười gượng:
- Em cứ tưởng câu nói này là sáng tác độc quyền của bố em, đâu biết rằng người đàn ông nào cũng có thể sử dụng được.
Anh cứ nhìn cô:
- Anh thật lòng thấy có lỗi với em, anh… nên đợi em.
- Vậy tại sao anh không đợi em?
Anh cầu khẩn:
- Lại đây ngồi xuống đi đã! Đứng thế không mỏi à?
Cô nghĩ một lát rồi chống chân chống xe đạp xuống, với dáng vẻ rất đại nghĩa bất khuất ngồi xuống cái ghế, nhưng thần sắc như đang cảnh cáo anh: Tôi không sợ anh, tôi ngồi thì làm gì? Lẽ nào anh còn dám động đến tôi?
Anh không dám động vào cô, chỉ cúi đầu buồn bã nói:
- Tất cả đều là do anh sai, anh không nên kết hôn thế, nhưng lúc đó cũng nhiều tuổi rồi, rất nhiều người đều khuyên, khuyên lắm khiến anh phát ngán, bố anh cũng thế, rất lo lắng, anh tưởng sẽ không tìm được em nữa, cũng không dám tin em sẽ yêu anh, càng không dám mong anh có thể lấy em.
- Tại sao?
- Không biết. Có thể giống như bố anh nói, nhà em đều là những người có học thức, còn anh… chỉ là kẻ tạm bợ… tương lai của em rộng mở, còn anh… cả đời như vậy.
- Anh đã học được thạc sĩ rồi, sao lại cảm thấy không xứng với em?
- Học được thạc sĩ cũng là vì… gần mực thì đen gần đèn thì rạng thôi… mà không phải anh thật sự có nền tảng.
Cô không hiểu cái lôgic của anh:
- Lúc đó anh cảm thấy anh không xứng với em cho nên anh đã lấy người khác. Lẽ nào giờ anh thay đổi chủ ý, cảm thấy đã xứng với em?
Có vẻ anh đã choáng váng trước câu hỏi của cô, mãi mới thốt lên được:
- Giờ anh cũng cảm thấy không xứng.
- Vậy sao anh lại hối hận vì đã kết hôn.
- Vì… vì… anh phát hiện ra em yêu anh.
- Nếu em nói với anh em không yêu anh thì anh sẽ không thấy hối hận vì đã lấy vợ?
Anh sững sờ nhìn cô:
- Em… không yêu anh?
Cô nghiến răng nói:
- Không yêu.
- Vậy tại sao em…
- Vì trả thù cho bố mẹ em! Bố anh đã trị bố em thảm như vậy nên em cũng muốn chỉnh cho bố anh thảm.
- Cho nên em đã ra tay với anh?
- Không thể sao? Bố anh chỉ có anh là con trai thôi, em không ra tay với anh thì còn ra tay với ai?
Anh cười đau khổ:
- Vậy thì em thành công rồi, cuối cùng đã báo được mối huyết thù rồi, cả đời anh cũng sẽ giống như bố em, mãi mãi hứng chịu một cuộc hôn nhân sai lầm, phải sống trong sự ăn năn và giày vò, nhưng anh không may mắn như bố em, anh sẽ giống như bố anh, mãi mãi chỉ đứng nhìn với ánh mắt ghen tỵ trước hạnh phúc của em và chồng em.
Cô không trả lời, nước mắt rưng rưng, cô cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Anh giơ một tay ra muốn thử nắm tay cô. Cô biết mình nên rụt tay lại nhưng không biết tại sao lại không làm vậy. Anh nắm lấy tay cô và nói:
- Nhớ lại lúc còn nhỏ, tất cả đều đơn giản, không phức tạp như bây giờ.
Cô nói buồn rầu:
- Chẳng phải đều là do anh tự làm phức tạp lên? Nếu anh không kết hôn thì không phải sẽ rất đơn giản sao?
- Anh… xin lỗi em.
Cô tưởng anh sẽ nói đến việc ly hôn, ban đầu thì còn lưỡng lự không biết mình có thể chấp nhận được việc anh ly hôn hay không; sau đó cô cảm thấy mình có thể chấp nhận một người ly hôn như anh, nhưng không thể chấp nhận con anh; lại một lúc sau cô thấy mình có thể chấp nhận con anh, chỉ cần anh đồng ý ly hôn là được.
Nhưng anh hoàn toàn không đưa ra chuyện ly hôn, chỉ cứ lặp đi lặp lại: anh có lỗi với em, khiến cô rất tức giận, xem ra anh chỉ vì tình cờ gặp cô mà đi chệch con đường hôn nhân một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn trở về với cuộc hôn nhân của anh.
Cô đứng lên hỏi:
- Anh nói xong chưa? Xong rồi thì em về đây.
Anh cũng đứng lên:
- Kim Kim, mong em sẽ tha thứ cho anh, đừng giận anh.
- Em giận gì anh chứ? Anh không dụ dỗ em, không ép em, là do em ngốc thôi!
Anh kéo cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt, nói thầm thì:
- Không phải em ngốc mà là anh ngốc, rõ ràng anh biết anh không nên…
Cô không còn sức để chống cự vòng tay của anh, trong lòng nghĩ đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu phạm lỗi thì sớm đã phạm bao nhiêu lần rồi, phạm lỗi thêm lần nữa cũng chẳng có gì.
Anh cứ ôm cô như vậy không nói gì, cũng không hành động thêm bước nữa.
Cô đứng yên trong vòng tay anh, tham thố hít hà mùi cơ thể anh, tất cả lý trí đều đã hóa thành mây khói, nếu anh bảo cô hãy là người tình bí mật của anh thì chắc cô sẽ không do dự gì mà đồng ý, nếu anh hứa sẽ ly hôn thì chắc cô sẽ sống chết đợi anh.
Nhưng anh không nói cô làm người tình của anh, cũng không đề cập đến việc ly hôn, chỉ thầm thì nói:
- Chỉ mong có thể mãi mãi đứng như thế này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn cô, mặt đầy nước mắt.
- Nhìn đây, đây chính là con đàn bà dụ dỗ chồng tôi, phá hoại gia đình tôi!
Người qua đường nhìn ngó, quần chúng phẫn nộ, già có trẻ có, nam có nữ có, đều bàn tán xôn xao, có người còn nhổ nước bọt vào cô:
- Con ăn trộm! Con ăn trộm!
Cô có một nỗi sợ hãi như ngày tận thế, biết rằng từ nay về sau cái tên “con ăn trộm” sẽ theo cô mãi, đến đâu cũng sẽ bị người ta gọi là “con ăn trộm”. Cô chỉ có một con đường là “nhảy hồ tự tử”.
Thế là cô chạy điên cuồng dọc theo con đường tối mờ mịt, về hướng hồ nước.
Cơn ác mộng này lần nào cũng đều đến đây thì dừng lại, khiến tim cô đập thình thịch, một lát sau mới nhận thức được đây chỉ là giấc mơ, nỗi sợ hãi qua đi, nhưng cảm giác phạm tội vẫn còn, giống như năm xưa khi Vệ Quốc ăn trộm chuối bị người đàn bà mặt mụn đó bắt được. Phải nằm một lúc lâu, và phải lầm rầm nhẩm đi nhẩm lại đoạn đấu trí giữa hai người bạn cùng phòng với Trịnh Đông Lăng thì cảm giác phạm tội mới từ từ bớt đi, dường như lại trở về cái thế giới nhỏ phải trái lẫn lộn ở trường trung học Hồng Tinh.
Có biết lần này mình đã xứng với cái tên “con ăn trộm”, thật sự cô đã ăn trộm tình cảm của chồng Trịnh Đông Lăng, bởi vì ngay từ lần hẹn hò thứ hai cô đã biết Vệ Quốc đã có vợ, nhưng cô không chịu chứng thực điểm này theo bất kỳ cách nào, mà cứ mũ ni che tai tự đánh lừa mình. Cho dù bị Trịnh Đông Lăng lật tẩy thì cô vẫn không chịu tin, nếu Vệ Quốc giờ nói với cô rằng Trịnh Đông Lăng đang ngầm hại anh, thì chắc chắn cô vẫn sẵn sàng tin Vệ Quốc.
Nhưng thế mã hậu pháo của Điền Lệ Hà đã nhổ nốt sợi cỏ tự lừa dối cuối cùng của cô.
- Đào Hồng, tớ đã dò hỏi được tình hình của Doãn Vệ Quốc, mặc dù hơi muộn một chút nhưng vẫn rất có tác dụng.
Cô run lên vì lo sợ hỏi:
- Tình hình gì?
- Coi như số cậu may, Trịnh Đông Lăng chỉ đến phòng hỏi tội, ngoài tớ và Viên Dật ra thì không ai biết, còn hai chúng tớ chắc chắn sẽ không truyền ra. Cậu phải biết rằng cô ta đối phó với người khác chẳng cần phải sách lược gì hết, cứ xông thẳng đến lớp học người ta đang dạy mà làm trận lôi đình.
Viên Dật nói:
- Xông thẳng đến lớp học? Vậy thì có mà tiếng xấu đồn xa sao?
- Lại còn không tiếng xấu đồn xa? Nghe nói có một giáo viên nữ sau đó đã phải chuyển đi, còn có một sinh viên nữ vì chuyện này mà phải bỏ học.
Cô không thể tin:
- Ý cậu là anh ta không chỉ đối với tớ?
Điền Lệ Hà cứ như đã làm sai việc gì, nói nhỏ:
- Ngoài cậu ra ít nhất còn có dăm người nữa.
Viên Dật hỏi:
- Đây là tin mà bố chồng cậu hỏi dò giúp cậu?
- Không phải bố chồng tớ, đàn ông như bố chồng tớ đâu lại đi hỏi những việc này? Là mẹ chồng tớ, mẹ Vương Phong giúp đi thăm dò hộ. Thực ra rất dễ hỏi ra vì rất nhiều người biết, cậu tìm bất cứ ai hỏi cũng được. Tớ đã bảo phải tìm hiểu trước mà.
Cô hoàn toàn choáng váng, đầu óc như quay cuồng, không thốt lên được lời nào.
Điền Lệ Hà an ủi nói:
- Giờ phát hiện ra cũng chưa muộn, chẳng phải các cậu vẫn chưa đi quá giới hạn sao? Vậy thì thật là còn vạn phần may mắn.
Viên Dật thắc mắc:
- Tớ vẫn không hiểu, mẹ chồng tương lai của tớ đi dò hỏi thì đều là những chuyện phong lưu cả, nhưng sao lâu như vậy mà anh ta vẫn không động đến Đào Hồng? Lẽ nào Đào Hồng không mạnh mẽ bằng mấy đứa sinh viên kia?
Điền Lệ Hà nói:
- Có thể là chưa tìm được cơ hội ra tay.
Cô nói:
- Chắc không phải là chưa có cơ hội, tớ vẫn cho anh ta rất nhiều cơ hội nhưng anh ta tự khống chế được.
Hai người bạn cùng phòng cùng đồng hành hỏi:
- Vậy thì anh ta thật lòng thích cậu rồi.
Cô vẫn không hiểu:
- Thật lòng thích thì không ra tay, vậy không phải thật lòng thích thì lại sẽ ra tay, đàn ông rốt cuộc là thế nào nhỉ?
Hai cô bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, Viên Dật nói:
- Chúng tớ chưa gặp phải trường hợp phức tạp như của cậu. Tớ và Trương Cường đã công khai từ lâu, nên hai bên cũng chẳng có kẻ nào nhòm ngó nữa, cho nên chúng tớ coi như là chắc như đinh đóng cột rồi, có bỏ nhau bao lần thì vẫn quay về tổ cũ thôi.
Điền Lệ Hà nói:
- Tớ cũng thế, tớ còn triệt để hơn cậu, vừa bắt đầu là đã ngả bài cho bố mẹ hai bên biết, cứ cho là bọn tớ muốn bỏ nhau thì bố mẹ hai bên cũng sẽ không đồng ý. Xem ra cứ sớm công khai thì tốt, công khai rồi thì kẻ khác sẽ không còn ý gì nữa, hai người đều hết lòng đối tốt với đối phương, còn như thầy Doãn kia, hai người cũng không ở cùng nhau, mỗi người một trường, người ngoài đều không biết tình trạng hôn nhân của bọn họ, rất dễ khiến bọn họ trở thành kẻ chưa kết hôn, một khi có kẻ lọt tầm mắt thì ai chống cự nổi sự cám dỗ chứ?
Cô vẫn chưa hiểu tại sao đàn ông lại không ra tay với cô gái mà họ yêu thật lòng, nhưng cô vẫn sẵn sàng tin Vệ Quốc yêu cô thật lòng.
Chỉ có điều cô thật không đủ dũng cảm để lên lớp đối diện với anh, cô sợ cô sẽ buồn quá mà khóc, cho nên buổi Triết học Mác – Lê nin tiếp theo cô đã bỏ tiết, trốn trong phòng, nằm ngẩn ra trên giường.
Cô đoán anh sẽ đến tìm cô nhưng không biết anh sẽ nói cái gì, cô lo lắng chờ đợi cho đến tận tan học, quả nhiên anh gọi điện thoại tới, cô cầm lấy ống nghe, anh không lắng hỏi:
- Hôm nay sao em không đến lớp? Có phải em bị ốm không?
Nghe giọng anh là biết anh đang lo lắng cho cô thì nỗi ấm ức của cô lại trỗi dậy, nói mỉa mai:
- Anh vẫn chưa gặp vợ anh à?
- Vợ anh?
- Đúng vậy, Trịnh Đông Lăng không phải vợ anh sao?
- Cô ta đến gây gổ với em hả?
- Anh còn không biết à?
- Anh không biết.
Anh rất giận dữ nói:
- Cái cô này! Đợi anh về sẽ tìm cô ta tính sổ!
- Anh thôi đi, anh dựa vào cái gì mà tính sổ với cô ta? Lẽ nào là do cô ta giở trò?
Anh không nói gì. Cô hỏi:
- Không còn việc gì chứ? Không có gì thì em gác máy.
Anh gọi:
- Đừng gác máy! Em có thể ra đây một chút không? Anh muốn nói chuyện với em.
- Được, nói chuyện ở đâu?
- Sở thú?
- Xa quá.
- Công viên?
- Được.
- Anh đợi em ở cổng trường.
- Không cần, em tự đi xe đến.
- Thế gặp nhau ở đâu?
- Cái ghế lần trước ngồi ý.
Cô nói chuyện điện thoại xong thì lên phòng chuẩn bị một chút, sau đó đạp xe đến công viên, từ xa đã nhìn thấy anh đang ngồi ở cái ghế dài dài đó.
Đã vào mùa đông, rừng cây rất heo hút, trên chiếc ghế dài đìu hiu cô quạnh một người đàn ông cô đơn đang ngồi, cảnh tượng thê lương khó nói bằng lời đó đã khắc sâu trong kí ức cô.
Cô dắt xe đến trước mặt anh, cũng không có vẻ dừng xe lại mà với tư thế đi ngay hỏi:
- Tìm em có việc gì?
Trông anh rất tội nghiệp, anh nhìn cô:
- Ngồi một chút được không?
- Đâu dám ngồi? Ngồi lại bị vợ anh phát hiện.
Anh không có gì để trả lời, chỉ ngước mắt nhìn cô một cách rất thảm thương.
Cô tò mò hỏi:
- Sao cô ta biết chuyện của chúng ta?
- Anh cũng không rõ.
Cô cười khẩy:
- Anh không biết vợ anh hùng dũng thế nào đâu, vừa vào cửa đã nói rất cao giọng: Tôi là vợ của Doãn Vệ Quốc, cứ như vợ của Doãn Vệ Quốc thì có gì to lắm ấy.
Anh cười gượng gạo:
- Cô ta là loại người như vậy.
- Nhưng phải nói một câu thực sự cầu thị là cô ta trông cũng được, có phải anh thấy cô ta rất xinh không?
- Không cảm giác.
- Nói dối! Anh không thấy cô ta xinh đẹp sao lại yêu cô ta?
- Không thể nói là yêu cô ta.
- Không yêu sao lại lấy cô ta?
- Người khác giới thiệu.
- Người khác giới thiệu thì anh lấy cô ta? Người khác chắc không chỉ giới thiệu mình cô ta cho anh.
Anh không nói gì.
Cô hậm hực hỏi tiếp:
- Người khác giới thiệu thì chắc không chỉ có mỗi mình cô ta chứ?
- Không.
- Đúng thế, tại sao anh không lấy người khác mà lại lấy cô ta? Chứng tỏ anh đã ưng cô ta.
Anh lắc lắc đầu.
- Vậy tại sao anh phải kết hôn với cô ta?
- Đó là một vấn đề mà anh luôn tự hỏi mình.
Cô cười nhạo nói:
- Anh đừng tự hỏi mình, em biết tại sao anh lại lấy cô ta, vì anh quá yêu cô ta, không từ thủ đoạn để ép cô ta lấy anh!
Anh nói với vẻ rất bực tức:
- Đó là cách nói của cô ta. Thế mà em cũng tin?
- Tại sao em lại không tin? Có con trai anh làm chứng.
- Không liên quan đến con trai anh.
- Sao lại không liên quan? Thủ đoạn không vẻ vang gì vậy? Chắc là ăn cơm trước kẻng.
Anh lắc đầu:
- Anh không sử dụng thủ đoạn gì, kết hôn không phải là chủ ý của anh, chỉ là trong lúc tuyệt vọng anh biến thành một con rối để cho mọi người giật dây. Thôi, không nói những điều này nữa, giờ nói gì cũng đều vô ích. Việc anh làm hậu quả anh tự gánh chịu. Hôm nay anh tìm em là muốn xin lỗi em, xin lỗi em đã đem lại phiền phức cho em.
©STE.NT
- Anh xin lỗi cho cô ta?
- Không phải xin lỗi cho cô ta, mà là xin lỗi cho chính bản thân anh, anh đã mang lại phiền phức cho em.
Cô nhìn sắc mặt đau khổ của anh, ánh mắt tuyệt vọng của anh thì không còn giận anh nữa, chỉ nói với giọng trách móc:
- Anh đã kết hôn rồi sao không nói với em?
- Nói với em thì thế nào?
- Nói với em thì em sẽ không ra ngoài ăn cùng anh.
- Anh đã lấy vợ thì đến ăn với anh một bữa em cũng sẽ không ăn?
- Một bữa thì vẫn phải ăn, đó là chỉ là ôn lại chuyện cũ, nhưng mấy bữa sau đó thì sẽ không ăn.
- Anh đã dự liệu được.
Anh buồn rầu nói:
- Cho nên anh không dám nói với em.
- Vậy là anh giấu em? Anh định giấu bao lâu hả?
- Chỉ muốn có thêm chút thời gian ở cùng với em.
Anh cười thiểu não:
- Có phải anh rất ích kỷ không? Anh cũng biết mình rất ích kỷ, nhưng đứng trước em, anh thực sự mất hết lý trí. Có mấy lần cũng định nói với em nhưng sao không thể nói ra được.
- Xem ra con người anh nói dối thành tính rồi, lúc nhỏ cũng thích nói dối.
- Lúc nhỏ anh chưa từng nói dối em.
- Cho nên anh mới bù trừ?
- Anh biết em sẽ nói anh không trung thực, nhưng anh thật sự sợ khi em biết anh đã kết hôn rồi thì sẽ không để ý gì đến anh nữa.
- Vậy là anh lừa dối em?
- Anh có lỗi với em.
Cô cười gượng:
- Em cứ tưởng câu nói này là sáng tác độc quyền của bố em, đâu biết rằng người đàn ông nào cũng có thể sử dụng được.
Anh cứ nhìn cô:
- Anh thật lòng thấy có lỗi với em, anh… nên đợi em.
- Vậy tại sao anh không đợi em?
Anh cầu khẩn:
- Lại đây ngồi xuống đi đã! Đứng thế không mỏi à?
Cô nghĩ một lát rồi chống chân chống xe đạp xuống, với dáng vẻ rất đại nghĩa bất khuất ngồi xuống cái ghế, nhưng thần sắc như đang cảnh cáo anh: Tôi không sợ anh, tôi ngồi thì làm gì? Lẽ nào anh còn dám động đến tôi?
Anh không dám động vào cô, chỉ cúi đầu buồn bã nói:
- Tất cả đều là do anh sai, anh không nên kết hôn thế, nhưng lúc đó cũng nhiều tuổi rồi, rất nhiều người đều khuyên, khuyên lắm khiến anh phát ngán, bố anh cũng thế, rất lo lắng, anh tưởng sẽ không tìm được em nữa, cũng không dám tin em sẽ yêu anh, càng không dám mong anh có thể lấy em.
- Tại sao?
- Không biết. Có thể giống như bố anh nói, nhà em đều là những người có học thức, còn anh… chỉ là kẻ tạm bợ… tương lai của em rộng mở, còn anh… cả đời như vậy.
- Anh đã học được thạc sĩ rồi, sao lại cảm thấy không xứng với em?
- Học được thạc sĩ cũng là vì… gần mực thì đen gần đèn thì rạng thôi… mà không phải anh thật sự có nền tảng.
Cô không hiểu cái lôgic của anh:
- Lúc đó anh cảm thấy anh không xứng với em cho nên anh đã lấy người khác. Lẽ nào giờ anh thay đổi chủ ý, cảm thấy đã xứng với em?
Có vẻ anh đã choáng váng trước câu hỏi của cô, mãi mới thốt lên được:
- Giờ anh cũng cảm thấy không xứng.
- Vậy sao anh lại hối hận vì đã kết hôn.
- Vì… vì… anh phát hiện ra em yêu anh.
- Nếu em nói với anh em không yêu anh thì anh sẽ không thấy hối hận vì đã lấy vợ?
Anh sững sờ nhìn cô:
- Em… không yêu anh?
Cô nghiến răng nói:
- Không yêu.
- Vậy tại sao em…
- Vì trả thù cho bố mẹ em! Bố anh đã trị bố em thảm như vậy nên em cũng muốn chỉnh cho bố anh thảm.
- Cho nên em đã ra tay với anh?
- Không thể sao? Bố anh chỉ có anh là con trai thôi, em không ra tay với anh thì còn ra tay với ai?
Anh cười đau khổ:
- Vậy thì em thành công rồi, cuối cùng đã báo được mối huyết thù rồi, cả đời anh cũng sẽ giống như bố em, mãi mãi hứng chịu một cuộc hôn nhân sai lầm, phải sống trong sự ăn năn và giày vò, nhưng anh không may mắn như bố em, anh sẽ giống như bố anh, mãi mãi chỉ đứng nhìn với ánh mắt ghen tỵ trước hạnh phúc của em và chồng em.
Cô không trả lời, nước mắt rưng rưng, cô cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Anh giơ một tay ra muốn thử nắm tay cô. Cô biết mình nên rụt tay lại nhưng không biết tại sao lại không làm vậy. Anh nắm lấy tay cô và nói:
- Nhớ lại lúc còn nhỏ, tất cả đều đơn giản, không phức tạp như bây giờ.
Cô nói buồn rầu:
- Chẳng phải đều là do anh tự làm phức tạp lên? Nếu anh không kết hôn thì không phải sẽ rất đơn giản sao?
- Anh… xin lỗi em.
Cô tưởng anh sẽ nói đến việc ly hôn, ban đầu thì còn lưỡng lự không biết mình có thể chấp nhận được việc anh ly hôn hay không; sau đó cô cảm thấy mình có thể chấp nhận một người ly hôn như anh, nhưng không thể chấp nhận con anh; lại một lúc sau cô thấy mình có thể chấp nhận con anh, chỉ cần anh đồng ý ly hôn là được.
Nhưng anh hoàn toàn không đưa ra chuyện ly hôn, chỉ cứ lặp đi lặp lại: anh có lỗi với em, khiến cô rất tức giận, xem ra anh chỉ vì tình cờ gặp cô mà đi chệch con đường hôn nhân một chút, nhưng cuối cùng anh vẫn trở về với cuộc hôn nhân của anh.
Cô đứng lên hỏi:
- Anh nói xong chưa? Xong rồi thì em về đây.
Anh cũng đứng lên:
- Kim Kim, mong em sẽ tha thứ cho anh, đừng giận anh.
- Em giận gì anh chứ? Anh không dụ dỗ em, không ép em, là do em ngốc thôi!
Anh kéo cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt, nói thầm thì:
- Không phải em ngốc mà là anh ngốc, rõ ràng anh biết anh không nên…
Cô không còn sức để chống cự vòng tay của anh, trong lòng nghĩ đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu phạm lỗi thì sớm đã phạm bao nhiêu lần rồi, phạm lỗi thêm lần nữa cũng chẳng có gì.
Anh cứ ôm cô như vậy không nói gì, cũng không hành động thêm bước nữa.
Cô đứng yên trong vòng tay anh, tham thố hít hà mùi cơ thể anh, tất cả lý trí đều đã hóa thành mây khói, nếu anh bảo cô hãy là người tình bí mật của anh thì chắc cô sẽ không do dự gì mà đồng ý, nếu anh hứa sẽ ly hôn thì chắc cô sẽ sống chết đợi anh.
Nhưng anh không nói cô làm người tình của anh, cũng không đề cập đến việc ly hôn, chỉ thầm thì nói:
- Chỉ mong có thể mãi mãi đứng như thế này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn cô, mặt đầy nước mắt.
/62
|