Editor: RG
Đi cùng người đàn ông mặc quân phục trong hành lang lúc đầu.
"Trần Dục Sâm từng nhắc đến tôi sao?" Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, vuốt vuốt tóc rồi hỏi.
Vì đã xem Lãm Nguyệt là người một nhà, nên sắc mặt người đàn ông mặc quân phục rất ôn hòa, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt nghiêm túc lúc đầu.
"Không có." Sau đó có chút ngượng ngùng nói, "Cô hẳn là biết rõ con người Trần Dục Sâm, anh ấy không bao giờ nói chuyện riêng tư với chúng tôi."
Nghĩ một chút, lại sợ cô mất hứng, hắn lại nói, "Tuy nhiên anh ấy đã từng viết tên cô ở trên vũ khí quân sự mà anh ấy chế tạo ra."
Vũ khí quân sự? Lãm Nguyệt chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi, "Có phải là loại vũ khí phát nổ bằng va chạm điện tích không?"
"Cô cũng biết sao," người quân nhân cười rộ lên, "Chính là cái đó, anh ấy viết tên của cô vào mục người chế tạo." Vừa nói hắn vừa quay đầu lại, tuy rằng sắc mặt rất nghiêm túc, nhưng ngữ điệu lại trêu chọc,
"Chúng tôi vẫn luôn cho rằng đây chính là lời thổ lộ lãng mạn nhất của người nghiên cứu vũ khí quân sự."
"À", Lãm Nguyệt bình tĩnh.
"Nhưng mà, ý tưởng về loại vũ khí đó đúng là do tôi đề xuất."
Quân nhân:............
Khóe miệng co rút, người đàn ông mặc quân phục có chút ngây người.
Vậy nên, bọn họ đã tự tưởng tượng ra mối quan hệ giữa hai con người không chút quan hệ, tất cả mọi người đều hiểu lầm, bổ não (1) quá nhiều??
Lãm Nguyệt sau khi quăng ra một trái bom, bình tĩnh rời đi.
Chẳng trách một đám ánh mắt đều quỷ dị như vậy, còn thổ lộ lãng mạn nhất gì đó...... Lãm Nguyệt bước đi không tiếng động, nếu là Trần Dục Sâm tự mình nói với cô, xem gương mặt kia của anh... Nói không chừng cô sẽ suy xét một chút.
Ôi, cái thể giới nhan khống (2) này!
Đáng tiếc cái ý tưởng đó chính xác là của cô, từ nhỏ, ý tưởng của Lãm Nguyệt tương đối thiên mã hành không (bốc đồng và không thực tế), trí tưởng tượng đặc biệt phong phú, loại vũ khí quân sự đó cũng chính là một trong những ý tưởng của cô.
Có chút đáng tiếc. Cô mở thang máy.
Đương nhiên, cô chỉ là thuận miệng nói ra một cái ý tưởng, hơn nữa còn là một ý tưởng không thực tế, người đem ý tưởng đó thiết kế rồi đưa vào thực tiễn, không ngừng thí nghiệm điều chỉnh để phù hợp với thực tiễn, vẫn là Trần Dục Sâm.
Nhưng Trần Dục Sâm thật sự là người lãnh đạm đến tận xương tủy, cũng kiêu ngạo đến tận xương tủy, anh khinh thường chiếm lợi ích của cô, cho dù chỉ là ý tưởng cô thuận miệng nhắc tới, anh vẫn công khai cô là người chế tạo.
Chuyện đơn giản và trong sạch như vậy, thế nhưng mọi người đều hiểu lầm.
Cho nên, Lãm Nguyệt ấn thang máy, Trần Dục Sâm rốt cuộc là làm người như thế nào, mới có thể làm cho tất cả đồng nghiệp đều không buông tha cho một người không liên quan như cô?
Sau khi Lãm Nguyệt rời khỏi, người đàn ông mặc quân phục bất động trong chốc lát. Không thể không thừa nhận có lẽ mình đã quá mức bổ não, một khuôn mặt cứng nhắc đi về văn phòng.
Thấy thủ trưởng đang lắc đầu xoa mi tâm, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ giải thích với người bên kia điện thoại, "Không có gì."
"Là một đôi tiểu tình nhân, bạn gái Dục Sâm ngượng ngùng, lúc quay đầu đi giận dỗi nói không biết bạn trai mình ở đâu". Người đàn ông trung niên có chút bất đắc dĩ, "Cũng trách tôi, nhưng tôi cũng chỉ nói sự thật không phải sao?"
Không biết bên kia nói gì đó, người đàn ông trung niên buồn cười, "Đương nhiên xác định, tôi đã biết được địa chỉ bây giờ của Dục Sâm."
Ông không nói bằng cách nào biết được địa chỉ, dù sao mô hình nghiên cứu mới nhất của quốc gia vẫn là cơ mật, hơn nữa, ít đi một người biết Trần Dục Sâm là người nghiên cứu liền nhiều hơn một phần an toàn.
Tuy nhiên, có mấy thứ vẫn có thể tiết lộ.
"Ông biết không? Địa chỉ của Dục Sâm chính là địa chỉ nhà cô bạn gái," rất rõ ràng, người đàn ông trung niên và người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại quan hệ rất tốt, "Hơn nữa suốt ba ngày cũng chưa từng di chuyển."
Không biết người bên kia nói gì đó, người đàn ông trung niên cười ra tiếng, cảm thán nói, "Còn rất...... Người trẻ tuổi a!"
Khi đó lúc ông mới kết hôn, cũng là không thể tách ra, hận không thể từng phút từng giây đều dính lấy đối phương.
......
Thanh niên mặc quân phục tiêu hóa ý tứ trong lời nói của thủ trưởng một chút, lại gian nan đem ý tưởng vừa mới bị đánh gãy của mình bẻ trở về.
Khóe miệng co rút, cho nên, vừa rồi cũng là tiểu tình nhân thẹn thùng?!
Hắn đã nói mà, có thể để cô ấy tới xin nghỉ, còn có lời thổ lộ lãng mạn nhất, qúa nhiều sự trùng hợp thì không phải là trùng hợp nữa, mà là có âm mưu dự tính trước.
Đầu năm nay, tình nhân yêu nhau đều thích giấu giấu diếm diếm!
Tất nhiên, lời nói của bạn gái Trần Dục Sâm cũng có thể là sự thật, khả năng chính là cô ấy đưa ra ý tưởng, sau đó Trần Dục Sâm muộn tao (3) thực hiện ý tưởng của cô.
Một đám quân nhân tác phong nghiêm cẩn, buổi tối cũng không có gì để nói chuyện, nhưng hôm đó lúc nhân vên cảnh vệ kia tan tầm, nhịn không được phun một máng nước bọt với người bên cạnh.
Hắn cũng không ngờ, chuyện đó cứ như vậy mà lan truyền.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đã biết, hình như nam thần Trần Dục Sâm đã có bạn gái, hơn nữa còn nhờ bạn gái xin nghỉ ba tháng.
Một ngày nào đó, vào lúc một người đàn ông trung niên sắc mặt ôn hòa tuấn tú xuống dưới đây, liền nghe được mấy người đang nghỉ giải lao nói đến chuyện Trần Dục Sâm nhờ bạn gái xin nghỉ ba tháng.
Người đàn ông dừng lại, cười lên khiến nếp nhăn ở khóe mắt ôn hòa sâu hơn một chút, cho nên, con trai của ông có bạn gái, còn xin nghỉ ba tháng?
Người trong nhà "đều" không biết.
............
Lúc về đến nhà.
Lãm Nguyệt mở cửa, chống tay lên tường tháo giày, sờ sờ tã giấy của bé con, chống đỡ đôi mắt, nằm lên giường nhìn trần nhà, đã làm xong việc cần làm,.
Kiệt sức.
Không phải thân thể, mà là tâm lý.
Quả thật, không khí ở chỗ đó quá nghiêm trang, đầu cô vẫn luôn căng như dây đàn, hơn nữa, biết bị người ta nhìn chằm chằm ở sau lưng, người đã từng qua huấn luyện rất khó áp chế ý nghĩ động thủ trước, vừa vặn, Lãm Nguyệt chính là người như vậy.
Vừa phải kiềm chế bản thân vừa căng thẳng rất gắng sức.
Trở mình, Lãm Nguyệt cẩn thận ôm bé con đang ngủ vào lòng. Ghé vào đầu bé hôn, "Mùi sữa."
Có lẽ trẻ con là sinh vật không có tính uy hiếp nhất, mùi sữa trên người bé con làm giảm bớt cảm giác căng thẳng của cô, Lãm Nguyệt thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Chờ sau khi Lãm Nguyệt ngủ, Trần Dục Sâm mới mở mắt, nghĩ đến Lãm Nguyệt vừa rồi hàm hồ nói có mùi sữa, ma xui quỷ khiến đưa tay lên mũi ngửi ngửi, chỗ nào có mùi sữa?
Đến lúc phản ứng lại, tay tức khắc cứng đờ.
Nhìn khuôn mặt ở ngay bên cạnh, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt anh, dường như còn có thể ngửi thấy mùi hương của cô, có thể là do biến thành trẻ con, nên tâm trí cũng trở nên ỷ lại người khác, ngửi được hương thơm quen thuộc, chỉ trong nháy mắt thế nhưng anh đã có xúc động muốn tới gần cô hơn nữa.
Trần Dục Sâm bất động thanh sắc nhích dần về phía cô, rồi lại bị cô đột nhiên ôm chặt hơn.
"Bảo bảo ngoan, đừng cử động." Lãm Nguyệt vỗ vỗ lưng anh, giọng nói có chút không rõ ràng.
Bây giờ Trần Dục Sâm rất nhỏ, Lãm Nguyệt ôm chặt anh, một tay để dưới cổ anh, đầu anh ở dưới cổ Lãm Nguyệt......
Trần Dục Sâm thấy một thứ mềm như bông dán vào bên má trái, anh còn có thể cảm nhận được độ cong mượt mà đó, chỉ cần anh quay đầu lại là môi có thể đụng tới.
Sắc mặt anh không quá rõ ràng cứng lại.
Không nhúc nhích nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà màu xanh thẳm, Trần Dục Sâm cụp lông mi, cảm thấy ánh đèn có chút tối, khiến cả căn phòng đều có vẻ mông lung, không nhìn rõ lắm.
.........
Sau khi ngủ một giấc.
Lãm Nguyệt không phân biệt được đông nam tây bắc, mơ mơ màng màng hai phút, trong đầu mới tỉnh táo lại.
Ánh đèn chiếu sáng trưng cả căn phòng.
Lãm Nguyệt cả người thoải mái, lúc chuẩn bị ngồi dậy, mới phát hiện một cái tay trẻ con ở trên bụng, bé con nằm ngay thẳng, một tay nắm lại đặt ở trên ngực, tư thế ngoan ngoãn nhưng lại có chút mất tự nhiên.
...... Chắc là mình bị một đám quân nhân kia lây bệnh bổ não (1) rồi.
Lãm Nguyệt đứng lên, vào toilet rửa mặt, nước lạnh làm lông mi cô run rẩy.
Lúc ra tiện tay lấy một quả táo gặm.
Cô ngủ một giấc, mà bây giờ đã là buổi tối, Lãm Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn sắc trời bên ngoài.
Thấy thím Vương từ trong phòng bếp đi ra, Lãm Nguyệt hỏi bà, "Bảo bảo có tỉnh lại ăn gì không?"
Cô ôm bé cùng ngủ, chẳng lẽ đến bây giờ bảo bảo cũng chưa ăn gì.
"Có." Thím Vương cười, "Tôi thấy tiểu thư chưa tỉnh, nên đã cho tiểu thiếu gia ăn canh trứng, tiểu thiếu gia rất ngoan, một tiếng cũng không khóc."
"Ừ." Lúc này Lãm Nguyệt mới yên tâm, lại gặm một miếng táo, "Thím Vương đang làm gì thế, thơm quá."
Thật sự rất thơm, bây giờ cô thấy cái gì cũng thơm.
Trưa nay cô tiêu hao quá nhiều năng lượng, bụng cô đã bắt đầu kêu òng ọc, Lãm Nguyệt bình tĩnh gặm táo nhanh hơn, ừm, âm thanh giống như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.
"........."
Lãm Nguyệt ăn táo xong, cũng đỡ hơn một chút, ném hạt vào thùng rác, mở TV, nhân tiện lấy kem dưỡng da ở trên kệ tủ xoa xoa vào tay.
Trên TV đang phát tin tức về sức khỏe cộng đồng, "Quan ngại về người câm điếc..." Lãm Nguyệt dừng động tác, suy nghĩ, nghe nói lúc trẻ con bảy tám tháng cần phải nói chuyện nhiều với bé, bé mới có thể tích cực tập nói, cô có phải nên bắt đầu dạy bảo bảo nói chuyện hay không?
Hơn nữa, nghe nói vào lúc bảy tám tháng cũng nên dạy tập đi
Lãm Nguyệt suy nghĩ đến việc mua một cái thảm.
Sau khi ăn cơm tối, giải quyết vấn đề sinh lý của bảo bảo xong, Lãm Nguyệt ôm Trần Dục Sâm đi, bắt đầu sự nghiệp dạy dỗ của cô
_______
(1) bổ não: ảo tưởng sức mạnh =))))
(2) nhan khống: coi trọng nhan sắc
(3) muộn tao: kiểu người ngoài lạnh trong nóng
Giải thích theo kiểu của RG. Các cậu muốn hiểu ý nghĩ sâu sắc, nghĩa trắng nghĩa đen nguồn gôc các thứ thì tra baidu nhé!!
_______
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!.
Đi cùng người đàn ông mặc quân phục trong hành lang lúc đầu.
"Trần Dục Sâm từng nhắc đến tôi sao?" Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, vuốt vuốt tóc rồi hỏi.
Vì đã xem Lãm Nguyệt là người một nhà, nên sắc mặt người đàn ông mặc quân phục rất ôn hòa, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt nghiêm túc lúc đầu.
"Không có." Sau đó có chút ngượng ngùng nói, "Cô hẳn là biết rõ con người Trần Dục Sâm, anh ấy không bao giờ nói chuyện riêng tư với chúng tôi."
Nghĩ một chút, lại sợ cô mất hứng, hắn lại nói, "Tuy nhiên anh ấy đã từng viết tên cô ở trên vũ khí quân sự mà anh ấy chế tạo ra."
Vũ khí quân sự? Lãm Nguyệt chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi, "Có phải là loại vũ khí phát nổ bằng va chạm điện tích không?"
"Cô cũng biết sao," người quân nhân cười rộ lên, "Chính là cái đó, anh ấy viết tên của cô vào mục người chế tạo." Vừa nói hắn vừa quay đầu lại, tuy rằng sắc mặt rất nghiêm túc, nhưng ngữ điệu lại trêu chọc,
"Chúng tôi vẫn luôn cho rằng đây chính là lời thổ lộ lãng mạn nhất của người nghiên cứu vũ khí quân sự."
"À", Lãm Nguyệt bình tĩnh.
"Nhưng mà, ý tưởng về loại vũ khí đó đúng là do tôi đề xuất."
Quân nhân:............
Khóe miệng co rút, người đàn ông mặc quân phục có chút ngây người.
Vậy nên, bọn họ đã tự tưởng tượng ra mối quan hệ giữa hai con người không chút quan hệ, tất cả mọi người đều hiểu lầm, bổ não (1) quá nhiều??
Lãm Nguyệt sau khi quăng ra một trái bom, bình tĩnh rời đi.
Chẳng trách một đám ánh mắt đều quỷ dị như vậy, còn thổ lộ lãng mạn nhất gì đó...... Lãm Nguyệt bước đi không tiếng động, nếu là Trần Dục Sâm tự mình nói với cô, xem gương mặt kia của anh... Nói không chừng cô sẽ suy xét một chút.
Ôi, cái thể giới nhan khống (2) này!
Đáng tiếc cái ý tưởng đó chính xác là của cô, từ nhỏ, ý tưởng của Lãm Nguyệt tương đối thiên mã hành không (bốc đồng và không thực tế), trí tưởng tượng đặc biệt phong phú, loại vũ khí quân sự đó cũng chính là một trong những ý tưởng của cô.
Có chút đáng tiếc. Cô mở thang máy.
Đương nhiên, cô chỉ là thuận miệng nói ra một cái ý tưởng, hơn nữa còn là một ý tưởng không thực tế, người đem ý tưởng đó thiết kế rồi đưa vào thực tiễn, không ngừng thí nghiệm điều chỉnh để phù hợp với thực tiễn, vẫn là Trần Dục Sâm.
Nhưng Trần Dục Sâm thật sự là người lãnh đạm đến tận xương tủy, cũng kiêu ngạo đến tận xương tủy, anh khinh thường chiếm lợi ích của cô, cho dù chỉ là ý tưởng cô thuận miệng nhắc tới, anh vẫn công khai cô là người chế tạo.
Chuyện đơn giản và trong sạch như vậy, thế nhưng mọi người đều hiểu lầm.
Cho nên, Lãm Nguyệt ấn thang máy, Trần Dục Sâm rốt cuộc là làm người như thế nào, mới có thể làm cho tất cả đồng nghiệp đều không buông tha cho một người không liên quan như cô?
Sau khi Lãm Nguyệt rời khỏi, người đàn ông mặc quân phục bất động trong chốc lát. Không thể không thừa nhận có lẽ mình đã quá mức bổ não, một khuôn mặt cứng nhắc đi về văn phòng.
Thấy thủ trưởng đang lắc đầu xoa mi tâm, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ giải thích với người bên kia điện thoại, "Không có gì."
"Là một đôi tiểu tình nhân, bạn gái Dục Sâm ngượng ngùng, lúc quay đầu đi giận dỗi nói không biết bạn trai mình ở đâu". Người đàn ông trung niên có chút bất đắc dĩ, "Cũng trách tôi, nhưng tôi cũng chỉ nói sự thật không phải sao?"
Không biết bên kia nói gì đó, người đàn ông trung niên buồn cười, "Đương nhiên xác định, tôi đã biết được địa chỉ bây giờ của Dục Sâm."
Ông không nói bằng cách nào biết được địa chỉ, dù sao mô hình nghiên cứu mới nhất của quốc gia vẫn là cơ mật, hơn nữa, ít đi một người biết Trần Dục Sâm là người nghiên cứu liền nhiều hơn một phần an toàn.
Tuy nhiên, có mấy thứ vẫn có thể tiết lộ.
"Ông biết không? Địa chỉ của Dục Sâm chính là địa chỉ nhà cô bạn gái," rất rõ ràng, người đàn ông trung niên và người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại quan hệ rất tốt, "Hơn nữa suốt ba ngày cũng chưa từng di chuyển."
Không biết người bên kia nói gì đó, người đàn ông trung niên cười ra tiếng, cảm thán nói, "Còn rất...... Người trẻ tuổi a!"
Khi đó lúc ông mới kết hôn, cũng là không thể tách ra, hận không thể từng phút từng giây đều dính lấy đối phương.
......
Thanh niên mặc quân phục tiêu hóa ý tứ trong lời nói của thủ trưởng một chút, lại gian nan đem ý tưởng vừa mới bị đánh gãy của mình bẻ trở về.
Khóe miệng co rút, cho nên, vừa rồi cũng là tiểu tình nhân thẹn thùng?!
Hắn đã nói mà, có thể để cô ấy tới xin nghỉ, còn có lời thổ lộ lãng mạn nhất, qúa nhiều sự trùng hợp thì không phải là trùng hợp nữa, mà là có âm mưu dự tính trước.
Đầu năm nay, tình nhân yêu nhau đều thích giấu giấu diếm diếm!
Tất nhiên, lời nói của bạn gái Trần Dục Sâm cũng có thể là sự thật, khả năng chính là cô ấy đưa ra ý tưởng, sau đó Trần Dục Sâm muộn tao (3) thực hiện ý tưởng của cô.
Một đám quân nhân tác phong nghiêm cẩn, buổi tối cũng không có gì để nói chuyện, nhưng hôm đó lúc nhân vên cảnh vệ kia tan tầm, nhịn không được phun một máng nước bọt với người bên cạnh.
Hắn cũng không ngờ, chuyện đó cứ như vậy mà lan truyền.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đã biết, hình như nam thần Trần Dục Sâm đã có bạn gái, hơn nữa còn nhờ bạn gái xin nghỉ ba tháng.
Một ngày nào đó, vào lúc một người đàn ông trung niên sắc mặt ôn hòa tuấn tú xuống dưới đây, liền nghe được mấy người đang nghỉ giải lao nói đến chuyện Trần Dục Sâm nhờ bạn gái xin nghỉ ba tháng.
Người đàn ông dừng lại, cười lên khiến nếp nhăn ở khóe mắt ôn hòa sâu hơn một chút, cho nên, con trai của ông có bạn gái, còn xin nghỉ ba tháng?
Người trong nhà "đều" không biết.
............
Lúc về đến nhà.
Lãm Nguyệt mở cửa, chống tay lên tường tháo giày, sờ sờ tã giấy của bé con, chống đỡ đôi mắt, nằm lên giường nhìn trần nhà, đã làm xong việc cần làm,.
Kiệt sức.
Không phải thân thể, mà là tâm lý.
Quả thật, không khí ở chỗ đó quá nghiêm trang, đầu cô vẫn luôn căng như dây đàn, hơn nữa, biết bị người ta nhìn chằm chằm ở sau lưng, người đã từng qua huấn luyện rất khó áp chế ý nghĩ động thủ trước, vừa vặn, Lãm Nguyệt chính là người như vậy.
Vừa phải kiềm chế bản thân vừa căng thẳng rất gắng sức.
Trở mình, Lãm Nguyệt cẩn thận ôm bé con đang ngủ vào lòng. Ghé vào đầu bé hôn, "Mùi sữa."
Có lẽ trẻ con là sinh vật không có tính uy hiếp nhất, mùi sữa trên người bé con làm giảm bớt cảm giác căng thẳng của cô, Lãm Nguyệt thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Chờ sau khi Lãm Nguyệt ngủ, Trần Dục Sâm mới mở mắt, nghĩ đến Lãm Nguyệt vừa rồi hàm hồ nói có mùi sữa, ma xui quỷ khiến đưa tay lên mũi ngửi ngửi, chỗ nào có mùi sữa?
Đến lúc phản ứng lại, tay tức khắc cứng đờ.
Nhìn khuôn mặt ở ngay bên cạnh, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt anh, dường như còn có thể ngửi thấy mùi hương của cô, có thể là do biến thành trẻ con, nên tâm trí cũng trở nên ỷ lại người khác, ngửi được hương thơm quen thuộc, chỉ trong nháy mắt thế nhưng anh đã có xúc động muốn tới gần cô hơn nữa.
Trần Dục Sâm bất động thanh sắc nhích dần về phía cô, rồi lại bị cô đột nhiên ôm chặt hơn.
"Bảo bảo ngoan, đừng cử động." Lãm Nguyệt vỗ vỗ lưng anh, giọng nói có chút không rõ ràng.
Bây giờ Trần Dục Sâm rất nhỏ, Lãm Nguyệt ôm chặt anh, một tay để dưới cổ anh, đầu anh ở dưới cổ Lãm Nguyệt......
Trần Dục Sâm thấy một thứ mềm như bông dán vào bên má trái, anh còn có thể cảm nhận được độ cong mượt mà đó, chỉ cần anh quay đầu lại là môi có thể đụng tới.
Sắc mặt anh không quá rõ ràng cứng lại.
Không nhúc nhích nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà màu xanh thẳm, Trần Dục Sâm cụp lông mi, cảm thấy ánh đèn có chút tối, khiến cả căn phòng đều có vẻ mông lung, không nhìn rõ lắm.
.........
Sau khi ngủ một giấc.
Lãm Nguyệt không phân biệt được đông nam tây bắc, mơ mơ màng màng hai phút, trong đầu mới tỉnh táo lại.
Ánh đèn chiếu sáng trưng cả căn phòng.
Lãm Nguyệt cả người thoải mái, lúc chuẩn bị ngồi dậy, mới phát hiện một cái tay trẻ con ở trên bụng, bé con nằm ngay thẳng, một tay nắm lại đặt ở trên ngực, tư thế ngoan ngoãn nhưng lại có chút mất tự nhiên.
...... Chắc là mình bị một đám quân nhân kia lây bệnh bổ não (1) rồi.
Lãm Nguyệt đứng lên, vào toilet rửa mặt, nước lạnh làm lông mi cô run rẩy.
Lúc ra tiện tay lấy một quả táo gặm.
Cô ngủ một giấc, mà bây giờ đã là buổi tối, Lãm Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn sắc trời bên ngoài.
Thấy thím Vương từ trong phòng bếp đi ra, Lãm Nguyệt hỏi bà, "Bảo bảo có tỉnh lại ăn gì không?"
Cô ôm bé cùng ngủ, chẳng lẽ đến bây giờ bảo bảo cũng chưa ăn gì.
"Có." Thím Vương cười, "Tôi thấy tiểu thư chưa tỉnh, nên đã cho tiểu thiếu gia ăn canh trứng, tiểu thiếu gia rất ngoan, một tiếng cũng không khóc."
"Ừ." Lúc này Lãm Nguyệt mới yên tâm, lại gặm một miếng táo, "Thím Vương đang làm gì thế, thơm quá."
Thật sự rất thơm, bây giờ cô thấy cái gì cũng thơm.
Trưa nay cô tiêu hao quá nhiều năng lượng, bụng cô đã bắt đầu kêu òng ọc, Lãm Nguyệt bình tĩnh gặm táo nhanh hơn, ừm, âm thanh giống như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.
"........."
Lãm Nguyệt ăn táo xong, cũng đỡ hơn một chút, ném hạt vào thùng rác, mở TV, nhân tiện lấy kem dưỡng da ở trên kệ tủ xoa xoa vào tay.
Trên TV đang phát tin tức về sức khỏe cộng đồng, "Quan ngại về người câm điếc..." Lãm Nguyệt dừng động tác, suy nghĩ, nghe nói lúc trẻ con bảy tám tháng cần phải nói chuyện nhiều với bé, bé mới có thể tích cực tập nói, cô có phải nên bắt đầu dạy bảo bảo nói chuyện hay không?
Hơn nữa, nghe nói vào lúc bảy tám tháng cũng nên dạy tập đi
Lãm Nguyệt suy nghĩ đến việc mua một cái thảm.
Sau khi ăn cơm tối, giải quyết vấn đề sinh lý của bảo bảo xong, Lãm Nguyệt ôm Trần Dục Sâm đi, bắt đầu sự nghiệp dạy dỗ của cô
_______
(1) bổ não: ảo tưởng sức mạnh =))))
(2) nhan khống: coi trọng nhan sắc
(3) muộn tao: kiểu người ngoài lạnh trong nóng
Giải thích theo kiểu của RG. Các cậu muốn hiểu ý nghĩ sâu sắc, nghĩa trắng nghĩa đen nguồn gôc các thứ thì tra baidu nhé!!
_______
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!.
/59
|