Editor: RG
Một đám người đều nhìn về phía Lãm Nguyệt.
Lãm Nguyệt ngược lại bật cười, bình tĩnh trả lời, "Được thôi."
Ánh mắt Trần Dục Sâm thẫm lại.
"Ngày mai em sẽ đem bọn họ đến gặp chị!" Hai mắt Tôn đệ phát sáng, nữ thần của cậu quá tuyệt, uy mãnh, xinh đẹp, tinh tế lại còn có tài đối đáp.
Lãm Nguyệt còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ rồi mỉm cười nói, "Ngày kia đi, ngày mai chị không có thời gian."
Ngày mai phải về nhà một chuyến.
"Không thành vấn đề!" Tôn đệ còn đang niềm nở cười nói, Quý Tam đã trừng lớn mắt, cái trán bang một tiếng đập mạnh vào bàn.
Ôn Kha thấy hai người bên kia nói cươi vui vẻ thì nét mặt thảm không nỡ nhìn, rồi lại bị tiếng đập bàn làm cho càng hoảng sợ, nhìn về phía Quý Tam, "Cậu làm sao vậy?"
Tiếng va chạm lớn như vậy hắn nghe còn thấy đau thay.
Quý Tam yếu ớt ngẩng đầu, che lại cái bụng – chỗ hay bị đánh nhất, lông mày ngả ngớn đã xoắn thành con giun, "Cậu nói... Tôi có nên mua thuốc trước không?"
Không phải chỉ một tên, đây là một đám tình địch đó a a a a! Hắn, tại sao hắn lại gọi điện thoại cho Lãm Nguyệt chứ! Mua Thuốc mua thuốc mua thuốc mua thuốc mua thuốc!
............
Còn chưa ăn xong, Quý Tam đã bắt đầu thúc giục mọi người giải tán.
Triệu Đại Bảo buông đũa, lấy chiếc khăn ở bên cạnh lau khóe môi, ung dung nói, "Vừa ăn xong đã vận động kịch liệt là tự sát."
Có thể là do áp lực quá lớn, Quý Tam thế nhưng lần đầu đáp trả được Triệu Đại Bảo, "Cho nên cậu mỗi lần cơm nước xong liền vận động trên giường là không muốn sống nữa hay là bệnh nan y?"
Mấy người thân thiết đều biết "sở thích" của Triệu Đại Bảo, Quý Tam vừa nói như vậy mọi người đều nhao nhao cười trêu chọc. "Đại bảo, cậu như vậy là không được đâu, có bệnh thì phải trị!"
Triệu Đại Bảo dừng một chút, nhìn Quý Tam một vòng như đang tìm vị trí để xuống tay.
Cuối cùng mọi người cũng giải tán, Quý Tam rầm một cái giúp Lãm Nguyệt đóng cửa xe, ngăn cách được ánh mắt trông mong của Tôn poodle mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đây coi như là hắn lấy công chuộc tội đi?
Tôn đệ trừng mắt, nghiến răng, lại là hắn, hai lần rồi, cậu sẽ ghi mối thù này!
Quý Tam nhướng mày, cười kiêu ngạo.
Nghĩ đến cái gì, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn có chuyện gì, còn có người đứng mũi chịu sào nha, ôi, thật là sảng khoái.
............
Trên đường về, bảo bảo an tĩnh một cách kỳ lạ.
Rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó, ánh đèn ngoài xe chiếu vào mặt cậu bé tạo thành một cái bóng, nhìn không ra cảm xúc trên mặt.
"Bảo bảo sao vậy?"
Trần Dục Sâm mím môi, "Bảo bảo mệt mỏi".
"Ngoan, ngủ đi." Lãm Nguyệt khẽ cười, ánh đèn phủ lên gương mặt cô, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như ẩn chứa những vì sao, mỹ lệ thoát tục đến không còn giống người phàm.
Trần Dục Sâm vùi trong lòng cô, đầu cọ cọ, nhắm hai mắt lại.
Anh nhất định, phải khôi phục.
............
Bây giờ mưa đã tạnh, tuy chỉ ăn bữa cơm, nhưng lúc bọn hắn giải tán, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Có lẽ thật sự mệt mỏi, cho đến khi cô ôm bảo bảo lên nhà, đặt cậu bé xuống giường xong xuôi, cậu cũng chưa tỉnh lại.
Lãm Nguyệt đắp mềm cho cậu, nâng cánh tay ngửi ngửi chính mình, dù sao vẫn cảm thấy trên người có mùi rượu không ổn lắm.
Cô thích uống rượu, nhưng không thích mùi rượu.
Tiệc tẩy trần tất nhiên là có rượu, cô mang theo bảo bảo nên không uống, tuy nhiên mấy người đàn ông uống cũng không ít, cô dính một chút mùi cũng không tránh được.
Cột tóc ra sau đầu, tiện tay ném quần áo vào giỏ, chân dài trắng nõn bước vào bồn tắm, Lãm Nguyệt thỏa mãn ưm một tiếng, thả lỏng thân thể, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều biến mất.
Nước ấm chậm rãi bốc hơi, khóe mắt xinh đẹp của Lãm Nguyệt nổi lên một tầng hơi nước, hàng mi dày hơi run, ngáp một cái, có chút buồn ngủ.
Một tháng này đã quen sinh hoạt theo giờ giấc của bảo bảo, có chút không quen ngủ trễ thế này.
Hơi nước khiến cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, không biết qua bao lâu, Lãm Nguyệt mơ màng tỉnh lại, cảm thấy mình ngủ ở chỗ này có chút không đúng, mắt nhắm mắt mở bò lên giường.
Trong đầu mơ hồ cảm thấy mình đã quên một cái gì đó, nhưng đáng tiếc một giây sau liền khuất phục dưới cơn buồn ngủ mạnh mẽ.
Mưa nhỏ tí tách tí tách cả đêm, rơi xuống cửa kính, như cùng nhau diễn tấu một giai điệu đơn giản mà cổ điển.
Dần dần, mưa cũng tạnh, ánh trăng bao phủ trên mặt đất, qua cửa sổ tiến vào phòng, hai người cách nhau một khoảng cách dài trước khi ngủ theo quán tính tiến sát về phía nhau ôm nhau ngủ, bọn họ như được phủ thêm một tầng ánh sáng mờ ảo, ấm áp một cách kỳ lạ.
............
Mặt trời từ từ nhô đầu ra từ bóng tối, để lộ nửa gương mặt rực rỡ và ấm áp.
Đứa trẻ bị ôm ở trong lòng chậm rãi mở mắt ra.
Trần Dục Sâm trong nháy mắt khi tỉnh lại liền mím môi, mơ hồ dại ra một chút.
Thứ ở chóp mũi anh...... Bởi vì nằm nghiêng đè ép mà có vẻ hơi càng thêm tròn đầy, trắng mềm như tuyết.
Còn có đóa hồng mai trên nền tuyết trắng, yêu diễm chấn động lòng người.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên làm chúng hơi run rẩy.
Một bàn tan tay nhỏ bé đưa lên, đến khi anh tỉnh táo lại thì cái tay kia đã vô thức động đậy.
Mềm mại lạ lùng.
Trần Dục Sâm cúi đầu, miễn cưỡng thu tay lại.
Chắc là, cô đã quên mặc áo ngủ.
Một tháng này cũng đủ để Trần Dục Sâm hiểu rõ thói quen của cô, cô ấy quen mặc đồ ngủ đi ngủ.
Bình tĩnh hít sâu một hơi, Trần Dục Sâm nhắm mắt lại, có vẻ tỉnh táo bắt đầu học tập, nhưng chỉ có đến gần mới có thể nhìn thấy lông mi anh đang run rẩy.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm, khi anh yêu em, mọi cử động của em đều đều mê hoặc không gì sánh được.
*tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình yêu không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc mà đã trở nên sâu đậm
.........
Nhưng có những lúc, ý trời thích đùa giỡn người ta.
Luôn có những việc xảy ra ngoài ý muốn. Giống như lúc này, cơ thể đứa trẻ đột nhiên chậm rãi thay đổi.
Đôi chân nhỏ nhắn tinh tế của Lãm Nguyệt bị đè ép bởi một đôi chân thon dài, cánh tay cũng bị siết chặt khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Nhíu mày, Lãm Nguyệt cảm thấy mình giống như biến thành Mỹ Hầu Vương bị đè dưới núi Ngũ Hành, cánh tay ê ẩm, chân cũng không thể động đậy.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm giác giống như nhìn thấy một người đang phát sáng, một ý nghĩ chợt lóe lên, cô đánh bại vị Phật tử đang tỏa sáng ở trên đầu mình, mơ hồ không rõ là mơ hay là thực, chỉ dùng lực đẩy ngã Ngũ Hành sơn đè trên người mình xuống, ngủ tiếp một cách ngon lành.
Nếu nói Trần Dục Sâm khi còn nhỏ là một đứa bé tinh xảo, như vậy khi trưởng thành khuôn mặt anh chính là một bức tranh thuỷ mặc ẩn chứa phong cảnh thâm trầm nhất xa xưa nhất thế gian, từng cái nâng mi rũ mắt nhẹ nhàng bâng quơ đều mang ý vị sâu xa.
Người đàn ông theo thói quen cọ cọ đầu, lại cọ vào khoảng không, lập tức mở mắt, phát hiện người bên cạnh đang nằm đưa lưng về phía mình anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Động tác lại bất động thanh sắc ngẩn ra.
Vốn dĩ anh luôn vùi mình trong lòng cô, nhưng lúc này, cô đưa lưng về phía anh nằm cuộn tròn, thoạt nhìn rất nhỏ nhắn, như thể anh vươn tay là có thể hoàn toàn ôm vào trong ngực.
Trần Dục Sâm nâng tay, bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng, sờ sờ vết chai hơi mỏng trong lòng bàn tay, môi mỏng cong lên.
Đây không phải ảo giác.
Anh kìm lòng không đậu tới gần Lãm Nguyệt, từ sau lưng ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, ngực anh gắt gao dán vào lưng cô, trong nháy mắt da thịt chạm nhau, anh cảm giác như có một luồng điện tê tê dại dại truyền khắp toàn thân.
Mím môi siết chặt người trong lòng, người đàn ông in một nụ hôn lên tóc cô. Con ngươi không chút mảy may biến đổi, nhàn nhạt như mặt biển yên bình, nhìn không rõ cảm xúc.
"Hệ thống?"
Âm thanh hệ thống có chút suy yếu từ trong đầu truyền ra, "Tôi giúp anh trước!"
Hệ thống là sản phẩm công nghệ cao cấp đến từ tương lai, tại thời điểm đó, mọi thứ trong vũ trụ đều cùng có nguồn gốc từ Slim, chỉ là nhiều ít khác nhau, hệ thống ban đầu được phát triển bởi người dân Bilota, là một hệ thống, dù chỉ là một hệ thống học tập, hắn cũng có bản năng hệ thống, tự nhiên cũng có thể hấp thu Slim đắp nặn một ít đồ vật.
Nhưng người dân Bilota cũng tuyệt đối không cho phép hệ thống xuất hiện trí năng, cho dù hắn chỉ là hệ thống học tập, chương trình trung tâm cũng không cho phép đả thương người.
"Cậu rất tuyệt!" Người đàn ông rũ mắt, nghe ra ý mong đợi trong giọng nói yếu ớt, chậm rãi phun ra hai chữ, "Cảm ơn."
Hệ thống trong đầu nổi lên một chút ánh sáng màu hồng, có vẻ vui vẻ và ngượng ngùng, là hắn làm cho anh bị biến thành trẻ con, anh lại còn cảm ơn hắn.
Anh là loài người đầu tiên hắn gặp được, có thể là do tình cảm chim non, cũng có thể là do cái khác, tóm lại, hắn có một tình cảm đặc biệt với anh.
Trần Dục Sâm vùi vào mùi thơm của người đang nằm trong lòng mình, lẳng lặng tận hưởng giờ khắc này.
Nhiệt độ ấm áp và mềm mại tiến vào trong lòng, sự bất an trong đáy lòng mà chính mình cũng không có chú ý tới chậm rãi biến mất, có thể là do học tập cả đêm nên trong bầu không khí khiến anh an tâm này, người đàn ông bất giác chậm rãi khép lại đôi mắt.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời chiếu vào hai người đang ôm nhau trên giường, Lãm Nguyệt động đậy, lại bị cánh tay trên eo siết chặt, chân mày nhíu lại, có vẻ sắp tỉnh.
Cùng lúc đó, người đàn ông phía sau cũng mở mắt.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Một đám người đều nhìn về phía Lãm Nguyệt.
Lãm Nguyệt ngược lại bật cười, bình tĩnh trả lời, "Được thôi."
Ánh mắt Trần Dục Sâm thẫm lại.
"Ngày mai em sẽ đem bọn họ đến gặp chị!" Hai mắt Tôn đệ phát sáng, nữ thần của cậu quá tuyệt, uy mãnh, xinh đẹp, tinh tế lại còn có tài đối đáp.
Lãm Nguyệt còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ rồi mỉm cười nói, "Ngày kia đi, ngày mai chị không có thời gian."
Ngày mai phải về nhà một chuyến.
"Không thành vấn đề!" Tôn đệ còn đang niềm nở cười nói, Quý Tam đã trừng lớn mắt, cái trán bang một tiếng đập mạnh vào bàn.
Ôn Kha thấy hai người bên kia nói cươi vui vẻ thì nét mặt thảm không nỡ nhìn, rồi lại bị tiếng đập bàn làm cho càng hoảng sợ, nhìn về phía Quý Tam, "Cậu làm sao vậy?"
Tiếng va chạm lớn như vậy hắn nghe còn thấy đau thay.
Quý Tam yếu ớt ngẩng đầu, che lại cái bụng – chỗ hay bị đánh nhất, lông mày ngả ngớn đã xoắn thành con giun, "Cậu nói... Tôi có nên mua thuốc trước không?"
Không phải chỉ một tên, đây là một đám tình địch đó a a a a! Hắn, tại sao hắn lại gọi điện thoại cho Lãm Nguyệt chứ! Mua Thuốc mua thuốc mua thuốc mua thuốc mua thuốc!
............
Còn chưa ăn xong, Quý Tam đã bắt đầu thúc giục mọi người giải tán.
Triệu Đại Bảo buông đũa, lấy chiếc khăn ở bên cạnh lau khóe môi, ung dung nói, "Vừa ăn xong đã vận động kịch liệt là tự sát."
Có thể là do áp lực quá lớn, Quý Tam thế nhưng lần đầu đáp trả được Triệu Đại Bảo, "Cho nên cậu mỗi lần cơm nước xong liền vận động trên giường là không muốn sống nữa hay là bệnh nan y?"
Mấy người thân thiết đều biết "sở thích" của Triệu Đại Bảo, Quý Tam vừa nói như vậy mọi người đều nhao nhao cười trêu chọc. "Đại bảo, cậu như vậy là không được đâu, có bệnh thì phải trị!"
Triệu Đại Bảo dừng một chút, nhìn Quý Tam một vòng như đang tìm vị trí để xuống tay.
Cuối cùng mọi người cũng giải tán, Quý Tam rầm một cái giúp Lãm Nguyệt đóng cửa xe, ngăn cách được ánh mắt trông mong của Tôn poodle mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đây coi như là hắn lấy công chuộc tội đi?
Tôn đệ trừng mắt, nghiến răng, lại là hắn, hai lần rồi, cậu sẽ ghi mối thù này!
Quý Tam nhướng mày, cười kiêu ngạo.
Nghĩ đến cái gì, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn có chuyện gì, còn có người đứng mũi chịu sào nha, ôi, thật là sảng khoái.
............
Trên đường về, bảo bảo an tĩnh một cách kỳ lạ.
Rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó, ánh đèn ngoài xe chiếu vào mặt cậu bé tạo thành một cái bóng, nhìn không ra cảm xúc trên mặt.
"Bảo bảo sao vậy?"
Trần Dục Sâm mím môi, "Bảo bảo mệt mỏi".
"Ngoan, ngủ đi." Lãm Nguyệt khẽ cười, ánh đèn phủ lên gương mặt cô, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như ẩn chứa những vì sao, mỹ lệ thoát tục đến không còn giống người phàm.
Trần Dục Sâm vùi trong lòng cô, đầu cọ cọ, nhắm hai mắt lại.
Anh nhất định, phải khôi phục.
............
Bây giờ mưa đã tạnh, tuy chỉ ăn bữa cơm, nhưng lúc bọn hắn giải tán, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Có lẽ thật sự mệt mỏi, cho đến khi cô ôm bảo bảo lên nhà, đặt cậu bé xuống giường xong xuôi, cậu cũng chưa tỉnh lại.
Lãm Nguyệt đắp mềm cho cậu, nâng cánh tay ngửi ngửi chính mình, dù sao vẫn cảm thấy trên người có mùi rượu không ổn lắm.
Cô thích uống rượu, nhưng không thích mùi rượu.
Tiệc tẩy trần tất nhiên là có rượu, cô mang theo bảo bảo nên không uống, tuy nhiên mấy người đàn ông uống cũng không ít, cô dính một chút mùi cũng không tránh được.
Cột tóc ra sau đầu, tiện tay ném quần áo vào giỏ, chân dài trắng nõn bước vào bồn tắm, Lãm Nguyệt thỏa mãn ưm một tiếng, thả lỏng thân thể, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều biến mất.
Nước ấm chậm rãi bốc hơi, khóe mắt xinh đẹp của Lãm Nguyệt nổi lên một tầng hơi nước, hàng mi dày hơi run, ngáp một cái, có chút buồn ngủ.
Một tháng này đã quen sinh hoạt theo giờ giấc của bảo bảo, có chút không quen ngủ trễ thế này.
Hơi nước khiến cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, không biết qua bao lâu, Lãm Nguyệt mơ màng tỉnh lại, cảm thấy mình ngủ ở chỗ này có chút không đúng, mắt nhắm mắt mở bò lên giường.
Trong đầu mơ hồ cảm thấy mình đã quên một cái gì đó, nhưng đáng tiếc một giây sau liền khuất phục dưới cơn buồn ngủ mạnh mẽ.
Mưa nhỏ tí tách tí tách cả đêm, rơi xuống cửa kính, như cùng nhau diễn tấu một giai điệu đơn giản mà cổ điển.
Dần dần, mưa cũng tạnh, ánh trăng bao phủ trên mặt đất, qua cửa sổ tiến vào phòng, hai người cách nhau một khoảng cách dài trước khi ngủ theo quán tính tiến sát về phía nhau ôm nhau ngủ, bọn họ như được phủ thêm một tầng ánh sáng mờ ảo, ấm áp một cách kỳ lạ.
............
Mặt trời từ từ nhô đầu ra từ bóng tối, để lộ nửa gương mặt rực rỡ và ấm áp.
Đứa trẻ bị ôm ở trong lòng chậm rãi mở mắt ra.
Trần Dục Sâm trong nháy mắt khi tỉnh lại liền mím môi, mơ hồ dại ra một chút.
Thứ ở chóp mũi anh...... Bởi vì nằm nghiêng đè ép mà có vẻ hơi càng thêm tròn đầy, trắng mềm như tuyết.
Còn có đóa hồng mai trên nền tuyết trắng, yêu diễm chấn động lòng người.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên làm chúng hơi run rẩy.
Một bàn tan tay nhỏ bé đưa lên, đến khi anh tỉnh táo lại thì cái tay kia đã vô thức động đậy.
Mềm mại lạ lùng.
Trần Dục Sâm cúi đầu, miễn cưỡng thu tay lại.
Chắc là, cô đã quên mặc áo ngủ.
Một tháng này cũng đủ để Trần Dục Sâm hiểu rõ thói quen của cô, cô ấy quen mặc đồ ngủ đi ngủ.
Bình tĩnh hít sâu một hơi, Trần Dục Sâm nhắm mắt lại, có vẻ tỉnh táo bắt đầu học tập, nhưng chỉ có đến gần mới có thể nhìn thấy lông mi anh đang run rẩy.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm, khi anh yêu em, mọi cử động của em đều đều mê hoặc không gì sánh được.
*tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình yêu không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc mà đã trở nên sâu đậm
.........
Nhưng có những lúc, ý trời thích đùa giỡn người ta.
Luôn có những việc xảy ra ngoài ý muốn. Giống như lúc này, cơ thể đứa trẻ đột nhiên chậm rãi thay đổi.
Đôi chân nhỏ nhắn tinh tế của Lãm Nguyệt bị đè ép bởi một đôi chân thon dài, cánh tay cũng bị siết chặt khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Nhíu mày, Lãm Nguyệt cảm thấy mình giống như biến thành Mỹ Hầu Vương bị đè dưới núi Ngũ Hành, cánh tay ê ẩm, chân cũng không thể động đậy.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm giác giống như nhìn thấy một người đang phát sáng, một ý nghĩ chợt lóe lên, cô đánh bại vị Phật tử đang tỏa sáng ở trên đầu mình, mơ hồ không rõ là mơ hay là thực, chỉ dùng lực đẩy ngã Ngũ Hành sơn đè trên người mình xuống, ngủ tiếp một cách ngon lành.
Nếu nói Trần Dục Sâm khi còn nhỏ là một đứa bé tinh xảo, như vậy khi trưởng thành khuôn mặt anh chính là một bức tranh thuỷ mặc ẩn chứa phong cảnh thâm trầm nhất xa xưa nhất thế gian, từng cái nâng mi rũ mắt nhẹ nhàng bâng quơ đều mang ý vị sâu xa.
Người đàn ông theo thói quen cọ cọ đầu, lại cọ vào khoảng không, lập tức mở mắt, phát hiện người bên cạnh đang nằm đưa lưng về phía mình anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Động tác lại bất động thanh sắc ngẩn ra.
Vốn dĩ anh luôn vùi mình trong lòng cô, nhưng lúc này, cô đưa lưng về phía anh nằm cuộn tròn, thoạt nhìn rất nhỏ nhắn, như thể anh vươn tay là có thể hoàn toàn ôm vào trong ngực.
Trần Dục Sâm nâng tay, bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng, sờ sờ vết chai hơi mỏng trong lòng bàn tay, môi mỏng cong lên.
Đây không phải ảo giác.
Anh kìm lòng không đậu tới gần Lãm Nguyệt, từ sau lưng ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, ngực anh gắt gao dán vào lưng cô, trong nháy mắt da thịt chạm nhau, anh cảm giác như có một luồng điện tê tê dại dại truyền khắp toàn thân.
Mím môi siết chặt người trong lòng, người đàn ông in một nụ hôn lên tóc cô. Con ngươi không chút mảy may biến đổi, nhàn nhạt như mặt biển yên bình, nhìn không rõ cảm xúc.
"Hệ thống?"
Âm thanh hệ thống có chút suy yếu từ trong đầu truyền ra, "Tôi giúp anh trước!"
Hệ thống là sản phẩm công nghệ cao cấp đến từ tương lai, tại thời điểm đó, mọi thứ trong vũ trụ đều cùng có nguồn gốc từ Slim, chỉ là nhiều ít khác nhau, hệ thống ban đầu được phát triển bởi người dân Bilota, là một hệ thống, dù chỉ là một hệ thống học tập, hắn cũng có bản năng hệ thống, tự nhiên cũng có thể hấp thu Slim đắp nặn một ít đồ vật.
Nhưng người dân Bilota cũng tuyệt đối không cho phép hệ thống xuất hiện trí năng, cho dù hắn chỉ là hệ thống học tập, chương trình trung tâm cũng không cho phép đả thương người.
"Cậu rất tuyệt!" Người đàn ông rũ mắt, nghe ra ý mong đợi trong giọng nói yếu ớt, chậm rãi phun ra hai chữ, "Cảm ơn."
Hệ thống trong đầu nổi lên một chút ánh sáng màu hồng, có vẻ vui vẻ và ngượng ngùng, là hắn làm cho anh bị biến thành trẻ con, anh lại còn cảm ơn hắn.
Anh là loài người đầu tiên hắn gặp được, có thể là do tình cảm chim non, cũng có thể là do cái khác, tóm lại, hắn có một tình cảm đặc biệt với anh.
Trần Dục Sâm vùi vào mùi thơm của người đang nằm trong lòng mình, lẳng lặng tận hưởng giờ khắc này.
Nhiệt độ ấm áp và mềm mại tiến vào trong lòng, sự bất an trong đáy lòng mà chính mình cũng không có chú ý tới chậm rãi biến mất, có thể là do học tập cả đêm nên trong bầu không khí khiến anh an tâm này, người đàn ông bất giác chậm rãi khép lại đôi mắt.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời chiếu vào hai người đang ôm nhau trên giường, Lãm Nguyệt động đậy, lại bị cánh tay trên eo siết chặt, chân mày nhíu lại, có vẻ sắp tỉnh.
Cùng lúc đó, người đàn ông phía sau cũng mở mắt.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
/59
|